Quyển 4 - Chương 109: Đại Quang, Đại Vũ liên minh
Quan Kỳ
10/04/2013
Mọi người cũng ngừng thở nhìn, thật quá đẹp. Hai mắt vương phi sáng rực lên, tuy có thể dùng một chút đại hình pháp thuật để chế tạo, thế nhưng nàng chưa bao giờ nhìn nhiều pháo hoa như vậy.
Thủy Kính tiên sinh thở sâu mottj hơi, khễ lắc đầu tỏ vẻ cảm thán.
A Đại và A Nhị cũng hết sức hưng phấn nhìn lên bầu trời, Thiên U công chúa thì nhìn sang Chung Sơn, trong ánh mắt dần dần hiện lên một tia nhu tình, một tia nhu tình them sâu sắc. Truyện "
- Thiên U, Chung Sơn kia còn nữa nữa không? Còn nữa không?
Vương phi lập tức hưng phấn nói.
Chung Sơn nhìn Vương phi, nói:
- Không còn nữa, đã hết rồi.
-Thực sự là tiếc quá.
Vương phi khẽ thở dài nói.
- Ta đã rất thõa mãn rồi, đi thôi, chúng ta vào U Lan điện ăn một chút gì đã.
Thiên U công chúa nói.
- Ừ.
Vương phi vừa chọn món ăn vừa nói:
- Thiên U, muội thật may mắn tìm được người như Chung Sơn, không ngờ hắn nhiều trò như vậy.
Chung Sơn mỉm cười, Thiên U công chúa cũng hơi cong miệng cái miệng nhỏ nhắn của mình lên nói:
- Tiếc quá, hắn sắp phải ly khai phủ của muội rồi.
- Sao?
Vương phi cảm thấy bất ngờ nói.
Chung Sơn vuốt mũi cười khổ, rõ rang là công chúa quyết định nhưng bây giờ lại đổ lên đầu mình.
- Còn bốn mươi ngày nữa là tiến hành khoa cử, tiên sinh sẽ tham gia, nếu như lúc đó giành được tam giáp thì sẽ không thể làm hộ vệ của ta nữa rồi.
Thiên U công chúa nói.
Nghe Thiên U công chúa nói vậy, vương phi hơi sững sốt, sau đó nhìn sang Thiên U công chúa, cười nói:
- Không làm hộ vệ, tương lai sẽ làm tướng quân, làm đại thần. Không phải như vậy mới xứng với công chúa sao?
- Sư tỷ.
Thiên U công chúa đỏ mặt lên nói.
- Là nam nhân đương nhiên phải kiến công lập nghiệp, không thể ở mãi chỗ muội để hủy hoại tiền đồ người ta được.
Vương phi không khách khí giảng giải với Thiên U công chúa.
Thiên U công chúa đỏ mặt lên, Chung Sơn cũng có chut xấu hổ, vương phi nói như vậy rất đúng.
- Bất quá ta còn hoài nghi vị tiên sinh này có thực sự lợi hại như vậy không? Được tam giáp không phải dễ dàng đâu, ngươi tự tin như vậy sao?
Vương phi bỗng nhiên nghi hoặc nói.
- A, nếu tỷ không tin có thể hỏi Thủy Kính.
Thiên U công chúa nói.
Nghe Thiên U nói vậy, vương phi lập tức chuyển ánh mắt sang phía Thủy Kính tiên sinh.
Thấy vương phi nhìn mình, Thủy Kính tiên sinh lập tức nói:
- Tài năng của Chung Sơn vượt xa tại hạ!
- Ta không tin, Thủy Kính, ngươi không nên cố ý nói bậy bạ.
Vương phi lắc đầu cười nói.
- Những lời của Thủy Kính nói đều là sự thật.
Thủy Kính tiên sinh lập tức nói.
- Thủy Kính tiên sinh khách khí rồi, Chung Sơn sao dám so sánh với tiên sinh.
Chung Sơn lập tức cười nói.
- Ừ, hay là như vậy đi. Thủy Kính, ngươi cũng đi tham gia khoa cử đi!
Vương phi suy ngĩ một chút nói.
- Sao, người muốn ta tham gia khoa cử?
Thủy Kính tiên sinh nhìn chằm chằm vương phi nói.
- Đúng vậy, ta thấy ngươi rất có khả năng sẽ đạt được tam giáp, như vậy sau này cũng đắc dụng hơn với phu quân ta. Mà không phải ngươi vẫn ủy khuất vì không có chức vị gì sao?
Vương phi có thiện ý cười nói.
Thủy Kính tiên sinh cười khổ, ủy khuất sao? Là uất ức, thế nhưng uất ức thế nào thì lại không mở miệng nói ra được.
- Được, Thủy Kính nghe lời người.
Thủy Kính tiên sinh lập tức nói.
Rốt cuộc thì tập phàm trai cũng có thể đứng vững được ở thái cổ thành đô, tuy rằng còn có rất nhiều cửa tiệm khác nhưng không chỗ nào có pháo hoa có thể sánh với tập phàm trai, ngoài ra lại còn đèn khổng minh đăng nữa, thế nên tập phàm trai càng ngày càng đông khách.
Cái quan trọng nhất đó là Chung Chính đã lĩnh ngộ được mười sáu chữ của Chung Sơn: “ Nhân vô ngã hữu, nhân hữu ngã ưu, nhân ưu ngã liêm, nhân liêm ngã vô.”
Hiện tại người người đều noi theo cách làm của tập phàm trai, tập phàm trai càng ngày càng trở nên mới mẻ độc đáo hơn, nhất định có thể thõa mãn được thị hiếu của người trong thái cổ thành đô, huống hồ bây giờ còn bắt đầu mở them chi nhánh khác.
Lúc này ở phủ của Thiên U công chúa bầu không khí đang trở nên cực kỳ khẩn trương.
Bên trong U Lan điện là bốn người, Chung Sơn, Thiên U công chúa, A Đại và A Nhị.
- A Nhị, tin tức chính xác chứ?
Thiên U công chúa nghi hoặc nói.
- Đúng vậy, công chúa. Lần này Đại Vũ đế triều đã bao vây Đại Yến hoàng triều và Đại Lục hoàng triều.
- Diệt triều sao? Hai hoàng triều như vậy làm sao mà diệt được?
Thiên U công chúa nhíu mày nói.
- Đại Yến và Đại Lục hoàng triều tuy rằng rất mạnh nhưng lần này đối phương còn mạnh hơn. Cả tam đại đế triều tiêu diệt hai hoàng triều thì cũng không phải là chuyện khó.
A Nhị nói.
- Tam đại đế triều sao?
Thiên U công chúa nói.
- Đại Vũ đế triều, Đại Quang đế triều và Đại Tầm đế triều.
A Nhị nói.
- Đại Tầm đế triều?
Thiên U công chúa nhíu mày suy tư nói.
Chung Sơn cũng nheo mắt lại, bởi vì theo như tin tức này thì Chung Sơn đã phát hiện ra có điểm bất thường.
Tam đại đế triều vây công hai hoàng triều đúng là chuyện dễ dàng, thế nhưng vấn đề then chốt là tam đại đế triều này rốt cục vì mục đích gì?
Đại Vũ đế triều và Đại Quang đế triều Chung Sơn đã từng đến, một bên có Cự Lộc vương, một bên có Hàn Tuyệt thái tử. Còn về phần Đại Tầm đế triều Chung Sơn cũng có biết qua, lúc trước đó là một trong tam đại đế triều đã giao chiến với Đại La thiên triều.
Tam đại đế triều vì sao bỗng nhiên có thể lien minh với nhau, hơn nữa lại lien minh để tiêu diệt hai hoàng triều nhỏ bé như vậy?
Cũng có thể giải thích rằng đó là muốn mở rộng bản đồ, thế nhưng tam đại đế triều có quan hệ rất đặc biệt, ít nhất là đặc biệt đối với Đại La thiên triều.
Đại Vũ và Đại Quang tại sao có thể lien minh được với nhau?
- Không hay rồi!
Thiên U công chúa bỗng nhiên nói.
- Công chúa, có chuyện gì vậy?
A Đại kỳ quái hỏi?
- Đại Vũ và Đại Quang lien minh rồi.
Thiên U công chúa nhíu mày nói.
- Vâng, đã lien minh rồi!
A Nhị nghi hoặc nói.
- Không phải, ý ta nói là bọn họ lien minh với nhau để đối phó với Đại La thiên triều.
Thiên U công chúa nhăn mặt nói.
- Đối phó với Đại La thiên triều?
A Nhị kinh ngạc nói.
- Đại Tầm đế triều lúc trước đã tững giao chiến với chúng ta, bây giờ lại lien minh với Đại Vũ và Đại Quang công kích chúng ta. Lúc trước đối đầu với tam đại đế triều, hiện tại đã thành ngũ đại đế triều.
Thiên U công chúa chấn động nói.
- Ngũ đại đế triều?
A Nhị cũng lạnh người nói.
- Đúng, nói không chừng ở biên giới đã bắt đầu giao chiến kịch liệt với hai hoàng triều, biên giới của Đại Quang đế triều sẽ kéo dài tới Đại La thiên triều, ngũ đại đế triều cũng tiến sát tới Đại La, đúng là lai giả bất thiện.
Thiên U công chua nhíu mày nói.
- Vẫn còn một điều quan trọng nữa, có thể vẫn còn một thế lực khác đứng trong bong tối.
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Ý tiên sinh là còn có người khác trà trôn trong đó?
Thiên U công chúa nói.
- Không sai, thế nhưng hiện tại không biết đó là ai?
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Ừ, thánh thượng cho mời ta, nhân tiện xem ý của thánh thượng thế nào.
Thiên U công chúa nói.
- Vâng.
Mọi người đều gật đầu đáp.
…………………………………………� �…………………………..
Hai mươi ngày sau, trong U Lan điện.
Chung Sơn, Thiên U công chúa, A Đại và A Nhị đều đang nhíu mày suy tư.
- Công chúa, đúng như suy đoán của mọi người, tiền tuyến đã bắt đầu đại chiến. Vô Song thành tuy rằng chưa that thủ thế nhưng hiện tại tử thương vô số, thành chủ Vô Song thành Thủy Thiên nhai đã bỏ mạng.
A Nhị thở dài.
- Thủy Thiên Nhai đã chết?
A Đại không tin nói.
Thủy Thiên Nhai là người nào? Không phải là mấy năm trước Chung Sơn đã giúp hắn lên chức thành chủ sao? Đã chết thật rồi sao?
- Đã chết, tình hình giao chiến ở tiền tuyến hết sức khốc liệt. Vô Song thành có thể không chống đỡ được nữa.
A Nhị thở dài nói.
- Khí thế rạt rào!
Chung Sơn nhăn mặt nói.
- Đúng vậy, hai ngày trước phụ vương ta cùng với tứ đại thái tử đã tới tiền tuyến để đôn đốc tác chiến, chỉ có Đại Huyền vương là vẫn ở lại thái cổ thành đô, không biết hắn muốn làm gì.
Thiên U công chúa nói.
- Hắn đang đợi khoa cử mười ngay nữa, hắn phải đợi tới sau khoa cử mới tới trấn thủ ở phía nam.
Chung Sơn thở sâu nói.
- Chờ sau khoa cử?
A Đại nghi hoặc nói.
- Ừ, chiến tranh phía nam là phức tạp nhất, Đại Huyền Vương nhất định sẽ đợi sau khoa cử rồi nắm bắt toàn cục, trù tính những bước tiếp theo. Bất quá, tuy rằng ở thái cổ thánh đô nhưng mệnh lệnh của hắn lúc này hẳn là không ngừng truyền xuống khắp nơi.
Chung Sơn suy nghĩ một chút, nói.
- Vì sao? Vì sao phải đợi tới sau khoa cử?
A Đại nghi hoặc nói.
- Đến lúc đó sẽ biết.
Chung Sơn nói.
- Vâng.
A Đại mang theo sự nghi hoặc gật đầu.
- Tiên sinh, sặp tới phải làm sao? Tiên sinh vẫn muốn đi sao?
Thiên U công chúa bỗng nhiên lộ vẻ lo lắng nói.
- Đã báo danh rồi há có thể không đi sao. Công chúa yên tâm, cho dù có thành hay bại thì ta sẽ vẫn ở lại phủ công chúa.
Chung Sơn nói.
- Ừ.
Thiên U công chúa khẽ gật đầu, tuy rằng còn chut lo lắng nhưng thần sắc đã thoải mái hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.