Quyển 9 - Chương 26: Đối chiến Tư Mã Túng Hoành
Quan Kỳ
22/09/2014
- Nhị bá, ngươi xem cục này phá giải thế nào?
Tư Mã Thiên Quân chờ đợi nhìn về phía Tư Mã Túng Hoành.
Tư Mã Túng Hoành hai mắt híp lại, quân cờ trắng bỗng nhiên hạ xuống.
- Cạch!
Trong lúc quân cờ hạ xuống, phảng phất một trận gió mát từ bàn cờ thổi qua, toàn bộ thế cục bàn cờ thay đổi.
- Phá, Nhị bá ngươi phá thế cờ của Chung Sơn.
Tư Mã Thiên Quân hưng phấn nói.
- Ừ!
Tư Mã Túng Hoành vừa lòng gật gật đầu.
- Thắng liên tiếp ta 3 ván, ngụm ác khí này thật sự khó nuốt, nếu như hôm qua ta nghĩ tới một thế cờ này của Nhị bá, vậy là tốt rồi.
Tư Mã Thiên Quân đầy mặt phẫn hận nói.
- Không, ngươi còn không phải đối thủ của hắn!
Tư Mã Túng Hoành lắc đầu nói.
- Vì sao?
- Kỳ đạo của Chung Sơn, đã không chỉ là Ý cảnh, mà đã tiếp cận Đạo cảnh rồi, ngươi mới vừa vào Ý cảnh không lâu, tạm thời rất khó thắng hắn!
Tư Mã Túng Hoành trầm giọng nói.
- Đạo cảnh? Chung Sơn đã tiến vào đạo cảnh?
Tư Mã Thiên Quân kinh ngạc nói.
- Không, ta chỉ là nói hắn tiếp cận Đạo cảnh, bây giờ còn ở trong Ý cảnh. Hắn tu Đế Vương chi đạo, tâm là Đế Vương đạo, làm sao có thể chuyên tâm ở trên kỳ đạo? Nhất tâm há có thể nhị dụng? Cho nên ta nói hắn vẫn còn ở trong Ý cảnh!
Tư Mã Túng Hoành trầm giọng nói.
- Vậy Nhị bá ngươi thì sao?
Tư Mã Thiên Quân mang theo một tia chờ đợi hỏi.
- Ta? Ta cũng vậy đến gần đạo cảnh mà thôi, đạo cảnh, không phải dễ đạt tới như vậy, ở ta Tư Mã gia, có thể đạt tới đạo cảnh, chỉ có tiểu vương gia.
Tư Mã Túng Hoành trịnh trọng nói.
- Tiểu vương gia? Thiếu gia chủ? Tiểu vương gia đạt tới đạo cảnh?
Tư Mã Thiên Quân mang theo một cỗ kinh ngạc hỏi.
- Không sai, tiểu vương gia đã đạt tới đạo cảnh, lần Yên Hải Vân Sơn này, Tư Mã gia ta chủ yếu trong cậy vào tiểu vương gia.
Tư Mã Túng Hoành nói.
- Thiếu gia!
Viện ngoại bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu của một gã hạ nhân.
- Vào đi!
Tư Mã Thiên Quân trầm giọng nói.
Rất nhanh, một tên hạ nhân tiến vào.
- Chuyện gì?
- Khởi bẩm thiếu gia, nhị lão gia, vừa rồi có người hầu báo lại, ở quảng trường Nhị Kỳ, Chung Sơn lại xuất hiện đánh cờ!
Tên hạ nhân kia nói.
- Cái gì? Chung Sơn đi ra? Hắn làm sao có thể đi ra?
Tư Mã Thiên Quân kinh ngạc hỏi.
Tư Mã Túng Hoành hai mắt cũng híp lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
- Nhị bá, ngươi thấy sao?
Tư Mã Thiên Quân nhíu mày hỏi.
- Đi, đi xem!
Tư Mã Túng Hoành nói.
- Vâng!
- - - - -
Quảng trường Nhị Kỳ.
Giờ phút này vây đầy kỳ sĩ, từng người vô cùng kích động nhìn ván cờ trung tâm quảng trường.
Bởi vì giờ phút này ở trung tâm quảng trường, bài trí ra một bàn cờ đặc thù. Hoặc là nói mười bàn cờ.
Chung Sơn đã đến, rất nhanh dẫn tới kỳ sĩ mấy ngày hôm trước chú ý, Đại Tranh Thánh Vương.
Đại Tranh Thánh Vương đến đây? Ngay từ đầu, mọi người còn có lòng muốn cùng Chung Sơn đánh cờ, nhưng sau khi Chung Sơn liên tục thắng 6 ván, phần lớn người ở đây không dám ra nữa. Bởi vì kỳ đạo của Thánh Vương vận đen đủi, thật sự quá lợi hại.
Hiếm có sức mạnh nào sánh bằng, tiến vào chỉ có thua.
Lúc này, một bên quan viên mang tới một bàn cờ đặc thù, mười bàn cờ làm thành một vòng, Chung Sơn đặt chiết bài ở cái lỗ trung tâm.
Chung Sơn dùng 1 chống mười?
Lúc này, những kỳ sĩ kia mới lại lần nữa bày ra kiêu ngạo của họ, nhao nhao ngồi xuống.
Một bên Cửu Vĩ Quận chúa ánh mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, tốt lắm, mình rốt cuộc cũng có một tên môn khách giữ được thể diện.
Chung Sơn ngồi ở trung tâm, quân cờ không ngừng đặt xuống, đánh xuống bàn cờ xung quanh.
Một chống mười, Chung Sơn vui mừng không sợ, hoặc là nói, đây căn bản là hai mặt thượng quyết đấu. Vẫn là 1 canh giờ, Chung Sơn liền thắng mười người.
Trong lúc đó, người khác không ngừng suy tư, mà Chung Sơn lại dường như không chút suy tư vậy, bố cục giống nhau, giết mười người không hề có lực chống đỡ.
Kỳ lực Chung Sơn quá mạnh.
Trăm thắng liên tiếp, đối với Chung Sơn mà nói, rất dễ dàng, cao thủ chân chính, từ lúc mấy chục năm trước đã lấy được tư cách, ở trong này, đều là chỉ là một ít người kỳ đạo thấp kém mà thôi.
Chung Sơn đại sát tứ phương, Cửu Vĩ Quận chúa tràn ngập hưng phấn nói:
- Tốt lắm, mổ tiếp, mổ tiếp!
Mọi người cổ quái nhìn Cửu Vĩ Quận chúa, cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu, dường như người thế gian biến hết thành heo vậy, mổ tiếp? Mổ tiếp? Ngươi cho chúng ta là heo à?
Nhưng mà thắng bại vẫn là vừa xem là hiểu ngay, một đám đều bị đánh bại, con số trong chiết bài của Chung Sơn cũng càng ngày càng lớn.
Trăm thắng liên tiếp, xem ra không bao lâu à.
Chung Sơn kỳ lực có lẽ không phải cao nhất Thanh Khâu, nhưng mà thời gian trăm thắng liên tiếp lại tuyệt đối là một người ngắn nhất.
Chín nhóm người liên tiếp, Chung Sơn hạ một ngày một đêm đã dọa lui các kỳ sĩ.
Này làm sao chơi! Cho dù người khác thắng liên tiếp thì cũng không khoa trương như hắn a.
Chín chín, trên chiết bài hiện lên số 99.
- 99 thắng liên tiếp, còn kém một người, ai tới?
Cửu Vĩ Quận chúa hưng phấn nói. Hình như người thắng là nàng vậy.
Nhưng, giống như một ván cuối cùng ngày đó của Tư Mã Thiên Quân, không ai muốn xuất đầu lộ diện. Tư Mã Thiên Quân đã như thế, huống chi Chung Sơn kỳ lực càng mạnh hơn chứ?
- 99 thắng liên tiếp? Chung Thánh Vương kỳ lực thật cao nha!
Đám người trong bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh.
Từ phương hướng kia, các kỳ sĩ nhao nhao tránh ra, tiếp đó lộ ra hai người Tư Mã Túng Hoành và Tư Mã Thiên Quân.
Vừa rồi nói chuyện chính là Tư Mã Túng Hoành.
Các kỳ sĩ nhãn tình sáng lên, dù sao tình cảnh mấy ngày trước Chung Sơn làm nhục Tư Mã Thiên Quân tận mắt chứng kiến rõ ràng. Tư Mã Thiên Quân 99 thắng liên tiếp, nhưng mà khi gặp Chung Sơn, thất bại trong gang tấc, cuối cùng hung hăng bị làm nhục một phen.
Các kỳ sĩ cũng biết Tư Mã Túng Hoành kỳ lực kinh người, lần đó trăm thắng liên tiếp, căn bản là thông thuận, kỳ đạo cao thủ chân chính của Tư Mã gia, cho dù ở Thanh Khâu cũng là cao thủ hiếm có.
Tư Mã Túng Hoành nghe đồn mấy vạn năm trước đã tiến nhập Ý cảnh, hiện tại làm gì? Chẳng lẽ là báo thù cho Tư Mã Thiên Quân?
Thất bại trong gang tấc ngày đó tái hiện sao? Tuy nhiên, đối tượng thất bại trong gang tấc đổi thành là Chung Sơn?
- Quá khen, Tư Mã Túng Hoành đại nhân!
Chung Sơn ngẩng đầu, mờ nhạt nhìn lại.
Hai người cách không nhìn nhau, ánh mắt lạnh lùng trên không trung va chạm.
Tư Mã Túng Hoành không ưa gì Chung Sơn, mà Chung Sơn đối với Tư Mã Túng Hoành cũng không có chút cảm tình.
- Tư Mã Thiên Quân, ngươi làm gì? Thua không chịu nổi tìm trưởng bối xả giận sao?
Cửu Vĩ Quận chúa cười lạnh nói.
Xoát!
Ánh mắt mọi người toàn bộ nhìn về phía Tư Mã Thiên Quân, Tư Mã Thiên Quân bị gần vạn người ánh mắt này nhìn chăm chú, cho dù da mặt có dày hơn nữa thì cũng hơi hơi đỏ lên, ánh mắt trợn trùng, lựa chọn không để ý tới Cửu Vĩ Quận chúa, chỉ là oán hận nhìn về phía Chung Sơn.
- Nghe nói Chung Thánh Vương mấy ngày trước dùng kỳ lực khi nhục cháu của ta, đây là hành vi không phải là đại trượng phu nha!
Tư Mã Túng Hoành trầm giọng nói.
Tư Mã Túng Hoành giọng điệu vừa chuyển, hương vị hỏa khí mười phần.
- Khi nhục? Có gì nói vậy? Đều là do mình, không phải tự mình mua dây buộc vào chân hay sao, ngày đó Tư Mã Thiên Quân như thế nào, mọi người đều có công luận, về phần nói không phải là hành vi của đại trượng phu, Tư Mã Túng Hoành đại nhân tự tiện chủ trương, tự mình làm càn, không để ý quốc lễ, phong ấn pháp lực một gã Thánh Vương ta, giao cho bọn đạo chích đưa tới 18 tầng Địa Ngục, khi đó chính là hành động đại trượng phu sao?
Chung Sơn tuyệt không khách sáo nói.
Mọi người ồ lên một trận. Hiển nhiên đối với hành vi của Tư Mã Túng Hoành vô cùng ngoài ý muốn, tất cả phụ thuộc chủ hoàng triều là phải đưa tới Chất Hoàng Phủ mới đúng, Tư Mã Túng Hoành lại đem một thế hệ Thánh Vương tới giam ở 18 tầng Địa Ngục? Quốc lễ không hợp, lòng dạ hẹp hòi, không phải là hành động của đại trượng phu.
Không có bất kỳ cớ gì để Chung Sơn và Tư Mã Túng Hoành hư tình giả ý. Ở Thái Sơ, Tư Mã Túng Hoành còn cần thanh danh, Chung Sơn cần thanh danh làm gì? Chân trần không sợ xuyên giầy, Chung Sơn nói chuyện không chút kiêng kỵ gì.
Quả nhiên, nghe Chung Sơn nói vậy, trong mắt Tư Mã Túng Hoành ẩn ẩn lóe ra vẻ tức giận, nhưng cũng chỉ lóe lên một cái mà thôi, rất nhanh bị hắn đè xuống.
- Tốt, ta đây xem người kỳ đạo có bao nhiêu năng lực?
Tư Mã Túng Hoành lạnh lùng nói.
Tư Mã Túng Hoành thật sự sẽ đánh sao? Các kỳ sĩ trong mắt tràn ngập kinh ngạc, sau là ngạc nhiên vui mừng. Dù sao, hai kỳ thủ tuyệt thế quyết đấu, không phải dễ nhìn thấy như vậy.
- Thế nào?
Cửu Vĩ nhìn về phía Chung Sơn.
Dù sao, Cửu Vĩ biết Tư Mã Túng Hoành cường đại, sợ môn khách mình rất vất vả mới tìm được lại bị cởi áo giáp.
- Có phải sợ hay không? Sợ thì quỳ xuống, cái đầu cho ta, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ!
Tư Mã Thiên Quân ở một bên cười nói.
Chung Sơn không để ý tới Tư Mã Thiên Quân, mà lại nhìn về phía Tư Mã Túng Hoành, mờ nhạt nói:
- Nếu có chiết bài, ta đương nhiên cần một hòn đá đạp chân cuối cùng. Chỉ mong ngươi thua không nên như cháu ngươi thua không chịu nổi.
- Ngươi nói cái gì?
Tư Mã Thiên Quân cả giận nói.
Tư Mã Túng Hoành đưa tay cản lại, không cho Tư Mã Thiên Quân xúc động, lật tay lấy chiết bài của hắn ra, chiết bài có mấy chục năm không dùng.
- Vậy nhìn xem ai sẽ cười tới cuối cùng!
Tư Mã Túng Hoành thản nhiên nói.
Sơn chơi dọn dẹp một hồi.
Chung Sơn vs Tư Mã Túng Hoành!
Hai người ngồi xuống, Chung Sơn cầm quân cờ đen, Tư Mã Túng Hoành cầm quân cờ trắng. Đoán trước kết quả, Chung Sơn đi trước.
Quân cờ đen, Thiên Nguyên!
1 con hạ xuống, vẫn như ngày trước, Chung Sơn dùng hết bộ sách võ thuật để đối chiến Tư Mã Túng Hoành.
- Lại là Thiên Nguyên? Chung Sơn hắn không muốn thắng?
- Không nhất định, Chung Sơn bố cục khẳng định ẩn chứa huyền ảo. Chờ xem đi!
..........
Trong lúc mọi người nghị luận, Chung Sơn và Tư Mã Túng Hoành không ngừng hạ quân cờ, sau một canh giờ, mỗi người đều hạ xuống hơn trăm con.
Chung Sơn hạ cờ, tất cả kỳ sĩ đều cảm giác được một cỗ khí thế. Trùng trùng điệp điệp, như Trường Giang và Hoàng Hà đổ về biển rộng, thao thao bất tuyệt.
Mà kỳ đạo của Tư Mã Túng Hoành cũng rất mạnh, khiến cho người ta cảm giác như vạn mã chen bôn đằng, tung hoành thiên hạ.
Khi Chung Sơn hạ quân cờ thứ 108, trên mặt các kỳ sĩ bỗng nhiên đại biến.
Tất cả kỳ sĩ nhìn chằm chằm bàn cờ, tinh thần dường như cảm giác toàn bộ bàn cờ giống như biến thành chiến trường, vô tận đại quân xung phong liều chết, tư thế hào hùng, huyết nhiễm thiên hạ.
- Giết........!
- Giết........!
..........
Kỳ thành ảo cảnh? Kỳ sĩ tâm thần đầu nhập trong đó, đều bị tiến vào trong ảo cảnh, trước có địch đến, sau có truy binh. Một loại cảm giác không chỗ trốn tràn ngập cõi lòng.
Tư Mã Thiên Quân một bên xem đánh cờ, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Tư Mã Túng Hoành hạ cờ, lập tức, mọi người dường như nhìn thấy như thác trời trút xuống, đại quân hướng về chiến trường cuồn cuộn thanh tẩy.
Hai cường giả đỉnh phong quyết đấu, kỳ lực cảnh giới tấn công các kỳ sĩ vây xem phần lớn sắc mặt không ngừng biến hóa, cũng có kỳ sĩ yếu ớt đặt mông ngồi xuống đất, đầu đầy đổ mồ hôi, không dám nhìn thẳng.
- - - - - oOo- - - - -
Tư Mã Thiên Quân chờ đợi nhìn về phía Tư Mã Túng Hoành.
Tư Mã Túng Hoành hai mắt híp lại, quân cờ trắng bỗng nhiên hạ xuống.
- Cạch!
Trong lúc quân cờ hạ xuống, phảng phất một trận gió mát từ bàn cờ thổi qua, toàn bộ thế cục bàn cờ thay đổi.
- Phá, Nhị bá ngươi phá thế cờ của Chung Sơn.
Tư Mã Thiên Quân hưng phấn nói.
- Ừ!
Tư Mã Túng Hoành vừa lòng gật gật đầu.
- Thắng liên tiếp ta 3 ván, ngụm ác khí này thật sự khó nuốt, nếu như hôm qua ta nghĩ tới một thế cờ này của Nhị bá, vậy là tốt rồi.
Tư Mã Thiên Quân đầy mặt phẫn hận nói.
- Không, ngươi còn không phải đối thủ của hắn!
Tư Mã Túng Hoành lắc đầu nói.
- Vì sao?
- Kỳ đạo của Chung Sơn, đã không chỉ là Ý cảnh, mà đã tiếp cận Đạo cảnh rồi, ngươi mới vừa vào Ý cảnh không lâu, tạm thời rất khó thắng hắn!
Tư Mã Túng Hoành trầm giọng nói.
- Đạo cảnh? Chung Sơn đã tiến vào đạo cảnh?
Tư Mã Thiên Quân kinh ngạc nói.
- Không, ta chỉ là nói hắn tiếp cận Đạo cảnh, bây giờ còn ở trong Ý cảnh. Hắn tu Đế Vương chi đạo, tâm là Đế Vương đạo, làm sao có thể chuyên tâm ở trên kỳ đạo? Nhất tâm há có thể nhị dụng? Cho nên ta nói hắn vẫn còn ở trong Ý cảnh!
Tư Mã Túng Hoành trầm giọng nói.
- Vậy Nhị bá ngươi thì sao?
Tư Mã Thiên Quân mang theo một tia chờ đợi hỏi.
- Ta? Ta cũng vậy đến gần đạo cảnh mà thôi, đạo cảnh, không phải dễ đạt tới như vậy, ở ta Tư Mã gia, có thể đạt tới đạo cảnh, chỉ có tiểu vương gia.
Tư Mã Túng Hoành trịnh trọng nói.
- Tiểu vương gia? Thiếu gia chủ? Tiểu vương gia đạt tới đạo cảnh?
Tư Mã Thiên Quân mang theo một cỗ kinh ngạc hỏi.
- Không sai, tiểu vương gia đã đạt tới đạo cảnh, lần Yên Hải Vân Sơn này, Tư Mã gia ta chủ yếu trong cậy vào tiểu vương gia.
Tư Mã Túng Hoành nói.
- Thiếu gia!
Viện ngoại bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu của một gã hạ nhân.
- Vào đi!
Tư Mã Thiên Quân trầm giọng nói.
Rất nhanh, một tên hạ nhân tiến vào.
- Chuyện gì?
- Khởi bẩm thiếu gia, nhị lão gia, vừa rồi có người hầu báo lại, ở quảng trường Nhị Kỳ, Chung Sơn lại xuất hiện đánh cờ!
Tên hạ nhân kia nói.
- Cái gì? Chung Sơn đi ra? Hắn làm sao có thể đi ra?
Tư Mã Thiên Quân kinh ngạc hỏi.
Tư Mã Túng Hoành hai mắt cũng híp lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
- Nhị bá, ngươi thấy sao?
Tư Mã Thiên Quân nhíu mày hỏi.
- Đi, đi xem!
Tư Mã Túng Hoành nói.
- Vâng!
- - - - -
Quảng trường Nhị Kỳ.
Giờ phút này vây đầy kỳ sĩ, từng người vô cùng kích động nhìn ván cờ trung tâm quảng trường.
Bởi vì giờ phút này ở trung tâm quảng trường, bài trí ra một bàn cờ đặc thù. Hoặc là nói mười bàn cờ.
Chung Sơn đã đến, rất nhanh dẫn tới kỳ sĩ mấy ngày hôm trước chú ý, Đại Tranh Thánh Vương.
Đại Tranh Thánh Vương đến đây? Ngay từ đầu, mọi người còn có lòng muốn cùng Chung Sơn đánh cờ, nhưng sau khi Chung Sơn liên tục thắng 6 ván, phần lớn người ở đây không dám ra nữa. Bởi vì kỳ đạo của Thánh Vương vận đen đủi, thật sự quá lợi hại.
Hiếm có sức mạnh nào sánh bằng, tiến vào chỉ có thua.
Lúc này, một bên quan viên mang tới một bàn cờ đặc thù, mười bàn cờ làm thành một vòng, Chung Sơn đặt chiết bài ở cái lỗ trung tâm.
Chung Sơn dùng 1 chống mười?
Lúc này, những kỳ sĩ kia mới lại lần nữa bày ra kiêu ngạo của họ, nhao nhao ngồi xuống.
Một bên Cửu Vĩ Quận chúa ánh mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, tốt lắm, mình rốt cuộc cũng có một tên môn khách giữ được thể diện.
Chung Sơn ngồi ở trung tâm, quân cờ không ngừng đặt xuống, đánh xuống bàn cờ xung quanh.
Một chống mười, Chung Sơn vui mừng không sợ, hoặc là nói, đây căn bản là hai mặt thượng quyết đấu. Vẫn là 1 canh giờ, Chung Sơn liền thắng mười người.
Trong lúc đó, người khác không ngừng suy tư, mà Chung Sơn lại dường như không chút suy tư vậy, bố cục giống nhau, giết mười người không hề có lực chống đỡ.
Kỳ lực Chung Sơn quá mạnh.
Trăm thắng liên tiếp, đối với Chung Sơn mà nói, rất dễ dàng, cao thủ chân chính, từ lúc mấy chục năm trước đã lấy được tư cách, ở trong này, đều là chỉ là một ít người kỳ đạo thấp kém mà thôi.
Chung Sơn đại sát tứ phương, Cửu Vĩ Quận chúa tràn ngập hưng phấn nói:
- Tốt lắm, mổ tiếp, mổ tiếp!
Mọi người cổ quái nhìn Cửu Vĩ Quận chúa, cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu, dường như người thế gian biến hết thành heo vậy, mổ tiếp? Mổ tiếp? Ngươi cho chúng ta là heo à?
Nhưng mà thắng bại vẫn là vừa xem là hiểu ngay, một đám đều bị đánh bại, con số trong chiết bài của Chung Sơn cũng càng ngày càng lớn.
Trăm thắng liên tiếp, xem ra không bao lâu à.
Chung Sơn kỳ lực có lẽ không phải cao nhất Thanh Khâu, nhưng mà thời gian trăm thắng liên tiếp lại tuyệt đối là một người ngắn nhất.
Chín nhóm người liên tiếp, Chung Sơn hạ một ngày một đêm đã dọa lui các kỳ sĩ.
Này làm sao chơi! Cho dù người khác thắng liên tiếp thì cũng không khoa trương như hắn a.
Chín chín, trên chiết bài hiện lên số 99.
- 99 thắng liên tiếp, còn kém một người, ai tới?
Cửu Vĩ Quận chúa hưng phấn nói. Hình như người thắng là nàng vậy.
Nhưng, giống như một ván cuối cùng ngày đó của Tư Mã Thiên Quân, không ai muốn xuất đầu lộ diện. Tư Mã Thiên Quân đã như thế, huống chi Chung Sơn kỳ lực càng mạnh hơn chứ?
- 99 thắng liên tiếp? Chung Thánh Vương kỳ lực thật cao nha!
Đám người trong bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh.
Từ phương hướng kia, các kỳ sĩ nhao nhao tránh ra, tiếp đó lộ ra hai người Tư Mã Túng Hoành và Tư Mã Thiên Quân.
Vừa rồi nói chuyện chính là Tư Mã Túng Hoành.
Các kỳ sĩ nhãn tình sáng lên, dù sao tình cảnh mấy ngày trước Chung Sơn làm nhục Tư Mã Thiên Quân tận mắt chứng kiến rõ ràng. Tư Mã Thiên Quân 99 thắng liên tiếp, nhưng mà khi gặp Chung Sơn, thất bại trong gang tấc, cuối cùng hung hăng bị làm nhục một phen.
Các kỳ sĩ cũng biết Tư Mã Túng Hoành kỳ lực kinh người, lần đó trăm thắng liên tiếp, căn bản là thông thuận, kỳ đạo cao thủ chân chính của Tư Mã gia, cho dù ở Thanh Khâu cũng là cao thủ hiếm có.
Tư Mã Túng Hoành nghe đồn mấy vạn năm trước đã tiến nhập Ý cảnh, hiện tại làm gì? Chẳng lẽ là báo thù cho Tư Mã Thiên Quân?
Thất bại trong gang tấc ngày đó tái hiện sao? Tuy nhiên, đối tượng thất bại trong gang tấc đổi thành là Chung Sơn?
- Quá khen, Tư Mã Túng Hoành đại nhân!
Chung Sơn ngẩng đầu, mờ nhạt nhìn lại.
Hai người cách không nhìn nhau, ánh mắt lạnh lùng trên không trung va chạm.
Tư Mã Túng Hoành không ưa gì Chung Sơn, mà Chung Sơn đối với Tư Mã Túng Hoành cũng không có chút cảm tình.
- Tư Mã Thiên Quân, ngươi làm gì? Thua không chịu nổi tìm trưởng bối xả giận sao?
Cửu Vĩ Quận chúa cười lạnh nói.
Xoát!
Ánh mắt mọi người toàn bộ nhìn về phía Tư Mã Thiên Quân, Tư Mã Thiên Quân bị gần vạn người ánh mắt này nhìn chăm chú, cho dù da mặt có dày hơn nữa thì cũng hơi hơi đỏ lên, ánh mắt trợn trùng, lựa chọn không để ý tới Cửu Vĩ Quận chúa, chỉ là oán hận nhìn về phía Chung Sơn.
- Nghe nói Chung Thánh Vương mấy ngày trước dùng kỳ lực khi nhục cháu của ta, đây là hành vi không phải là đại trượng phu nha!
Tư Mã Túng Hoành trầm giọng nói.
Tư Mã Túng Hoành giọng điệu vừa chuyển, hương vị hỏa khí mười phần.
- Khi nhục? Có gì nói vậy? Đều là do mình, không phải tự mình mua dây buộc vào chân hay sao, ngày đó Tư Mã Thiên Quân như thế nào, mọi người đều có công luận, về phần nói không phải là hành vi của đại trượng phu, Tư Mã Túng Hoành đại nhân tự tiện chủ trương, tự mình làm càn, không để ý quốc lễ, phong ấn pháp lực một gã Thánh Vương ta, giao cho bọn đạo chích đưa tới 18 tầng Địa Ngục, khi đó chính là hành động đại trượng phu sao?
Chung Sơn tuyệt không khách sáo nói.
Mọi người ồ lên một trận. Hiển nhiên đối với hành vi của Tư Mã Túng Hoành vô cùng ngoài ý muốn, tất cả phụ thuộc chủ hoàng triều là phải đưa tới Chất Hoàng Phủ mới đúng, Tư Mã Túng Hoành lại đem một thế hệ Thánh Vương tới giam ở 18 tầng Địa Ngục? Quốc lễ không hợp, lòng dạ hẹp hòi, không phải là hành động của đại trượng phu.
Không có bất kỳ cớ gì để Chung Sơn và Tư Mã Túng Hoành hư tình giả ý. Ở Thái Sơ, Tư Mã Túng Hoành còn cần thanh danh, Chung Sơn cần thanh danh làm gì? Chân trần không sợ xuyên giầy, Chung Sơn nói chuyện không chút kiêng kỵ gì.
Quả nhiên, nghe Chung Sơn nói vậy, trong mắt Tư Mã Túng Hoành ẩn ẩn lóe ra vẻ tức giận, nhưng cũng chỉ lóe lên một cái mà thôi, rất nhanh bị hắn đè xuống.
- Tốt, ta đây xem người kỳ đạo có bao nhiêu năng lực?
Tư Mã Túng Hoành lạnh lùng nói.
Tư Mã Túng Hoành thật sự sẽ đánh sao? Các kỳ sĩ trong mắt tràn ngập kinh ngạc, sau là ngạc nhiên vui mừng. Dù sao, hai kỳ thủ tuyệt thế quyết đấu, không phải dễ nhìn thấy như vậy.
- Thế nào?
Cửu Vĩ nhìn về phía Chung Sơn.
Dù sao, Cửu Vĩ biết Tư Mã Túng Hoành cường đại, sợ môn khách mình rất vất vả mới tìm được lại bị cởi áo giáp.
- Có phải sợ hay không? Sợ thì quỳ xuống, cái đầu cho ta, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ!
Tư Mã Thiên Quân ở một bên cười nói.
Chung Sơn không để ý tới Tư Mã Thiên Quân, mà lại nhìn về phía Tư Mã Túng Hoành, mờ nhạt nói:
- Nếu có chiết bài, ta đương nhiên cần một hòn đá đạp chân cuối cùng. Chỉ mong ngươi thua không nên như cháu ngươi thua không chịu nổi.
- Ngươi nói cái gì?
Tư Mã Thiên Quân cả giận nói.
Tư Mã Túng Hoành đưa tay cản lại, không cho Tư Mã Thiên Quân xúc động, lật tay lấy chiết bài của hắn ra, chiết bài có mấy chục năm không dùng.
- Vậy nhìn xem ai sẽ cười tới cuối cùng!
Tư Mã Túng Hoành thản nhiên nói.
Sơn chơi dọn dẹp một hồi.
Chung Sơn vs Tư Mã Túng Hoành!
Hai người ngồi xuống, Chung Sơn cầm quân cờ đen, Tư Mã Túng Hoành cầm quân cờ trắng. Đoán trước kết quả, Chung Sơn đi trước.
Quân cờ đen, Thiên Nguyên!
1 con hạ xuống, vẫn như ngày trước, Chung Sơn dùng hết bộ sách võ thuật để đối chiến Tư Mã Túng Hoành.
- Lại là Thiên Nguyên? Chung Sơn hắn không muốn thắng?
- Không nhất định, Chung Sơn bố cục khẳng định ẩn chứa huyền ảo. Chờ xem đi!
..........
Trong lúc mọi người nghị luận, Chung Sơn và Tư Mã Túng Hoành không ngừng hạ quân cờ, sau một canh giờ, mỗi người đều hạ xuống hơn trăm con.
Chung Sơn hạ cờ, tất cả kỳ sĩ đều cảm giác được một cỗ khí thế. Trùng trùng điệp điệp, như Trường Giang và Hoàng Hà đổ về biển rộng, thao thao bất tuyệt.
Mà kỳ đạo của Tư Mã Túng Hoành cũng rất mạnh, khiến cho người ta cảm giác như vạn mã chen bôn đằng, tung hoành thiên hạ.
Khi Chung Sơn hạ quân cờ thứ 108, trên mặt các kỳ sĩ bỗng nhiên đại biến.
Tất cả kỳ sĩ nhìn chằm chằm bàn cờ, tinh thần dường như cảm giác toàn bộ bàn cờ giống như biến thành chiến trường, vô tận đại quân xung phong liều chết, tư thế hào hùng, huyết nhiễm thiên hạ.
- Giết........!
- Giết........!
..........
Kỳ thành ảo cảnh? Kỳ sĩ tâm thần đầu nhập trong đó, đều bị tiến vào trong ảo cảnh, trước có địch đến, sau có truy binh. Một loại cảm giác không chỗ trốn tràn ngập cõi lòng.
Tư Mã Thiên Quân một bên xem đánh cờ, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Tư Mã Túng Hoành hạ cờ, lập tức, mọi người dường như nhìn thấy như thác trời trút xuống, đại quân hướng về chiến trường cuồn cuộn thanh tẩy.
Hai cường giả đỉnh phong quyết đấu, kỳ lực cảnh giới tấn công các kỳ sĩ vây xem phần lớn sắc mặt không ngừng biến hóa, cũng có kỳ sĩ yếu ớt đặt mông ngồi xuống đất, đầu đầy đổ mồ hôi, không dám nhìn thẳng.
- - - - - oOo- - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.