Quyển 1 - Chương 11: Cân Đẩu Vân
Quan Kỳ
10/04/2013
Trong điện Khai Dương tông, lúc này mọi người đều rời khỏi chỉ còn có Chung Sơn và ba người vừa rồi đằng vân.
Vừa đi vào bọn họ đã nhìn chằm chằm Chung Sơn, tựa như muốn xem xét hắn thật kỹ.
- Tại hạ là Chung Sơn, xin bái kiến ba vị tiền bối.
Chung Sơn mở miệng đầu tiên nói.
- Bần đạo chính là tông chủ của Khai Dương tông Thiên Tinh tử, đây chính là sư muội, phong chủ Tuyết Trúc Phong, Cô Sương tử, vị này là sư đệ, phong chủ Diễm Sơn phong, Huyền Trân Tử, khối ngọc phiến này, không biết các hạ từ đâu mà có được?
Lão giả mặc đạo bào nhìn chằm chằm vào Chung Sơn hỏi.
- Vào một đêm tối tại hạ đang ở trong nhà nghỉ ngơi thì chợt có một vị cao nhân mang vật này vào, kêu tại hạ đưa tới Khai Dương tông, nói rằng nếu mang đến tông chủ sẽ đáp ứng một yêu cầu không khó của tại hạ.
Chung Sơn nói xong liền thuật lại chuyện hôm đó từng chữ từng chữ một cho ba người.
Ba người này nghe xong thì cũng nhìn nhau rồi cuối cùng lại quay sang nhìn Chung Sơn.
- Ngươi có yêu cầu gì?
Thiên Tinh tử hỏi.
Nghe thấy Thiên Tinh tử hỏi mình, Chung Sơn đột nhiên quỳ xuống nói:
- Tại hạ Chung Sơn muốn bái làm môn hạ của Khai Dương tông, mong tông chủ thành toàn.
Nghe thấy Chung Sơn thuật lại tình hình ngày trước, mọi người cũng đoán được yêu cầu của hắn. Thấy hắn quỳ xuống, ba người đều không kìm được vận thần thức kiểm tra người Chung Sơn một lượt.
- Ngươi dùng đan dược để đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên sao?
Thiên Tinh tử cau mày hỏi.
- Đúng vậy, trước đó không lâu đã lấy được một viên phá cấm đan, đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên.
Chung Sơn kể lại.
Ba người liếc nhìn nhau, Huyền Tâm tử và Cô Sương tử đều không tự giác mà nhíu mày lại, hiển nhiên bọn họ đối với tư chất của Chung Sơn rất không vừa lòng.
Nhìn thấy sư đệ sư muội mình như vậy, Thiên Tinh tử chỉ có thể lắc đầu cười cười nói:
- Đã như vậy thì ngươi hãy đầu nhập môn hạ của ta, để xem trong chúng đệ tử đời thứ hai của ta, có ai vừa ý ngươi thì sẽ thu ngươi làm đệ tử.
- Đa tạ tông chủ.
Chung Sơn mừng rỡ kêu lên.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Một tháng sau.
Chung Sơn đang nhắm mắt điều tức ở trong phòng.
Bây giờ, Chung Sơn đã là người của Khai Dương tông, ở Khai Dương tông có tổng cộng ba mạch đệ tử, Khai Dương Phong, Diễm Sơn Phong và Tuyết Trúc phong. Cô Sương tử chấp chưởng Tuyết Trúc phong, Huyền Tâm tử chấp chưởng Diễm Sơn phong. Tuyết Trúc phong chỉ nhận đệ tử nữ còn Diễm Sơn phong chỉ có đệ tử nam. Còn tông chủ Thiên Tinh tử, chấp chưởng Khai Dương Phong, phần lớn đều là nam đệ tử nhưng ngẫu nhiên cũng nghe thấy nhắc đến nữ đệ tử.
Ở Khai Dương Phong, tông chủ và phong chù đều có tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ, là đệ tư đời thứ nhất. Kim Đan kỳ chính là đệ tử đời thứ hai còn Tiên Thiên kỳ chính là đệ tử đời thứ ba. Khai Dương tông chú ý tới thực lực, chỉ cần tu vi của ngươi có thể đột phá thì có thể từ đệ tử đời thứ ba vượt lên đệ tử đời thứ hai, thậm chí ngay cả đại đệ tử cũng có thể.
Chung Sơn ở đây chính là đệ tử đời thứ ba, trong một tháng này, Chung Sơn không ngừng tu dưỡng.
Hồi Long Môn đại hội, không chỉ có chỗ của Chung Sơn mà các nơi khác cũng diễn ra Long Môn đại hội, Khai Dương tông cũng cử đệ tử đi tứ phương để tìm đệ tử.
Một tháng đó,mọi người quả là vô cùng vất vả.
Tử Huân tiên tử nghe nói lúc trước cũng là người của Khai Dương tông nhưng Chung Sơn cũng không hỏi.
Chung Sơn nhẹ nhàng điều tức rồi sửa sang lại quần áo đi ra ngoài cửa phòng, hướng tới khoảng sân rộng phía xa xa.
Đây chính là một khoảng sân rất rộng ở Khai Dương tông, tất cả đệ tử mới chiêu hồi, đều tụ tập tới đây hôm nay.
Lúc Chung Sơn đến, ở sân đã tụ tập hai mươi mấy người đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, thậm chí có cả người vẫn chưa đạt tới cảnh giới này. Một nam tử mặc áo bào màu tím đang chỉ huy bọn họ.
- Ngươi, đứng sang bên này, các ngươi đứng yên, lát nữa các vị sư thúc sư bá chuẩn bị tới.
Thanh niên mặc áo màu tím kêu lên.
Chung Sơn lập tức đứng nghiêm, sau đó lục tục đi tới gần hai mươi mấy người này.
Cuối cùng, mọi người cũng đã tập hợp đông **. Chung Sơn tính toàn thầm thì ở đây tổng cộng có năm mươi sáu người, lúc này ở Khai Dương tông, đã thu năm mươi sáu đệ tử.
Đợi mọi người sau khi đã đứng yên, thanh niên mặc tử bào mở miệng nói:
- Từ hôm nay, các ngươi chính là người của Khai Dương tông, ở đại hội Long Môn khi các ngươi bái sư sẽ không tính toán gì hết nữa, nhớ kỹ các ngươi chính là đệ tử đời thứ ba, muốn trở thành đệ tử đời thứ hai các ngươi phải được đại đệ tử nhìn chúng, chỉ có cố gắng tu luyện, đạt tới Tiên Thiên tầng thứ sau các ngươi mới có khả năng hình thành chân nguyên, mới được các vị tiền bối chú ý đến và thu nhận, còn không các ngươi mãi là đệ tử đời thứ ba.
- Dạ.
Chúng nhân lập tức đáp lời.
Nhìn thấy những thành viên mới ngoan ngoãn như vậy, thanh niên mặc tử bào cũng cảm thấy đắc ý một hồi.
- Ta cũng là Tiên Thiên kỳ nhưng ta đã đạt tới tầng thứ bảy Tiên Thiên, là cửu sư huynh của các ngươi, ta tên là Nam Phách Thiên, hôm nay có một chuyện ta muốn nói cho các ngươi biết. Khai Dương tông phòng ốc rất đông, mỗi người đều có một đình viện cho nên từ nay về sau mọi người hãy tự lực tu luyện, sớm ngày đột phá. Ở bên kia có tàng kinh các, các ngươi có nhìn thấy không?
Nam Phách Thiên chỉ về phía tiểu cung điện phía xa xa nói.
- Có.
Chúng nhân đều đáp.
- Bên trong chính là công pháp Tiên Thiên kỳ, mọi người ai cũng có thời gian mười ngày để tìm công pháp cho mình luyện tập, rồi học thuộc lòng, mười ngày sau không ai được bước một bước vào trong đó nữa, nơi này mỗi năm mở mười ngày, đến lúc đó mới cho phép tiếp tục vào luyện công, các ngươi đã rõ ràng chưa?
Nam Phách Thiên nói.
- Đã rõ.
Chúng nhân lập tức kêu lên.
Nhìn thấy những thành viên mới này tích cực như vậy, Nam Phách Thiên lại mỉm cười đắc ý.
- Tiểu Nam tử, ngươi lại học tập cha ta giáo huấn người khác!
Lúc này đột nhiên truyền tới một thanh âm cắt đứt sự đắc ý của Nam Phách Thiên.
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại thì thấy có một thiếu nữ mặc áo màu hồng, tràn đầy thanh xuân sức sống, chân đạp một khối hồng lăng từ từ hạ xuống sân, mang theo mục quang tinh nghịch nhìn về phía Nam Phách Thiên đang giáo huấn chúng nhân.
- Sư muội…
Nam Phách Thiên vừa rồi khuôn mặt còn tỏ ra đắc ý thì bây giờ đã chuyển sang khổ sở.
- Sao?
Tiểu cô nương này mở to hai mắt, nhìn về phía Nam Phách Thiên.
- Sư… sư tỷ.
Nam Phách Thiên khổ sở nói.
- Ừ.
Tiểu cô nương đắc ý nói.
- Linh Nhi.
Phía trên đột nhiên truyền tới một tiếng quát.
Mọi người nhìn lại thì thấy đó chính là tông chủ, hai phong chủ cũng đạp mây, ở đằng sau có hai mươi mấy người hộ giá mang theo pháp bảo đi xuống, người vừa cất tiếng nói lúc nãy chính là Thiên Tinh tử.
- Cha, đúng vậy mà, Khai Dương tông có quy củ, ai có tu vi cao hơn thì có thể lớn hơn, con đã đạt tới Tiên Thiên tầng thứ tám, làm sư tỉ của tiểu Nam tử thì có gì sai?
Tiểu cô nương lập tức bất mãn nói.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa.
Thiên Tinh tử lắc lắc đầu, hiển nhiên đối với nữ nhi mình ông không có cách nào để đối phó.
- Ừ.
Tiểu cô nương lập tức đứng ở phía sau lưng của Thiên Tinh tử.
Thiên Linh Nhi ư? Mọi người nhìn thoáng qua tiểu cô nương này, hóa ra đây chính là con gái của tông chủ.
Nhìn năm mượi sáu người mới đến này thật kỹ sau đó Thiên Tinh tử cất tiếng:
- Nam Phách Thiên lúc nãy đã nói rõ cho các ngượi biết, tí nữa các ngươi sẽ đến tàng kinh các tìm lấy công pháp để tự tu luyện, sau một năm các ngươi lại tụ tập ở đây một lần nữa, chúng ta sẽ khảo sát tu vi của các ngươi.
- Dạ.
Chúng nhân lập tức đáp lời.
- Ừ.
Thiên Tinh tử gật gật đầu.
Sau đó, Thiên Tinh tử, Huyền Tâm tử còn có Cô Sương tử ba người hướng về phía những người sau lưng nói vài câu.
Chúng đệ tử đời thứ hai ở sau lưng đều gật gật đầu, sau đó bọn họ đều nhìn về phía Chung Sơn phía không xa, hiển nhiên bọn họ đều nghĩ tới việc đưa ngọc tới.
Tiểu cô nương Thiên Linh Nhi còn có Nam Phách Thiên cũng nhìn về phía Chung Sơn với ánh mắt đầy tò mò.
Sau đó, tông chủ cùng với hai phong chủ đạp bạch vân dưới chân bay đi mất. Căn cứ vào trí nhớ của Chung Sơn thì hướng họ tới hẳn là Khai Dương tông.
Đi khỏi ư?
Trong mắt Thiên Linh Nhi hiện lên một vẻ hiếu kỳ cực độ, nhưng bởi vì Thiên Tinh tử không muốn mang nàng đi theo cho nên nàng chỉ có thể tức giận mà thôi. Ánh mắt hiếu kỳ của nàng lúc này chuyển sang phía Chung Sơn.
- Được rồi, mọi người vào tàng kinh các tìm công pháp đi.
Một đệ tử Kim Đan kỳ đời thứ hai nói.
- Dạ.
Chúng nhân lập tức đáp.
Nhưng sau đó mọi người lập tức chạy tới gần chúng đệ tử đời thứ hai, hướng về phía bọn họ hành lễ một phen, hiển nhiên bọn họ đã được chúng đệ tử đời thứ hai lúc trước nhìn trúng rồi thu làm đệ tử, chứng kiến những người mình nhìn trúng ở nơ này, bọn họ cũng mững rỡ, sau khi trò chuyện với nhau một lúc bọn họ đều đi vào trong tàng kinh các.
Có thể thấy rõ, chúng đệ tử đời thứ hai đang chỉ dạy cho đệ tử của mình nên chọn công pháp nào. Dù sao, những người này đều đã có chân nguyên, có một sư phụ để bái và chiếu cố cũng tốt hơn nhiều.
Sau khi nói cho chúng đệ tử của mình xong, những cường giả Kim Đan kỳ này liền bay đi mất.
Mọi người vui mừng đi tìm công pháp, Chung Sơn lúc này cũng chỉ có thể tự cười giễu mình, hiển nhiên, không có ai đi đến giúp hắn tuyển chọn.
Hắn từ từ đi về phía tàng kinh các.
- Ngươi chính là Chung Sơn?
Thiên Linh Nhi đột nhiên hiếu kỳ ngăn Chung Sơn lại.
Nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, Chung Sơn gật gật đầu cũng không nói gì.
- Ta hỏi ngươi, mảnh ngọc phiến mà ngươi đưa cho cha ta, bên trong có vật gì mà khiến cho cha ta và hai vị sư thúc phải đi ra ngoài một phen vậy?
Thiên Linh Nhi đột nhiên hỏi.
Chung Sơn nhìn Thiên Linh Nhi một cách vô cùng cổ quái.
- Ta cũng không biết, một vị tiền bối giao vật đó cho ta, bảo ta mang tới đây mà thôi.
Chung Sơn kể lại nói.
- Ngươi nếu cho ta biết bí mật này, ta sẽ cho ngươi biết một bí mật của tàng kinh các.
Thiên Linh Nhi tỏ ra thần bí nói.
Bí mật ư?
Chung Sơn nhìn Thiên Linh Nhi một cách vô cùng cổ quái.
- Không sai, đây là do Cô Sương tử nói cho tan biết, ta có thể giúp ngươi tìm được bản tốt nhất trong nghìn bản trong kia.
Thiên Linh Nhi lập tức nhỏ giọng nói.
- Thật sao?
Chung Sơn ngạc nhiên nói.
- Đó là điều đương nhiên, ta đã nói cho tiểu Nam tử cho nên hắn mới tu luyện nhanh đến như vậy, có phải không tiểu Nam tử?
Thiên Linh Nhi nhìn người còn lại cuối cùng ở sân cất tiếng hỏi.
- Đúng thế sư tỷ.
Nam Phách Thiên hơi lúng túng đáp.
Nghe thấy hai người nói chuyện với nhau như vậy, Chung Sơn liền nhướn mày, đối với công pháp Chung Sơn đã thấm sâu vào trong người, hắn vô cùng hiểu rõ, để tu luyện được thì phải đi rất nhiều con đường, căn cốt của Chung Sơn lại không khá, cho nên đối với công pháp tốt lại càng thêm khao khát.
Nhưng Chung Sơn thật không biết phải nói như thế nào đây, tuy nhiên hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, cho nên hoàn cảnh hiện tại Chung Sơn cảm thấy thật khó xử.
Thấy ánh mắt hiều kỳ của hai người, Chung Sơn có thể khẳng định chưởng môn và hai phong chủ chưa từng tiết lộ bất kỳ tin tức nào cho họ, như vậy mình nói bừa công pháp ra bọn họ cũng không biết, cùng lắm thì từ nay về sau mình đền bù tổn thất cho họ là được.
- Thứ này, các ngươi ngàn vạn lần không được tiết lộ là ta nói.
Chung Sơn nhìn xung quanh, tỏ ra một vẻ lo lắng.
Nhìn thấy Chung Sơn thần thần bí bí như vậy, hai mắt Thiên Linh Nhi liền sáng ngời lên, Nam Phách Thiên thì tỏ ra một vẻ không thèm để ý, liếc xéo nhìn Chung Sơn, xem ra đã sớm đem hắn bán rẻ rồi.
- Một cái pháp bảo, một cái pháp bảo vô cùng lợi hại.
Chung Sơn nhìn hai người nhỏ giọng nói.
- Thật không?
Nghe thấy nói đến pháp bảo, hai mắt Thiên Linh Nhi liền sáng lên.
- Pháp bảo đó có tên là “Cân đẩu vân” nghe nói chỉ cần phối hợp thao tác thích hợp thì chỉ cần lướt một cái có thể vượt xa đến vạn dặm.
Chung Sơn lúc trước đã từng buôn bán bịp bợm không biết bao nhiêu lần, lần này nói ra vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc, tựa như là sợ bọn họ tiết lộ chuyện này vậy.
Miệng của Thiên Linh Nhi đã vòng thành hình chữ O, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng vô cùng vui mừng.
Nam Phách Thiên thì lại tỏ ra một thần sắc không thể tưởng tượng được. Một cái cân đẩu vân có thể lướt một cái là vượt vạn dặm ư?
- Ừ, chuyện khác ta không biết, ta chỉ nghe thấy ở bên trong có vật đó mà thôi, các ngươi ngàn vặn lần không được nói ra là ta tiết lộ?
Chung Sơn lại nghiêm túc nói một lần nữa.
- Ừ.
Thiên Linh Nhi lập tức gật gật đầu.
Nam Phách Thiên thì lại dùng một ánh mắt nghi hoặc nhìn Chung Sơn.
- Còn cái công pháp kia thì làm sao để lựa chọn cho tốt?
Chung Sơn hướng về phía Thiên Linh Nhi hỏi.
- Công pháp tốt nhất ư? Đúng rồi, ngươi đi vào trong tìm cuốn sách nào ở đằng sau có dấu tay màu trắng thì đó chính là công pháp tốt nhất.
Thiên Linh Nhi rất nghĩa khí đáp lời.
- Ừ, đa tạ.
Chung Sơn nói sau đó hắn cáo từ hai người ròi đi vào trong điện.
Ở ngoài sân chỉ còn lại hai người mơ mộng đến Cân đẩu vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.