Quyển 3 - Chương 32: Bách nhật túy.
Quan Kỳ
10/04/2013
Hai mắt nam tử nhìn chằm chằm về phía tảng băng khổng lồ. Hắn cũng không xao động, bởi vì hắn có rất nhiều thời gian phá lớp băng cứng này.
Nam tử khẽ xoa xoa bàn tay, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh.
Tìm thấy rồi, vây khốn, từ từ tiến công.
Bi Thanh Ti không ngừng rút nước từ bốn phía khiến cho lượng băn được mở rộng ra, đối với Bi Thanh Ti mà nói, chỉ cần có thời gian là mình có thể chạy thoát.
Bởi vì mình có thể tùy ý khống chế lớp băng cứng này, mình chỉ cần khống chế băng ở khu vực này, sau đó khếch trương ra bên ngoài sơn cốc, rồi từ từ chạy ra bên ngoài.
Tuy chậm một chút nhưng tuyệt dối có thể lui đến khu vực của bọn lang sói.
Đúng là sách lược của Bi Thanh Ti đã thành công. Chung Sơn và Bi Thanh Ti không ngừng di động về phía bên ngoài sơn cốc. Ở phía sau, băng cứng cứ từ từ tan ra, còn phía trước nhanh chóng được tạo ra một lớn thành băng bảo vệ Chung Sơn và Bi Thanh Ti ở bên trong,
Chung Sơn cau mày lại, thần sắc vô cùng ngưng trọng. Chung Sơn cảm thấy mọi chuyện có về không ổn, nam tử thư sinh xem ra không hề tỏ ra vội cã không hề công kích lớp băng thành, cũng không phát lệnh để chúng tiễn thủ bắn phá nó, mà cứ để mặc cho Chung Sơn và Bi Thanh Ti tùy ý đi động bên trong.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cho dù là muốn rời khỏi sơn cốc, nam tử thư sinh cũng không hề ngăn cản sao?
Không hợp lý, tuyệt đối không hợp lý.
Trong lòng Chung Sơn tràn ngập sự lo lắng, trong mắt của Bi Thanh Ti cũng hiện ra một vẻ ngưng trọng, nàng cũng có cảm giác rằng đây là chuyện không tốt.
-A!
Bi Thanh Ti đột nhiên kêu lên một tiếng, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
- Bách nhật túy ư?
Bi Thanh Ti cả kinh kêu lên.
- Ha ha ha, không sai chính là bách nhật túy, có thể khiến ta phải sử dụng bách nhật tùy, ngươi phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Thư sinh nam tử cuối cũng cũng lộ ra một nụ cười đắc thắng.
NGhe thấy lời nói của thư sinh nam tử bên ngoài, trong mắt Bi Thanh Ti hiện ta một dáng vẻ mệt mỏi, một cảm giác tuyệt vọng xông lên trong lòng.
Người các ngươi muốn giết chết chính là ta, hy vọng các ngươi có thể tha cho người bên cạnh ta.
Bi Thanh Ti lập tức mở miệng nói.
Nghe thấy lời nói của Bi Thanh Ti, trong lòng Chung Sơn liền cảm thấy lạnh lẽo. Bi Thanh Ti thỏa hiệp ư? Bách nhật túy ư? Rốt cuộc bách nhật túy là gì? Chuyện gì đã xảy ra?
- Phong cách làm việc của ta chính là trảm thảo trừ căn, cho dù là một cây cỏ dại cũng không tha.
Ngữ khí của thư sinh trở nên âm hàn.
Hiển nhiên, đối với Chung Sơn hắn sẽ không buông tha, nhất định sẽ giết chết.
Nhìn thấy biểu lộ của hắn, trong mắt của Bi Thanh Ti hiện lên một vẻ bi ai.
- Cái gì gọi là bách nhật túy vậy?
Chung Sơn cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi về phía Bi Thanh Ti.
- Ngươi không ngủi thấy mê hương bốn phía sao? Bách nhật túy đây chính là bách nhật túy, hít vào một hơi, bị say trăm ngày.
Khuôn mặt của Bi Thanh Ti hiện ra vẻ thê thảm, nàng cất tiếng nói.
- Mê hương ư?
Chung Sơn càu mày, hắn không hề ngửi thấy.
Trong mắt Chung Sơn hiện ra một vẻ nghi hoặc. Tại sao mình lại không ngửi thấy vậy? Tuy nhiên, Chung Sơn phát hiện ra, ở trên mi tâm của mình, Hồng Loan hỏa diễm bỗng bốc lên một cách dị thường.
Hồng Loan hỏa diễm ư? Hồng Loan mê vụ ư? Chẵng lẽ nó khiến cho mình không có cảm giác say sao? Nó có thể khắc chế bách nhật túy hay sao?
Bách nhật túy theo như lời nói của Bi Thanh Ti sẽ khiến cho người ta mê ngủ, một khi mê ngủ thì còn lại gì nữa, chỉ có thể chết chắc.
Làm sao bây giời? Chung Sơn chạm vào vòng tay trữ vật, ở bên trong, thứ mạnh nhất cũng chỉ là hai khối phù mà Thiên Tinh Tử cho mình lúc trước. Băng phượng hoàng ngọc phù và Hỏa phượng hoàng ngọc phù.
Ngay hai khối ngọc phù này nhiều nhất chỉ có thể đối phó với một cường giả Kim Đan sơ kỳ mà ở đây lại có đến một trăm cường giả Kim Đan kỳ, vậy làm sao mà đối phó đây? Hai mắt của Chung Sơn liền nhíu lại, giờ khắc này Chung Sơn vô cùng tỉnh táo hắn lật tay lấy hai khối ngọc phù ra, bất kể thế nào, lấy ra rồi sẽ tính sau.
Hừ, để xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu?
Thư sinh nam tử lạnh lùng nói.
Quả nhiên, một hồi sau, Bi Thanh Ti ở bên cạnh Chung Sơn đã trở nên loạng choạng tựa như là bị uống rượu say.
Bi Thanh Ti say cho nên băng thành di động cũng trở nên chậm hơn rất nhiều so với bình thường. Hơn nữa băng thành này cũng trở nên mỏng lại.
Ở bên ngoài thư sinh nam tử hơi cười lạnh.
- Các cung thủ chuẩn bị.
Thư sinh nam tử cười lạnh, chuẩn bị đem tên kích xạ băng thành.
Bi Thanh Ti lúc này càng ngày càng say, băng cũng trở nên mỏng lại.
Trong lòng Chung Sơn vô cùng lo lằng, phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Hắn từ từ đưa mắt nhìn về hai khối ngọc phù trong tay, xem ra chỉ có cách này thôi.
-Phóng.
Thư sinh nam tử đột nhiên kêu lên một tiếng.
Mười tám mũi phá cương tiễn nháy mắt đã bắn về phía tường băng mỏng manh, phân chia mười tám hướng, bắn về phía thân ảnh của Bi Thanh Ti.
Phá cương tiễn bắn về phía trước Bi Thanh Ti, Chung Sơn muốn kêu lên nhưng cũng không còn kịp nữa, quá nhanh, quá nhanh, trong nháy mắt tên đã bay đến trước mặt của Bi Thanh Ti.
Có lẽ là trong thời khắc nguy hiểm cho nên hai mắt của Bi Thanh Ti bỗng nhiên mở to ra, ở bên ngoài lại hình thành nên một lớp băng dày đặc.
Nam tử thư sinh nở ra một nụ cười, phá cương tiễn, một lần nữa đột phá lớp là chắn mà Bi Thanh Ti vừa tạo ra vừa rồi, không chỉ vậy mà một mũi tên còn bắn trúng ngực bên trái của Bi Thanh Ti. Máu tươi bắn ra.
Hai mắt của bi thanh ti mở to ra, trong khoảng khắc Bi Thanh Ti trở nên vô cùng tỉnh táo, bức tường băng dày một lần nữa biến mất, trong mắt nàng hiện ra một ánh tuyệt vọng.
Hết rồi. Hết rồi.
Thân thể Bi Thanh Ti đã trúng tiễn, không thể duy trì được bao lâu nữa. Chết chắc rồi!
- Chung Sơn thật xin lỗi ngươi.
Bi Thanh Ti hơi hối hận nhìn về phía Chung Sơn.
Máu tươi nhuộm đỏ bạch y của Chung Sơn. Hai mắt của Bi Thanh Ti cũng trở nên mỏi mệt không thể chịu nổi. Bách nhật túy, Bách nhật túy ư? Hương mê gây ngủ trăm ngày ư?
Chung Sơn cuối cùng cũng biết sự biến thái của bách nhật túy này. Thân thể của Bi Thanh Ti bị thương nặng như vậy, nàng không thể nào cưỡng nỗi mong muốn được ngủ ở trong lòng. Bi Thanh Ti đã đạt tới Kim Đan hậu kỳ rồi mà vẫn có thể bị say.
Chung Sơn tiến tới ôm lấy Bi Thanh Ti.
- Dùng toàn lực khiến cho băng thành nổ tung ra.
Chung Sơn hướng về phía Bi Thanh Ti kêu lớn lên.
Bi Thanh Ti thấy Chung Sơn ôm lấy mình cũng không hề phản kháng mà chỉ nở ra một nụ cười thảm.
Xong rồi, thật sự xong rồi, có lẽ sau khi mình ngủ thì sẽ chết. Chỉa là đã liên lụy đến Chung Sơn.
Cho nên mọi phân phó của Chung Sơn từ nay về sau, Bi Thanh Ti đều gật đầu, bất kể thế nào nàng cũng phải hoàn thành nguyện vọng của hắn.
Ngực của nàng vẫn còn cắm cương tiễn tuy nhiên bàn tay của Bi Thanh Ti vẫn lật lên, hai mắt mở ra. Nàng cầm trường kiếm huy động một phen, lớp băng dày đột nhiên nổ tung, một đại lượng băng bắn thẳng về phía đám người hồng y.
Tuy nhiên Bi Thanh Ti biết rõ rằng sẽ không có tác dụng gì. Mình đang bị thương lại đang say nên không thể làm bị thương bọn họ được.
Băng thành nổ tung lên bốn phía, phóng về phía nam tử, thư sinh nam tử thấy vậy thì cũng chẳng thèm để ý, trên khóe môi nở ra một nụ cười chiến thắng.
Lượng băng dày phóng tới, đám người mặc hồng y thấy vậy liền nhanh chóng né tránh. Dù sao Bi Thanh Ti đã trúng bách nhật túy nhưng thực lực vẫn khiến cho người ta phải sợ hãi. Không né tránh, bị băng đánh trúng thì nhất định sẽ bị thương rất nặng.
Bỗng nhiên có hai tiếng phượng hoàng hót vang lên. Ngọc phù cuối cùng cũng đã bị Chung Sơn bóp nát trong tay.
- Ầm.
Băng phượng hoàng và Hỏa phượng hoàng đã đồng quy ư tận với nhau.
Một cực nóng một cực lạnh chạm vào nhau, khiến cho một lượng ánh sáng mạnh mẽ được phóng ra.
Lượng ánh sáng này tựa như là một ánh mặt trời thứ hai hiện rat rước mặt mọi người. Cho dù là cao thủ Kim Đan kỳ cũng đều bị chói mắt, không thể nhìn thấy gì.
- không hay.
Thư sinh nam tử đột nhiên kêu lên.
Sau đó hắn dật lấy một thanh phi kiếm. Điên cuống chém ra.
A.
Thư sinh nam tử kêu lên một tiếng thật lớn.
Mà sau khi hắn huy động kiếm, những người bên cạnh lại có thể nhìn thấy cảnh sắc bốn phía.
Một kiếm này của thư sinh nam tử đã chém trúng người mặc hồng y ở bên cạnh hắn, người này cánh tay bị hắn chém đứt. Tuy nhiên trước mắt Bi Thanh Ti và Chung Sơn lại hoàn toàn biến mất, bọn họ đã trốn thoát rồi sao?
Thư sinh nam tử nhìn về chỗ mà Chung Sơn và Bi Thanh Ti biến mất, trong mắt hiện ra một vẻ tức giận.
- Đại nhân có đi vào không?
Một thuộc hai hướng về phía thư sinh nói.
Nam tử thư sinh mở to mắt, thở ra một hơi.
Vây tất cả xung quanh đây cho ta, chờ bọn chúng đi ra.
Hiển nhiên thư sinh nam tử cũng không dám đi vào trong khu vực này.
- Đại nhân, chúng ta đi nhanh đi, vụ nổ vừa xảy ra, có lẽ khiến cho bọn sói đi tới đây.
Một người thuộc hạ lại kêu lên.
- Đi.
Thư sinh nam tử không hề nuối tiếc mà quay đầu đi. Hiển nhiên, sau khi bọn họ rời đi không lâu, đã có một lượng sói lớn đến đây thăm thú.
Lúc lượng ánh sáng phát ra, Chung Sơn đã chạy theo lộ tuyến đã định từ trước, rời khỏi nơi này. Hắn chạy về phía khu vực của sói chỉ có né vào trong đó mới có thể trốn thoát được nhóm người mặc hồng y. Chỉ là Bi Thanh Ti lúc này đang vô cùng hôn mê, phá cương tiễn còn đang cắm ở ngực, máu tươi nhuộm đỏ nửa thân thể, Chung Sơn cần tìm một chỗ yên tĩnh để lo cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.