Quyển 8 - Chương 80: Một trận chiến cuối cùng
Quan Kỳ
28/08/2014
40 năm sau, tại Xương Kinh âm phủ!
- Khởi bẩm Thánh thượng! Một tòa thành trì cuối cùng ở phương bắc, vào giờ hợi đêm qua chính thức bị đánh hạ! Từ nay về sau, âm phủ thống nhất, cùng quy về Đại Tranh Thiên triều!
Thủy Kính nói, trên mặt lộ ra ý mừng hưng phấn.
Âm phủ thống nhất, 40 năm sau, thiên hạ âm phủ, hoàn toàn thuộc về Đại Tranh Thiên triều?
- Thánh thượng vạn! Vạn tuế vạn vạn tuế...
Quần thần cùng tung hô.
Âm phủ thống nhất, trên lịch sử xưa nay chưa từng xuất hiện loại chuyện này, ít nhất trên lịch sử đã biết không có, các thế lực lớn tồn tại ở âm phủ, 10 vạn năm qua, ai cũng không thể thống nhất thiên hạ.
Nhưng Đại Tranh làm được, Thánh thượng Đại Tranh Thiên triều làm được, mà lại chỉ ngắn ngủi mấy trăm năm làm được. Giống như gió thu cuốn hết lá vàng, quét ngang thiên hạ âm phủ, thống nhất thiên hạ, độc bá âm phủ.
Đệ nhất Thiên triều muôn đời!
Âm phủ thống nhất, số mệnh vô lượng từ bốn phương tụ tập mà đến.
“Grào...”
“Grào...”
... Liên tiếp chín ngày, tiếng long ngâm không ngừng vang vọng trên biển mây số mệnh, tiếng kêu rung trời, vô số Kim Long số mệnh nhỏ bay lên hưng phấn không thôi; vô lượng số mệnh tụ tập, làm cho vô số Kim Long số mệnh nhanh chóng lớn mạnh, điên cuồng thét gào, ở chỗ thần tướng số mệnh trồi lên hai cái hư ảnh đầu rồng vô cùng dữ tợn.
Đây là Kim Long số mệnh chủ mạch của Đại Tranh Thiên triều, nhưng từ xưa đến nay chưa hề có xuất hiện hai con. Hai con Kim Long số mệnh giống nhau như đúc cùng ngửa mặt lên trời thét dài.
Giống nhau như đúc, nhưng trong đó trên trán một con Kim Long số mệnh, ấn ký chu sa màu đỏ kia càng ngày càng nồng đậm, ẩn ẩn chớp động một thần lực khiếp người.
Âm phủ thống nhất!
Còn dương gian.
Ở dương gian, Đại Tranh Thiên triều cùng với Thái Tuế Thiên triều trong 40 năm này, cũng đã hoàn toàn chia cắt lãnh địa của Đại Tần trước đây.
Hiện tại, Đại Tranh, Thái Tuế chính thức nam bắc giằng co.
Tại Lăng Tiêu Thiên Đình, trong thư phòng Chung Sơn.
- Thánh thượng! 50 năm rồi, cách lúc Khổng Tuyên cắn nuốt Hoàng Tuyền Lộ, đã qua 50 năm, Khổng Tuyên vẫn không có xuất hiện, chẳng lẽ thật sự phải trăm năm mới có thể khôi phục sao? Nếu thật sự đúng như thế, chúng ta có nên hay không trong vòng 50 năm còn lại, không tiếc hết thảy cái giá phải trả diệt Thái Tuế Thiên triều, sau đó quay đầu lại đối phó với Trường Sinh Giới?
Dịch Diễn trầm giọng hỏi.
- Trăm năm? Dưới tình hình chung, hẳn là trăm năm, nhưng nuốt ăn Hoàng Tuyền Lộ, lúc này khẳng định là một ngoại lệ, có lẽ thương thế của hắn sẽ lành sớm hơn!
Chung Sơn nói khẳng định.
- Vậy a?
- Có lẽ bởi vì ta truyền thụ ‘Thiên cơ’ cho các ngươi, làm cho Khổng Tuyên không thể suy tính các ngươi, cho nên tạm thời Khổng Tuyên không dám vọng động. sự kiện quan tài màu tím lần trước đã là một bài học cho hắn, lần này khẳng định hắn sẽ cẩn thận hơn nhiều!
Chung Sơn khẳng định.
- Vậy khi nào thì Khổng Tuyên ra tay?
- Khổng Tuyên đang đợi cơ hội, không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định là lôi đình vạn quân! Cho nên, các ngươi phải vận hành thiên cơ mọi lúc mọi nơi, để Khổng Tuyên không thể dò ra hư thật!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Dạ!
Quần thần đáp.
- Chiến trường phương bắc, hiện tại thế nào rồi?
Chung Sơn hỏi.
- Thái Tuế Thiên triều, dù sao cũng là một Thiên triều kế thừa đã rất lâu, nội tình sung túc mười phần, người tài xuất hiện lớp lớp... Hai triều giao chiến, tuy rằng chúng ta chiếm cứ ưu thế, nhưng cũng không rõ ràng lắm! Giao chiến giằng co, thần khẩn cầu Thánh thượng, cho xuất ra Tứ Tương Đại Trận, để triều ta mở mang bờ cõi!
Dịch Diễn tâu lên.
- Chuẩn!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Tứ Tương Đại Trận vừa ra nhất định sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi! Còn lại 50 năm, không biết Thái Tuế Thiên triều sẽ dùng thứ gì để ứng phó?
Ở một bên Triệu Sở Hướng ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Không đâu! Tứ Tương Đại Trận tuy mạnh, khẳng định Thái Tuế Thiên triều cũng sẽ có biện pháp ứng phó. Tuy nhiên, căn cứ theo thần suy tính: trong vòng mười năm, Tứ Tương Đại Trận nhất định sẽ nở rộ hào quang chói mắt, sau mười năm chỗ giáp hai giới âm dương kia có thể sẽ gặp chống cự hữu lực mạnh nhất của Thái Tuế Thiên triều!
Dịch Diễn trầm giọng nói.
- Giáp hai giới ư? Chỗ lỗ thủng Khổng Tuyên nuốt Hoàng Tuyền làm ra à?
Thủy Vô Ngân nhíu mày hỏi.
- Không sai, địa phương đó là một chỗ cứ điểm, chỗ cứ điểm đó nếu không giữ được, đại quân Thái Tuế Thiên triều sẽ lập tức hội tụ ngàn vạn dặm, ít nhất phải vì vậy mà mất đi 300 tòa thành. Cho nên, chiến dịch chỗ giáp hai giới âm dương, ở mười năm sau cực kỳ trọng đại!
Dịch Diễn nói khẳng định.
Mười năm sau, không ngờ Dịch Diễn đã thôi diễn tình hình chiến tranh đến mười năm sau, ở trong hàng ngũ chúng thần, có vài người lộ ra vẻ thán phục.
Liệu địch ở ngoài vạn dặm thì tính là gì? Đây là Dịch Diễn liệu địch ở mười năm sau.
- Một chiến dịch trọng yếu ư? Không chỉ có như thế!
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Hả?
Dịch Diễn nghi hoặc nhìn về phía Chung Sơn.
Chung Sơn suy nghĩ một hồi lâu, trong mắt hiện lên một tia sáng khẳng định nói:
- Trận chiến chỗ giao giới mười năm sau, thậm chí có thể là một lần đại chiến cuối cùng ở tiểu thế giới, chiến một trận cuối cùng!
- Ái chà?
- Hả?
... Quần thần đều lộ vẻ nghi hoặc, chỉ có Dịch Diễn bỗng nhiên mắt sáng lên.
- Thánh thượng! Chẳng lẽ là ngài định...?
Dịch Diễn lộ ra một bộ dáng kinh hãi.
- Không sai! Ta muốn thúc đẩy trận chiến tranh này, một trận chiến đó chúng ta phải chiến một trận định thiên hạ, diệt Thái Tuế, hủy Trường Sinh Giới!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Nhưng, Khổng Tuyên hắn...
- Khổng Tuyên? Sớm muộn gì đều phải đối mặt với Khổng Tuyên, sớm muộn gì đều giống nhau, ở nơi này mỗi ngày nơm nớp lo sợ, không bằng buông tay đọ sức một lần. Huyền nhi nói Khổng Tuyên phải tĩnh dưỡng trăm năm, tuy rằng chúng ta đoán có thể hắn sẽ khôi phục trước thời hạn, nhưng đó chỉ là có thể. Cho nên, chúng ta phải trong vòng 100 năm này, liều với Khổng Tuyên, ít nhất như vậy, chúng ta có tỷ suất cơ hội nhất định chiếm cứ ưu thế lớn!
Chung Sơn nói.
- Đúng!
- Chỗ giao giới hai giới, chiến một trận cuối cùng trọng yếu, cần phối hợp kỹ nhiều mặt, chiến một trận định càn khôn!
Tám năm sau, tại Thái Tuế Thiên triều! Trong thư phòng Khổng Liệt Thiên.
Ba người, Sắc Không, Vong Trần, Nhân Tôn đứng trước mặt Khổng Liệt Thiên.
- Thánh thượng! Vi thần biết Thánh thượng nghi kỵ vi thần, nhưng vi thần một lòng vì Thái Tuế Thiên triều, ở lúc ta tinh thần sa sút bị cường giả thập phương vây sát, Lục Quy Thiên từng thu dùng ta, đến sau còn thỉnh người của Trường Sinh Giới đánh chém cường giả thập phương kia cho ta, ta đã từng đáp ứng với Lục Quy Thiên sẽ phục vụ 5000 năm cho Thái Tuế Thiên triều. Lúc này còn hơn 300 năm nữa là 5000 năm, trong thời điểm này, thần tuyệt không có chút lòng tà ám quỷ!
Nhân Tôn trịnh trọng nói.
- Nhân Tôn ngươi đa tâm rồi, ta khi nào thì nghi kỵ ngươi chứ? Trong lòng ta, ngươi vẫn luôn là thần tử tốt nhất của Thái Tuế, nếu không, loại hội nghị tuyệt mật này sao có thể để ngươi tham dự?
Khổng Liệt Thiên trấn an.
- Tạ ơn Thánh thượng!
Nhân Tôn lập tức nói cảm kích.
- Thánh thượng! Tám năm trước, từ lúc ở Đại Tranh Thiên triều xuất hiện Tứ Tương Đại Trận kia, tới nay chưa từng bại. Tứ Tương Đại Trận mà không diệt, sĩ khí quân ta rất khó tăng lên lần nữa!
Sắc Không nhíu mày nói.
- Còn không chỉ đơn giản như vậy!
Vong Trần nhíu mày nói.
- A?
- Mới vừa nhận được tin tức, Lăng Tiêu Thiên Đình tiến lên hướng bắc, cũng chính là Chung Sơn ngự giá thân chinh. Hơn nữa, căn cứ suy tính của ta, mục tiêu cuối cùng chính là chỗ giao giới hai giới!
Vong Trần trầm giọng nói.
- Hả? Cứ điểm chỗ giao giới hai giới ư?
Sắc Không biến sắc.
- Không sai! Theo ta nghĩ, đến lúc đó Tứ Tương Đại Trận khẳng định cũng sẽ đến nơi đó để tấn công mạnh nhất, xông phá chỗ cứ điểm giao giới. Đến lúc đó, thừa thắng xông lên, quân ta từ nay về sau không gượng dậy nổi. Thậm chí, nếu Chung Sơn hiểm độc, còn có thể dẫn quân thẳng tới hoàng thành Thái Tuế ta!
Vong Trần nói khẳng định.
Vong Trần suy tính chưa từng sai.
- Bọn họ không phá được chỗ giao giới hai giới, đến lúc đó ta cũng sẽ ngự giá thân chinh!
Khổng Liệt Thiên trầm giọng nói.
Hiển nhiên, trước đó Vong Trần đã từng đề cập với Khổng Liệt Thiên, trong lòng Khổng Liệt Thiên sớm có chuẩn bị.
- Thánh thượng không thể! Chung Sơn kéo theo Lăng Tiêu Thiên Đình đến, hắn có thể mượn dùng thế của thiên hạ Đại Tranh, mà Thánh thượng đi tới, nhưng không cách nào mượn lực được, như vậy Thánh thượng sẽ bị thiệt!
Nhân Tôn lập tức nói.
- Không sao! Đến lúc đó, ta sẽ thỉnh Thần Nha Đạo Quân, Khổng Tuyên. Khổng Tuyên cần phải theo ta cùng đi, chiến một trận cuối cùng, chiến một trận định càn khôn!
Khổng Liệt Thiên trầm giọng nói.
Nhận thấy Khổng Liệt Thiên khẳng định, Nhân Tôn trong mắt sáng ngời.
- Thánh thượng anh minh! Thần nguyện làm tiên phong, ngăn cản Tứ Tương Đại Trận cho Thánh thượng!
Nhân Tôn trầm giọng nói.
- Vậy a?
Khổng Liệt Thiên nhìn về phía Nhân Tôn.
- Thần biết một trận, trận này cùng xuất hiện ở thời viễn cổ một thời với Tứ Tương Đại Trận, mà trận này chính là dùng để đối phó với Tứ Tương Đại Trận. Tuy nhiên thần cần một tiên phong cường thế, Vong Trần Tướng quân là thích hợp nhất không còn gì bằng!
Nhân Tôn nhìn sang Vong Trần, đề xuất.
- Được! Vong Trần sẽ đi theo ngươi phá trận!
Khổng Liệt Thiên cười nói. Trong mắt hiện lên một tia sáng nói không nên lời.
- Dạ! Nhất định thần sẽ dùng hết toàn lực!
Vong Trần lập tức đáp.
- Ừm! Các ngươi đi ra ngoài chuẩn bị đi!
- Dạ!
Hai người chậm rãi rời khỏi đại điện.
Trong đại điện, chỉ còn lại Sắc Không với Khổng Liệt Thiên.
- Thánh thượng! Thần e ngại Chung Sơn, thần sẽ không đi, thần ở lại chỗ này bảo vệ tốt hoàng thành cho Thánh thượng!
Sắc Không lập tức đầy mặt sợ chết nói.
Nhát gan sợ phiền phức có thể nói thản nhiên như thế, ung dung nói ra như thế, Khổng Liệt Thiên cũng chỉ nhìn thấy qua có một người Sắc Không. Hắn nhìn thoáng qua Sắc Không nói:
- Ngươi không đi thì quên đi! Hừ!
- Tạ ơn Thánh thượng!
Sắc Không lau mồ hôi lạnh trên trán nói.
- Tuy rằng ngươi nhát gan sợ phiền phức, nhưng trẫm tín nhiệm nhất vẫn luôn là ngươi. Nhân Tôn, Vong Trần, từ trên thân hai người này, ngươi cảm giác được cái gì?
- Đối với thần mà nói, như trước không phải đối tượng có thể giao hảo! Cảm giác của thần nói cho thần biết, luôn bảo thần rời xa bọn họ, bọn họ có một loại nguy hiểm ẩn tàng, khiến thần luôn xa cách bọn họ!
Sắc Không nói chi tiết.
- Ừm!
Khổng Liệt Thiên gật gật đầu.
- Thánh thượng! Còn ngài nghĩ như thế nào?
- Ngươi lui ra đi!
Khổng Liệt Thiên lắc đầu nói.
- Dạ!
Sắc Không lập tức lui ra ngoài.
Khổng Liệt Thiên nhìn theo bóng lưng Sắc Không, nhíu mày: Vong Trần, Nhân Tôn như trước nguy hiểm ư? Đối với Sắc Không ngươi mà nói là như thế, dù sao, trong một triều, không có khả năng mỗi triều thần đều ở chung hòa thuận. Là đạo của đế vương, cũng chính là để giữa thần tử trong đó không thể quá thân cận.
“Trận chiến chỗ giao giới hai giới, đứng đầu thì giao cho các ngươi! Vong Trần, đây là một lần khảo nghiệm cuối cùng đối với ngươi, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng! Nhân Tôn? Chung quy là tai họa ngầm! Tuy nhiên, cho ngươi đánh tiền chiến, cũng coi như ở dưới giám thị của ta. Chờ đến khi ở chỗ giao giới tiêu diệt Chung Sơn, ta sẽ tỉ mỉ moi ra bí mật của ngươi!” Khổng Liệt Thiên suy nghĩ trong lòng.
- - - - - oOo- - - - -
- Khởi bẩm Thánh thượng! Một tòa thành trì cuối cùng ở phương bắc, vào giờ hợi đêm qua chính thức bị đánh hạ! Từ nay về sau, âm phủ thống nhất, cùng quy về Đại Tranh Thiên triều!
Thủy Kính nói, trên mặt lộ ra ý mừng hưng phấn.
Âm phủ thống nhất, 40 năm sau, thiên hạ âm phủ, hoàn toàn thuộc về Đại Tranh Thiên triều?
- Thánh thượng vạn! Vạn tuế vạn vạn tuế...
Quần thần cùng tung hô.
Âm phủ thống nhất, trên lịch sử xưa nay chưa từng xuất hiện loại chuyện này, ít nhất trên lịch sử đã biết không có, các thế lực lớn tồn tại ở âm phủ, 10 vạn năm qua, ai cũng không thể thống nhất thiên hạ.
Nhưng Đại Tranh làm được, Thánh thượng Đại Tranh Thiên triều làm được, mà lại chỉ ngắn ngủi mấy trăm năm làm được. Giống như gió thu cuốn hết lá vàng, quét ngang thiên hạ âm phủ, thống nhất thiên hạ, độc bá âm phủ.
Đệ nhất Thiên triều muôn đời!
Âm phủ thống nhất, số mệnh vô lượng từ bốn phương tụ tập mà đến.
“Grào...”
“Grào...”
... Liên tiếp chín ngày, tiếng long ngâm không ngừng vang vọng trên biển mây số mệnh, tiếng kêu rung trời, vô số Kim Long số mệnh nhỏ bay lên hưng phấn không thôi; vô lượng số mệnh tụ tập, làm cho vô số Kim Long số mệnh nhanh chóng lớn mạnh, điên cuồng thét gào, ở chỗ thần tướng số mệnh trồi lên hai cái hư ảnh đầu rồng vô cùng dữ tợn.
Đây là Kim Long số mệnh chủ mạch của Đại Tranh Thiên triều, nhưng từ xưa đến nay chưa hề có xuất hiện hai con. Hai con Kim Long số mệnh giống nhau như đúc cùng ngửa mặt lên trời thét dài.
Giống nhau như đúc, nhưng trong đó trên trán một con Kim Long số mệnh, ấn ký chu sa màu đỏ kia càng ngày càng nồng đậm, ẩn ẩn chớp động một thần lực khiếp người.
Âm phủ thống nhất!
Còn dương gian.
Ở dương gian, Đại Tranh Thiên triều cùng với Thái Tuế Thiên triều trong 40 năm này, cũng đã hoàn toàn chia cắt lãnh địa của Đại Tần trước đây.
Hiện tại, Đại Tranh, Thái Tuế chính thức nam bắc giằng co.
Tại Lăng Tiêu Thiên Đình, trong thư phòng Chung Sơn.
- Thánh thượng! 50 năm rồi, cách lúc Khổng Tuyên cắn nuốt Hoàng Tuyền Lộ, đã qua 50 năm, Khổng Tuyên vẫn không có xuất hiện, chẳng lẽ thật sự phải trăm năm mới có thể khôi phục sao? Nếu thật sự đúng như thế, chúng ta có nên hay không trong vòng 50 năm còn lại, không tiếc hết thảy cái giá phải trả diệt Thái Tuế Thiên triều, sau đó quay đầu lại đối phó với Trường Sinh Giới?
Dịch Diễn trầm giọng hỏi.
- Trăm năm? Dưới tình hình chung, hẳn là trăm năm, nhưng nuốt ăn Hoàng Tuyền Lộ, lúc này khẳng định là một ngoại lệ, có lẽ thương thế của hắn sẽ lành sớm hơn!
Chung Sơn nói khẳng định.
- Vậy a?
- Có lẽ bởi vì ta truyền thụ ‘Thiên cơ’ cho các ngươi, làm cho Khổng Tuyên không thể suy tính các ngươi, cho nên tạm thời Khổng Tuyên không dám vọng động. sự kiện quan tài màu tím lần trước đã là một bài học cho hắn, lần này khẳng định hắn sẽ cẩn thận hơn nhiều!
Chung Sơn khẳng định.
- Vậy khi nào thì Khổng Tuyên ra tay?
- Khổng Tuyên đang đợi cơ hội, không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định là lôi đình vạn quân! Cho nên, các ngươi phải vận hành thiên cơ mọi lúc mọi nơi, để Khổng Tuyên không thể dò ra hư thật!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Dạ!
Quần thần đáp.
- Chiến trường phương bắc, hiện tại thế nào rồi?
Chung Sơn hỏi.
- Thái Tuế Thiên triều, dù sao cũng là một Thiên triều kế thừa đã rất lâu, nội tình sung túc mười phần, người tài xuất hiện lớp lớp... Hai triều giao chiến, tuy rằng chúng ta chiếm cứ ưu thế, nhưng cũng không rõ ràng lắm! Giao chiến giằng co, thần khẩn cầu Thánh thượng, cho xuất ra Tứ Tương Đại Trận, để triều ta mở mang bờ cõi!
Dịch Diễn tâu lên.
- Chuẩn!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Tứ Tương Đại Trận vừa ra nhất định sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi! Còn lại 50 năm, không biết Thái Tuế Thiên triều sẽ dùng thứ gì để ứng phó?
Ở một bên Triệu Sở Hướng ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Không đâu! Tứ Tương Đại Trận tuy mạnh, khẳng định Thái Tuế Thiên triều cũng sẽ có biện pháp ứng phó. Tuy nhiên, căn cứ theo thần suy tính: trong vòng mười năm, Tứ Tương Đại Trận nhất định sẽ nở rộ hào quang chói mắt, sau mười năm chỗ giáp hai giới âm dương kia có thể sẽ gặp chống cự hữu lực mạnh nhất của Thái Tuế Thiên triều!
Dịch Diễn trầm giọng nói.
- Giáp hai giới ư? Chỗ lỗ thủng Khổng Tuyên nuốt Hoàng Tuyền làm ra à?
Thủy Vô Ngân nhíu mày hỏi.
- Không sai, địa phương đó là một chỗ cứ điểm, chỗ cứ điểm đó nếu không giữ được, đại quân Thái Tuế Thiên triều sẽ lập tức hội tụ ngàn vạn dặm, ít nhất phải vì vậy mà mất đi 300 tòa thành. Cho nên, chiến dịch chỗ giáp hai giới âm dương, ở mười năm sau cực kỳ trọng đại!
Dịch Diễn nói khẳng định.
Mười năm sau, không ngờ Dịch Diễn đã thôi diễn tình hình chiến tranh đến mười năm sau, ở trong hàng ngũ chúng thần, có vài người lộ ra vẻ thán phục.
Liệu địch ở ngoài vạn dặm thì tính là gì? Đây là Dịch Diễn liệu địch ở mười năm sau.
- Một chiến dịch trọng yếu ư? Không chỉ có như thế!
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Hả?
Dịch Diễn nghi hoặc nhìn về phía Chung Sơn.
Chung Sơn suy nghĩ một hồi lâu, trong mắt hiện lên một tia sáng khẳng định nói:
- Trận chiến chỗ giao giới mười năm sau, thậm chí có thể là một lần đại chiến cuối cùng ở tiểu thế giới, chiến một trận cuối cùng!
- Ái chà?
- Hả?
... Quần thần đều lộ vẻ nghi hoặc, chỉ có Dịch Diễn bỗng nhiên mắt sáng lên.
- Thánh thượng! Chẳng lẽ là ngài định...?
Dịch Diễn lộ ra một bộ dáng kinh hãi.
- Không sai! Ta muốn thúc đẩy trận chiến tranh này, một trận chiến đó chúng ta phải chiến một trận định thiên hạ, diệt Thái Tuế, hủy Trường Sinh Giới!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Nhưng, Khổng Tuyên hắn...
- Khổng Tuyên? Sớm muộn gì đều phải đối mặt với Khổng Tuyên, sớm muộn gì đều giống nhau, ở nơi này mỗi ngày nơm nớp lo sợ, không bằng buông tay đọ sức một lần. Huyền nhi nói Khổng Tuyên phải tĩnh dưỡng trăm năm, tuy rằng chúng ta đoán có thể hắn sẽ khôi phục trước thời hạn, nhưng đó chỉ là có thể. Cho nên, chúng ta phải trong vòng 100 năm này, liều với Khổng Tuyên, ít nhất như vậy, chúng ta có tỷ suất cơ hội nhất định chiếm cứ ưu thế lớn!
Chung Sơn nói.
- Đúng!
- Chỗ giao giới hai giới, chiến một trận cuối cùng trọng yếu, cần phối hợp kỹ nhiều mặt, chiến một trận định càn khôn!
Tám năm sau, tại Thái Tuế Thiên triều! Trong thư phòng Khổng Liệt Thiên.
Ba người, Sắc Không, Vong Trần, Nhân Tôn đứng trước mặt Khổng Liệt Thiên.
- Thánh thượng! Vi thần biết Thánh thượng nghi kỵ vi thần, nhưng vi thần một lòng vì Thái Tuế Thiên triều, ở lúc ta tinh thần sa sút bị cường giả thập phương vây sát, Lục Quy Thiên từng thu dùng ta, đến sau còn thỉnh người của Trường Sinh Giới đánh chém cường giả thập phương kia cho ta, ta đã từng đáp ứng với Lục Quy Thiên sẽ phục vụ 5000 năm cho Thái Tuế Thiên triều. Lúc này còn hơn 300 năm nữa là 5000 năm, trong thời điểm này, thần tuyệt không có chút lòng tà ám quỷ!
Nhân Tôn trịnh trọng nói.
- Nhân Tôn ngươi đa tâm rồi, ta khi nào thì nghi kỵ ngươi chứ? Trong lòng ta, ngươi vẫn luôn là thần tử tốt nhất của Thái Tuế, nếu không, loại hội nghị tuyệt mật này sao có thể để ngươi tham dự?
Khổng Liệt Thiên trấn an.
- Tạ ơn Thánh thượng!
Nhân Tôn lập tức nói cảm kích.
- Thánh thượng! Tám năm trước, từ lúc ở Đại Tranh Thiên triều xuất hiện Tứ Tương Đại Trận kia, tới nay chưa từng bại. Tứ Tương Đại Trận mà không diệt, sĩ khí quân ta rất khó tăng lên lần nữa!
Sắc Không nhíu mày nói.
- Còn không chỉ đơn giản như vậy!
Vong Trần nhíu mày nói.
- A?
- Mới vừa nhận được tin tức, Lăng Tiêu Thiên Đình tiến lên hướng bắc, cũng chính là Chung Sơn ngự giá thân chinh. Hơn nữa, căn cứ suy tính của ta, mục tiêu cuối cùng chính là chỗ giao giới hai giới!
Vong Trần trầm giọng nói.
- Hả? Cứ điểm chỗ giao giới hai giới ư?
Sắc Không biến sắc.
- Không sai! Theo ta nghĩ, đến lúc đó Tứ Tương Đại Trận khẳng định cũng sẽ đến nơi đó để tấn công mạnh nhất, xông phá chỗ cứ điểm giao giới. Đến lúc đó, thừa thắng xông lên, quân ta từ nay về sau không gượng dậy nổi. Thậm chí, nếu Chung Sơn hiểm độc, còn có thể dẫn quân thẳng tới hoàng thành Thái Tuế ta!
Vong Trần nói khẳng định.
Vong Trần suy tính chưa từng sai.
- Bọn họ không phá được chỗ giao giới hai giới, đến lúc đó ta cũng sẽ ngự giá thân chinh!
Khổng Liệt Thiên trầm giọng nói.
Hiển nhiên, trước đó Vong Trần đã từng đề cập với Khổng Liệt Thiên, trong lòng Khổng Liệt Thiên sớm có chuẩn bị.
- Thánh thượng không thể! Chung Sơn kéo theo Lăng Tiêu Thiên Đình đến, hắn có thể mượn dùng thế của thiên hạ Đại Tranh, mà Thánh thượng đi tới, nhưng không cách nào mượn lực được, như vậy Thánh thượng sẽ bị thiệt!
Nhân Tôn lập tức nói.
- Không sao! Đến lúc đó, ta sẽ thỉnh Thần Nha Đạo Quân, Khổng Tuyên. Khổng Tuyên cần phải theo ta cùng đi, chiến một trận cuối cùng, chiến một trận định càn khôn!
Khổng Liệt Thiên trầm giọng nói.
Nhận thấy Khổng Liệt Thiên khẳng định, Nhân Tôn trong mắt sáng ngời.
- Thánh thượng anh minh! Thần nguyện làm tiên phong, ngăn cản Tứ Tương Đại Trận cho Thánh thượng!
Nhân Tôn trầm giọng nói.
- Vậy a?
Khổng Liệt Thiên nhìn về phía Nhân Tôn.
- Thần biết một trận, trận này cùng xuất hiện ở thời viễn cổ một thời với Tứ Tương Đại Trận, mà trận này chính là dùng để đối phó với Tứ Tương Đại Trận. Tuy nhiên thần cần một tiên phong cường thế, Vong Trần Tướng quân là thích hợp nhất không còn gì bằng!
Nhân Tôn nhìn sang Vong Trần, đề xuất.
- Được! Vong Trần sẽ đi theo ngươi phá trận!
Khổng Liệt Thiên cười nói. Trong mắt hiện lên một tia sáng nói không nên lời.
- Dạ! Nhất định thần sẽ dùng hết toàn lực!
Vong Trần lập tức đáp.
- Ừm! Các ngươi đi ra ngoài chuẩn bị đi!
- Dạ!
Hai người chậm rãi rời khỏi đại điện.
Trong đại điện, chỉ còn lại Sắc Không với Khổng Liệt Thiên.
- Thánh thượng! Thần e ngại Chung Sơn, thần sẽ không đi, thần ở lại chỗ này bảo vệ tốt hoàng thành cho Thánh thượng!
Sắc Không lập tức đầy mặt sợ chết nói.
Nhát gan sợ phiền phức có thể nói thản nhiên như thế, ung dung nói ra như thế, Khổng Liệt Thiên cũng chỉ nhìn thấy qua có một người Sắc Không. Hắn nhìn thoáng qua Sắc Không nói:
- Ngươi không đi thì quên đi! Hừ!
- Tạ ơn Thánh thượng!
Sắc Không lau mồ hôi lạnh trên trán nói.
- Tuy rằng ngươi nhát gan sợ phiền phức, nhưng trẫm tín nhiệm nhất vẫn luôn là ngươi. Nhân Tôn, Vong Trần, từ trên thân hai người này, ngươi cảm giác được cái gì?
- Đối với thần mà nói, như trước không phải đối tượng có thể giao hảo! Cảm giác của thần nói cho thần biết, luôn bảo thần rời xa bọn họ, bọn họ có một loại nguy hiểm ẩn tàng, khiến thần luôn xa cách bọn họ!
Sắc Không nói chi tiết.
- Ừm!
Khổng Liệt Thiên gật gật đầu.
- Thánh thượng! Còn ngài nghĩ như thế nào?
- Ngươi lui ra đi!
Khổng Liệt Thiên lắc đầu nói.
- Dạ!
Sắc Không lập tức lui ra ngoài.
Khổng Liệt Thiên nhìn theo bóng lưng Sắc Không, nhíu mày: Vong Trần, Nhân Tôn như trước nguy hiểm ư? Đối với Sắc Không ngươi mà nói là như thế, dù sao, trong một triều, không có khả năng mỗi triều thần đều ở chung hòa thuận. Là đạo của đế vương, cũng chính là để giữa thần tử trong đó không thể quá thân cận.
“Trận chiến chỗ giao giới hai giới, đứng đầu thì giao cho các ngươi! Vong Trần, đây là một lần khảo nghiệm cuối cùng đối với ngươi, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng! Nhân Tôn? Chung quy là tai họa ngầm! Tuy nhiên, cho ngươi đánh tiền chiến, cũng coi như ở dưới giám thị của ta. Chờ đến khi ở chỗ giao giới tiêu diệt Chung Sơn, ta sẽ tỉ mỉ moi ra bí mật của ngươi!” Khổng Liệt Thiên suy nghĩ trong lòng.
- - - - - oOo- - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.