Quyển 9 - Chương 103: Đại chiến Nhan Hồi
Quan Kỳ
25/10/2014
Chung Sơn bay đi, nhưng mới bay ra được ngàn dặm thì Chung Sơn ngừng lại!
Chung Sơn hạ xuống một đỉnh núi, Cửu Vĩ Quận chúa và Tô A Phật cũng ngừng lại.
- Chuyện gì vậy?
Hai người kỳ quái nói.
- Đi không được, thì ra Nhan Hồi luôn luôn mai phục ở đây!
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
Quả nhiên, mọi người vừa dừng lại, bốn phương tám hướng bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều cường giả vây lại, từng người mặc nho phục màu trắng, gắt gao nhìn chằm chằm Chung Sơn.
Liếc nhìn lại, có tới mấy ngàn người, Khổng Tử nhất mạch này, quả nhiên lắm đệ tử.
Mọi người không có nhằm về phía Chung Sơn mà chỉ vây Chung Sơn lại, không cho ba người Chung Sơn rời đi mà thôi.
Rất nhiều cường giả vây tới, lập tức khiến cường giả bốn phía chú ý, nhưng cường giả tứ phương cũng không có ai xông lên, không cần phải thay Chung Sơn xuất đầu, hơn nữa đây là Thánh nhân Khổng Tử nhất mạch.
Chung Sơn nhìn chằm chằm phương bắc.
Trên không trung phương bắc đột nhiên xuất hiện một người, một nam nhân 1 thân áo bào lam rộng thùng thình, Nhan Hồi!
Ngày trước khi khai thiên xông tới Lăng Tiêu Thiên Đình, tuy nhiên, cuối cùng lại bị người Trang Tử nhất mạch bức quay về.
Chung Sơn nhìn Nhan Hồi, Nhan Hồi cũng nhìn Chung Sơn.
- Chung Sơn? Hơn trăm năm không gặp, Thanh Đồng căn cốt của ngươi cũng có thể tăng nhanh như vậy?
Nhan Hồi mang theo vẻ kinh ngạc nói.
- Nhan Hồi? Khổng Tử đến đây sao?
Chung Sơn trầm giọng nói.
Khổng Tử?
Nghe nói như thế, gần như mọi người đều đồng tử co rụt lại, Khổng Tử? Hồng Nho Thánh nhân? Hắn cũng tới?
Chung Sơn từ trong miệng Doanh biết, lần này Nữ Oa giới mở ra tuyệt đối không chỉ đơn giản có di bảo của Nữ Oa, như vậy lần này người tới đây, không chỉ riêng vì di bảo của Nữ Oa, Doanh đều tới, còn có Tuyết Mai lão tổ chính là Tổ Tiên kia, hắn cũng tới.
Có Thánh nhân hay không?
Chung Sơn luôn luôn suy đoán, cho tới tận trước khi tơi Nữ Oa giới, Chung Sơn thấy thiếu niên áo trắng kia, Chung Sơn rốt cục khẳng định, có Thánh nhân đến rồi.
Không nhớ được gương mặt của hắn! Đây không phải đơn giản là pháp thuật.
Bởi vì trí nhớ không bị ngoại vật quấy nhiễu, cho dù Tuyết Mai lão tổ, Chung Sơn cũng đều nhớ kỹ rõ ràng bộ dáng hắn râu tóc bạc trắng, mà thiếu niên áo trắng kia dung mạo làm sao cũng không nhìn rõ được. Không chỉ mình, Cửu Vĩ Quận chúa cũng không nhìn rõ.
Ở trong trí nhớ Chung Sơn, không rõ dung mạo chỉ có một người, hoặc là nói một người chết.
Ngày trước ở tiểu thế giới, từ Trường Sinh Giới trộm được cái màu tím quan tài cực lớn kia, về sau Tru Tiên Kiếm đi tới hộ thi. Đó là một thi thể đầy đủ thánh của một Thánh nhân.
Chung Sơn không thấy rõ khuôn mặt hắn, làm thế nào cũng không nhớ được, mà trước mặt lại xuất hiện một cái.
Tuy rằng Chung Sơn không biết hắn là ai, nhưng biết, hắn là Thánh nhân!
Nữ Oa giới chiến dịch này cũng không đơn giản, Thánh nhân tham dự, rốt cuộc là vì sao?
Nhan Hồi tới đây, vậy Khổng Tử có tới hay không?
Chung Sơn không xác định, Chung Sơn đây là dùng ngôn ngữ dụ Nhan Hồi.
Quả nhiên, mí mắt Nhan Hồi không khỏi kinh hoàng.
Mà bốn phía vô luận là đệ tử Nho môn, hay là người vây xem đều nhìn chằm chằm về phía Nhan Hồi.
- Hừ, tên của sư tôn cũng để ngươi la lên sao? Chung Sơn, ngươi cũng không cần mê hoặc, hôm nay ngươi tuyệt đối trốn không thoát, lúc trước nếu như ngươi luôn luôn đi theo Doanh, có lẽ ta không thể làm gì được ngươi, nhưng mà hiện tại, ngươi là tự tìm chết!
Nhan Hồi lạnh lùng nói.
Chung Sơn đã hiểu, mặc kệ Khổng Tử có tới Nữ Oa giới hay không, giờ phút này cũng không ở bên cạnh Nhan Hồi, hoặc là nói không chiếu cố được Nhan Hồi!
Lấy được kết luận này, trong lòng Chung Sơn lập tức phóng khoáng hơn rất nhiều.
Bởi vì Hồng Loan Phấn Liên luôn luôn không ngừng biến hóa sắc thái, hồng, lam không ngừng luân phiên, Chung Sơn chỉ có thể tự mình phán đoán.
- Phải không? Ta không nhớ rõ ta và ngươi có thù hận gì. Vì sao ngươi hết lần này tới lần khác tìm ta làm khó?
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Ngươi giết Khổng Liệt Thiên, ngươi còn nói với ta không có cừu oán? Nhan Hồi lạnh lùng nói.
- Ngay cả như vậy, vậy cũng không cần nhiều lời đi, đến đây đi, để ta xem Nhan Hồi ngươi một chút rốt cuộc có năng lực lớn thế nào!
Chung Sơn đạp bước tiến lên phía trước nói.
- Chung Sơn, ngươi điên ư! Hắn là Cổ Tiên!
Tô A Phật kêu lên.
Không chỉ Tô A Phật, bên ngoài gần như mọi người đều không khỏi ngạc nhiên, Chung Sơn hắn điên rồi? Cho dù hắn dù có mạnh mấy đi nữa, cũng không thể nào là đối thủ của Cổ Tiên a. Hắn đây không phải là muốn chết sao?
Giờ khắc này, ngay cả Nhan Hồi cũng bối rối, vừa rồi còn chuẩn bị nhục nhã Chung Sơn một phen, tiếp đó mới đánh chém, nhưng hiện tại xem ra, người này đầu có vấn đề rồi?
- Một Thiên Tiên nho nhỏ ngươi, cũng muốn khiêu khích ta?
Nhan Hồi mang theo vẻ khó tin nói.
Khi nói chuyện, Nhan Hồi vung tay một chưởng đánh tới, trong hư không lập tức ngưng hiện ra một bàn tay khổng lồ, bàn tay phát ra khí tức áp bách khủng khiếp, ngay cả nhóm người đứng ở phía xa đều cảm nhận được uy hiếp kinh khủng, huống chi Chung Sơn tại đương trường.
Ngọn núi lớn dưới chân Chung Sơn bị cỗ áp bách này áp cho sụp xuống.
Cửu Vĩ Quận chúa và Tô A Phật đều lộ ra vẻ lo lắng, hai người đều là Đại Tiên, tuy rằng không ngăn được Cổ Tiên, nhưng mà muốn trong lúc Nhan Hồi phân tâm chạy trốn thì không phải khó khăn, nhưng hai người cũng không trốn.
Cửu Vĩ Quận chúa đang muốn tiến lên xuất thủ, Chung Sơn bỗng nhiên ngăn hai người lại, chỉ thấy trước mặt Chung Sơn, bỗng nhiên một cái đuôi màu tím từ trong hư không xuất hiện, ầm ầm đâm tới cự chưởng của Nhan Hồi.
Cái đuôi màu tím vừa ra, hư không lập tức tản ra vô tận sát khí, vô số kiếm khí màu tím bay múa đầy trời.
- Oanh.................!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cự chưởng Nhan Hồi ầm ầm tán loạn.
Tuy nói là Nhan Hồi tùy ý đánh ra một chưởng, nhưng cũng không tán loạn nhanh như vậy à? Trừ phi cũng có uy lực Cổ Tiên.
Bát Cực Thiên Vĩ!
Bát Cực Thiên Vĩ khổng lồ quỷ dị xuất hiện, lập tức khiến bốn phía kinh hãi.
Tám cái đuôi vũ động bắn lên trời, mang theo từng luồng áp bách cực đại, các đệ tử Nho môn lập tức bị cổ khí thế cường đại này thổi cho tán loạn.
- Đó là cái gì?
- Hình như là Thần thú thần bí kia của Đại Tranh Thánh đình.
- Nhưng nó làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
- Chẳng lẽ nó luôn luôn đi theo Chung Sơn?
...
Xa xa mọi người không ngừng nghị luận.
- Ái da, ái da..........!
Bát Cực Thiên Vĩ đi ra, lần đầu tiên hoàn toàn bại lộ ở trước mặt người đại thế giới, nhìn thấy Nhan Hồi, Bát Cực Thiên Vĩ không chút khiếp đảm nào, mà lại vô cùng hưng phấn, ánh mắt kia nhìn Nhan Hồi, hiện ra một cỗ khát vọng.
Nhìn thấy ánh mắt của Bát Cực Thiên Vĩ, gần như mọi người đều bối rối, quái vật này đây là ánh mắt gì? Hắn không phải Thần thú của Chung Sơn sao? Vì sao ánh mắt nhìn Nhan Hồi lại lộ ra vẻ khát vọng như vậy?
Chỉ có Nhan Hồi rõ ràng, ánh mắt khát vọng kia căn bản không phải ánh mắt hữu hảo, mà là khát vọng coi thường, dường như trẻ con nhìn thấy món đồ chơi nó yêu thích vậy.
Đương nhiên, Nhan Hồi không có khả năng biết Bát Cực Thiên Vĩ nhìn hắn căn bản không phải là nhìn món đồ chơi, mà là đang nhìn mỹ thực.
- Ái da, ái da......!
Chung Sơn để Bát Cực Thiên Vĩ xuất hiện trước mặt mọi người, tự nhiên sẽ không tiếp tục che đậy, cũng không cần, đến hôm nay rồi, Bát Cực Thiên Vĩ đã trưởng thành để mức Chung Sơn đã yên tâm sử xuất rồi, Nhan Hồi? Dưới sự khống chế của Chung Sơn, Bát Cực Thiên Vĩ vô cùng vui sướng nhằm về phía Nhan Hồi.
Cái đuôi khổng lồ mang theo khí thế khổng lồ, đám đệ tử Nhan Hồi vọt tới, nhưng sau khi tới gần, chẳng biết tại sao, một đám đệ tử đột nhiên choáng váng, dường như nhìn tám cái đuôi vô cùng ướt át kia, bất tri bất giác đắm chìm vào trong đó vậy.
- Ầm!
Một tên cường giả Đại Tiên ầm ầm chống lại cái đuôi màu tím, một tiếng nổ lớn vang lên, tên Đại Tiên kia ầm ầm nổ tung. Hoàn toàn tử vong.
Vô tận kiếm khí đánh cho hắn tan xương nát thịt, hình thần câu diệt.
Bát Cực Thiên Vĩ cường thế tấn công, khiến cho mọi người nhìn vào không khỏi líu lưỡi, quá bá đạo, đã có mười mấy đệ tử của Nhan Hồi bị dư ba đánh chết.
Đây rốt cuộc là hung thú gì?
Bát Cực Thiên Vĩ trong nháy mắt đi tới trước mặt Nhan Hồi, đuôi to kinh khủng lại lần nữa đâm tới Nhan Hồi.
Trong tay Nhan Hồi đột nhiên xuất hiện một quyển sách thẻ tre.
Sách thẻ tre vừa ra, không gian nổ vang một hồi, trong hư không lập tức xuất hiện từ cụm chữ, từng chữ tụ lại hình thành một bức tường chắn trước mặt Nhan Hồi.
- Ầm!
- Xoạt.................!
Cái đuôi tím đâm qua, hàng rào bằng chữ lập tức vỡ vụn, tầng phòng ngự đầu tiên của Nhan Hồi ầm ầm vỡ nát.
- Ái da ái da............!
Bát Cực Thiên Vĩ tiếp tục đâm tới Nhan Hồi, dường như chẳng thèm quan tâm gì vậy. Thế đánh quá mạnh mẽ. Nếu như nó chỉ to bằng cỡ con chó nhỏ thì mọi người nhất định se cảm thấy nó đáng yêu, hơn nữa hận không thể ôm tiểu tử này vào lòng.
Nhưng bây giờ nó to tới vạn trượng, khí thế kinh khủng, chỉ cần dính vào là hẳn phải chết, Đại Tiên cũng không ngoại lệ.
Đây là 1 cổ lực lượng kinh khủng, mặc dù Nhan Hồi giờ phút này trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh, đây là quái vật gì?
Bát Cực Thiên Vĩ đuổi theo không bỏ, bắn thẳng tới Nhan Hồi.
Nhan Hồi bất đắc dĩ, rốt cục cũng mở sách thẻ tre trong tay, đệ tử Khổng Tử đều có Pháp bảo, Xuân Thu sách!
Chỉ là bộ Xuân Thu sách này so với bộ kia của Khổng Liệt Thiên ngày trước thì mạnh hơn rất nhiều, Xuân Thu sách của Khổng Liệt Thiên chỉ là Thiên Tiên khí, mà bộ này của Nhan Hồi lại là Cổ Tiên khí thật sự.
Một cái Cổ Tiên khí vô cùng bá đạo.
Xuân Thu sách vừa mở ra, vô số ánh sáng vàng trào ra bắn thẳng tới chỗ Bát Cực Thiên Vĩ, ánh sáng vàng lại căn bản không ngăn cản được Bát Cực Thiên Vĩ, há mồm một cái, vô số ánh sáng vàng không ngờ bị Bát Cực Thiên Vĩ nuốt hút vào.
Xuân Thu sách to lớn che chắn trước mặt, tay phải Nhan Hồi áp lên mặt kia, ánh mắt trợn trừng, bàn tay tăng thêm lực.
- Khởi!
Nhan Hồi hét lớn một tiếng, sách Xuân Thu ầm ầm áp tới Bát Cực Thiên Vĩ, trong hư không lập tức run lên từng hồi.
Đây không phải là khí tức run rẩy mà là không gian run rẩy, đây chính là không gian đại thế giới a, một cái đè này của Nhan Hồi có thể thây được lực lượng kinh khủng cỡ nào.
Áp bách kinh khủng lập tức khiến cho đại địa phía dưới đều trầm xuống, đám cường giả xa xa tránh xa hơn.
Nhưng khí thế kia cũng không hù được Bát Cực Thiên Vĩ, cái đuôi màu tím Bát Cực Thiên Vĩ ầm ầm đâm về phía Xuân Thu.
- Oanh.................!
Một tiếng nổ lớn vang lên, hư không đình chỉ run rẩy, khí thế của Xuân Thu sách lập tức dừng lại. Mà Bát Cực Thiên Vĩ cũng há cái mồm to táp về phía Xuân Thu.
Nhìn thấy một màn này, Nhan Hồi trong lòng căng thẳng, lập tức mang theo Xuân Thu sách sau tránh được mảng lớn khỏi cái miệng của Bát Cực Thiên Vĩ.
Sách Xuân Thu thu nhỏ trở lại trong tay Nhan Hồi, nhưng giờ phút này trên Xuân Thu sách lại đã xuất hiện 1 cái lỗ nhỏ, lỗ nhỏ này đúng là cái đuôi màu tím của Bát Cực Thiên Vĩ đâm ra. Trong lỗ nhỏ bắn ra vô số kiếm khí.
Nhìn những kiếm khí này, Nhan Hồi biến sắc:
- Tru Tiên Kiếm?
- - - - - oOo- - - - -
Chung Sơn hạ xuống một đỉnh núi, Cửu Vĩ Quận chúa và Tô A Phật cũng ngừng lại.
- Chuyện gì vậy?
Hai người kỳ quái nói.
- Đi không được, thì ra Nhan Hồi luôn luôn mai phục ở đây!
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
Quả nhiên, mọi người vừa dừng lại, bốn phương tám hướng bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều cường giả vây lại, từng người mặc nho phục màu trắng, gắt gao nhìn chằm chằm Chung Sơn.
Liếc nhìn lại, có tới mấy ngàn người, Khổng Tử nhất mạch này, quả nhiên lắm đệ tử.
Mọi người không có nhằm về phía Chung Sơn mà chỉ vây Chung Sơn lại, không cho ba người Chung Sơn rời đi mà thôi.
Rất nhiều cường giả vây tới, lập tức khiến cường giả bốn phía chú ý, nhưng cường giả tứ phương cũng không có ai xông lên, không cần phải thay Chung Sơn xuất đầu, hơn nữa đây là Thánh nhân Khổng Tử nhất mạch.
Chung Sơn nhìn chằm chằm phương bắc.
Trên không trung phương bắc đột nhiên xuất hiện một người, một nam nhân 1 thân áo bào lam rộng thùng thình, Nhan Hồi!
Ngày trước khi khai thiên xông tới Lăng Tiêu Thiên Đình, tuy nhiên, cuối cùng lại bị người Trang Tử nhất mạch bức quay về.
Chung Sơn nhìn Nhan Hồi, Nhan Hồi cũng nhìn Chung Sơn.
- Chung Sơn? Hơn trăm năm không gặp, Thanh Đồng căn cốt của ngươi cũng có thể tăng nhanh như vậy?
Nhan Hồi mang theo vẻ kinh ngạc nói.
- Nhan Hồi? Khổng Tử đến đây sao?
Chung Sơn trầm giọng nói.
Khổng Tử?
Nghe nói như thế, gần như mọi người đều đồng tử co rụt lại, Khổng Tử? Hồng Nho Thánh nhân? Hắn cũng tới?
Chung Sơn từ trong miệng Doanh biết, lần này Nữ Oa giới mở ra tuyệt đối không chỉ đơn giản có di bảo của Nữ Oa, như vậy lần này người tới đây, không chỉ riêng vì di bảo của Nữ Oa, Doanh đều tới, còn có Tuyết Mai lão tổ chính là Tổ Tiên kia, hắn cũng tới.
Có Thánh nhân hay không?
Chung Sơn luôn luôn suy đoán, cho tới tận trước khi tơi Nữ Oa giới, Chung Sơn thấy thiếu niên áo trắng kia, Chung Sơn rốt cục khẳng định, có Thánh nhân đến rồi.
Không nhớ được gương mặt của hắn! Đây không phải đơn giản là pháp thuật.
Bởi vì trí nhớ không bị ngoại vật quấy nhiễu, cho dù Tuyết Mai lão tổ, Chung Sơn cũng đều nhớ kỹ rõ ràng bộ dáng hắn râu tóc bạc trắng, mà thiếu niên áo trắng kia dung mạo làm sao cũng không nhìn rõ được. Không chỉ mình, Cửu Vĩ Quận chúa cũng không nhìn rõ.
Ở trong trí nhớ Chung Sơn, không rõ dung mạo chỉ có một người, hoặc là nói một người chết.
Ngày trước ở tiểu thế giới, từ Trường Sinh Giới trộm được cái màu tím quan tài cực lớn kia, về sau Tru Tiên Kiếm đi tới hộ thi. Đó là một thi thể đầy đủ thánh của một Thánh nhân.
Chung Sơn không thấy rõ khuôn mặt hắn, làm thế nào cũng không nhớ được, mà trước mặt lại xuất hiện một cái.
Tuy rằng Chung Sơn không biết hắn là ai, nhưng biết, hắn là Thánh nhân!
Nữ Oa giới chiến dịch này cũng không đơn giản, Thánh nhân tham dự, rốt cuộc là vì sao?
Nhan Hồi tới đây, vậy Khổng Tử có tới hay không?
Chung Sơn không xác định, Chung Sơn đây là dùng ngôn ngữ dụ Nhan Hồi.
Quả nhiên, mí mắt Nhan Hồi không khỏi kinh hoàng.
Mà bốn phía vô luận là đệ tử Nho môn, hay là người vây xem đều nhìn chằm chằm về phía Nhan Hồi.
- Hừ, tên của sư tôn cũng để ngươi la lên sao? Chung Sơn, ngươi cũng không cần mê hoặc, hôm nay ngươi tuyệt đối trốn không thoát, lúc trước nếu như ngươi luôn luôn đi theo Doanh, có lẽ ta không thể làm gì được ngươi, nhưng mà hiện tại, ngươi là tự tìm chết!
Nhan Hồi lạnh lùng nói.
Chung Sơn đã hiểu, mặc kệ Khổng Tử có tới Nữ Oa giới hay không, giờ phút này cũng không ở bên cạnh Nhan Hồi, hoặc là nói không chiếu cố được Nhan Hồi!
Lấy được kết luận này, trong lòng Chung Sơn lập tức phóng khoáng hơn rất nhiều.
Bởi vì Hồng Loan Phấn Liên luôn luôn không ngừng biến hóa sắc thái, hồng, lam không ngừng luân phiên, Chung Sơn chỉ có thể tự mình phán đoán.
- Phải không? Ta không nhớ rõ ta và ngươi có thù hận gì. Vì sao ngươi hết lần này tới lần khác tìm ta làm khó?
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Ngươi giết Khổng Liệt Thiên, ngươi còn nói với ta không có cừu oán? Nhan Hồi lạnh lùng nói.
- Ngay cả như vậy, vậy cũng không cần nhiều lời đi, đến đây đi, để ta xem Nhan Hồi ngươi một chút rốt cuộc có năng lực lớn thế nào!
Chung Sơn đạp bước tiến lên phía trước nói.
- Chung Sơn, ngươi điên ư! Hắn là Cổ Tiên!
Tô A Phật kêu lên.
Không chỉ Tô A Phật, bên ngoài gần như mọi người đều không khỏi ngạc nhiên, Chung Sơn hắn điên rồi? Cho dù hắn dù có mạnh mấy đi nữa, cũng không thể nào là đối thủ của Cổ Tiên a. Hắn đây không phải là muốn chết sao?
Giờ khắc này, ngay cả Nhan Hồi cũng bối rối, vừa rồi còn chuẩn bị nhục nhã Chung Sơn một phen, tiếp đó mới đánh chém, nhưng hiện tại xem ra, người này đầu có vấn đề rồi?
- Một Thiên Tiên nho nhỏ ngươi, cũng muốn khiêu khích ta?
Nhan Hồi mang theo vẻ khó tin nói.
Khi nói chuyện, Nhan Hồi vung tay một chưởng đánh tới, trong hư không lập tức ngưng hiện ra một bàn tay khổng lồ, bàn tay phát ra khí tức áp bách khủng khiếp, ngay cả nhóm người đứng ở phía xa đều cảm nhận được uy hiếp kinh khủng, huống chi Chung Sơn tại đương trường.
Ngọn núi lớn dưới chân Chung Sơn bị cỗ áp bách này áp cho sụp xuống.
Cửu Vĩ Quận chúa và Tô A Phật đều lộ ra vẻ lo lắng, hai người đều là Đại Tiên, tuy rằng không ngăn được Cổ Tiên, nhưng mà muốn trong lúc Nhan Hồi phân tâm chạy trốn thì không phải khó khăn, nhưng hai người cũng không trốn.
Cửu Vĩ Quận chúa đang muốn tiến lên xuất thủ, Chung Sơn bỗng nhiên ngăn hai người lại, chỉ thấy trước mặt Chung Sơn, bỗng nhiên một cái đuôi màu tím từ trong hư không xuất hiện, ầm ầm đâm tới cự chưởng của Nhan Hồi.
Cái đuôi màu tím vừa ra, hư không lập tức tản ra vô tận sát khí, vô số kiếm khí màu tím bay múa đầy trời.
- Oanh.................!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cự chưởng Nhan Hồi ầm ầm tán loạn.
Tuy nói là Nhan Hồi tùy ý đánh ra một chưởng, nhưng cũng không tán loạn nhanh như vậy à? Trừ phi cũng có uy lực Cổ Tiên.
Bát Cực Thiên Vĩ!
Bát Cực Thiên Vĩ khổng lồ quỷ dị xuất hiện, lập tức khiến bốn phía kinh hãi.
Tám cái đuôi vũ động bắn lên trời, mang theo từng luồng áp bách cực đại, các đệ tử Nho môn lập tức bị cổ khí thế cường đại này thổi cho tán loạn.
- Đó là cái gì?
- Hình như là Thần thú thần bí kia của Đại Tranh Thánh đình.
- Nhưng nó làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
- Chẳng lẽ nó luôn luôn đi theo Chung Sơn?
...
Xa xa mọi người không ngừng nghị luận.
- Ái da, ái da..........!
Bát Cực Thiên Vĩ đi ra, lần đầu tiên hoàn toàn bại lộ ở trước mặt người đại thế giới, nhìn thấy Nhan Hồi, Bát Cực Thiên Vĩ không chút khiếp đảm nào, mà lại vô cùng hưng phấn, ánh mắt kia nhìn Nhan Hồi, hiện ra một cỗ khát vọng.
Nhìn thấy ánh mắt của Bát Cực Thiên Vĩ, gần như mọi người đều bối rối, quái vật này đây là ánh mắt gì? Hắn không phải Thần thú của Chung Sơn sao? Vì sao ánh mắt nhìn Nhan Hồi lại lộ ra vẻ khát vọng như vậy?
Chỉ có Nhan Hồi rõ ràng, ánh mắt khát vọng kia căn bản không phải ánh mắt hữu hảo, mà là khát vọng coi thường, dường như trẻ con nhìn thấy món đồ chơi nó yêu thích vậy.
Đương nhiên, Nhan Hồi không có khả năng biết Bát Cực Thiên Vĩ nhìn hắn căn bản không phải là nhìn món đồ chơi, mà là đang nhìn mỹ thực.
- Ái da, ái da......!
Chung Sơn để Bát Cực Thiên Vĩ xuất hiện trước mặt mọi người, tự nhiên sẽ không tiếp tục che đậy, cũng không cần, đến hôm nay rồi, Bát Cực Thiên Vĩ đã trưởng thành để mức Chung Sơn đã yên tâm sử xuất rồi, Nhan Hồi? Dưới sự khống chế của Chung Sơn, Bát Cực Thiên Vĩ vô cùng vui sướng nhằm về phía Nhan Hồi.
Cái đuôi khổng lồ mang theo khí thế khổng lồ, đám đệ tử Nhan Hồi vọt tới, nhưng sau khi tới gần, chẳng biết tại sao, một đám đệ tử đột nhiên choáng váng, dường như nhìn tám cái đuôi vô cùng ướt át kia, bất tri bất giác đắm chìm vào trong đó vậy.
- Ầm!
Một tên cường giả Đại Tiên ầm ầm chống lại cái đuôi màu tím, một tiếng nổ lớn vang lên, tên Đại Tiên kia ầm ầm nổ tung. Hoàn toàn tử vong.
Vô tận kiếm khí đánh cho hắn tan xương nát thịt, hình thần câu diệt.
Bát Cực Thiên Vĩ cường thế tấn công, khiến cho mọi người nhìn vào không khỏi líu lưỡi, quá bá đạo, đã có mười mấy đệ tử của Nhan Hồi bị dư ba đánh chết.
Đây rốt cuộc là hung thú gì?
Bát Cực Thiên Vĩ trong nháy mắt đi tới trước mặt Nhan Hồi, đuôi to kinh khủng lại lần nữa đâm tới Nhan Hồi.
Trong tay Nhan Hồi đột nhiên xuất hiện một quyển sách thẻ tre.
Sách thẻ tre vừa ra, không gian nổ vang một hồi, trong hư không lập tức xuất hiện từ cụm chữ, từng chữ tụ lại hình thành một bức tường chắn trước mặt Nhan Hồi.
- Ầm!
- Xoạt.................!
Cái đuôi tím đâm qua, hàng rào bằng chữ lập tức vỡ vụn, tầng phòng ngự đầu tiên của Nhan Hồi ầm ầm vỡ nát.
- Ái da ái da............!
Bát Cực Thiên Vĩ tiếp tục đâm tới Nhan Hồi, dường như chẳng thèm quan tâm gì vậy. Thế đánh quá mạnh mẽ. Nếu như nó chỉ to bằng cỡ con chó nhỏ thì mọi người nhất định se cảm thấy nó đáng yêu, hơn nữa hận không thể ôm tiểu tử này vào lòng.
Nhưng bây giờ nó to tới vạn trượng, khí thế kinh khủng, chỉ cần dính vào là hẳn phải chết, Đại Tiên cũng không ngoại lệ.
Đây là 1 cổ lực lượng kinh khủng, mặc dù Nhan Hồi giờ phút này trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh, đây là quái vật gì?
Bát Cực Thiên Vĩ đuổi theo không bỏ, bắn thẳng tới Nhan Hồi.
Nhan Hồi bất đắc dĩ, rốt cục cũng mở sách thẻ tre trong tay, đệ tử Khổng Tử đều có Pháp bảo, Xuân Thu sách!
Chỉ là bộ Xuân Thu sách này so với bộ kia của Khổng Liệt Thiên ngày trước thì mạnh hơn rất nhiều, Xuân Thu sách của Khổng Liệt Thiên chỉ là Thiên Tiên khí, mà bộ này của Nhan Hồi lại là Cổ Tiên khí thật sự.
Một cái Cổ Tiên khí vô cùng bá đạo.
Xuân Thu sách vừa mở ra, vô số ánh sáng vàng trào ra bắn thẳng tới chỗ Bát Cực Thiên Vĩ, ánh sáng vàng lại căn bản không ngăn cản được Bát Cực Thiên Vĩ, há mồm một cái, vô số ánh sáng vàng không ngờ bị Bát Cực Thiên Vĩ nuốt hút vào.
Xuân Thu sách to lớn che chắn trước mặt, tay phải Nhan Hồi áp lên mặt kia, ánh mắt trợn trừng, bàn tay tăng thêm lực.
- Khởi!
Nhan Hồi hét lớn một tiếng, sách Xuân Thu ầm ầm áp tới Bát Cực Thiên Vĩ, trong hư không lập tức run lên từng hồi.
Đây không phải là khí tức run rẩy mà là không gian run rẩy, đây chính là không gian đại thế giới a, một cái đè này của Nhan Hồi có thể thây được lực lượng kinh khủng cỡ nào.
Áp bách kinh khủng lập tức khiến cho đại địa phía dưới đều trầm xuống, đám cường giả xa xa tránh xa hơn.
Nhưng khí thế kia cũng không hù được Bát Cực Thiên Vĩ, cái đuôi màu tím Bát Cực Thiên Vĩ ầm ầm đâm về phía Xuân Thu.
- Oanh.................!
Một tiếng nổ lớn vang lên, hư không đình chỉ run rẩy, khí thế của Xuân Thu sách lập tức dừng lại. Mà Bát Cực Thiên Vĩ cũng há cái mồm to táp về phía Xuân Thu.
Nhìn thấy một màn này, Nhan Hồi trong lòng căng thẳng, lập tức mang theo Xuân Thu sách sau tránh được mảng lớn khỏi cái miệng của Bát Cực Thiên Vĩ.
Sách Xuân Thu thu nhỏ trở lại trong tay Nhan Hồi, nhưng giờ phút này trên Xuân Thu sách lại đã xuất hiện 1 cái lỗ nhỏ, lỗ nhỏ này đúng là cái đuôi màu tím của Bát Cực Thiên Vĩ đâm ra. Trong lỗ nhỏ bắn ra vô số kiếm khí.
Nhìn những kiếm khí này, Nhan Hồi biến sắc:
- Tru Tiên Kiếm?
- - - - - oOo- - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.