Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)
Chương 40: Ngài Gọi Cái Này... Là Đuổi Đi?
Lục Nguyệt Thập Cửu
27/03/2024
Mảnh sương mù màu máu đầy trời bỗng nhiên mất đi người thúc giục, nhanh chóng chuyển thành mờ mờ ảo ảo.
Chứng kiến cảnh tượng này, lần đầu tiên trong đôi mắt đục ngầu của nhóm thôn dân đang ngồi xổm phía xa xa, lóe lên một chút cảm xúc.
Đó là nỗi lo lắng yếu ớt đến mức không thể nhìn ra.
Rất nhanh, bọn họ lại nhìn thấy vị thanh niên kia rời khỏi mảnh sương mù màu máu, năm ngón tay thon dài hữu lực nhẹ nhàng cắm trường đao vào vỏ.
Tóc tai hắn bù xù, thần sắc có chút mệt mỏi, hô hấp hơi dồn dập, không còn bình ổn như lúc đến đây, nhưng thân hình vẫn thẳng tắp như trước.
Sau lưng hắn, bộ thân thể cao lớn chỉ còn lại một cái túi da, bọc lấy khung xương bên ngoài kia, giống như một lá cờ, ầm ầm sụp đổ!
...
Trên con đường nhỏ từ Bách Vân huyện đến thôn Lục Lý miếu, Trần Tể nắm chặt cổ con lừa già, trong lòng có chút phập phồng không yên.
Dù Lưu điển lại không được coi là quan viên chính thức, nhưng ông ta nói một câu, đúng là toàn bộ đám sai dịch trong Hình phòng không một ai dám kháng lệnh.
Trần Tể vội vàng về nhà thu xếp chuyện của muội muội, sau đó vẫn quyết định một mình tới nơi này xem sao.
Gã nhìn con lừa già khoan thai cất bước, khẽ cắn răng một cái, trực tiếp vỗ một chưởng ra, sau đó xoay người bước xuống, thi triển loại khinh công mà bản thân không quá quen thuộc, nhanh chóng tiến đến phía trước.
Không bao lâu sau, mùi máu tanh xộc thẳng vào khoang mũi.
Sắc mặt Trần Tể thoáng khưng lại, bàn tay vô thức nắm chặt vỏ đao, dường như đã đoán được điều gì, hai chân vốn đang nhanh chóng đi đường lại mơ hồ run rẩy. Trái tim bị một nỗi khủng hoảng bao trùm, trong đầu gã mơ hồ hiện ra cảnh tượng khủng khiếp với thi thể chất đầy đồng.
Gã cắn chặt răng, vội vàng tăng tốc, phóng thẳng vào trong thôn.
"..."
Một lát sau, trong tầm mắt đã có thêm mấy làn khói bếp.
Hai người thôn dân đi qua bờ ruộng, chợt nhận ra bên cạnh có người, cả hai đờ đẫn nhìn về phía Trần Tể, lát sau, lại ngượng ngùng nặn ra một nụ cười khó coi.
Theo thói quen, Trần Tể muốn đáp lại bọn họ, nhưng khóe môi cứng ngắc, làm thế nào cũng không cười nổi.
Gã kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thứ đang được hai thôn dân kia khiêng đi, đó là một cái đùi lông xù tráng kiện, mảng lông bên trên đã bị máu tươi dính bết lại, hẳn là chủ nhân của cái đùi này đã chết được một lúc rồi.
"Sai gia nói, chúng ta cứ tùy tiện ăn nó đi, nếu ăn không được thì chất lên xe đẩy tay cho ngài." Một thôn dân vừa nuốt một ngụm nước miếng vừa nói.
Nghe vậy, Trần Tể triệt để im lặng luôn rồi.
Bọn họ gọi sai gia? Còn có thể là vị sai gia nào?
Ở thời điểm hiện tại, ngoại trừ Thẩm Nghi còn có người nào trong cái Bách Vân huyện này dám đặt chân đến đây nữa?
Nhưng rốt cuộc là nơi đây đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trần Tể có cảm giác mình sắp suy nghĩ đến hồ đồ luôn rồi.
Gã khẽ gật gật đầu với người thôn dân kia, xem như chào hỏi, rồi lướt qua hai người bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh, bóng lưng quen thuộc kia đã xuất hiện trước mắt. Nhưng không có khung cảnh chém giết thảm thiết như gã từng tưởng tượng. Thẩm Nghi đang yên tĩnh ngồi trên bờ ruộng, bên cạnh có bảy - tám đứa nhỏ choai choai vây quanh, đứa nào đứa nấy đều cẩn thận từng li từng tí, nhẹ nhàng vuốt cây bội đao của hắn.
Mấy chục thôn dân đang bận rộn vớt thi thể yêu ma từ trong ruộng bùn ra ngoài, hệt như đào ngó sen vậy. Nếu ai đó ngẫu nhiên mò được một đoạn cánh tay, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười.
Máu tanh và yên bình, hai cảnh tượng hoàn toàn trái ngược này lại đan xen vào một chỗ, tạo thành một hình ảnh cực kỳ quỷ dị.
Cả người Trần Tể cứng ngắc, gã cũng không biết mình đã làm thế nào để đi đến bên cạnh đối phương, chỉ nghe chính mình đần độn mở miệng nói: "Yêu ma đâu?"
Thẩm Nghi có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn lên, tựa như hoàn toàn không ngờ đối phương lại tới: "Đã đuổi đi cả rồi."
Nghe xong lời này, không hiểu sao Trần Tể lại thấy có chút quen tai, dường như lúc trước khi gã hỏi đối phương về đám vượn yêu, Thẩm đại nhân cũng trả lời như vậy.
Gã vươn ngón tay tới, run rẩy chỉ vào mảnh đất bùn đã bị nhuộm thành màu đỏ rực ở cách đó không xa, ngửi thấy mùi tanh tưởi xông vào mũi cũng phải cố nén cảm giác buồn nôn, lắp bắp hỏi: "Ngài gọi cái này... là đuổi đi?"
Nơi này là ngoại ô phía Tây thành, chỉ cần bước ra ngoài đã tiến vào phạm vi thế lực của Hoàng Bì Tử rồi.
Đối phương đứng ở chỗ này, trực tiếp ra tay tàn sát yêu ma khắp nơi, muốn giải thích cho thông cũng chỉ có duy nhất hai loại khả năng thôi, hoặc là Hoàng Bì Tử rời nhà ra đi rồi, hoặc là cả nó cũng chết nốt.
Dù xác suất xảy ra khả năng sau cực kỳ nhỏ bé, nhưng so với loại khả năng vô tri làm người ta phải bật cười đằng trước, Trần Tể cũng chỉ có thể tự thuyết phục mình, hết lần này đến lần khác tự thuyết phục mình, đây là sự thật mà thôi.
Chứng kiến cảnh tượng này, lần đầu tiên trong đôi mắt đục ngầu của nhóm thôn dân đang ngồi xổm phía xa xa, lóe lên một chút cảm xúc.
Đó là nỗi lo lắng yếu ớt đến mức không thể nhìn ra.
Rất nhanh, bọn họ lại nhìn thấy vị thanh niên kia rời khỏi mảnh sương mù màu máu, năm ngón tay thon dài hữu lực nhẹ nhàng cắm trường đao vào vỏ.
Tóc tai hắn bù xù, thần sắc có chút mệt mỏi, hô hấp hơi dồn dập, không còn bình ổn như lúc đến đây, nhưng thân hình vẫn thẳng tắp như trước.
Sau lưng hắn, bộ thân thể cao lớn chỉ còn lại một cái túi da, bọc lấy khung xương bên ngoài kia, giống như một lá cờ, ầm ầm sụp đổ!
...
Trên con đường nhỏ từ Bách Vân huyện đến thôn Lục Lý miếu, Trần Tể nắm chặt cổ con lừa già, trong lòng có chút phập phồng không yên.
Dù Lưu điển lại không được coi là quan viên chính thức, nhưng ông ta nói một câu, đúng là toàn bộ đám sai dịch trong Hình phòng không một ai dám kháng lệnh.
Trần Tể vội vàng về nhà thu xếp chuyện của muội muội, sau đó vẫn quyết định một mình tới nơi này xem sao.
Gã nhìn con lừa già khoan thai cất bước, khẽ cắn răng một cái, trực tiếp vỗ một chưởng ra, sau đó xoay người bước xuống, thi triển loại khinh công mà bản thân không quá quen thuộc, nhanh chóng tiến đến phía trước.
Không bao lâu sau, mùi máu tanh xộc thẳng vào khoang mũi.
Sắc mặt Trần Tể thoáng khưng lại, bàn tay vô thức nắm chặt vỏ đao, dường như đã đoán được điều gì, hai chân vốn đang nhanh chóng đi đường lại mơ hồ run rẩy. Trái tim bị một nỗi khủng hoảng bao trùm, trong đầu gã mơ hồ hiện ra cảnh tượng khủng khiếp với thi thể chất đầy đồng.
Gã cắn chặt răng, vội vàng tăng tốc, phóng thẳng vào trong thôn.
"..."
Một lát sau, trong tầm mắt đã có thêm mấy làn khói bếp.
Hai người thôn dân đi qua bờ ruộng, chợt nhận ra bên cạnh có người, cả hai đờ đẫn nhìn về phía Trần Tể, lát sau, lại ngượng ngùng nặn ra một nụ cười khó coi.
Theo thói quen, Trần Tể muốn đáp lại bọn họ, nhưng khóe môi cứng ngắc, làm thế nào cũng không cười nổi.
Gã kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thứ đang được hai thôn dân kia khiêng đi, đó là một cái đùi lông xù tráng kiện, mảng lông bên trên đã bị máu tươi dính bết lại, hẳn là chủ nhân của cái đùi này đã chết được một lúc rồi.
"Sai gia nói, chúng ta cứ tùy tiện ăn nó đi, nếu ăn không được thì chất lên xe đẩy tay cho ngài." Một thôn dân vừa nuốt một ngụm nước miếng vừa nói.
Nghe vậy, Trần Tể triệt để im lặng luôn rồi.
Bọn họ gọi sai gia? Còn có thể là vị sai gia nào?
Ở thời điểm hiện tại, ngoại trừ Thẩm Nghi còn có người nào trong cái Bách Vân huyện này dám đặt chân đến đây nữa?
Nhưng rốt cuộc là nơi đây đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trần Tể có cảm giác mình sắp suy nghĩ đến hồ đồ luôn rồi.
Gã khẽ gật gật đầu với người thôn dân kia, xem như chào hỏi, rồi lướt qua hai người bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh, bóng lưng quen thuộc kia đã xuất hiện trước mắt. Nhưng không có khung cảnh chém giết thảm thiết như gã từng tưởng tượng. Thẩm Nghi đang yên tĩnh ngồi trên bờ ruộng, bên cạnh có bảy - tám đứa nhỏ choai choai vây quanh, đứa nào đứa nấy đều cẩn thận từng li từng tí, nhẹ nhàng vuốt cây bội đao của hắn.
Mấy chục thôn dân đang bận rộn vớt thi thể yêu ma từ trong ruộng bùn ra ngoài, hệt như đào ngó sen vậy. Nếu ai đó ngẫu nhiên mò được một đoạn cánh tay, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười.
Máu tanh và yên bình, hai cảnh tượng hoàn toàn trái ngược này lại đan xen vào một chỗ, tạo thành một hình ảnh cực kỳ quỷ dị.
Cả người Trần Tể cứng ngắc, gã cũng không biết mình đã làm thế nào để đi đến bên cạnh đối phương, chỉ nghe chính mình đần độn mở miệng nói: "Yêu ma đâu?"
Thẩm Nghi có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn lên, tựa như hoàn toàn không ngờ đối phương lại tới: "Đã đuổi đi cả rồi."
Nghe xong lời này, không hiểu sao Trần Tể lại thấy có chút quen tai, dường như lúc trước khi gã hỏi đối phương về đám vượn yêu, Thẩm đại nhân cũng trả lời như vậy.
Gã vươn ngón tay tới, run rẩy chỉ vào mảnh đất bùn đã bị nhuộm thành màu đỏ rực ở cách đó không xa, ngửi thấy mùi tanh tưởi xông vào mũi cũng phải cố nén cảm giác buồn nôn, lắp bắp hỏi: "Ngài gọi cái này... là đuổi đi?"
Nơi này là ngoại ô phía Tây thành, chỉ cần bước ra ngoài đã tiến vào phạm vi thế lực của Hoàng Bì Tử rồi.
Đối phương đứng ở chỗ này, trực tiếp ra tay tàn sát yêu ma khắp nơi, muốn giải thích cho thông cũng chỉ có duy nhất hai loại khả năng thôi, hoặc là Hoàng Bì Tử rời nhà ra đi rồi, hoặc là cả nó cũng chết nốt.
Dù xác suất xảy ra khả năng sau cực kỳ nhỏ bé, nhưng so với loại khả năng vô tri làm người ta phải bật cười đằng trước, Trần Tể cũng chỉ có thể tự thuyết phục mình, hết lần này đến lần khác tự thuyết phục mình, đây là sự thật mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.