Quyển 12 - Chương 11: Cơ hội!
Quan Kỳ
30/01/2015
Giờ phút này tâm tình Chung Sơn rất phức tạp, có tức giận, có vui mừng, tức giận là Tuyết Mai lão tổ đánh lén, cuối cùng cắt đứt đại đạo hoàn
thiện, đợi hoàn toàn hoàn mỹ không biết phải chờ tới khi nào, vui mừng
là đại đạo vốn chỉ hoàn thành một nửa, không ngờ sau một lần nghe đạo,
hoàn thiện nhiều như vậy.
Quân lâm thiên hạ đạo cường đại, tâm lý Chung Sơn nắm chắc, đồng thời cũng bày ra ở Đạo tràng của Trang Tử, đại đạo vừa ra, vạn đạo thần phục, càng có thể cướp đoạt lực lượng thiên đạo của đối phương không chút kiêng kỵ để cho mình dùng.
Đây cơ hồ đã là đại đạo hoàn mỹ, nhưng cuối cùng Chung Sơn cảm thấy sai sai một phần trăm, rốt cuộc sai ở nơi đâu, chính là hiện tại Chung Sơn cũng nghĩ không thông, có lẽ chỉ có tiến vào trạng thái này lần nữa mới có thể biết được.
- Chung Sơn!
Huyễn Cơ bỗng nhiên mở miệng nói.
- Ừm?
Chung Sơn nghi ngờ nhìn về phía Huyễn Cơ.
- Lúc ấy ta không nghĩ tới sẽ có người dám đánh lén chúng ta, cho nên không có dụng tâm như vậy!
Huyễn Cơ nhỏ giọng nói. Thật giống như xấu hổ đối với khuyết điểm lúc trước.
- Người nào cũng đều không nghĩ tới, không cần tự trách!
Chung Sơn nhẹ nhàng cười nói.
Nhìn thấy nụ cười của Chung Sơn, sự không thoải mái trong lòng Huyễn Cơ cũng tan thành mây khói.
- Chẳng qua là, Trang Tử kia không biết tốt xấu, không ngờ nhân tình của ngươi lại không để ý, thật đáng giận!
Huyễn Cơ tức giận nói.
- Không có gì đáng giận, hắn làm như vậy cũng tốt, ít nhất sau này ta sẽ không có gánh nặng trong lòng.
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Tại sao?
Huyễn Cơ nghi ngờ nói.
- Theo đạo cảnh của hắn, có thể làm cho ta hiểu được, Trang Tử là một người cường đại. Thực lực sâu không lường được, tương lai Đại Tranh tiến bước rất có thể sinh ra va chạm cùng hắn, đến lúc đó, nếu như trong lòng còn ghi nhớ phần nhân tình này, Đại Tranh tất thiệt thòi lớn, cho nên, lần này nếu có thể cự tuyệt nhân tình, vậy thì không còn gì tốt hơn!
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Trang Tử thật mạnh như vậy?
Huyễn Cơ bất khả tư nghị nói. Có thể làm cho Đại Tranh lỗ lả? Cho dù Thánh nhân bình thường cũng chưa chắc.
- Bầu trời Đạo tràng của Trang Tử, không có số mệnh, không có công đức, năm đó hắn cự tuyệt thánh vị, lại không có xây vận triều, cho nên ta có một suy đoán!
Chung Sơn suy nghĩ một chút nói.
- Suy đoán gì?
Huyễn Cơ hỏi.
- Trang Tử có lẽ giống như Hồng Quân, cũng có một phần Thiên Kinh!
Chung Sơn suy nghĩ một chút, trong mắt thả ra một tia tinh quang.
- Thiên Kinh?
Huyễn Cơ kinh ngạc nói.
- Ừm, không xác định, nhưng ta cuối cùng có một cảm giác, cho nên, Trang Tử người này không được khinh thường!
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Vậy, vì sao Trang Tử phải cứu Tuyết Mai?
Huyễn Cơ hỏi.
- Tuyết Mai? Vậy phải xem Tuyết Mai còn có cái giá trị gì?
Chung Sơn phi thường khẳng định, nói.
- Thần thông thứ tám thiên hạ, thuật phục chế, Mai Hoa Nhãn?
Huyễn Cơ bỗng nhiên nghĩ đến.
- Thật thông minh!
Chung Sơn cười nói.
Nghe nói như thế, Huyễn Cơ mặc dù biết rõ Chung Sơn cố ý khích lệ chính mình, nhưng trong lòng vẫn ngọt như cũ.
. . .
Đạo tràng của Trang Tử.
Sau khi đoàn người Chung Sơn rời đi, giảng đạo cũng không tiếp tục nổi nữa, nhìn đỉnh núi Côn Bằng bị long trảo phá hủy, tất cả mọi người vẫn bị vây trong rung động.
Tuyết Mai lão tổ được Trang Tử cứu, nhưng thương thế trên người nghiêm trọng hơn.
Ánh sáng vận rủi?
Rất nhanh, một chút người biết cái tên này truyền. Ánh sáng vận rủi?
Người nghe nói hiệu quả của ánh sáng vận rủi, đầu không khỏi đầy mồ hôi, nguyên lai mấy trăm năm này, Tuyết Mai lão tổ xui xẻo thành như vậy cũng là bởi vì lam quang kia a.
Này, vận rủi của Tuyết Mai lão tổ còn không có kết thúc, lại bị đại lượng lam quang tới người?
Cái này ý nghĩa, Tuyết Mai lão tổ vừa phải xui xẻo, hơn nữa còn xui tới mức tận cùng.
Xui xẻo là một chuyện, nghe người khác xui xẻo là một chuyện khác, Tuyết Mai lão tổ càng xui xẻo, những người nghe chuyện xưa kia, càng thấy đã nghiền, càng thấy thoải mái, không phải có cừu oán cùng Tuyết Mai lão tổ, mà là bởi vì đây chính là nhân tính. Càng là đại nhân vật, loại tâm thái này càng mãnh liệt, đặc biệt là Tổ Tiên lớn đến không có giới hạn.
Vận rủi những năm này của Tuyết Mai lão tổ đã đủ trở thành một bộ tiểu thuyết bi tình rung động đến tâm can, nhưng bây giờ nhìn lại, trước kia Tuyết Mai lão tổ lại có hy vọng đột phá, biến thành càng thêm xui xẻo? Để cho các tu giả ngoài tu luyện khô khan, có thêm một chút niềm vui thú.
Có ít người nghĩ tới sự đáng sợ của Chung Sơn, mà có ít người ánh mắt lại chuyển hướng về Tuyết Mai lão tổ, mong đợi biểu hiện kế tiếp của hắn.
Tuyết Mai lão tổ cũng không để cho mọi người thất vọng, thương thế trong cơ thể bỗng nhiên không thể ổn định, miệng phun máu tươi, toàn thân nổi lên màu đen giống như trúng độc, lại ở bên trong ánh mắt bất khả tư nghị của mọi người, ho khan đến mức gãy cả xương sườn, điều này cũng có thể? Cái này cần bao nhiêu khí lực ho khan a?
- Chư vị, giảng đạo hôm nay kết thúc, chiêu đãi không chu toàn!
Trang Tử nhẹ nhàng nói.
Mặc dù thanh âm rất nhẹ, nhưng rõ ràng truyền vào trong lỗ tai mỗi người.
- Chúng ta đã được ích lợi không nhỏ, đa tạ tiền bối!
- Tiền bối khách khí!
- Đa tạ tiền bối!
. . .
Tứ phương không ngừng truyền đến lời nói nhún nhường.
Trang Tử hạ xuống trước mặt Tuyết Mai lão tổ. Tuyết Mai lão tổ trọng thương rất nặng, nhìn về phía Trang Tử cực kỳ phức tạp.
- Sư . . . Sư tôn!
Tuyết Mai lão tổ khó nhọc nói.
Không phải nói không nói được, mà là Trang Tử trước kia ngồi ngang hàng cùng mình, không ngờ đảo mắt đã thành sư tôn của mình, cho dù ai đều có chút không được tự nhiên.
- Đi thôi, vi sư chữa thương cho ngươi!
Trang Tử thản nhiên nói.
Trang Tử vung tay áo, mang theo Tuyết Mai lão tổ bay về phía Hiểu Mộng Điện ở ngọn núi cao nhất.
Ầm!
Cửa đại điện ầm ầm đóng kín.
Mà bên trong Đạo tràng của Trang Tử, đệ tử của Trang Tử rối rít bay ra, bay về phía cường giả tứ phương, trấn an tâm tình của các cường giả, giao hảo chúng Tổ Tiên.
Đạo tràng của Trang Tử, bên ngoài, đỉnh một ngọn núi không cao, giờ phút này đang có ba thân ảnh đứng.
Chính là phụ tử Ức Lam Khuyết cùng lão tổ tông lúc trước tiếp đãi Chung Sơn.
Ba người nhìn một màn này từ đầu tới đuôi, cho đến hiện tại, ba người cũng là im lặng, không nói gì.
Cho đến khi Chung Sơn rời đi, Trang Tử đón Tuyết Mai lão tổ vào Hiểu Mộng Điện, ba người mới thầm hô khẩu khí.
- Kia, đó là Chung Sơn?
Phụ thân của Ức Lam Khuyết bất khả tư nghị nói.
- Chính là Chung Sơn chúng ta biết!
Ức Lam Khuyết khẳng định gật đầu.
- Khuyết nhi, hiện tại ta bắt đầu có chút tin tưởng lời của ngươi!
Phụ thân Ức Lam Khuyết mang theo một cổ kinh hãi nói.
Hiển nhiên, Chung Sơn ở hàng ngàn tiểu thế giới khởi bước trễ hơn so với bọn hắn, lại có một mặt bá đạo như vậy, giằng co cùng Trang Tử? Đại đạo kinh khủng, đây là Chung Sơn sao?
Trước kia nghe nói Lăng Tiêu Thiên Đình, mặc dù biết Chung Sơn rất mạnh, nhưng, cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chỉ là truyền thuyết mà thôi, nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy, hiệu quả rung động là không cách nào sánh được.
- Khuyết nhi, thực lực của Chung Sơn như thế nào?
Lão tổ tông hỏi.
Hít sâu một cái, hai mắt Ức Lam Khuyết nhíu lại, vô cùng tĩnh táo nói:
- Căn cứ theo phán đoán của Khuyết nhi, thực lực Chung Sơn bây giờ còn không bằng tổ sư!
- Không bằng tổ sư? Cũng đúng, khả năng của tổ sư căn bản không phải Chung Sơn có thể so được, mặc dù không phải là Thánh nhân, nhưng Thánh nhân cũng không dám khinh thường!
Phụ thân Ức Lam Khuyết nói.
Ức Lam Khuyết nhẹ nhàng lắc đầu.
- Làm sao? Ta nói sai?
Phụ thân Ức Lam Khuyết nói.
- Không, phụ thân, ta cho rằng, ngươi đánh giá thấp thực lực của tổ sư, cũng đánh giá thấp thực lực của Chung Sơn!
Ức Lam Khuyết lắc lắc đầu nói.
- Làm sao ngươi biết ta đánh giá thấp?
Phụ thân của Ức Lam Khuyết trừng mắt. Hiển nhiên vô cùng khó chịu vì bị con khinh bỉ.
- Tốt lắm, nghe Khuyết nhi nói!
Lão tổ tông ngăn trở lời của phụ thân Ức Lam Khuyết.
Dĩ nhiên, Ức Lam Khuyết cũng không phải là khinh bỉ thật, chẳng qua là phụ tử tình thâm, căn bản không quan tâm cái gọi là nghi thức xã giao, lời nói tùy ý mà thôi.
- Phụ thân, lão tổ tông, thực lực của tổ sư cùng Chung Sơn chúng ta tạm thời không nói, ngươi nhìn, những tư liệu lúc trước của ta có phải khoe khoang quá lời không?
Ức Lam Khuyết trầm giọng nói.
- Hẳn không có!
Phụ thân của Ức Lam Khuyết suy nghĩ một chút, xác định nói.
Lão tổ tông cũng gật đầu.
- Đâu chỉ không có, bởi vì tin tức lấy được không được đầy đủ, xem ra ta rút nhỏ thực lực của Chung Sơn!
Ức Lam Khuyết lắc lắc đầu nói.
- Thu nhỏ lại thì như thế nào? Ngươi không phải nói hắn không bằng tổ sư sao?
Phụ thân Ức Lam Khuyết lắc lắc đầu nói.
- Không bằng? Phụ thân, ngươi cho là Chung Sơn năm nay bao nhiêu tuổi?
Ức Lam Khuyết nghiêm mặt nói.
Ức Lam Khuyết vừa nói, hai người nhất thời một trận trầm mặc, đúng vậy a, Chung Sơn năm nay bao nhiêu tuổi? Hàng ngàn tiểu thế giới cho tới hôm nay, Chung Sơn mới hơn một ngàn tuổi sao? Hơn một ngàn tuổi đã biến thái như vậy, . . .
- Chỗ trống Chung Sơn phát triển là to lớn, hơn nữa, loạn thế đã tới, tổ sư không bảo vệ được chúng ta!
Ức Lam Khuyết lắc lắc đầu nói.
- Không bảo vệ được? Làm sao có thể?
Phụ thân Ức Lam Khuyết không tin nói.
- Không, không phải là không bảo vệ được, mà là sẽ không bảo vệ Ức gia ta quá mức, giống như Tuyết Mai lão tổ.
Hai mắt Ức Lam Khuyết nhíu lại, nói.
- Tuyết Mai lão tổ thế nào?
Phụ thân nói Ức Lam Khuyết phụ thân nói.
- Chờ xem, qua chút ít thời gian, những tổ tiên từ gia tộc, có thể dò thăm!
Ức Lam Khuyết lắc đầu cũng không nói gì.
Ức Lam Khuyết đã nhìn thấu kết cục của Tuyết Mai lão tổ, chẳng qua là không tiện nói ra mà thôi.
- Nhưng là, Khuyết nhi, Chung Sơn đã vạch rõ giới hạn cùng tổ sư, mới vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, Tuyết Mai lão tổ cừu nhân của Chung Sơn trở thành đệ tử của tổ sư, mới vừa rồi Chung Sơn lại phất tay áo đi, ngươi nghĩ Ức gia gia nhập Đại Tranh, xem ra rất không có khả năng!
Lão tổ tông mở miệng nói.
- Ha hả, lão tổ tông, ngươi sai lầm rồi!
Ức Lam Khuyết cười nói.
- Nga?
- Đầu tiên, Tuyết Mai lão tổ cũng không phải là cừu nhân của Chung Sơn, chỉ có thể nói là người Chung Sơn chán ghét, bởi vì hắn còn chưa đủ tư cách làm cừu nhân của Chung Sơn!
Ức Lam Khuyết khẳng định nói.
- Ách!
Hai người hơi hơi ngạc nhiên.
- Tiếp theo, Chung Sơn phất tay áo đi, Khuyết nhi cũng không nhận ra Ức gia không có cơ hội gia nhập Đại Tranh, ngược lại, Khuyết nhi cho đây là một cơ hội thật to!
Ánh mắt Ức Lam Khuyết hơi sáng, nói.
- Nga? Có ý gì?
Phụ thân của Ức Lam Khuyết hỏi.
- Ta đã từng nói, Đại Tranh hiện tại càng ngày càng hoàn mỹ, không ngừng tiếp nhận chỗ thiếu hụt, không được bao lâu, thì có thể đạt tới hoàn mỹ vô khuyết, mà Ức gia ta cho dù gia nhập Đại Tranh, cũng sẽ không có ưu thế quá lớn, bởi vì, Ức gia ta không có ưu thế đặc biệt, nhưng tính thay thế mạnh phi thường, gia nhập Đại Tranh, nhiều nhất chỉ là an bảo mà thôi!
Ức Lam Khuyết nói.
- Ai nói không có ưu thế, con ta là ngươi trí mưu siêu quần . . .
Phụ thân của Ức Lam Khuyết lập tức nói.
- Không, hài nhi tự biết rõ, hài nhi có trí, nhưng thần tử yêu nghiệt của Đại Tranh cũng không thiếu, không có chiến công tương ứng, không thể nào để cho Ức gia trở thành Hách gia hiển hách của Đại Tranh. Khuyết nhi sẽ không làm chuyện có lỗi với tổ sư, nhưng kỳ ngộ trước mắt cũng không thể buông tha! Bởi vì, đây có lẽ chính là kỳ ngộ quật khởi ở loạn thế của Ức gia ta!
Ức Lam Khuyết khẳng định nói.
Quân lâm thiên hạ đạo cường đại, tâm lý Chung Sơn nắm chắc, đồng thời cũng bày ra ở Đạo tràng của Trang Tử, đại đạo vừa ra, vạn đạo thần phục, càng có thể cướp đoạt lực lượng thiên đạo của đối phương không chút kiêng kỵ để cho mình dùng.
Đây cơ hồ đã là đại đạo hoàn mỹ, nhưng cuối cùng Chung Sơn cảm thấy sai sai một phần trăm, rốt cuộc sai ở nơi đâu, chính là hiện tại Chung Sơn cũng nghĩ không thông, có lẽ chỉ có tiến vào trạng thái này lần nữa mới có thể biết được.
- Chung Sơn!
Huyễn Cơ bỗng nhiên mở miệng nói.
- Ừm?
Chung Sơn nghi ngờ nhìn về phía Huyễn Cơ.
- Lúc ấy ta không nghĩ tới sẽ có người dám đánh lén chúng ta, cho nên không có dụng tâm như vậy!
Huyễn Cơ nhỏ giọng nói. Thật giống như xấu hổ đối với khuyết điểm lúc trước.
- Người nào cũng đều không nghĩ tới, không cần tự trách!
Chung Sơn nhẹ nhàng cười nói.
Nhìn thấy nụ cười của Chung Sơn, sự không thoải mái trong lòng Huyễn Cơ cũng tan thành mây khói.
- Chẳng qua là, Trang Tử kia không biết tốt xấu, không ngờ nhân tình của ngươi lại không để ý, thật đáng giận!
Huyễn Cơ tức giận nói.
- Không có gì đáng giận, hắn làm như vậy cũng tốt, ít nhất sau này ta sẽ không có gánh nặng trong lòng.
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Tại sao?
Huyễn Cơ nghi ngờ nói.
- Theo đạo cảnh của hắn, có thể làm cho ta hiểu được, Trang Tử là một người cường đại. Thực lực sâu không lường được, tương lai Đại Tranh tiến bước rất có thể sinh ra va chạm cùng hắn, đến lúc đó, nếu như trong lòng còn ghi nhớ phần nhân tình này, Đại Tranh tất thiệt thòi lớn, cho nên, lần này nếu có thể cự tuyệt nhân tình, vậy thì không còn gì tốt hơn!
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Trang Tử thật mạnh như vậy?
Huyễn Cơ bất khả tư nghị nói. Có thể làm cho Đại Tranh lỗ lả? Cho dù Thánh nhân bình thường cũng chưa chắc.
- Bầu trời Đạo tràng của Trang Tử, không có số mệnh, không có công đức, năm đó hắn cự tuyệt thánh vị, lại không có xây vận triều, cho nên ta có một suy đoán!
Chung Sơn suy nghĩ một chút nói.
- Suy đoán gì?
Huyễn Cơ hỏi.
- Trang Tử có lẽ giống như Hồng Quân, cũng có một phần Thiên Kinh!
Chung Sơn suy nghĩ một chút, trong mắt thả ra một tia tinh quang.
- Thiên Kinh?
Huyễn Cơ kinh ngạc nói.
- Ừm, không xác định, nhưng ta cuối cùng có một cảm giác, cho nên, Trang Tử người này không được khinh thường!
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Vậy, vì sao Trang Tử phải cứu Tuyết Mai?
Huyễn Cơ hỏi.
- Tuyết Mai? Vậy phải xem Tuyết Mai còn có cái giá trị gì?
Chung Sơn phi thường khẳng định, nói.
- Thần thông thứ tám thiên hạ, thuật phục chế, Mai Hoa Nhãn?
Huyễn Cơ bỗng nhiên nghĩ đến.
- Thật thông minh!
Chung Sơn cười nói.
Nghe nói như thế, Huyễn Cơ mặc dù biết rõ Chung Sơn cố ý khích lệ chính mình, nhưng trong lòng vẫn ngọt như cũ.
. . .
Đạo tràng của Trang Tử.
Sau khi đoàn người Chung Sơn rời đi, giảng đạo cũng không tiếp tục nổi nữa, nhìn đỉnh núi Côn Bằng bị long trảo phá hủy, tất cả mọi người vẫn bị vây trong rung động.
Tuyết Mai lão tổ được Trang Tử cứu, nhưng thương thế trên người nghiêm trọng hơn.
Ánh sáng vận rủi?
Rất nhanh, một chút người biết cái tên này truyền. Ánh sáng vận rủi?
Người nghe nói hiệu quả của ánh sáng vận rủi, đầu không khỏi đầy mồ hôi, nguyên lai mấy trăm năm này, Tuyết Mai lão tổ xui xẻo thành như vậy cũng là bởi vì lam quang kia a.
Này, vận rủi của Tuyết Mai lão tổ còn không có kết thúc, lại bị đại lượng lam quang tới người?
Cái này ý nghĩa, Tuyết Mai lão tổ vừa phải xui xẻo, hơn nữa còn xui tới mức tận cùng.
Xui xẻo là một chuyện, nghe người khác xui xẻo là một chuyện khác, Tuyết Mai lão tổ càng xui xẻo, những người nghe chuyện xưa kia, càng thấy đã nghiền, càng thấy thoải mái, không phải có cừu oán cùng Tuyết Mai lão tổ, mà là bởi vì đây chính là nhân tính. Càng là đại nhân vật, loại tâm thái này càng mãnh liệt, đặc biệt là Tổ Tiên lớn đến không có giới hạn.
Vận rủi những năm này của Tuyết Mai lão tổ đã đủ trở thành một bộ tiểu thuyết bi tình rung động đến tâm can, nhưng bây giờ nhìn lại, trước kia Tuyết Mai lão tổ lại có hy vọng đột phá, biến thành càng thêm xui xẻo? Để cho các tu giả ngoài tu luyện khô khan, có thêm một chút niềm vui thú.
Có ít người nghĩ tới sự đáng sợ của Chung Sơn, mà có ít người ánh mắt lại chuyển hướng về Tuyết Mai lão tổ, mong đợi biểu hiện kế tiếp của hắn.
Tuyết Mai lão tổ cũng không để cho mọi người thất vọng, thương thế trong cơ thể bỗng nhiên không thể ổn định, miệng phun máu tươi, toàn thân nổi lên màu đen giống như trúng độc, lại ở bên trong ánh mắt bất khả tư nghị của mọi người, ho khan đến mức gãy cả xương sườn, điều này cũng có thể? Cái này cần bao nhiêu khí lực ho khan a?
- Chư vị, giảng đạo hôm nay kết thúc, chiêu đãi không chu toàn!
Trang Tử nhẹ nhàng nói.
Mặc dù thanh âm rất nhẹ, nhưng rõ ràng truyền vào trong lỗ tai mỗi người.
- Chúng ta đã được ích lợi không nhỏ, đa tạ tiền bối!
- Tiền bối khách khí!
- Đa tạ tiền bối!
. . .
Tứ phương không ngừng truyền đến lời nói nhún nhường.
Trang Tử hạ xuống trước mặt Tuyết Mai lão tổ. Tuyết Mai lão tổ trọng thương rất nặng, nhìn về phía Trang Tử cực kỳ phức tạp.
- Sư . . . Sư tôn!
Tuyết Mai lão tổ khó nhọc nói.
Không phải nói không nói được, mà là Trang Tử trước kia ngồi ngang hàng cùng mình, không ngờ đảo mắt đã thành sư tôn của mình, cho dù ai đều có chút không được tự nhiên.
- Đi thôi, vi sư chữa thương cho ngươi!
Trang Tử thản nhiên nói.
Trang Tử vung tay áo, mang theo Tuyết Mai lão tổ bay về phía Hiểu Mộng Điện ở ngọn núi cao nhất.
Ầm!
Cửa đại điện ầm ầm đóng kín.
Mà bên trong Đạo tràng của Trang Tử, đệ tử của Trang Tử rối rít bay ra, bay về phía cường giả tứ phương, trấn an tâm tình của các cường giả, giao hảo chúng Tổ Tiên.
Đạo tràng của Trang Tử, bên ngoài, đỉnh một ngọn núi không cao, giờ phút này đang có ba thân ảnh đứng.
Chính là phụ tử Ức Lam Khuyết cùng lão tổ tông lúc trước tiếp đãi Chung Sơn.
Ba người nhìn một màn này từ đầu tới đuôi, cho đến hiện tại, ba người cũng là im lặng, không nói gì.
Cho đến khi Chung Sơn rời đi, Trang Tử đón Tuyết Mai lão tổ vào Hiểu Mộng Điện, ba người mới thầm hô khẩu khí.
- Kia, đó là Chung Sơn?
Phụ thân của Ức Lam Khuyết bất khả tư nghị nói.
- Chính là Chung Sơn chúng ta biết!
Ức Lam Khuyết khẳng định gật đầu.
- Khuyết nhi, hiện tại ta bắt đầu có chút tin tưởng lời của ngươi!
Phụ thân Ức Lam Khuyết mang theo một cổ kinh hãi nói.
Hiển nhiên, Chung Sơn ở hàng ngàn tiểu thế giới khởi bước trễ hơn so với bọn hắn, lại có một mặt bá đạo như vậy, giằng co cùng Trang Tử? Đại đạo kinh khủng, đây là Chung Sơn sao?
Trước kia nghe nói Lăng Tiêu Thiên Đình, mặc dù biết Chung Sơn rất mạnh, nhưng, cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chỉ là truyền thuyết mà thôi, nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy, hiệu quả rung động là không cách nào sánh được.
- Khuyết nhi, thực lực của Chung Sơn như thế nào?
Lão tổ tông hỏi.
Hít sâu một cái, hai mắt Ức Lam Khuyết nhíu lại, vô cùng tĩnh táo nói:
- Căn cứ theo phán đoán của Khuyết nhi, thực lực Chung Sơn bây giờ còn không bằng tổ sư!
- Không bằng tổ sư? Cũng đúng, khả năng của tổ sư căn bản không phải Chung Sơn có thể so được, mặc dù không phải là Thánh nhân, nhưng Thánh nhân cũng không dám khinh thường!
Phụ thân Ức Lam Khuyết nói.
Ức Lam Khuyết nhẹ nhàng lắc đầu.
- Làm sao? Ta nói sai?
Phụ thân Ức Lam Khuyết nói.
- Không, phụ thân, ta cho rằng, ngươi đánh giá thấp thực lực của tổ sư, cũng đánh giá thấp thực lực của Chung Sơn!
Ức Lam Khuyết lắc lắc đầu nói.
- Làm sao ngươi biết ta đánh giá thấp?
Phụ thân của Ức Lam Khuyết trừng mắt. Hiển nhiên vô cùng khó chịu vì bị con khinh bỉ.
- Tốt lắm, nghe Khuyết nhi nói!
Lão tổ tông ngăn trở lời của phụ thân Ức Lam Khuyết.
Dĩ nhiên, Ức Lam Khuyết cũng không phải là khinh bỉ thật, chẳng qua là phụ tử tình thâm, căn bản không quan tâm cái gọi là nghi thức xã giao, lời nói tùy ý mà thôi.
- Phụ thân, lão tổ tông, thực lực của tổ sư cùng Chung Sơn chúng ta tạm thời không nói, ngươi nhìn, những tư liệu lúc trước của ta có phải khoe khoang quá lời không?
Ức Lam Khuyết trầm giọng nói.
- Hẳn không có!
Phụ thân của Ức Lam Khuyết suy nghĩ một chút, xác định nói.
Lão tổ tông cũng gật đầu.
- Đâu chỉ không có, bởi vì tin tức lấy được không được đầy đủ, xem ra ta rút nhỏ thực lực của Chung Sơn!
Ức Lam Khuyết lắc lắc đầu nói.
- Thu nhỏ lại thì như thế nào? Ngươi không phải nói hắn không bằng tổ sư sao?
Phụ thân Ức Lam Khuyết lắc lắc đầu nói.
- Không bằng? Phụ thân, ngươi cho là Chung Sơn năm nay bao nhiêu tuổi?
Ức Lam Khuyết nghiêm mặt nói.
Ức Lam Khuyết vừa nói, hai người nhất thời một trận trầm mặc, đúng vậy a, Chung Sơn năm nay bao nhiêu tuổi? Hàng ngàn tiểu thế giới cho tới hôm nay, Chung Sơn mới hơn một ngàn tuổi sao? Hơn một ngàn tuổi đã biến thái như vậy, . . .
- Chỗ trống Chung Sơn phát triển là to lớn, hơn nữa, loạn thế đã tới, tổ sư không bảo vệ được chúng ta!
Ức Lam Khuyết lắc lắc đầu nói.
- Không bảo vệ được? Làm sao có thể?
Phụ thân Ức Lam Khuyết không tin nói.
- Không, không phải là không bảo vệ được, mà là sẽ không bảo vệ Ức gia ta quá mức, giống như Tuyết Mai lão tổ.
Hai mắt Ức Lam Khuyết nhíu lại, nói.
- Tuyết Mai lão tổ thế nào?
Phụ thân nói Ức Lam Khuyết phụ thân nói.
- Chờ xem, qua chút ít thời gian, những tổ tiên từ gia tộc, có thể dò thăm!
Ức Lam Khuyết lắc đầu cũng không nói gì.
Ức Lam Khuyết đã nhìn thấu kết cục của Tuyết Mai lão tổ, chẳng qua là không tiện nói ra mà thôi.
- Nhưng là, Khuyết nhi, Chung Sơn đã vạch rõ giới hạn cùng tổ sư, mới vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, Tuyết Mai lão tổ cừu nhân của Chung Sơn trở thành đệ tử của tổ sư, mới vừa rồi Chung Sơn lại phất tay áo đi, ngươi nghĩ Ức gia gia nhập Đại Tranh, xem ra rất không có khả năng!
Lão tổ tông mở miệng nói.
- Ha hả, lão tổ tông, ngươi sai lầm rồi!
Ức Lam Khuyết cười nói.
- Nga?
- Đầu tiên, Tuyết Mai lão tổ cũng không phải là cừu nhân của Chung Sơn, chỉ có thể nói là người Chung Sơn chán ghét, bởi vì hắn còn chưa đủ tư cách làm cừu nhân của Chung Sơn!
Ức Lam Khuyết khẳng định nói.
- Ách!
Hai người hơi hơi ngạc nhiên.
- Tiếp theo, Chung Sơn phất tay áo đi, Khuyết nhi cũng không nhận ra Ức gia không có cơ hội gia nhập Đại Tranh, ngược lại, Khuyết nhi cho đây là một cơ hội thật to!
Ánh mắt Ức Lam Khuyết hơi sáng, nói.
- Nga? Có ý gì?
Phụ thân của Ức Lam Khuyết hỏi.
- Ta đã từng nói, Đại Tranh hiện tại càng ngày càng hoàn mỹ, không ngừng tiếp nhận chỗ thiếu hụt, không được bao lâu, thì có thể đạt tới hoàn mỹ vô khuyết, mà Ức gia ta cho dù gia nhập Đại Tranh, cũng sẽ không có ưu thế quá lớn, bởi vì, Ức gia ta không có ưu thế đặc biệt, nhưng tính thay thế mạnh phi thường, gia nhập Đại Tranh, nhiều nhất chỉ là an bảo mà thôi!
Ức Lam Khuyết nói.
- Ai nói không có ưu thế, con ta là ngươi trí mưu siêu quần . . .
Phụ thân của Ức Lam Khuyết lập tức nói.
- Không, hài nhi tự biết rõ, hài nhi có trí, nhưng thần tử yêu nghiệt của Đại Tranh cũng không thiếu, không có chiến công tương ứng, không thể nào để cho Ức gia trở thành Hách gia hiển hách của Đại Tranh. Khuyết nhi sẽ không làm chuyện có lỗi với tổ sư, nhưng kỳ ngộ trước mắt cũng không thể buông tha! Bởi vì, đây có lẽ chính là kỳ ngộ quật khởi ở loạn thế của Ức gia ta!
Ức Lam Khuyết khẳng định nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.