Trường Sinh Bất Tử

Quyển 9 - Chương 17: Khí thế độc ác

Quan Kỳ

22/04/2018

Trong một cái cung điện, một phu nhân nhìn Tư Mã Tam Quang cung kính trước mặt.

- Con ta không thể chết không, nếu rơi vào trong tay ngươi, vậy ngươi tự xử lý đi! Tư Mã Túng Hoành giao Chung Sơn cho ngươi, cũng là ý tứ này.

Phu nhân lạnh giọng nói.

- Vâng!

Tư Mã Tam Quang không dám ngẩng đầu đáp.

- Ỏ Thanh Khâu, chi cần không giết chết Chung Sơn, mọi thứ đều do ngươi làm chủ.

- Tạ ơn phu nhân!

- Đi thôi!

- Vâng! - -

Trong một cái cung điện nhà tù Thanh Khâu.

Tư Mã Tam Quang nhìn ngục tốt Lục Đinh, Lục Giáp trước mặt.

- Đại nhân yên tâm, ờ 18 tang Địa Ngục, tu vi bị phong, còn chịu đựng trọng lực hai mươi mấy vạn lần, mặc dù Chung Sơn là Thiên Tiên, giờ phút này cũng rất khó nhúc nhích. Chúng ta nhất định khiến Chung Sơn không chết tử tế được!

Lục Đinh lập tức biểu trưng.

- Ta nói để hắn chết sao?

Tư Mã Tam Quang nhíu mày.

- Ách!

- Cắt tứ chi, để hắn sống không bằng chết. Nhưng phải lưu lại một hơi!

Tư Mã Tam Quang trầm giọng nói.

- Vâng!

Lục Đinh lập tức đáp.

- Nhưng đại nhân, Địa Ngục tang thứ mười tám, đều là phạm nhân nặng nhất, mờ ra mỗi một lao, đều phải có chìa khóa mật của năm Đại thống lĩnh mới mờ ra được, ngài có một chìa khóa mật, chìa khóa mật bốn Thống lĩnh khác làm sao bây giờ?

Lục Giáp lo lắng nói.

- Ta sẽ mở tiệc chiêu đãi bọn họ, vừa vặn A Phật thiếu gia ở bên trong, nói phải tặng đồ cho A Phật thiếu gia, bọn họ cho ta mượn chìa khóa mật, ta bám trụ bọn họ, các ngươi nhanh hành động!

Tư Mã Tam Quang trầm giọng nói.

- Vâng!

Trong 18 tầng Địa Ngục.

Các tù phạm tranh cãi ầm ĩ một đoạn thời gian, thấy Chung Sơn căn bản không nói gì, hùng hùng hô hô một lúc cũng chi có thể bất đắc dĩ im lặng.

Lao tù bốn phương, nơi nơi đều có tiếng kêu than dậy khắp trời, lại có tiếng ngáy của mập mạp ngủ thoải mái xa xa.

Chung Sơn lẳng lặng ngồi, trong lòng không ngừng nghĩ kế tiếp nên làm như thế nào.

Không đến một ngày, mí mắt Chung Sơn động, có người đến?

Trong thung lũng, chỗ cột sáng thông thiên triệt địa bỗng nhiên có hai người đi tới.

Lục Đinh, Lục Giáp?

Lục Đinh Lục Giáp nhìn xung quanh một hồi, rất nhanh phát hiện Chung Sơn, liếc nhau, hai người gật gật đầu đi tới vòng lao tù khác.

Đại khái thời gian hai nén hương, Lục Đinh Lục Giáp từ trong vòng lao khác, tìm hơn mười tù phạm thân thể cường tráng. Hai người lấy ra năm hạt châu sắc thái không đồng nhất, để vào bẫy phần đất bên ngoài lồng giam

Ỏng!

Một tiếng vang nhò, mười mấy tù phạm dễ dàng đi đến. Mà Lục Đinh Lục Giáp cũng lập tức lấy ra hạt châu, vòng lao lập tức hình thành vòng bảo hộ hắc khí lần nừa.

- Lục Đinh Lục Giáp, ngươi nói chuyện giừ lời!

Một gã tù phạm ngực lông đen cầm đầu trầm giọng nói.

- Chi can dựa theo ta nói, các ngươi lập tức chuyển dời đến Địa Ngục tang thứ mười bảy!

Lục Đinh nói.

Các tù phạm gật đầu, tiếp đó từng kẻ nhìn về phía Chung Sơn vô cùng hung ác.

- Lục Đinh Lục Giáp? Các ngươi có ý tứ gì?



Chung Scm nhàn nhạt hỏi.

- Phòng giam trong địa ngục nóng quá, đành phải ủy khuất các ngươi! Lục Đinh âm hiểm cười nói.

Giờ khắc này, tù phạm trong vòng lao khác nhao nhao chú ý bên này.

- Lục Đinh Lục Giáp, các ngươi muốn chinh người cũng phải tìm cái cớ tốt hon a! Ha ha ha ha!

Xa xa một một tù nhân trong lao vòng tròn cười to nói.

- Đúng vậy, hắn rốt cuộc người nào? Mới đến một ngày, các ngươi đã muốn chinh hắn?

Lại một tù nhân hét lón.

- Câm miệng!

Lục Giáp phẫn nộ quát.

Nhung tù phạm 18 tầng Địa Ngục làm sao dê dàng bị dọa, tùng kẻ kêu la rất khoa trưong.

- Các ngưoi còn không mau đi!

Lục Đinh kêu lên đối với hon mười người tù phạm trong vòng lao cúa Chung Sơn.

Hon mười tù phạm gật đầu, tù phạm vừa rồi hỏi nói:

- Người này giống như chúng ta, tu vi bị phong, mười mấy người chúng ta đều là hung nhân tiếng tăm lừng lẫy, chẳng lẽ còn sợ hắn? Cùng tiến lên!

Các tù phạm vây quanh lại Chung Sơn, tùng kẻ xoa nắm tay muốn đánh Chung Sơn.

Càng ngày càng tói gan Chung Sơn.

Lục Đinh Lục Giáp đúng ò ngoài vòng lao, trên mặt lộ ra tưoi cười. Loại chuyện chinh người này rất dễ dàng.

Hon mười người tù phạm đi đến gần Chung Sơn, nâng nắm tay lên, chuân bị công kích Chung Sơn.

Hai mắt Chung Sơn bỗng nhiên mò ra. Một cỗ khí tức tuyệt thế hung lệ phun ra từ hai mắt Chung Sơn.

Hung lệ, tuyệt thế hung lệ, giống như khí tức Tru Tiên Kiếm, chiếu rọi mà ra từ hai mắt Chung Sơn, đôi ánh mắt Chung Sơn thật là đáng sợ, ánh mắt hung lệ nhoáng lên một cái chợt lóe sáng, bắn thẳng đến nội tâm các tù phạm.

Vừa rồi tù phạm còn một bộ dạng liều mạng, giờ phút này cảm thấy không thể nào đánh nổi. Bời vì hai mắt Chung Sơn thật là đáng sợ. Các tù phạm từ trong đôi mắt thấy được tử vong. Hình như cả người đều bị một ánh mắt này đóng bàng.

Lệ khí, cho tói bây giờ bọn hắn vẫn chưa thấy qua loại khí tức hung lệ này.

Có thể ò 18 tầng Địa Ngục, người nào là nhân vật đon giản? Đeu là hung nhân tuyệt thế, nhung nhóm hung nhân tuyệt thế này lại bị một ánh mắt Chung Sơn cố đinh.

Không có một tia pháp lực dao động, Chung Sơn cũng không động thủ, vẻn vẹn chi với một đôi ánh mắt trấn nhiếp mọi người.

Các tù phạm nuốt nưóc miếng, như thế nào cũng không hạ thủ được, hình như có một thanh âm nói cho bọn họ, chi can ngưoi động thủ, lập tức chết đưong trường.

Ánh mắt Chung Sơn cũng không phải công phu, mà là nhân ginh thể ngộ, cộng thêm cảm xúc Tru Tiên Tứ Kiếm mà thành, thần như hung kiếm, khuất phục tứ phưong.

Hon mười tù phạm không dám động thủ, dan dan lui ra phía sau.

- Hắc Thiết Tháp, ngưoi sao thế, còn chưa động thủ, không phải sợ rồi chứ, ha ha ha!

Xa xa một tù phạm... trong vòng lao khác cười to nói.

- Mau đánh a, đã lâu không thấy vật lộn, mau a!

Tứ phưcmg ồn ào.

Nhung, tù phạm bị Chung Sơn liếc mắt một cái dọa sợ, ai cũng không dám ra tay, tùng kẻ ứa ra mồ hôi lạnh trên trán, mặc dù bọn họ hung hãn cả đời, nhung cũng chưa thấy qua ánh mắt đáng sợ như vậy.

Đánh? Không dám đánh! Ai cũng không dám đánh Chung Sơn.

Một ánh mắt Chung Sơn, khủng bố như the!

- Các ngưoi là người chết a? Còn không mau động thủ!

Lục Đinh kêu lên.

Lục Đinh vừa kêu, mọi người lại lui ra phía sau, ai cũng không dám xông lên.

Chung Sơn xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Lục Đinh Lục Giáp.

- Là Tư Mã gia phái các ngưoi tới? Tốt nhất không nên choc ta. Neu

không hậu quả các ngươi không ứiể sánh vác. Chung Sơn lạnh lùng nói.

Bị Chung Sơn dùng ánh mắt đe dọa, Lục Đinh Lục Giáp cũng giật bắn cả người, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.

- Sợ cái gì, hiện tại hắn chi là một phàm nhân, chẳng nhừng chịu 18 tang Địa Ngục áp chế, Tư Mã Túng Hoành còn phong bế tu vi hắn, tu vi ta còn, ta đường đường Huyền Tiên, ta sợ cái gì?



Lục Đinh lập tức đề cao tinh thần chính mình.

- Lục Đinh, làm sao bây giờ? Đại nhân còn đang chờ ờ trên!

Lục Giáp nói.

- Nhóm người rác rười này, không thể trông cậy vào bọn họ, ngươi và ta ra tay đi, hắn chi là một phàm nhân, hai cái Huyền Tiên chúng ta lại sợ hắn? Sớm động thủ sớm báo cáo kết quả công tác!

Lục Đinh lập tức nói.

- Thật sự bị dọa? Lục Đinh Lục Giáp, hắn là ai vậy? Bọn Hắc Thiết Tháp mãnh liệt như thế, sao hiện giờ lại hiền như cún thế kia?

- Đúng vậy, hắn rốt cuộc là ai?

Các tù phạm vô cùng tò mò, lớn tiếng la hét ầm ĩ, la hét ầm ĩ giống như trợ uy cho Lục Đinh Lục Giáp.

Lục Đinh Lục Giáp lại lần nừa mờ ra vòng lao. Mười mấy tù phạm Hắc Thiết Tháp nhảy ra ngoài vòng lao rất nhanh, hiển nhiên hung quang cúa Chung Sơn đã khiến mọi người rung động quá lớn.

Lục Đinh tay cầm xích sắt, Lục Giáp tay cầm một cây đại côn. Mặt hung than ác sát đi tới Chung Sơn tùng bước một.

- Các ngươi muốn sánh vác hậu quả sao?

Chung Sơn lạnh lùng nói, vẫn khoanh chân mà ngồi như trước, không hề nhúc nhích.

Lục Giáp nuốt nước miếng, hung quang trong mắt nhoáng lên một cái chợt lóe sáng:

- Một phàm nhân, tại sao phải sợ hắn?

- Hậu quả? Cho dù sánh vác hậu quả cũng không phải hiện tại, hon nừa chúng ta phụng mệnh làm việc!

Lục Giáp nói.

- Đừng vô nghĩa cùng hắn, phế hắn đi!

Trong lúc nói chuyện đó, gậy trong tay Lục Giáp nện xuống Chung Sơn, trên gậy chảy xuôi hai loại hào quang hồng lam, nhìn qua hết sức cường thế.

Chung Sơn lạnh lùng:

- Ta nói hậu quả, chính là hiện tại!

Trong lúc nói chuyện đó, Chung Sơn giơ tay phải lên đờ. Mọingười đều ngừng thờ nhìn, giờ khắc này, 18 tầng Địa Ngục im ắng một mảnh, chi còn lại có tiếng ngáy còn vang dội.

Chung Sơn một đánh về phía Lục Giáp, bàn tay phải đột nhiên bắn ra ngân quang mờ nhạt, mây khói mờ nhạt bao phủ bàn tay phải.

Khai Thiên Chường, thiên đạo chi dẫn, Tư Mã Túng Hoành sao có thể phong được?

Nhìn thấy ngân quang lóe lên trên tay phải Chung Sơn, Lục Giáp biết không ôn.

Không tốt, không ngờ hắn không bị phong bế tu vi? Một thế hệ Thánh Vưong? Ta ra tay với một thế hệ Thánh Vưong ư? Lục Giáp bị dọa kinh hoàng. Nhung hết thảy đều không còn kịp rồi.

Oanh!

Đại côn trong tay đứt đoạn, một chường cường đại lại quơ tới trên thân Lục Giáp, một thế hệ Huyền Tiên ầm ầm bạo toái.

Bên kia, Lục Đinh thấy một màn như vậy đã sớm bị dọa choáng váng, quay đầu với một loại tốc độ khủng bố trốn chạy ra phía ngoài.

Ầm!

Chung Sơn cách không đánh đi một chường, trong hư khônghình thành một hư ảnh bàn tay, Lục Đinh ầm ầm nô tung.

Toàn bộ 18 tang Địa Ngục bỗng nhiên im ắng. Mọi người ngơngác nhìn Chung Sơn, trong mắt tràn ngập kinh hãi, quá bá đạo, quá độc ác!

- Thật đã nghiện a!

Một góc xa xa bỗng nhiên truyền đến thanh âm hung phấn. Mọi người nhìn lại, chính là mập mạp áo vàng tinh dậy. Tuy rằng lỗ tai mập mạp áo vàng có nhét bông, nhung vẫn nghe được thanh âm bên ngoài, vì thanh âm 18 tang Địa Ngục chợt khác lạ khiến mập mạp áo vàng bỗng nhiên không quen, mờ to mắt mông lung mờ ảo.

Vừa vặn thấy Chung Sơn một chường đánh bạo Lục Giáp, tiếp đó lại một chường cách không đánh nát Lục Đinh. Quá lợi hại, đây là phạm nhân gì? Ở 18 tầng Địa Ngục cũng có thể đánh nát ngục tốt?

Ngục tốt bời vì vòng đeo tay đò mà không chịu pháp lực hạn chế, nhưng phạm nhân không có vòng đeo tay đò a, thân mình phàm nhân cũng có thể biến thái như vậy?

Mười mấy tù phạm chuẩn bị tìm Chung Sơn gây phiền toái đều sợ hãi.

- Hắc Thiết Tháp, lần này nhờ có ngươi!

Trong đó một tù nhân nói với tù phạm cầm đầu.

Đúng vậy, vừa rồi nếu không phải Hắc Thiết Tháp đi đầu thối lui, cái tù phạm khác có lẽ còn ngây ngốc nhắm mắt xông lên.

Hai chường xử lý ngục tốt, Chung Sơn biết việc này không có khả nàng giải quyết tốt. Nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn lại các hung phạm trong 18 tầng địa ngục.

Ảnh mắt đảo qua từng cái, đến chỗ nào, một loại khí tức đứng trên thiên hạ dâng lên mà ra. Vô số tù phạm đều ginh ra một cỗ kính sợ trong lòng.

Một thế hệ Thánh Vưcms, bất kể tới nơi nào, vẫn là một thế hệ Thánh Vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Bất Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook