Quyển 10 - Chương 12: Lai lịch Thi tiên sinh
Quan Kỳ
01/12/2014
Chung Sơn đạp hung thú Bát Cực Thiên Vĩ, tám cái đuôi vạn trượng hiện ra sự hung hãn cực hạn của nó, vô tận kiếm khí bắn ra,
Chung Sơn độc đối đám người Tru Tâm sử mà không bại!
Đại chiến diễn ra càng lúc càng lớn. Nhìn như Chung Sơn và Lạc Tinh Trần rất cố hết sức, nhưng mà từ khi Chung Sơn thi triển Bát Cực Thiên Vĩ và Phương Thiên Ngọc Tỉ ra là được biết, Chung Sơn chưa dốc hết toàn lực.
Một mặt là đề phòng những người khác, mà quan trọng hơn là, Chung Sơn cũng không hạ tử thủ!
Tru Tâm sử, những Cổ Tiên này, Bát Cực Thiên Vĩ có thể ăn từng người, có thể không ngừng tiêu hao hết số lượng bọn họ, nhưng Chung Sơn lại không, không phải Chung Sơn nhân từ, mà là những người này đã ở trong tính toán của Chung Sơn.
16 Tru Tâm sử? Diêm La Điện?
Về sau đám người này sẽ là sản nghiệp của mình. Không cần thiết hạ tử thủ với bọn họ.
Tuy nhiên, ở trong mắt người ngoài, đoàn người Chung Sơn đã đủ cường đại, 2 đối chiến 16, chiến tích bất bại! Truyền ra thiên hạ tứ phương đã đủ ngạo thị quần hùng rồi.
Giờ khắc này, gần như mọi người đều nhớ kỹ cái tên Chung Sơn này.
Ở Thánh Thi Sơn, Chung Sơn chỉ dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, mà ở Diêm La Điện, Chung Sơn mới đại triển thần uy.
Chiến 16 Cổ Tiên?
Đại chiến mười hơn canh giờ, trên người các Tru Tâm sử hoặc nhiều hoặc ít đều bị bị thương một ít, nhưng kiêu ngạo của Diêm La Điện để cho bọn họ quyết tâm không bỏ.
Diêm La Vương nhìn không trung, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trước mắt phải làm sao bây giờ? 16 Tru Tâm sử nhất định giận chó đánh mèo với ta.
- Địa Tạng Vương Bồ Tát, ngươi xem, nếu không ngươi ra tay diệt tên yêu nghiệt Chung Sơn kia? Diêm La Vương nhỏ giọng nói.
Địa Tạng Vương mỉm cười.
Lật tay một cái, một đạo ánh sáng màu máu đỏ từ trên trời giáng xuống. Đó là một đạo thiên đạo, thiên đạo màu đỏ.
Thiên đạo vừa ra, lập tức bao phủ đám người chiến đấu xa xa.
Trong lúc nhất thời, bất kể Chung Sơn hay là đám người Tru Tâm sử đều cảm thấy thân hình bị kiềm hãm, cũng đồng thời nhìn về phía Diêm La Điện.
- Địa Tạng Vương! 16 Tru Tâm sử hơi hơi thi lễ nói.
Hiển nhiên mọi người cũng biết, nên muốn làm khó Chung Sơn là chuyện tuyệt đối không thể nào, còn phải Địa Tạng Vương ra tay mới được. Chung Sơn cũng nhìn về phía nam nhân anh tuấn một thân áo cà sa kia.
Và râu mép giống như Thi tiên sinh vậy, nhìn qua cực kỳ bắt mắt.
- Địa phủ không phải là nơi các ngươi làm loạn, địa phủ có quy củ của địa phủ, buông Niệm Du Du ra, ta thả ngươi đi! Địa Tạng Vương thản nhiên nói.
- Địa Tạng Vương Bồ Tát? Không thể thả Chung Sơn a! Diêm La Vương lập tức lo lắng nói.
Dựa theo ý tứ của Diêm La Vương, nhất định phải bắt Chung Sơn bầm thây vạn đoạn mới được. Nhưng Địa Tạng Vương vì sao phải thả hắn đi? Một bên Nhiên Đăng mắt lạnh nhìn lại Diêm La Vương, không thể thả Chung Sơn? Con thỏ tức giận cũng có thể cắn người, huống chi Chung Sơn? Ngày xưa ở Nữ Oa giới ngay cả Tổ Tiên đều bị trọng thương trong tay hắn, Địa Tạng Vương xử trí như thế đã cho ngươi mặt mũi rồi đó.
- Buông Niệm Du Du? Ngươi đây là nói giỡn sao? Chung Sơn lạnh lùng nói.
Mọi người xung quanh gần như sững sờ, Địa Tạng Vương, đây chính là tồn tại Tổ Tiên từ rất lâu trước à, Chung Sơn đó là khẩu khí gì?
Không nói tu giả vây xem, cho dù 16 Tru Tâm sử, giờ phút này cũng nhìn về phía Chung Sơn như nhìn người chết vậy.
- Địa Tạng, Mị!
Thi tiên sinh dưới sự bảo vệ của Bát Cực Thiên Vĩ bỗng nhiên lên tiếng, vừa lên đã kêu một câu: Địa Tạng, Mị!
- Mị?
Mọi người đều cổ quái nhìn về phía Thi tiên sinh, người này làm gì? Gọi Địa Tạng Vương?
Địa Tạng Vương khẽ nhíu mày nhìn về phía Thi tiên sinh.
- Địa Tạng, Mị! Thi tiên sinh lại lần nữa kêu lên.
Địa Tạng Vương sắc mặt lập tức khẽ biến, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào hướng Thi tiên sinh.
- Ngươi là ai? Làm sao biết thân phận của ta? Địa Tạng Vương hơi biến sắc mặt nói.
Người chung quanh đều bối rối, này, Địa Tạng Vương đây là chuyện gì vậy? Ai cũng biết ngươi là Địa Tạng Vương a? Người nọ kêu tên ngươi, chúng ta cũng có thể gọi ra à.
- Ngươi là Địa Tạng, Mị? Thi tiên sinh lại lần nữa hỏi.
Diêm La Vương, 16 Tru Tâm sử đều cổ quái nhìn về phía Thi tiên sinh, ngươi không rõ hắn chính là Địa Tạng Vương sao?
Chỉ có Địa Tạng Vương nghe ra được ý của Thi tiên sinh.
- Ngươi là ai? Địa Tạng Vương vẻ mặt trở nên lạnh lùng nói.
- Táng gia, Thi! Thi tiên sinh mở miệng nói.
Nói xong, trong miệng Thi tiên sinh bỗng nhiên đọc lên một đoạn chú ngữ ai cũng nghe không hiểu. Chú ngữ vô cùng tối nghĩa, dường như là một loại ám hiệu vậy.
Địa Tạng Vương vẻ mặt vốn bình tĩnh, sau đó đột nhiên hiện ra vẻ mừng rỡ khó có được. Tiếp đó, vẻ mặt nghiêm lại.
Địa Tạng Vương lật tay một cái, thiên đạo trên bầu trời đột nhiên biến mất.
- 16 Tru Tâm sử, việc này giao cho ta xử trí, thế nào? Địa Tạng Vương quay sang 16 Tru Tâm sử hỏi.
- Địa Tạng Vương lên tiếng, chúng ta đều đáp ứng. Chúng ta cáo từ! 16 Tru Tâm sử gật gật đầu.
Nói xong, 16 Tru Tâm sử thân hình thoắt một cái bắn về phía tứ phương. Hiển nhiên trở về 16 Tru Tâm tiểu Địa Ngục.
Lúc này, hưng phấn nhất chính là Diêm La Vương, Diêm La Vương âm thầm thở phào. 16 Tru Tâm sử đi rồi, bọn họ không truy cứu ta?
[CHARGE=3]Trong lúc mừng rỡ kích động, ánh mắt Diêm La Vương nhìn Địa Tạng Vương với ánh mắt cảm kích.
- Trò khôi hài hôm nay cũng đã xong, chư vị, thất lễ! Địa Tạng Vương nói với những người khác.
- Địa Tạng Vương khách khí! Đám người Ngưu Ma Vương lập tức nói.
- Địa Tạng Vương, Phật tổ thương nhớ, không biết khi nào Địa Tạng Vương rảnh rỗi đi tới Đại Lôi Âm Tự một chuyến? Phật tổ đã làm tốt cho ngươi tấn chức Phật Đà nghiệp vị! Phật Di Lặc cười ha hả nói.
- Thay ta đa tạ Như Lai, tại hạ từng phát thề chí to nguyện lớn, Địa Ngục không trống, thề không thành Phật, ta muốn độ hóa tất cả ác quỷ trong Ác Quỷ Trì. Địa Tạng Vương lắc lắc đầu nói.
- Không, Địa Tạng Vương, lần này chúng ta mang tới không phải là lời mời của Như Lai Phật Tổ! Phật Di Lặc nói.
- Ồ? Vậy là ai? Đại Lôi Âm Tự lại có thiên tài ngang trời xuất thế sao? Địa Tạng Vương hơi hơi ngoài ý muốn.
- Cũng không phải là ngang trời xuất thế gì, chính là người sáng lập Đại Lôi Âm Tự, A Di Đà Phật! Dáng vẻ Phật Di Lặc vô cùng thành kính nói.
A Di Đà Phật?
Nghe được bốn chữ này, Địa Tạng Vương đồng tử co rụt lại.
Nhìn chòng chọc phật Di Lặc, một lúc sau Địa Tạng Vương hít một hơi thật sâu nói: - Ta hiểu rồi, ta rốt cuộc biết rồi.
- Không biết Địa Tạng Vương hiểu được cái gì? Nhiên Đăng nghi ngờ nói.
- A Di Đà Phật, trách không được, trách không được tăng phật bốn đại bộ châu đều dùng câu A Di Đà Phật làm khẩu hiệu, A Di Đà Phật, niệm một lần, sinh ra nguyện lực, nguyện lực tuy nhỏ, nhưng người niệm lại nhiều, mỗi người niệm một lần sẽ sinh ra vô tận nguyện lực, mênh mông khôn cùng nguyện lực, dùng nguyện lực động Thiên Số, hiện mệnh cách, Tiếp Dẫn đúng là giỏi tính toán! Địa Tạng Vương cảm thán nói.
Địa Tạng Vương hiểu, Tiếp Dẫn quả nhiên đa mưu túc trí. Thánh nhân ngã xuống, số trời cho phép, Tiếp Dẫn không ngờ ở chúng tăng thiên hạ thiết kế một cái khẩu hiệu sống, lấy Đại Lôi Âm Tự là Phật đạo tôn sư, khiến thiên hạ niệm A Di Đà Phật. Đến hôm nay Tiếp Dẫn sống lại. Sống lại mờ mịt như thế, thật là vô ảnh vô hình sao?
- Thiên hạ sắp tái hiện thời kỳ rối loạn rồi! Địa Tạng Vương lắc đầu cảm thán nói.
Từ Tiếp Dẫn sống lại, Địa Tạng Vương đã nhìn thấu rất nhiều. Ít nhất, năm đó trong đám Thánh nhân ngã xuống, người đa mưu túc trí hơn Tiếp Dẫn còn có khối, Hồng Quân, Thái Thượng, Nguyên Thủy, đều là hạng người tính toán không lộ chút sơ hở.
Ngày xưa Địa Tạng Vương còn nghi hoặc vì sao trừ Nữ Oa sắp chết phản công ra, những Thánh nhân khác lại ra đi vô thanh vô tức như vậy, thì ra, thì ra! Đám Thánh chờ trở về ngày!
- Không biết Địa Tạng Vương khi nào đi tới Đại Lôi Âm Tự? Phật Di Lặc hỏi.
Nhìn lại phật Di Lặc, Địa Tạng Vương lắc lắc đầu nói: - Đại Lôi Âm Tự, ta sẽ không đi, Tiếp Dẫn Ngũ Hành Luyện Thểịch thiên, bị Thiên Số phạt. Các ngươi, tự giải quyết cho tốt!
Phật Di Lặc và Nhiên Đăng cau mày một cái, nhưng không hề khuyên nữa.
Sau khi cùng mọi người trao đổi, Địa Tạng Vương lại lần nữa nhìn về phía đoàn người Chung Sơn, đặc biệt là Thi tiên sinh.
- Chư vị mời vào bên trong! Địa Tạng Vương vô cùng lễ độ nói.
- Ừ! Thi tiên sinh gật gật đầu.
Bát Cực Thiên Vĩ thu nhỏ hạ xuống đầu vai Chung Sơn, mọi người theo Địa Tạng Vương đi vào đại điện!
Diêm La Vương nhìn Niệm Du Du rúc vào cạnh Chung Sơn, vẻ mặt rất là nhục nhã, nhưng Địa Tạng Vương lại khách khí với mọi người như vậy, mình có năng lực gì đây?
Hai người Niệm Bôn và Niệm Xán luôn luôn mắt lạnh nhìn, Niệm Bôn muốn nói điều gì, nhưng lại bị Niệm Xán giữ chặt, không cho nói.
- Ầm!
Đại điện ầm ầm đóng cửa lại.
Địa Tạng Vương nhìn về phía Thi tiên sinh, lại nhìn đám người Chung Sơn.
- Vị này chính là Đại Tranh Thánh Vương, ta bây giờ làm quan ở Đại Tranh, mấy vị này đều là quan viên Đại Tranh!
Thi tiên sinh nói.
Địa Tạng Vương nhìn mọi người một cái, cuối cùng gật gật đầu. - Ngươi mới vừa nói, ngươi là? Địa Tạng Vương muốn một lần xác nhận.
- Táng gia, Thi! Thi tiên sinh lại lần nữa nói.
Địa Tạng Vương bỗng nhiên đưa ngón trỏ tay phải ra, trên ngón trỏ hiện ra 1 ngọn lửa màu lam cực kỳ lạnh như băng!
Thi tiên sinh cũng đưa ngón trỏ tay phải ra, trên đầu ngón tay hiện ra một ngọn lửa màu trắng.
Hai người đầu ngón tay chạm vào nhau, trong lúc ngọn lửa chạm nhau, lập tức phát ra tiếng xuy xuy, tiếp đó ngọn lửa màu lam đầu ngón tay Địa Tạng Vương hoàn toàn bị ngọn lửa màu trắng của Thi tiên sinh cắn nuốt.
Hai người thu hồi lại. Ánh mắt Địa Tạng Vương nhìn về phía Thi tiên sinh không ngừng biến đổi, dường như trong đầu không ngừng đấu tranh cái gì vậy.
- Ngươi không cần khó xử, Táng gia, hiện tại chỉ còn một mình ta, Thiên Táng, Huyền Táng, Hoàng Táng, sớm đã chẳng biết đi đâu, có lẽ toàn bộ biến mất, ta cũng không hy vọng xa vời ngươi lại chấp nhân Táng gia ta, chỉ là muốn xin ngươi giúp một chuyện mà thôi! Thi tiên sinh lắc đầu cười khổ nói.
Nhìn lại Thi tiên sinh, sắc mặt Địa Tạng Vương không ngừng biến hóa. Một lát sau, hít một hơi thật sâu, rốt cục quyết định.
Quay sang Thi tiên sinh, Địa Tạng Vương bỗng nhiên thi lễ một cái!
- Địa Tạng, Mị! Bái kiến Táng gia gia chủ! Địa Tạng Vương trịnh trọng nói.
Đám người Chung Sơn ở một bên không nói gì, nhưng trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Thân phận Thi tiên sinh? Táng gia?
Thi tiên sinh sâu đậm nhìn xem Địa Tạng Vương, tuy rằng Địa Tạng Vương nhận thân phận mình là Táng gia gia chủ, nhưng mà từ trong lúc vừa rồi Địa Tạng Vương do dự đó có thể thấy được, trong lòng Địa Tạng Vương còn có mâu thuẫn.
- Sau khi Táng gia xuống dốc, Địa Táng nhất mạch khẳng định đã kế thừa rất nhiều rồi phải không? Thi tiên sinh hỏi.
- Sau khi Táng gia xuống dốc, ta đây là thay mặt Địa Táng thứ 9. Địa Tạng Vương gật gật đầu.
- Ừ, Địa Táng thứ 9, ngươi cũng không cần đối với ta như thế, lần này tới, chỉ là muốn mượn Ác Quỷ Huyết Trì của ngươi một chút! Ta muốn dùng nó tẩy sạch Thánh nhân ấn ký! Thi tiên sinh trầm giọng nói.
Nghe Thi tiên sinh cũng không lấy thân phận gia chủ ra lệnh, Địa Tạng Vương thở phào một cái, dù sao, ai cũng không thích đột nhiên có thêm một chủ nhân, đặc biệt mình đã là Tổ Tiên, mà chủ nhân này lại chỉ có tu vi Thiên Tiên!
- Có thể, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng ta tiến vào Ác Quỷ Huyết Trì! Địa Tạng Vương lập tức nói.
- Ừ!
Đại chiến diễn ra càng lúc càng lớn. Nhìn như Chung Sơn và Lạc Tinh Trần rất cố hết sức, nhưng mà từ khi Chung Sơn thi triển Bát Cực Thiên Vĩ và Phương Thiên Ngọc Tỉ ra là được biết, Chung Sơn chưa dốc hết toàn lực.
Một mặt là đề phòng những người khác, mà quan trọng hơn là, Chung Sơn cũng không hạ tử thủ!
Tru Tâm sử, những Cổ Tiên này, Bát Cực Thiên Vĩ có thể ăn từng người, có thể không ngừng tiêu hao hết số lượng bọn họ, nhưng Chung Sơn lại không, không phải Chung Sơn nhân từ, mà là những người này đã ở trong tính toán của Chung Sơn.
16 Tru Tâm sử? Diêm La Điện?
Về sau đám người này sẽ là sản nghiệp của mình. Không cần thiết hạ tử thủ với bọn họ.
Tuy nhiên, ở trong mắt người ngoài, đoàn người Chung Sơn đã đủ cường đại, 2 đối chiến 16, chiến tích bất bại! Truyền ra thiên hạ tứ phương đã đủ ngạo thị quần hùng rồi.
Giờ khắc này, gần như mọi người đều nhớ kỹ cái tên Chung Sơn này.
Ở Thánh Thi Sơn, Chung Sơn chỉ dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, mà ở Diêm La Điện, Chung Sơn mới đại triển thần uy.
Chiến 16 Cổ Tiên?
Đại chiến mười hơn canh giờ, trên người các Tru Tâm sử hoặc nhiều hoặc ít đều bị bị thương một ít, nhưng kiêu ngạo của Diêm La Điện để cho bọn họ quyết tâm không bỏ.
Diêm La Vương nhìn không trung, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trước mắt phải làm sao bây giờ? 16 Tru Tâm sử nhất định giận chó đánh mèo với ta.
- Địa Tạng Vương Bồ Tát, ngươi xem, nếu không ngươi ra tay diệt tên yêu nghiệt Chung Sơn kia? Diêm La Vương nhỏ giọng nói.
Địa Tạng Vương mỉm cười.
Lật tay một cái, một đạo ánh sáng màu máu đỏ từ trên trời giáng xuống. Đó là một đạo thiên đạo, thiên đạo màu đỏ.
Thiên đạo vừa ra, lập tức bao phủ đám người chiến đấu xa xa.
Trong lúc nhất thời, bất kể Chung Sơn hay là đám người Tru Tâm sử đều cảm thấy thân hình bị kiềm hãm, cũng đồng thời nhìn về phía Diêm La Điện.
- Địa Tạng Vương! 16 Tru Tâm sử hơi hơi thi lễ nói.
Hiển nhiên mọi người cũng biết, nên muốn làm khó Chung Sơn là chuyện tuyệt đối không thể nào, còn phải Địa Tạng Vương ra tay mới được. Chung Sơn cũng nhìn về phía nam nhân anh tuấn một thân áo cà sa kia.
Và râu mép giống như Thi tiên sinh vậy, nhìn qua cực kỳ bắt mắt.
- Địa phủ không phải là nơi các ngươi làm loạn, địa phủ có quy củ của địa phủ, buông Niệm Du Du ra, ta thả ngươi đi! Địa Tạng Vương thản nhiên nói.
- Địa Tạng Vương Bồ Tát? Không thể thả Chung Sơn a! Diêm La Vương lập tức lo lắng nói.
Dựa theo ý tứ của Diêm La Vương, nhất định phải bắt Chung Sơn bầm thây vạn đoạn mới được. Nhưng Địa Tạng Vương vì sao phải thả hắn đi? Một bên Nhiên Đăng mắt lạnh nhìn lại Diêm La Vương, không thể thả Chung Sơn? Con thỏ tức giận cũng có thể cắn người, huống chi Chung Sơn? Ngày xưa ở Nữ Oa giới ngay cả Tổ Tiên đều bị trọng thương trong tay hắn, Địa Tạng Vương xử trí như thế đã cho ngươi mặt mũi rồi đó.
- Buông Niệm Du Du? Ngươi đây là nói giỡn sao? Chung Sơn lạnh lùng nói.
Mọi người xung quanh gần như sững sờ, Địa Tạng Vương, đây chính là tồn tại Tổ Tiên từ rất lâu trước à, Chung Sơn đó là khẩu khí gì?
Không nói tu giả vây xem, cho dù 16 Tru Tâm sử, giờ phút này cũng nhìn về phía Chung Sơn như nhìn người chết vậy.
- Địa Tạng, Mị!
Thi tiên sinh dưới sự bảo vệ của Bát Cực Thiên Vĩ bỗng nhiên lên tiếng, vừa lên đã kêu một câu: Địa Tạng, Mị!
- Mị?
Mọi người đều cổ quái nhìn về phía Thi tiên sinh, người này làm gì? Gọi Địa Tạng Vương?
Địa Tạng Vương khẽ nhíu mày nhìn về phía Thi tiên sinh.
- Địa Tạng, Mị! Thi tiên sinh lại lần nữa kêu lên.
Địa Tạng Vương sắc mặt lập tức khẽ biến, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào hướng Thi tiên sinh.
- Ngươi là ai? Làm sao biết thân phận của ta? Địa Tạng Vương hơi biến sắc mặt nói.
Người chung quanh đều bối rối, này, Địa Tạng Vương đây là chuyện gì vậy? Ai cũng biết ngươi là Địa Tạng Vương a? Người nọ kêu tên ngươi, chúng ta cũng có thể gọi ra à.
- Ngươi là Địa Tạng, Mị? Thi tiên sinh lại lần nữa hỏi.
Diêm La Vương, 16 Tru Tâm sử đều cổ quái nhìn về phía Thi tiên sinh, ngươi không rõ hắn chính là Địa Tạng Vương sao?
Chỉ có Địa Tạng Vương nghe ra được ý của Thi tiên sinh.
- Ngươi là ai? Địa Tạng Vương vẻ mặt trở nên lạnh lùng nói.
- Táng gia, Thi! Thi tiên sinh mở miệng nói.
Nói xong, trong miệng Thi tiên sinh bỗng nhiên đọc lên một đoạn chú ngữ ai cũng nghe không hiểu. Chú ngữ vô cùng tối nghĩa, dường như là một loại ám hiệu vậy.
Địa Tạng Vương vẻ mặt vốn bình tĩnh, sau đó đột nhiên hiện ra vẻ mừng rỡ khó có được. Tiếp đó, vẻ mặt nghiêm lại.
Địa Tạng Vương lật tay một cái, thiên đạo trên bầu trời đột nhiên biến mất.
- 16 Tru Tâm sử, việc này giao cho ta xử trí, thế nào? Địa Tạng Vương quay sang 16 Tru Tâm sử hỏi.
- Địa Tạng Vương lên tiếng, chúng ta đều đáp ứng. Chúng ta cáo từ! 16 Tru Tâm sử gật gật đầu.
Nói xong, 16 Tru Tâm sử thân hình thoắt một cái bắn về phía tứ phương. Hiển nhiên trở về 16 Tru Tâm tiểu Địa Ngục.
Lúc này, hưng phấn nhất chính là Diêm La Vương, Diêm La Vương âm thầm thở phào. 16 Tru Tâm sử đi rồi, bọn họ không truy cứu ta?
[CHARGE=3]Trong lúc mừng rỡ kích động, ánh mắt Diêm La Vương nhìn Địa Tạng Vương với ánh mắt cảm kích.
- Trò khôi hài hôm nay cũng đã xong, chư vị, thất lễ! Địa Tạng Vương nói với những người khác.
- Địa Tạng Vương khách khí! Đám người Ngưu Ma Vương lập tức nói.
- Địa Tạng Vương, Phật tổ thương nhớ, không biết khi nào Địa Tạng Vương rảnh rỗi đi tới Đại Lôi Âm Tự một chuyến? Phật tổ đã làm tốt cho ngươi tấn chức Phật Đà nghiệp vị! Phật Di Lặc cười ha hả nói.
- Thay ta đa tạ Như Lai, tại hạ từng phát thề chí to nguyện lớn, Địa Ngục không trống, thề không thành Phật, ta muốn độ hóa tất cả ác quỷ trong Ác Quỷ Trì. Địa Tạng Vương lắc lắc đầu nói.
- Không, Địa Tạng Vương, lần này chúng ta mang tới không phải là lời mời của Như Lai Phật Tổ! Phật Di Lặc nói.
- Ồ? Vậy là ai? Đại Lôi Âm Tự lại có thiên tài ngang trời xuất thế sao? Địa Tạng Vương hơi hơi ngoài ý muốn.
- Cũng không phải là ngang trời xuất thế gì, chính là người sáng lập Đại Lôi Âm Tự, A Di Đà Phật! Dáng vẻ Phật Di Lặc vô cùng thành kính nói.
A Di Đà Phật?
Nghe được bốn chữ này, Địa Tạng Vương đồng tử co rụt lại.
Nhìn chòng chọc phật Di Lặc, một lúc sau Địa Tạng Vương hít một hơi thật sâu nói: - Ta hiểu rồi, ta rốt cuộc biết rồi.
- Không biết Địa Tạng Vương hiểu được cái gì? Nhiên Đăng nghi ngờ nói.
- A Di Đà Phật, trách không được, trách không được tăng phật bốn đại bộ châu đều dùng câu A Di Đà Phật làm khẩu hiệu, A Di Đà Phật, niệm một lần, sinh ra nguyện lực, nguyện lực tuy nhỏ, nhưng người niệm lại nhiều, mỗi người niệm một lần sẽ sinh ra vô tận nguyện lực, mênh mông khôn cùng nguyện lực, dùng nguyện lực động Thiên Số, hiện mệnh cách, Tiếp Dẫn đúng là giỏi tính toán! Địa Tạng Vương cảm thán nói.
Địa Tạng Vương hiểu, Tiếp Dẫn quả nhiên đa mưu túc trí. Thánh nhân ngã xuống, số trời cho phép, Tiếp Dẫn không ngờ ở chúng tăng thiên hạ thiết kế một cái khẩu hiệu sống, lấy Đại Lôi Âm Tự là Phật đạo tôn sư, khiến thiên hạ niệm A Di Đà Phật. Đến hôm nay Tiếp Dẫn sống lại. Sống lại mờ mịt như thế, thật là vô ảnh vô hình sao?
- Thiên hạ sắp tái hiện thời kỳ rối loạn rồi! Địa Tạng Vương lắc đầu cảm thán nói.
Từ Tiếp Dẫn sống lại, Địa Tạng Vương đã nhìn thấu rất nhiều. Ít nhất, năm đó trong đám Thánh nhân ngã xuống, người đa mưu túc trí hơn Tiếp Dẫn còn có khối, Hồng Quân, Thái Thượng, Nguyên Thủy, đều là hạng người tính toán không lộ chút sơ hở.
Ngày xưa Địa Tạng Vương còn nghi hoặc vì sao trừ Nữ Oa sắp chết phản công ra, những Thánh nhân khác lại ra đi vô thanh vô tức như vậy, thì ra, thì ra! Đám Thánh chờ trở về ngày!
- Không biết Địa Tạng Vương khi nào đi tới Đại Lôi Âm Tự? Phật Di Lặc hỏi.
Nhìn lại phật Di Lặc, Địa Tạng Vương lắc lắc đầu nói: - Đại Lôi Âm Tự, ta sẽ không đi, Tiếp Dẫn Ngũ Hành Luyện Thểịch thiên, bị Thiên Số phạt. Các ngươi, tự giải quyết cho tốt!
Phật Di Lặc và Nhiên Đăng cau mày một cái, nhưng không hề khuyên nữa.
Sau khi cùng mọi người trao đổi, Địa Tạng Vương lại lần nữa nhìn về phía đoàn người Chung Sơn, đặc biệt là Thi tiên sinh.
- Chư vị mời vào bên trong! Địa Tạng Vương vô cùng lễ độ nói.
- Ừ! Thi tiên sinh gật gật đầu.
Bát Cực Thiên Vĩ thu nhỏ hạ xuống đầu vai Chung Sơn, mọi người theo Địa Tạng Vương đi vào đại điện!
Diêm La Vương nhìn Niệm Du Du rúc vào cạnh Chung Sơn, vẻ mặt rất là nhục nhã, nhưng Địa Tạng Vương lại khách khí với mọi người như vậy, mình có năng lực gì đây?
Hai người Niệm Bôn và Niệm Xán luôn luôn mắt lạnh nhìn, Niệm Bôn muốn nói điều gì, nhưng lại bị Niệm Xán giữ chặt, không cho nói.
- Ầm!
Đại điện ầm ầm đóng cửa lại.
Địa Tạng Vương nhìn về phía Thi tiên sinh, lại nhìn đám người Chung Sơn.
- Vị này chính là Đại Tranh Thánh Vương, ta bây giờ làm quan ở Đại Tranh, mấy vị này đều là quan viên Đại Tranh!
Thi tiên sinh nói.
Địa Tạng Vương nhìn mọi người một cái, cuối cùng gật gật đầu. - Ngươi mới vừa nói, ngươi là? Địa Tạng Vương muốn một lần xác nhận.
- Táng gia, Thi! Thi tiên sinh lại lần nữa nói.
Địa Tạng Vương bỗng nhiên đưa ngón trỏ tay phải ra, trên ngón trỏ hiện ra 1 ngọn lửa màu lam cực kỳ lạnh như băng!
Thi tiên sinh cũng đưa ngón trỏ tay phải ra, trên đầu ngón tay hiện ra một ngọn lửa màu trắng.
Hai người đầu ngón tay chạm vào nhau, trong lúc ngọn lửa chạm nhau, lập tức phát ra tiếng xuy xuy, tiếp đó ngọn lửa màu lam đầu ngón tay Địa Tạng Vương hoàn toàn bị ngọn lửa màu trắng của Thi tiên sinh cắn nuốt.
Hai người thu hồi lại. Ánh mắt Địa Tạng Vương nhìn về phía Thi tiên sinh không ngừng biến đổi, dường như trong đầu không ngừng đấu tranh cái gì vậy.
- Ngươi không cần khó xử, Táng gia, hiện tại chỉ còn một mình ta, Thiên Táng, Huyền Táng, Hoàng Táng, sớm đã chẳng biết đi đâu, có lẽ toàn bộ biến mất, ta cũng không hy vọng xa vời ngươi lại chấp nhân Táng gia ta, chỉ là muốn xin ngươi giúp một chuyện mà thôi! Thi tiên sinh lắc đầu cười khổ nói.
Nhìn lại Thi tiên sinh, sắc mặt Địa Tạng Vương không ngừng biến hóa. Một lát sau, hít một hơi thật sâu, rốt cục quyết định.
Quay sang Thi tiên sinh, Địa Tạng Vương bỗng nhiên thi lễ một cái!
- Địa Tạng, Mị! Bái kiến Táng gia gia chủ! Địa Tạng Vương trịnh trọng nói.
Đám người Chung Sơn ở một bên không nói gì, nhưng trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Thân phận Thi tiên sinh? Táng gia?
Thi tiên sinh sâu đậm nhìn xem Địa Tạng Vương, tuy rằng Địa Tạng Vương nhận thân phận mình là Táng gia gia chủ, nhưng mà từ trong lúc vừa rồi Địa Tạng Vương do dự đó có thể thấy được, trong lòng Địa Tạng Vương còn có mâu thuẫn.
- Sau khi Táng gia xuống dốc, Địa Táng nhất mạch khẳng định đã kế thừa rất nhiều rồi phải không? Thi tiên sinh hỏi.
- Sau khi Táng gia xuống dốc, ta đây là thay mặt Địa Táng thứ 9. Địa Tạng Vương gật gật đầu.
- Ừ, Địa Táng thứ 9, ngươi cũng không cần đối với ta như thế, lần này tới, chỉ là muốn mượn Ác Quỷ Huyết Trì của ngươi một chút! Ta muốn dùng nó tẩy sạch Thánh nhân ấn ký! Thi tiên sinh trầm giọng nói.
Nghe Thi tiên sinh cũng không lấy thân phận gia chủ ra lệnh, Địa Tạng Vương thở phào một cái, dù sao, ai cũng không thích đột nhiên có thêm một chủ nhân, đặc biệt mình đã là Tổ Tiên, mà chủ nhân này lại chỉ có tu vi Thiên Tiên!
- Có thể, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng ta tiến vào Ác Quỷ Huyết Trì! Địa Tạng Vương lập tức nói.
- Ừ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.