Quyển 5 - Chương 41: Đại Tần thiên triều
Quan Kỳ
10/04/2013
Ầm ầm ầm.
Tiếng sấm nổi lên bốn phía, lực bài xích của thế giới đối với phật chủ càng lúc càng lớn, ở trong hoàn cảnh kim vân năân cách này, mọi người đã có thể cảm nhận được thiên uy mạnh mẽ áp bách xuống.
- Vô lượng thọ phật.
Trong vết nứt của bạch quang, lại lần nữa truyền đến thanh âm uy nghiêm của phật tổ, tất cả mọi người đều cung kính bái lạy.
Dần dần, vết nứt trên không càng lúc càng giống như thông đạo chậm rãi đóng lại.
- Cung tiễn phật tổ.
Di Đà, Quy Nguyên, Kim Thiền, ba bị phật đà gần như đồng thời kêu lên.
- Cung tiễn phật tổ.
Tất cả mọi người đều bái lạy.
Thông đạo càng ngày càng thu hẹp, khi chỉ còn lại một khe hở.
- Ồ?
Đầu bên kia thông đạo bỗng nhiên truyền đến một tiếng nghi hoặc của phật tổ, nhưng hết thảy đã chậm, khe hở đã đóng, thông đạo đã khép kín.
Mà Chung Sơn vẫn một mực ngồi bên cạnh cũng đứng lên, thân thể khe khẽ run rẩy, trên làn da tràn ra một ít điện lưu nhỏ bé. Trong mắt Chung Sơn một mảnh tinh sáng, không nghĩ đến một lần Đại tịch diệt thịnh hội khiến cho mình bởi vậy đột phá đến Nguyên Anh tầng Thứ năm!
Thật sự là đáng giá ăn mừng, đương nhiên tu vì có thể tăng không chỉ có một mình Chung Sơn. Cách đó không xa một người Nguyên Anh kỳ xem lễ khác, cũng bởi vậy đột phá, Chung Sơn đột phá, còn thua Bát Cực Thiên Vĩ.
Mở mắt ra, Chung Sơn liền nhìn thấu tình thế trên tràng.
Khóe miệng mang theo một tia cười lạnh, Chung Sơn cái gì cũng chưa nói.
Bốn phía bạch quang đã không còn giáng lâm, bên trong không trung, các phật đà, bồ tát, và la hán toàn bộ đình chỉ chuyển động, dần dần ổn định xuống.
Mây mù màu vàng vô tận bốn phía, cũng đang chậm rãi tán đi, Đại Tịch diệt thịnh hội đã kết thúc rồi?
Thời gian gần hai canh giờ, Đại tịch diệt thịnh hội chính là mở ra thông đạo với 'mặt trên'? Sau đó tiếp nhận ánh sáng của phật tổ phía trên? Chỉ có điều không nghĩ tới lần này phật tổ không ngờ ban thưởng xuống ba kiện phật bảo.
- Vô lượng thọ phật.
Kim Thiền niệm một tiếng phật hiệu, nhìn về phía Chung Thiên. Không chỉ Kim Thiền, Di Đà, Quy Nguyên thậm chí các bồ tát cũng nhìn về phía Chung Thiên, các la hán ngay sau đó cũng cùng nhau nhìn về phía Chung Thiên.
Chung Thiên, la hán ngoại lai này, phật tổ ban xuống ba kiện phật bảo, không ngờ bị hắn mộĩ mình chiếm được hai kiện, nhưng thứ này vốn là của Cực Lạc Niết Bàn.
Nhưng, đây là quyết định của phật tổ, đoạt? Còn không có người nào dám làm ra chuyện này,
- Thiên nhi!
Chung Sơn bỗng nhiên kêu lên.
Chung Thiên lập tức đứng dậy. Tất cả mọi người nhìn về phía Chung Thiên, dù sao, lần Đại tịch diệt thịnh hội này, người được lợi lớn nhất, chính là tiểu tử Kim Đan kỳ không biết ở đâu chui ra này.
- Phụ thân!
Chung Thiên lập tức đứng dậy đi tới đáp.
Tất cả mọi người nhìn về phía hai phụ tử này, hai phụ tử này ở nơi đây quá mẫn cảm.
- Vừa rồi phật tổ ban cho con hai phật bảo?
Chung Sơn nhìn về phía nhi tử, đồng thời ánh mắt khẽ động, truyền cho Chung Thiên một loại ám hiệu chỉ có hai phụ tử mới biết được.
Đó là ám ngữ của Chung Sơn ngày xưa cho Chung Thiên 'tráng sĩ chặt tay, thí xe giữ tướng, thật thật giả giả, giả giả thật thật’.
Chung Thiên ở cùng Chung Sơn thời gian dài nhất, tự nhiên liếc mắt một cái là biết ý gi.
- Không phải, chỉ có một kiện này! Chung Thiên lập tức lắc đầu nói.
-Hả?
Chung Sơn nghi hoặc nói.
Tất cả mọi người nhìn về phía hai phụ tử này, cả đám vô cùng ngưng trọng, lúc trước rõ ràng hai kiện nha.
- Chính là pháp luân này, còn có một...
Chung Thiên giống như có chút suy nghĩ nói.
- Còn có một cái gì?
Chung Sơn hỏi.
Tát cả mọi người đều tròng mong nhìn về phía phụ tử này.
- Hình như phật tổ truyền cho con một đoạn thể ngộ, chỉ có thể ý hội không cách nào hình dung, bởi vậy phật tổ phong ẩn ở trong phù vân quái dị kia.
- Phù.
Hô hấp của tất cả mọi người đều trở nên dồn dập, thể ngộ của phật tổ? Thể ngộ của phật tổ? Vận khí của tiểu tử này cũng quá tốt đi, có thể ngộ này, vậy không phải tu hành thông suốt không trở ngại? Đương nhiên, nếu là thể ngộ, vậy không phải pháp bảo, không lấy ra được.
Ba vị phật đà lạnh lùng nhìn về phía Chung Thiên. Kể từ giờ trở đi. Chung Thiên la hán này thành tựu tương lai khẳng định không thề hạn lượng! Nếu chẳng may tương lai gây bất lợi đối với Cực Lạc Niết Bàn thì làm sao bây giờ?
Chung Sơn hết thảy đều xem ở trong mắt, làm bộ như khôngbiết.
- Thể ngộ? Thể ngộ của phật tổ? Vậy không phải nói phật tổ đã nhận định con, chuẩn bị thu làm đệ tử?
Chung Sơn lộ ra bộ dáng sợ hãi lẫn vui mừng nói,
Đệ tử của phật tổ, Ai dám giết hắn? Hoặc là nói ở chỗ đông người này, ai dám động hắn?
- Vô lượng thọ phật.
Kim Thiền phật đà bỗng nhiên mở miệng.
- Chung Thiên la hán, Chung đại soái. Ta xem hai vị có duyên với phật, có duyên với Cực Lạc Niết Bàn ta, không biết hai vị có bằng lòng gia nhập Cực Lạc Niết Bàn ta không? Cực Lạc Niết Bàn, bồ tát chi quả đợi hai vị.
Kim Thiền nói xong, tất cà mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía phụ tử Chung Sơn, phụ tử Chung Sơn này gặp đại vận rồi, bồ tát, bồ tát quả vị.
Thậm chí có một ít la hán hô hấp đều trở nên dồn dập, Người xem lễ bên ngoài đều lạnh lùng nhìn xem, càng có chút người lộ ra vẻ mặt ghen tị.
Chung Sơn nhướng mày, nhìn về phía Kim Thiền phật đà, Kim Thiền phật đà này thực không phải đèn cạn dầu, lợi hại! Nếu chấp nhâkn, vậy tính rơi vào miệng hổ, nếu nói không được, cũng cho bọn họ tìm được cớ.
Chung Thiên không nói gì, hết thảy do phụ thân quyết định.
Chung Sơn nhìn Kim Thiền, hít sâu một hơi nói:
- Tại hạ ở sâu trong Đại La thiên triều, hơn nữa đang đi sứ Đại Ly Thiên triều, đi tới nơi này được phật đà nhìn trúng, thật sự tam sinh hữu hạnh, chỉ có điều, Chung Sơn thánh mệnh nan vì (khó mà làm trái), nếu hiện tại đáp ứng phật đà, Đại La thiên triều vì thiên triều uy nghi, nhất định thông tập (truy bắt) tại hạ, Chút tu vi này của tại hạ không chịu nổi sức ép của các cường giả, không bằng đợi sau khi đi sứ Đại La trở về phục mệnh Đại La Thánh Thượng, sẽ làm quyết định!
Ách? Gần như tất cả nhưng người không biết Chung Sơn đều kinh ngạc, làm sao? Hắn còn không chịu? Người này điên rồi sao? Bồ tát đó chính là bồ tát nha!
Ba vị phật đà khẽ nhíu mày.
- Cũng tốt! Vậy chậm đợi tin tốt của Chung đại soái! Kim Thiền phật đà cười nói.
- Ừ, về phần con ta Chung Thiên, ngày ấy Kim Thiền phật đà nói Đại tịch diệt thịnh hội thiếu người, con ta chỉ đến bổ khuyết chỗ thiếu mà thôi. Phật bảo lần này, vốn hẳn là thứ của Cực Lạc Niết Bàn, con ta tự nhiên sẽ không lấy loạn. Thứ không phải của chúng ta, tự nhiên không thể lấy loạn, Nhị thập tứ chư thiên pháp luân này, cũng có thể trả lại Cực Lạc Niết Bàn, Quy Nguyên phật đà.
Chung Sơn cười nói.
Ách? Tất cả mọi người đều là lộ vẻ không hiểu, Chung Sơn này si ngốc? Chính mình không cần bồ tát quả vị, bồ tát quả vị của nhi tử cũng đẩy? Ngay cả phật bảo của phật tổ tặng cho, cũng chắp tay tặng người? Người này đầu bị lừa đá?
Chung Thiên lật tức năng Nhị thập tứ chư thiên pháp luân lên, đưa về phía Quy Nguyên phật.
Quỵ Nguyên phật có chút kích động, lập tức giẫm lên kim liên bay lại, phi thường cẩn thận tiếp nhận, phật bảo của phật tổ nha.
Cách đó không xa Kim Thiền nhíu mày, Chung Sơn này nói chuyện, quả nhiên là không giống bình thường, cố ý điểm ra mình mời Chung Thiên hỗ trợ mở ra Đại tịch diệt thịnh hội lại đem phật bảo của phật tổ ban cho tặng đi, lúc này, mình đã không còn cớ ngăn trở nữa, một chút cũng không có. Lợi hại!
- Vậy không nghe một chút ý kiến của Chung Thiên la hán? Di Đà phật bên cạnh bỗng nhiên mở miệng.
- Ta nghe cha ta!
Chung Thiên lập tức ra vẻ hiếu tử (con có hiếu), Một đôi phụ từ kỳ lạ, ngốc tử?
Ngốc? Cũng chỉ có nhưng người nhìn không thấu sự vật mới cho là như vậy, Một ít cường giả cáo già cũng dần dần nhìn ra vài thứ, đôi phụ tử này, không đơn giản nha!
Ầm.
Chính khi mọi người đang nói cổng của Cực Lạc Niết Bàn, vang lên một tiếng nổ lớn, hơn mười hòa thượng lập tức bị đánh bay vào.
Mọi người cổ quái nhìn vê phía cổng vào, ai? Ai lớn mật như vậy, dám đánh vào Cực Lạc Niết Ban?
Chỗ cổng vào của Cực Lạc Niết Bàn, chậm rãi đi tới một nam tử kim bào.
Bạch Nghiệp? Chung Sơn ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Nghiệp lưng đeo cửu phẩm hung đao kia, tiểu tử này không muốn sống nữa? Dám giết vào Cực Lạc Niết Bàn?
- Phù.
Ba vị phật đà lập tức biến mắt ở chỗ cũ, thân hình nhoáng lên một cái, đã xuất hiện ở chỗ cổng vào của Cực Lạc Niết Bàn.
Các bồ tát la hán, người xem lễ, cùng bay qua, nhưng tới phụ cận mới phát hiện, Bạch Nghiệp còn khôngbị đánh đập chết khiếp, ngược lại bộ dáng vênh váo tự đắc, trong tay nàng một khối hổ phù màu xanh. Ba vị phật đà, do Kim Thiền nói chuyện với hắn.
- Ngươi là người phương nào? Kim Thiền phật đà trầm giọng nói,
- Đại Tần thiên triều, Vũ An công, Bạch Nghiệp! Bạch Nghiệp trầm giọng nói.
Đại Tần thiên triều? Gần như tất cả mọi người ngày ngẩn cả người, Đại Tần thiên triều? Đại Tần thiên triều ở đâu ra? thần Châu đại địa, chỉ có Đại La, Đại Ly và Thái Tuế, ba đại thiên triều, từ khi nào có Đại Tần thiên triều? Người này điên rồi sao?
Đại Tần? Ngay cả Đại Tần đế triều cũng không có, làm sao có khả năng có Đại Tền thiên triều?
Mọi người nhìn Bạch Nghiệp giống như nhìn tên ngốc, chỉ có Kim Thiền, đồng tử bỗng nhiên co rút lại, giống như nhìn thấy quỳ, Đại Tần? Đại Tần?
- Đại Tần? Đại Tẩầ nào? Kim Thiền phật đà không xác định hỏi.
Chung Sơn nghi hoặc nhìn về phía Kim Thiền phật đà, không phải thực sự có Đại Tần thiên triều nào đó chứ? Không thể nào.
- Ngươi là Kim Thiên phật đà? Bạch Nghiệp trầm giọng hỏi.
- Đúng vậy! Kim Thiền nói.
Bạch Nghiệp nhìn chằm chằm Kim Thiền khẽ mĩm cười nói:
- Thánh Thượng để ta trực tiếp tìm ngươi, và nói cho ngươi thánh hào của người, Thánh Thượng tên 'Doanh'!
-Doanh?
Kim Thiền trừng mắt.
Doanh? Thật sự là hắn? Làm sao có khả năng, hắn không chết? Không, hắn khẳng định đã chết, Chẳng lẽ chuyển thế? Cũng không đúng, Kim Thiền vẻ mặt kinh nghi bất định.
Bạch Nghiệp khẽ mĩm cười, đưa hổ phù cầm trong tay về phía Kim Thiền phật đà.
- Thánh Thượng để ta đem hổ phù này giao cho ngươi, để ngươi thực hiện hứa hẹn ngày xưa, mau chóng giao ra 'Hậu Thổ'.
Bạch Nghiệp cười tà nói.
-Hừ,
Di Đà phật hừ lạnh một tiếng, giống như một từ 'Hậu Thổ" đã chạm đến cấm kỵ trong lòng Di Đà phật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.