Trường Sinh Bất Tử

Quyển 10 - Chương 4: Bảo vật đệ nhất thiên hạ!

Quan Kỳ

26/11/2014

Lạc Tinh Trần trở lại bên cạnh Chung Sơn, giờ khắc này, ai cũng không dám xem nhẹ bốn người này.

Tràng diện lâm vào yên tĩnh lần nữa, trên bầu trời sao, hai vì sao một trắng một xanh còn đang không ngừng va chạm. Hiển nhiên, chiến đấu của Thánh nhân cũng không phải là nhất thời nửa khắc là có thể kết thúc.

- Thánh vương, hiện tại làm sao? Ánh mắt của rất nhiều người cũng tập trung vào chúng ta!

Lạc Tinh Trần cau mày nói.

Chung Sơn tự nhiên biết rất nhiều người đang nhìn mình, kể từ đó, muốn đục nước béo cò sẽ tương đối khó khăn.

- Nước quá trong, vậy thì quấy đục nó!

Chung Sơn nói.

Nói xong, Chung Sơn bay lên,, ba người tự nhiên theo sát phía sau.

Đoàn người Chung Sơn bay ra khỏi, nhất thời dẫn tới sự chú ý của cường giả tứ phương, bọn họ cũng muốn xông trận?

Không ai ngăn trở, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào, có mong đợi, có lo lắng.

Mong đợi bốn người xông trận thành công, cũng lo lắng bốn người xông trận thành công.

Bởi vì ai cũng không muốn bảo vật trong Bích Du Cung bị bốn ngoại nhân này lấy được.

Bốn người Chung Sơn bắn đi, đảo mắt đã đến phụ cận Thánh Thi Sơn.

Ngưu Ma Vương nhíu chặc chân mày, Nhiên Đăng, phật Di Lặc cũng ngưng thần nhìn, còn có cường giả tứ phương đều đang nhìn chằm chằm, chỉ đợi có đột biến xuất hiện, lập tức sẽ xông thẳng vào.

Bành!

Bên cạnh Thánh Thi Sơn, một trận sương khói màu hồng đào bao phủ. Sau khi sương khói màu hồng đào tiêu tán, không thấy bốn người.

Loáng thoáng có thể thấy một trận thi khí phập phồng ở Thánh Thi Sơn. Tiếp theo, thân ảnh của bốn người đã biến mất không thấy.

Tứ phương là một mảnh yên tĩnh, một đám trừng tròng mắt nhìn, bọn họ tiến vào?

Một hơi thời gian, năm tức, mười tức, hai mươi tức, 100 tức!

Sau một nén nhang, những người có mưu kế với bảo vật của Bích Du Cung kia rốt cục ngồi không yên!

Bốn người này tiến vào? Có phải đã nhận được bảo vật của Bích Du Cung hay không?

Phía bắc, bỗng nhiên có năm mươi mấy người nho bào bay lên trời.

Đệ tử Nho môn, vọt lên thứ nhất!

Đệ tử Nho môn thật giống như một cái ngòi nổ, trong nháy mắt, đại lượng cường giả vây quanh bốn phương tám hướng. Bao gồm cả đám người Ngưu Ma Vương, Nhiên Đăng, phật Di Lặc. Đại lượng cường giả chen chúc tới, chạy thẳng tới Thánh Thi Sơn.

Ầm!

Một người áo xanh thứ nhất oanh kích lên đại trận.

Một đao oanh kích mang đến hàng vạn hàng nghìn kiếm khí phản kích từ đại trận.

Tiếp theo, đại lượng cường giả rối rít lấy Pháp bảo riêng của mình ra, cường thế bắt đầu trùng kích.

Oanh long long!

Bốn phía đại trận đều là trận trận tiếng sấm. Tru Tiên kiếm trận này quá cường thế, cũng không có hiệu quả ngay lập tức.

Nhưng ngay khi một đám cường giả đang đánh hăng say, chẳng biết lúc nào đã có người ngừng lại.

Mà dừng tay thật giống như sẽ lan truyền, cơ hồ tất cả mọi người ngừng tay, vô cùng kinh ngạc nhìn một cái phương hướng.

Ở miệng của một sơn cốc, bốn người Chung Sơn đứng ở nơi đó, nhìn nhiều người trùng kích Tru Tiên kiếm trận! Bộ dáng kia cực kỳ nhàn nhã như đi chơi.

- Chung Sơn mới vừa rồi chưa đi vào Thánh Thi Sơn sao?

Vô số cường giả bỗng nhiên yên ắng.

Một cảm giác im lặng cực độ tràn vào trong lòng mọi người.

Thậm chí có chút ít cường giả thiếu chút nữa chửi ầm lên. Chính là nhìn Chung Sơn "đi vào", mình mới từ phía sau màn nhảy ra, nếu không mình tuyệt đối đợi đến cuối cùng, làm hoàng tước sau lưng bọ ngựa. Đợi đến sau khi chư cường phá trận rồi mới nhảy ra làm ngư ông đắc lợi.

Nhưng hiện tại, Chung Sơn nhàn nhã đi chơi hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của tất cả mọi người.

Rất nhiều người cũng hung tợn nhìn về phía đoàn người Chung Sơn.

- Đi thôi!

Chung Sơn lắc lắc đầu nói.

Chung Sơn không để ý đến ánh mắt của chư cường, ngược lại nghênh ngang mang theo ba thuộc hạ, cứ như vậy bay đi.

- Chung Sơn không xông vào Thánh Thi Sơn?



Chư cường mới vừa rồi còn sinh khí, nhất thời lại là một trận mờ mịt.

Mới vừa rồi Chung Sơn xác thực không có đi vào, mà là tìm địa phương để núp vào. Mặc dù là một chuyện rất đơn giản, nhưng như thế, nhất thời bỏ mặc tầm mắt của chúng cường giả.

Lúc này, chúng cường giả cũng sẽ không chú ý chính mình, mà là chú ý bảo vật bên trong Thánh Thi Sơn.

Chung Sơn mang theo ba người bay ra xa. Tìm núi rừng né tránh tầm mắt của mọi người lần nữa.

- Tốt lắm, hiện tại chúng ta trở về, ta mang các ngươi tiến vào Thánh Thi Sơn!

Chung Sơn bỗng nhiên nói.

- Thánh vương, vì sao mới vừa rồi không vào?

Lạc Tinh Trần có chút không rõ.

- Mới vừa rồi? Mới vừa rồi là đông người vào Bích Du Cung, nhưng bây giờ là vụng trộm vào Bích Du Cung, hơn nữa, ngươi cho là nếu chúng ta thật sự cầm thứ gì đó của Tạp, bị người trong thiên hạ nhìn thấy, chúng ta có thể ra khỏi Tứ Đại Bộ Châu sao?

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Đúng a!

Lạc Tinh Trần hiểu.

Nhiễu một chút như vậy, một phương diện là dời đi tầm mắt người trong thiên hạ, một phương diện khác là dời đi tầm mắt của Tạp, hoặc nói là tầm mắt của Khổng Tử.

Bị Thánh nhân nhớ đến tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.

Bốn người khe khẽ thay đổi hình tượng một chút, phân thành hai nhóm bay về phía Thánh Thi Sơn.

Hiện tại, càng ngày càng nhiều người bay về Thánh Thi Sơn, nhiều thêm Chung Sơn cũng không nhiều lắm, thiếu Chung Sơn cũng không ít.

Không bao lâu sau, bốn người lại hội hợp ở chân núi Thánh Thi Sơn.

Bốn phương tám hướng ở Thánh Thi Sơn cũng là cường giả, có cường giả công kích phía bên ngoài đại trận, có cường giả lấy thân phạm hiểm, trực tiếp xông vào.

Bốn người Chung Sơn tự nhiên thuộc về dĩ thân phạm hiểm. Đảo mắt đã xông vào trong đó.

Sau một nén nhang.

Bát Cực Thiên Vĩ vũ động cái đuôi Tru Tiên Tứ Kiếm, không trở ngại chút nào quấn lấy bốn người Chung Sơn hiện tại dưới chân ngọn núi ở Bích Du Cung.

Không trở ngại chút nào, thậm chí kiếm khí trong đại trận ở Thánh Thi Sơn cũng không có công kích vào cái đuôi, thật giống như nhận thức Bát Cực Thiên Vĩ.

Quay đầu nhìn về phía vô số cường giả bị cắn giết giãy dụa trong đại trận phía sau, sắc mặt đám người Thi tiên sinh cổ quái một trận, chính mình không ngờ không có chút hung hiểm nào đã tiến vào?

- Thánh vương, chúng ta lên đi, trong Bích Du Cung nhất định có bảo bối tốt!

Lạc Tinh Trần hơi hưng phấn nói.

- Không!

Chung Sơn bỗng nhiên lắc đầu.

- Ách?

- Đứng ở nơi này đừng động. Cũng không cần dụng thần thức điều tra. Thi tiên sinh lấy một Cương thi cấp thấp chui xuống đất xem một chút!

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Vâng!

Thi tiên sinh lập tức lấy một Cương thi.

Cương thi chui xuống đất, đi về Bích Du Cung.

Tại sao Chung Sơn không toan tính đi vào? Bởi vì Chung Sơn còn nhớ rõ, tình cảnh bên trong Tinh Thần điện ngày xưa.

Tinh Thần điện, địa phương Nữ Oa lưu di ngôn cho Hồ Tộc.

Ở nơi đó, Thánh nhân Mặc Tử sử dụng pháp thuật không ngờ ngưng tụ ra tàn ảnh thời gian hơn mười vạn năm trước Thái thượng lưu lại! Thánh nhân có thể làm được tới như vậy, Tạp có thể cũng làm được hay không? Nếu là hắn có thể, một nhóm chính mình chỉ cần lên ngọn núi này, khẳng định bị Tạp biết được.

Sau này liền đợi Tạp đuổi giết đi!

Trong tay Thi tiên sinh lấy ra một cái Thủy Tinh Cầu

Những gì Cương thi nhìn thấy đều có hình ảnh trong Thủy Tinh Cầu!

Bích Du Cung?

Không ngờ Tạp không có thiết trí cấm chế, Cương thi không ngờ trực tiếp thò đầu ra nhìn về phía trong Bích Du Cung.

Bích Du Cung, vô cùng to lớn, còn lớn hơn mấy lần so với Trường Sinh Điện, ở bắc, một cái đài cao ở phía trên, hẳn là địa phương ngày xưa Thánh nhân ngồi, hàng loạt phía dưới, chia làm hai nhóm, rõ ràng cho thấy đó là nơi trước kia cho đệ tử nghe đạo.

Mà ở mặt đông của Bích Du Cung, Chung Sơn rốt cục thấy được thứ Khổng Tử muốn cướp đoạt. Thấy vật này, không nói là Khổng Tử cướp đoạt, chính là bốn người Chung Sơn cũng quen mắt.

Đó là một khối bia ngọc cao mười trượng, bia ngọc có một phần cắm ở dưới đất, phần lộ ra ngoài cao mười trượng.



Toàn thân sáng loáng, phóng xạ ra ánh sáng mười hai màu.

Đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là hai chữ cổ trên tấm bia ngọc.

Tạo... Hóa...

Bọn người Thi tiên sinh thật giống như bỗng nhiên có thể nghe được tim của mình đập, liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía Chung Sơn.

- Tạo Hóa Ngọc Điệp, Tạo Hóa Thiên Kinh?

Vẻ mặt Thi tiên sinh có chút kích động nói.

- Là Pháp bảo mạnh nhất của Hồng Quân Đạo tổ, Tạo Hóa Ngọc Điệp, bên trong có Tạo Hóa Thiên Kinh?

Lạc Tinh Trần cũng là kích động một trận.

- Khó trách ngay cả Khổng Tử cũng muốn xuất thủ!

Nam Cung Thắng cũng là khe khẽ kích động nói.

Tạo Hóa Ngọc Điệp? Danh tự này Chung Sơn há có thể chưa từng nghe qua? Năm đó chín Thánh nhân ở dương gian, mạnh nhất chính là Hồng Quân Đạo tổ, mà Pháp bảo của Hồng Quân Đạo tổ, chính là Tạo Hóa Ngọc Điệp này. Ở trong chứa Tạo Hóa Thiên Kinh, là bảo vật đệ nhất thiên hạ thời kỳ đó!

Bảo vật đệ nhất thiên hạ?

Không phải là thời kỳ đó, cho dù bây giờ ở trong mắt thế nhân cũng là bảo vật đệ nhất thiên hạ. Thánh nhân cũng sẽ vì bảo vật này mà tranh đoạt!

Mà cái gọi là bảo vật đệ nhất thiên hạ, liền đặt ở ở trước mặt mình, mặc cho mình thu?

Cho dù là Chung Sơn, giờ phút này cũng không khỏi động tâm.

- Thánh vương, ta để cho Cương thi đi trước!

Thi tiên sinh lập tức nói.

- Chậm đã!

Chung Sơn lập tức cắt đứt.

Mặc dù vô cùng kích động, nhưng sâu trong nội tâm còn có thanh âm ngăn cản Chung Sơn. Chung Sơn hít sâu vài hơi, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, cuối cùng lắc lắc đầu nói:

- Tạo Hóa Ngọc Điệp này, chúng ta không có năng lực lấy!

Đây là bảo vật đệ nhất thiên hạ, lại càng là tai họa đệ nhất thiên hạ, không phải là Chung Sơn không muốn lấy, mà là Chung Sơn còn không muốn chết! Không nói bên trong có ấn ký Tạp lưu lại hay không, chỉ cần một khi tin tức bị tiết lộ, Tổ Tiên ở thiên hạ cũng sẽ bao vây chính mình, thậm chí tất cả thánh nhân cũng tự mình ra tay đối phó. Đoạt? Đoạt cái rắm a!

Nghe Chung Sơn nói vậy, đột nhiên ba người cũng tỉnh táo lại, sau khi tỉnh táo lại, phía sau lưng mỗi một người đều là mồ hôi lạnh.

- Xem những vật khác một chút, Tạo Hóa Ngọc Điệp chúng ta không thể tranh giành, cái khác có lẽ có thể, bảo vật của Thánh nhân không có đơn giản.

- Ừm!

Thi tiên sinh gật đầu.

Cương thi quay đầu, phát hiện Bích Du Cung trống rỗng, có lẽ sau khi Thông Thiên Thánh nhân vẫn lạc, đồ vật đã bị cường giả trộm sạch.

Rốt cục, ở một góc, mọi người lại thấy được một vật.

- Quan tài cực lớn màu tím kia?

Nam Cung Thắng liếc mắt một cái đã nhận ra.

- Không tệ, chính là quan tài cực lớn màu tím Tạp nằm năm đó, một cái quan tài có thể bảo tồn thi thể của Thánh nhân! Hơn nữa căn cứ theo chỗ đã thấy lần trước, cái quan tài này có thể tự mình hấp thu tập khí.

Ánh mắt Thi tiên sinh đột nhiên sáng lên.

- Tập khí? Một loại năng lượng chỉ có Thánh nhân mới có thể nắm giữ?

Lạc Tinh Trần hơi hơi ngạc nhiên.

- Ừm!

Thi tiên sinh gật đầu.

Giờ phút này, Bích Du Cung vô cùng trống trải, chỉ có hai thứ đồ này, quan tài cực lớn màu tím, còn có chính là Tạo Hóa Ngọc Điệp.

- Thánh vương, ta có thể thu cái quan tài cực lớn này hay không? Cái quan tài cực lớn này đối với ta có trọng dụng!

Thi tiên sinh nhìn về phía Chung Sơn hỏi.

- Tạo Hóa Ngọc Điệp không thể lấy, cái quan tài cực lớn màu tím này không thể lấy sao? Lấy ra, ngươi mau sớm luyện hóa, để ngừa bên trong có ấn ký của Tạp! Bất quá trong thời gian ngắn không cần lo lắng, khẳng định Tạp bận rộn bảo vệ Tạo Hóa Ngọc Điệp.

Chung Sơn khẳng định nói.

- Tạ ơn Thánh vương, Thánh vương yên tâm, trung tâm Tứ Đại Bộ Châu vừa lúc thông suốt tới dưới đường hoàng tuyền, ta có thể mượn Huyết Trì của ác quỷ tẩy đi hết thảy ấn ký!

Thi tiên sinh hơi kích động nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Bất Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook