Trường Sinh Bất Tử

Quyển 2 - Chương 6: Hồng Loan hỏa diễm

Quan Kỳ

10/04/2013



Giữa không trung, hô hấp của Thiên Linh Nhi trở nên dồn dập.

Thân hình nàng uốn éo rất nhanh.

Có thể uốn éo được rồi sao?

Thiên Linh Nhi vui mừng nhìn hai bàn tay của minh, lực giam cầm đã biến mất, biến mất rồi sao?

Thiên Linh Nhi cố gắng uốn éo, cố gắng giãy ra.

Ở bên kia, trên khuôn mặt của lão già cũng có sự biến đổi, khuôn mặt ửng đỏ lên, không thể tưởng tượng được mà nhìn Chung Sơn.

Thiên Linh Nhi nhanh chóng đi về phía Chung Sơn, bởi vì Chung Sơn còn bị giam cầm trong đó.

Chạy về phía Chung Sơn, Thiên Linh Nhi có một cảm giác nhiệt độ bốn phía tại sao đột nhiên lại tăng lên như vậy, nàng cảm thấy rất nóng, rất muốn cởi bỏ quần áo ra.

Hấp thu Hồng Loan mê vụ càng nhiều, trên khuôn mặt lão già càng ngày càng đỏ, mê loạn ư? Chỉ là đáng sợ hơn, đáng sợ hơn, mình hiện tại không có gì, làm sao làm sao có thể như vậy?

Nửa người dưới bị giam cầm trong băng không thể nào nhúc nhích, nhưng mà giờ phút này lão già cũng biết là không ổn.

Hai mắt lão hung hăng trừng lên.

- Phụt.

Thân thể của Chung Sơn quay ngược lại, đồng thời lồng ngực cũng bị ép, hắn thổ ra một ngụm máu tươi lên vách đá.

Thần thức, Chung Sơn đùng thần thức đánh sâu vào, đây cũng chính là Chung Sơn, nếu như là Tiên Thiên tầng thứ tư bình thường thì đã sớm chết.

Gian khổ, Chung Sơn nở ra một nụ cười điên cuồng.

- Ha ha ha.

Chung Sơn cười, Hồng Loan mê vụ chế tạo ra ngày càng nhiều, ngày càng nhiều phấn hồng phóng tới lão già, bởi vì Chung Sơn bây giờ biết rằng, lão già hiện tại mới vẫn chưa bị khắc chế, nhất định là còn nguy hiểm, nhất định phải làm cho hắn bị mê loạn, một khi hắn bị mê loạn mình có thể được cứu.

Mi tâm niệm lực không có nhưng mà Chung Sơn lại điên cuồng thúc giục.

- két.

Chung Sơn đột nhiên cảm tháy Mi tâm niệm lực đã trống rỗng, mi tâm ở trên giữa không trung đột nhiên vỡ tan một tiếng.

Rốt cuộc cũng không ra chút niệm lực nào.

Nhưng mà khuôn mặt của Chung Sơn cũng lộ ra một vẻ cổ quái.



Bởi vì hắn cảm nhận được, ở trong giữa không gian mi tâm có một đạo nứt ra, một ánh sáng màu hồng phấn.

Hỏa diễm ư? Một cái hỏa diễm vô hạn ư?

Không tấn không phá, không phá không sinh, không sinh không cháy.

Chung Sơn đột nhiên nhớ tới một câu của Hồng Loan thiên kinh, tầng thứ ba? Tầng thứ ba ư?

Chung Sơn không thể tưởng tượng nổi, cảm nhận được mi tâm của mình, tầng thứ ba rồi ư? Cùng là mười hai tầng công pháp, Thiên Ma Thối Thể dừng ở tầng thứ nhất mà Hồng Loan Thiên Kinh không lâu sau khi đột phá tầng thứ hai đã đột phá đến tầng thứ ba rồi sao? Ông trời ơi có phải ông muốn trêu đùa ta hay công? Ta căn cốt kém như vậy, chẳng lẽ lại có thiên phú về phương diện này sao.

Chung Sơn không động đậy được, Hồng Loan thiên kinh cũng tiêu hao hết, tuy nhiên đã đạt tới tầng thứ ba thì Chung Sơn biết rõ bây giờ tuyệt đối không thể thúc giục, hơn nữa, lão giả đang nhìn phía dưới của lão, bản thân của lão bị trọng thương từ rất lâu, xương cốt toàn thân cũng như bị nát tan, ở lồng ngực, xương sườn tuy không bị gãy nhưng không thể nhúc nhích được gì nhiều, sức lực sức lực khủng bố.

Thiên Linh Nhi nhìn thấy Chung Sơn bay ra ngoài thì hoảng sợ chạy tới, lúc đuổi kịp Chung Sơn, cũng là lúc Chung Sơn phát ra Hồng Loan thiên kinh, trong lúc mê loạn, Thiên Linh Nhi ôm lấy ngực của Chung Sơn, cả người trể nên mê man.

Chỉ là giờ phút này, Chung Sơn không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý để Thiên Linh Nhi chạm vào mình.

Ở bên kia, suy nghĩ của lão già cũng trở nên hỗn loạn.

Tu vi cao thì sao? Hồng loan mê vụ chính là đệ nhất thiên hạ, lão già hiện nay hai mắt đỏ bừng, mặc dù nửa người dưới đã bị đông cứng nhưng hai mắt vẫn đỏ rực, cái này giống như là một thái giám uống một chén xuân dược vậy, vô cùng điên khùng.

- A.

Lão già không kìm được quẫy thân hình của mình, tóc của lão đột nhiên rút ra khỏi nham thạch nóng chảy, hắc băng ở trên người bỗng nhiên tăng vọt, trong nháy mắt đã vọt lên tới lồng ngực của lão, đau đớn, đau đớn này tuyệt đối là tra tấn đệ nhất thiên hạ. Lý trí của lão già dần dần bị đánh mất, tóc một lần nữa lại nhúng vào nham thạch nóng chảy, điên cuồng hấp thu.

Thần trí không minh mẫn, vô cùng xúc động, một lượng lớn hỏa độc bị lão già hút vào.

- A.

Lão già thảm thiết kêu lên, băng phien trên người biến mất, biến mất toàn bộ, một chút băng phiến cũng không có mà toàn thân lão là hỏa diễm, toàn bộ thân hình đều bị hỏa diễm vây quanh.

Lão già thống khổ bay lên.

- Ầm.

Lão già đụng vào vách núi.

Chạm vào vách núi, một tiếng nổ ngập trời vang lên, nham thạch từ trên chảy xuống, tạo thành một luồng sóng lớn.

Thân hình lão già liền biến đổi, vọt tới một vách núi khác.

- Ầm.

Chung Sơn hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Sơn động bị đập vỡ ư? Lão già này định đập vỡ sơn động ư?

Nhưng Chung Sơn lúc này đang ngã lên mặt đất, không thể nào động đậy được, hắn chỉ có thể cử động hai tay, mà lúc này ở trong lồng ngực của hắn, Thiên Linh Nhi không ngừng ôm hắn, vừa hôn lại chạm vào, cả khuôn mặt của nàng chà xát vào trong lồng ngực của hắn.



Thân hình mềm mại tựa như là bạch tuộc quấn quít bên cạnh, không ngừng vặn vẹo. Chung Sơn không biết phải làm sao, kế tiếp phải làm sao bây giờ?

Thiên Linh Nhi ở trong lồng ngực của Chung Sơn mê loạn, không ngừng hôn Chung Sơn, không ngừng phát ra thanh âm như muốn khóc.

Nghiệp chướng!

Chung Sơn cũng lộ ra một vẻ khổ sở. Lão già đó không ngừng gặp trở ngại, đụng phải núi đá lớn, từng tảng đá rơi xuống. Biết rằng còn ở trong động là còn nguy hiểm, cái này tựa như là một tảng núi sụp xuống vậy.

Mình không thể nhúc nhích, thân hình mình bị trọng thương mà Thiên Linh Nhi không ngừng quấn vào mình.

Nhìn Thiên Linh Nhi ở trong lồng ngực, thân hình nàng vô cùng mềm mại, tuy nàng còn trẻ nhưng một nam nhân khi bị nàng làm như vậy đều không chịu được, cho dù là đang bị trọng thương.

Chung Sơn bây giờ thật hy vọng mình cũng trúng cái phấn hồng đệ nhất thiên hạ này, mình cũng mê loạn thì tố hơn, nhưng đầu óc của hắn rất tỉnh táo, thứ do hắn chế ra, hắn có thể miễn dịch.

Chung Sơn một bên thổ huyết, một bên không ngừng bị Thiên Linh Nhi quấy rầy, hắn không thể phản kháng cuối cùng chỉ có thể ôm lấy Thiên Linh Nhi để cho nàng không lộn xộn nữa.

Sơn động tựa như là muốn sụp đổ xuống, với sức lực của lão già, sau vài lần đánh vào vách động, cuối cùng cũng có một tiếng vang lớn, toàn bộ sơn động đã sụp đổ.

Chung Sơn gian nan ôm Thiên Linh Nhi lùi về phía sau.

Bất đắc dĩ phải lùi về, tảng đá ở phía trên bị đánh rơi xuống, chỉ có thể tránh vào trong góc mới không bị sao.

- Xèo xèo.

Sau một tiếng này, tất cả đều trở nên an tĩnh, vô cùng an tĩnh.

Chung Sơn quái dị nhìn nham thạch nóng chảy, lão già kia vừa rồi đã rơi vào sao?

Tuyệt thế kiêu hùng, tuyệt thế cường giả lại bị chết trong mê loạn, rơi xuống nham thạch mà chết.

Chung Sơn há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt. Lão già ngã xuống nham thạch vùng vẫy một hồi, rồi không truyền ra thanh âm nữa.

Thấy cảnh tượng này, Chung Sơn rốt cuộc cũng đã xác định, mình tạm thời đã an toàn.

Hắn cúi đầu nhìn về phía Thiên Linh Nhi đang mê man, y phục của Thiên Linh Nhi lúc này đã hơi xộc xệch lộ ra mọt chiếc áo lót màu hồng bên trong. Hai bạch thỏ ở trước ngực nàng cũng lộ ra, dán vào lồng ngực Chung Sơn, mà quần áo của Chung Sơn cũng đã bị nàng kéo ra hơn một nửa.

Trên khuôn mặt Chung Sơn nở ra một nụ cười khổ.

Mi tâm Hồng Loan hỏa diễm nhanh chóng phóng lên, Hồng Loan mê vụ bốn phía, còn có cả Hồng Loan mê vụ trong người cả Thiên Linh Nhi bị thu lại. Đây là lần thứ hai trong lòng Chung Sơn nở ra một nụ cười khổ.

Thiên Linh Nhi? Chung Sơn lắc đầu, trên khuôn mặt lộ ra một vẻ quái dị, hắn cũng có tình cảm với nàng, nhưng tình cảm này so với tín niệm thì còn kém hơn rất nhiều.

Một hồi sau, tất cả Hồng Loan mê vụ trong này đều đã bị hấp thu.

Thiên Linh Nhi một lần nữa mệt mỏi ngủ đi, nhìn thấy Thiên Linh Nhi chiếm hết tiện nghi của mình rồi ngủ, Chung Sơn cười khổ một hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Bất Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook