Trường Sinh Bất Tử

Quyển 6 - Chương 20: Một vùng đất

Quan Kỳ

10/04/2013



Có một vùng đất được gọi là Vùng Đất Hỗn Loạn .

Bát Đại Hoàng Triều và gần một trăm vương triều đang sinh sống tại vùng đất này.

Một vùng đất bao la. Bốn phía không hề có mối nguy hiểm nào rình rập đe dọa , gần như cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Nếu một người am hiểu về phong thủy tới đây, nhất định sẽ biết nơi đây là một vùng đất tụ khí.

Trên đời luôn tồn tại một triết lí : tan rồi lại hợp , hợp rồi lại tan . cho nên Vùng Đất Hỗn loạn cuối cùng nhất định phải có một Vương Triều đứng lên khởi nghĩa dành quyền làm chủ mới được coi là kết thúc.

Chỉ có điều , từ trước đến nay, các vương triều không ngừng nổi dậy khởi nghĩa rồi lại bị dẹp tan , cứ khởi nghĩa rồi bị dẹp tan,. cuối cùng vẫn không có lấy một hoàng đế.

Bát đại hoàng triều đều được gây dựng nên bằng xương máu của những chiến binh trên sa trường . mỗi hoàng triều đều khiếp sợ cái uy của 10 hoàng triều còn lại.

Tất cả những thông tin lớn nhỏ về Thần Châu đại địađều được truyền đến Vùng Đất Hỗn loạn . thế nhưng truyền đến rồi thì sẽ ra sao? Vùng đất hỗn loạn có còn là những thiên triều, có còn là cái Thánh địa mà con người luôn ngưỡng vọng đến không ?

Nếu đi theo một lộ trình bình thường, sau bao nhiêu cuộc đấu tranh giành quyền giữa các vương triều , Vùng Đất Hỗn Loạn cuối cùng sẽ tìm ra một vị hoàng đế .

Nhưng khổ nỗi, hoàng đế nào cũng hiếu thắng ? Trong Bát đại hoàng triều thử hỏi có ai là không muốn trở thành hoàng đế? Việc này rất khó.

Về phía Thần Châu chỉ có 3 thiên triều . Những vị xứng để làm hoàng đế cũng chưa đến trăm người. Thần châu lớn như vậy nhưng rất dễ dàng và nhanh chóng để tìm ra một vị hoàng đế.

Bát đại hoàng triều chia làm ba hường tạo thánh một hình tròn trên Vùng Đất hỗn loạn .

Vùng đất trung tâm không có một hoàng triều nào chiếm lĩnh, nếu có cũng chỉ là mấy vương triều nho nhỏ mà thôi.

Không phải Bát đại hoàng triều không muốn mà là không có một ai muốn đứng ra cầm đầu. bất cứ hoàng triều nào cũng biết khi động đến “vùng đất trung tâm” tức là đã đứng bên ngoài cả 7 hoàng triều kia , trừ phi bản có khả năng thống trị cả Vùng Đất hỗn loạn.

Vùng đất trung tâm vốn là vùng đất của một vương triều bình thường nhưng một năm trước đã bị diệt vong bởi một thế lực không rõ ràng , một thế lực mới nổi lên.

Thế lực mới này có lẽ là một triều vận, chỉ có điều hoàng đế từ trước đến nay chưa từng xuất hiện lại không có …. .vì thế mọi người đều cho rằng đây chỉ là một vương triều nhỏ bé mà thôi.

Vương triều này có cờ hiệu “ Tình”

Đại tích vương triều?

Hoàng thất của bát đại vương triều vẫn không mấy để ý vì những vương triều ở vùng đất hỗn loạn kỳ thực quá nhiều , nhiều đến nỗi bình thường cứ hai năm lại có một vương triều đưng lên khởi nghĩa hoặc bị chôn vùi. Huống hồ vương triều Đại Tình mới xuất hiện này lại nhỏ nên không hề để mắt tới.

Sự xuất hiện của Đại Tình vương triều cũng thật khó hiểu. từ lúc chiếm được vùng đất trung tâm đến nay cũng chưa hề đi bành trướng địa bàn mà chỉ chú tâm vào không ngừng chiêu binh và luyện binh.

Thủ đô của Đại Tình gọi là Quảng Lăng. Đây vốn là tên cũ của vương triều này. Hoàng cung được đặt chính giữa thành.

Chung Sơn đã đến . chuyến đi lần này lại là Ảnh khu Chung sơn.

Bộ phận chủ chốt của Chung Sơn trấn giữ Thiên Lang đảo.

Sự xuất hiện của Ảnh khu Chung Sơn là để chỉ huy chinh chiến.

Trong hoàng cung , Chung sơn mình mặc áo bào đen ,uy nghiêm vô đỗi nhìn về phía Thủy Vô Ngân – cẩm y vệ , tổng chỉ huy sứ triều đại tình.

- Cứ tiếp tục nói!

Chung Sơn nói.

- Vâng , thưa bệ hạ , thiên triều đại la đã sụp đổ , Cổ Thần Thông truyền ngôi cho Cổ Chính Nhất . đầu tiên , gần một nửa lực lượng của Đại La đều bị Cổ Chính Nhất nắm giữ, lập nên vận triều mới- vương triều đại Ung” Thủy Vô Ngân báo cáo.

- Vương triều đại Ung? Muốn tiến xa trở thành hoàng đế cũng không phải là một chuyện khó, không cần đến vài chục năm.

Chung Sơn gật đầu.

- Dạ đúng , thưa bệ hạ , vương triều đại Ung hiên nay là lớn nhất trong tất cả các vương triều trong thiên hạ.

Liễu Vô Song gật đầu ra vẻ đồng ý.

- À,vương triều đại Ung, thế còn Cổ Huyền, Cổ Thái Tông, Cổ Chiến Thiên thì sao?

Chung Sơn vẫn tiếp tục hỏi.



- Cổ Thái Tông cũng chính là Vương Thái Tông , khi xưa là người sáng lập ra vương triều Đại Đường.

Liễu Vô Song tiếp lời.

- Cổ Chiến Thiên. Khi xưa là Chiến Thiên vương, đã khai sáng ra vương triều Xuân Thu.

- Cổ huyền , xưa là Đại Khí vương , đã sáng lập ra vương triều Vĩnh Lạc.

- Huyễn Đồ Long đâu?

Chung Sơn hỏi

- Huyễn Đồ Long khi xưa đã cùng hầu hết các quan của vương triều Đại La cũ ra nhập triều Đại Ung.

Liễu Vô Song nói.

Cổ Chính Nhất nhà Ung , Cổ Thái Tông nhà Đường, Cổ Chiến Thiên nhà Xuân Thu và Cổ Huyền nhà Vĩnh Lạc.

Cơ bản đã biết được thế lực của bốn vị Thái tử , Chung Sơn gật đầu với bốn người bọn họ, người thì có binh, người có lực, người có một bộ máy vững chắc. Điều duy nhất không có ở họ là “ vận khí”. Bắt đầu từ những vương triều

Tuy nhiên , muốn xưng đế phải cần nỗ lực chừng mấy chục năm . Về phần Thiên Triều lại càng không phải một thời gian ngắn có thể hoàn thành.

Chung Sơn gật đầu tỏ ý đã biết, Liễu Vô Song lúc đó cũng lui về hai bên,

Trước mặt vẫn là 6 vị tướng quân của vương triều Đại Tình.

Lâm Khiếu, Ngụy Anh Lan, Dịch Diễn, Thủy Vô Ngân, Thủy Kính.

Nhìn sáu người bọn họ , Chung Sơn hít một hơi thật sâu nói:

- Anh Lan, Dịch Diễn, Lâm Khiếu thời gian vừa qua vất vả cho các ngươi quá!

Lâm Khiếu và Dịch Diễn cũng cười và nói:

- Chỉ là mấy nước nhỏ, diệt cũng không khó.

Tuy nhiên Anh Lan lại cảm thấy cảm động , không phải vì chút công sức mà mình bỏ ra, mà vì rất cảm động trước sự khích lệ của Chung Sơn . Ngài đã khích lệ khiến mọi điều đều trở nên quan trọng.

- Nghĩa phụ, tại sao chúng ta không tiếp tục tiến công?

Anh Lan hỏi.

- Tạm thời chưa cần thiết, hiện tại chinh chiến dù sao cũng hơi sớm. Ta không cần mở rộng lãnh thổ từng chút một mà ta muốn một lần có thể nuốt gọn cả vùng đất Hỗn loạn này.

Chung Sơn khẳng định.

- Tuân lệnh!

Mọi người lập tức đáp.

- Vùng đất hỗn loạn phạm vi vô cùng lớn, ước chừng bằng mười cái Thiên Lang đảo cộng lại. đây chỉ là bước đầu tiên để chúng ta tiến vào Thần Châu đại địa. thế còn Bát đại hoàng triều thì sao ? Xem đến lúc đó ai mạnh nhất? Chính là Hoàng triều Đại Tình ta đây, tuy mới chỉ là một hoàng triều nhưng là hoàng triều mạnh nhất, Thần Châu đệ nhất hoàng triều.

Chung Sơn tự tin nói.

- Dạ đúng, thưa bệ hạ!

Bá quan văn võ cũng gật đầu đồng ý.

Dù sao, tất cả mọi người đều biết đền trí tuệ hơn người của Đức vua,thử hỏi với thế trận như này thì hoàng triều nào sánh được đây? Cũng cái mưu này , nếu là một hoàng đế bình thường cũng không nghĩ ra. Kẻ bề trên đều là những người xuất sắc, có thiếu sót gì cũng chỉ ở những kẻ đứng ở giữa và những kẻ đầy tớ. Đại Tình nếu muốn bành trướng thế lực thì phải đánh vào “ khe hở” này, phải không ngừng phát triển bản thân,

- Đương nhiên, trong mười năm qua , chúng ta đềuu yên ổn, nhưng ta hiểu, thành Quảng Lăng nằm ở thế tứ trận , có thể nói, bốn phương tám hướng đều là kẻ thù. Các ngươi hãy tự chọn cho riêng mình một hoàng triều làm mục tiêu . Đến lúc dó ta sẽ dồn toàn lực tấn công.

Chung Sơn cười nói.

Sáu người bên dưới không ai có ý kiến gì , cũng không ngừng xác định cho mình vị trí mục tiêu chiến đấu trong tương lai.

Đương nhiên thế giới bên ngoài hoàn toàn không hề hay biết về việc này, không ngờ tại đây lại có một thế lực muốn chia cắt Vùng đát Hỗn loạn khổng lồ này.

Hãy đợi mười năm sau, chỉ một tiếng trống sẽ làm kinh động thiên hạ.

Cuộc bàn luận đã đến hồi kết, mọi người cũng dần lui về, chỉ có Ngụy Anh Lan còn nán lại.



- Nghĩa phụ, đã lâu người chưa chơi một ván cờ cùng cháu.

Ngụy Anh Lan nói.

Nhìn dáng vẻ của Anh Lan, trong lòng Chung Sơn thấy vui vẻ liền nói:

Được, hôm nay ta sẽ cùng chơi với cháu, để xem Tiểu Anh Lan của ta tay nghề có khá lên không?

- Cháu đâu còn nhỏ nữa!

Ngụy Anh Lan thầm thì.

Cùng lúc đó,tại Thiên Lang đảo, bộ phận chủ lực của Chung Sơn đã trấn giữ được Tuyên Kinh Trường Sinh điện.

Ngồi trên Trường Sinh điện , văn võ bá quan đứng ở hai bên. Hôm nay là ngày vô cùng quan trọng đối với vương triều Đại Tình, là khoa cử của triều Đại Tình.

Vô số sĩ tử , trí thức đều tập hợp tại điện chính của triều đại Tình bắt đầu khoa cử.

Khoa cử lấn này , đối tượng của Chung Sơn vô cùng rộng lớn.Dù là tay trói gà không chặt cũng có thể đi thi.

Bắt đầu từ khoa thi hương, từng bước một sẽ tuyển ra các bậc hiền tài cho triều ta.

Đây đúng một cơ hội “lên trời” hiếm có cho người dân nơi đây.Vương triều đại Tình ở Thiên Lang đảo này chính là Trời, là thế lực lớn nhất ở đây, là ước mơ của mỗi người dân nơi đây. Bá quan văn võ trong triều, ai ai cũng được coi là một nhân vật thần tiên, là thần tiên hiển linh.

Thành tiên? Muốn thành tiên ư? Một người phàm cũng muốn thành tiên? Tất nhiên là được, chỉ cần ngươi thi qua , đỗ đạt , thăng quan từng bậc một, tự khắc sẽ nhận được sự nâng đỡ của hoàng triều. nếu thực sự là có khả năng, tiếp tục khoa thi đình, như vậy thì từ nay về sau sẽ vinh hoa phú quý. Đó mới chỉ là những thứ nhỏ bé, hơn thế việc kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất lão cũng không còn là việc trong mơ nữa.

Bởi vậy, khoa cử của triều Đại tình bắt đầu mở, lập tức đã khơi dậy được khao khát của bao sĩ tử, không ngưng dồn hết tâm trí cho cuộc thi này.

Hôm nay là ngày thi kinh thí sau những kì tuyển trước đó.

Tham dự Kinh thí có 38 nghìn người, những người thực sự có thể vượt qua kì thi thì lại càng ít.

Chung Sơn mãn nguyện nhìn cảnh tượng này, một hoàng triều hùng mạnh , không chỉ dựa vào tiến cử, dựa dẫm. Nếu như thế, sẽ phát triển rất chậm, khoa cử chính là con đường nhanh nhất! một khoa cử mở ra có thể đem lại cho triều đình bao nhiêu quan văn, quan võ! mang lại bao nhiêu trí thức cũng là từng đấy lực lượng để phát triển đất nước!

Đạo đức? Nếu bọn họ đạo đức thấp thì phải làm sao? Sẽ không cho họ đi đánh trận, lúc đó sẽ cấp đủ bổng lộc cho họ, bao họ chuyên tâm tu dưỡng đạo đức.

Vận triều không nhờ một hay một số người có thể mạnh lên được , mà đó phải dựa vào sức mạnh của vô số người.

Một tòa cung điện khổng lồ tọa lạc bên trong khu rừng của Thần Châu.

Trong điện có một nam tử văn võ song toàn. Chính là một trong hoàng đế triều Đại Quang bị Chung Sơn giết hại khi xưa, Hàn Cực Quang.

Đứng trước Hàn Cực Quang hai thái tử, hai người con trai của ông.

- Phụ hoàng, quả nhiên theo đúng lời Người, triều Đại la chỉ trong chưa đầy mười năm đã bị diệt vong, ngày trở lại của triều Đại Quang chúng ta đã đến.

Đại Thái tử phấn khích đáp.

- Đúng vậy thưa phụ hoàng, nhiều năm nay chúng ta bổ sung thêm nhiều lực lượng còn có quân “ Hàn Băng” làm chủ lực, muốn dựng lại một vương triều huy hoàng như xưa là điều không khó.

Nhị Thái tử tỏ ra đồng tình.

- Được.

Hàn Cực Quang đặt cuốn sách trên tay xuống , gật đầu.

-Thưa phụ hoàng, khi nào thì ta có thể bắt đầu, khi nào có thể tiến hành gây dựng vương triều?

Đại Thái tử lại hỏi.

Nhị Thái tử cũng xoa xoa tay, thấy rõ khí thế sẵn sàng,

- Mười năm trước, vương triều Đại Quang đã được xây dựng lại, cũng là thời điểm để đẩy mạnh lực lượng vương triều.

Hàn Cực Quang nhẹ nhàng nói.

Nghe được lời Hàn Cực Quang nói, hai vị Thái tử kinh ngạc, sửng sốt , há hốc miệng.

Lúc trước vẫn còn xoa tay tỏ vẻ háo hức, giờ nghe rồi mới nhận rồi mới nhận ra, thì ra 10 năm trước phụ hoàng đã bắt đầu gây dựng lại triều đình? Hai vị thái tử cúi gập đầu xuống, tự thấy chính mình vẫn còn thiển cận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Bất Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook