Quyển 6 - Chương 77: Địa Thư, Thiên Kinh
Quan Kỳ
10/03/2014
Diêm Trùng Chi đầu nhập Đại Tranh Hoàng triều, Đại Tranh diệt Đại Tấn, Đại Tranh nhất thống nơi cấm ngoại, thực lực Đại Tranh đã điên cuồng bành trướng.
Đại Tranh Hoàng triều không đến mười năm mà đạt được thành tựu như thế, mọi người đều nhìn ra sự mạnh mẽ của nó, cũng nhìn ra Hoàng đế Đại Tranh Chung Sơn hùng tài đại lược. Như vậy, càng hấp dẫn vô số thiên tài âm phủ.
Đại Tranh Hoàng triều thuộc loại Hoàng triều tạp thể, không chỉ có đại quân Nhân tộc, mà còn có đại quân Quỷ tộc.
Bọ mặt cao vút của Đại Tranh dần dần lộ ra trong thế giới âm phủ.
Đại chiến qua đi, tự nhiên là tu sinh dưỡng tức. Củng cố hiện có, tăng cường thực lực một nước. Những việc này với năng lực Chung Sơn, tự nhiên đều hiểu biết hơn với bất cứ ai.
Mới mở rộng bản đồ, tự nhiên không tiện chinh chiến xung quanh, nếu không sẽ bị quần hùng phản cảm, tiếp đó liên hợp chinh phạt, như vậy không phải Chung Sơn muốn thấy. Hiện tại Chung Sơn phải làm, chính là để quần hùng bốn phương chậm rãi chấp nhận minh, không chút đề phòng mình mà thôi.
Cứ như vậy, vừa qua liền 5 năm ròng.
Trong thư phòng Chung Sơn ở âm phủ, một nam nhân áo bào đen đã trở lại - Nê Bồ Tát.
- Bệ hạ thứ tội, thần mấy năm nay vì sự tình mà trì hoãn, cho nên không thể trở về!
Nê Bồ Tát thành khẩn nói.
Diêm Trùng Chi ở bên cạnh thoáng ngạc nhiên, người này là ai? Sao lại nhìn không ra sâu cạn? Hơn nữa xem bộ dạng như vậy, hình như địa vị ở Đại Tranh Hoàng triều không thấp, căn cứ tin tức thuộc hạ mình tìm hiểu được mấy năm nay, cũng không có người này mà.
Một bên Lâm Khiếu, Thi tiên sinh nhìn về phía Nê Bồ Tát vẻ mặt cũng không chút thay đổi.
- Ồ? Đi xa sao?
Chung Sơn hỏi.
- Thần lần này đi đại thế giới!
Nê Bồ Tát nói.
- Cái gì? Không có khả năng, ngươi làm sao đi ra ngoài lại vào được?
Diêm Trùng Chi kinh ngạc nói.
Nê Bồ Tát ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Diêm Trùng Chi.
- Đây là quân đoàn trưởng thứ bảy Đại Tranh Hoàng triều, Anh Võ Hầu, Diêm Trùng Chi!
Chung Sơn giới thiệu.
- Không ai có thể đi ra ngoài mà vào được, cho dù tiên nhân cũng không có khả năng!
Diêm Trùng Chi nhìn chằm chằm Nê Bồ Tát nói.
- Ta là một gã Phong Thủy Sư!
Nê Bồ Tát thản nhiên nói.
- Phong Thủy Sư?
Diêm Trùng Chi kinh ngạc, tiếp đó lộ ra vẻ mặt quái dị, Phong Thủy Sư? Hắn là Phong Thủy Sư? Phong Thủy Sư đầu nhập Đại Tranh Hoàng triều?
Trong lòng Diêm Trùng Chi càng ngày càng kinh dị.
Lúc này hắn nhìn về phía Chung Sơn càng càng tò mò, bệ hạ này rốt cuộc còn muốn cấp cho mình bao nhiêu ngạc nhiên và vui mừng?
Phong Thủy Sư, đó chính là chỉ có Thiên triều mới có điều kiện cung cấp cho Phong Thủy Sư. Ở âm phủ, Phong Thủy Sư cũng không có bao nhiêu, không ngờ Đại Tranh Hoàng triều lại xuất hiện 1 người.
- Đại thế giới?
Chung Sơn nhìn về phía Nê Bồ Tát.
- Bởi vì nhất mạch của ta vô cùng đặc thù, có thể thông qua một ít phương pháp đặc thù tiến vào phụ cận U Phủ Chuyển Luân Điện tại đại thế giới, những nơi khác cũng không đi được, lại nói, chỉ có thân của ta mới đi ra được thôi, thân của ta vẫn ở thế giới này.
Nê Bồ Tát nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Bệ hạ, vài năm trước, có phải âm phủ có 1 con Hỏa Kỳ Lân rớt xuống hay không?
Nê Bồ Tát hỏi.
- Hả? Việc này ngươi cũng biết?
Chung Sơn ngoài ý muốn nói.
Nên biết rằng, trừ đám người Chung Sơn ra, phần lớn những người khác đã chết.
- Đúng vậy, đã làn truyền khắp đại thế giới, vô số cao thủ thiếu chút nữa hợp lực phá vỡ hàng rào tiến vào giới này, nhưng cuối cùng bởi vì không đồng lòng mà không thành công, hơn nữa sau đó không lâu Hỏa Kỳ Lân cũng đã chạy ra khỏi giới này.
Nê Bồ Tát nói.
- Hỏa Kỳ Lân? Vì sao vô số cường giả lại nhìn chằm chằm vào Hỏa Kỳ Lân?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Không phải Hỏa Kỳ Lân, chủ yếu là Hỏa Kỳ Lân đoạt đi một quyển sách!
Nê Bồ Tát nói.
- Sách?
Bỗng nhiên Chung Sơn nghĩ đến trong miệng Hỏa Kỳ Lân lúc trước đúng là có ngậm một quyển thiết thư. Vậy là quyển sách kia?
Vô số cường giả đại thế giới hợp lực mà không thể mở ra được hàng rào thế giới này, có thể thấy hàng rào này mạnh cỡ nào, nhưng lúc ấy có một vị đại năng đại thế giới phá vỡ hàng rào âm phủ, vậy người kia mạnh mẽ cỡ nào?
Vị đại năng kia làm rất bí ẩn, cho nên phần lớn người đại thế giới cũng không biết việc này.
- Ta cũng không rõ là sách gì, chỉ là nghe nói thời điểm Hỏa Kỳ Lân vừa vặn mang sách kia ra ngoài, người nào lấy được sách kia, tiếp theo sẽ bị khắp nơi đuổi giết.
Nê Bồ Tát nói.
- Ách? Xuất thế?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Ừ, nghe đồn sách kia cũng không phải là ai luyện chế (sách bằng sát mà, cho nên phải luyện chế), mà là linh vật do thiên địa dựng dục, tên là Địa Thư.
Nê Bồ Tát ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Địa Thư?
Thi tiên sinh bỗng nhiên kinh ngạc nói.
- Nghe nói là như thế!
Nê Bồ Tát ngoài ý muốn nhìn Thi tiên sinh.
- Địa Thư? Trách không được, trách không được, trách không được đưa tới vô số cường giả đại thế giới nhòm ngó.
Thi tiên sinh vô cùng cảm thán nói.
- Ngươi cũng biết Địa Thư?
Chung Sơn nhìn về phía Thi tiên sinh.
- Không sai, Địa Thư, ở đại thế giới, không chỉ 1 bộ Địa Thư này, mỗi một bộ Địa Thư xuất thế, nhất định sẽ nổi lên mưa tanh gió máu không ngừng. Bởi vì Địa Thư chính là đại biểu cho thực lực trời ban cho. Địa Thư chính là Pháp bảo, là một loại Linh bảo mạnh nhất thiên địa, lại có công pháp tu luyện, công pháp tu luyện trong Địa Thư mạnh tới mức có thể khiến người ta tăng lên tới cảnh giới đại năng. Chỉ cần công pháp Địa Thư vừa ra, vô số cường giả đại thế giới đều điên, điên cuồng thi nhau cướp đoạt.
Thi tiên sinh vô hạn cảm thán nói.
- Địa Thư? Đại năng?
Chung Sơn kinh ngạc nói.
Như thế nào là đại năng? Vài năm trước Chung Sơn đã thấy được một góc núi băng, một chưởng chụp xuống, chỉ 1 chưởng che phủ bầu trời, mà đây vẫn là tình huống bị hiệp ước ước thúc.
Một quyển Địa Thư có thể tạo ra 1 vị đại năng?
Địa Thư! Quả nhiên, nếu như lúc trước biết được việc này, có lẽ chính mình cũng sẽ động tâm cướp đoạt Địa Thư.
- Đương nhiên, muốn trở thành đại năng, người lấy được Địa Thư trước khi trở thành đại năng phải không chết mới được!
Thi tiên sinh bổ sung nói.
Không chết? Thi tiên sinh 1 lời nói toạc ra sự tàn khốc của đại thế giới, ngươi có công pháp cường đại, nhưng phải có thời gian dài mới tu thành. Địa Thư chính là bảo vật mà ngay cả đại năng cũng nhòm ngó, ai mà không đỏ mắt, người chiếm được Địa Thư đắc tội với toàn thiên hạ. Nghĩ lại tình cảnh kia, khắp thiên hạ đều đuổi giết ngươi, đó là loại khí phách cỡ nào?
- Địa Thư công pháp là công pháp mạnh nhất đại thế giới?
Nê Bồ Tát hỏi.
- Không, một số đại năng cũng có thể sáng chế loại công pháp cường đại này, chỉ là Địa Thư chính là công pháp trời ban cho, cho nên được xếp hạng trước mà thôi.
Thi tiên sinh nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Còn có một truyền thuyết, truyền thuyết trong truyền thuyết! Là ngay cả ta cũng không biết thật giả, tuy nhiên, hôm nay nhắc tới Địa Thư, ta nhất định phải nói ra.
Thi tiên sinh nhớ lại nói.
- Ồ?
Mọi người nhìn Thi tiên sinh.
- Công pháp mạnh nhất, không phải Địa Thư, mà là một loại khác do thiên địa dựng dục ra.
Thi tiên sinh nhớ lại nói.
- Cái gì?
- Thiên Kinh!
- Thiên Kinh?
Nê Bồ Tát ánh mắt sáng lên nói.
Bởi vì Nê Bồ Tát từng thấy Vạn Ảnh Thiên Kinh, còn tự tay hủy Vạn Ảnh Thiên Kinh. Không phải là nó đó chứ?
Đương nhiên, Chung Sơn nghe hai từ mẫn cảm như Thiên Kinh vậy, nắm tay siết chặt, so với Địa Thư còn mạnh hơn? Thiên Kinh?
- Thiên Kinh khác với Địa Thư, Thiên Kinh không phải ai cũng có thể luyện tập được. Người vô duyên, cho dù có Thiên Kinh đặt ở trước mặt ngươi cũng không nhất định có thể học được, hơn nữa, có một ít Thiên Kinh phải có bảo vật thần kỳ phụ trợ mới có thể luyện tập.
Thi tiên sinh nhớ lại nói.
- Chẳng hạn là gì?
Chung Sơn hơi hơi kích động nói.
- Không có chẳng hạn, ở trong truyền thuyết tại đại thế giới, loại Thiên Kinh cường đại này chỉ có thể tính là chuyện thần thoại xa xôi mà thôi, mà ta cũng chỉ nghe nói qua 1 bộ Thiên Kinh trong thần thoại cổ mà thôi, còn có nguyên bộ bảo vật thần kỳ của nó.
Thi tiên sinh nhớ lại nói.
- Ồ?
- Bộ Thiên Kinh kia tên là Tạo Hóa Thiên Kinh, muốn luyện tập Tạo Hóa Thiên Kinh, phải có một khối Ngọc Điệp phụ trợ mới được, cuối cùng không biết bị ai đoạt được, ta cũng chỉ là nghe nói mà thôi.
Thi tiên sinh nhớ lại nói.
- Tạo Hóa Thiên Kinh? Ngọc Điệp?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Bệ hạ, những chuyện này chỉ là vật trong truyền thuyết khi thần còn nhỏ nghe nói mà thôi, chưa chắc đã là thật, hơn nữa trên đời có Thiên Kinh hay không vẫn chưa biết được, tuy nhiên, Địa Thư kia đúng là sự thực.
Thi tiên sinh giải thích nói.
Thiên Kinh có phải truyền thuyết hay không? Ở đại thế giới cũng chỉ là lời đồn trong truyền thuyết, mà Chung Sơn lại tin tưởng Thi tiên sinh.
Thiên Kinh! Chung Sơn trong lòng cổ quái, Hồng Loan Thiên Kinh, Vạn Ảnh Thiên Kinh, có phải là loại vật nghịch thiên theo như lời Thi tiên sinh hay không?
Nê Bồ Tát luôn trầm mặc không nói. Cho tới tận khi lúc mọi người chấm dứt bàn bạc, mọi người nhao nhao rời đi, chỉ còn Nê Bồ Tát ở lại.
- Bệ hạ, thần rất xin lỗi bệ hạ!
Nê Bồ Tát trịnh trọng nói. Cúi đầu, cả người cong lại.
- Hả?
Chung Sơn nhìn về phía Nê Bồ Tát.
- Bệ hạ, thần hủy chí bảo Vạn Ảnh Thiên Kinh của bệ hạ, còn có Pháp bảo phụ trợ Vạn Ảnh Thiên Kính kia, làm cho bệ hạ bị lỡ mất bảo vật.
Nê Bồ Tát hối hận nói.
- Ngươi không phải nói gương kia là do một đại năng sáng chế ra sao?
Chung Sơn cười nhìn Nê Bồ Tát.
- Đó là Nê Bồ Tát nhất mạch ta đồn đãi mà thôi, Nê Bồ Tát nhất mạch từng có người luyện tập, cuối cùng luyện tới tẩu hỏa nhập ma, tạo nên vô số tai họa mới quyết định phá bỏ bảo vật tổ huấn này. Ta cũng là bất đắc dĩ làm vậy.
Nê Bồ Tát hối hận nói.
- Quên đi, theo như lời Thi tiên sinh, luyện tập Thiên Kinh phải cần duyên phận, trẫm cũng không nhất định có duyên phận kia, cho dù nhận được, cũng không nhất định luyện tập được. Hơn nữa, được thì ta mừng, mất thì là số mệnh, ngươi không cần để tâm!
Chung Sơn cười ha ha nói.
Nhìn thấy Chung Sơn tươi cười, trong lòng Nê Bồ Tát càng ngày càng bồn chồn.
- Tạ ơn bệ hạ không trách!
Nê Bồ Tát lập tức cẩn thận nói.
- Ừ, tuy nhiên, việc này đến đây chấm dứt, chuyện Vạn Ảnh Thiên Kinh, không được để người thứ 3 biết được.
Chung Sơn nhìn chằm chằm Nê Bồ Tát trịnh trọng nói.
- Phải!
Nê Bồ Tát lập tức đáp.
Nê Bồ Tát nghĩ đến Chung Sơn phòng ngừa tai họa, mặc dù Vạn Ảnh Thiên Kinh bị mình phá huỷ, nhưng nếu bị đại năng biết được, nhất định sẽ đem mình và Chung Sơn rút hồn luyện phách, chiết xuất trí nhớ. Bởi vì sau khi đại năng biết được, tất nhiên cũng sẽ điên cuồng truy sát.
Không ngờ rằng Chung Sơn đã sớm luyện tập Vạn Ảnh Thiên Kinh, lại còn luyện tới tầng thứ chín, thậm chí còn mở ra Luân Hồi Chi Mâu. Luyện thì luyện, còn nói với người sao? Đương nhiên không thể, tuyệt đối không thể, thậm chí mình ở phương diện này cũng phải chú ý mới được.
Tạo Hóa Thiên Kinh? Tạo Hóa Ngọc Điệp?
Chung Sơn lộ ra nụ cười quái dị.
Âm phủ, Đại Tranh Hoàng triều tiến vào thời kì nghỉ ngơi và hồi phục, tu thân dưỡng tính.
Mà ở dương gian, giờ phút này Đại Tranh Hoàng triều lại xuất hiện một việc ngoài ý muốn, không phải Chung Sơn, mà là hoàng hậu, Cam Bảo Nhi.
- - - - - oOo- - - - -
Đại Tranh Hoàng triều không đến mười năm mà đạt được thành tựu như thế, mọi người đều nhìn ra sự mạnh mẽ của nó, cũng nhìn ra Hoàng đế Đại Tranh Chung Sơn hùng tài đại lược. Như vậy, càng hấp dẫn vô số thiên tài âm phủ.
Đại Tranh Hoàng triều thuộc loại Hoàng triều tạp thể, không chỉ có đại quân Nhân tộc, mà còn có đại quân Quỷ tộc.
Bọ mặt cao vút của Đại Tranh dần dần lộ ra trong thế giới âm phủ.
Đại chiến qua đi, tự nhiên là tu sinh dưỡng tức. Củng cố hiện có, tăng cường thực lực một nước. Những việc này với năng lực Chung Sơn, tự nhiên đều hiểu biết hơn với bất cứ ai.
Mới mở rộng bản đồ, tự nhiên không tiện chinh chiến xung quanh, nếu không sẽ bị quần hùng phản cảm, tiếp đó liên hợp chinh phạt, như vậy không phải Chung Sơn muốn thấy. Hiện tại Chung Sơn phải làm, chính là để quần hùng bốn phương chậm rãi chấp nhận minh, không chút đề phòng mình mà thôi.
Cứ như vậy, vừa qua liền 5 năm ròng.
Trong thư phòng Chung Sơn ở âm phủ, một nam nhân áo bào đen đã trở lại - Nê Bồ Tát.
- Bệ hạ thứ tội, thần mấy năm nay vì sự tình mà trì hoãn, cho nên không thể trở về!
Nê Bồ Tát thành khẩn nói.
Diêm Trùng Chi ở bên cạnh thoáng ngạc nhiên, người này là ai? Sao lại nhìn không ra sâu cạn? Hơn nữa xem bộ dạng như vậy, hình như địa vị ở Đại Tranh Hoàng triều không thấp, căn cứ tin tức thuộc hạ mình tìm hiểu được mấy năm nay, cũng không có người này mà.
Một bên Lâm Khiếu, Thi tiên sinh nhìn về phía Nê Bồ Tát vẻ mặt cũng không chút thay đổi.
- Ồ? Đi xa sao?
Chung Sơn hỏi.
- Thần lần này đi đại thế giới!
Nê Bồ Tát nói.
- Cái gì? Không có khả năng, ngươi làm sao đi ra ngoài lại vào được?
Diêm Trùng Chi kinh ngạc nói.
Nê Bồ Tát ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Diêm Trùng Chi.
- Đây là quân đoàn trưởng thứ bảy Đại Tranh Hoàng triều, Anh Võ Hầu, Diêm Trùng Chi!
Chung Sơn giới thiệu.
- Không ai có thể đi ra ngoài mà vào được, cho dù tiên nhân cũng không có khả năng!
Diêm Trùng Chi nhìn chằm chằm Nê Bồ Tát nói.
- Ta là một gã Phong Thủy Sư!
Nê Bồ Tát thản nhiên nói.
- Phong Thủy Sư?
Diêm Trùng Chi kinh ngạc, tiếp đó lộ ra vẻ mặt quái dị, Phong Thủy Sư? Hắn là Phong Thủy Sư? Phong Thủy Sư đầu nhập Đại Tranh Hoàng triều?
Trong lòng Diêm Trùng Chi càng ngày càng kinh dị.
Lúc này hắn nhìn về phía Chung Sơn càng càng tò mò, bệ hạ này rốt cuộc còn muốn cấp cho mình bao nhiêu ngạc nhiên và vui mừng?
Phong Thủy Sư, đó chính là chỉ có Thiên triều mới có điều kiện cung cấp cho Phong Thủy Sư. Ở âm phủ, Phong Thủy Sư cũng không có bao nhiêu, không ngờ Đại Tranh Hoàng triều lại xuất hiện 1 người.
- Đại thế giới?
Chung Sơn nhìn về phía Nê Bồ Tát.
- Bởi vì nhất mạch của ta vô cùng đặc thù, có thể thông qua một ít phương pháp đặc thù tiến vào phụ cận U Phủ Chuyển Luân Điện tại đại thế giới, những nơi khác cũng không đi được, lại nói, chỉ có thân của ta mới đi ra được thôi, thân của ta vẫn ở thế giới này.
Nê Bồ Tát nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Bệ hạ, vài năm trước, có phải âm phủ có 1 con Hỏa Kỳ Lân rớt xuống hay không?
Nê Bồ Tát hỏi.
- Hả? Việc này ngươi cũng biết?
Chung Sơn ngoài ý muốn nói.
Nên biết rằng, trừ đám người Chung Sơn ra, phần lớn những người khác đã chết.
- Đúng vậy, đã làn truyền khắp đại thế giới, vô số cao thủ thiếu chút nữa hợp lực phá vỡ hàng rào tiến vào giới này, nhưng cuối cùng bởi vì không đồng lòng mà không thành công, hơn nữa sau đó không lâu Hỏa Kỳ Lân cũng đã chạy ra khỏi giới này.
Nê Bồ Tát nói.
- Hỏa Kỳ Lân? Vì sao vô số cường giả lại nhìn chằm chằm vào Hỏa Kỳ Lân?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Không phải Hỏa Kỳ Lân, chủ yếu là Hỏa Kỳ Lân đoạt đi một quyển sách!
Nê Bồ Tát nói.
- Sách?
Bỗng nhiên Chung Sơn nghĩ đến trong miệng Hỏa Kỳ Lân lúc trước đúng là có ngậm một quyển thiết thư. Vậy là quyển sách kia?
Vô số cường giả đại thế giới hợp lực mà không thể mở ra được hàng rào thế giới này, có thể thấy hàng rào này mạnh cỡ nào, nhưng lúc ấy có một vị đại năng đại thế giới phá vỡ hàng rào âm phủ, vậy người kia mạnh mẽ cỡ nào?
Vị đại năng kia làm rất bí ẩn, cho nên phần lớn người đại thế giới cũng không biết việc này.
- Ta cũng không rõ là sách gì, chỉ là nghe nói thời điểm Hỏa Kỳ Lân vừa vặn mang sách kia ra ngoài, người nào lấy được sách kia, tiếp theo sẽ bị khắp nơi đuổi giết.
Nê Bồ Tát nói.
- Ách? Xuất thế?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Ừ, nghe đồn sách kia cũng không phải là ai luyện chế (sách bằng sát mà, cho nên phải luyện chế), mà là linh vật do thiên địa dựng dục, tên là Địa Thư.
Nê Bồ Tát ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Địa Thư?
Thi tiên sinh bỗng nhiên kinh ngạc nói.
- Nghe nói là như thế!
Nê Bồ Tát ngoài ý muốn nhìn Thi tiên sinh.
- Địa Thư? Trách không được, trách không được, trách không được đưa tới vô số cường giả đại thế giới nhòm ngó.
Thi tiên sinh vô cùng cảm thán nói.
- Ngươi cũng biết Địa Thư?
Chung Sơn nhìn về phía Thi tiên sinh.
- Không sai, Địa Thư, ở đại thế giới, không chỉ 1 bộ Địa Thư này, mỗi một bộ Địa Thư xuất thế, nhất định sẽ nổi lên mưa tanh gió máu không ngừng. Bởi vì Địa Thư chính là đại biểu cho thực lực trời ban cho. Địa Thư chính là Pháp bảo, là một loại Linh bảo mạnh nhất thiên địa, lại có công pháp tu luyện, công pháp tu luyện trong Địa Thư mạnh tới mức có thể khiến người ta tăng lên tới cảnh giới đại năng. Chỉ cần công pháp Địa Thư vừa ra, vô số cường giả đại thế giới đều điên, điên cuồng thi nhau cướp đoạt.
Thi tiên sinh vô hạn cảm thán nói.
- Địa Thư? Đại năng?
Chung Sơn kinh ngạc nói.
Như thế nào là đại năng? Vài năm trước Chung Sơn đã thấy được một góc núi băng, một chưởng chụp xuống, chỉ 1 chưởng che phủ bầu trời, mà đây vẫn là tình huống bị hiệp ước ước thúc.
Một quyển Địa Thư có thể tạo ra 1 vị đại năng?
Địa Thư! Quả nhiên, nếu như lúc trước biết được việc này, có lẽ chính mình cũng sẽ động tâm cướp đoạt Địa Thư.
- Đương nhiên, muốn trở thành đại năng, người lấy được Địa Thư trước khi trở thành đại năng phải không chết mới được!
Thi tiên sinh bổ sung nói.
Không chết? Thi tiên sinh 1 lời nói toạc ra sự tàn khốc của đại thế giới, ngươi có công pháp cường đại, nhưng phải có thời gian dài mới tu thành. Địa Thư chính là bảo vật mà ngay cả đại năng cũng nhòm ngó, ai mà không đỏ mắt, người chiếm được Địa Thư đắc tội với toàn thiên hạ. Nghĩ lại tình cảnh kia, khắp thiên hạ đều đuổi giết ngươi, đó là loại khí phách cỡ nào?
- Địa Thư công pháp là công pháp mạnh nhất đại thế giới?
Nê Bồ Tát hỏi.
- Không, một số đại năng cũng có thể sáng chế loại công pháp cường đại này, chỉ là Địa Thư chính là công pháp trời ban cho, cho nên được xếp hạng trước mà thôi.
Thi tiên sinh nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Còn có một truyền thuyết, truyền thuyết trong truyền thuyết! Là ngay cả ta cũng không biết thật giả, tuy nhiên, hôm nay nhắc tới Địa Thư, ta nhất định phải nói ra.
Thi tiên sinh nhớ lại nói.
- Ồ?
Mọi người nhìn Thi tiên sinh.
- Công pháp mạnh nhất, không phải Địa Thư, mà là một loại khác do thiên địa dựng dục ra.
Thi tiên sinh nhớ lại nói.
- Cái gì?
- Thiên Kinh!
- Thiên Kinh?
Nê Bồ Tát ánh mắt sáng lên nói.
Bởi vì Nê Bồ Tát từng thấy Vạn Ảnh Thiên Kinh, còn tự tay hủy Vạn Ảnh Thiên Kinh. Không phải là nó đó chứ?
Đương nhiên, Chung Sơn nghe hai từ mẫn cảm như Thiên Kinh vậy, nắm tay siết chặt, so với Địa Thư còn mạnh hơn? Thiên Kinh?
- Thiên Kinh khác với Địa Thư, Thiên Kinh không phải ai cũng có thể luyện tập được. Người vô duyên, cho dù có Thiên Kinh đặt ở trước mặt ngươi cũng không nhất định có thể học được, hơn nữa, có một ít Thiên Kinh phải có bảo vật thần kỳ phụ trợ mới có thể luyện tập.
Thi tiên sinh nhớ lại nói.
- Chẳng hạn là gì?
Chung Sơn hơi hơi kích động nói.
- Không có chẳng hạn, ở trong truyền thuyết tại đại thế giới, loại Thiên Kinh cường đại này chỉ có thể tính là chuyện thần thoại xa xôi mà thôi, mà ta cũng chỉ nghe nói qua 1 bộ Thiên Kinh trong thần thoại cổ mà thôi, còn có nguyên bộ bảo vật thần kỳ của nó.
Thi tiên sinh nhớ lại nói.
- Ồ?
- Bộ Thiên Kinh kia tên là Tạo Hóa Thiên Kinh, muốn luyện tập Tạo Hóa Thiên Kinh, phải có một khối Ngọc Điệp phụ trợ mới được, cuối cùng không biết bị ai đoạt được, ta cũng chỉ là nghe nói mà thôi.
Thi tiên sinh nhớ lại nói.
- Tạo Hóa Thiên Kinh? Ngọc Điệp?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Bệ hạ, những chuyện này chỉ là vật trong truyền thuyết khi thần còn nhỏ nghe nói mà thôi, chưa chắc đã là thật, hơn nữa trên đời có Thiên Kinh hay không vẫn chưa biết được, tuy nhiên, Địa Thư kia đúng là sự thực.
Thi tiên sinh giải thích nói.
Thiên Kinh có phải truyền thuyết hay không? Ở đại thế giới cũng chỉ là lời đồn trong truyền thuyết, mà Chung Sơn lại tin tưởng Thi tiên sinh.
Thiên Kinh! Chung Sơn trong lòng cổ quái, Hồng Loan Thiên Kinh, Vạn Ảnh Thiên Kinh, có phải là loại vật nghịch thiên theo như lời Thi tiên sinh hay không?
Nê Bồ Tát luôn trầm mặc không nói. Cho tới tận khi lúc mọi người chấm dứt bàn bạc, mọi người nhao nhao rời đi, chỉ còn Nê Bồ Tát ở lại.
- Bệ hạ, thần rất xin lỗi bệ hạ!
Nê Bồ Tát trịnh trọng nói. Cúi đầu, cả người cong lại.
- Hả?
Chung Sơn nhìn về phía Nê Bồ Tát.
- Bệ hạ, thần hủy chí bảo Vạn Ảnh Thiên Kinh của bệ hạ, còn có Pháp bảo phụ trợ Vạn Ảnh Thiên Kính kia, làm cho bệ hạ bị lỡ mất bảo vật.
Nê Bồ Tát hối hận nói.
- Ngươi không phải nói gương kia là do một đại năng sáng chế ra sao?
Chung Sơn cười nhìn Nê Bồ Tát.
- Đó là Nê Bồ Tát nhất mạch ta đồn đãi mà thôi, Nê Bồ Tát nhất mạch từng có người luyện tập, cuối cùng luyện tới tẩu hỏa nhập ma, tạo nên vô số tai họa mới quyết định phá bỏ bảo vật tổ huấn này. Ta cũng là bất đắc dĩ làm vậy.
Nê Bồ Tát hối hận nói.
- Quên đi, theo như lời Thi tiên sinh, luyện tập Thiên Kinh phải cần duyên phận, trẫm cũng không nhất định có duyên phận kia, cho dù nhận được, cũng không nhất định luyện tập được. Hơn nữa, được thì ta mừng, mất thì là số mệnh, ngươi không cần để tâm!
Chung Sơn cười ha ha nói.
Nhìn thấy Chung Sơn tươi cười, trong lòng Nê Bồ Tát càng ngày càng bồn chồn.
- Tạ ơn bệ hạ không trách!
Nê Bồ Tát lập tức cẩn thận nói.
- Ừ, tuy nhiên, việc này đến đây chấm dứt, chuyện Vạn Ảnh Thiên Kinh, không được để người thứ 3 biết được.
Chung Sơn nhìn chằm chằm Nê Bồ Tát trịnh trọng nói.
- Phải!
Nê Bồ Tát lập tức đáp.
Nê Bồ Tát nghĩ đến Chung Sơn phòng ngừa tai họa, mặc dù Vạn Ảnh Thiên Kinh bị mình phá huỷ, nhưng nếu bị đại năng biết được, nhất định sẽ đem mình và Chung Sơn rút hồn luyện phách, chiết xuất trí nhớ. Bởi vì sau khi đại năng biết được, tất nhiên cũng sẽ điên cuồng truy sát.
Không ngờ rằng Chung Sơn đã sớm luyện tập Vạn Ảnh Thiên Kinh, lại còn luyện tới tầng thứ chín, thậm chí còn mở ra Luân Hồi Chi Mâu. Luyện thì luyện, còn nói với người sao? Đương nhiên không thể, tuyệt đối không thể, thậm chí mình ở phương diện này cũng phải chú ý mới được.
Tạo Hóa Thiên Kinh? Tạo Hóa Ngọc Điệp?
Chung Sơn lộ ra nụ cười quái dị.
Âm phủ, Đại Tranh Hoàng triều tiến vào thời kì nghỉ ngơi và hồi phục, tu thân dưỡng tính.
Mà ở dương gian, giờ phút này Đại Tranh Hoàng triều lại xuất hiện một việc ngoài ý muốn, không phải Chung Sơn, mà là hoàng hậu, Cam Bảo Nhi.
- - - - - oOo- - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.