Quyển 6 - Chương 121: Bẫy rập!
Quan Kỳ
28/04/2014
Lúc Chung Sơn mang theo Vương Khô rời khỏi Thiên Lang Đảo, tại Nam Hải phía xa!
Một chỗ đáy biển của Nam Hải, đại lượng cung điện xây dựng dưới nước, phảng phất giống như Đông Hải Long cung, chẳng qua là nước biển nơi này vô cùng lạnh, thậm chí cách đó không xa còn có thể thấy một chút đáy biển băng sơn, sáng bóng, vô cùng hùng vĩ.
Trung ương cung điện cách băng sơn không xa, ở một tòa Thủy Tinh cung điện khổng lồ, bảng hiệu phía trên, nổi lên ba chữ to vô cùng khí phách.
Huyền Vũ Cung!
Chỗ ở của Chí Tôn Huyền Vũ nhất tộc! Bên trong Huyền Vũ Cung, một gã lão giả tóc trắng xoá đang chơi cờ vây cùng một gã thiếu niên, thiếu niên suy nghĩ, lão giả vừa uống trà, vừa mỉm cười nhìn.
Bỗng nhiên, một nam nhân áo bào trắng đi đến.
- Tham kiến Chí Tôn, tham kiến Thiếu chủ!
Nam nhân áo bào trắng lập tức nói.
Nam nhân áo bào trắng nói xong, lão giả cùng thiếu niên cũng ngẩn đầu lên.
- Khởi bẩm Chí Tôn, chuyện đã làm thỏa đáng, Huyền Võ Vương Huyễn Ngôn, nhiều nhất hai tháng hẳn là có thể chính thức tới Băng Phong Đế triều.
Nam nhân áo bào trắng khom lưng, nói.
- Ừm!
Lão giả tóc trắng gật đầu.
- Chuyện tình phía đông, điều tra ra sao?
Thiếu niên hỏi.
- Khởi bẩm Thiếu chủ, còn không có!
- Còn không có? Cũng đã một năm rưỡi, cái gì cũng không tra ra sao?
Thiếu niên cau mày một trận.
- Chúng ta đang cố hết sức!
- Đi xuống đi!
Lão giả nói.
- Vâng!
Nam nhân áo trắng khom người nói.
- Lão tổ tông, một năm rưỡi, ngươi nói rốt cuộc là Thiên Cực Cảnh nào gây sóng gió ở nơi này?
Thiếu niên cau mày hỏi.
- Thần Châu đầm rồng hang hổ, ngoài mặt có một ít Thiên Cực Cảnh, nhưng chung quy sẽ có vài người ẩn núp không để cho ngươi biết, giống như Vạn Đan Đại Hội lần này, Từ Phúc kia, ngay cả ta trước kia cũng chưa từng nghe qua!
Lão giả thở dài nói.
- Nhưng lần này quá không tầm thường a, đây chẳng qua là một tòa hoang đảo, diệt một tòa hoang đảo, giết hết sinh linh trong ba mươi vạn dặm, đây là có ý tứ gì? Lúc chúng ta chạy tới, đã người đi - nhà trống! Cổ quái! Cổ quái!
Thiếu niên hỏi.
- Có lẽ, không cần thời gian quá lâu, chúng ta sẽ có thể biết rồi.
Lão giả trầm giọng nói.
- Nga?
- Loạn thế đã tới, bất kể hắn giấu sâu hơn, cuối cùng cũng sẽ bại lộ ở lần loạn thế này!
Lão giả nói.
- Ừm! Lão tổ tông, chúng ta thật sự phải dựa vào Trường Sinh giới sao?
Thiếu niên bỗng nhiên lộ ra một tia bất mãn, nói.
- Thần Châu đã có tám vạn năm không có tiến vào thời đại loạn thế, ngươi cũng đã biết, mỗi một lần loạn thế, cũng là một lần lễ tẩy rửa của Thần Châu, có bao nhiêu thế lực sẽ bị tiêu diệt bởi vì loạn thế? Bất kể là Thiên triều hay là Thánh Địa, cũng trốn không thoát vận mệnh loạn thế, rất nhiều yêu thú chủng tộc cũng sẽ dựa vào lần diệt tộc này, hiện tại không chuẩn bị sẵn sàng, chẳng lẻ phải đợi đến ngày diệt tộc chân chính tới? Chúng ta cũng không thể làm tội nhân muôn đời của Huyền Vũ nhất tộc!
Lão giả thở dài nói.
- Nhưng dựa vào Trường Sinh giới lại . . .
- Trường Sinh giới chung quy cũng là Thánh Địa, là một cái Thánh Địa có nội tình sâu nhất Thần Châu, không ai biết nó mạnh bao nhiêu, hơn nữa Trường Sinh giới lại có liên kết cùng Thái Tuế Thiên triều, liên hợp lại cùng bọn họ, mới có thể vượt qua lần loạn thế này! Một khi chúng ta vượt qua loạn thế, khi đó cũng không cần dựa vào bọn họ!
Lão giả lộ ra một tia khổ sở nói.
- Khi đó Trường Sinh giới sẽ đáp ứng không?
Thiếu niên lo lắng nói.
- Có, nhất định sẽ đáp ứng.
Lão giả thở dài nói.
- Ừm!
Thiếu niên đáp, nhưng trong ánh mắt lại cất dấu một cổ quật cường.
. . .
Băng Phong Đế triều! Hoàng cung!
Bên trong một gian đại điện, giờ phút này có ba tên nam tử đang đứng đó.
Người cầm đầu, một thân bạch y, đầu tóc tuyết trắng, trên ánh mắt không có một sợi lông mày.
Bên cạnh là một vị nam tử tóc xanh tà mị, vô cùng đẹp trai, nếu là Chung Sơn ở chỗ này, nhất định liếc mắt một cái sẽ nhận ra, người này chính là Băng Hiên, Đại Đế của Băng Phong Đế triều hiện nay.
Mà nam tử lông mày tóc trắng mới vừa rồi kia chính là một trưởng lão trọng yếu của Thủy chi nhất mạch ở Trường Sinh giới, Kinh Tuyết Thần!
Kinh Tuyết Thần, chính là người này đánh lén Bi Thanh Ti, niêm phong một thân tu vi của Bi Thanh Ti.
Ở trước mặt bọn họ, là một gã nam tử đeo kiếm khác.
- Khởi bẩm nhị vị chân quân, Bi Thanh Yên giờ phút này hẳn là đã tới Thiên Lang Đảo!
Nam tử đeo kiếm kia cung kính nói.
- Ừm! Đi xuống đi, tiếp tục chú ý mỗi tiếng nói cử động của Bi Thanh Yên, tùy thời hồi báo cho chúng ta!
Kinh Tuyết Thần trầm giọng nói.
- Vâng!
Nam tử đeo kiếm cung kính lui ra ngoài.
- Sư tôn, đây là ý gì? Là ngươi cố ý để Bi Thanh Yên đi dẫn Chung Sơn tới?
Băng Hiên cau mày nói.
- Không sai.
Kinh Tuyết Thần trầm giọng nói.
- Vì sao?
- Ngươi không muốn Bi Thanh Ti sao?
- Muốn, đệ tử dĩ nhiên muốn Bi Thanh Ti, nhưng vì sao phải dẫn Chung Sơn tới đây?
- Ngươi không nhớ đến lúc ấy lời nói Bi Thanh Ti nhờ Bi Thanh Yên gửi lại sao? Bi Thanh Ti cho Chung Sơn cái gì?
Kinh Tuyết Thần nói.
- Chẳng lẽ là bảo vật kia?
- Nhất định là nó, lúc Thần Nha Đạo Quân nói tương lai Chung Sơn sẽ là cường địch của Trường Sinh giới, ta liền bắt đầu thu thập tư liệu về Chung Sơn, còn có mỗi tiếng nói cử động của Bi Thanh Ti, thứ Bi Thanh Ti cho Chung Sơn, khẳng định chính là bảo bối, đó là vật của Trường Sinh giới, há có thể cung cấp cho kẻ địch?
Kinh Tuyết Thần trầm giọng nói.
- Hơn nữa, nếu không phải Bi Thanh Ti bỏ bảo vật kia ra, cho dù ta cũng không dám nhích tới gần nàng, chẳng lẽ ngươi muốn cưới bình hoa trở về?
Kinh Tuyết Thần lại nói.
- Nhưng là, hiện tại tu vi của Bi Thanh Ti bị khóa, mặc dù chúng ta không có cách nào, nhưng có thể mời Đạo Quân xuất thủ, thu hồi vật kia a.
Băng Hiên cau mày nói.
- Chuyện tình của Thủy chi nhất mạch ta, nếu như mời cường giả khác mạch tương trợ, đó chẳng phải thành chuyện cười ở Trường Sinh giới sao?
Kinh Tuyết Thần kiêu ngạo nói.
- Vâng.
- Huống chi, đây cũng là ý tứ của Thần Nha Đạo Quân!
Kinh Tuyết Thần hít sâu một cái, nói.
- Nga?
- Gần hai năm trước, Liệt Thiên Thái tử của Thái Tuế Thiên triều tới Trường Sinh giới, bí mật nói chuyện với Thần Nha Đạo Quân ba ngày ba đêm, sau ba ngày ba đêm, Chung Sơn chính thức bị liệt là nhân vật đại địch của Trường Sinh giới. Chung Sơn rất thần bí, mặc dù khẳng định không là đối thủ của chúng ta, nhưng Thần Nha Đạo Quân vẫn là lựa chọn đưa Chung Sơn ra khỏi ổ, đến lúc đó, chế trụ hắn, tiêu trừ một cái tai hoạ ngầm cho chúng ta!
Kinh Tuyết Thần trịnh trọng nói.
- Thần Nha Đạo Quân cũng tham gia?
Băng Hiên kinh ngạc nói.
- Thần Nha Đạo Quân chịu trách nhiệm Đế Huyền Sát mà thôi! Đế Huyền Sát không đến, Thần Nha Đạo Quân cũng sẽ không tới!
Kinh Tuyết Thần nói.
- Khó trách, khó trách Thủy chi nhất mạch ta gần như xuất động một nửa lực lượng. Bất kể cuối cùng như thế nào, Chung Sơn này nhất định chắp cánh khó thoát!
Băng Hiên trầm giọng nói.
- Không sai, lần này vì bẫy rập tuyệt đối này, lực lượng đầu nhập tuyệt đối cũng là vô cùng khổng lồ, Băng Phong Đế triều, Huyền Vũ nhất tộc, gần nửa lực lượng của Thủy chi nhất mạch, Nô Thanh Huệ Đạo Quân. Chung Sơn khẳng định chỉ có tới chớ không có lui.
Kinh Tuyết Thần nói.
- Chung Sơn có thể chết ở trận thế này, cũng là vinh hạnh của hắn!
Băng Hiên gật đầu cười tà nói.
- Mặc dù làm như vậy có chút không quang minh, nhưng thu hoạch cuối cùng cũng là khổng lồ, ngươi có được Bi Thanh Ti, Trường Sinh giới lưu lại bảo vật kia, Huyền Vũ nhất tộc biến thành nước phụ thuộc của Trường Sinh giới, Chung Sơn bỏ mình, Đại Tranh tiêu diệt! Kế hoạch hoàn mỹ!
Kinh Tuyết Thần hưng phấn nói.
- Vậy thì yên lặng chờ Chung Sơn đi tìm cái chết a!
Trong lòng Băng Hiên thoải mái nói.
Gần hai tháng, Chung Sơn cùng Vương Khô đã tới địa giới của Băng Phong Đế triều.
Ở bên trong một tòa Đại Thành, Chung Sơn tìm được người thương thảo của Đại Vinh Thương Hội.
Bên trong một gian hậu viện, Chung Sơn mang theo Vương Khô một thân hắc bào nhìn người thương thảo trước mặt.
- Đem phong thư này mang đến Đại Minh Tự, giao cho chủ trì Đại Minh Tự, tới tay Chung Thiên!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vâng!
Người thương thảo cung kính gật đầu.
Chung Sơn tìm ba người thương thảo bất đồng, bảo đảm tin tức tuyệt đối sẽ đưa đến nơi. Lúc này mới mang theo Vương Khô đi ra khỏi Đại Thành.
- Bệ hạ, bây giờ chúng ta đi đâu?
Vương Khô hỏi.
- Nhất Tuyến Thiên, cản kiệu cưới!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vâng!
Nhất Tuyến Thiên, đó là một chỗ của Băng Phong Đế triều. Đây là lộ tuyến phải qua của đoàn rước dâu mà Chung Sơn phân tích ra từ trong tư liệu lấy được ở Đại Vinh Thương Hội trong hai ngày này.
Đó là một tòa núi cao vô cùng khổng lồ, núi cao gần vạn trượng, trên núi có một cái khe, từ trên xuống dưới, thật giống như núi cao vạn trượng này bị người nào dùng một đao chém làm hai nửa.
Một cái khe sâu vô cùng hẹp dài!
Đội ngũ rước dâu, nhất định phải đi qua tuyến đường này.
Chung Sơn cùng Vương Khô đã chờ ở đây từ thật sớm.
Ngày thứ hai, hai người đứng thẳng ở trước khe sâu, nhìn trận trận âm thanh nổ vang phía xa, đại quân rước dâu đã ra sân vô cùng long trọng, có gần trăm vạn người, đông nghịt một mảnh, chậm rãi đi vào mi mắt Chung Sơn.
Diễn tấu sáo và trống, chiêng trống rung trời, không khí vô cùng vui mừng, vô cùng náo nhiệt.
Băng Phong Đại đế đón Đế hậu, tự nhiên không thể qua loa. Tự nhiên càng náo nhiệt càng tốt, mặc dù so sánh với sự thanh tịnh và đẹp đẽ của người tu hành thì tầm thường hơn rất nhiều, nhưng đây là Đại Đế đón dâu, tự nhiên không cần giả bộ thanh cao, càng là long trọng, càng là thiên hạ đều biết, mới càng lộ ra rằng Đại Đế coi trọng Đế hậu.
Băng Hiên vô cùng coi trọng Bi Thanh Ti, tự nhiên muốn dùng lễ tiết long trọng.
Trăm vạn đại quân, chỉ là một đội ngũ rước dâu mà thôi, bảo vệ Bi Thanh Ti an toàn trong toàn bộ hành trình.
Chung Sơn đứng ở dưới núi lớn, phía trước con đường Nhất Tuyến Thiên, lẳng lặng chờ chực ở trong gió nhẹ.
Nơi xa, trăm vạn đại quân, cũng là đội ngũ được huấn luyện nghiêm chỉnh nhất, lá bài chủ chốt của Băng Phong Đế triều.
Mà Chung Sơn, lại cũng chỉ có hai người.
- Ngươi không nên xuất thủ, ta tới!
Chung Sơn nói với Vương Khô ở phía sau lưng.
- Vâng, bệ hạ!
Vương Khô gật đầu thối lui về phía sau.
Trăm vạn đại quân, càng ngày càng gần, không bao lâu, đã đến các Chung Sơn trăm trượng.
Trăm vạn đại quân là cái khái niệm gì? Liếc mắt nhìn lại một cái, chính là bức tường người chi chít, vô số đại quân đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, xu thế đè ép tới đây như thiên băng.
Tướng lãnh cầm đầu cưỡi một đầu mãnh thú giống như sư tử, lúc Chung Sơn thấy, vung tay lên, đại quân phía sau chợt dừng lại.
Chung Sơn liếc mắt một cái nhìn về phía một tòa kiệu hoa to lớn ở trung ương đám người.
Kiệu hoa dùng trận pháp để ngăn cách, không dò xét ra một chút ít nào bên trong. Mà căn cứ theo quy củ, kiệu này, chính là của Đế hậu tương lai, Bi Thanh Ti!
Một chỗ đáy biển của Nam Hải, đại lượng cung điện xây dựng dưới nước, phảng phất giống như Đông Hải Long cung, chẳng qua là nước biển nơi này vô cùng lạnh, thậm chí cách đó không xa còn có thể thấy một chút đáy biển băng sơn, sáng bóng, vô cùng hùng vĩ.
Trung ương cung điện cách băng sơn không xa, ở một tòa Thủy Tinh cung điện khổng lồ, bảng hiệu phía trên, nổi lên ba chữ to vô cùng khí phách.
Huyền Vũ Cung!
Chỗ ở của Chí Tôn Huyền Vũ nhất tộc! Bên trong Huyền Vũ Cung, một gã lão giả tóc trắng xoá đang chơi cờ vây cùng một gã thiếu niên, thiếu niên suy nghĩ, lão giả vừa uống trà, vừa mỉm cười nhìn.
Bỗng nhiên, một nam nhân áo bào trắng đi đến.
- Tham kiến Chí Tôn, tham kiến Thiếu chủ!
Nam nhân áo bào trắng lập tức nói.
Nam nhân áo bào trắng nói xong, lão giả cùng thiếu niên cũng ngẩn đầu lên.
- Khởi bẩm Chí Tôn, chuyện đã làm thỏa đáng, Huyền Võ Vương Huyễn Ngôn, nhiều nhất hai tháng hẳn là có thể chính thức tới Băng Phong Đế triều.
Nam nhân áo bào trắng khom lưng, nói.
- Ừm!
Lão giả tóc trắng gật đầu.
- Chuyện tình phía đông, điều tra ra sao?
Thiếu niên hỏi.
- Khởi bẩm Thiếu chủ, còn không có!
- Còn không có? Cũng đã một năm rưỡi, cái gì cũng không tra ra sao?
Thiếu niên cau mày một trận.
- Chúng ta đang cố hết sức!
- Đi xuống đi!
Lão giả nói.
- Vâng!
Nam nhân áo trắng khom người nói.
- Lão tổ tông, một năm rưỡi, ngươi nói rốt cuộc là Thiên Cực Cảnh nào gây sóng gió ở nơi này?
Thiếu niên cau mày hỏi.
- Thần Châu đầm rồng hang hổ, ngoài mặt có một ít Thiên Cực Cảnh, nhưng chung quy sẽ có vài người ẩn núp không để cho ngươi biết, giống như Vạn Đan Đại Hội lần này, Từ Phúc kia, ngay cả ta trước kia cũng chưa từng nghe qua!
Lão giả thở dài nói.
- Nhưng lần này quá không tầm thường a, đây chẳng qua là một tòa hoang đảo, diệt một tòa hoang đảo, giết hết sinh linh trong ba mươi vạn dặm, đây là có ý tứ gì? Lúc chúng ta chạy tới, đã người đi - nhà trống! Cổ quái! Cổ quái!
Thiếu niên hỏi.
- Có lẽ, không cần thời gian quá lâu, chúng ta sẽ có thể biết rồi.
Lão giả trầm giọng nói.
- Nga?
- Loạn thế đã tới, bất kể hắn giấu sâu hơn, cuối cùng cũng sẽ bại lộ ở lần loạn thế này!
Lão giả nói.
- Ừm! Lão tổ tông, chúng ta thật sự phải dựa vào Trường Sinh giới sao?
Thiếu niên bỗng nhiên lộ ra một tia bất mãn, nói.
- Thần Châu đã có tám vạn năm không có tiến vào thời đại loạn thế, ngươi cũng đã biết, mỗi một lần loạn thế, cũng là một lần lễ tẩy rửa của Thần Châu, có bao nhiêu thế lực sẽ bị tiêu diệt bởi vì loạn thế? Bất kể là Thiên triều hay là Thánh Địa, cũng trốn không thoát vận mệnh loạn thế, rất nhiều yêu thú chủng tộc cũng sẽ dựa vào lần diệt tộc này, hiện tại không chuẩn bị sẵn sàng, chẳng lẻ phải đợi đến ngày diệt tộc chân chính tới? Chúng ta cũng không thể làm tội nhân muôn đời của Huyền Vũ nhất tộc!
Lão giả thở dài nói.
- Nhưng dựa vào Trường Sinh giới lại . . .
- Trường Sinh giới chung quy cũng là Thánh Địa, là một cái Thánh Địa có nội tình sâu nhất Thần Châu, không ai biết nó mạnh bao nhiêu, hơn nữa Trường Sinh giới lại có liên kết cùng Thái Tuế Thiên triều, liên hợp lại cùng bọn họ, mới có thể vượt qua lần loạn thế này! Một khi chúng ta vượt qua loạn thế, khi đó cũng không cần dựa vào bọn họ!
Lão giả lộ ra một tia khổ sở nói.
- Khi đó Trường Sinh giới sẽ đáp ứng không?
Thiếu niên lo lắng nói.
- Có, nhất định sẽ đáp ứng.
Lão giả thở dài nói.
- Ừm!
Thiếu niên đáp, nhưng trong ánh mắt lại cất dấu một cổ quật cường.
. . .
Băng Phong Đế triều! Hoàng cung!
Bên trong một gian đại điện, giờ phút này có ba tên nam tử đang đứng đó.
Người cầm đầu, một thân bạch y, đầu tóc tuyết trắng, trên ánh mắt không có một sợi lông mày.
Bên cạnh là một vị nam tử tóc xanh tà mị, vô cùng đẹp trai, nếu là Chung Sơn ở chỗ này, nhất định liếc mắt một cái sẽ nhận ra, người này chính là Băng Hiên, Đại Đế của Băng Phong Đế triều hiện nay.
Mà nam tử lông mày tóc trắng mới vừa rồi kia chính là một trưởng lão trọng yếu của Thủy chi nhất mạch ở Trường Sinh giới, Kinh Tuyết Thần!
Kinh Tuyết Thần, chính là người này đánh lén Bi Thanh Ti, niêm phong một thân tu vi của Bi Thanh Ti.
Ở trước mặt bọn họ, là một gã nam tử đeo kiếm khác.
- Khởi bẩm nhị vị chân quân, Bi Thanh Yên giờ phút này hẳn là đã tới Thiên Lang Đảo!
Nam tử đeo kiếm kia cung kính nói.
- Ừm! Đi xuống đi, tiếp tục chú ý mỗi tiếng nói cử động của Bi Thanh Yên, tùy thời hồi báo cho chúng ta!
Kinh Tuyết Thần trầm giọng nói.
- Vâng!
Nam tử đeo kiếm cung kính lui ra ngoài.
- Sư tôn, đây là ý gì? Là ngươi cố ý để Bi Thanh Yên đi dẫn Chung Sơn tới?
Băng Hiên cau mày nói.
- Không sai.
Kinh Tuyết Thần trầm giọng nói.
- Vì sao?
- Ngươi không muốn Bi Thanh Ti sao?
- Muốn, đệ tử dĩ nhiên muốn Bi Thanh Ti, nhưng vì sao phải dẫn Chung Sơn tới đây?
- Ngươi không nhớ đến lúc ấy lời nói Bi Thanh Ti nhờ Bi Thanh Yên gửi lại sao? Bi Thanh Ti cho Chung Sơn cái gì?
Kinh Tuyết Thần nói.
- Chẳng lẽ là bảo vật kia?
- Nhất định là nó, lúc Thần Nha Đạo Quân nói tương lai Chung Sơn sẽ là cường địch của Trường Sinh giới, ta liền bắt đầu thu thập tư liệu về Chung Sơn, còn có mỗi tiếng nói cử động của Bi Thanh Ti, thứ Bi Thanh Ti cho Chung Sơn, khẳng định chính là bảo bối, đó là vật của Trường Sinh giới, há có thể cung cấp cho kẻ địch?
Kinh Tuyết Thần trầm giọng nói.
- Hơn nữa, nếu không phải Bi Thanh Ti bỏ bảo vật kia ra, cho dù ta cũng không dám nhích tới gần nàng, chẳng lẽ ngươi muốn cưới bình hoa trở về?
Kinh Tuyết Thần lại nói.
- Nhưng là, hiện tại tu vi của Bi Thanh Ti bị khóa, mặc dù chúng ta không có cách nào, nhưng có thể mời Đạo Quân xuất thủ, thu hồi vật kia a.
Băng Hiên cau mày nói.
- Chuyện tình của Thủy chi nhất mạch ta, nếu như mời cường giả khác mạch tương trợ, đó chẳng phải thành chuyện cười ở Trường Sinh giới sao?
Kinh Tuyết Thần kiêu ngạo nói.
- Vâng.
- Huống chi, đây cũng là ý tứ của Thần Nha Đạo Quân!
Kinh Tuyết Thần hít sâu một cái, nói.
- Nga?
- Gần hai năm trước, Liệt Thiên Thái tử của Thái Tuế Thiên triều tới Trường Sinh giới, bí mật nói chuyện với Thần Nha Đạo Quân ba ngày ba đêm, sau ba ngày ba đêm, Chung Sơn chính thức bị liệt là nhân vật đại địch của Trường Sinh giới. Chung Sơn rất thần bí, mặc dù khẳng định không là đối thủ của chúng ta, nhưng Thần Nha Đạo Quân vẫn là lựa chọn đưa Chung Sơn ra khỏi ổ, đến lúc đó, chế trụ hắn, tiêu trừ một cái tai hoạ ngầm cho chúng ta!
Kinh Tuyết Thần trịnh trọng nói.
- Thần Nha Đạo Quân cũng tham gia?
Băng Hiên kinh ngạc nói.
- Thần Nha Đạo Quân chịu trách nhiệm Đế Huyền Sát mà thôi! Đế Huyền Sát không đến, Thần Nha Đạo Quân cũng sẽ không tới!
Kinh Tuyết Thần nói.
- Khó trách, khó trách Thủy chi nhất mạch ta gần như xuất động một nửa lực lượng. Bất kể cuối cùng như thế nào, Chung Sơn này nhất định chắp cánh khó thoát!
Băng Hiên trầm giọng nói.
- Không sai, lần này vì bẫy rập tuyệt đối này, lực lượng đầu nhập tuyệt đối cũng là vô cùng khổng lồ, Băng Phong Đế triều, Huyền Vũ nhất tộc, gần nửa lực lượng của Thủy chi nhất mạch, Nô Thanh Huệ Đạo Quân. Chung Sơn khẳng định chỉ có tới chớ không có lui.
Kinh Tuyết Thần nói.
- Chung Sơn có thể chết ở trận thế này, cũng là vinh hạnh của hắn!
Băng Hiên gật đầu cười tà nói.
- Mặc dù làm như vậy có chút không quang minh, nhưng thu hoạch cuối cùng cũng là khổng lồ, ngươi có được Bi Thanh Ti, Trường Sinh giới lưu lại bảo vật kia, Huyền Vũ nhất tộc biến thành nước phụ thuộc của Trường Sinh giới, Chung Sơn bỏ mình, Đại Tranh tiêu diệt! Kế hoạch hoàn mỹ!
Kinh Tuyết Thần hưng phấn nói.
- Vậy thì yên lặng chờ Chung Sơn đi tìm cái chết a!
Trong lòng Băng Hiên thoải mái nói.
Gần hai tháng, Chung Sơn cùng Vương Khô đã tới địa giới của Băng Phong Đế triều.
Ở bên trong một tòa Đại Thành, Chung Sơn tìm được người thương thảo của Đại Vinh Thương Hội.
Bên trong một gian hậu viện, Chung Sơn mang theo Vương Khô một thân hắc bào nhìn người thương thảo trước mặt.
- Đem phong thư này mang đến Đại Minh Tự, giao cho chủ trì Đại Minh Tự, tới tay Chung Thiên!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vâng!
Người thương thảo cung kính gật đầu.
Chung Sơn tìm ba người thương thảo bất đồng, bảo đảm tin tức tuyệt đối sẽ đưa đến nơi. Lúc này mới mang theo Vương Khô đi ra khỏi Đại Thành.
- Bệ hạ, bây giờ chúng ta đi đâu?
Vương Khô hỏi.
- Nhất Tuyến Thiên, cản kiệu cưới!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vâng!
Nhất Tuyến Thiên, đó là một chỗ của Băng Phong Đế triều. Đây là lộ tuyến phải qua của đoàn rước dâu mà Chung Sơn phân tích ra từ trong tư liệu lấy được ở Đại Vinh Thương Hội trong hai ngày này.
Đó là một tòa núi cao vô cùng khổng lồ, núi cao gần vạn trượng, trên núi có một cái khe, từ trên xuống dưới, thật giống như núi cao vạn trượng này bị người nào dùng một đao chém làm hai nửa.
Một cái khe sâu vô cùng hẹp dài!
Đội ngũ rước dâu, nhất định phải đi qua tuyến đường này.
Chung Sơn cùng Vương Khô đã chờ ở đây từ thật sớm.
Ngày thứ hai, hai người đứng thẳng ở trước khe sâu, nhìn trận trận âm thanh nổ vang phía xa, đại quân rước dâu đã ra sân vô cùng long trọng, có gần trăm vạn người, đông nghịt một mảnh, chậm rãi đi vào mi mắt Chung Sơn.
Diễn tấu sáo và trống, chiêng trống rung trời, không khí vô cùng vui mừng, vô cùng náo nhiệt.
Băng Phong Đại đế đón Đế hậu, tự nhiên không thể qua loa. Tự nhiên càng náo nhiệt càng tốt, mặc dù so sánh với sự thanh tịnh và đẹp đẽ của người tu hành thì tầm thường hơn rất nhiều, nhưng đây là Đại Đế đón dâu, tự nhiên không cần giả bộ thanh cao, càng là long trọng, càng là thiên hạ đều biết, mới càng lộ ra rằng Đại Đế coi trọng Đế hậu.
Băng Hiên vô cùng coi trọng Bi Thanh Ti, tự nhiên muốn dùng lễ tiết long trọng.
Trăm vạn đại quân, chỉ là một đội ngũ rước dâu mà thôi, bảo vệ Bi Thanh Ti an toàn trong toàn bộ hành trình.
Chung Sơn đứng ở dưới núi lớn, phía trước con đường Nhất Tuyến Thiên, lẳng lặng chờ chực ở trong gió nhẹ.
Nơi xa, trăm vạn đại quân, cũng là đội ngũ được huấn luyện nghiêm chỉnh nhất, lá bài chủ chốt của Băng Phong Đế triều.
Mà Chung Sơn, lại cũng chỉ có hai người.
- Ngươi không nên xuất thủ, ta tới!
Chung Sơn nói với Vương Khô ở phía sau lưng.
- Vâng, bệ hạ!
Vương Khô gật đầu thối lui về phía sau.
Trăm vạn đại quân, càng ngày càng gần, không bao lâu, đã đến các Chung Sơn trăm trượng.
Trăm vạn đại quân là cái khái niệm gì? Liếc mắt nhìn lại một cái, chính là bức tường người chi chít, vô số đại quân đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, xu thế đè ép tới đây như thiên băng.
Tướng lãnh cầm đầu cưỡi một đầu mãnh thú giống như sư tử, lúc Chung Sơn thấy, vung tay lên, đại quân phía sau chợt dừng lại.
Chung Sơn liếc mắt một cái nhìn về phía một tòa kiệu hoa to lớn ở trung ương đám người.
Kiệu hoa dùng trận pháp để ngăn cách, không dò xét ra một chút ít nào bên trong. Mà căn cứ theo quy củ, kiệu này, chính là của Đế hậu tương lai, Bi Thanh Ti!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.