Quyển 4 - Chương 22: Bày ra âm mưu cho người ta phá
Quan Kỳ
10/04/2013
Tiên sinh nói là Thủy Kính tiên sinh bởi vì đã chiếm hết ưu thế cho nên hiện tại mới rơi vào bẫy của tiên sinh sao?
Thiên U công chúa kinh ngạc hỏi.
- Ha ha, hi vọng là như thế đi.
Chung Sơn từ chối cho ý kiến mà cười nói.
- Không biết tiên sinh tìm Tử Chấn tiên sinh để làm gì?
Thiên U công chúa cất tiếng hỏi.
- Từ Chấn tiên sinh à? Tại hạ tìm Tử Chấn tiên sinh để tiên sinh làm cho một bộ cung tiễn, một bộ cung tiễn đặc dị.
- Vậy sao?
Thiên U công chúa nghi hoặc hỏi.
- Đi thôi, chúng ta nhìn một chút.
Chung Sơn nói.
- Ừ.
Thiên U công chúa gật gật đầu.
Lúc này, A Đại vuốt lại mái tóc, hắn đi tơi trước mặt công chúa và Chung Sơn, cúi đầu một cái rồi lui sang đứng về phía bên cạnh A Nhị.
Dưới sự hướng dẫn của Chung Sơn, bốn người nhanh chóng đi đến một mảnh sân khác.
Tử Chấn đại sư đang đứng trong nội viện, nhìn thấy công chúa đi tới, đại sư liền lập tức vái một cái:
- Bái kiến công chúa.
- Ừ.
Thiên U công chúa gật gật đầu.
Chung Sơn lập tức nói:
- Tử Chấn đại sư, cung tiễn đã làm xong chưa?
- May mắn là không làm nhục sứ mệnh.
Tử Chấn đại sư tự tin cười nói.
Sau đó đại sư tiến vào trong căn phòng, lấy ra một cái rương.
Chung Sơn gật đầu với Tử Chấn đại sư sau đó Tử Chấn đại sư lập tức rời đi. Dù sao có một số chuyện không nên để cho người khác biết rõ.
Ánh mắt mọi người tràn đầy chờ mong, sau đó Chung Sơn mở rương ra,bên trong có một cây trường cung khắc đầy ký hiệu, bên cạnh còn có hai mũi tên có màu xanh da trời.
- Ngũ phẩm cung, ngũ phẩm tiễn!
Thiên U công chúa nhíu mày nói.
- Không sai, đây chính là ngũ phẩm tiễn, có thể bắn ra với uy lực của Hợp Thể kỳ, Thủy Thiên Nhai có tu vi Nguyên Anh kỳ phải không?
Chung Sơn cười nói.
- Chẳng lẽ tiên sinh thực dùng tiễn này để bắn thủy thiên nhai.
Thiên U công chúa nghi ngờ hỏi.
- Công chúa nhìn xem, cây cung này so với cây cung ngũ phẩm bình thường có gì khác nhau ?
Chung Sơn cười nói.
Nghe thấy Chung Sơn nói như vậy, Thiên U công chúa liền cầm chuôi tiễn dùng thần tức xem một chút rồi nói:
- Mũi tên này….
- Ha ha, không sai, mũi tên này chỉ có một mũi là thật thui còn một mũi là giả, hoàn toàn không phải mũi tên ngũ phẩm, cùng lắm chỉ có thể xem là hàng tam phẩm, hoàn toàn không bắn thủng cương trảo của Thủy đại nhân. Tuy nhiên nhìn bề ngoài thì nó giống như tên ngũ phẩm như đúc.
- Tiên sinh, muốn làm cho Thủy Thiên Nhai bị trúng tên mới tốn công chế tạo như vậy phải không? Mượn chuyện này khiến cho dân chúng toàn thành công phẫn rồi tăng phiếu bầu cho ta?
Thiên U công chúa vui vẻ hỏi.
- Công chúa quả nhiên là trí tuệ siêu quần, mới nhìn qua đã biết.
Chung Sơn cười nói.
- Nhưng mà đường huynh của Mạc Bách Lý sẽ bắn mũi tên này?
Thiên U công chúa hỏi.
- Hắn sẽ không bắn, không cần hắn bắn, A Đại sẽ đi bắn.
Chung Sơn vô cùng tự tin nói.
- Tại hạ?
A Đại ngạc nhiên hỏi.
- Không sai, A Đại rất có tài bắn cung, cho nên để cho A Đại bắn thì không giả là tốt hơn.
Chung Sơn khẳng định nói.
- Nhưng mà đường huynh của Mạc Bách Lý thì xử lý thê nào?
Thiên U công chúa nói.
- Chuôi cung này thì giao cho đường huynh của Mạc Bách Lý.
Chung Sơn nhẹ nhàng cầm lấy chuôi cung nói.
- Cung? Cái cung này thì có gì đặc thù?
Thiên U công chúa nghi ngờ hỏi, hiển nhiên là nàng không nhận ra.
- Công chúa nhìn kỹ xem cây cung này rốt cuộc có vấn đề gì?
Chung Sơn cười nói.
- Vừa rồi, nàng không phát hiện ra có gì khác lạ ở trong cây cung, nhưng bây giờ nghe Chung Sơn nói như vậy, nàng khẳng định trong cây cung này có điều gì đó đặc biệt.
Thiên U công chúa kéo giây cung một cái, trong nháy mắt luồng lam sắc xuất hiện trên cây cung.
Không có vấn đề gì, đây tuyệt đối là cung ngũ phẩm. Thiên U công chúa nhìn về phía Chung Sơn nói.
- Công chúa, người thu nó vào trong tay trữ vật xem soa?
Chung Sơn cười nói.
Nghe thấy lời của Chung Sơn, Thiên U công chúa liền thu trường cung vào vòng tay trữ vật nhưng không thể thu vào được.
- Bảo linh! Không đúng, đây chỉ là đồ ngũ phẩm, không thể nào có bảo linh được. Tiên sinh, người đã cho gì vào cây cung này?
Thiên U công chúa ngạc nhiên hỏi.
- Ha ha, không sai, cái này là do Tử Chấn đại sư, ở trong chuôi cung này đã được niêm phong băng tằm, hơn nữa còn khiến cho nó bị hôn mê, nghìn ngày không bị tức tỉnh. Hơn nữa, cây trường cung này còn luyện chế vô cùng phức tạp, cài đặt trần pháp ngăn chặn thần thức thăm dò băng tằm bốn phái, cho nên không thể dùng thần thức mà tra được.
Chung Sơn vô cùng tự tin nói.
- Sau này, đường huynh của Mạc Bách Lý chỉ có thể cầm cây cung này trong tay mà không thể thu vào trong vòng tay trữ vật, trơ mắt để mọi người nhìn mình, dưới sự chứng kiến của vạn người mà “bắn chết” Thủy Thiên Nhai!
Thiên U công chúa hưng phấn nói.
- Không sai.
Chung Sơn vô cùng tự tin nói.
- Nhưng mà tiên sinh, chúng ta ra tay như thế nào? Ở trong thành đều là tu chân giả, một khi tiến ra, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía này, đường huynh của Mạc Bách Lý tuyệt đối không để cho chúng ta gần hắn, cho dù đứng gần, tuyệt đối hắn cũng sẽ né tránh, khi đó chúng ta không phải đã mua dây buộc mình sao?
A Đại lo lắng nói.
- Ha ha, A Đại, tướng quân cứ bắn đi, lúc đó Chung Sơn sẽ có biện pháp giải quyết. Đảm bảo cam đoan mọi người không nhìn tướng quân mà nhìn về phía đường huynh của Mạc Bách Lý.
Chung Sơn vô cùng tự tin nói.
- Dạ tiên sinh.
A Đại chỉ có thể gật đầu.
Nếu không phải những ngày nay Chung Sơn dùng trí tuệ khiến cho A Đại bị thuần phục thì bây giờ chắc chắn hắn không tin. Trong thành này đều là tu chân giả, đều là những người có nhãn lực không tầm thường, ta bắn mũi tên này ra, làm sao có người không nhìn ta được chứ?
- Thiên U đợi xem kịch vui.
Thiên U công chúa cười nói.
- Công chúa hãy cứ chờ đợi.
Chung Sơn nói.
Lúc này, ở trong đại điện của Cổ Lâm, thủy kính tiên sinh đã khẽ phe phẩy chiếc quạt lông, lông mày hơi nhíu lại.
- Thủy Thiên Nhai hắn điên rồi sao? Hắn cho đường huynh của ngươi bắn hắn?
Cổ Lâm ngạc nhiên nhìn về phía Mạc Bách Lý nói.
- Chính đường huynh của thần nói như vậy/
Mạc Bách Lý cau mày nói.
Thủy Kính tiên sinh nhíu mày lại, ra vẻ suy tư.
- Thủy Kính tiên sinh, Thủy Thiên Nhai rốt cuộc là người như thế nào?
Cổ Lâm hỏi.
Hai ngày cuối cùng hắn bày ra màn kịch ám sát Thủy Thiên Nhai để cho người dân toàn thành phỉ nhổ Mạc địa nhân hòng thay đổi càn khôn.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Chúng ta ám sát hắn sao? Hừ, hiện tại đại cuộc đã định, chúng ta tất thắng, hà tất phải ám sát Thủy Thiên Nhai? Thủy Thiên Nhai càng ngày càng không biết xấu hổ.
Mạc Bách Lý nói.
Thủy Kính tiên sinh nhìn Mạc Bách Lý rồi nói:
- Mạc đại nhân định chuẩn bị như thế nào?
- Đương nhiên là nói với đường huynh là không để ý đến hắn.
Mạc Bách Lý lập tức nói.
- Liệu Thủy Thiên Nhai sẽ không tìm người khác không? Sẽ không tìm một nhân vật trọng yếu khác không? Một khi có người giả bắn Thủy Thiên Nhai, khi đó mặc kệ là ai thì dân chúng cũng cho rằng tướng quân muốn ám sát Thủy Thiên Nhai.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Mạc Bách Lý lập tức hỏi.
- Đúng thể, Thủy Kính tiên sinh, lần này ngàn vạn lần không thể thua đó. Ta đã nhẫn nhịn lâu không đi tìm Thiên U, lần này không được xảy ra rủi ro gì.
Cổ Lâm lập tức nói.
- Chỉ là đường huynh của tướng quân phải chịu ủy khuất một chút.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Tiên sinh cứ nói.
Mạc Bách Lý cung kính nói.
- Bây giờ đường huynh của tướng quân hãy nghe theo mọi sự sắp xếp của bọn họ, đến lúc đó không bắn tên thì mưu kế của bọn không sẽ không thực hiện được.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Đúng vậy, chỉ cần kéo dài tới ngày cuối cùng là đại cuộc sẽ được định.
Mạc Bách Lý cười nói.
- Ừ, bọn họ đã làm như vậy thì chúng ta cũng mua chuộc người, đến lúc đó bắn giả tướng quân.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Bọn họ có chịu không?
Mạc Bách Lý nghi ngờ hỏi.
- Bọn họ hẳn là không chịu, tuy nhiên chúng ta làm vậy để đùa giỡn họ.
Thủy Kính tiên sinh nhíu mày một hồi rồi nói.
- Tiên sinh, Bách Lý làm ngay.
Mạc Bách Lý lập tức nói.
- Khoan đã, đối phương chắc chắn là không đơn giản như vậy, biết rõ đường huynh sẽ không bắn thì tại sao lại cho hắn làm.
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy cái quạt lông trong tay rồi nói.
Đi vài bước xong, Thủy Kính tiên sinh lại dừng chân lại nói:
- Ta thấy, Thủy Thiên Nhai hẳn là có âm mưu khác, chỉ là bây giờ chúng ta vẫn chưa đoán ra, tướng quân kêu đường huynh của tướng quân nên lưu ý, có chuyện gì bất thường phải báo ngay.
- Dạ.
Mạc Bách Lý thở ra một hơi, hiển nhiên là vô cùng lo lắng.
- Còn nữa, lúc đó tuyệt đối không để cho người lạ mặt nào đến gần, rồi tùy tình huống mà hành động.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Không được đến gần ư?
Cổ Lâm hỏi.
- Đúng vậy, phòng ngừa trường hợp người này giả bắn Thủy Thiên Nhai.
Thủy Kính tiên sinh nhíu hai mắt lại rồi nói.
- Đúng thê, có lớp bảo hiểm này, thì Thủy Thiên Nhai có âm mưu gì với chúng ta, chúng ta cũng có thể ứng phó.
Mạc Bách Lý hưng phấn nói.
- Ừ.
Thủy Kính tiên sinh gật đầu, tuy nhiên trong lòng tiên sinh lại có một dự cảm bất hảo.
- Đi, chúng ta đi mua chuộc người, tiện thể thăm hỏi xem Thiên U thế nào.
Cổ Lâm lập tức nói.
- Dạ.
Mạc Bách Lý đáp.
Sau đó hai người rời khỏi đại điện, chỉ còn lại một mình Thủy Kính tiên sinh ở trong đại điện suy nghĩ.
- Người kia, người đứng đằng sau Thiên U công chúa rốt cuộc là muốn làm chuyện gì? Giả bắn Thủy Thiên Nhai khiến cho dân chúng phẫn nộ là một kế sách rất tót nhưng tại sao lại để cho mình biết. Chẳng lẽ người đó muốn tuyên chiến với mình sao? Hắn tự tin như vậy sao? Không đúng, chắc chắn là có vấn đề trong chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.