Quyển 10 - Chương 60: Bảo dưỡng
Quan Kỳ
18/12/2014
Nhân Tôn cùng đám người áo đen có cánh bay đi.
- Nhanh, nhanh, nhanh, làm sao có thể? Nhân Tôn lo lắng nói.
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Một người áo đen hỏi.
- Quá nhanh, tốc độ phá trận quá nhanh! Nhân Tôn lo lắng nói.
- Nhanh!
- Không sai! Muốn phá phong ấn Bát Hoang Đại Trận hình thành thế nối liền thiên địa, chỉ có đỉnh phong Tổ Tiên hoặc là Thánh nhân mới có thể có tốc độ nhanh như vậy. Nhân Tôn sắc mặt khó coi nói.
- Tổ Tiên đỉnh phong? Thánh nhân? Bọn họ không có khả năng cỡi mở ra ấn nhân quả quá lớn kia, chỉ có thể là người không biết! Một người áo đen lập tức lắc đầu nói.
- Hoặc là nói có Pháp bảo của Thánh nhân, nhưng mà thiên hạ này ai có được Pháp bảo của Thánh nhân lại đem ra mở phong ấn kia chứ? Nhân Tôn lo lắng nói.
- Cho dù phá mở phong ấn cũng không sao chứ? Một người áo đen khác nói.
- Lời thì đúng vậy, nhưng cuối cùng ta có loại dự cảm không tốt, nhất định phải nhanh! Nhân Tôn nói.
Chỗ Triều đình.
- Phát tài! Phát tài! Phì Ca, đây là kim cương? Trúc Can vui vẻ nói.
Theo hai người đào phong ấn Bát Hoang Đại Trận dần dần lộ ra một khối thủy tinh dầy nửa xích, hình tròn đường kính tới mười trượng.
Phì Ca và Trúc Can đều trừng hai mắt tràn đầy hưng phấn nhìn.
- Bảo tàng, quả nhiên là đại bảo tàng a! Một khối kim cương lớn như vậy. Khóe miệng Phì Ca kích động run run.
- Vẫn là đại Thiêu này dùng tốt nhất, lúc trước có thể dẫn chúng ta đến đại thế giới quả nhiên không tầm thường. Trúc Can ôm đại Thiêu kích động nói.
- Ừ! Phì Ca đầy mặt bóng loáng cười.
- Phì Ca ngươi nói khối kim cương lớn như vậy, trở về có thể mua bao nhiêu máy kéo? Trúc Can có vẻ say mê nói.
- Ngu ngốc, máy kéo mua 2 chiếc là đủ rồi, về sau chúng ta là người có tiền, đừng suốt ngày máy kéo, trở về bị người chê cười! Phì Ca dạy dỗ.
- Vậy chúng ta còn mua cái gì nữa?
- Mua dầu nhớt! Ngu ngốc ngươi không có nghe người thành phố nói sao? Mua xe tiện nghi bảo dưỡng càng đắt, về sau tiền của chúng ta có thể phần lớn đều phải hao tổn vào việc bảo dưỡng, chúng ta phải phát tài nhanh hơn mới được. Phì Ca lập tức quở trách nói.
- Đúng đúng, đúng, bảo dưỡng, bảo dưỡng, Phì Ca ngươi có cảm giác gì hay không?
- Cảm giác gì?
- Khối lớn kim cương này dường như hút cái gì ấy? Đứng ở mặt trên kim cương có hay không có cảm giác hơi lạnh? Trúc Can hỏi.
- Ồ. Đúng là có một chút cảm giác, nhưng nó cũng không phải hút nguyên khí thiên địa à, vậy thì hút cái gì chứ? Phì Ca cũng cau mày nói.
- Thì ra Phì Ca cũng không biết a!
- Cái gì chứ? Ta không quản nó hút cái gì, mau lấy ra! Phì Ca cả giận nói.
- Nhưng cái này vòng tay trữ vật chứa không nổi! Trúc Can nói.
- Đập bể đi, dù sao đập bể cũng vẫn còn lớn à, dùng đại Thiêu đi! Phì Ca chỉ huy.
- Tốt, tốt! Trúc Can lập tức kêu lên.
Tiếp đó đại Thiêu mạnh mẽ đạp vỡ kim cương thành mảnh nhỏ. Phì Ca và Trúc Can rất nhanh chọn kim cương bỏ vào vòng tay trữ vật.
Kim cương lấy ra nhưng mà mặt đất phía dưới lại cổ quái hơi hơi máy động, một cỗ sát khí kinh khủng tiết ra.
- Ô ô ô! Hai người cùng nhau giật mình.
Mặt đất bên dưới là màu đen, trên đất thỉnh thoảng bắn ra sát khí vô cùng âm lãnh, mà mặt đất bốn phía đều du động.
- Ầm ầm! Mặt đất bốn phía rung chuyển, rất nhiều núi bên cạnh sụp đổ, vô số đá vụn sụp xuống, nhìn qua vô cùng kinh sợ.
Hai người Trúc Can và Phì Ca sợ hãi ôm chặt nhau.
- Phì Ca! Đây, đây là chuyện gì xảy ra? Trúc Can lạnh run nói.
- Mở ra! Mở đất ra! Trong lòng đất dường như phát ra tiếng rống giận.
- Phì Ca! Trong lòng đất có tiếng, có phải là yêu quái hay không? Trúc Can sợ hãi nói.
- Ta, ta không biết! Phì Ca hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này.
Lúc này thanh âm sâu kín kia lại lần nữa vang lên.
- Muốn làm ngạt chết lão tử sao. Mau mở ra, mau, nếu không ta giết ngươi!
Trong đất loáng thoáng truyền đến tiếng rống giận.
- Phì Ca làm sao bây giờ. Còn muốn phá mở không? Trúc Can hỏi.
- Phá. Phì Ca sợ hãi nói.
- Phì Ca? Ngươi nói phá? Phía dưới này đúng là dọa người, nếu phá ra có thể ác giả ác báo hay không a? Trúc Can kinh ngạc nói.
- Phá? Phá cái rắm! Đi mau, đi mau! Phì Ca cả kinh kêu lên.
- Đi! Trúc Can cũng hô lên khẩn trương đi theo Phì Ca.
Hai người thu thập đồ đạc ba chân bốn cẳng chạy đi. Đảo mắt đã chạy mất dạng.
Hai người đi rồi, bốn phía triều đình rung chuyển không chịu nổi, riếng rung động mãnh liệt khiến trời đất quay cuồng.
[CHARGE=3]- Chặt đứt tạp khí của lão tử, còn không mở ra cho lão tử?
- Mau mở ra, nếu không mở ra, lão tử giết các ngươi!
- Nếu không mở ra, lão tử sẽ phải chết!
- Mở ra đi, ta sắp chết rồi!
- Van cầu ngươi mở ra đi!
- Mở ra đi!
Phì Ca và Trúc Can trốn chạy rồi, trong lòng đất triều đình vang lên từng tiếng rống giận, từ rống giận chậm rãi đến thương lượng, cuối cùng không ngờ biến thành cầu xin.
Nhân Tôn mang theo đám người áo đen rất nhanh bay tới.
- Nhân Tôn phong ấn mở ra rồi sao? Người người áo đen lo lắng nói.
- Giống như đã mở chín thành chín, chỉ thiếu chút xíu nữa! Nhân Tôn lo lắng nói.
- Còn không mở ra? Rốt cuộc ai? Giở trò quỷ gì? Người áo đen kia lo lắng nói.
- Bên trong phong ấn Yêu Thần Thương Dương cường đại của Thiên Đình nắm đó à, trước lâu đó đã là Tổ Tiên đỉnh phong, chẳng lẽ có người muốn cứu Thương Dương tiền bối? Lại một người áo đen nói.
- Mau nữa, chúng ta phải tới nhanh! Nhân Tôn nói.
Trải qua một ngày rưỡi, Nhân Tôn và đám người áo đen rốt cục chạy tới gần triều đình.
Thời khắc này, triều đình đã không còn chút rung chuyển nào, mặt đất đã khôi phục lại yên tĩnh, chỉ có một cái hố to Phì Ca và Trúc Can lưu lại.
Đám người Nhân Tôn đáp xuống chỗ này, cả đám vô cùng ngạc nhiên nhìn một màn này. Từng người trên trán đổ mồ hôi hột.
Nhân Tôn vẻ mặt co rút.
- Nhân Tôn, sao lại thế này? Người áo bào đen kia nhỏ tiếng hỏi.
- Có thể làm sao. Còn có một chút không mở ra. Nhân Tôn rống lên.
Mười người áo đen đồng thời ra tay. Một tiếng nổ lớn vang lên, chút phong ấn cuối cùng ầm ầm mở ra.
Một tiếng nổ lớn giống như thủy tinh vỡ nát vậy, vô số hắc khí xông lên tận trời.
Ban đầu nhiều nhất là bốn phía mặt đất rung chuyển mà thôi, mà bây giờ lại là hắc khí xông lên tận trời, vô tận sát khí tức thì đóng băng tất cả xung quanh, tất cả ngọn núi xung quanh sát khí xông lên tận trời, phong vân biến sắc. Trong lúc nhất thời truyền tới rất nhiều cường giả quanh đó, mọi người đều phóng về phía tỏa ra sát khí.
Tại một khe núi, một đám nam nhân ăn mặc cực kỳ chỉnh tề đi ra, trên y phục thêu một cây Bách không lớn. Nhìn hắc khí xông lên tận trời phía xa, đều không khỏi biến sắc.
- Đi! Đám người phóng về phía triều đình.
Bên kia, từ bốn đại bộ châu chạy tới, đoàn người Chung Sơn đang ở chung quanh tìm vị trí triều đình, dù sao bản đồ chưa chắc đã chuẩn xác như vậy.
- Chung Sơn! Mgươi mau nhìn bên kia, hắc khí xông lên tận trời! Hạo Mỹ Lệ chỉ vào bầu trời xa xa, cả kinh kêu lên.
- Sát khí thật nồng! Một bên Kim Bằng kinh ngạc nói.
- Đi! Đi qua nhìn một chút! Chung Sơn nói.
Mọi người tự nhiên không có ý kiến, mà Kim Bằng lại mở cánh đại bàng dùng tốc độ nhanh nhất bay tới.
Chỗ Triều đình!
Nhân Tôn và đám người áo đen đứng ở miệng đại động hắc khí xông lên tận trời. Mọi người dường như cương cứng vậy.
Phía dưới, 1 cái động lớn dường như một loại không gian nhỏ, toàn bộ không gian nhỏ bị hắc khí bao phủ, loáng thoáng có thể nhìn thấy một cái thân thể vạn trượng.
Một con chim vạn trượng khổng lồ, chim khổng lồ nhưng chỉ có một cái móng vuốt, một con chim vạn trượng khổng lồ cứ như vậy đảo mắt đã biến mất sinh cơ.
Đại yêu thần Thương Dương bọn họ muốn giải cứu, giờ phút này đã hoàn toàn chết.
Cường giả Tổ Tiên đỉnh phong đã chết? Hơn nữa đã chết gần một ngày!
- Quá độc ác! Một người áo đen toàn thân mồ hôi lạnh nói.
- Đã chết! Thương Dương tiền bối chết như thế nào. Làm sao có thể chết chứ? Thần Hoàng năm đó phong ấn đã chu toàn các mặt, tuyệt đối không thể chết được. Lại một người áo đen lo lắng nói.
- Là bị mạnh mẽ đoạn tuyệt tạp khí trong phong ấn, Tổ Tiên bị ngạt chết. Lại một người nói.
- Ai? Rốt cuộc là ai? Nhân Tôn giận dữ hét.
- Loại chết kiểu này quá độc ác, hơn nữa có thể phá hư đại trận đến trình độ này, nhất định là cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ siêu cấp! Người kia nói.
- Ta mặc kệ hắn là cao thủ gì, ta chỉ muốn biết là ai. Rốt cuộc là thế lực nào? Nhân Tôn cả giận nói.
- Để ta tính! Hắc y nhân kia nói.
- Tính ra không? Nhân Tôn trầm giọng nói.
- Tính không ra xuất xứ, không ngờ tính không ra xuất xứ, không có khả năng a? Ta cho dù không suy tính ra người nào xuất thân từ đại thế giới, thì cũng nhất định tính ra xuất xứ người đó. Trừ phi người này vô cùng vô cùng mạnh, có thể che lấp ta suy tính! Hắc y nhân kia nói.
- Vô cùng vô cùng mạnh? Nhân Tôn cũng bình tĩnh lại.
Lại nhìn về phía thi thể Thương Dương nhưng làm sao cũng không thể khiến cho Nhân Tôn bình tĩnh được.
- Có tin tức! Hắc y nhân kia nói.
- Tin tức gì?
- Không phải là một người, là hai người, chắc là hai người một thế lực phái tới, hơn nữa, hơn nữa! Hắc y nhân kia trù trừ.
- Hơn nữa cái gì? Nhân Tôn kêu lên.
- Hơn nữa căn cứ theo suy tính của ta, hai người này là tai tinh họa thế, nơi họ đi qua đều để lại đại tai nạn. Người áo bào đen kia ngây ngẩn cả người.
Mọi người đều ngây ngẩn cả người. Có ý gì? Tai tinh họa thế? Nhìn lại Yêu Thần Thương Dương bị ngạt chết ở trong không gian nhỏ kia, mọi người đều trầm mặc
- Nhanh, nhanh, nhanh, làm sao có thể? Nhân Tôn lo lắng nói.
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Một người áo đen hỏi.
- Quá nhanh, tốc độ phá trận quá nhanh! Nhân Tôn lo lắng nói.
- Nhanh!
- Không sai! Muốn phá phong ấn Bát Hoang Đại Trận hình thành thế nối liền thiên địa, chỉ có đỉnh phong Tổ Tiên hoặc là Thánh nhân mới có thể có tốc độ nhanh như vậy. Nhân Tôn sắc mặt khó coi nói.
- Tổ Tiên đỉnh phong? Thánh nhân? Bọn họ không có khả năng cỡi mở ra ấn nhân quả quá lớn kia, chỉ có thể là người không biết! Một người áo đen lập tức lắc đầu nói.
- Hoặc là nói có Pháp bảo của Thánh nhân, nhưng mà thiên hạ này ai có được Pháp bảo của Thánh nhân lại đem ra mở phong ấn kia chứ? Nhân Tôn lo lắng nói.
- Cho dù phá mở phong ấn cũng không sao chứ? Một người áo đen khác nói.
- Lời thì đúng vậy, nhưng cuối cùng ta có loại dự cảm không tốt, nhất định phải nhanh! Nhân Tôn nói.
Chỗ Triều đình.
- Phát tài! Phát tài! Phì Ca, đây là kim cương? Trúc Can vui vẻ nói.
Theo hai người đào phong ấn Bát Hoang Đại Trận dần dần lộ ra một khối thủy tinh dầy nửa xích, hình tròn đường kính tới mười trượng.
Phì Ca và Trúc Can đều trừng hai mắt tràn đầy hưng phấn nhìn.
- Bảo tàng, quả nhiên là đại bảo tàng a! Một khối kim cương lớn như vậy. Khóe miệng Phì Ca kích động run run.
- Vẫn là đại Thiêu này dùng tốt nhất, lúc trước có thể dẫn chúng ta đến đại thế giới quả nhiên không tầm thường. Trúc Can ôm đại Thiêu kích động nói.
- Ừ! Phì Ca đầy mặt bóng loáng cười.
- Phì Ca ngươi nói khối kim cương lớn như vậy, trở về có thể mua bao nhiêu máy kéo? Trúc Can có vẻ say mê nói.
- Ngu ngốc, máy kéo mua 2 chiếc là đủ rồi, về sau chúng ta là người có tiền, đừng suốt ngày máy kéo, trở về bị người chê cười! Phì Ca dạy dỗ.
- Vậy chúng ta còn mua cái gì nữa?
- Mua dầu nhớt! Ngu ngốc ngươi không có nghe người thành phố nói sao? Mua xe tiện nghi bảo dưỡng càng đắt, về sau tiền của chúng ta có thể phần lớn đều phải hao tổn vào việc bảo dưỡng, chúng ta phải phát tài nhanh hơn mới được. Phì Ca lập tức quở trách nói.
- Đúng đúng, đúng, bảo dưỡng, bảo dưỡng, Phì Ca ngươi có cảm giác gì hay không?
- Cảm giác gì?
- Khối lớn kim cương này dường như hút cái gì ấy? Đứng ở mặt trên kim cương có hay không có cảm giác hơi lạnh? Trúc Can hỏi.
- Ồ. Đúng là có một chút cảm giác, nhưng nó cũng không phải hút nguyên khí thiên địa à, vậy thì hút cái gì chứ? Phì Ca cũng cau mày nói.
- Thì ra Phì Ca cũng không biết a!
- Cái gì chứ? Ta không quản nó hút cái gì, mau lấy ra! Phì Ca cả giận nói.
- Nhưng cái này vòng tay trữ vật chứa không nổi! Trúc Can nói.
- Đập bể đi, dù sao đập bể cũng vẫn còn lớn à, dùng đại Thiêu đi! Phì Ca chỉ huy.
- Tốt, tốt! Trúc Can lập tức kêu lên.
Tiếp đó đại Thiêu mạnh mẽ đạp vỡ kim cương thành mảnh nhỏ. Phì Ca và Trúc Can rất nhanh chọn kim cương bỏ vào vòng tay trữ vật.
Kim cương lấy ra nhưng mà mặt đất phía dưới lại cổ quái hơi hơi máy động, một cỗ sát khí kinh khủng tiết ra.
- Ô ô ô! Hai người cùng nhau giật mình.
Mặt đất bên dưới là màu đen, trên đất thỉnh thoảng bắn ra sát khí vô cùng âm lãnh, mà mặt đất bốn phía đều du động.
- Ầm ầm! Mặt đất bốn phía rung chuyển, rất nhiều núi bên cạnh sụp đổ, vô số đá vụn sụp xuống, nhìn qua vô cùng kinh sợ.
Hai người Trúc Can và Phì Ca sợ hãi ôm chặt nhau.
- Phì Ca! Đây, đây là chuyện gì xảy ra? Trúc Can lạnh run nói.
- Mở ra! Mở đất ra! Trong lòng đất dường như phát ra tiếng rống giận.
- Phì Ca! Trong lòng đất có tiếng, có phải là yêu quái hay không? Trúc Can sợ hãi nói.
- Ta, ta không biết! Phì Ca hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này.
Lúc này thanh âm sâu kín kia lại lần nữa vang lên.
- Muốn làm ngạt chết lão tử sao. Mau mở ra, mau, nếu không ta giết ngươi!
Trong đất loáng thoáng truyền đến tiếng rống giận.
- Phì Ca làm sao bây giờ. Còn muốn phá mở không? Trúc Can hỏi.
- Phá. Phì Ca sợ hãi nói.
- Phì Ca? Ngươi nói phá? Phía dưới này đúng là dọa người, nếu phá ra có thể ác giả ác báo hay không a? Trúc Can kinh ngạc nói.
- Phá? Phá cái rắm! Đi mau, đi mau! Phì Ca cả kinh kêu lên.
- Đi! Trúc Can cũng hô lên khẩn trương đi theo Phì Ca.
Hai người thu thập đồ đạc ba chân bốn cẳng chạy đi. Đảo mắt đã chạy mất dạng.
Hai người đi rồi, bốn phía triều đình rung chuyển không chịu nổi, riếng rung động mãnh liệt khiến trời đất quay cuồng.
[CHARGE=3]- Chặt đứt tạp khí của lão tử, còn không mở ra cho lão tử?
- Mau mở ra, nếu không mở ra, lão tử giết các ngươi!
- Nếu không mở ra, lão tử sẽ phải chết!
- Mở ra đi, ta sắp chết rồi!
- Van cầu ngươi mở ra đi!
- Mở ra đi!
Phì Ca và Trúc Can trốn chạy rồi, trong lòng đất triều đình vang lên từng tiếng rống giận, từ rống giận chậm rãi đến thương lượng, cuối cùng không ngờ biến thành cầu xin.
Nhân Tôn mang theo đám người áo đen rất nhanh bay tới.
- Nhân Tôn phong ấn mở ra rồi sao? Người người áo đen lo lắng nói.
- Giống như đã mở chín thành chín, chỉ thiếu chút xíu nữa! Nhân Tôn lo lắng nói.
- Còn không mở ra? Rốt cuộc ai? Giở trò quỷ gì? Người áo đen kia lo lắng nói.
- Bên trong phong ấn Yêu Thần Thương Dương cường đại của Thiên Đình nắm đó à, trước lâu đó đã là Tổ Tiên đỉnh phong, chẳng lẽ có người muốn cứu Thương Dương tiền bối? Lại một người áo đen nói.
- Mau nữa, chúng ta phải tới nhanh! Nhân Tôn nói.
Trải qua một ngày rưỡi, Nhân Tôn và đám người áo đen rốt cục chạy tới gần triều đình.
Thời khắc này, triều đình đã không còn chút rung chuyển nào, mặt đất đã khôi phục lại yên tĩnh, chỉ có một cái hố to Phì Ca và Trúc Can lưu lại.
Đám người Nhân Tôn đáp xuống chỗ này, cả đám vô cùng ngạc nhiên nhìn một màn này. Từng người trên trán đổ mồ hôi hột.
Nhân Tôn vẻ mặt co rút.
- Nhân Tôn, sao lại thế này? Người áo bào đen kia nhỏ tiếng hỏi.
- Có thể làm sao. Còn có một chút không mở ra. Nhân Tôn rống lên.
Mười người áo đen đồng thời ra tay. Một tiếng nổ lớn vang lên, chút phong ấn cuối cùng ầm ầm mở ra.
Một tiếng nổ lớn giống như thủy tinh vỡ nát vậy, vô số hắc khí xông lên tận trời.
Ban đầu nhiều nhất là bốn phía mặt đất rung chuyển mà thôi, mà bây giờ lại là hắc khí xông lên tận trời, vô tận sát khí tức thì đóng băng tất cả xung quanh, tất cả ngọn núi xung quanh sát khí xông lên tận trời, phong vân biến sắc. Trong lúc nhất thời truyền tới rất nhiều cường giả quanh đó, mọi người đều phóng về phía tỏa ra sát khí.
Tại một khe núi, một đám nam nhân ăn mặc cực kỳ chỉnh tề đi ra, trên y phục thêu một cây Bách không lớn. Nhìn hắc khí xông lên tận trời phía xa, đều không khỏi biến sắc.
- Đi! Đám người phóng về phía triều đình.
Bên kia, từ bốn đại bộ châu chạy tới, đoàn người Chung Sơn đang ở chung quanh tìm vị trí triều đình, dù sao bản đồ chưa chắc đã chuẩn xác như vậy.
- Chung Sơn! Mgươi mau nhìn bên kia, hắc khí xông lên tận trời! Hạo Mỹ Lệ chỉ vào bầu trời xa xa, cả kinh kêu lên.
- Sát khí thật nồng! Một bên Kim Bằng kinh ngạc nói.
- Đi! Đi qua nhìn một chút! Chung Sơn nói.
Mọi người tự nhiên không có ý kiến, mà Kim Bằng lại mở cánh đại bàng dùng tốc độ nhanh nhất bay tới.
Chỗ Triều đình!
Nhân Tôn và đám người áo đen đứng ở miệng đại động hắc khí xông lên tận trời. Mọi người dường như cương cứng vậy.
Phía dưới, 1 cái động lớn dường như một loại không gian nhỏ, toàn bộ không gian nhỏ bị hắc khí bao phủ, loáng thoáng có thể nhìn thấy một cái thân thể vạn trượng.
Một con chim vạn trượng khổng lồ, chim khổng lồ nhưng chỉ có một cái móng vuốt, một con chim vạn trượng khổng lồ cứ như vậy đảo mắt đã biến mất sinh cơ.
Đại yêu thần Thương Dương bọn họ muốn giải cứu, giờ phút này đã hoàn toàn chết.
Cường giả Tổ Tiên đỉnh phong đã chết? Hơn nữa đã chết gần một ngày!
- Quá độc ác! Một người áo đen toàn thân mồ hôi lạnh nói.
- Đã chết! Thương Dương tiền bối chết như thế nào. Làm sao có thể chết chứ? Thần Hoàng năm đó phong ấn đã chu toàn các mặt, tuyệt đối không thể chết được. Lại một người áo đen lo lắng nói.
- Là bị mạnh mẽ đoạn tuyệt tạp khí trong phong ấn, Tổ Tiên bị ngạt chết. Lại một người nói.
- Ai? Rốt cuộc là ai? Nhân Tôn giận dữ hét.
- Loại chết kiểu này quá độc ác, hơn nữa có thể phá hư đại trận đến trình độ này, nhất định là cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ siêu cấp! Người kia nói.
- Ta mặc kệ hắn là cao thủ gì, ta chỉ muốn biết là ai. Rốt cuộc là thế lực nào? Nhân Tôn cả giận nói.
- Để ta tính! Hắc y nhân kia nói.
- Tính ra không? Nhân Tôn trầm giọng nói.
- Tính không ra xuất xứ, không ngờ tính không ra xuất xứ, không có khả năng a? Ta cho dù không suy tính ra người nào xuất thân từ đại thế giới, thì cũng nhất định tính ra xuất xứ người đó. Trừ phi người này vô cùng vô cùng mạnh, có thể che lấp ta suy tính! Hắc y nhân kia nói.
- Vô cùng vô cùng mạnh? Nhân Tôn cũng bình tĩnh lại.
Lại nhìn về phía thi thể Thương Dương nhưng làm sao cũng không thể khiến cho Nhân Tôn bình tĩnh được.
- Có tin tức! Hắc y nhân kia nói.
- Tin tức gì?
- Không phải là một người, là hai người, chắc là hai người một thế lực phái tới, hơn nữa, hơn nữa! Hắc y nhân kia trù trừ.
- Hơn nữa cái gì? Nhân Tôn kêu lên.
- Hơn nữa căn cứ theo suy tính của ta, hai người này là tai tinh họa thế, nơi họ đi qua đều để lại đại tai nạn. Người áo bào đen kia ngây ngẩn cả người.
Mọi người đều ngây ngẩn cả người. Có ý gì? Tai tinh họa thế? Nhìn lại Yêu Thần Thương Dương bị ngạt chết ở trong không gian nhỏ kia, mọi người đều trầm mặc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.