Quyển 11 - Chương 137: Hồng Quân hùng mạnh
Quan Kỳ
27/01/2015
Cha con U Lam, U Tĩnh Tâm được đoàn người Chung Sơn cứu ra, tuy rằng ăn
chút đan dược khôi phục nhiều hơn, nhưng hai người vẫn im lặng.
Hai người vốn là cao cao tại thượng, thiên hạ không ai dám coi thường, hiện tại bị người ta quyết định như hàng hóa.
Đại thế giới? U Lam cúi đầu cắn răng!
Trước đó, U Lam từng có cảm giác độc cô cầu bại, là Thánh nhân đệ nhất thiên hạ, không ai địch nổi, những ngày không có đối thủ thật là không thoải mái, mỗi ngày không còn mục tiêu để mình tu luyện, nếu cho ta một đối thủ thì thật tốt!
Hiện giờ, đối thủ tới rồi! Không chỉ một cái, mà là cả đống lớn, bọn họ đều đến từ đại thế giới.
Đám này cường giả này mạnh mẽ kinh thế hãi tục, Thánh nhân đệ nhất thiên hạ như mình thoáng cái bị đối phương ép bỏ đi Thánh vị, càng có thể làm thịt tùy ý.
Người đại thế giới thật sự đều lợi hại như thế? Mình tới đại thế giới, ngay cả tư cách thành Thánh cũng không có?
Trong lòng U Lam chua xót, đồng thời ghi nhớ kỹ một cái tên, Nguyên Thủy.
Nguyên Thủy, có lẽ là tuyệt thế cường giả đại thế giới? Chung Sơn dù mạnh, nhưng cũng không bằng hắn.
Nguyên Thủy?
Ngay trong lúc U Lam khắc ghi Nguyên Thủy Thiên Tôn trong lòng, bỗng nhiên mọi người dừng lại.
U Lam biến sắc, quay đầu nhìn lại.
Hít, U Lam bỗng hút một hơi lạnh.
Nguyên Thủy Thiên Tôn mạnh mẽ, U Lam hiểu sâu sắc, hơn nữa Nguyên Thủy Thiên Tôn đã thành Thánh nhân giới này, có được thiên địa chống lưng, trạng thái vô địch, còn có người dám gây chuyện với hắn?
Ai?
Xa xa, kiếm khí vô tận đụng tới như vạn dòng sông hội tụ, trút xuống Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Hàng tỷ kiếm khí chen nhau trút xuống, chém nát hư không, thế giới kiếm mênh mông vô tận.
- Thật mạnh! Kiếm Ngạo kinh ngạc nói.
Kiếm Ngạo nói, dĩ nhiên là kiếm ý, một cái kiếm ý mạnh hơn Kiếm Ngạo.
Ầm....
Vạn kiếm bùng nổ, không gian vỡ nát mở rộng gấp 10.
Nhưng, sau đợt tấn công lần này, mọi thứ như ngừng lại.
Bên ngoài, đoàn người Chung Sơn đứng nhìn từ xa, hư không vỡ nát chậm rãi khôi phục, kiếm khí dần biến mất, hiện ra cảnh tượng ở trung tâm.
Hư ảnh Tử Tiêu Cung to lớn đã biến mất, hóa thành quả cầu nhỏ nổi giữa hư không, 1000 đường thiên đạo xung quanh không ngừng trút năng lượng vào đó.
Bầu trời, Thương Thiên Nhãn khổng lồ lúc này chầm chậm khép lại, từ từ biến mất.
Bên cạnh quả cầu nhỏ, Nguyên Thủy Thiên Tôn cầm Nguyên Thủy Phiên, phun ra hỗn độn khí nhàn nhạt, cổ tay áo đã vỡ, sắc mặt âm trầm phức tạp nhìn bên kia.
Lúc này, đối diện Nguyên Thủy Thiên Tôn là một nam nhân áo bào xanh, áo bào xanh cực kỳ hoa lệ, thậm chí còn có viền vàng hoa mỹ. Trong tay nam tử có một thanh trường kiếm màu xanh, khuôn mặt mờ ảo, trên trán loáng thoáng có một chữ Tạp.
- Đó là Tạp? Thi tiên sinh liếc một cái liền nhận ra.
- Năm đó lúc ở tiểu thế giới, chúng ta còn có thể nhìn thấy mặt của hắn, chỉ là nhìn qua liền không nhớ rõ, hiện tại lại căn bản không thấy rõ mặt của hắn! Chung Sơn trầm giọng nói.
- Đó là bởi vì hắn thi biến thành công. Thi tiên sinh giải thích.
- Đây là cổ thi thể của Thông Thiên giáo chủ? Vương Khô hỏi.
- Thông Thiên? Sắc mặt Kiếm Ngạo trầm xuống.
Thánh nhân của kiếm? Tru Tiên Tứ Kiếm cùng Thanh Bình Kiếm, như vậy, trong tay hắn hiện tại là Thanh Bình Kiếm!
- Thông Thiên? Chưa chắc! Chung Sơn lắc đầu nói.
Đằng xa, Nguyên Thủy mở ra Nguyên Thủy Phiên, nhìn chằm chằm Tạp đối diện.
- Thi Thể Thông Thiên? Không ngờ ngươi chiếm lấy thi thể Thông Thiên? Lão sư, đệ tử gọi ngài là lão sư một lần cuối cùng, muốn thỉnh giáo lão sư một lần cuối cùng. Ngài đã nói một đạo truyền tam hữu, nhất thủy tam khai, số trời ban đầu, bốn thầy trò chúng ta chính là căn bản nghịch thiên, nhưng tại sao lại như thế? Thái Thượng ngã xuống, ta còn có thể coi như số mệnh của hắn không tốt, nhưng, không thể ngờ thi thể Thông Thiên cũng bị ngài chiếm giữ, tại sao lại như thế? Nguyên Thủy hít một hơi nói.
Tạp không nói gì, mà nhìn Tử Tiêu Cung trên không trung, cực kỳ cổ quái.
Bỗng nhiên, ánh mắt Nguyên Thủy co rút, hai mắt nhìn chằm chằm chữ "Tạp" trên trán Tạp.
- Ta hiểu được rồi, một đạo truyền tam hữu, nhất thủy tam khai, số trời ban đầu, đúng thế, Tạp, nhất thủy tam khai? Nguyên tắc của ngài không thay đổi, chỉ là muốn làm lại lần nữa, lại truyền tam hữu? Giành lại thiên địa? Còn ba người chúng ta bị ngài từ bỏ? Sắc mặt Nguyên Thủy trầm xuống nói.
Tạp quay đầu nhìn về phía Nguyên Thủy, khuôn mặt không rõ ràng, nhưng có thể nhìn thái độ của Tạp là hiểu, Nguyên Thủy đoán không sai.
Tạp, chính là Hồng Quân, Hồng Quân chính là Tạp.
Xa xa, ngoài U Lam, U Tĩnh Tâm không hiểu chuyện, đoàn người Chung Sơn cũng im lặng nhìn.
- Quả nhiên! Chung Sơn thở ra một hơi.
Từ Bích Du Cung lần trước, đoàn người Chung Sơn nhìn thấy Tạo Hóa Ngọc Điệp, Chung Sơn đã có suy đoán, chỉ là vẫn không chắc chắn. Tạo Hóa Ngọc Điệp, đó là bảo vật của Hồng Quân, ngoài Hồng Quân ra, ai lại có được? Sau đó Thi tiên sinh lấy được chiếc quan tài, cũng càng xác nhận, ngoài dấu ấn của Thông Thiên, còn có dấu ấn của Hồng Quân.
Thân phận của Tạp rõ ràng, hiện tại được chính miệng Nguyên Thủy nói ra, vậy sẽ không sai.
Đằng sau Chung Sơn, mọi người đều ngừng thở, vào lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Tạp đều khác nhau. Tạp? Chỉ là Thánh nhân thi biến mà thôi, nhưng mà Hồng Quân thì khác, Thánh nhân đệ nhất thiên hạ mấy chục vạn năm trước! Không phải Tổ Long Mật Cảnh nho nhỏ này, mà là cả đại thế giới.
Nguyên Thủy Thiên Tôn hiểu rõ mọi chuyện, lập tức vươn tay chụp lấy quả cầu.
Nhưng ngay khi Nguyên Thủy ra tay, Hồng Quân cũng hành động, Thanh Bình Kiếm trong tay vung lên, một cái dòng sông kiếm đánh tới, sông kiếm cuồng bạo xé nát hư không, lập tức đánh lên Nguyên Thủy Phiên, ngăn cản động tác của Nguyên Thủy.
Một cỗ hận ý phun ra trong mắt Nguyên Thủy.
- Oai thiên địa! Nguyên Thủy tung chiêu.
1000 thiên đạo lập tức phun ra ánh sáng chói mắt, không gian bên trên Hồng Quân như sụp đổ, hình thành lốc xoáy nhiều màu đè xuống Hồng Quân.
- Thời không sụp đổ, thiên địa diệt? U Lam trọng thương kinh hãi hô lên.
- Phụ thân?
- Sao lại thế này? Thời không sụp đổ, thiên địa diệt? Lực đại thế thiên địa có thể phát huy ra tuyệt chiêu của Thương Thiên Nhãn? Không thể nào! U Lam kinh hãi không thể hiểu được.
Nhưng mà, Nguyên Thủy Thiên Tôn lại thật sự làm được, điều động 1000 lực lượng thiên đạo, làm ra được chiêu thức mà Thánh nhân giới này không dám nghĩ tới. Thời không to lớn sụp xuống, trong vòng vạn dặm lập tức hóa thành không gian không thiên không địa, hỗn độn, không phân biệt trên dưới trái phải.
Không gian bên ngoài nhanh chóng bạo động.
Đoàn người Chung Sơn dù cách rất xa, nhưng cũng vội rút trở ra sau.
Trong lúc rút đi, xung quanh bỗng toát ra rất nhiều bóng dáng.
- Mặc Tử? Hắn không đi? Kim Bằng kinh ngạc nhìn một bóng người đằng xa.
Lúc này, U Lam mới phát hiện, lúc trước mình thật sự quá ngây thơ.
Nguyên Thủy ra tay toàn lực, lập tức bức ra tất cả cường giả xung quanh.
Không ngờ có nhiều như thế? Phải mấy trăm người?
Ầm....
Tiếng nổ ầm ầm bùng lên từ xa.
Phạm vi thời không sụp đổ bỗng bùng nổ, hàng tỷ tỷ kiếm khí tràn ngập, những kiếm khí này xuất hiện không chỉ là phá hủy, mà lại như tu sửa với tốc độ khủng khiếp, chỉ nháy mắt liền khôi phục bình thường.
Hồng Quân đứng trên hư không, trường kiếm chỉ xuống, trên người không dính hạt bụi, nhìn đối điện, trên Tế đàn thiên địa khổng lồ kia, Tế đàn thiên địa mà Nguyên Thủy giành lấy Thánh vị lúc này đã vỡ vụn.
Nguyên Thủy toàn thân đầy vết kiếm, khóe miệng chảy máu, cầm Nguyên Thủy Phiên dữ tợn nhìn đối diện.
Thua rồi?
Bị Hồng Quân một chiêu đánh bại?
Cường giả vây xem xung quanh đều rung động, đây là Thánh nhân đệ nhất thiên hạ năm đó? Quá mạnh mẽ! Tồn tại mạnh mẽ như Nguyên Thủy Thiên Tôn, vậy mà bị Hồng Quân một kiếm đánh bại?
Không thể tưởng tượng nhất là cha con U Lam, vừa rồi Nguyên Thủy Thiên Tôn dùng lực lượng thiên đạo hình thành thời không sụp đổ, khiến cho U Lam ghi nhớ Nguyên Thủy sâu sắc, nhưng đảo mắt lại biến đổi.
Nguyên Thủy vô địch như thế, vậy mà không địch lại được người áo bào xanh kia? Chỉ một hiệp thôi? Nguyên Thủy điều động lực đại thế thiên địa, còn hắn căn bản không phải là Thánh nhân, vì sao lại mạnh đến thế?
Đại thế giới đều là loại biến thái này hay sao?
Lúc này, Hồng Quân ra tay đả kích U Lam quá lớn lớn đến lúc này U Lam cũng tự xấu hổ, không dám có ý niệm so sánh.
- Tại sao lại như vậy! Nguyên Thủy trọng thương nói. Nguyên Thủy không tin, tuy là mình không phải Thánh nhân, nhưng cũng không thể bị Hồng Quân một chiêu đánh bại. Không thể nào, Nguyên Thủy không hiểu.
- Mọi thứ của ngươi đều là ta dạy, ngươi còn muốn ra tay với ta? Cuối cùng lần đầu tiên Hồng Quân lên tiếng.
Giọng của Hồng Quân cực kỳ bình thản, nhưng giọng điệu bình thản này làm người ta có cảm giác khí thế cao cao tại thượng, một loại khí thế vĩnh viễn không thể vượt qua.
- Vì sao? Nguyên Thủy phun một ngụm máu nói.
- Vận số của ngươi sắp hết, không thể xoay chuyển được! Hồng Quân nhàn nhạt lắc đầu.
- Ta không tin, ta không phải đối thủ của ngươi, của ta đều là ngươi dạy, nhưng mà, có những thứ không phải. Bàn Cổ Phiên của ta, không phải là ngươi đưa cho. Trong mắt Nguyên Thủy lóe lên điên cuồng.
Trong tay Nguyên Thủy bùng lên ánh sáng vàng, ầm ầm chảy vào Nguyên Thủy Phiên.
- Vận số? Nguyên Thủy dùng vận số thúc đẩy Nguyên Thủy Phiên? Kim Bằng đằng xa biến sắc.
Ầm....
Thiên địa bỗng nhiên bị hỗn độn khí vô tận bao phủ, ngay khoảng khắc đó, Hồng Quân lại ra tay. Thanh Bình Kiếm vung lên, ầm ầm xé tan thế giới hỗn độn, sau đó nhanh chóng khôi phục lại ban đầu.
Xẹt!
Bầu trời tung lên máu tươi của Nguyên Thủy, còn lúc này Nguyên Thủy dựa vào Nguyên Thủy Phiên cũng thuận lợi trốn ra.
Hồng Quân nhìn vị trí Nguyên Thủy biến mất, kinh ngạc một hồi, cuối cùng khẽ thở dài, lật tay cầm lấy hạt châu nhỏ Tử Tiêu Cung.
Cường giả xung quanh không dám thở mạnh một hơi.
Hồng Quân thu Tử Tiêu Cung, không để ý đến người xem xung quanh, đạp bước mà đi.
Cường giả xung quanh thở phào, đồng thời cũng nhận được tin tức kinh thiên. Hồng Quân xuất thế!
- Chung Sơn, Hồng Quân có thể nào đuổi tận giết tuyệt Nguyên Thủy hay không? Huyễn Cơ hỏi.
- Sẽ không, bởi vì Nguyên Thủy đã đến đường cùng, dù sao từng là thầy trò, Hồng Quân sẽ không tự mình ra tay nữa. Xung quanh nơi này có vô số cường giả tìm kiếm Nguyên Thủy, bao gồm cả chúng ta. Đi thôi, ta biết Nguyên Thủy ở đâu! Chung Sơn tự tin nói.
Hai người vốn là cao cao tại thượng, thiên hạ không ai dám coi thường, hiện tại bị người ta quyết định như hàng hóa.
Đại thế giới? U Lam cúi đầu cắn răng!
Trước đó, U Lam từng có cảm giác độc cô cầu bại, là Thánh nhân đệ nhất thiên hạ, không ai địch nổi, những ngày không có đối thủ thật là không thoải mái, mỗi ngày không còn mục tiêu để mình tu luyện, nếu cho ta một đối thủ thì thật tốt!
Hiện giờ, đối thủ tới rồi! Không chỉ một cái, mà là cả đống lớn, bọn họ đều đến từ đại thế giới.
Đám này cường giả này mạnh mẽ kinh thế hãi tục, Thánh nhân đệ nhất thiên hạ như mình thoáng cái bị đối phương ép bỏ đi Thánh vị, càng có thể làm thịt tùy ý.
Người đại thế giới thật sự đều lợi hại như thế? Mình tới đại thế giới, ngay cả tư cách thành Thánh cũng không có?
Trong lòng U Lam chua xót, đồng thời ghi nhớ kỹ một cái tên, Nguyên Thủy.
Nguyên Thủy, có lẽ là tuyệt thế cường giả đại thế giới? Chung Sơn dù mạnh, nhưng cũng không bằng hắn.
Nguyên Thủy?
Ngay trong lúc U Lam khắc ghi Nguyên Thủy Thiên Tôn trong lòng, bỗng nhiên mọi người dừng lại.
U Lam biến sắc, quay đầu nhìn lại.
Hít, U Lam bỗng hút một hơi lạnh.
Nguyên Thủy Thiên Tôn mạnh mẽ, U Lam hiểu sâu sắc, hơn nữa Nguyên Thủy Thiên Tôn đã thành Thánh nhân giới này, có được thiên địa chống lưng, trạng thái vô địch, còn có người dám gây chuyện với hắn?
Ai?
Xa xa, kiếm khí vô tận đụng tới như vạn dòng sông hội tụ, trút xuống Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Hàng tỷ kiếm khí chen nhau trút xuống, chém nát hư không, thế giới kiếm mênh mông vô tận.
- Thật mạnh! Kiếm Ngạo kinh ngạc nói.
Kiếm Ngạo nói, dĩ nhiên là kiếm ý, một cái kiếm ý mạnh hơn Kiếm Ngạo.
Ầm....
Vạn kiếm bùng nổ, không gian vỡ nát mở rộng gấp 10.
Nhưng, sau đợt tấn công lần này, mọi thứ như ngừng lại.
Bên ngoài, đoàn người Chung Sơn đứng nhìn từ xa, hư không vỡ nát chậm rãi khôi phục, kiếm khí dần biến mất, hiện ra cảnh tượng ở trung tâm.
Hư ảnh Tử Tiêu Cung to lớn đã biến mất, hóa thành quả cầu nhỏ nổi giữa hư không, 1000 đường thiên đạo xung quanh không ngừng trút năng lượng vào đó.
Bầu trời, Thương Thiên Nhãn khổng lồ lúc này chầm chậm khép lại, từ từ biến mất.
Bên cạnh quả cầu nhỏ, Nguyên Thủy Thiên Tôn cầm Nguyên Thủy Phiên, phun ra hỗn độn khí nhàn nhạt, cổ tay áo đã vỡ, sắc mặt âm trầm phức tạp nhìn bên kia.
Lúc này, đối diện Nguyên Thủy Thiên Tôn là một nam nhân áo bào xanh, áo bào xanh cực kỳ hoa lệ, thậm chí còn có viền vàng hoa mỹ. Trong tay nam tử có một thanh trường kiếm màu xanh, khuôn mặt mờ ảo, trên trán loáng thoáng có một chữ Tạp.
- Đó là Tạp? Thi tiên sinh liếc một cái liền nhận ra.
- Năm đó lúc ở tiểu thế giới, chúng ta còn có thể nhìn thấy mặt của hắn, chỉ là nhìn qua liền không nhớ rõ, hiện tại lại căn bản không thấy rõ mặt của hắn! Chung Sơn trầm giọng nói.
- Đó là bởi vì hắn thi biến thành công. Thi tiên sinh giải thích.
- Đây là cổ thi thể của Thông Thiên giáo chủ? Vương Khô hỏi.
- Thông Thiên? Sắc mặt Kiếm Ngạo trầm xuống.
Thánh nhân của kiếm? Tru Tiên Tứ Kiếm cùng Thanh Bình Kiếm, như vậy, trong tay hắn hiện tại là Thanh Bình Kiếm!
- Thông Thiên? Chưa chắc! Chung Sơn lắc đầu nói.
Đằng xa, Nguyên Thủy mở ra Nguyên Thủy Phiên, nhìn chằm chằm Tạp đối diện.
- Thi Thể Thông Thiên? Không ngờ ngươi chiếm lấy thi thể Thông Thiên? Lão sư, đệ tử gọi ngài là lão sư một lần cuối cùng, muốn thỉnh giáo lão sư một lần cuối cùng. Ngài đã nói một đạo truyền tam hữu, nhất thủy tam khai, số trời ban đầu, bốn thầy trò chúng ta chính là căn bản nghịch thiên, nhưng tại sao lại như thế? Thái Thượng ngã xuống, ta còn có thể coi như số mệnh của hắn không tốt, nhưng, không thể ngờ thi thể Thông Thiên cũng bị ngài chiếm giữ, tại sao lại như thế? Nguyên Thủy hít một hơi nói.
Tạp không nói gì, mà nhìn Tử Tiêu Cung trên không trung, cực kỳ cổ quái.
Bỗng nhiên, ánh mắt Nguyên Thủy co rút, hai mắt nhìn chằm chằm chữ "Tạp" trên trán Tạp.
- Ta hiểu được rồi, một đạo truyền tam hữu, nhất thủy tam khai, số trời ban đầu, đúng thế, Tạp, nhất thủy tam khai? Nguyên tắc của ngài không thay đổi, chỉ là muốn làm lại lần nữa, lại truyền tam hữu? Giành lại thiên địa? Còn ba người chúng ta bị ngài từ bỏ? Sắc mặt Nguyên Thủy trầm xuống nói.
Tạp quay đầu nhìn về phía Nguyên Thủy, khuôn mặt không rõ ràng, nhưng có thể nhìn thái độ của Tạp là hiểu, Nguyên Thủy đoán không sai.
Tạp, chính là Hồng Quân, Hồng Quân chính là Tạp.
Xa xa, ngoài U Lam, U Tĩnh Tâm không hiểu chuyện, đoàn người Chung Sơn cũng im lặng nhìn.
- Quả nhiên! Chung Sơn thở ra một hơi.
Từ Bích Du Cung lần trước, đoàn người Chung Sơn nhìn thấy Tạo Hóa Ngọc Điệp, Chung Sơn đã có suy đoán, chỉ là vẫn không chắc chắn. Tạo Hóa Ngọc Điệp, đó là bảo vật của Hồng Quân, ngoài Hồng Quân ra, ai lại có được? Sau đó Thi tiên sinh lấy được chiếc quan tài, cũng càng xác nhận, ngoài dấu ấn của Thông Thiên, còn có dấu ấn của Hồng Quân.
Thân phận của Tạp rõ ràng, hiện tại được chính miệng Nguyên Thủy nói ra, vậy sẽ không sai.
Đằng sau Chung Sơn, mọi người đều ngừng thở, vào lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Tạp đều khác nhau. Tạp? Chỉ là Thánh nhân thi biến mà thôi, nhưng mà Hồng Quân thì khác, Thánh nhân đệ nhất thiên hạ mấy chục vạn năm trước! Không phải Tổ Long Mật Cảnh nho nhỏ này, mà là cả đại thế giới.
Nguyên Thủy Thiên Tôn hiểu rõ mọi chuyện, lập tức vươn tay chụp lấy quả cầu.
Nhưng ngay khi Nguyên Thủy ra tay, Hồng Quân cũng hành động, Thanh Bình Kiếm trong tay vung lên, một cái dòng sông kiếm đánh tới, sông kiếm cuồng bạo xé nát hư không, lập tức đánh lên Nguyên Thủy Phiên, ngăn cản động tác của Nguyên Thủy.
Một cỗ hận ý phun ra trong mắt Nguyên Thủy.
- Oai thiên địa! Nguyên Thủy tung chiêu.
1000 thiên đạo lập tức phun ra ánh sáng chói mắt, không gian bên trên Hồng Quân như sụp đổ, hình thành lốc xoáy nhiều màu đè xuống Hồng Quân.
- Thời không sụp đổ, thiên địa diệt? U Lam trọng thương kinh hãi hô lên.
- Phụ thân?
- Sao lại thế này? Thời không sụp đổ, thiên địa diệt? Lực đại thế thiên địa có thể phát huy ra tuyệt chiêu của Thương Thiên Nhãn? Không thể nào! U Lam kinh hãi không thể hiểu được.
Nhưng mà, Nguyên Thủy Thiên Tôn lại thật sự làm được, điều động 1000 lực lượng thiên đạo, làm ra được chiêu thức mà Thánh nhân giới này không dám nghĩ tới. Thời không to lớn sụp xuống, trong vòng vạn dặm lập tức hóa thành không gian không thiên không địa, hỗn độn, không phân biệt trên dưới trái phải.
Không gian bên ngoài nhanh chóng bạo động.
Đoàn người Chung Sơn dù cách rất xa, nhưng cũng vội rút trở ra sau.
Trong lúc rút đi, xung quanh bỗng toát ra rất nhiều bóng dáng.
- Mặc Tử? Hắn không đi? Kim Bằng kinh ngạc nhìn một bóng người đằng xa.
Lúc này, U Lam mới phát hiện, lúc trước mình thật sự quá ngây thơ.
Nguyên Thủy ra tay toàn lực, lập tức bức ra tất cả cường giả xung quanh.
Không ngờ có nhiều như thế? Phải mấy trăm người?
Ầm....
Tiếng nổ ầm ầm bùng lên từ xa.
Phạm vi thời không sụp đổ bỗng bùng nổ, hàng tỷ tỷ kiếm khí tràn ngập, những kiếm khí này xuất hiện không chỉ là phá hủy, mà lại như tu sửa với tốc độ khủng khiếp, chỉ nháy mắt liền khôi phục bình thường.
Hồng Quân đứng trên hư không, trường kiếm chỉ xuống, trên người không dính hạt bụi, nhìn đối điện, trên Tế đàn thiên địa khổng lồ kia, Tế đàn thiên địa mà Nguyên Thủy giành lấy Thánh vị lúc này đã vỡ vụn.
Nguyên Thủy toàn thân đầy vết kiếm, khóe miệng chảy máu, cầm Nguyên Thủy Phiên dữ tợn nhìn đối diện.
Thua rồi?
Bị Hồng Quân một chiêu đánh bại?
Cường giả vây xem xung quanh đều rung động, đây là Thánh nhân đệ nhất thiên hạ năm đó? Quá mạnh mẽ! Tồn tại mạnh mẽ như Nguyên Thủy Thiên Tôn, vậy mà bị Hồng Quân một kiếm đánh bại?
Không thể tưởng tượng nhất là cha con U Lam, vừa rồi Nguyên Thủy Thiên Tôn dùng lực lượng thiên đạo hình thành thời không sụp đổ, khiến cho U Lam ghi nhớ Nguyên Thủy sâu sắc, nhưng đảo mắt lại biến đổi.
Nguyên Thủy vô địch như thế, vậy mà không địch lại được người áo bào xanh kia? Chỉ một hiệp thôi? Nguyên Thủy điều động lực đại thế thiên địa, còn hắn căn bản không phải là Thánh nhân, vì sao lại mạnh đến thế?
Đại thế giới đều là loại biến thái này hay sao?
Lúc này, Hồng Quân ra tay đả kích U Lam quá lớn lớn đến lúc này U Lam cũng tự xấu hổ, không dám có ý niệm so sánh.
- Tại sao lại như vậy! Nguyên Thủy trọng thương nói. Nguyên Thủy không tin, tuy là mình không phải Thánh nhân, nhưng cũng không thể bị Hồng Quân một chiêu đánh bại. Không thể nào, Nguyên Thủy không hiểu.
- Mọi thứ của ngươi đều là ta dạy, ngươi còn muốn ra tay với ta? Cuối cùng lần đầu tiên Hồng Quân lên tiếng.
Giọng của Hồng Quân cực kỳ bình thản, nhưng giọng điệu bình thản này làm người ta có cảm giác khí thế cao cao tại thượng, một loại khí thế vĩnh viễn không thể vượt qua.
- Vì sao? Nguyên Thủy phun một ngụm máu nói.
- Vận số của ngươi sắp hết, không thể xoay chuyển được! Hồng Quân nhàn nhạt lắc đầu.
- Ta không tin, ta không phải đối thủ của ngươi, của ta đều là ngươi dạy, nhưng mà, có những thứ không phải. Bàn Cổ Phiên của ta, không phải là ngươi đưa cho. Trong mắt Nguyên Thủy lóe lên điên cuồng.
Trong tay Nguyên Thủy bùng lên ánh sáng vàng, ầm ầm chảy vào Nguyên Thủy Phiên.
- Vận số? Nguyên Thủy dùng vận số thúc đẩy Nguyên Thủy Phiên? Kim Bằng đằng xa biến sắc.
Ầm....
Thiên địa bỗng nhiên bị hỗn độn khí vô tận bao phủ, ngay khoảng khắc đó, Hồng Quân lại ra tay. Thanh Bình Kiếm vung lên, ầm ầm xé tan thế giới hỗn độn, sau đó nhanh chóng khôi phục lại ban đầu.
Xẹt!
Bầu trời tung lên máu tươi của Nguyên Thủy, còn lúc này Nguyên Thủy dựa vào Nguyên Thủy Phiên cũng thuận lợi trốn ra.
Hồng Quân nhìn vị trí Nguyên Thủy biến mất, kinh ngạc một hồi, cuối cùng khẽ thở dài, lật tay cầm lấy hạt châu nhỏ Tử Tiêu Cung.
Cường giả xung quanh không dám thở mạnh một hơi.
Hồng Quân thu Tử Tiêu Cung, không để ý đến người xem xung quanh, đạp bước mà đi.
Cường giả xung quanh thở phào, đồng thời cũng nhận được tin tức kinh thiên. Hồng Quân xuất thế!
- Chung Sơn, Hồng Quân có thể nào đuổi tận giết tuyệt Nguyên Thủy hay không? Huyễn Cơ hỏi.
- Sẽ không, bởi vì Nguyên Thủy đã đến đường cùng, dù sao từng là thầy trò, Hồng Quân sẽ không tự mình ra tay nữa. Xung quanh nơi này có vô số cường giả tìm kiếm Nguyên Thủy, bao gồm cả chúng ta. Đi thôi, ta biết Nguyên Thủy ở đâu! Chung Sơn tự tin nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.