Quyển 4 - Chương 209: Ngày phán xét
Quan Kỳ
10/04/2013
- Vãn bối Chung Sơn, xin được gặp Thiên lão tiền bối!
Chung Sơn hướng về đại trận kêu to.
Chung Sơn không chọn cách tùy tiện xông vào. Tuy nói khu vực sương trắng bao phủ rất lớn, nhưng Chung Sơn tin tưởng, chỉ cần mình đứng ở bên ngoài, Thiên lão tự nhiên sẽ biết được mình đã tới rồi.
Nhưng, từ trong màn sương trắng cũng không có tiếng trả lời của Thiên lão, vẫn vắng lặng như tờ.
- Vãn bối Chung Sơn, xin được gặp Thiên lão tiền bối!
Chung Sơn lại kêu lên một lần nữa.
Đại trận vẫn im ắng, Thiên lão không chịu gặp Chung Sơn, hoặc là Thiên lão khinh thường không thèm gặp Chung Sơn.
Chung Sơn nhướng mày lên. Chung Sơn có thể đoán được Thiên lão tính tình cổ quái, hơn nữa thân phận của mình căn bản không đáng cho hắn để mắt nhìn. Bởi vì lúc trước, cho dù Đại Huyền vương ở trước mặt hắn, cũng không dám ra vẻ quá cao cao tại thượng.
Chung Sơn đợi hai canh giờ, Thiên lão vẫn không xuất hiện.
- Chích Hỏa, triệu tập tám trăm ngàn Chung gia quân cho ta, đào sâu ba trượng, hủy trận này đi cho ta.
Chung Sơn quát to.
- Rõ!
Chích Hỏa lập tức đáp lời.
- Ai dám hủy đại trận của ta?
Từ trong đại trận rốt cục cũng vang lên tiếng nói đầy tức giận của Thiên lão.
Tiếp đó trong đại trận sương trắng bốc lên cuồn cuộn. Hiển nhiên Thiên lão vô cùng tức giận, bị Chung Sơn làm phiền hai canh giờ. Hắn không ngờ còn chưa cút, không ngờ còn muốn hủy đi đại trận của mình ư?
- Tiền bối, vãn bối xin lỗi vì đã mạo phạm. Chỉ có điều tiền bối vẫn không để ý tới tại hạ, tại hạ lại có việc khẩn cấp, bất đắc dĩ mới ra hạ sách này.
Chung Sơn lập tức nói.
- Hừ, hạ sách? Vào đi!
Thanh âm của Thiên lão lại lần nữa từ trong trận truyền ra. Lời của Thiên lão vừa dứt, giữa đám sương trắng bỗng nhiên lộ ra một lối đi.
Chung Sơn mang theo Chích Hỏa nhanh chóng bay vào lối đi đó, tiến thẳng vào trong.
Bên trong vẫn trắng xoá một mảnh, sương trắng che cả tầm nhìn, không thấy rõ mảy may nào tình cảnh bên trong. Hơn nữa làn sương này là làn sương trên chiến trường ngày xưa giống nhau, có thể ảnh hưởng đến thần thức người khác.
Hai người phi hành một mạch theo lối đi xuyên qua sương trắng, rất nhanh bay đến một tòa cung điện màu đen lơ lửng giữa không trung ở trung tâm đại trận.
- Thiên Mạch điện.
Trên tấm biển hiệu của cung điện là ba chữ thiên mạch điện. Nếu chiếu theo lời Thiên lão nói khi xưa, người tu phong thuỷ chia làm thiên, địa, nhân, thần, quỷ. Thiên lão hẳn là truyền nhân của thiên mạch.
Cánh cổng Thiên Mạch điện mở ra, Chung Sơn và Chích Hỏa thong thả đi vào. Trên mặt đất bên trong đại điện bố trí một la bàn thật lớn, bốn phía đốt những ngọn nến khác nhau.
Thiên lão lộ vẻ uể oải, lạnh lùng nhìn Chung Sơn.
- Chung Sơn ra mắt tiền bối!
Chung Sơn lập tức nói.
- Chích Hỏa, bái kiến tiền bối!
Chích Hỏa lập tức nói.
- Tiểu tử kia, không ai dám hủy đi đại trận của ta. Ngươi thật to gan!
Thiên lão lạnh lùng nói.
- Vãn bối không dám, chỉ có điều Thánh Thượng sai ta tra rõ vụ án Thiên U Công chúa, bất đắc dĩ mới mạo phạm tiền bối.
Chung Sơn nói.
- Không cần phải dùng Cổ Thần Thông để trấn áp ta. Trong Đại La Thiên triều, ai cũng không trấn áp được ta!
Thiên lão nói.
- Vâng! Ta biết tiền bối ngày xưa đã chuẩn bị thu Anh Ninh làm đệ tử, chỉ có điều sau đó Anh Ninh lại bị giết một cách ly kỳ. Trong lòng tiền bối cũng không thoải mái gì. Chung Sơn tới đây, chỉ là muốn mời tiền bối giúp ta tìm ra hung phạm, để Thiên U được trong sạch, còn Anh Ninh được yên nghỉ. Tiền bối xin bớt giận!
Chung Sơn thành khẩn nói.
- Trong sạch? Không phải Thiên U giết sao?
Thiên lão lạnh lùng nói.
- Ta nghĩ Thiên lão cũng nhất định biết cách đối nhân xử thế của Thiên U. Nàng không có khả năng làm ra chuyện giết em như thế. Hơn nữa, cho dù phải giết em cũng không có khả năng ra tay nơi tập trung đông người như thế. Thiên U không ngu ngốc như vậy đâu. Một ngày Thiên lão còn không có chính thức thu nhận Anh Ninh, Thiên U khẳng định còn có cơ hội được Thiên lão lựa chọn một lần nữa. Ngoại trừ tính cố chấp của Thiên U ra, còn thì các phương diện khác nhất định sẽ khiến tiền bối thay đổi lựa chọn. Anh Ninh đã chết, chỉ còn lại Thiên U. Tiền bối đã mất đi một Anh Ninh, chẳng lẽ còn muốn mất đi nốt một Thiên U sao?
Chung Sơn khuyên giải.
- Ta đã nói rồi, không quản sự thật như thế nào, ta cũng sẽ không thu nhận Thiên U nữa. Cho dù nàng không giết Anh Ninh thì lời ta đã nói chưa từng thay đổi.
Thiên lão lắc đầu nói.
Nhìn lão già cứng đầu này, Chung Sơn nhướng mày lên.
- Tiền bối, vãn bối được Kim Thiền tặng cho Tử Mộc Cà Sa, vãn bối nguyện coi đây là món quà để đổi lấy cơ hội vì Thiên U rửa tội. Nếu cuối cùng Thiên U vẫn là hung thủ, Tử Mộc Cà Sa sẽ thuộc về tiền bối.
Chung Sơn thành khẩn nói.
Chung Sơn làm như thế không phải bởi vì Tử Mộc Cà Sa quý báu và hùng mạnh, mà là vì một tiếng kinh ngạc khi xưa của Thiên lão. Sau khi bức lui Nê Bồ Tát, Thiên lão có hỏi Chung Sơn, Chung Sơn lộ ra Tử Mộc Cà Sa. Lúc ấy Thiên lão thở dài nói:
- Kim Thiền? Cửu phẩm pháp bảo, hắn cũng cam lòng bỏ sao?
Hắn cũng cam lòng bỏ sao? Với những lời này, còn có giọng điệu nghiêm túc của Thiên lão, Chung Sơn có thể khẳng định, Thiên lão rất để ý cái áo cà sa này. Thiên lão không có khả năng chưa thấy qua cửu phẩm pháp bảo. Thậm chí Chung Sơn còn dám khẳng định, Thiên lão không chỉ có một món cửu phẩm pháp bảo, nhưng vì sao hắn còn thèm muốn áo cà sa này? Điều đó chứng tỏ nó có ý nghĩa đặc biệt nào đó hấp dẫn Thiên lão. Thiên lão muốn nó.
Quả nhiên, sau khi Chung Sơn nói xong, hai mắt Thiên lão nhíu lại nhìn chằm chằm Chung Sơn, rồi lại lắc đầu nói:
- Thiên U trong sạch hay không trong sạch, cùng ta có quan hệ gì chứ?
Thấy vẻ mặt Thiên lão, Chung Sơn cũng chỉ có thể thầm cảm thán. Thiên lão này thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.
- Được rồi, mặc kệ kết quả như thế nào, sau khi phán xét Tử Mộc Cà Sa này sẽ thuộc về tiền bối được không?
Chung Sơn nói.
- Ừ!
Thiên lão khẽ lên tiếng, tiếp đó tiếp tục nói:
- Ta cũng sẽ không cho ngươi nói dối!
- Vâng! Vãn bối tin tưởng Thiên U là trong sạch, tự nhiên không cần làm bộ. Chỉ là muốn hỏi trước một chút. Tiền bối có thể triệu tập hồn phách Anh Ninh hay không?
Chung Sơn thành thật hỏi.
- Cổ Thần Thông đã hỏi qua ta, không được. Hồn phách Anh Ninh không vào Âm ti quỷ thành, không thể triệu hồi.
Không thể? Chung Sơn cau mày.
- Ngày ấy, ta thấy "diễn sanh giới” của tiền bối vô cùng thần kỳ, không ngờ có thể bắt chước một thế giới. Ta nghĩ, tiền bối nếu bắt chước ra một cái hồn phách hẳn là không vấn đề gì chứ?
Chung Sơn nói.
- Đúng vậy, hồn phách kia sẽ theo ý ta mà làm. Nhưng cũng không phải là thật.
Thiên lão nói.
- Vâng! Vãn bối chỉ hy vọng vào ngày phán xét, tiền bối có thể dẫn xuất ra hồn phách của Anh Ninh, không cần nói gì cả, chỉ cần nàng liếc mắt nhìn thân nhân của nàng một cái. Mỗi người đối diện trong thời gian ba giây là đủ. Sau đó tiền bối có thể đưa nàng vào Âm phủ.
Chung Sơn nói.
- Sao?
Thiên lão thoáng nghi hoặc.
- Sau ngày phán xét, Tử Mộc Cà Sa qsẽ thuộc về tiền bối. Ta nghĩ đến lúc đó, bằng vào chút thực lực nho nhỏ của tại hạ, tuyệt đối không dám nuốt lời...
Chung Sơn nói.
- Hừ!
Thiên lão lộ ra một tiếng cười khinh miệt.
Quả thực, trong ánh mắt của Thiên lão, thực lực hiện tại của Chung Sơn còn lâu mới chống nổi hắn.
Trên đường trở về.
- Đại soái, ngươi thật sự phải đưa Tử Mộc Cà Sa cho Thiên lão sao?
Chích Hỏa nói có chút không tình nguyện.
- Ha hả! Có một số việc, ngươi không biết đâu!
Chung Sơn lắc đầu cười cười.
Nói đến, Tử Mộc Cà Sa này tuy rằng đã từng giúp Chung Sơn vài lần, nhưng Chung Sơn từ rất lâu trước đã muốn tặng nó cho người ta rồi.
Thiên lão không phải là người tốt gì cả. Tương tự, Kim Thiền cũng không phải là người tốt gì cả. Đưa cho mình Tử Mộc Cà Sa sao?
Cũng giống như Thánh kiếm Chích Hỏa cầm trong tay, Chung Sơn có thể khẳng định, nhất cử nhất động của mình mấy ngày nay Thánh Thượng khẳng định nắm trong lòng bàn tay, không cần phái người tìm hiểu thì Thánh kiếm cũng nói cho hắn hết thảy. Tương tự thế, Tử Mộc Cà Sa chính là pháp bảo kiếp trước của Kim Thiền, có báo cáo tất cả những chuyện liên quan đến mình cho Kim Thiền biết hay không?
Chỉ là bây giờ mình không có sức phản kháng, Chung Sơn đành giả hồ đồ mà thôi. Chỉ có người giả bộ hồ đồ mới có thể sống càng lâu dài.
Kỳ hạn một tháng rồi cũng tới.
Một tháng tuyên truyền, uy danh của Chung Sơn trong lòng dân chúng thái cổ thánh đô đã nhanh chóng tăng vọt. Thái cổ thánh đô, có thể không sùng bái Chung Sơn, có thể ghen tị Chung Sơn, có thể không thèm nhìn Chung Sơn, nhưng tuyệt đối không thể không biết Chung Sơn.
Ai còn không biết Chung Sơn, vậy ngươi chính là đồ nhà quê!
Không phải tất cả mọi người đều sùng bái Chung Sơn, nhưng nói chung những người như vậy không nhiều. Những người này đối với việc phán xét không thể tạo được ảnh hưởng có tính quyết định gì cả. Nhưng, chuyện Chung Sơn vì Thiên U Công chúa biện hộ, về mặt khí thế đã mạnh hơn nhiều.
Đây là một lực lượng vô hình. Giống như hai người chiến đấu, vũ lực tương đương, nếu khí thế một người hơn người còn lại, rất có khả năng chính là hắn sẽ thắng. Ít nhất trong những lời bàn tán của dân chúng, trong những sòng đánh cược công khai ủng hộ Chung Sơn. Những tin tức này đều truyền tới tai đám triều thần. Kể từ đó, trong lòng đám triều thần, niềm tin son sắt đối với việc Thiên U Công chúa là hung phạm cũng có một chút lung lay.
Điều này rất rất nhỏ, nhìn qua coi như không có gì bất thường, nhưng toàn bộ triều đình theo xu thế chung không còn nghiêng hẳn về một bên, ra sức chèn ép Thiên U Công chúa. Điều này cũng giúp Chung Sơn giảm đi rất nhiều áp lực.
Hôm nay, vô số dân cờ bạc đánh cược kết quả phán xét, chờ đợi kết quả phán xét của triều đình.
Còn trong triều đình, triều thần sớm đã chờ ở bên trong.
Hai hàng triều thần, hàng bên trái vẫn do Thái sư Ảo Đồ Long dẫn đầu. Hàng bên phải vẫn do Chính Nhất vương dẫn đầu, phía sau là Đại Huyền vương. Đứng thứ mười hai là Tề Thiên Hầu, ngay sau đó là Mã Truy Nhật.
Hai bên triều thần giờ phút này có rất nhiều người của dòng họ Cổ thị đang đứng, chờ thẩm phán bắt đầu. Chen lẫn trong đó có Đại Huyền vương đệ nhất mưu sĩ Phạm Nhất Phẩm.
Mọi người lẳng lặng mà đứng, ai cũng không nói gì.
- Thánh Thượng giá lâm.
Một giọng thái giám ngâm nga thật dài.
Phía trước Thánh Thượng Cửu Long Thiên Ỷ, không gian hơi hơi vặn vẹo một chút, một người toàn thân long bào màu tím, đầu đội Bạch Ngọc Bình Thiên Quan, chính là Đại La Thánh Thượng Cổ Thần Thông bỗng xuất hiện.
- Thánh Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Triều thần cùng nhau tung hô.
Cổ Thần Thông khoát ống tay áo miễn lễ, phát ra một trận gió, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Bên ngoài thái cổ Thánh điện, dưới chân núi thái cổ, Chung Sơn tay cầm thánh kiếm, lẳng lặng chờ Thánh Thượng tuyên triệu. Còn ở bên cạnh Chung Sơn có hai người khác cũng đang đứng chờ. Mà hai người này, Chung Sơn sau mấy ngày tìm hiểu, cũng biết lai lịch của họ.
Một người, toàn thân vương bào lộng lẫy, vẻ mặt quý phái, đồng thời trong mắt có một khí tức ấm áp ôn hòa, làm cho người ta bất giác muốn thân cận thậm chí là thần phục. Đại La Thiên triều tam thái tử, Cổ Thái Tông. Thái Tông vương!
Người kia toàn thân nhung giáp, trên đỉnh đầu đội mão có cánh còn dài hơn so với Phượng Sí Tử Kim Quan của Tề Thiên Hầu, vẻ mặt ngạo nghễ thấu trời xanh, một cái nhìn mang theo khí thế làm vạn vật thần phục, ở trước mặt hắn cảm giác nếu không thần phục chỉ có chết mà thôi. Tuyệt đối cường thế. Tuyệt đối hống hách! Đại La Thiên triều tứ thái tử, Cổ Chiến Thiên, Chiến Thiên vương!
Chung Sơn nhìn hai đại nhân vật của Đại La Thiên triều, hai vị con vua này cũng cùng lúc đưa mắt nhìn hắn.
Khi nhìn thấy thánh kiếm trong tay Chung Sơn, ánh mắt hai đại thái tử đều hơi hơi sáng ngời. Chung Sơn! Chung Sơn biết bọn họ, bọn họ cũng biết Chung Sơn. Chung Sơn rốt cuộc là ai, rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, hai thái tử cũng có tình báo rõ ràng nhất.
Thái Tông vương nhìn về phía Chung Sơn, khẽ mỉm cười đầy cuốn hút, như gió xuân phả vào mặt, khẽ gật đầu, có vẻ vô cùng hữu hảo.
Chiến Thiên vương nhìn về phía Chung Sơn, cũng cười ngạo nghễ. Sau đó xoay người đi.
Hai thái tử cũng không nói chuyện với Chung Sơn.
Hai đại thái tử cũng là vừa vừa mới quay về triều ca. Thiên triều có quy củ của Thiên triều, muốn một lần nữa lên triều, đứng vào hàng ngũ các triều thần đang sắp hàng kia, tất cần phải Thánh Thượng cho phép mới được.
Chúng triều thần và người nhà Cổ thị xem xử án cùng nhau bái lạy.
- Ừm!
Cổ Thần Thông khẽ lên tiếng.
Cổ Thần Thông, cao cao tại thượng, trong thái cổ Thánh điện, Cổ Thần Thông chính là trời, nhìn xuống thiên hạ.
- Tuyên triệu đi!
Cổ Thần Thông nhẹ nhàng nói.
Một thái giám bên cạnh hơi hơi khom người, đi ra phía trước.
- Tuyên Thái Tông vương vào điện.
- Tuyên Chiến Thiên vương vào điện.
- Tuyên Đông Phương hầu vào điện.
Thái giám trong điện vừa dứt câu, thái giám ngoài điện lập tức hô to nối tiếp.
- Tuyên Thái Tông vương vào điện.
Tầng tầng truyền lại, truyền tới dưới chân núi thái cổ.
Chung Sơn hơi hơi thi lễ với hai thái tử. Hai thái tử cất bước tiến lên.
Thái Tông vương đi trước, Chiến Thiên vương theo sát sau đó, Chung Sơn đi theo cuối cùng, rất nhanh đi vào thái cổ Thánh điện.
Ba người bước vào trong đó.
- Nhi thần bái kiến Thánh Thượng. Chúc Thánh Thượng tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất!
Hai đại thái tử cùng nhau hô vang.
- Thần Chung Sơn bái kiến Thánh Thượng. Chúc Thánh Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Chung Sơn quỳ lạy.
- Về chỗ đi!
Cổ Thần Thông thản nhiên nói.
- Vâng!
Hai đại thái tử lập tức đáp lời.
Sau đó, Thái Tông vương đứng phía sau Đại Huyền vương. Chiến Thiên vương đứng phía sau Thái Tông vương, trung tâm đại điện chỉ còn một mình Chung Sơn.
Trong triều đình, uy nghiêm trang trọng, ai cũng không dám lắm miệng.
Chung Sơn đảo mắt nhìn qua một vòng, đứng ngoài hai hàng triều thần là tộc nhân dòng họ Cổ thị. Tất cả mọi người bao vây chung quanh, kiên nhẫn chờ, chờ phán xét Thiên U Công chúa.
- Đông Phương hầu Chung Sơn!
Cổ Thần Thông hô to.
- Có thần!
Chung Sơn đáp.
- Ta đồng ý cho ngươi một tháng, ngươi đã tra ra chân tướng chưa?
Cổ Thần Thông hỏi.
- Bẩm Thánh Thượng, nguyên nhân hậu quả thần đã biết rõ. Hôm nay chính là muốn bẩm báo với Thánh Thượng, bẩm báo dòng họ Cổ thị, bẩm báo với thiên hạ.
Chung Sơn nói với vẻ mặt chắc chắn.
Nghe Chung Sơn nói như thế, tất cả mọi người đều nhìn về phía Chung Sơn. Thái sư Ảo Đồ Long nhìn Chung Sơn khẽ mỉm cười.
Chính Nhất vương nhìn về phía Chung Sơn, trong mắt vẫn đục ngầu, không lộ ra chút gì, không hề biến sắc.
Đại Huyền vương nhìn về phía Chung Sơn, trong mắt hiện ra vẻ dò xét.
Thái Tông vương, khuôn mặt vẫn như gió xuân ấm áp không thay đổi.
Chiến Thiên vương, vẫn dùng cái điệu bộ của kẻ cao cao tại thượng nhìn xuống sinh linh đáng thương nhìn về phía Chung Sơn.
Trong một góc khuất xa xa, Phạm Nhất Phẩm lẳng lặng mà đứng, mặt không chút thay đổi.
Còn Tề Thiên hầu nhíu hai mắt lại, trong mắt hiện ra vẻ nặng nề, lạnh lùng nhìn về phía Chung Sơn.
Tập thể cường đại nhất Thiên triều rộng lớn đã tề tụ tất cả về đây, ngay lúc này.
Điều cần phải làm là đưa ra phán xét cuối cùng dành cho Thiên U Công chúa.
- Tuyên chỉ!
Cổ Thần Thông thản nhiên nói.
Một lão thái giám đứng bên cạnh lập tức vâng lời, tiến lên cầm lấy một thánh chỉ đọc:
- Đại La Thiên triều, năm 8014, ngày mùng năm tháng ba vào lúc canh ba buổi trưa, Anh Ninh quận chúa, ở trong phủ bị Phong thần tiễn bắn chết. Hình bộ thị lang Mã Truy Nhật là người đầu tiên chạy tới hiện trường phát hiện chuyện này, triệu tập tất cả khách khứa trong quận chúa, chứng kiến hiện trường vụ án. Tại hiện trường vụ án, Thiên U Công chúa tay cầm Phong thần cung, đối diện là Anh Ninh quận chúa. Anh Ninh quận chúa đưa lưng về phía Thiên U Công chúa, sau lưng cắm Phong thần tiễn, tiễn phá nát Tử Phủ, tử vong tại chỗ, không lời trăn trối!
Trong khi thái giám tuyên chỉ, Thiên U Công chúa bị vài tên thị vệ vây quanh dẫn vào đại điện. Đồng thời cũng có một gã thái giám dùng khay dâng hung khí lên. Phong thần cung, Phong thần tiến.
Người bị tình nghi nhất, Thiên U Công chúa.
Thấy Thiên U, Chung Sơn trao cho nàng Thiên U một ánh mắt an ủi, Thiên U Công chúa gật gật đầu, đứng ở một bên.
Tề Thiên hầu khi vừa thấy Thiên U Công chúa tiến vào đại điện liền nhìn chằm chằm vào nàng, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua Chung Sơn. Sau đó thở dài, mặc dù trạng thái đã được điều chỉnh nhìn vẫn như bình thường, nhưng trong hai mắt ngẫu nhiên lóe lên chút tức giận, nhìn thẳng vào Thiên U Công chúa.
Bốn vị thái tử lẳng lặng nhìn.
- Cổ Thiên U, ta hỏi ngươi, Anh Ninh có phải ngươi giết hay không?
Cổ Thần Thông hỏi đầy uy nghiêm như một vị thẩm phán nghiêm khắc hỏi nghi phạm.
- Bẩm Thánh Thượng, Anh Ninh không phải là ta giết!
Thiên U Công chúa lập tức trả lời.
Thiên U nói hết câu, Tề Thiên hầu đứng bên cạnh trợn trừng mắt nhìn thẳng vào Thiên U Công chúa.
- Tề Thiên hầu, ngươi nói suy nghĩ của mình xem?
Cổ Thần Thông quay đầu hỏi.
Nghe Thánh Thượng gọi đích danh, Tề Thiên hầu lập tức bước ra khỏi hàng.
- Bẩm Thánh Thượng, Thiên U nói dối. Ngày đó mấy vị triều thần đều chính mắt chứng kiến thì làm gì có chuyện đổ oan người khác! Thù này tuyệt đối không thể bỏ qua. Thần đã thề người giết em ruột của mình sẽ phải trả giá vì chuyện này. Bại hoại bên trong dòng họ Cổ thị, nhất định phải bắt lấy, nghiêm trị răn chúng!
Tề Thiên hầu nói đầy vẻ đại nghĩa lẫm lẫm.
Tề Thiên hầu vừa nói, đám người trong tộc bên ngoài đều gật đầu, liên tục khen hay. Đúng vậy, hôm nay nếu không xử trí thích đáng một Công chúa dám giết người cùng họ, thì từ hôm nay, địa vị của dòng họ Cổ thị cũng sẽ giảm xuống.
Trong đám triều thần cũng có kẻ gật gật đầu.
Tứ đại thái tử cũng nhìn thẳng vào Thiên U Công chúa, ai cũng không nói gì.
- Nói hay lắm. Bại hoại như thế, nhất định phải bắt lấy, nghiêm trị răn chúng. Ngươi đã khẳng định là Cổ Thiên U như vậy, vậy sẽ do ngươi xử lý nếu tội danh của Cổ Thiên U thành lập.
Cổ Thần Thông thản nhiên nói.
- Tạ ơn Thánh Thượng!
Tề Thiên hầu thở dài ra vẻ hài lòng.
- Chung Sơn, báo cáo thành quả điều tra mấy ngày nay của ngươi đi!
Cổ Thần Thông nói.
- Vâng!
Chung Sơn cung kính nói.
Chung Sơn nhìn nhìn mọi người rồi bước lên phía thái giám đang cầm Phong thần cung và Phong thần tiễn.
- Mã đại nhân!
Chung Sơn bỗng nhiên kêu lên.
Hình bộ Thị Lang Mã Truy Nhật nhướn mày, nhưng vẫn đi ra.
- Khi đó có phải ngươi là người đầu tiên nhìn thấy hiện trường vụ án hay không?
Chung Sơn hỏi.
- Đúng!
Mã Truy Nhật đáp.
- Mời ngươi dùng hình chiếu thuật diễn lại những gì ngươi đã thấy ở hiện trường vụ án!
Chung Sơn nói.
Mã Truy Nhật nhíu mày, nhưng vẫn thi triển pháp thuật trong đại điện, dùng thuật ngưng hình tái hiện lại cảnh tượng mà ngày ấy hắn là người đầu tiên chính mắt nhìn thấy.
Trong một đình viện, Thiên U Công chúa tay cầm Phong thần cung, Anh Ninh đưa lưng về phía Công chúa, trên người cắm Phong thần tiễn, một tiễn là mất mạng.
Tình cảnh tái hiện, cả đám người dòng họ Cổ thị đều nhíu mày.
Cảnh này chẳng phải rõ ràng là Thiên U Công chúa bắn giết sao?
Tề Thiên hầu cười lạnh nói:
- Ngày đó, bốn bề vắng lặng, Mã đại nhân là nhân chứng đầu tiên chứng kiến mọi thứ. Cổ Thiên U dùng Phong thần tiễn giết chết Anh Ninh là không thể chối cãi. Chẳng lẽ ngươi còn muốn vì nàng ngụy biện?
- Bẩm Thánh Thượng, Mã đại nhân là nhân chứng đầu tiên mục kích mọi chuyện. Hắn là người đầu tiên nhìn thấy hiện trường, những nhân chứng đến sau không có khả năng biết nhiều hơn so với hắn. Như vậy trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có người nói là Thiên U Công chúa giết Anh Ninh, như vậy, vì công bình công chính, hãy để Thiên U Công chúa một lần nữa thuật lại một chút những chuyện đã thực sự xảy ra lúc ấy xem chúng đã phát sinh như thế nào!
Chung Sơn nói.
- Chuẩn tấu!
Thánh Thượng nói.
Kế tiếp, tất cả mọi người nhìn chăm chú về phía Thiên U Công chúa. Thiên U Công chúa cũng làm giống như Mã Truy Nhật, dùng thuật truyền hình chiếu thuật lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở đình viện khi đó.
- Sự tình là như vậy! Khi ta dùng thần thức thăm dò một đình viện, hung thủ đã trốn thoát!
Thiên U Công chúa nói.
- Toàn là nói dối! Ha ha! Cổ Thiên U! Ngươi đã giết Anh Ninh, bây giờ còn muốn quanh co? Chúng triều thần tận mắt nhìn thấy, còn có thể đổ oan cho ngươi sao? Phong thần cung. Phong thần tiễn, đây là sinh phụ bội cung của ngươi, ngươi lại còn nói là chúng rời khỏi ngươi? Hay là ngươi tặng Phong thần tiễn cho kẻ ngươi luôn miệng kêu là "hung thủ" rồi sau đó hung thủ lại giết Anh Ninh giá họa cho ngươi? Buồn cười! Buồn cười quá!
Tề Thiên hầu cười nói đầy giận dữ.
Những lời Tề Thiên hầu nói rất có lý, người của dòng họ Cổ thị cùng nhau lạnh lùng nhìn về phía Thiên U Công chúa.
Có ngụy biện đến đâu thì sự thật vẫn thắng hùng biện. Trong tình trạng nhân chứng, vật chứng đầy đủ như vậy, không ngờ còn tìm cớ thoái thác, thật là không có thuốc chữa nữa rồi.
Thiên U Công chúa trừng mắt nhìn Tề Thiên hầu, nhưng cũng không có nhiều lời, bởi vì nàng tin tưởng Chung Sơn.
- Ha hả! Tề Thiên hầu không cần lo lắng như vậy. Sự thật rốt cuộc là như thế nào đương nhiên không thể dựa vào vài câu khơi khơi từ một phía mà kết luận. Quan trọng là chứng cớ.
Chung Sơn ngắt lời.
- Chứng cớ? Hừ! Chứng cớ cũng ở đây. Phong thần cung, Phong thần tiễn, còn có Mã đại nhân tận mắt nhìn thấy. Đây chẳng lẽ còn không phải chứng cớ sao?
Tề Thiên hầu giận quá hóa cười nói.
- Nhân chứng? Mã đại nhân? Mã đại nhân chỉ có thể xem như nhân chứng xuất hiện sau khi vụ án xảy ra. Kỳ thật ngày đó trong đình viện, chuyện Anh Ninh chết như thế nào còn có một người nhìn thấy, hơn nữa còn nhìn rất rõ. Bị giết như thế nào, ai giết chết, người này đều rõ ràng rành mạch.
Chung Sơn nói.
Chung Sơn vừa nói, chúng thần trong triều đình ngơ ngác nhìn nhau, còn đám người dòng họ Cổ thị bỗng nhiên xôn xao hẳn lên.
Còn có một nhân chứng sao? Chuyện này không có khả năng. Ngày ấy vì sao không phát hiện? Để mấy ngày nay Chung Sơn mới tìm được? Không có chuyện đó đâu! Hay là Chung Sơn cố ý tìm người đến làm chứng cứ giả?
Những tiếng bàn tán của mọi người toàn bộ đều hướng về phía Chung Sơn.
- Hả? Ta muốn xem thử ngươi vội vàng tìm ai tới làm chứng cứ giả cho Cổ Thiên U. Ai lại có lá gan lớn như vậy, dám ở thái cổ Thánh điện giả bộ chứng cứ.
Tề Thiên hầu trừng mắt nói.
- Chứng cứ giả? Tại sao ngươi biết là chứng cứ giả? Ngươi có thể khẳng định lúc ấy trong đình viện không có nhân chứng nào khác sao?
Câu nói của Chung Sơn trực tiếp áp chế Tề Thiên hầu.
- Hừ, nếu còn có nhân chứng, ngày đó đã sớm bị phát hiện, cần gì phải đợi cho đến bây giờ? Ngươi gọi hắn ra đây!
Tề Thiên hầu lập tức trả lời.
Tề Thiên hầu đương nhiên không tin còn có người thứ ba, bởi vì trước khi gây án, Tề Thiên hầu đã dùng bốn tuần nghiên cứu kỹ lưỡng.
- Ta nói nhân chứng, chính là Anh Ninh.
Chung Sơn nheo hai mắt lại nói.
Anh Ninh? Chung Sơn vừa nói, triều đình lại một lần nữa xôn xao cả lên. Anh Ninh, không sai, nàng chắc chắn biết chân tướng mọi việc. Nhưng Thiên lão không phải đã nói không triệu hoán được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.