Quyển 4 - Chương 136: Lâm hải thập nhị thành.
Quan Kỳ
10/04/2013
Chung Sơn ngồi trên, hai bên là hai hàng chúng tướng.
Ở giữa đại điện làm một bản đồ không gian ba chiều rất lớn.
Bản đồ Thần Châu đại địa chỉ là khái quát chứ không như thực tế.
Lâm Hải thập nhị thành.
Sở dĩ gọi là Lâm Hải thập nhị thành bởi vì cả mười hai tòa thành trì này đều nằm gấn biển.
Cả mười tòa thành đều vô cùng kiên cố. kiến cố không kém gì so với Vô Song Thành.
- Vậy đây là mười hai tòa thành cổ sao?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Vâng, đại soái, mười hai tòa thành cổ này được xây dựng từ một vạn năm nghìn năm trước.
Thủy Vô Ngân giải thích.
- Một vạn năm nghìn năm trước?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Đại soái cũng biết trước đây có Đại Hồng thiên triều chứ?
Thủy Vô Ngân nói.
- Ngươi nói đi.
Chung Sơn để Thủy Vô Ngân nói.
- Thần Châu đại địa vốn dĩ lúc trước là tứ đại thiên triều, trong đó Đại Hồng thiên triều có thực lực mạnh nhất, quốc thú là rồng. Thánh thượng tên là Hạo Thiên, sáu nghìn năm trước đã nghênh kháng thiên uy, nghịch sửa phàm mệnh trở thành tiên mệnh, đạt tới thực lực tiên nhân rồi phi thăng.
Thủy Vô Ngân nói.
- Đại Hồng thiên triều?
Chung Sơn nhíu mày nghe.
- Đúng vậy, quốc thú là long tộc, hiện tại là chủng tộc cường đại nhất thiên hạ. Lúc thánh thượng Đại Hồng phi thăng Đại Hồng còn có tam đại thái tử và một thái sư, cả bốn người đều tách ra thành bốn đế triều. cả bốn đại đế triều đều có thể triệu hồi long tộc. Những thiên triều còn lại ở Thần Châu đều cử binh thảo phạt khiến cho toàn bộ tứ đại đế triều bị diệt, mấy chục năm sau thì người cuối cùng của Hạo gia cũng chết ở Thiên Lang Đảo.
Thủy Vô Ngân nói.
- Vậy mười hai tòa thành trì trước kia đều là của Đại Hồng thiên triều sao?
Chung Sơn hỏi.
- Đúng, Đại Hồng thiên triều xây dựng mười hai tòa thành này ở cạnh biển!
Thủy Vô Ngân nói.
- Chúng tướng có kế sách gì phá thành không?
Chung Sơn quay sang mọi người hỏi.
Thế nhưng chúng tướng đều lắc đầu, hiển nhiên không hề có đối sách gì.
- Đại soái, mười hai tòa thành này kiên cố không kém gì Chung Sơn. Ngày trước là do thành chủ đầu hàng nên mới rơi vào tay Đại Vũ đế triều, trừ phi tin chiến thắng khắp nơi liên tục truyền đến thì thành chủ của mười hai tòa thành này mới buông tay.
Thủy Vô Ngân giải thích nói.
- Đã là thành thì có thể phá, chúng ta trước hết xem Lâm Hải thập nhị thành này kiên cố như thế nào đã rồi mới công thành.
Chung Sơn nói.
- Vâng.
Chúng tướng đáp.
- Được rồi, tin chiến báo từ các nơi thế nào rồi?
Chung Sơn hỏi.
- Những thành trì bị Đại Vũ và Đại Quang đều được đoạt lại trở lại rồi.
Thủy Vô Ngân nói.
- Sao? Đều đoạt trở lại rồi soa?
Chung Sơn bất ngờ nói,
- Vâng, chỉ là chưa hướng ra bên ngoài tuyên chiến nên chưa chiếm được tất cả.
Thủy Vô Ngân nói.
- Nói cho ta nghe một chút xem Thủy Kính, Tề Thiên Hầu và Kim Thiền dùng cách nào để phá thành.
Chung Sơn suy nghĩ một chút rồi nói.
- Vâng, Tề Thiên Hầu có tề thiên đại viên, đại viên da thịt dày nên phá cương tiễn không thể bắn được, bọn chúng xông vào mở cửa thành. Sau một hồi chém giết, cuối cùng thì đại huyền quân đệ nhất doanh tử thương mười vạn người, giết chết được tướng lĩnh của đối lĩnh của đối phương, quân địch như rắn mất đầu nên tất cả đều bị Tề Thiên Hầu bắt.
Thủy Vô Ngân nói.
- Ừ, tiếp tục đi.
Chung Sơn nói.
- Kim thiền thống soái nhất quân, đứng ở dưới thành không ngừng dùng phật lý đánh vào tường thành, đồng thời có Đại Uy Thiên Long Bồ Tát giúp đõ nên cuối cùng đã bắt được tướng thủ thành, đồng thời cũng bị tử thương mất ba vạn người.
Thủy Vô Ngân nói.
- Ừ, Thủy Kính thì sao?
Chung Sơn hỏi.
Thủy Vô Ngân nhìn Chung Sơn, có chút cổ quái nói:
- Thủy Kính tướng quân có thể là đã nhìn thấy đại soái công thành nên cũng làm theo, cuối cùng thì tử thương mất hai vạn tướng sĩ, chiếm được thành!
- Ừ.
Chung Sơn gật đầu nói.
- Đại soái, vừa có chiến báo.
Thủy Vô Ngân lập tức nói.
- Soa?
Chung Sơn nghi hoặc nói.
- Đại Quang đế triều đã cử đại đô đốc là Tiêu Vong thống lĩnh binh lính hỏa tốc tới biên giới.
Thủy Vô Ngân nói.
- Tiêu Vong.
Chung Sơn nhíu mày suy nghĩ.
Lần trước ở sự kiện quỷ hồn gặp Tiêu Vong một lần nhưng vẫn chưa nói chuyện.
- Tiêu Vong lĩnh binh rất giỏi, là quân thần của Đại Quang đế triều. Lần này hắn tới chiến sự phía tây nam có thể sẽ rất khó khăn.
Thủy Vô Ngân nói.
- Tây nam? Người nào đối đầu với Đại Quang đế triều ở đó?
Chung Sơn hỏi.
- Thủy Kính và Kim Thiền.
Thủy Vô Ngân nói.
- Ừ, được nếu là Thủy Kính đối đầu với Tiêu VOng như vậy phải luôn luôn để ý tới chiến sự ở phía đó, tùy thời phải hội báo lại cho ta.
Chung Sơn suy nghĩ một chút rồi nói.
- Vâng!
Thủy Vô Ngân lập tức đáp.
- Đại Quang đế triều bắt đầu dùng Tiêu Vong, vậy Đại Vũ thì sao? Có sử dụng đại đô đốc Dịch Diễn hay không?
Chung Sơn hỏi.
- Không có tin tức gì, chắc là không dùng?
Thủy Vô Ngân nói.
- Không dùng? Quả là đáng tiếc, thế nhưng không dùng cũng tốt!
Chung Sơn suy nghĩ một chút rồi nói.
-Đại soái, chúng ta được phân đến Lâm Hải thập nhị thành, những người khác cũng có thể được phân đến những thành trì khác. Khi nào thì chúng ta khởi hành? Không thể để cho người khác hoàn thành nhiệm vụ trước được.
Thủy Vô Ngân có phần cấp thiết nói.
Thấy Thủy Vô Ngân kích động như vậy, Chung Sơn mỉm cười nói:
- Mấy ngày nay ngươi đã tập hợp được bao nhiêu binh lính rồi?
- Bẩm đại soái, hiện tại binh lính của thuộc hạ đã đạt tới tám mươi vạn, hơn nữa đại huyền đệ nhị phục cũng có trăm vạn người.
Thủy Vô Ngân kích động nói.
- A, trăm vạn đại quân, khí phách thật lớn. Thế nhưng. Vô Ngân, quân hiện tại của ngươi liệu có thể chiến đấu được không.
Chung Sơn nói.
- A!
Thủy Vô Ngân nghi hoặc nói.
- Binh cần tinh chứ không cần nhiều, binh lính của ngươi mới chiêu mộ, lấy hai mươi vạn đó đánh với đại huyền quân đệ nhất doanh liệu có thắng được không?
Chung Sơn hỏi.
- Thậm chí là bốn mươi vạn đại quân khẳng định cũng không phải là đối thủ của Triệu Truyền.
Chung Sơn hết sức khẳng định nói.
- Đại soái khen nhầm rồi!
Triệu Truyền lập tức từ chối nói.
- Ta không khen nhầm, trong lòng ngươi hẳn cũng biết những binh lính mới chiêu mộ ta không cần nhìn cũng biết được thực lực của bọn họ.
Chung Sơn nói.
- Nhưng dù soa cũng là binh lính mà!
Thủy Vô Ngân có chút vô tội nói.
- Lính mới chiêu mộ thì cần phải tập luyện, ngươi có thể thỉnh giáo Triệu Truyền vấn đề này.
Chung Sơn nói.
- Vâng.
Thủy Vô Ngân đáp.
- Trên chiến trường, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, hiện tại đối với đại quân của mình vẫn chưa năm vững thì làm sao mà có thể công phá được mười hai toà thành kiên cố. Nếu như có đánh thì chỉ lãng phí binh lính mà thôi.
Chung Sơn dạy bảo Thủy Vô Ngân, nói.
- Vâng, thuộc hạ đã biết sai rồi!
Thủy Vô Ngân cảm thán nói.
- Ha ha, yên tâm đi, chúng ta không đánh thì thôi, nếu đánh chắc chắn sẽ thắng. Không ham muốn vinh dự nhất thời, cái quan trọng là cuối cùng ai mới là người giành chiến thắng!
Chung Sơn khích lệ nói.
- Vâng.
Thủy Vô Ngân lập tức đáp.
Đại Vũ đế triều!
Bên trong hoàng cung lúc này chỉ có hai người.
Một người ngồi trên long ỷ, Nạp Lan đại đế!
Người còn lại là thủ quốc đại đô đốc, Thiết Huyết.
- Bệ hạ!
Thiết Huyết tướng quân cung kính cúi đầu nói với Nạp Lan Phiêu Huyết.
- Làm sao vậy? Đã bãi triều rồi, còn có chuyện gì sao?
Nạp Lan đại đế nhăn mặt nói.
- Bệ hạ, bệ hạ có biết chiến sự ở tiền phương không? Đại La thiên triều đã bắt đầu phản kích, toàn diện phản kích. Tất cả thành trì chúng ta chiếm đều bị chiếm lại.
Thiết Huyết lo lắng nói.
- Chiến tranh là như vậy, được tất sẽ mất, huống hồ đại quân của Đại Vũ đế triều ta vẫn còn chưa xuất động.
Nạp Lan Phiêu Huyết trầm giọng nói.
- Thế nhưng kết quả lần trước, Vô Song Thành là thành trì hiểm yếu, Vũ An mang theo một trăm năm mươi vạn quân thế mà Chung Sơn chỉ chết có hai vạn quân đã đoạt được thành. Hai vạn chống lại một trăm năm mươi vạn, bệ hạ, không phải là thần muốn cáo trạng, thế nhưng thực sự quá vớ vẫn rồi!
Thiết Huyết can gián nói.
- Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?
Nạp Lan Phiêu Huyết nhíu mày nói:
- Thuộc hạ nghĩ Cự Lộc Vương là người không có tài cán gì, khẩn cầu bệ hạ sử dụng đại đô đốc Dịch Diễn, để đại đô đốc thống lĩnh quân đội Đại Vũ bắc phạt.
Thiết Huyết cung kính nói.
- Là Dịch Diễn bảo ngươi nói?
Nạp Lan Phiêu Huyết trầm mặt xuống nói.
- Không thời gian của đại đô đốc không còn nhiều nữa, hiện tại đối với việc bên ngoài căn bản không hỏi đến, chính là thuộc hạ thỉnh giáo nhưng đại đô đốc cũng không bảo thuộc hạ đề cập đến bất cứ điều gì. Bệ hạ, vì Đại Vũ, thỉnh bệ hạ sử dụng Dịch Diễn!
Thiết Huyết tướng quân khom lưng xuống, khẩn cầu nói.
- Hừ, Đại Vũ không có Dịch Diễn vẫn là Đại Vũ, hắn đã từ chức đại đô đốc thì sẽ không bao giờ còn là đại đô đốc nữa. Nếu không có hắn, ta vẫn có thể bình định được Đại La thiên triều, không có hắn Đại Vũ đế triều vẫn có thể đứng hiên ngang, sừng sững.
Nạp Lan Phiêu Huyết cả giận nói.
- Thế nhưng thần gần đây nghe nói đại đô đốc Dịch Diễn muốn đi/
Thiết Huyết tướng quân lập tức lo lắng nói.
- Đi? Đi đâu?
Nạp Lan Phiêu Huyết mở trừng hai mắt nói.
- Đi chu du thiên hạ!
Thiết Huyết lập tức nói.
- Hừ, không được đi, truyền lệnh ta, nếu Dịch Diễn chỉ cần bước ra khỏi Thiên Không Chi Thành thì sẽ khép vào tội phản quốc.
Nạp Lan Phiêu Huyết quát.
- Bệ hạ!
Thiết Huyết lo lắng nói.
- Lui đi.
Nạp Lan Phiêu Huyết không khách khí nói.
- Vâng.
Thiết Huyết chỉ có thể thở dài một tiếng rồi lui ra.
Phủ Dịch Diễn, Dịch Diễn vẫn như trước, đứng cạnh ao cá cho cá ăn.
Phía sau là Thiết Huyết, hiện tại tuy rằng Thiết Huyết là đại đô đốc Đại Vũ đế triều nhưng vẫn là hậu bối. Thiết Huyết đang kể lại những gì vừa nãy cho Dịch Diễn nghe.
Nhìn cá trong ao. Dịch Diễn cười khổ nói:
- Nạp Lan Phiêu Huyết, hắn đang đợi tin chiến thắng từ tiền tuyến, nếu như thực sự có tin chiến thắng thì người trong thiên hạ sẽ chế nhạo ta, đồng thời chứng minh năng lực của hắn. Thế nhưng nếu như bại chắc chắn sẽ lại bảo ta thống lĩnh binh lính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.