Quyển 6 - Chương 68: Mặt trời rơi xuống
Quan Kỳ
01/03/2014
Tam triều đánh cược đất đai, Chung Sơn đắc thắng trở về.
Đại Tranh Hoàng triều, khắp chốn mừng vui! Rất nhanh tiếp nhận 20 tòa thành trì thắng được. Đại Tranh Hoàng triều càng ngày càng phồn vinh phú cường!
Thời gian 3 năm, Đại Tranh Hoàng triều đã trở thành 1 nước đại thịnh, đồng thời, tin tức Đại Tranh Hoàng triều có cường giả Đế Cực Cảnh cũng nhanh chóng lan truyền.
Người nhận được tin tức này đều ngạc nhiên, Đế Cực Cảnh?
Đế Cực Cảnh? Một cái Hoàng triều không ngờ có Đế Cực Cảnh tọa trấn? Quá mạnh mẽ rồi chứ!
Lang Vương, Sát Phá? Mọi người rất nhanh liền cẩn thận suy nghĩ điểm mấu chốt, yêu thú đem 'Mệnh' hòa tan huyết mạch, không thể khai triều lập quốc, chỉ có thể dựa vào vận triều cường đại, Đế triều tốt nhất, chỉ là đến lúc đó khẳng định mức độ trọng dụng không hiển hách, ở Hoàng triều, tác dụng lớn nhất chỉ có thực lực Đế Cực Cảnh của hắn thôi, chỉ có thể kiến công lập nghiệp. Hoàng đế Đại Tranh đúng là có vận số nghịch thiên.
Đương nhiên, mọi người còn không biết là phía sau Tuyên Kinh, Đại Tranh Hoàng triều còn có một Quân Vương xương khô Thiên Cực Cảnh lợi hại hơn, nếu như biết Đại Tranh Hoàng triều còn con bài chưa lật này, cũng không biết mọi người sẽ có cảm tưởng thế nào?
Ba năm sau, Chung Sơn dẫn dắt quốc gia càng lúc càng phồn vinh, càng lúc càng cường thịnh.
Mà quân đội Đại Tranh cũng càng ngày càng cường đại! Gần mười năm qua, Đại Tranh Hoàng triều đã tạo thành cơ sở vững chắc dưới âm phủ.
Hoàng cung, chỗ thượng triều, khiến trúc đại điện so với Trường Sinh Điện dương gian giống nhau như đúc, tên điện: Bất Tử Điện!
Trong Bất Tử Điện, Chung Sơn thượng triều.
- Khởi bẩm bệ hạ, Bích Vân Đế triều phương tây đánh xuống Thiên Ngoại Tinh. Khắp nơi chấn động, quần hùng nổi dậy. Thỉnh bệ hạ định đoạt!
Một gã đại thần cung kính nói.
- Thiên Ngoại Tinh?
Chung Sơn nghĩ nghĩ.
- Thiên Ngoại Tinh, như một vầng mặt trời từ trên trời rơi xuống, chìm vào Bích Vân Đế triều ở Đại Trạch Quỷ Vực. Rơi vào lập tức biến mất, mặc dù vô số người quỷ điều tra, cũng không có thể phát hiện 1 chút dấu vết, rơi xuống đất biến mất!
Đại thần kia nói.
- Ừ, trẫm đã biết!
Chung Sơn gật gật đầu, cũng không nói thêm nữa.
Triều hội tản đi, chỉ giữ lại vài đại thần thân tín.
Lâm Khiếu, Thi tiên sinh còn có hai quan viên mới lên.
- Các ngươi thấy thế nào?
Chung Sơn nhìn về phía mọi người.
- Bệ hạ, hẳn là đến từ đại thế giới!
Thi tiên sinh nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu, thiên ngoại vật, đương nhiên chỉ có thể là đại thế giới.
- Như một vầng mặt trời từ trên trời rơi xuống, nhất định không phải phàm vật, rất có thể là 1 trọng bảo, lại có thể là 1 nhân vật từ đại thế giới giáng lâm!
Thi tiên sinh lại lần nữa nói.
- Ồ?
Chung Sơn ngoài ý muốn nói.
- Nếu muốn đi vào tiểu thế giới này, không phải tiên nhân bình thường có thể làm được, đương nhiên, cũng có kẻ vận số nghịch thiên, cơ duyên xảo hợp tiến vào, giống như vẫn thạch, nhưng vầng mặt trời này từ trên trời rơi xuống, rõ ràng không phải vẫn thạch, mà là trọng bảo hoặc là đại nhân vật, mặc kệ là người nào, đều do 1 đại nhân vật làm ra, ta nghĩ, đám cường giả nhận được tin tức này, tuyệt đối không chịu ngồi yên, khẳng định phải lặn lội tới Bích Vân Đế triều.
Thi tiên sinh khẳng định nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu, cẩn thận suy tư một hồi.
- Bệ hạ, chúng ta muốn đi không?
Lâm Khiếu hỏi.
- Không những không ngăn cản từ trên trời rơi xuống, còn biến thành chấn động thiên hạ, tất nhiên có âm mưu nào đó hoặc là bí ẩn khó nói nào đó. Bích Vân Đế triều? Đại Trạch Quỷ Vực? Ta khẳng định phải đi xem một chút, Lâm Khiếu ngươi ở lại!
Chung Sơn lập tức quyết định nói.
- Ách, vâng!
Lâm Khiếu lập tức gật gật đầu.
- Ngày mai thượng triều, ta sẽ sắp xếp quyền lực cho ngươi, ngươi thay ta trấn trụ Xương Kinh, ta sẽ an bài Sát Phá ở lại giúp đỡ ngươi.
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Lâm Khiếu lại lần nữa đáp.
Một bên hai tên quan viên cũng cung kính gật gật đầu.
- Thi tiên sinh, Tiên Tiên, theo ta đi tới Đại Trạch Quỷ Vực!
Chung Sơn điểm tướng nói.
- Vâng!
Thi tiên sinh lập tức đáp.
Về phần Tiên Tiên, khẳng định không thành vấn đề, mấy năm nay ở Xương Kinh đã sắp nghẹn khuất rồi.
Đại Anh Hoàng triều, hoàng cung.
Diêm Trùng Chi cũng nhận được tin tức vầng mặt trời rơi xuống Đại Trạch Quỷ Vực, không có gì bất ngờ xảy ra, tin tức đã đã truyền khắp bốn phương tám hướng Bích Vân Đế triều. Vừa vặn, vị trí Bích Vân Đế triều lại đúng là hướng đông âm phủ, cách cấm ngoại chỗ Chung Sơn cũng không quá xa.
Hoàng đế, Diêm Trùng Chi triều thượng triều bàn bạc 1 chút liền tới thẳng đến một gian đại điện hẻo lánh trong hoàng cung.
Bên ngoài đại điện, vò rượu, cút rượu nằm ngổn ngang, từ xa xa đã ngửi được hương rượu.
- Tiền bối!
Diêm Trùng Chi cho thị vệ lui lại tiến vào đại điện.
- Ách?
Lão già nát rượu mơ mơ màng màng mở to mắt, hơi liếc Diêm Trùng Chi một cái lại tiếp tục ngủ.
- Tiền bối, có một đại sự đã xảy ra!
Diêm Trùng Chi nói.
- Chuyện lớn bằng trời cũng không thể quấy rầy giấc ngủ của ta!
Lão già nát rượu hàm hồ nói.
Diêm Trùng Chi lộ ra một tia cười khổ nói:
- Nhưng chuyện này còn lớn hơn cả trời.
Nghe vậy, lão già nát rượu hai mắt mở ra, cảm giác say rượu ban đầu cũng tiêu tán đi, lập tức ngồi bật dậy.
- Sao vậy?
Lão già nát rượu nhíu mày nói.
- Tiền bối, ngươi bảo ta tìm hiểu sự tình thiên hạ xung quanh, cách nay không lâu, đã xảy ra một đại sự, Bích Vân Đế triều, mặt trời rơi xuống rồi biến mất! Rất có thể là thứ tới từ đại thế giới!
Diêm Trùng Chi nói.
- Ách?
Lão già nát rượu nhíu mày suy tư.
- Tiền bối, người xem thế nào? Đây là điềm báo đại loạn sao?
Diêm Trùng Chi nhìn chằm chằm lão già nát rượu hỏi.
- Đại loạn sắp tới, không ngờ lại bị chuyện này cắt ngang, ta phải đi tìm hiểu.
Lão già nát rượu thở dài một hơi.
- Ta theo tiền bối cùng đi, không biết lần này lại là đại nhân vật nào của đại thế giới!
Diêm Trùng Chi lập tức nói.
Lão già nát rượu nhìn lại Diêm Trùng Chi. Cuối cùng gật gật đầu nói:
- Cũng tốt, đầu óc ngươi linh hoạt hơn ta, đến lúc đó nói không chừng lại có việc phải nhờ vào cái đầu của ngươi.
- Ta đây lập tức an bài việc trong triều, nhiều chiều ngày mai, có thể theo tiền bối đi tới Bích Vân Đế triều!
Diêm Trùng Chi nói.
- Ừ!
Trên đường đi tới Bích Vân Đế triều.
Chung Sơn mang theo Thi tiên sinh và Tiên Tiên, một đường dùng tốc độ cực nhanh một mạch ngàn dặm. Trong ba người, tu vi Thi tiên sinh thấp nhất, tu vi Hợp Thể Kỳ, nhưng mà Thi tiên sinh lại có diệu pháp khiến cho tốc độ tăng lên 1 bậc, cũng không kém Tiên Tiên.
Về phần Chung Sơn, càng không cần phải nói, ảnh thân tu vi Hoàng Cực Cảnh tầng thứ năm, cho dù tốc độ cường giả Đế Cực Cảnh cũng chưa chắc nhanh hơn Chung Sơn, chủ yếu vẫn phải xem tốc độ Tiên Tiên.
Ra khỏi khu vực cấm ngoại, theo bản đồ Đại Trạch Quỷ Vực mà đi.
Một tháng sau.
Bên ngoài Đại Trạch Quỷ Vực, chỗ một tòa thâm sơn, ba người Chung Sơn nhoáng lên một cái từ bầu trời bay qua.
Vừa vặn ở trong thâm sơn, có hai thân ảnh, một mặc hắc bào, còn lại là một lão già nhếch nhác, ôm rượu hồ lô ngáy o o.
Trong nháy mắt Chung Sơn bay qua, ánh mắt lão già nát rượu sáng lên, lập tức nhảy vọt lên trời.
Chung Sơn vừa mới bay qua hơi hơi sửng sốt, dừng lại. Ba người cùng nhìn lại phía sau.
Lão già nát rượu đứng trên trời cao, thân ảnh Diêm Trùng Chi phía dưới khe núi chậm rãi bay ra.
- Ha ha, kia không phải là Chung Sơn sao, chúng ta thật là có duyên nha!
Lần này có mang rượu không? Như loại rượu lần trước đó!
Lão già nát rượu làm như đã quen từ lâu, lập tức vọt lại.
- Đại Tranh Hoàng đế, lại gặp mặt!
Diêm Trùng Chi lộ ra nụ cười ngoài ý muốn nói.
- Ách? Diêm Trùng Chi? Các ngươi sao lại ở đây?
Chung Sơn cũng ngoài ý muốn nói.
- Tự nhiên là đến vì mặt trời rơi xông, hay là các ngươi không phải?
Diêm Trùng Chi cười nói.
Chung Sơn mặt nhăn mày nhíu, mình hơi Diêm Trùng Chi sao lại ở khe núi này, hắn lại trả lời vì mặt trời rơi xuống mà tới, trả lời hoàn mỹ như thế, lại còn hỏi ngược lại, Diêm Trùng Chi này không hổ là nhân vật.
- Chúng ta cũng vậy!
Chung Sơn cười nói.
- Chung Sơn, ngươi còn rượu kia sao?
Lão già nát rượu hỏi.
Lật tay 1 phát, Chung Sơn lại lần nữa lấy ra một vò, lão già nát rượu vung tay tiếp lấy.
- Còn chưa thỉnh giáo?
Chung Sơn nhìn về phía lão già nát rượu hỏi.
- Ngươi đã gọi ta là lão già nát rượu đi, tên thật là gì ta cũng đã quên rôi!
Lão già nát rượu một tay chụp lên miếng giấy dán miệng vò.
Tiên Tiên bên cạnh bĩu môi, nhỏ giọng nói:
- Thật không chuyên nghiệp!
- Ách?
Lão già nát rượu hơi hơi nhất ngạc, quay đầu nhìn về phía Tiên Tiên.
- Ngươi nói ta không chuyên nghiệp?
Lão già nát rượu vẻ mặt quái dị nhìn về phía Tiên Tiên.
- Đương nhiên, Chung Sơn đã giảng cho ta một ít chuyện xưa, giống như thân thế trớ trêu, có lời khó nói, hoặc là lão già điên khùng có bệnh kín, tất cả chỉ nói ngươi, nhưng mà ngươi cũng quá tùy tiện đi, không chút chuyên nghiệp, ít nhất cũng phải lộ ra một cái ánh mắt tưởng nhớ.
Tiên Tiên bĩu môi khinh thường nói.
Lão già nát rượu buồn bực! Thân thế trớ trêu? Có lời khó nói? Những cái này ta nhận, ngươi nói ta là lão già điên khùng, ta cũng nhận, có thể có bệnh kín, lão tử ta làm gì có bệnh kín? Thái giám trong hoàng cung mới có bệnh kín.
Nghĩ tới đây lão già nát rượu đỏ mặt lên! Nhưng nhìn bộ dáng cô bé Tiên Tiên, lão già nát rượu chỉ có thể nén lại nghẹn khuất.
- Tiên Tiên, không được vô lễ!
Chung Sơn lập tức ngăn lại nói.
Tuy rằng Tiên Tiên nói trúng lời trong tâm khảm Chung Sơn nhưng mà trước nhiều người như vậy quở trách, như vậy cũng quá không phải phép.
- Vậy các ngươi làm sao còn trì hoãn không đi? Không tiến vào Đại Trạch Quỷ Vực sao?
Chung Sơn lại lần nữa hướng lão già nát rượu hỏi.
Chung Sơn liếc mắt một cái đã nhìn ra Diêm Trùng Chi bất phàm, hỏi hắn cũng không hỏi được gì, chỉ có thể tìm lão già nát rượu hỏi.
- Ách, phía trước có nguy hiểm!
Lão già nát rượu rất ngay thẳng nói.
Một bên Diêm Trùng Chi mặt nhăn mày nhíu, rất muốn ngăn cản, nhưng vẫn đành nhịn xuống.
- Có nguy hiểm? Các ngươi vào trong?
Chung Sơn ngoài ý muốn nói.
- Không có.
Lão già nát rượu uống 1 ngụm rượu nói.
- Không có? Không có ngươi sao lại nói có nguy hiểm?
Tiên Tiên lập tức ngắt lời nói.
- Ta cảm giác được!
Lão già nát rượu nói.
- Cảm giác?
Tiên Tiên dùng ánh mắt ta tin ngươi mới là lạ.
Lão già nát rượu mới vừa bị Tiên Tiên chặn họng, bởi vậy, đối với vẻ miệt thị của Tiên Tiên vô cùng để ý, nhìn thấy Tiên Tiên không tin, trong lòng không khỏi muốn phát điên.
- Ta nói có nguy hiểm là có nguy hiểm, xác thực!
Lão già nát rượu sắc mặt nghiêm nói.
Nghe lão già nát rượu quả quyết, Chung Sơn ánh mắt sáng ngời, cảm giác? Ngay cả nguyên nhân cũng không biết mà đã khẳng định như vậy? Tiên Tiên tự nhiên không tin lão già nát rượu, nhưng mà Chung Sơn tin tưởng. Bởi vì bản thể Chung Sơn cũng có năng lực này.
Đoán trước cát hung!
Bản thể Chung Sơn có thể đoán trước cát hung, căn bản không cần lý do, Hồng Loan Phấn Liên có thể xu cát tị hung, đây là năng lực cơ bản nhất của tu vận giả, cho tới bây giờ Chung Sơn chưa từng nói với người khác, lão già nát rượu trước mắt cũng có năng lực này?
- - - - - oOo- - - - -
Đại Tranh Hoàng triều, khắp chốn mừng vui! Rất nhanh tiếp nhận 20 tòa thành trì thắng được. Đại Tranh Hoàng triều càng ngày càng phồn vinh phú cường!
Thời gian 3 năm, Đại Tranh Hoàng triều đã trở thành 1 nước đại thịnh, đồng thời, tin tức Đại Tranh Hoàng triều có cường giả Đế Cực Cảnh cũng nhanh chóng lan truyền.
Người nhận được tin tức này đều ngạc nhiên, Đế Cực Cảnh?
Đế Cực Cảnh? Một cái Hoàng triều không ngờ có Đế Cực Cảnh tọa trấn? Quá mạnh mẽ rồi chứ!
Lang Vương, Sát Phá? Mọi người rất nhanh liền cẩn thận suy nghĩ điểm mấu chốt, yêu thú đem 'Mệnh' hòa tan huyết mạch, không thể khai triều lập quốc, chỉ có thể dựa vào vận triều cường đại, Đế triều tốt nhất, chỉ là đến lúc đó khẳng định mức độ trọng dụng không hiển hách, ở Hoàng triều, tác dụng lớn nhất chỉ có thực lực Đế Cực Cảnh của hắn thôi, chỉ có thể kiến công lập nghiệp. Hoàng đế Đại Tranh đúng là có vận số nghịch thiên.
Đương nhiên, mọi người còn không biết là phía sau Tuyên Kinh, Đại Tranh Hoàng triều còn có một Quân Vương xương khô Thiên Cực Cảnh lợi hại hơn, nếu như biết Đại Tranh Hoàng triều còn con bài chưa lật này, cũng không biết mọi người sẽ có cảm tưởng thế nào?
Ba năm sau, Chung Sơn dẫn dắt quốc gia càng lúc càng phồn vinh, càng lúc càng cường thịnh.
Mà quân đội Đại Tranh cũng càng ngày càng cường đại! Gần mười năm qua, Đại Tranh Hoàng triều đã tạo thành cơ sở vững chắc dưới âm phủ.
Hoàng cung, chỗ thượng triều, khiến trúc đại điện so với Trường Sinh Điện dương gian giống nhau như đúc, tên điện: Bất Tử Điện!
Trong Bất Tử Điện, Chung Sơn thượng triều.
- Khởi bẩm bệ hạ, Bích Vân Đế triều phương tây đánh xuống Thiên Ngoại Tinh. Khắp nơi chấn động, quần hùng nổi dậy. Thỉnh bệ hạ định đoạt!
Một gã đại thần cung kính nói.
- Thiên Ngoại Tinh?
Chung Sơn nghĩ nghĩ.
- Thiên Ngoại Tinh, như một vầng mặt trời từ trên trời rơi xuống, chìm vào Bích Vân Đế triều ở Đại Trạch Quỷ Vực. Rơi vào lập tức biến mất, mặc dù vô số người quỷ điều tra, cũng không có thể phát hiện 1 chút dấu vết, rơi xuống đất biến mất!
Đại thần kia nói.
- Ừ, trẫm đã biết!
Chung Sơn gật gật đầu, cũng không nói thêm nữa.
Triều hội tản đi, chỉ giữ lại vài đại thần thân tín.
Lâm Khiếu, Thi tiên sinh còn có hai quan viên mới lên.
- Các ngươi thấy thế nào?
Chung Sơn nhìn về phía mọi người.
- Bệ hạ, hẳn là đến từ đại thế giới!
Thi tiên sinh nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu, thiên ngoại vật, đương nhiên chỉ có thể là đại thế giới.
- Như một vầng mặt trời từ trên trời rơi xuống, nhất định không phải phàm vật, rất có thể là 1 trọng bảo, lại có thể là 1 nhân vật từ đại thế giới giáng lâm!
Thi tiên sinh lại lần nữa nói.
- Ồ?
Chung Sơn ngoài ý muốn nói.
- Nếu muốn đi vào tiểu thế giới này, không phải tiên nhân bình thường có thể làm được, đương nhiên, cũng có kẻ vận số nghịch thiên, cơ duyên xảo hợp tiến vào, giống như vẫn thạch, nhưng vầng mặt trời này từ trên trời rơi xuống, rõ ràng không phải vẫn thạch, mà là trọng bảo hoặc là đại nhân vật, mặc kệ là người nào, đều do 1 đại nhân vật làm ra, ta nghĩ, đám cường giả nhận được tin tức này, tuyệt đối không chịu ngồi yên, khẳng định phải lặn lội tới Bích Vân Đế triều.
Thi tiên sinh khẳng định nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu, cẩn thận suy tư một hồi.
- Bệ hạ, chúng ta muốn đi không?
Lâm Khiếu hỏi.
- Không những không ngăn cản từ trên trời rơi xuống, còn biến thành chấn động thiên hạ, tất nhiên có âm mưu nào đó hoặc là bí ẩn khó nói nào đó. Bích Vân Đế triều? Đại Trạch Quỷ Vực? Ta khẳng định phải đi xem một chút, Lâm Khiếu ngươi ở lại!
Chung Sơn lập tức quyết định nói.
- Ách, vâng!
Lâm Khiếu lập tức gật gật đầu.
- Ngày mai thượng triều, ta sẽ sắp xếp quyền lực cho ngươi, ngươi thay ta trấn trụ Xương Kinh, ta sẽ an bài Sát Phá ở lại giúp đỡ ngươi.
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Lâm Khiếu lại lần nữa đáp.
Một bên hai tên quan viên cũng cung kính gật gật đầu.
- Thi tiên sinh, Tiên Tiên, theo ta đi tới Đại Trạch Quỷ Vực!
Chung Sơn điểm tướng nói.
- Vâng!
Thi tiên sinh lập tức đáp.
Về phần Tiên Tiên, khẳng định không thành vấn đề, mấy năm nay ở Xương Kinh đã sắp nghẹn khuất rồi.
Đại Anh Hoàng triều, hoàng cung.
Diêm Trùng Chi cũng nhận được tin tức vầng mặt trời rơi xuống Đại Trạch Quỷ Vực, không có gì bất ngờ xảy ra, tin tức đã đã truyền khắp bốn phương tám hướng Bích Vân Đế triều. Vừa vặn, vị trí Bích Vân Đế triều lại đúng là hướng đông âm phủ, cách cấm ngoại chỗ Chung Sơn cũng không quá xa.
Hoàng đế, Diêm Trùng Chi triều thượng triều bàn bạc 1 chút liền tới thẳng đến một gian đại điện hẻo lánh trong hoàng cung.
Bên ngoài đại điện, vò rượu, cút rượu nằm ngổn ngang, từ xa xa đã ngửi được hương rượu.
- Tiền bối!
Diêm Trùng Chi cho thị vệ lui lại tiến vào đại điện.
- Ách?
Lão già nát rượu mơ mơ màng màng mở to mắt, hơi liếc Diêm Trùng Chi một cái lại tiếp tục ngủ.
- Tiền bối, có một đại sự đã xảy ra!
Diêm Trùng Chi nói.
- Chuyện lớn bằng trời cũng không thể quấy rầy giấc ngủ của ta!
Lão già nát rượu hàm hồ nói.
Diêm Trùng Chi lộ ra một tia cười khổ nói:
- Nhưng chuyện này còn lớn hơn cả trời.
Nghe vậy, lão già nát rượu hai mắt mở ra, cảm giác say rượu ban đầu cũng tiêu tán đi, lập tức ngồi bật dậy.
- Sao vậy?
Lão già nát rượu nhíu mày nói.
- Tiền bối, ngươi bảo ta tìm hiểu sự tình thiên hạ xung quanh, cách nay không lâu, đã xảy ra một đại sự, Bích Vân Đế triều, mặt trời rơi xuống rồi biến mất! Rất có thể là thứ tới từ đại thế giới!
Diêm Trùng Chi nói.
- Ách?
Lão già nát rượu nhíu mày suy tư.
- Tiền bối, người xem thế nào? Đây là điềm báo đại loạn sao?
Diêm Trùng Chi nhìn chằm chằm lão già nát rượu hỏi.
- Đại loạn sắp tới, không ngờ lại bị chuyện này cắt ngang, ta phải đi tìm hiểu.
Lão già nát rượu thở dài một hơi.
- Ta theo tiền bối cùng đi, không biết lần này lại là đại nhân vật nào của đại thế giới!
Diêm Trùng Chi lập tức nói.
Lão già nát rượu nhìn lại Diêm Trùng Chi. Cuối cùng gật gật đầu nói:
- Cũng tốt, đầu óc ngươi linh hoạt hơn ta, đến lúc đó nói không chừng lại có việc phải nhờ vào cái đầu của ngươi.
- Ta đây lập tức an bài việc trong triều, nhiều chiều ngày mai, có thể theo tiền bối đi tới Bích Vân Đế triều!
Diêm Trùng Chi nói.
- Ừ!
Trên đường đi tới Bích Vân Đế triều.
Chung Sơn mang theo Thi tiên sinh và Tiên Tiên, một đường dùng tốc độ cực nhanh một mạch ngàn dặm. Trong ba người, tu vi Thi tiên sinh thấp nhất, tu vi Hợp Thể Kỳ, nhưng mà Thi tiên sinh lại có diệu pháp khiến cho tốc độ tăng lên 1 bậc, cũng không kém Tiên Tiên.
Về phần Chung Sơn, càng không cần phải nói, ảnh thân tu vi Hoàng Cực Cảnh tầng thứ năm, cho dù tốc độ cường giả Đế Cực Cảnh cũng chưa chắc nhanh hơn Chung Sơn, chủ yếu vẫn phải xem tốc độ Tiên Tiên.
Ra khỏi khu vực cấm ngoại, theo bản đồ Đại Trạch Quỷ Vực mà đi.
Một tháng sau.
Bên ngoài Đại Trạch Quỷ Vực, chỗ một tòa thâm sơn, ba người Chung Sơn nhoáng lên một cái từ bầu trời bay qua.
Vừa vặn ở trong thâm sơn, có hai thân ảnh, một mặc hắc bào, còn lại là một lão già nhếch nhác, ôm rượu hồ lô ngáy o o.
Trong nháy mắt Chung Sơn bay qua, ánh mắt lão già nát rượu sáng lên, lập tức nhảy vọt lên trời.
Chung Sơn vừa mới bay qua hơi hơi sửng sốt, dừng lại. Ba người cùng nhìn lại phía sau.
Lão già nát rượu đứng trên trời cao, thân ảnh Diêm Trùng Chi phía dưới khe núi chậm rãi bay ra.
- Ha ha, kia không phải là Chung Sơn sao, chúng ta thật là có duyên nha!
Lần này có mang rượu không? Như loại rượu lần trước đó!
Lão già nát rượu làm như đã quen từ lâu, lập tức vọt lại.
- Đại Tranh Hoàng đế, lại gặp mặt!
Diêm Trùng Chi lộ ra nụ cười ngoài ý muốn nói.
- Ách? Diêm Trùng Chi? Các ngươi sao lại ở đây?
Chung Sơn cũng ngoài ý muốn nói.
- Tự nhiên là đến vì mặt trời rơi xông, hay là các ngươi không phải?
Diêm Trùng Chi cười nói.
Chung Sơn mặt nhăn mày nhíu, mình hơi Diêm Trùng Chi sao lại ở khe núi này, hắn lại trả lời vì mặt trời rơi xuống mà tới, trả lời hoàn mỹ như thế, lại còn hỏi ngược lại, Diêm Trùng Chi này không hổ là nhân vật.
- Chúng ta cũng vậy!
Chung Sơn cười nói.
- Chung Sơn, ngươi còn rượu kia sao?
Lão già nát rượu hỏi.
Lật tay 1 phát, Chung Sơn lại lần nữa lấy ra một vò, lão già nát rượu vung tay tiếp lấy.
- Còn chưa thỉnh giáo?
Chung Sơn nhìn về phía lão già nát rượu hỏi.
- Ngươi đã gọi ta là lão già nát rượu đi, tên thật là gì ta cũng đã quên rôi!
Lão già nát rượu một tay chụp lên miếng giấy dán miệng vò.
Tiên Tiên bên cạnh bĩu môi, nhỏ giọng nói:
- Thật không chuyên nghiệp!
- Ách?
Lão già nát rượu hơi hơi nhất ngạc, quay đầu nhìn về phía Tiên Tiên.
- Ngươi nói ta không chuyên nghiệp?
Lão già nát rượu vẻ mặt quái dị nhìn về phía Tiên Tiên.
- Đương nhiên, Chung Sơn đã giảng cho ta một ít chuyện xưa, giống như thân thế trớ trêu, có lời khó nói, hoặc là lão già điên khùng có bệnh kín, tất cả chỉ nói ngươi, nhưng mà ngươi cũng quá tùy tiện đi, không chút chuyên nghiệp, ít nhất cũng phải lộ ra một cái ánh mắt tưởng nhớ.
Tiên Tiên bĩu môi khinh thường nói.
Lão già nát rượu buồn bực! Thân thế trớ trêu? Có lời khó nói? Những cái này ta nhận, ngươi nói ta là lão già điên khùng, ta cũng nhận, có thể có bệnh kín, lão tử ta làm gì có bệnh kín? Thái giám trong hoàng cung mới có bệnh kín.
Nghĩ tới đây lão già nát rượu đỏ mặt lên! Nhưng nhìn bộ dáng cô bé Tiên Tiên, lão già nát rượu chỉ có thể nén lại nghẹn khuất.
- Tiên Tiên, không được vô lễ!
Chung Sơn lập tức ngăn lại nói.
Tuy rằng Tiên Tiên nói trúng lời trong tâm khảm Chung Sơn nhưng mà trước nhiều người như vậy quở trách, như vậy cũng quá không phải phép.
- Vậy các ngươi làm sao còn trì hoãn không đi? Không tiến vào Đại Trạch Quỷ Vực sao?
Chung Sơn lại lần nữa hướng lão già nát rượu hỏi.
Chung Sơn liếc mắt một cái đã nhìn ra Diêm Trùng Chi bất phàm, hỏi hắn cũng không hỏi được gì, chỉ có thể tìm lão già nát rượu hỏi.
- Ách, phía trước có nguy hiểm!
Lão già nát rượu rất ngay thẳng nói.
Một bên Diêm Trùng Chi mặt nhăn mày nhíu, rất muốn ngăn cản, nhưng vẫn đành nhịn xuống.
- Có nguy hiểm? Các ngươi vào trong?
Chung Sơn ngoài ý muốn nói.
- Không có.
Lão già nát rượu uống 1 ngụm rượu nói.
- Không có? Không có ngươi sao lại nói có nguy hiểm?
Tiên Tiên lập tức ngắt lời nói.
- Ta cảm giác được!
Lão già nát rượu nói.
- Cảm giác?
Tiên Tiên dùng ánh mắt ta tin ngươi mới là lạ.
Lão già nát rượu mới vừa bị Tiên Tiên chặn họng, bởi vậy, đối với vẻ miệt thị của Tiên Tiên vô cùng để ý, nhìn thấy Tiên Tiên không tin, trong lòng không khỏi muốn phát điên.
- Ta nói có nguy hiểm là có nguy hiểm, xác thực!
Lão già nát rượu sắc mặt nghiêm nói.
Nghe lão già nát rượu quả quyết, Chung Sơn ánh mắt sáng ngời, cảm giác? Ngay cả nguyên nhân cũng không biết mà đã khẳng định như vậy? Tiên Tiên tự nhiên không tin lão già nát rượu, nhưng mà Chung Sơn tin tưởng. Bởi vì bản thể Chung Sơn cũng có năng lực này.
Đoán trước cát hung!
Bản thể Chung Sơn có thể đoán trước cát hung, căn bản không cần lý do, Hồng Loan Phấn Liên có thể xu cát tị hung, đây là năng lực cơ bản nhất của tu vận giả, cho tới bây giờ Chung Sơn chưa từng nói với người khác, lão già nát rượu trước mắt cũng có năng lực này?
- - - - - oOo- - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.