Quyển 9 - Chương 96: Đại Tranh xuôi nam
Quan Kỳ
23/10/2014
Vương Khô tiến nhập Ngũ Trọc Chi Địa, tiến nhập trong Kiếp Trọc, ở nơi này, Vương Khô khôi phục mới nhanh hơn.
Bốn gã đầu nhập vào đại khô lâu, trước khi Vương Khô bế quan, đã được Vương Khô dẫn động linh hồn chi hỏa, như vậy, bọn họ có thể lại lần nữa đột phá, đồng dạng cũng bởi vì vậy mà bốn đại khô lâu này hoàn toàn đánh lên lạc ấn của Vương Khô.
Mang Cốt Thánh địa, tạm thời đối ngoại vẫn cô lập, vẫn chưa tuyên bố gia nhập Đại Tranh Thánh đình, để bố cục Đại Tranh phát triển. Vẫn như trước do lão đại Phàm Ba Cốt nắm trong tay.
Về phần Đại Tranh quân đoàn Khô Lâu tạm thời giao cho nguyên lão ngũ, Phàm Ba Đậu Thiên quản lý, toàn lực phối hợp với mỗi lộ quân của Dịch Diễn hành động.
Một lần qua đi là 50 năm.
50 năm, Đại Tranh dù chưa mở rộng đối ngoại, nhưng bên trong lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tướng sĩ đều đạt tới trạng thái mạnh nhất, binh lực cũng như vậy, nhưng cường độ binh lực đã vượt qua xưa năm lần.
Nhiều lần mở khoa thi, thu gặt được vô số người mới, những người này được đi tới quản lý những nơi trọng yếu. Trung ương tập quyền Đại Tranh rất nặng, có thể nói là 1 thể cao nhất, mệnh lệnh của Chung Sơn có thể được chấp hành trong giây lát.
Vận triều bốn phía quả nhiên như Tiêu Vong Dịch Diễn dự đoán, Đại Tranh 50 năm không xuất binh, mỗi triều chính phạt lẫn nhau. Mâu thuẫn quá khứ lại lần nữa lộ ra.
Phương bắc, Đại Tranh chiếm cứ một nửa lãnh thổ, mà phương nam, Vô Tướng Thánh đình mấy chục năm này ngựa không dừng vó, một chút cũng không khựng lại.
Mở rộng với tốc độ kinh khủng, mở rộng gần hết khu vực phương nam, không tới năm năm, nhất định sẽ thống nhất phương nam Chuyển Luân Cương Vực.
Trong Thiên Tứ Phủ.
Tam thái tử Niệm Bôn nhìn bản đồ hình chiếu trước mặt. Đứng trước mặt là các thuộc hạ.
- Chúc mừng Tam thái tử, chỉ còn bốn Thiên triều, phương nam Chuyển Luân Cương Vực sẽ thống nhất!
1 tên thuộc hạ chúc mừng nói.
Niệm Bôn cau mày nhìn bản đồ, khe khẽ thở dài nói:
- Vương Tĩnh Văn này đúng là một thiên tài chiến tranh, mới 60 năm liền thống nhất Chuyển Luân Cương Vực, khó tin, tài ba kinh thế a!
- Vô Tướng Thánh đình ta nhân tài chen chúc, có thể so sánh được với Vương Tĩnh Văn cũng không phải là không có ai.
Một gã quan viên không phục nói.
- Quan trọng là người đó không phải là các ngươi!
Tam thái tử trầm giọng nói.
Các quan viên không khỏi hổ thẹn.
- Đương nhiên, cũng không phải ta!
Tam thái tử lộ ra một nụ cười khổ.
- Tam thái tử, phương nam Chuyển Luân Cương Vực đã sắp đánh hạ, Vương Tĩnh Văn này làm sao bây giờ?
Một gã quan viên hỏi.
- Không cần lo lắng, người mỗi một thành trì, đều đã đổi thành người của ta, dòng chính Vương Tĩnh Văn đều không chen chân được vào, còn có cái gì mà phải lo lắng nữa chứ?
Tam thái tử trầm giọng nói.
- Lời không thể nói như vậy, Tam thái tử có từng đến quân doanh xem qua chưa, hiện tại quân nhân nào không bội phục Vương Tĩnh Văn? Kỳ tích chiến trường của Vương Tĩnh Văn, bọn họ coi giống như Thần vậy! Thậm chí thuộc hạ cảm thấy, một phần sùng bái này, chỉ cần Vương Tĩnh Văn nói một câu, tất cả tướng sĩ đều xung phong liều chết đánh vào Thiên Tứ Phủ!
Một gã quan viên nói chuyện giật gân nói.
- Làm càn!
Tam thái tử quát lạnh một tiếng.
- Tam thái tử thứ tội!
Tên quan viên kia lập tức xin lỗi.
Hít sâu một hơi, Tam thái tử khe khẽ thở dài nói:
- Nhưng Vương Tĩnh Văn đánh giặc đúng là lợi hại a!
- Tam thái tử, Vương Tĩnh Văn này không lưu được, lưu lại nữa, phương nam Chuyển Luân Cương Vực này cho dù thống nhất, đều vẫn là Vương Tĩnh Văn, mà không phải Tam thái tử ngài, đến lúc đó Thánh Vương phái sứ giả quá tới kiểm tra, vừa thấy như thế, nhất định sẽ rất thất vọng với Tam thái tử. Chúng ta...
Tên quan viên kia lộ ra vẻ mặt như đang suy nghĩ vì Tam thái tử.
Tam thái tử trầm mặc.
- Tam thái tử, còn dư lại bốn đại Thiên triều, Thiên Tứ Phủ ta nhiều quân đội như vậy, không có Vương Tĩnh Văn cũng có thể hoàn toàn đánh hạ, sao không...!
Tên quan viên kia muốn nói lại thôi.
- Sao không cái gì?
- Sao không thỉnh công cho Vương Tĩnh Văn chứ?
Tên quan viên kia cười tà nói.
- Thỉnh công?
Tam thái tử nhướng mày.
- Không sai, thỉnh công, Chuyển Luân Cương Vực không cần Vương Tĩnh Văn, có Tam thái tử là đủ rồi, nhưng mà lãnh thổ quốc gia Vô Tướng có lẽ cần Vương Tĩnh Văn a, Tam thái tử là thỉnh công cho Vương Tĩnh Văn, để hắn thăng chức, quay về lãnh thổ quốc gia Vô Tướng. Nơi này, còn dư lại bốn đại Thiên triều, chúng ta tự nhiên có thể xử lý!
Tên quan viên kia nói.
- Không sai, Tam thái tử, cứ như vậy, Vương Tĩnh Văn thăng chức, tướng lãnh trong quân tuy rằng luyến tiếc, nhưng cũng sẽ không có quá xúc động, bọn họ sùng bái đối tượng thăng chức, chẳng lẽ còn không để cho hắn thăng chức sao? Vương Tĩnh Văn vừa đi, toàn bộ phương nam Chuyển Luân Cương Vực sẽ hoàn toàn nằm trong tay Tam thái tử ngài!
Lại một quan viên nói.
- Vậy phương bắc thì sao?
Tam thái tử cau mày nói.
- Phương nam thống nhất, đề phòng phương bắc thì càng dễ dàng hơn, phương bắc bây giờ còn đang bị vây trong thời kỳ đại hỗn loạn, Đại Tranh chỉ chiếm một nửa thổ địa, chờ bọn họ toàn diện bùng nổ chiến tranh, lưỡng bại câu thương, chúng ta mang binh bắc thượng, nhất định có thể một lần hành động tiêu diệt Đại Tranh, triều ta cho dù mở rộng không đủ, nhưng mà phòng thủ cũng không khó.
Tên quan viên kia nói.
- Tốt, tốt, tốt!
Tam thái tử liên tiếp hô lên 3 chữ tốt.
Bốn năm sau, Thiên Tứ Phủ.
- Vương Tĩnh Văn, lần này phương nam Chuyển Luân Cương Vực đã làm phiền ngươi, ta đã thỉnh công cho ngươi, Thánh Vương đã phê chuẩn, về sau ở lãnh thổ quốc gia Vô Tướng có thể không ngừng lấy được chiến tích!
Niệm Bôn giả tình giả ý nói với Vương Tĩnh Văn.
Vương Tĩnh Văn trong lòng sáng ngời. Nhưng khuôn mặt vẫn làm bộ dạng khổ sở nói.
- Đa tạ Tam thái tử!
Vương Tĩnh Văn cười khổ nói.
- Ở chung nhiều năm như vậy, chuyện này ta đều phải làm.
Niệm Bôn cười nói.
- Ta đến quân doanh để cáo biệt các tướng lĩnh!
Vương Tĩnh Văn nói.
- Không cần, ý của Thánh Vương là để ngươi lập tức khởi hành, về phần chúng tướng soái, ta sẽ đi nói với bọn họ!
Niệm Bôn lập tức nói.
- Vâng!
Vương Tĩnh Văn lập tức đáp.
- Ta sẽ phái hai gã Đại Tiên hộ tống, lập tức khởi hành!
Niệm Bôn nói.
- Vâng!
Hai gã Đại Tiên, toàn lực hộ tống Vương Tĩnh Văn cùng các tôi tớ đi tới lãnh thổ quốc gia Vô Tướng.
Rời khỏi Chuyển Luân Cương Vực, Vương Tĩnh Văn khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh. Niệm Bôn? So với trong tưởng tượng của mình còn kém hơn, mình còn chưa xuất ra thủ đoạn, hắn đã tự đoạn cánh tay gạt mình ra.
- Tiên sinh, ngươi cười cái gì?
1 tên thuộc hạ nghi ngờ nói.
- Không có gì, tăng tốc lên, toàn lực đi tới lãnh thổ quốc gia Vô Tướng, ách, chúng ta đổi lộ tuyến!
Vương Tĩnh Văn cười nói.
- Vâng!
- - - -
Đưa Vương Tĩnh Văn đi, Niệm Bôn tâm tình thông thoáng, mở đại yến ba ngày liền.
Nhưng, trong quân doanh bỗng nhiên truyền ra tiếng bất mãn, cảm thấy bất mãn thay Vương Tĩnh Văn rời đi, Niệm Bôn không có quá để ý, dù sao chủ soái rời đi, tướng sĩ khó tránh khỏi sẽ có cảm xúc.
Dùng hai tháng, Niệm Bôn trấn an tất cả tướng lãnh, trong lòng vui sướng trở lại Thiên Tứ Phủ.
Ngồi ở trên bảo tọa của mình, Niệm Bôn ra lệnh:
- Hiện tại bắt đầu, đánh chiếm bốn đại Thiên triều cuối cùng phương nam, thống nhất phương nam Chuyển Luân Cương Vực!
- Vâng!
Vài tên quan viên lập tức đáp.
Đang lúc các quan viên xoa tay, chuẩn bị kiến công lập nghiệp, bỗng nhiên, một gã trinh sát bên ngoài đại điện xông vào.
- Báo chủ soái!
Trinh sát quỳ một chân trên đất.
- Chuyện gì?
Tam thái tử nghi ngờ nói.
- Phương bắc Đại Tranh rục rịch, đại lượng binh lực tập trung đến tiền tuyến triều ta, có xu thế xuôi nam!
Gã trinh sát kia nói.
- Đại Tranh? Chung Sơn hắn lúc này đến tấn công chúng ta?
Tam thái tử lộ ra nụ cười lạnh.
- Phương bắc còn chưa thống nhất, còn muốn xuôi nam? Tam thái tử, Chung Sơn này đúng là thật can đảm!
Một gã quan viên cười lạnh nói.
- Tam thái tử, thuộc hạ có 1 kế có thể phá diệt kế hoạch Đại Tranh xuôi nam!
Lại một quan viên nói.
- Ồ?
- Tam thái tử viết thư cho các thế lực xung quanh Đại Tranh, Đại Tranh là uy hiếp của bọn họ, đợi Đại Tranh một khi xuôi nam, quốc nội bỏ trống, để bọn họ thống nhất đánh chiếm Đại Tranh, cùng tấn công Đại Tranh khiến cho bọn họ chạy trời không khỏi nắng, chúng ta hợp thời bắc thượng, chẳng những có thể hóa giải nguy cơ này, thậm chí có thể đoạt được rất nhiều lãnh thổ.
Quan viên kia nói.
- Kế hay!
Tam thái tử vô cùng hài lòng nói.
Đương nhiên, kế sách này cũng chỉ có ở trước mặt Tam thái tử mới là kế hay, nếu như ở trước mặt Chung Sơn, đây quả thật là rắm chó không kêu, lý luận suông! Tưởng người khác đều là người ngu sao?
Nhưng kế sách không thể được Chung Sơn coi trọng mắt này, chính thức bắt đầu khởi động.
Đại Tranh Thánh đình, lấy Triệu Sở Hướng làm tiên phong, chính thức binh phạt đại địa phương nam Chuyển Luân Cương Vực!
Đại chiến hết sức căng thẳng!
- - - -
Đồng thời lúc đó, ở một lãnh thủ quốc gia Âm phủ khác, tại một đại địa bị vô tận xương khô bao phủ, vô tận Khô Lâu bộ tộc đi lại khắp nơi, đây là thiên hạ của khô lâu, khắp nơi là thân ảnh của khô lâu.
Xa xa vô tận cung điện, mà ở bên ngoài, lại có rất nhiều thủ vệ khô lâu.
Nơi này chính là chỗ tổng minh Khô Lâu bộ tộc.
Bên ngoài một chân núi.
Một người một hân hắc bào khô lâu, đối mặt với một đám khô lâu mặc áo giáp.
- Vương là người mà ngươi muốn gặp thì gặp sao?
Một khô lâu mặc áo giáp trầm giọng nói.
- Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo Vương, các ngươi đừng ngăn ta nữa, làm trễ nãi đại sự của Vương, các ngươi gánh nổi trách nhiệm không?
Gã khô lâu áo bào đen kia trầm giọng nói.
- Chuyện quan trọng? Chuyện quan trọng gì?
Áo giáp khô lâu trầm giọng nói.
- Các ngươi không muốn bị Vương giáng tội, tốt nhất đừng hỏi!
Áo bào đen khô lâu trầm giọng nói.
- Giáng tội, khẩu khí thật là lớn!
- Khẩu khí lớn hay không lớn, về sau ngươi sẽ biết, nhanh chóng bẩm báo Vương, ta muốn gặp Vương, ta dùng mạng của ta đảm bảo.
Áo bào đen khô lâu trầm giọng nói.
Dùng mạnh đảm bảo? Xem ra không phải việc nhỏ. Cũng không phải cố tình gây sự, nếu không người đầu tiên Vương lấy mạng chính là hắn.
- Vương đang bế quan!
Áo giáp khô lâu trịnh trọng lên.
- Vương đang bế quan? Sao lúc này lại bế quan?
Áo bào đen khô lâu không khỏi lo lắng.
- Nếu không ta thông tri trưởng lão, hoặc là hậu duệ của Vương?
Áo giáp khô lâu nói.
- Không, việc này chỉ có thể bẩm báo cho Vương, ta sẽ ở chỗ này chờ đợi, phiền toái chư vị, một khi Vương xuất quan, lập tức cho ta biết, việc này không chậm trễ được, nhất định phải cho Vương biết.
Áo bào đen khô lâu trịnh trọng nói.
- Ừ, rốt cuộc có đại sự gì?
Áo giáp khô lâu nghi ngờ nói.
- Một cái đại sự ta và ngươi đều chịu không nỗi, tốt nhất không nên hỏi.
Áo bào đen khô lâu vẻ mặt cằn nhằn nói.
- - - - -
Chuyển Luân Cương Vực, phương nam, trong Thiên Tứ Phủ.
- Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?
Tam thái tử từ trên ghế đứng lên trợn mắt giận dữ nói.
- Lãnh thổ quốc gia Đại Tranh xuôi nam, trận chiến đầu tiên, bốn thành trì chưa chiến đã khiếp, đều đầu hàng Đại Tranh!
Một tên quan viên vô cùng lo lắng nói.
- - - - - oOo- - - - -
Bốn gã đầu nhập vào đại khô lâu, trước khi Vương Khô bế quan, đã được Vương Khô dẫn động linh hồn chi hỏa, như vậy, bọn họ có thể lại lần nữa đột phá, đồng dạng cũng bởi vì vậy mà bốn đại khô lâu này hoàn toàn đánh lên lạc ấn của Vương Khô.
Mang Cốt Thánh địa, tạm thời đối ngoại vẫn cô lập, vẫn chưa tuyên bố gia nhập Đại Tranh Thánh đình, để bố cục Đại Tranh phát triển. Vẫn như trước do lão đại Phàm Ba Cốt nắm trong tay.
Về phần Đại Tranh quân đoàn Khô Lâu tạm thời giao cho nguyên lão ngũ, Phàm Ba Đậu Thiên quản lý, toàn lực phối hợp với mỗi lộ quân của Dịch Diễn hành động.
Một lần qua đi là 50 năm.
50 năm, Đại Tranh dù chưa mở rộng đối ngoại, nhưng bên trong lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tướng sĩ đều đạt tới trạng thái mạnh nhất, binh lực cũng như vậy, nhưng cường độ binh lực đã vượt qua xưa năm lần.
Nhiều lần mở khoa thi, thu gặt được vô số người mới, những người này được đi tới quản lý những nơi trọng yếu. Trung ương tập quyền Đại Tranh rất nặng, có thể nói là 1 thể cao nhất, mệnh lệnh của Chung Sơn có thể được chấp hành trong giây lát.
Vận triều bốn phía quả nhiên như Tiêu Vong Dịch Diễn dự đoán, Đại Tranh 50 năm không xuất binh, mỗi triều chính phạt lẫn nhau. Mâu thuẫn quá khứ lại lần nữa lộ ra.
Phương bắc, Đại Tranh chiếm cứ một nửa lãnh thổ, mà phương nam, Vô Tướng Thánh đình mấy chục năm này ngựa không dừng vó, một chút cũng không khựng lại.
Mở rộng với tốc độ kinh khủng, mở rộng gần hết khu vực phương nam, không tới năm năm, nhất định sẽ thống nhất phương nam Chuyển Luân Cương Vực.
Trong Thiên Tứ Phủ.
Tam thái tử Niệm Bôn nhìn bản đồ hình chiếu trước mặt. Đứng trước mặt là các thuộc hạ.
- Chúc mừng Tam thái tử, chỉ còn bốn Thiên triều, phương nam Chuyển Luân Cương Vực sẽ thống nhất!
1 tên thuộc hạ chúc mừng nói.
Niệm Bôn cau mày nhìn bản đồ, khe khẽ thở dài nói:
- Vương Tĩnh Văn này đúng là một thiên tài chiến tranh, mới 60 năm liền thống nhất Chuyển Luân Cương Vực, khó tin, tài ba kinh thế a!
- Vô Tướng Thánh đình ta nhân tài chen chúc, có thể so sánh được với Vương Tĩnh Văn cũng không phải là không có ai.
Một gã quan viên không phục nói.
- Quan trọng là người đó không phải là các ngươi!
Tam thái tử trầm giọng nói.
Các quan viên không khỏi hổ thẹn.
- Đương nhiên, cũng không phải ta!
Tam thái tử lộ ra một nụ cười khổ.
- Tam thái tử, phương nam Chuyển Luân Cương Vực đã sắp đánh hạ, Vương Tĩnh Văn này làm sao bây giờ?
Một gã quan viên hỏi.
- Không cần lo lắng, người mỗi một thành trì, đều đã đổi thành người của ta, dòng chính Vương Tĩnh Văn đều không chen chân được vào, còn có cái gì mà phải lo lắng nữa chứ?
Tam thái tử trầm giọng nói.
- Lời không thể nói như vậy, Tam thái tử có từng đến quân doanh xem qua chưa, hiện tại quân nhân nào không bội phục Vương Tĩnh Văn? Kỳ tích chiến trường của Vương Tĩnh Văn, bọn họ coi giống như Thần vậy! Thậm chí thuộc hạ cảm thấy, một phần sùng bái này, chỉ cần Vương Tĩnh Văn nói một câu, tất cả tướng sĩ đều xung phong liều chết đánh vào Thiên Tứ Phủ!
Một gã quan viên nói chuyện giật gân nói.
- Làm càn!
Tam thái tử quát lạnh một tiếng.
- Tam thái tử thứ tội!
Tên quan viên kia lập tức xin lỗi.
Hít sâu một hơi, Tam thái tử khe khẽ thở dài nói:
- Nhưng Vương Tĩnh Văn đánh giặc đúng là lợi hại a!
- Tam thái tử, Vương Tĩnh Văn này không lưu được, lưu lại nữa, phương nam Chuyển Luân Cương Vực này cho dù thống nhất, đều vẫn là Vương Tĩnh Văn, mà không phải Tam thái tử ngài, đến lúc đó Thánh Vương phái sứ giả quá tới kiểm tra, vừa thấy như thế, nhất định sẽ rất thất vọng với Tam thái tử. Chúng ta...
Tên quan viên kia lộ ra vẻ mặt như đang suy nghĩ vì Tam thái tử.
Tam thái tử trầm mặc.
- Tam thái tử, còn dư lại bốn đại Thiên triều, Thiên Tứ Phủ ta nhiều quân đội như vậy, không có Vương Tĩnh Văn cũng có thể hoàn toàn đánh hạ, sao không...!
Tên quan viên kia muốn nói lại thôi.
- Sao không cái gì?
- Sao không thỉnh công cho Vương Tĩnh Văn chứ?
Tên quan viên kia cười tà nói.
- Thỉnh công?
Tam thái tử nhướng mày.
- Không sai, thỉnh công, Chuyển Luân Cương Vực không cần Vương Tĩnh Văn, có Tam thái tử là đủ rồi, nhưng mà lãnh thổ quốc gia Vô Tướng có lẽ cần Vương Tĩnh Văn a, Tam thái tử là thỉnh công cho Vương Tĩnh Văn, để hắn thăng chức, quay về lãnh thổ quốc gia Vô Tướng. Nơi này, còn dư lại bốn đại Thiên triều, chúng ta tự nhiên có thể xử lý!
Tên quan viên kia nói.
- Không sai, Tam thái tử, cứ như vậy, Vương Tĩnh Văn thăng chức, tướng lãnh trong quân tuy rằng luyến tiếc, nhưng cũng sẽ không có quá xúc động, bọn họ sùng bái đối tượng thăng chức, chẳng lẽ còn không để cho hắn thăng chức sao? Vương Tĩnh Văn vừa đi, toàn bộ phương nam Chuyển Luân Cương Vực sẽ hoàn toàn nằm trong tay Tam thái tử ngài!
Lại một quan viên nói.
- Vậy phương bắc thì sao?
Tam thái tử cau mày nói.
- Phương nam thống nhất, đề phòng phương bắc thì càng dễ dàng hơn, phương bắc bây giờ còn đang bị vây trong thời kỳ đại hỗn loạn, Đại Tranh chỉ chiếm một nửa thổ địa, chờ bọn họ toàn diện bùng nổ chiến tranh, lưỡng bại câu thương, chúng ta mang binh bắc thượng, nhất định có thể một lần hành động tiêu diệt Đại Tranh, triều ta cho dù mở rộng không đủ, nhưng mà phòng thủ cũng không khó.
Tên quan viên kia nói.
- Tốt, tốt, tốt!
Tam thái tử liên tiếp hô lên 3 chữ tốt.
Bốn năm sau, Thiên Tứ Phủ.
- Vương Tĩnh Văn, lần này phương nam Chuyển Luân Cương Vực đã làm phiền ngươi, ta đã thỉnh công cho ngươi, Thánh Vương đã phê chuẩn, về sau ở lãnh thổ quốc gia Vô Tướng có thể không ngừng lấy được chiến tích!
Niệm Bôn giả tình giả ý nói với Vương Tĩnh Văn.
Vương Tĩnh Văn trong lòng sáng ngời. Nhưng khuôn mặt vẫn làm bộ dạng khổ sở nói.
- Đa tạ Tam thái tử!
Vương Tĩnh Văn cười khổ nói.
- Ở chung nhiều năm như vậy, chuyện này ta đều phải làm.
Niệm Bôn cười nói.
- Ta đến quân doanh để cáo biệt các tướng lĩnh!
Vương Tĩnh Văn nói.
- Không cần, ý của Thánh Vương là để ngươi lập tức khởi hành, về phần chúng tướng soái, ta sẽ đi nói với bọn họ!
Niệm Bôn lập tức nói.
- Vâng!
Vương Tĩnh Văn lập tức đáp.
- Ta sẽ phái hai gã Đại Tiên hộ tống, lập tức khởi hành!
Niệm Bôn nói.
- Vâng!
Hai gã Đại Tiên, toàn lực hộ tống Vương Tĩnh Văn cùng các tôi tớ đi tới lãnh thổ quốc gia Vô Tướng.
Rời khỏi Chuyển Luân Cương Vực, Vương Tĩnh Văn khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh. Niệm Bôn? So với trong tưởng tượng của mình còn kém hơn, mình còn chưa xuất ra thủ đoạn, hắn đã tự đoạn cánh tay gạt mình ra.
- Tiên sinh, ngươi cười cái gì?
1 tên thuộc hạ nghi ngờ nói.
- Không có gì, tăng tốc lên, toàn lực đi tới lãnh thổ quốc gia Vô Tướng, ách, chúng ta đổi lộ tuyến!
Vương Tĩnh Văn cười nói.
- Vâng!
- - - -
Đưa Vương Tĩnh Văn đi, Niệm Bôn tâm tình thông thoáng, mở đại yến ba ngày liền.
Nhưng, trong quân doanh bỗng nhiên truyền ra tiếng bất mãn, cảm thấy bất mãn thay Vương Tĩnh Văn rời đi, Niệm Bôn không có quá để ý, dù sao chủ soái rời đi, tướng sĩ khó tránh khỏi sẽ có cảm xúc.
Dùng hai tháng, Niệm Bôn trấn an tất cả tướng lãnh, trong lòng vui sướng trở lại Thiên Tứ Phủ.
Ngồi ở trên bảo tọa của mình, Niệm Bôn ra lệnh:
- Hiện tại bắt đầu, đánh chiếm bốn đại Thiên triều cuối cùng phương nam, thống nhất phương nam Chuyển Luân Cương Vực!
- Vâng!
Vài tên quan viên lập tức đáp.
Đang lúc các quan viên xoa tay, chuẩn bị kiến công lập nghiệp, bỗng nhiên, một gã trinh sát bên ngoài đại điện xông vào.
- Báo chủ soái!
Trinh sát quỳ một chân trên đất.
- Chuyện gì?
Tam thái tử nghi ngờ nói.
- Phương bắc Đại Tranh rục rịch, đại lượng binh lực tập trung đến tiền tuyến triều ta, có xu thế xuôi nam!
Gã trinh sát kia nói.
- Đại Tranh? Chung Sơn hắn lúc này đến tấn công chúng ta?
Tam thái tử lộ ra nụ cười lạnh.
- Phương bắc còn chưa thống nhất, còn muốn xuôi nam? Tam thái tử, Chung Sơn này đúng là thật can đảm!
Một gã quan viên cười lạnh nói.
- Tam thái tử, thuộc hạ có 1 kế có thể phá diệt kế hoạch Đại Tranh xuôi nam!
Lại một quan viên nói.
- Ồ?
- Tam thái tử viết thư cho các thế lực xung quanh Đại Tranh, Đại Tranh là uy hiếp của bọn họ, đợi Đại Tranh một khi xuôi nam, quốc nội bỏ trống, để bọn họ thống nhất đánh chiếm Đại Tranh, cùng tấn công Đại Tranh khiến cho bọn họ chạy trời không khỏi nắng, chúng ta hợp thời bắc thượng, chẳng những có thể hóa giải nguy cơ này, thậm chí có thể đoạt được rất nhiều lãnh thổ.
Quan viên kia nói.
- Kế hay!
Tam thái tử vô cùng hài lòng nói.
Đương nhiên, kế sách này cũng chỉ có ở trước mặt Tam thái tử mới là kế hay, nếu như ở trước mặt Chung Sơn, đây quả thật là rắm chó không kêu, lý luận suông! Tưởng người khác đều là người ngu sao?
Nhưng kế sách không thể được Chung Sơn coi trọng mắt này, chính thức bắt đầu khởi động.
Đại Tranh Thánh đình, lấy Triệu Sở Hướng làm tiên phong, chính thức binh phạt đại địa phương nam Chuyển Luân Cương Vực!
Đại chiến hết sức căng thẳng!
- - - -
Đồng thời lúc đó, ở một lãnh thủ quốc gia Âm phủ khác, tại một đại địa bị vô tận xương khô bao phủ, vô tận Khô Lâu bộ tộc đi lại khắp nơi, đây là thiên hạ của khô lâu, khắp nơi là thân ảnh của khô lâu.
Xa xa vô tận cung điện, mà ở bên ngoài, lại có rất nhiều thủ vệ khô lâu.
Nơi này chính là chỗ tổng minh Khô Lâu bộ tộc.
Bên ngoài một chân núi.
Một người một hân hắc bào khô lâu, đối mặt với một đám khô lâu mặc áo giáp.
- Vương là người mà ngươi muốn gặp thì gặp sao?
Một khô lâu mặc áo giáp trầm giọng nói.
- Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo Vương, các ngươi đừng ngăn ta nữa, làm trễ nãi đại sự của Vương, các ngươi gánh nổi trách nhiệm không?
Gã khô lâu áo bào đen kia trầm giọng nói.
- Chuyện quan trọng? Chuyện quan trọng gì?
Áo giáp khô lâu trầm giọng nói.
- Các ngươi không muốn bị Vương giáng tội, tốt nhất đừng hỏi!
Áo bào đen khô lâu trầm giọng nói.
- Giáng tội, khẩu khí thật là lớn!
- Khẩu khí lớn hay không lớn, về sau ngươi sẽ biết, nhanh chóng bẩm báo Vương, ta muốn gặp Vương, ta dùng mạng của ta đảm bảo.
Áo bào đen khô lâu trầm giọng nói.
Dùng mạnh đảm bảo? Xem ra không phải việc nhỏ. Cũng không phải cố tình gây sự, nếu không người đầu tiên Vương lấy mạng chính là hắn.
- Vương đang bế quan!
Áo giáp khô lâu trịnh trọng lên.
- Vương đang bế quan? Sao lúc này lại bế quan?
Áo bào đen khô lâu không khỏi lo lắng.
- Nếu không ta thông tri trưởng lão, hoặc là hậu duệ của Vương?
Áo giáp khô lâu nói.
- Không, việc này chỉ có thể bẩm báo cho Vương, ta sẽ ở chỗ này chờ đợi, phiền toái chư vị, một khi Vương xuất quan, lập tức cho ta biết, việc này không chậm trễ được, nhất định phải cho Vương biết.
Áo bào đen khô lâu trịnh trọng nói.
- Ừ, rốt cuộc có đại sự gì?
Áo giáp khô lâu nghi ngờ nói.
- Một cái đại sự ta và ngươi đều chịu không nỗi, tốt nhất không nên hỏi.
Áo bào đen khô lâu vẻ mặt cằn nhằn nói.
- - - - -
Chuyển Luân Cương Vực, phương nam, trong Thiên Tứ Phủ.
- Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?
Tam thái tử từ trên ghế đứng lên trợn mắt giận dữ nói.
- Lãnh thổ quốc gia Đại Tranh xuôi nam, trận chiến đầu tiên, bốn thành trì chưa chiến đã khiếp, đều đầu hàng Đại Tranh!
Một tên quan viên vô cùng lo lắng nói.
- - - - - oOo- - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.