Quyển 6 - Chương 131: Mê Vụ Liên Tử
Quan Kỳ
08/05/2014
Trên quảng trường Tế Thiên, giờ phút này Tuyết Thần Diệt Thế Đại Trận không ngờ bị Tê Linh Tháp mạnh mẽ ngăn chặn, ánh sáng vàng càng ngày càng nhiều, Tuyết Vực càng ngày càng nhỏ.
Mọi người đều lộ ra vẻ kinh hoảng, bảo tháp phát ra ánh vàng rực rỡ này có lai lịch gì? Đó chính là Tuyết Thần Diệt Thế Đại Trận nha, nghe đồn trận pháp này có thể vây được Thiên Cực Cảnh cường đại, không ngờ bị tòa kim tháp này phá?
Bên trong bảo tháp, Phạn âm tản ra bốn phía, một tiếng giòn vang như ma âm hồng chung tiến vào trong tai đám người Trường Sinh Giới, khiến cho cả đám cường giả tai ông ông lên, áp lực không dứt.
Ánh sáng vàng từ bảo tháp bắn ra bốn phía, bức thẳng tới tòa băng sơn khổng lồ kia.
Cách đó không xa, Quy Thọ cũng thử thả ra một mảnh Thiên màu lam của mình, Lam Thiên cũng làm vậy, ép tới Vương Khô.
Trên đỉnh đầu Vương Khô đột nhiên xuất hiện một mảnh đen kịt, một mảnh Thiên này của Vương Khô tối đen như mực, 1 cổ khí âm tà cường đại ép tới bốn phía, khi vô số người nhìn thấy phiến Thiên này, đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Nhanh chóng lui về phía sau, thậm chí, ở trong mảnh Thiên này không ngờ còn thường xuất hiện một ít sinh vật quỷ dị đi tới đi lui.
- Thiên Ma?
Quy Thọ cả kinh kêu lên.
Đây là cái gì, đây là Thiên gì? Vương Khô trước mắt rốt cục có lai lịch gì?
Sau khi Quy Thọ thử tế ra mảnh Thiên của mình cũng không tiếp tục thử nữa, bởi vì từ trong mảnh Thiên của Vương Khô, Quy Thọ tự nhận không bằng Vương Khô.
Kể từ đó, Quy Thọ và Vương Khô lại bắt đầu bình tĩnh khôi phục giằng co.
Tinh Thần Châu khóa chặt Ô Hoàn, khiến cho Ô Hoàn vô cùng khó giải quyết, chỉ có thể mạnh mẽ đi tiêu hao.
- Ngươi không lo lắng an toàn cho Chung Sơn sao? Bây giờ có lẽ đã bị Nô Thanh Huệ giết chết rồi!
Ô Hoàn muốn làm trong lòng Ám Hoàng nhiễu loạn.
- Ô Hoàn Chí Tôn, ngươi không cần sử dụng thủ đoạn nho nhỏ này, chủ nhân chính là quân chủ của Đại Tranh Hoàng triều, chúng ta đều vô điều kiện tin tưởng chủ nhân, về phần an toàn của người, ngươi lo quá nhiều rồi đó.
Ám Hoàng lạnh nhạt nói.
Ám Hoàng không mặn không nhạt trả lời lệnh Ô Hoàn, ánh mắt hiện lên hàn ý.
Bên cạnh quảng trường, chỗ đầm lầy khổng lò kia, giờ phút này trở nên cực kỳ quỷ dị, lúc đầu là ba đào mãnh liệt, giờ phút này lại bình tĩnh giống như nước vậy.
Bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc sao lại thế này?
Bên dưới đầm lầy màu đen.
Trong nháy mắt Chung Sơn rút Hồng Loan mê vụ về, Nô Thanh Huệ nhanh chóng thoát khỏi ma trảo của Chung Sơn, đứng ở xa xa, vẻ mặt đầy âm lãnh nhìn về phía Chung Sơn.
- Hy vọng lời của ta nói, ngươi đều nghe lọt tai, ta không muốn nói lần thứ hai!
Chung Sơn vẻ mặt nghiêm túc nói.
Nhưng mà bây giờ Nô Thanh Huệ, trên mặt có một chút tỉnh ngộ sao? Cừu hận sâu đậm chiếm cứ đầu óc Nô Thanh Huệ.
- Ta nói rồi, hôm nay ta không chết, nhất định sẽ chém cái đầu ngươi xuống!
Nô Thanh Huệ giọng điệu âm hàn nói.
Tiếp đó, bên ngoài, đầm lầy vốn yên tĩnh đã lâu, lại lần nữa nhấc lên hàng ngàn cơn sóng, khí tức cuồng bạo, mọi người đều mở to mắt ra nhìn, từng đợt từng đợt, giống như sóng thần khủng bố, thậm chí trên trời, lại xuất hiện một mảnh Thiên tối đen như mực, uy áp khổng lồ ép xuống.
Trên đầm lầy, Nô Thanh Huệ hai mắt trợn tròn nhìn Chung Sơn, trong ta bỗng nhiên hiện ra một thanh trường kiếm màu đen, nhìn chằm chằm Chung Sơn, lần này, Nô Thanh Huệ cũng không lập tức xông lên, mà là thiết trí bên ngoài mình từng tầng từng tầng phòng hộ, phòng ngừa Hồng Loan mê vụ của Chung Sơn.
Nhìn thấy Nô Thanh Huệ gian ngoan mất linh, Chung Sơn lộ ra nụ cười lạnh.
- Nữ nhân ngực lớn ngu ngốc!
Chung Sơn lại lần nữa nói. Đồng thời, tay phải kết một cái thủ ấn hình hoa sen.
Nghe Chung Sơn lại mắng mình là ngực lớn ngu ngốc, Nô Thanh Huệ càng ngày càng táo bạo, hắc kiếm mạnh mẽ dấy lên vô số bùn đen, theo quỹ tích quỷ dị, điên cuồng chém về phía Chung Sơn.
Chung Sơn cười lạnh một tiếng, thủ ấn hoa sen trong tay mở bung.
- Phốc!
Nô Thanh Huệ phảng phất cảm thấy trong cơ thể dường như có thứ gì đó nổ tung, một cỗ năng lượng khổng lồ nổ tung trong cơ thể mình, trong lòng Nô Thanh Huệ căng thẳng, sao lại vậy? Trong cơ thể mình sao lại có gì đó nổ tung?
Nô Thanh Huệ có cảm giác không ổn, nhưng mà tất cả đều chậm rồi. Nô Thanh Huệ chỉ cảm thấy toàn thân đột nhiên nhũn ra, một kiếm mạnh mẽ ban đầu chém ra, trong nháy mắt dường như mất đi uy lực, trở nên yếu ớt lạ thường. Tại sao lại như vậy? Nô Thanh Huệ ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ và bất lực.
Mê dược? Là mê dược vừa rồi sao?
Nô Thanh Huệ kinh hãi cảm thụ được dược hiệu này, khuôn mặt càng ngày càng đỏ lên, dục vọng trong lòng càng ngày càng tràn đầy, tại sao lại như vậy? Mới vừa rồi thoát khỏi ma trảo Chung Sơn, Nô Thanh Huệ đã kiểm tra qua thân thể, cũng không có gì khác thường, nhưng mà bây giờ sao lại thế này?
Nô Thanh Huệ lụi xơ ngã xuống, lập tức mất đi tất cả lực phản kháng, sắc mặt ửng đỏ, không ngừng thở gấp. Trong mắt lại nổi lên vẻ mê ly như nước.
Khí tức Nô Thanh Huệ bị ngăn cách, bên ngoài lại lần nữa mất đi cảm ứng, mảnh Thiên của Nô Thanh Huệ cũng đột nhiên biến mất, sóng thần đầm lầy cũng trở nên yên tĩnh. Một màn quỷ dị này, khiến vô số người bên ngoài sinh ra liên tưởng quỷ dị, bộ dạng như khát vọng mãnh liệt? Hai người ở bên trong rốt cục làm cái gì?
- Vì sao lại như vậy?
Nô Thanh Huệ thở gấp nhìn Chung Sơn.
Không rõ! Vừa rồi mình đã làm ra phòng ngự mạnh nhất, nhưng vì sao lại trúng chiêu?
- Nữ nhân ngực lớn ngu ngốc, bây giờ tin chưa? Ngươi căn bản không phải đối thủ của ta, cái Thiên Cực Cảnh mà ngươi vẫn lấy làm kiêu ngạo, kỳ thật cũng chẳng tính là gì.
Chung Sơn vô tình đả kích.
Bị Chung Sơn hết lần này tới lần khác đả kích, Nô Thanh Huệ khi lại nghe nữ nhân ngực lớn ngu ngốc, không ngờ không hề cảm thấy phẫn nộ, mà lại lộ ra vẻ hoảng sợ nhìn về phía Chung Sơn.
Vừa rồi đó là chuyện gì xảy ra? Vì sao lại như vậy?
- Cái này gọi là Mê Vụ Liên Tử, vừa rồi ta đã gieo vào trong cơ thể ngươi hai hạt, hạt sen này nổ tung, trong cơ thể ngươi vẫn còn một hạt, lúc này, ngươi nói không phải là ta có thể tùy ý xâm lược sao?
Chung Sơn đi đến trước mặt Nô Thanh Huệ, từ trên cao nhìn xuống nói.
Nô Thanh Huệ giờ phút này nào có tâm tư tiếp tục phẫn nộ, trong lòng có một chút sợ hãi, Thiên Cực Cảnh là nhân vật mạnh nhất Thần Châu, cao cao tại thượng như thần tiên không ngờ ở trước mặt Chung Sơn lại không chịu nổi như thế. Mặc cho người sỉ nhục, chém giết? Mê Vụ Liên Tử? Vừa rồi là loại được này?
Chung Sơn không ngờ gieo vào trong cơ thể mình hai hạt?
Cắn môi, con ngươi đăm chiêu mê ly của Nô Thanh Huệ nhìn về phía Chung Sơn, dường như một nữ hầu ngã vào lòng chủ nhân vậy.
- Hạt Mê Vụ Liên Tử này xem như là một cảnh cáo, hy vọng ngươi không nên tiếp tục chọc vào ta, về phần hạt còn lại, ta nghĩ, cho dù với tu vi Thiên Cực Cảnh của ngươi, không mất một năm rưỡi, thì không có khả năng bức nó ra! Lần này ta không làm khó dễ ngươi, lần sau, ngươi sẽ không còn vận may như vậy đâu! Sử dụng một năm rưỡi này mà hảo hảo ngẫm lại lời ta nói đi!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Tiếp đó, ngón trỏ tay phải Chung Sơn khép lại, lại lần nữa điểm một yếu huyệt giữa hai bầu vú của Nô Thanh Huệ, đầu ngón tay bất giác lại lần nữa chạm vào hai khối thịt lớn của Nô Thanh Huệ. Nô Thanh Huệ cũng vì vậy mà vẻ mặt càng thêm ửng hồng.
Đầu ngón tay rút lại, Hồng Loan mê vụ lại lần nữa được Chung Sơn rút từ trong cơ thể ra. Nô Thanh Huệ lại lần nữa khôi phục bình thường.
Rất nhanh tránh sang một bên, Nô Thanh Huệ vừa tức vừa giận vừa sợ khủng hoảng liếc Chung Sơn một cái.
Cắn cắn môi, Nô Thanh Huệ vẫn không dám nói ra 1 câu độc địa, cũng không tiếp tục ra tay với Chung Sơn nữa, mà lại nhanh chóng lấy khăn lụa, che lại khuôn mặt, che đi dung nhan tuyệt thế.
Nhìn dung nhan tuyệt thế bị che khuất, trong lòng Chung Sơn thở dài, lộ ra một tia tiếc hận.
Nô Thanh Huệ lại hung hăng trừng mắt Chung Sơn, tay vỗ một cái, toàn bộ đầm lầy phân tán, điên cuồng tản về hai bên.
Chung Sơn lại thấy ban ngày.
- Tự giải quyết cho tốt!
Chung Sơn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, bay thẳng lên trời.
Nô Thanh Huệ oán hận liếc Chung Sơn một cái, tiếp theo cũng bay ra.
- Nô Thanh Huệ, ngươi ở đó làm gì? Vì sao lại không giết Chung Sơn?
Ô Hoàn ở phía xa bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
Ô Hoàn tuy rằng bị Ám Hoàng cuốn lấy, nhưng vẫn chú ý phương hướng Chung Sơn, chỗ bùn đen, thần thức không thể tiến vào được nhưng mà Ô Hoàn tin tưởng, Chung Sơn khẳng định không địch lại Nô Thanh Huệ, Hoàng Cực Cảnh làm sao có thể địch nổi Thiên Cực Cảnh? Tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng mà vì sao Nô Thanh Huệ thả Chung Sơn ra! Nàng muốn làm gì? Không biết mục đích lần này chính là giết chết Chung Sơn sao?
Thả Chung Sơn?
Ô Hoàn trừng mắt nhìn Nô Thanh Huệ.
Nô Thanh Huệ lạnh lùng nhìn Ô Hoàn, cũng không hề để ý tới nữa, quay đầu dường như muốn bỏ đi.
- Nô Thanh Huệ, ngươi muốn cãi lệnh của Thần Nha Đạo Quân sao?
Ô Hoàn phẫn nộ quát.
- Kế hoạch lần này đã bại, chư vị dừng tay lại đi!
Nô Thanh Huệ quay sang nói với mọi người.
Đúng vậy, bây giờ không thể tiếp tục nữa, Ô Hoàn cũng bị vây khốn, vậy lần này căn bản không có phần thắng.
Xa xa, Băng Hiên vẫn lạnh lùng nhìn, nhìn thấy Chung Sơn chậm rãi bay về phía Bi Thanh Ti, nhìn Bi Thanh Ti ôm chầm lấy Chung, khuôn mặt hắn đen lại. Làm sao có thể, nhiều người như vậy, kế hoạch lớn như vậy, không ngờ không giết được Chung Sơn? Vì sao lại như vậy?
- Ầm ầm...................
Trong lúc Nô Thanh Huệ chuẩn bị rời đi, xa xa, phương hướng hoàng cung bỗng nhiên liên tiếp truyền đến tiếng nổ khủng bố, tiếng nổ rung trời, sau tiếng nổ liên tiếp, giữa không trung Vương Khô đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó cả người nhoáng lên một cái tách khỏi Quy Thọ, xuất hiện ở trước mặt Chung Sơn.
Chung Sơn lúc này đang an ủi Bi Thanh Ti trong lòng, nhìn thấy Vương Khô đến, không khỏi ngoài ý muốn, Bi Thanh Ti cũng lập tức rời khỏi vòng tay của Chung Sơn.
- Chuyện gì vậy?
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Cường giả tuyệt thế, chỉ 2 giây đã phá vỡ cấm chế trên Tuyệt Tiên Kiếm!
Vương Khô trầm giọng nói.
Hai giây? Chung Sơn nhớ rất rõ ràng, Vương Khô từng nói qua, Thiên Cực Cảnh muốn phá vỡ cấm chế của hắn, ít nhất phải mất 3 canh giờ? Nhưng mà lúc này thì sao? Hai giây? Hai giây?
Đúng vậy, trong lúc Nô Thanh Huệ và Ô Hoàn nói chuyện, chỗ Tuyệt Tiên Kiếm bỗng nhiên hiện ra 1 thân ảnh.
- Bái kiến Thần Nha Đạo Quân!
1 đám cường giả Hoàng Cực Cảnh thủ hộ khom người cung kính nói.
Thần Nha Đạo Quân, không ngờ tại thời điểm cuối cùng lại chạy tới?
Thần Nha Đạo Quân chỉ gật gật đầu, sau đó liền nhìn về phía Tuyệt Tiên Kiếm trước mặt, tổng cộng có hai cấm chế, một đen một trắng.
Thần Nha Đạo Quân nhướng mày, đưa tay chộp lấy, một cái Khô Lâu Ấn đánh về phía tay Thần Nha Đạo Quân.
- Gào!
Thần Nha Đạo Quân không bị một chút cản trở chộp vào chuôi Tuyệt Tiên Kiếm.
Giật mạnh một cái, cấm chế cường đại bị phá vỡ, tiếng nổ vang vọng thiên địa. Thần Nha Đạo Quân chỉ dùng 2 giây đã hoàn toàn phá mở cấm chế, Trường Sinh Giới Giới chủ uy, quá cường hãn!
- - - - - oOo- - - - -
Mọi người đều lộ ra vẻ kinh hoảng, bảo tháp phát ra ánh vàng rực rỡ này có lai lịch gì? Đó chính là Tuyết Thần Diệt Thế Đại Trận nha, nghe đồn trận pháp này có thể vây được Thiên Cực Cảnh cường đại, không ngờ bị tòa kim tháp này phá?
Bên trong bảo tháp, Phạn âm tản ra bốn phía, một tiếng giòn vang như ma âm hồng chung tiến vào trong tai đám người Trường Sinh Giới, khiến cho cả đám cường giả tai ông ông lên, áp lực không dứt.
Ánh sáng vàng từ bảo tháp bắn ra bốn phía, bức thẳng tới tòa băng sơn khổng lồ kia.
Cách đó không xa, Quy Thọ cũng thử thả ra một mảnh Thiên màu lam của mình, Lam Thiên cũng làm vậy, ép tới Vương Khô.
Trên đỉnh đầu Vương Khô đột nhiên xuất hiện một mảnh đen kịt, một mảnh Thiên này của Vương Khô tối đen như mực, 1 cổ khí âm tà cường đại ép tới bốn phía, khi vô số người nhìn thấy phiến Thiên này, đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Nhanh chóng lui về phía sau, thậm chí, ở trong mảnh Thiên này không ngờ còn thường xuất hiện một ít sinh vật quỷ dị đi tới đi lui.
- Thiên Ma?
Quy Thọ cả kinh kêu lên.
Đây là cái gì, đây là Thiên gì? Vương Khô trước mắt rốt cục có lai lịch gì?
Sau khi Quy Thọ thử tế ra mảnh Thiên của mình cũng không tiếp tục thử nữa, bởi vì từ trong mảnh Thiên của Vương Khô, Quy Thọ tự nhận không bằng Vương Khô.
Kể từ đó, Quy Thọ và Vương Khô lại bắt đầu bình tĩnh khôi phục giằng co.
Tinh Thần Châu khóa chặt Ô Hoàn, khiến cho Ô Hoàn vô cùng khó giải quyết, chỉ có thể mạnh mẽ đi tiêu hao.
- Ngươi không lo lắng an toàn cho Chung Sơn sao? Bây giờ có lẽ đã bị Nô Thanh Huệ giết chết rồi!
Ô Hoàn muốn làm trong lòng Ám Hoàng nhiễu loạn.
- Ô Hoàn Chí Tôn, ngươi không cần sử dụng thủ đoạn nho nhỏ này, chủ nhân chính là quân chủ của Đại Tranh Hoàng triều, chúng ta đều vô điều kiện tin tưởng chủ nhân, về phần an toàn của người, ngươi lo quá nhiều rồi đó.
Ám Hoàng lạnh nhạt nói.
Ám Hoàng không mặn không nhạt trả lời lệnh Ô Hoàn, ánh mắt hiện lên hàn ý.
Bên cạnh quảng trường, chỗ đầm lầy khổng lò kia, giờ phút này trở nên cực kỳ quỷ dị, lúc đầu là ba đào mãnh liệt, giờ phút này lại bình tĩnh giống như nước vậy.
Bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc sao lại thế này?
Bên dưới đầm lầy màu đen.
Trong nháy mắt Chung Sơn rút Hồng Loan mê vụ về, Nô Thanh Huệ nhanh chóng thoát khỏi ma trảo của Chung Sơn, đứng ở xa xa, vẻ mặt đầy âm lãnh nhìn về phía Chung Sơn.
- Hy vọng lời của ta nói, ngươi đều nghe lọt tai, ta không muốn nói lần thứ hai!
Chung Sơn vẻ mặt nghiêm túc nói.
Nhưng mà bây giờ Nô Thanh Huệ, trên mặt có một chút tỉnh ngộ sao? Cừu hận sâu đậm chiếm cứ đầu óc Nô Thanh Huệ.
- Ta nói rồi, hôm nay ta không chết, nhất định sẽ chém cái đầu ngươi xuống!
Nô Thanh Huệ giọng điệu âm hàn nói.
Tiếp đó, bên ngoài, đầm lầy vốn yên tĩnh đã lâu, lại lần nữa nhấc lên hàng ngàn cơn sóng, khí tức cuồng bạo, mọi người đều mở to mắt ra nhìn, từng đợt từng đợt, giống như sóng thần khủng bố, thậm chí trên trời, lại xuất hiện một mảnh Thiên tối đen như mực, uy áp khổng lồ ép xuống.
Trên đầm lầy, Nô Thanh Huệ hai mắt trợn tròn nhìn Chung Sơn, trong ta bỗng nhiên hiện ra một thanh trường kiếm màu đen, nhìn chằm chằm Chung Sơn, lần này, Nô Thanh Huệ cũng không lập tức xông lên, mà là thiết trí bên ngoài mình từng tầng từng tầng phòng hộ, phòng ngừa Hồng Loan mê vụ của Chung Sơn.
Nhìn thấy Nô Thanh Huệ gian ngoan mất linh, Chung Sơn lộ ra nụ cười lạnh.
- Nữ nhân ngực lớn ngu ngốc!
Chung Sơn lại lần nữa nói. Đồng thời, tay phải kết một cái thủ ấn hình hoa sen.
Nghe Chung Sơn lại mắng mình là ngực lớn ngu ngốc, Nô Thanh Huệ càng ngày càng táo bạo, hắc kiếm mạnh mẽ dấy lên vô số bùn đen, theo quỹ tích quỷ dị, điên cuồng chém về phía Chung Sơn.
Chung Sơn cười lạnh một tiếng, thủ ấn hoa sen trong tay mở bung.
- Phốc!
Nô Thanh Huệ phảng phất cảm thấy trong cơ thể dường như có thứ gì đó nổ tung, một cỗ năng lượng khổng lồ nổ tung trong cơ thể mình, trong lòng Nô Thanh Huệ căng thẳng, sao lại vậy? Trong cơ thể mình sao lại có gì đó nổ tung?
Nô Thanh Huệ có cảm giác không ổn, nhưng mà tất cả đều chậm rồi. Nô Thanh Huệ chỉ cảm thấy toàn thân đột nhiên nhũn ra, một kiếm mạnh mẽ ban đầu chém ra, trong nháy mắt dường như mất đi uy lực, trở nên yếu ớt lạ thường. Tại sao lại như vậy? Nô Thanh Huệ ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ và bất lực.
Mê dược? Là mê dược vừa rồi sao?
Nô Thanh Huệ kinh hãi cảm thụ được dược hiệu này, khuôn mặt càng ngày càng đỏ lên, dục vọng trong lòng càng ngày càng tràn đầy, tại sao lại như vậy? Mới vừa rồi thoát khỏi ma trảo Chung Sơn, Nô Thanh Huệ đã kiểm tra qua thân thể, cũng không có gì khác thường, nhưng mà bây giờ sao lại thế này?
Nô Thanh Huệ lụi xơ ngã xuống, lập tức mất đi tất cả lực phản kháng, sắc mặt ửng đỏ, không ngừng thở gấp. Trong mắt lại nổi lên vẻ mê ly như nước.
Khí tức Nô Thanh Huệ bị ngăn cách, bên ngoài lại lần nữa mất đi cảm ứng, mảnh Thiên của Nô Thanh Huệ cũng đột nhiên biến mất, sóng thần đầm lầy cũng trở nên yên tĩnh. Một màn quỷ dị này, khiến vô số người bên ngoài sinh ra liên tưởng quỷ dị, bộ dạng như khát vọng mãnh liệt? Hai người ở bên trong rốt cục làm cái gì?
- Vì sao lại như vậy?
Nô Thanh Huệ thở gấp nhìn Chung Sơn.
Không rõ! Vừa rồi mình đã làm ra phòng ngự mạnh nhất, nhưng vì sao lại trúng chiêu?
- Nữ nhân ngực lớn ngu ngốc, bây giờ tin chưa? Ngươi căn bản không phải đối thủ của ta, cái Thiên Cực Cảnh mà ngươi vẫn lấy làm kiêu ngạo, kỳ thật cũng chẳng tính là gì.
Chung Sơn vô tình đả kích.
Bị Chung Sơn hết lần này tới lần khác đả kích, Nô Thanh Huệ khi lại nghe nữ nhân ngực lớn ngu ngốc, không ngờ không hề cảm thấy phẫn nộ, mà lại lộ ra vẻ hoảng sợ nhìn về phía Chung Sơn.
Vừa rồi đó là chuyện gì xảy ra? Vì sao lại như vậy?
- Cái này gọi là Mê Vụ Liên Tử, vừa rồi ta đã gieo vào trong cơ thể ngươi hai hạt, hạt sen này nổ tung, trong cơ thể ngươi vẫn còn một hạt, lúc này, ngươi nói không phải là ta có thể tùy ý xâm lược sao?
Chung Sơn đi đến trước mặt Nô Thanh Huệ, từ trên cao nhìn xuống nói.
Nô Thanh Huệ giờ phút này nào có tâm tư tiếp tục phẫn nộ, trong lòng có một chút sợ hãi, Thiên Cực Cảnh là nhân vật mạnh nhất Thần Châu, cao cao tại thượng như thần tiên không ngờ ở trước mặt Chung Sơn lại không chịu nổi như thế. Mặc cho người sỉ nhục, chém giết? Mê Vụ Liên Tử? Vừa rồi là loại được này?
Chung Sơn không ngờ gieo vào trong cơ thể mình hai hạt?
Cắn môi, con ngươi đăm chiêu mê ly của Nô Thanh Huệ nhìn về phía Chung Sơn, dường như một nữ hầu ngã vào lòng chủ nhân vậy.
- Hạt Mê Vụ Liên Tử này xem như là một cảnh cáo, hy vọng ngươi không nên tiếp tục chọc vào ta, về phần hạt còn lại, ta nghĩ, cho dù với tu vi Thiên Cực Cảnh của ngươi, không mất một năm rưỡi, thì không có khả năng bức nó ra! Lần này ta không làm khó dễ ngươi, lần sau, ngươi sẽ không còn vận may như vậy đâu! Sử dụng một năm rưỡi này mà hảo hảo ngẫm lại lời ta nói đi!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Tiếp đó, ngón trỏ tay phải Chung Sơn khép lại, lại lần nữa điểm một yếu huyệt giữa hai bầu vú của Nô Thanh Huệ, đầu ngón tay bất giác lại lần nữa chạm vào hai khối thịt lớn của Nô Thanh Huệ. Nô Thanh Huệ cũng vì vậy mà vẻ mặt càng thêm ửng hồng.
Đầu ngón tay rút lại, Hồng Loan mê vụ lại lần nữa được Chung Sơn rút từ trong cơ thể ra. Nô Thanh Huệ lại lần nữa khôi phục bình thường.
Rất nhanh tránh sang một bên, Nô Thanh Huệ vừa tức vừa giận vừa sợ khủng hoảng liếc Chung Sơn một cái.
Cắn cắn môi, Nô Thanh Huệ vẫn không dám nói ra 1 câu độc địa, cũng không tiếp tục ra tay với Chung Sơn nữa, mà lại nhanh chóng lấy khăn lụa, che lại khuôn mặt, che đi dung nhan tuyệt thế.
Nhìn dung nhan tuyệt thế bị che khuất, trong lòng Chung Sơn thở dài, lộ ra một tia tiếc hận.
Nô Thanh Huệ lại hung hăng trừng mắt Chung Sơn, tay vỗ một cái, toàn bộ đầm lầy phân tán, điên cuồng tản về hai bên.
Chung Sơn lại thấy ban ngày.
- Tự giải quyết cho tốt!
Chung Sơn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, bay thẳng lên trời.
Nô Thanh Huệ oán hận liếc Chung Sơn một cái, tiếp theo cũng bay ra.
- Nô Thanh Huệ, ngươi ở đó làm gì? Vì sao lại không giết Chung Sơn?
Ô Hoàn ở phía xa bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
Ô Hoàn tuy rằng bị Ám Hoàng cuốn lấy, nhưng vẫn chú ý phương hướng Chung Sơn, chỗ bùn đen, thần thức không thể tiến vào được nhưng mà Ô Hoàn tin tưởng, Chung Sơn khẳng định không địch lại Nô Thanh Huệ, Hoàng Cực Cảnh làm sao có thể địch nổi Thiên Cực Cảnh? Tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng mà vì sao Nô Thanh Huệ thả Chung Sơn ra! Nàng muốn làm gì? Không biết mục đích lần này chính là giết chết Chung Sơn sao?
Thả Chung Sơn?
Ô Hoàn trừng mắt nhìn Nô Thanh Huệ.
Nô Thanh Huệ lạnh lùng nhìn Ô Hoàn, cũng không hề để ý tới nữa, quay đầu dường như muốn bỏ đi.
- Nô Thanh Huệ, ngươi muốn cãi lệnh của Thần Nha Đạo Quân sao?
Ô Hoàn phẫn nộ quát.
- Kế hoạch lần này đã bại, chư vị dừng tay lại đi!
Nô Thanh Huệ quay sang nói với mọi người.
Đúng vậy, bây giờ không thể tiếp tục nữa, Ô Hoàn cũng bị vây khốn, vậy lần này căn bản không có phần thắng.
Xa xa, Băng Hiên vẫn lạnh lùng nhìn, nhìn thấy Chung Sơn chậm rãi bay về phía Bi Thanh Ti, nhìn Bi Thanh Ti ôm chầm lấy Chung, khuôn mặt hắn đen lại. Làm sao có thể, nhiều người như vậy, kế hoạch lớn như vậy, không ngờ không giết được Chung Sơn? Vì sao lại như vậy?
- Ầm ầm...................
Trong lúc Nô Thanh Huệ chuẩn bị rời đi, xa xa, phương hướng hoàng cung bỗng nhiên liên tiếp truyền đến tiếng nổ khủng bố, tiếng nổ rung trời, sau tiếng nổ liên tiếp, giữa không trung Vương Khô đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó cả người nhoáng lên một cái tách khỏi Quy Thọ, xuất hiện ở trước mặt Chung Sơn.
Chung Sơn lúc này đang an ủi Bi Thanh Ti trong lòng, nhìn thấy Vương Khô đến, không khỏi ngoài ý muốn, Bi Thanh Ti cũng lập tức rời khỏi vòng tay của Chung Sơn.
- Chuyện gì vậy?
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Cường giả tuyệt thế, chỉ 2 giây đã phá vỡ cấm chế trên Tuyệt Tiên Kiếm!
Vương Khô trầm giọng nói.
Hai giây? Chung Sơn nhớ rất rõ ràng, Vương Khô từng nói qua, Thiên Cực Cảnh muốn phá vỡ cấm chế của hắn, ít nhất phải mất 3 canh giờ? Nhưng mà lúc này thì sao? Hai giây? Hai giây?
Đúng vậy, trong lúc Nô Thanh Huệ và Ô Hoàn nói chuyện, chỗ Tuyệt Tiên Kiếm bỗng nhiên hiện ra 1 thân ảnh.
- Bái kiến Thần Nha Đạo Quân!
1 đám cường giả Hoàng Cực Cảnh thủ hộ khom người cung kính nói.
Thần Nha Đạo Quân, không ngờ tại thời điểm cuối cùng lại chạy tới?
Thần Nha Đạo Quân chỉ gật gật đầu, sau đó liền nhìn về phía Tuyệt Tiên Kiếm trước mặt, tổng cộng có hai cấm chế, một đen một trắng.
Thần Nha Đạo Quân nhướng mày, đưa tay chộp lấy, một cái Khô Lâu Ấn đánh về phía tay Thần Nha Đạo Quân.
- Gào!
Thần Nha Đạo Quân không bị một chút cản trở chộp vào chuôi Tuyệt Tiên Kiếm.
Giật mạnh một cái, cấm chế cường đại bị phá vỡ, tiếng nổ vang vọng thiên địa. Thần Nha Đạo Quân chỉ dùng 2 giây đã hoàn toàn phá mở cấm chế, Trường Sinh Giới Giới chủ uy, quá cường hãn!
- - - - - oOo- - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.