Quyển 6 - Chương 8: Khúc nhạc khai thiên
Quan Kỳ
10/04/2013
Quả nhiên, Chung Sơn nằm trong kế hoạch , Phạm Nhất Phẩm muội muội, Vương phi mà Đại Huyền vương sủng ái nhất đã thấy từ đầu đến cuối. Liễu Yên Yên đã giấu Đại Huyền vương từ đầu đến cuối.
Thậm chí, còn vô cùng kinh ngạc khi thấy Thủy Kính tiên sinh rời khỏi thái cổ thánh đô, đi đến một thung lũng, đột nhiên từ miệng chảy ra máu đen , may mà xung quanh có một đám thuộc hạ đường đường Đại La Thiên triều quan viên, nhìn thấy cảnh tượng ấy. Thủy Kính chết rồi, đấy là tận mắt Phạm Tiểu Anh nhìn thấy. Lẽ nào là do Liễu Yên Yên hạ độc trong cốc trà? Hạ độc chết người nam tử này?
- Kẻ nữ nhân đó thật thâm độc!
Sau khi Phạm Tiểu Anh nhìn thấy thân thể của Thủy Kính tiên sinh đang bị mục nát dần liền lập tức về phủ.
Ở trong phủ, Phạm Tiểu Anh trằn trọc, trong lòng không Yên, đồ dâm phụ này, đã có chồng rồi lại đi ve vãn kẻ khác, hai tháng liền, sau khi chơi đùa rồi còn hạ độc chết hắn.
Không được, Vương gia không thể có loại nữ nhân này bên cạnh được, độc ác quá, không chừng sau này sẽ chết trong tay ả, thậm chí có thể mưu sát Vương gia.
Cũng là do Phạm Tiểu Anh không có cảm tình gì với Liễu Yên Yên, nên sau khi sự việc đó xảy ra, tội ác của Liễu Yên Yên càng tăng lên gấp trăm nghìn lần
Đêm hôm đó, Phạm Tiểu Anh mất ngủ. Tuy nhiên, Phạm Tiểu Anh cũng không nói ngay cho Đại Huyền vương, cũng không nói cho Phạm Nhất Phẩm, trong lúc đó nỗi nghi ngờ của Vương phi , Đại Huyền vương cũng không muốn nghĩ đến, hơn nữa gần như đang theo dõi, không chỉ bị Đại Huyền vương trách mắng mà Vương phi về sau cũng sẽ đề phòng chính mình
Cho đến hai ngày sau đó. .
- Là sự thật, ta đã tận mắt nhìn thấy, kẻ hạ độc là…
Đại Huyền vương nhíu mày nhìn về phía. Hắn bị kẻ nào đó sát hại, cũng không thể nào là bị hạ độc, trí tuệ siêu phàm của hắn không dễ bị đánh bại
- Kẻ nào?
Đại Huyền vương hỏi
-Liễu Yên Yên.
Phạm Tiểu Anh nói một cách khẳng định.
Nghe thấy cái tên này, Đại Huyền vương bỗng nhiên giật mình. Là nàng sao?Quả thực là chỉ có nàng mới có khả năng hạ độc.
- Người nữ nhân này thật đáng sợ, hơn nữa hành vi không lường trước được, trước đó còn…. Phạm cái gì? Llông mày nhíu lại
- Chờ đại ca ngươi đến!
Đại Huyền vương nhíu mày ngồi xuống bên bàn sách. .
Lát sau, đệ nhất mưu sĩ Phạm Nhất Phẩm của Đại Huyền vương được mời tới thư phòng. Sau khi rõ chân tướng lại phái người đến Thái cổ thánh đô lục soát lần nữa, quả thực là không tìm thấy chút dấu vết gì của Thủy Kính, Phạm nhất phẩm và Đại Huyền vương cùng nói chuyện
- Vương gia, tuy Phạm Tiểu Anh là muội muội của thiếp, nhưng thiếp sẽ không thiên vị, trong chuyện này tất có nhiều sơ hở, cần phải được xem xét rõ ràng.
Phạm nhất phẩm nhíu mày nói
- Ừ!
Có khả năng là như thế, vậy thì Liễu Yên Yên vì vương gia, cuối cùng hạ độc Thủy Kính, như vậy, ả sẽ không bị bên ngoài làm phiền. Thật là thâm độc. Khả năng thứ hai là tất cả chỉ là một cái bẫy!
- Bẫy ư?
Bởi vì trong đó có nhắc đến Chung sơn, Thủy Kính không thể làm được việc này, còn chung sơn thì việc gì cũng làm được, hắn muốn chia rẽ liễu Yên Yên và Vương gia, cố ý diễn một vở kịch, diễn cho muội muội ngốc nghếc của ta xem, cố ý cho vương gia lạnh nhạt với Liễu Yên Yên, sau đó lại cho Thủy Kính quay trở về với liễu Yên Yên như vở kịch.
- Ừ, nhưng ở đây có một nhân vật mấu chốt, liễu Yên Yên, nếu là khả năng thứ hai, vậy lòng dạ liễu Yên Yên không độc ác, vậy ả không phải là người hai tháng qua đi gặp thủy Kính?
Đại Huyền vương hỏi.
- Vương gia thứ tội. , Liễu Yên Yên thú tội với Đại Huyền vương không có khái niệm nói dối trong đầu.
- Ta không trách nàng, chỉ là mong ngươi sẽ không gặp lại hắn nữa. Đại Huyền vương gật đầu thở dài. Đồng thời quan sát biểu hiện của Liễu Yên Yên.
Trên mặt Liễu Yên Yên hiện ra vẻ đau khổ:
- Không gặp nữa, không còn gặp lại nữa, sau này vương gia cũng không thấy chàng đâu!
Liễu Yên Yên nhớ rõ lời nói của thủy Kính, Thủy Kính nói chàng đi rồi, sẽ không quay lại nữa, vậy Đại Huyền vương sẽ không gặp lại chàng nữa
Nhưng Đại Huyền vương nghe câu nói này, lại cảm thấy rất vui, không còn gặp lại hắn nữa ư? Chẳng phải là Thủy Kính đã chết rồi sao? Sự khẳng định này, sự kiên quyết này chỉ có thể khẳng định ả rất rõ về sự việc này, mà nhìn vào biểu hiện của Liễu Yên Yên, càng thấy nhiều ký ức
Những ký ức này, Đại Huyền vương có thể hiểu được, là nỗi muộn phiền sâu sắc, mà nếu chỉ đơn giản là Thủy Kính rời khỏi nơi đây, sẽ không thể sâu sắc đến vậy, chỉ có Thủy Kính đã chết, mới có sự hoảng sợ đến thế này
Đại Huyền vương đã loại bỏ khả năng thứ hai, vậy chỉ có khả năng thứ nhất, Liễu Yên Yên đã hạ độc Thủy Kính, để ngăn chặn việc đông song, vậy thì việc đông song sớm muộn cũng không còn là bí mật
Một ngày bắt đầu, Liễu Yên Yên thấy ánh mắt của Đại Huyền vương thay đổi, trở nên rất xa xăm.
Người biết chuyện Phạm Tiểu Anh, cũng bắt đầu huờ theo, không ngừng đả kích Liễu Yên Yên từ nhiều phía, đồng thời cũng âm thầm nói cho các vương phi khác, các Vương phi lắm điều, bắt đầu lời ra tiếng vào, cuộc sông của Liễu Yên Yên lập tức đầy những lời đồn đại, điều tiếng thị phi. Hơn nữa sau khi các vương phi xác nhạn tính chính xác của lời đồn đại không ngừng nói bóng gió bên tai Đại Huyền vương
Đại Huyền vương phủ, bên trong phủ, trở thành một chiến trường mới, khói súng nổi lên khắp bốn phía, Liễu Yên Yên liên tiếp bị đánh lui. Không đủ lực để chống đỡ, Liễu Yên Yên bị tống vào lãnh cung
Theo những lời đồn đại của các Vương phi, sự đối đãi lạnh nhạt với người đàn ông yêu quý Liễu Yên Yên cảm thấy chạnh lòng Cũng hiểu tất cả sự việc, thì ra, tình yêu của Đại Huyền vương, chỉ là trên người của Thủy Kính, mình chỉ là công cụ trong đó. Kể từ đó, bước thứ hai trong kê hoạch của Chung sơn xem như đã thành công
Liễu Yên Yên đau thương, nhìn thấu tình đời. Tuy rằng Đại Huyền vương vẫn còn tình cảm, song theo thời gian, bị phai nhạt dần, càng lúc càng mờ nhạt
Tan nát cõi lòng, Liễu Yên Yên dù trước sau đều được che chở bởi Đại Huyền vương, nhưng những người này đã không còn nhìn liễu Yên Yên bằng ánh mắt tôn trọng nữa, dậu đổ bìm leo, những người này, đã trở thành tai mắt của các vương phi một cách nhanh chóng, dò xét nất cử nhất động của Liễu Yên Yên
Cái gọi là, âm cực dương sinh, vật cực tất phản, tro tàn dưới tất có mồi lửa, Đại Huyền vương dưới tro tàn áy, mồi lửa liền biến thành Thủy Kính. Thủy Kính chính là ngọn lửa hi vọng ấy. ngọn lửa hi vọng ấy nâng đỡ Liễu Yên Yên không để ngã xuống. Nhưng ngọn lửa hi vọng ở mãi xa, xa lắm. Thủy Kính nói chàng rời đi, không còn quay lại nữa.
Liễu Yên Yên nói phải về ngọc nha tông, liền rời Đại Huyền vương phủ, hướng về nơi mà nàng đã sinh ra, chuẩn bị tới đây để sống những ngày tháng còn lại. Đại Huyền vương không ngăn cản, các vương phi cũng muốn nàng sớm rời khỏi nơi đây Kể từ đó, Liễu Yên Yên đi , mang theo tro tàn của một mồi lửa rời thái cổ thánh đô. Đến Đại Huyền vương và các vương phi có muốn hại nàng hay không, đó không phải là điều Chung sơn nghĩ
Bởi vì, Liễu Yên Yên quay về trước toàn bộ thời điểm đó, nhất định có thể vì “duYên phận”, lại có thể gặp Thủy Kính.
Đông Phương phủ.
- Tốt lắm, lại bị mắc mưu ngươi rồi!
Cổ Thiên U cười nói.
- Thiên ý như thế! Ta chỉ là thuận lòng trời làm!
Chung Sơn trong lòng vui vẻ, cũng đùa theo.
- Chàng đã dùng cách này lừa bao nhiêu nữ nhân rồi?
Cổ Thiên U bỗng nhiên nghiêm mặt nói.
- Nào có, ta đây rất chính trực.
. Chung Sơn lập tức nói. , thở phù.
- Cười cái gì?
- Chàng chính trực ư?
- Chàng xấu xa thế mà!
Cổ Thiên U nói, nói xong thấy lời nói của mình có chút gì đó không ổn. Vừa lúc đó nhìn thấy nụ cười của Chung Sơn, Cổ Thiên U liền đỏ mặt.
- Nghe nói bốn vị thái tử đều được triệu đến thái cổ Thánh điện?
Chung Sơn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.
- Phải, thánh thượng có thứ gì đó muốn giao lại cho bốn vị thái tử.
Thiên Cổ u gật đầu nói.
- Vào lúc cuối cùng này, có thể giao lại cái gì được nhỉ? Hay đây chính là cách thiên triều phong tước vị? Chung Sơn cau mày nói:
- Cách Thiên triều phong tước vị ư?
Cổ thiên u chau mày một lát, nghĩ một hồi, quả thực vào lúc này có thể truyền lại gì nhỉ? Mà lại bí mật triệu tập bốn vị thái tử, là việc quan trọng nhất.
- Thánh thượng cũng chuẩn bị xong rồi, xem ra có chút gì đó không hợp lý.
. Chung Sơn lộ ra chút lo lắng nói.
- Cái gì không hợp lý?
Cổ Thiên U hỏi.
Thuở khai thiên lập địa, cùng trời giao tranh, không phải ngươi chết cũng là ta bỏ mạng, trời và thánh thượng, tất phải có một người phải chết, rốt cục ai chết? Lúc đó đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng nếu là ta, nhất định chưa từng có từ trước đến nay, chỉ có thể thắng không thể bại, tất cả chuẩn bị, cũng là chuẩn bị cho thắng lợi, ngay đến mình cũng không thể thuyết phục được thì vận mệnh còn ở bên ngươi sao? Ngươi đang tự lừa dối mình
- Không, tâm lý này rất quan trọng, không sợ thực lực yếu, lúc này tất thắng thân, tâm, thần, ý, niệm, thế, đều phải hợp lại, quyết không được rời rạc. Thánh thượng chỉ vì muốn thành tiên, không để tâm đến cách phong cấp thiên triều, không giống với thuở khai thiên lập địa, không có khí phách lớn. Hi vọng không phải là thánh thượng giao lại hậu sự. Chung Sơn lo lắng nói.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.