Quyển 8 - Chương 56: Doanh và Chung Sơn
Quan Kỳ
16/08/2014
Chung Sơn gật gật đầu, đạp bước đi vào đại điện.
Vừa vào đại điện, Chung Sơn liền nhìn thấy Doanh, vẫn một thân hắc long bào, nhưng giờ phút này lại nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng không có đội bình thiên quan, nhìn qua cũng không mấy trịnh trọng.
Doanh giờ phút này khoanh tay mà đứng, đưa lưng về phía Chung Sơn, đứng ở trung ương đại điện, mặt nhìn một vách tường.
Đó là một vách tường bằng bạch ngọc, bên trên phủ đầy văn tự nòng nọc, mà mỗi một văn tự nòng nọc không ngờ quỷ dị nhảy lên.
Chung Sơn theo ánh mắt Doanh nhìn lại, vô tận nòng nọc hình như dựa theo quỹ tích quỷ dị chậm rãi di chuyển vậy. Nhìn nhìn, Chung Sơn bất giác không khỏi trầm mê.
Có lẽ lịch lãm ở Bách Thế Động Thiên khiến tinh thần Chung Sơn mạnh hơn, Chung Sơn giật mình một cái tỉnh lại! Chung Sơn có chút kinh hãi nhìn lại ngọc bích. Ngọc bích này là cái gì?
Mà khi Chung Sơn lấy lại tinh thần, phát hiện Doanh đã xoay người lại nhìn mình, trong mắt Doanh hiện lên vẻ vừa lòng.
- Chung Sơn?
Doanh kêu lên.
- Doanh!
Chung Sơn gật gật đầu trả lời. Nhưng đối với ngọc bích vừa rồi, lòng vẫn còn sợ hãi.
- Khối ngọc bích này, nhìn ra chút gì không?
Doanh đạm cười nói.
- Quỷ dị khó lường, thiên biến vạn hóa, Chung Sơn bất tài, vẻn vẹn chỉ thấy được hỗn loạn!
Chung Sơn lắc đầu đầu nói.
- Ngọc bích này, tên là Thiên Cơ Đồ, thời viễn cổ, từng có hai gã Thánh nhân tiến vào tiểu thế giới này, lấy thiên hạ này làm bàn cờ, đấu cược với nhau, trong đó một gã Thánh nhân lưu lại vật bồi thường.
Doanh vung tay lên, ý bảo Chung Sơn ngồi xuống.
Một bên đại điện, có một bộ bàn ghế hồng ngọc, bên cạnh có một thị nữ cực kỳ xinh đẹp.
Chung Sơn ngồi xuống, Doanh cũng nhẹ nhàng ngồi xuống, thị nữ kia châm trà linh khí mười phần cho hai người.
- Vật bồi thường? Bồi thường ai?
Chung Sơn lộ ra nụ cười quái dị.
- Ngươi nói đi?
Doanh nhìn chằm chằm Chung Sơn, hình như muốn khảo hạch Chung Sơn vậy.
- Thiên đạo?
- Tuy rằng không phải, nhưng mà cũng không kém lắm, hai tên Thánh nhân đảo loạn tiểu thế giới, tất nhiên phải lưu lại vật bồi thường, mới đủ trừ đi nhân quả, một gã Thánh nhân để lại công pháp hắn tự nghĩ ra, nghe nói có thể làm cho tu vi người ta trong thời gian ngắn tăng vọt mà không bị tổn thương nguyên khí, lại càng có thể rèn luyện thân thể. Tên Thánh nhân khác lưu lại Thiên Cơ Đồ này!
Doanh thản nhiên nói.
- Ồ?
Chung Sơn đồng tử co rụt lại.
- Thiên Cơ Đồ?
Chung Sơn lập tức lại bồi thêm một câu.
- Vật Thánh nhân lưu lại, tự nhiên thần diệu vô cùng!
Doanh cười nhạt nói.
- Có gì thần diệu?
- Đối với chuyện Quỷ Cốc Tử suy tính ra âm phủ Xương Kinh ngươi gặp nạn, còn có ngày hôm nay ngươi tới Hàm Dương, ngươi không cảm thấy nghi hoặc?
- Không sai, trong lòng Chung Sơn xác thực có nghi hoặc này, nếu như không ngại, có thể nói cho Chung Sơn biết hay không?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
Nhìn Chung Sơn, Doanh lắc đầu nói:
- Loại suy tính này, về sau ngươi sẽ chậm rãi tìm hiểu, ta không có khả năng nói cho ngươi, tuy nhiên, Thiên Cơ Đồ này, cũng có thể giúp người đảo loạn thiên cơ.
- Đảo loạn thiên cơ?
Chung Sơn nghi hoặc nói.
Doanh đã phương pháp suy tính không thể nói ra, Chung Sơn tự nhiên sẽ không giằng co, bởi vậy lập tức dẫn đề tài tới Thiên Cơ Đồ.
- Không sai, học đồ công pháp này, tuy rằng ngươi không thể suy tính người khác, nhưng có thể cho ngươi cảm ứng được có người tính kế ngươi, đồng thời, còn có thể đảo loạn thiên cơ chung quanh, khiến cho người suy tính ngươi, không thể suy tính ngươi.
Doanh nói.
- Cảm ứng suy tính? Đảo loạn thiên cơ?
Chung Sơn nhíu mày kinh ngạc nhìn Doanh.
- Không sai, tu luyện đến mức cao nhất, thậm chí có thể giấu được Thánh nhân, cho dù Thánh nhân cũng không suy tính được!
Doanh khẳng định nói.
Trong giọng điệu kia, tràn ngập mê hoặc.
Chung Sơn không trở lại xem Thiên Cơ Đồ nữa, hít sâu một hơi nhìn về phía Doanh.
- Ngươi vì sao nói với ta những chuyện này?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Đề tài này, đợi chúng ta nói sau, trước tiên là nói về ngươi đi!
Doanh nhìn về phía Chung Sơn.
- Ta?
- Không tồi, chính là ngươi, là khác đến từ ngoại giới?
Doanh vô cùng khẳng định nói.
- Ồ? Lời này dựa vào đâu mà nói?
Chung Sơn vẻ mặt không thay đổi hỏi.
- Ta suy tính qua ngươi, nhưng còn chưa xác định, Quỷ Cốc Tử cũng suy tính qua ngươi, kết quả giống nhau, ngươi tới từ ngoại giới!
Doanh sắc mặt nghiêm túc nói.
Nhìn đôi mắt linh hoạt kia của Doanh, ánh mắt sắc bén, Chung Sơn bất đắc dĩ cười nói:
- Suy tính? Đúng là hảo bổn sự!
Thấy Chung Sơn thừa nhận, Doanh sắc mặt dần dần dịu xuống.
- Ngươi có kỳ ngộ dọn dẹp quá khứ của ngươi, ta cũng sẽ không hỏi xuất xứ của ngươi. Từ thái độ của ngươi đối với Đại Tần mà xem, khi ngươi từ ngoại giới tới, cũng nghe nói qua ta?
Doanh hỏi.
- Có lẽ thế, từng nghe nói qua Đại Tần, tuy nhiên Đại Tần kia không phải Đại Tần này, đại thần của ngươi cũng có chút giống với với Đại Tần kia.
Chung Sơn nói.
- Ta nghĩ trong lòng ngươi hẳn rất rõ ràng, Đại Tần kia chính là Đại Tần này!
Doanh thản nhiên nói.
Chung Sơn nhìn Doanh.
- 8 vạn năm trước, ta dùng phương pháp thần thông Mộng Nhập Thiên Cơ, lĩnh suất quần thần, chúng quân, dùng thân thể hư thật, ngao du rất nhiều nơi tiểu thế giới và đại thế giới. Rèn luyện quần thần, như đi vào cõi thần tiên thiên hạ! Ngươi có thể đoán được?
- Hồn hề trở về!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Không sai!
Trong mắt Doanh hiện lên ánh sáng tự hào.
Chung Sơn đối với kết quả mình đoán này cũng không chút mừng rỡ, có chỉ là ngưng trọng hơn, Doanh? Hắn muốn làm gì? Hắn vì sao lại nói chuyện này cho ta?
- Ngươi tìm ta đến, vì chuyện gì?
Chung Sơn trực tiếp hỏi.
- Tìm ngươi, đổi Tĩnh Ba Trì!
Doanh cũng rất nói thẳng.
- Tĩnh Ba Trì? Không ở trong tay ta, ngươi đây là có ý gì?
Chung Sơn mày nhướng lên hỏi.
Doanh không chút sốt ruột, mà lại nhẹ nhàng uống 1 ngụm trà nói:
- Tĩnh Ba Trì, chính là vật của Thiên gia, truyền nhân duy nhất của Thiên gia là vợ ngươi, ngươi nói, chính là nàng nói, Tĩnh Ba Trì có thần hiệu, nhưng mà, bây giờ các ngươi căn bản không thể khống chế. Tĩnh Ba Trì tuy là chí bảo, nhưng mà vốn không phải là vật của Thiên gia, chỉ là về sau bị Thiên gia đoạt được, bởi vậy đối với sự trưởng thành của Thiên Linh Nhi, không có bất kỳ ảnh hưởng.
- Thì sao?
- Tĩnh Ba Trì, hữu dụng với ta, mặc dù ở trong tay người Thiên gia âm phủ nhưng mà, ở trên Tĩnh Ba Trì có cấm chế do tổ tiên Thiên gia thiết trí, một khi rời khỏi tiểu thế giới này, con cháu dòng chính Thiên gia tất có cảm ứng, đồng thời có thể bằng vào huyết mạch trong nháy mắt thu hồi lại. Ta tuy rằng không sợ đám người Thiên Thần Tử trong Thiên Hạ Phong, nhưng, ta tạm thời cũng không muốn đối địch với họ. Chỉ cần ngươi đồng ý, để Thiên Linh Nhi buông bỏ Tĩnh Ba Trì là được.
Doanh mờ nhạt cười nói.
Chung Sơn nhìn chằm chằm Doanh, nhìn một hồi thật sâu.
- Tĩnh Ba Trì? Chí bảo?
Chung Sơn ngưng trọng nhìn về phía Doanh.
Doanh uống ngụm trà, lẳng lặng chờ Chung Sơn.
Bỗng nhiên, trong mắt Chung Sơn hiện lên một cỗ kinh ngạc nhìn về phía Doanh nói:
- Rời khỏi giới này? Linh Nhi có cảm ứng? Ngươi phải rời khỏi giới này?
- Chúng thần Đại Tần đều đã hồi hồn, không còn cố kỵ! Cũng không cần phải đợi.
- Ngươi không muốn khai thiên lập địa? Tiểu thế giới này, ngươi không muốn khai?
Chung Sơn mày nhướng lên hỏi.
- Khai thiên? Ta khai không ra thiên này. (ý nói mở trời để hưởng vô tận lộc trời. Cũng tức là phúc trạch trời ban, khai thiên lập địa đó mà, sau khi khai thiên có thể trở thành Thánh Đình, mang theo tiểu thế giới tới đại thế giới)
Doanh cười đạm nói.
Chung Sơn nhìn chằm chằm vào Doanh, lúc Doanh nói khai thiên, Chung Sơn phát hiện, trong mắt Doanh không có loại vội vàng này, có cũng chỉ là có một loại khinh thường mơ hồ.
Khinh thường? Chung Sơn một lần hoài nghi mình nhìn lầm sao?
Mục tiêu chung của người tiểu thế giới này, không phải là khai thiên sao? Vì sao trong ánh mắt Doanh có khinh thường. Một chút khinh thường kia, tuy rằng lóe lên 1 cái rồi biến mất, nhưng lại dường như in sâu vào trong lòng Chung Sơn vậy.
Doanh, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Không biết vì sao, trong lòng Chung Sơn lại có một loại cảm giác may mắn, tuy rằng rất nhỏ bé. Ngay sau đó, trong lòng Chung Sơn bỗng nhiên sinh ra một cỗ lệ khí, phẫn nộ đối với chút may mắn kia.
Doanh? Đại Tần Thánh thượng Doanh, thì tính sao? Sớm muộn sẽ có 1 ngày, ta sẽ càng mạnh hơn!
Trong mắt Chung Sơn hiện lên vẻ kiên định, hình như bị Doanh phát hiện, Doanh lộ ra nụ cười nhạt vừa lòng.
- Nhưng Tĩnh Ba Trì ở Thiên gia âm phủ? Cũng không ở trong tay ta!
Chung Sơn nói.
- Chuyện này không cần ngươi lo, ta sẽ tự mình đi lấy!
Chung Sơn nhìn Doanh, suy tư một hồi. Doanh kiên nhẫn chờ đợi.
- Ngươi muốn đổi thế nào?
Chung Sơn dứt khoát buông bỏ Tĩnh Ba Trì.
Chí bảo? Chí bảo thì thế nào? Khống chế không được, không bảo vệ được chí bảo, vĩnh viễn sẽ là tai họa, Chung Sơn tin tưởng chính mình, chờ lúc có thể khống chế chí bảo, khẳng định mình không chỉ có một kiện chí bảo.
- Đại trượng phu, muốn bỏ thì bỏ, ta quả nhiên không nhìn lầm người!
Doanh cười nói.
- Có bỏ mới có được!
Chung Sơn bình tĩnh nói.
- Được, ta lấy được Tĩnh Ba Trì, ta sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn.
Chung Sơn nhìn về phía Doanh, chờ đợi Doanh tiếp tục nói.
- Kiện thứ nhất kiện, là Thiên Cơ Đồ này.
Doanh nói.
Chung Sơn nheo mắt.
- Kiện thứ hai, là về một ít tin tức Trường Sinh Giới! Một ít tin tức ta biết được.
Chung Sơn đồng tử co rụt lại.
- Về phần kiện thứ ba, qua những ngày sau ngươi sẽ biết, tuy rằng so ra kém hai kiện trước, nhưng coi như là dệt hoa trên gấm đi!
Chung Sơn với Doanh nói chuyện, một lần nói chuyện là một ngày một đêm.
Ngày thứ hai, Chung Sơn một mình ra ngoài đại điện, cùng Dịch Diễn hội hợp.
- Thánh thượng, Quỷ Cốc Tử đóng cửa từ chối tiếp khách, ai cũng không gặp, thần không thể gặp được Quỷ Cốc Tử, tuy nhiên tìm hiểu được hình như hắn đang bố trí trận pháp, trận pháp vô cùng khổng lồ! Ta sẽ tăng nhân thủ điều tra.
Dịch Diễn nhíu mày nói.
- Không cần tiếp tục dò xét, rút những người Hàm Dương thánh đô về!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Ách? Triệt hồi mọi người? Vậy phải làm gì?
- Hồi triều chuẩn bị chiến tranh!
Chung Sơn nói.
- Chuẩn bị chiến tranh gì?
- Thống nhất thiên hạ!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Đồng thời, Lữ Bất Vi cũng lại lần nữa đi gặp Doanh.
- Chúc mừng Thánh thượng, Chung Sơn muốn nhất thống thiên hạ, nhất định sẽ đối địch với Khổng gia. Khổng gia lại thêm một địch nhân cường thế nữa.
Lữ Bất Vi cười nói.
- Đối với Chung Sơn mà nói, khó khăn lớn nhất thống nhất thiên hạ là cái gì?
- Lão quái vật ở Trường Sinh Giới! Đối với Thiên triều bình thường mà nói, đúng là tồn tại cao tận trời. Hy vọng Chung Sơn có thể trụ vững, ta rất phấn khích ở đại thế giới cùng hắn thương chiến.
Doanh mặt nhăn nhíu.
Dường như Doanh cũng có một chút lo lắng. Dù sao, lão quái vật của Trường Sinh Giới kia, ngay cả Doanh cũng vô cùng kiêng kị.
- Cho dù Chung Sơn đứng vững được cửa ải này, nhưng mà sau khi khai thiên thì sao? Ngoại giới có thể có vô số cường giả hội tụ, toàn bộ đều nhìn chằm chằm lần khai thiên này, Chung Sơn có thể đi qua cửa ải thứ hai sao? Một cửa này càng thêm hung hiểm.
Lữ Bất Vi nhíu mày nói.
- Hắn có thể đi qua cửa ải này, nếu như hắn ngay cả cửa ải này cũng không đi qua, thì cũng không xứng để ta chú ý như vậy.
Trong mắt Doanh lóe lên lệ khí.
Lữ Bất Vi gật gật đầu không nói thêm nữa.
- - - - - oOo- - - - -
Vừa vào đại điện, Chung Sơn liền nhìn thấy Doanh, vẫn một thân hắc long bào, nhưng giờ phút này lại nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng không có đội bình thiên quan, nhìn qua cũng không mấy trịnh trọng.
Doanh giờ phút này khoanh tay mà đứng, đưa lưng về phía Chung Sơn, đứng ở trung ương đại điện, mặt nhìn một vách tường.
Đó là một vách tường bằng bạch ngọc, bên trên phủ đầy văn tự nòng nọc, mà mỗi một văn tự nòng nọc không ngờ quỷ dị nhảy lên.
Chung Sơn theo ánh mắt Doanh nhìn lại, vô tận nòng nọc hình như dựa theo quỹ tích quỷ dị chậm rãi di chuyển vậy. Nhìn nhìn, Chung Sơn bất giác không khỏi trầm mê.
Có lẽ lịch lãm ở Bách Thế Động Thiên khiến tinh thần Chung Sơn mạnh hơn, Chung Sơn giật mình một cái tỉnh lại! Chung Sơn có chút kinh hãi nhìn lại ngọc bích. Ngọc bích này là cái gì?
Mà khi Chung Sơn lấy lại tinh thần, phát hiện Doanh đã xoay người lại nhìn mình, trong mắt Doanh hiện lên vẻ vừa lòng.
- Chung Sơn?
Doanh kêu lên.
- Doanh!
Chung Sơn gật gật đầu trả lời. Nhưng đối với ngọc bích vừa rồi, lòng vẫn còn sợ hãi.
- Khối ngọc bích này, nhìn ra chút gì không?
Doanh đạm cười nói.
- Quỷ dị khó lường, thiên biến vạn hóa, Chung Sơn bất tài, vẻn vẹn chỉ thấy được hỗn loạn!
Chung Sơn lắc đầu đầu nói.
- Ngọc bích này, tên là Thiên Cơ Đồ, thời viễn cổ, từng có hai gã Thánh nhân tiến vào tiểu thế giới này, lấy thiên hạ này làm bàn cờ, đấu cược với nhau, trong đó một gã Thánh nhân lưu lại vật bồi thường.
Doanh vung tay lên, ý bảo Chung Sơn ngồi xuống.
Một bên đại điện, có một bộ bàn ghế hồng ngọc, bên cạnh có một thị nữ cực kỳ xinh đẹp.
Chung Sơn ngồi xuống, Doanh cũng nhẹ nhàng ngồi xuống, thị nữ kia châm trà linh khí mười phần cho hai người.
- Vật bồi thường? Bồi thường ai?
Chung Sơn lộ ra nụ cười quái dị.
- Ngươi nói đi?
Doanh nhìn chằm chằm Chung Sơn, hình như muốn khảo hạch Chung Sơn vậy.
- Thiên đạo?
- Tuy rằng không phải, nhưng mà cũng không kém lắm, hai tên Thánh nhân đảo loạn tiểu thế giới, tất nhiên phải lưu lại vật bồi thường, mới đủ trừ đi nhân quả, một gã Thánh nhân để lại công pháp hắn tự nghĩ ra, nghe nói có thể làm cho tu vi người ta trong thời gian ngắn tăng vọt mà không bị tổn thương nguyên khí, lại càng có thể rèn luyện thân thể. Tên Thánh nhân khác lưu lại Thiên Cơ Đồ này!
Doanh thản nhiên nói.
- Ồ?
Chung Sơn đồng tử co rụt lại.
- Thiên Cơ Đồ?
Chung Sơn lập tức lại bồi thêm một câu.
- Vật Thánh nhân lưu lại, tự nhiên thần diệu vô cùng!
Doanh cười nhạt nói.
- Có gì thần diệu?
- Đối với chuyện Quỷ Cốc Tử suy tính ra âm phủ Xương Kinh ngươi gặp nạn, còn có ngày hôm nay ngươi tới Hàm Dương, ngươi không cảm thấy nghi hoặc?
- Không sai, trong lòng Chung Sơn xác thực có nghi hoặc này, nếu như không ngại, có thể nói cho Chung Sơn biết hay không?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
Nhìn Chung Sơn, Doanh lắc đầu nói:
- Loại suy tính này, về sau ngươi sẽ chậm rãi tìm hiểu, ta không có khả năng nói cho ngươi, tuy nhiên, Thiên Cơ Đồ này, cũng có thể giúp người đảo loạn thiên cơ.
- Đảo loạn thiên cơ?
Chung Sơn nghi hoặc nói.
Doanh đã phương pháp suy tính không thể nói ra, Chung Sơn tự nhiên sẽ không giằng co, bởi vậy lập tức dẫn đề tài tới Thiên Cơ Đồ.
- Không sai, học đồ công pháp này, tuy rằng ngươi không thể suy tính người khác, nhưng có thể cho ngươi cảm ứng được có người tính kế ngươi, đồng thời, còn có thể đảo loạn thiên cơ chung quanh, khiến cho người suy tính ngươi, không thể suy tính ngươi.
Doanh nói.
- Cảm ứng suy tính? Đảo loạn thiên cơ?
Chung Sơn nhíu mày kinh ngạc nhìn Doanh.
- Không sai, tu luyện đến mức cao nhất, thậm chí có thể giấu được Thánh nhân, cho dù Thánh nhân cũng không suy tính được!
Doanh khẳng định nói.
Trong giọng điệu kia, tràn ngập mê hoặc.
Chung Sơn không trở lại xem Thiên Cơ Đồ nữa, hít sâu một hơi nhìn về phía Doanh.
- Ngươi vì sao nói với ta những chuyện này?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Đề tài này, đợi chúng ta nói sau, trước tiên là nói về ngươi đi!
Doanh nhìn về phía Chung Sơn.
- Ta?
- Không tồi, chính là ngươi, là khác đến từ ngoại giới?
Doanh vô cùng khẳng định nói.
- Ồ? Lời này dựa vào đâu mà nói?
Chung Sơn vẻ mặt không thay đổi hỏi.
- Ta suy tính qua ngươi, nhưng còn chưa xác định, Quỷ Cốc Tử cũng suy tính qua ngươi, kết quả giống nhau, ngươi tới từ ngoại giới!
Doanh sắc mặt nghiêm túc nói.
Nhìn đôi mắt linh hoạt kia của Doanh, ánh mắt sắc bén, Chung Sơn bất đắc dĩ cười nói:
- Suy tính? Đúng là hảo bổn sự!
Thấy Chung Sơn thừa nhận, Doanh sắc mặt dần dần dịu xuống.
- Ngươi có kỳ ngộ dọn dẹp quá khứ của ngươi, ta cũng sẽ không hỏi xuất xứ của ngươi. Từ thái độ của ngươi đối với Đại Tần mà xem, khi ngươi từ ngoại giới tới, cũng nghe nói qua ta?
Doanh hỏi.
- Có lẽ thế, từng nghe nói qua Đại Tần, tuy nhiên Đại Tần kia không phải Đại Tần này, đại thần của ngươi cũng có chút giống với với Đại Tần kia.
Chung Sơn nói.
- Ta nghĩ trong lòng ngươi hẳn rất rõ ràng, Đại Tần kia chính là Đại Tần này!
Doanh thản nhiên nói.
Chung Sơn nhìn Doanh.
- 8 vạn năm trước, ta dùng phương pháp thần thông Mộng Nhập Thiên Cơ, lĩnh suất quần thần, chúng quân, dùng thân thể hư thật, ngao du rất nhiều nơi tiểu thế giới và đại thế giới. Rèn luyện quần thần, như đi vào cõi thần tiên thiên hạ! Ngươi có thể đoán được?
- Hồn hề trở về!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Không sai!
Trong mắt Doanh hiện lên ánh sáng tự hào.
Chung Sơn đối với kết quả mình đoán này cũng không chút mừng rỡ, có chỉ là ngưng trọng hơn, Doanh? Hắn muốn làm gì? Hắn vì sao lại nói chuyện này cho ta?
- Ngươi tìm ta đến, vì chuyện gì?
Chung Sơn trực tiếp hỏi.
- Tìm ngươi, đổi Tĩnh Ba Trì!
Doanh cũng rất nói thẳng.
- Tĩnh Ba Trì? Không ở trong tay ta, ngươi đây là có ý gì?
Chung Sơn mày nhướng lên hỏi.
Doanh không chút sốt ruột, mà lại nhẹ nhàng uống 1 ngụm trà nói:
- Tĩnh Ba Trì, chính là vật của Thiên gia, truyền nhân duy nhất của Thiên gia là vợ ngươi, ngươi nói, chính là nàng nói, Tĩnh Ba Trì có thần hiệu, nhưng mà, bây giờ các ngươi căn bản không thể khống chế. Tĩnh Ba Trì tuy là chí bảo, nhưng mà vốn không phải là vật của Thiên gia, chỉ là về sau bị Thiên gia đoạt được, bởi vậy đối với sự trưởng thành của Thiên Linh Nhi, không có bất kỳ ảnh hưởng.
- Thì sao?
- Tĩnh Ba Trì, hữu dụng với ta, mặc dù ở trong tay người Thiên gia âm phủ nhưng mà, ở trên Tĩnh Ba Trì có cấm chế do tổ tiên Thiên gia thiết trí, một khi rời khỏi tiểu thế giới này, con cháu dòng chính Thiên gia tất có cảm ứng, đồng thời có thể bằng vào huyết mạch trong nháy mắt thu hồi lại. Ta tuy rằng không sợ đám người Thiên Thần Tử trong Thiên Hạ Phong, nhưng, ta tạm thời cũng không muốn đối địch với họ. Chỉ cần ngươi đồng ý, để Thiên Linh Nhi buông bỏ Tĩnh Ba Trì là được.
Doanh mờ nhạt cười nói.
Chung Sơn nhìn chằm chằm Doanh, nhìn một hồi thật sâu.
- Tĩnh Ba Trì? Chí bảo?
Chung Sơn ngưng trọng nhìn về phía Doanh.
Doanh uống ngụm trà, lẳng lặng chờ Chung Sơn.
Bỗng nhiên, trong mắt Chung Sơn hiện lên một cỗ kinh ngạc nhìn về phía Doanh nói:
- Rời khỏi giới này? Linh Nhi có cảm ứng? Ngươi phải rời khỏi giới này?
- Chúng thần Đại Tần đều đã hồi hồn, không còn cố kỵ! Cũng không cần phải đợi.
- Ngươi không muốn khai thiên lập địa? Tiểu thế giới này, ngươi không muốn khai?
Chung Sơn mày nhướng lên hỏi.
- Khai thiên? Ta khai không ra thiên này. (ý nói mở trời để hưởng vô tận lộc trời. Cũng tức là phúc trạch trời ban, khai thiên lập địa đó mà, sau khi khai thiên có thể trở thành Thánh Đình, mang theo tiểu thế giới tới đại thế giới)
Doanh cười đạm nói.
Chung Sơn nhìn chằm chằm vào Doanh, lúc Doanh nói khai thiên, Chung Sơn phát hiện, trong mắt Doanh không có loại vội vàng này, có cũng chỉ là có một loại khinh thường mơ hồ.
Khinh thường? Chung Sơn một lần hoài nghi mình nhìn lầm sao?
Mục tiêu chung của người tiểu thế giới này, không phải là khai thiên sao? Vì sao trong ánh mắt Doanh có khinh thường. Một chút khinh thường kia, tuy rằng lóe lên 1 cái rồi biến mất, nhưng lại dường như in sâu vào trong lòng Chung Sơn vậy.
Doanh, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Không biết vì sao, trong lòng Chung Sơn lại có một loại cảm giác may mắn, tuy rằng rất nhỏ bé. Ngay sau đó, trong lòng Chung Sơn bỗng nhiên sinh ra một cỗ lệ khí, phẫn nộ đối với chút may mắn kia.
Doanh? Đại Tần Thánh thượng Doanh, thì tính sao? Sớm muộn sẽ có 1 ngày, ta sẽ càng mạnh hơn!
Trong mắt Chung Sơn hiện lên vẻ kiên định, hình như bị Doanh phát hiện, Doanh lộ ra nụ cười nhạt vừa lòng.
- Nhưng Tĩnh Ba Trì ở Thiên gia âm phủ? Cũng không ở trong tay ta!
Chung Sơn nói.
- Chuyện này không cần ngươi lo, ta sẽ tự mình đi lấy!
Chung Sơn nhìn Doanh, suy tư một hồi. Doanh kiên nhẫn chờ đợi.
- Ngươi muốn đổi thế nào?
Chung Sơn dứt khoát buông bỏ Tĩnh Ba Trì.
Chí bảo? Chí bảo thì thế nào? Khống chế không được, không bảo vệ được chí bảo, vĩnh viễn sẽ là tai họa, Chung Sơn tin tưởng chính mình, chờ lúc có thể khống chế chí bảo, khẳng định mình không chỉ có một kiện chí bảo.
- Đại trượng phu, muốn bỏ thì bỏ, ta quả nhiên không nhìn lầm người!
Doanh cười nói.
- Có bỏ mới có được!
Chung Sơn bình tĩnh nói.
- Được, ta lấy được Tĩnh Ba Trì, ta sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn.
Chung Sơn nhìn về phía Doanh, chờ đợi Doanh tiếp tục nói.
- Kiện thứ nhất kiện, là Thiên Cơ Đồ này.
Doanh nói.
Chung Sơn nheo mắt.
- Kiện thứ hai, là về một ít tin tức Trường Sinh Giới! Một ít tin tức ta biết được.
Chung Sơn đồng tử co rụt lại.
- Về phần kiện thứ ba, qua những ngày sau ngươi sẽ biết, tuy rằng so ra kém hai kiện trước, nhưng coi như là dệt hoa trên gấm đi!
Chung Sơn với Doanh nói chuyện, một lần nói chuyện là một ngày một đêm.
Ngày thứ hai, Chung Sơn một mình ra ngoài đại điện, cùng Dịch Diễn hội hợp.
- Thánh thượng, Quỷ Cốc Tử đóng cửa từ chối tiếp khách, ai cũng không gặp, thần không thể gặp được Quỷ Cốc Tử, tuy nhiên tìm hiểu được hình như hắn đang bố trí trận pháp, trận pháp vô cùng khổng lồ! Ta sẽ tăng nhân thủ điều tra.
Dịch Diễn nhíu mày nói.
- Không cần tiếp tục dò xét, rút những người Hàm Dương thánh đô về!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Ách? Triệt hồi mọi người? Vậy phải làm gì?
- Hồi triều chuẩn bị chiến tranh!
Chung Sơn nói.
- Chuẩn bị chiến tranh gì?
- Thống nhất thiên hạ!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Đồng thời, Lữ Bất Vi cũng lại lần nữa đi gặp Doanh.
- Chúc mừng Thánh thượng, Chung Sơn muốn nhất thống thiên hạ, nhất định sẽ đối địch với Khổng gia. Khổng gia lại thêm một địch nhân cường thế nữa.
Lữ Bất Vi cười nói.
- Đối với Chung Sơn mà nói, khó khăn lớn nhất thống nhất thiên hạ là cái gì?
- Lão quái vật ở Trường Sinh Giới! Đối với Thiên triều bình thường mà nói, đúng là tồn tại cao tận trời. Hy vọng Chung Sơn có thể trụ vững, ta rất phấn khích ở đại thế giới cùng hắn thương chiến.
Doanh mặt nhăn nhíu.
Dường như Doanh cũng có một chút lo lắng. Dù sao, lão quái vật của Trường Sinh Giới kia, ngay cả Doanh cũng vô cùng kiêng kị.
- Cho dù Chung Sơn đứng vững được cửa ải này, nhưng mà sau khi khai thiên thì sao? Ngoại giới có thể có vô số cường giả hội tụ, toàn bộ đều nhìn chằm chằm lần khai thiên này, Chung Sơn có thể đi qua cửa ải thứ hai sao? Một cửa này càng thêm hung hiểm.
Lữ Bất Vi nhíu mày nói.
- Hắn có thể đi qua cửa ải này, nếu như hắn ngay cả cửa ải này cũng không đi qua, thì cũng không xứng để ta chú ý như vậy.
Trong mắt Doanh lóe lên lệ khí.
Lữ Bất Vi gật gật đầu không nói thêm nữa.
- - - - - oOo- - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.