Trường Sinh Bất Tử

Quyển 6 - Chương 87: Ngươi không thể thử

Quan Kỳ

15/03/2014

- Từ Phúc?

Chung Sơn kinh ngạc nói, đồng tử co rụt lại.

Từ Phúc? Nghe được tên này, Chung Sơn không thể không thận trọng, không phải vì biết Từ Phúc rất cường đại, mà là nhớ lại một đoạn ký ức khi còn trẻ tuổi ở địa cầu.

Từ Phúc, phương sĩ của Tần triều, là mưu cầu Tiên Đan trường sinh bất lão cho Tần Thủy Hoàng Doanh Chính, Từ Phúc còn đi tới tiên đảo hải ngoại cầu lấy Tiên Đan!

Theo lý thuyết, Chung Sơn sẽ không nghĩ đến hai Từ Phúc cùng nhau, nhưng hiện tại lại không thể không liên tưởng với nhau.

Đại Tần Thiên triều, Thánh thượng Doanh, mà ngay cả triều đô ‘Hàm Dương’ đều giống nhau như đúc. Trước kia Chung Sơn còn tưởng rằng là trùng hợp, dù sao Cương thi Thánh thượng Doanh nhưng ngủ say mấy vạn năm, mà thời điểm Tần triều ở địa cầu, Tần Thủy Hoàng thời gian đó cũng vẻn vẹn chỉ là chuyện mấy ngàn năm trước, cách nhau quá xa. Nếu nói Tần triều xuyên qua mà đến cũng không đúng, vì thời gian không thích hợp.

Nhưng, Từ Phúc xuất hiện, khiến Chung Sơn không thể không phủ định phỏng đoán lúc trước, Từ Phúc! Đan sư Từ Phúc?

Đại Tần Thiên triều với Tần triều của địa cầu, nhất định có mối liên hệ nào đó.

- A? Ngươi nhận biết bần đạo?

Từ Phúc ngoài ý muốn nói.

Bạch Nghiệp cũng nhìn về phía Chung Sơn với ánh mắt quái dị.

- Có nghe nói qua!

Chung Sơn gật gật đầu.

Có nghe nói qua? Phải nói là như tiếng sấm bên tai! Từ Phúc, đó chính là một phương sĩ đồng bạn với quân vương danh tiếng lớn nhất trên địa cầu từ xưa đến nay.

- Hả?

Từ Phúc há mồm kinh ngạc nhìn về phía Chung Sơn, hai mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm vào Chung Sơn, hình như muốn nhìn thấu Chung Sơn.

Ngay cả Bạch Nghiệp ở một bên, giờ phút này cũng trên mặt giật giật, nhìn về phía Chung Sơn vô cùng kỳ lạ.

- Chung Hoàng đế thật đúng là thần thông quảng đại!

Từ Phúc nhìn Chung Sơn một hồi, cuối cùng hình như nghĩ đến điều gì, lộ ra một tia cười quái dị gật gật đầu.

Nghe Từ Phúc nói, Chung Sơn liền biết có điều không ổn, hình như mình nói ra câu nói không nên nói!

- Chung Hoàng đế hiểu biết Đại Tần Thiên triều ta như vậy! Kỳ thật ta cũng có hơi hiểu biết về Đại Tranh Hoàng triều, vị này chính là chưởng môn Thái Đan Tông thì phải!

Từ Phúc bỗng nhiên nhìn về phía Bảo Nhi.

Chung Sơn nhíu mày nhìn về phía Từ Phúc.

- Đúng vậy! Ra mắt Từ đạo hữu!

Bảo Nhi nói.

- Thái Đan Tông, Vạn Cổ Đan Tông, tông môn Đan đạo đệ nhất thiên hạ! Thậm chí nói Vạn Cổ Thánh Thai này cũng là vật của tông môn ngài. Tông môn Đan đạo đệ nhất thiên hạ, Từ Phúc thực chờ mong đấy!

Từ Phúc cười nói.

Nghe Từ Phúc nói thế, trong mắt Bảo Nhi đầy vẻ kinh ngạc. Như thế nào có thể, sao hắn biết được?

Bảo Nhi lập tức nhìn về phía Chung Sơn, vì tin tức này nàng chỉ nói cho Chung Sơn biết, chưa từng nói với bất cứ người nào khác, dù là trưởng lão trong tông môn cũng không ai biết, đại bí mật cửa ải sinh tử tồn vong của Thái Đan Tông này, Từ Phúc như thế nào biết được?

Chung Sơn cũng là vẻ mặt ngoài ý muốn. Nên biết rằng, Thái Đan Tông không chỉ là mai danh ẩn tích đơn giản như vậy.

Sau khi Vạn Cổ Đan Tông suy sụp, với Thái Đan Tông ẩn ở khắp thiên hạ, đến sau lại, Thái Đan Tông tiếp tục vài lần nở rộ ra huy hoàng thật lớn ở đất Thần Châu. Có thể nói, Thái Đan Tông chính là một cái dấu hiệu, tuy rằng lại lần nữa suy sụp, cũng không có người nào nghĩ đến hai tông môn kỳ thật chỉ là một.

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Bảo Nhi, Từ Phúc lộ ra một nụ cười quái dị.

- Từ đạo hữu trí nhớ thật tốt! Cam Bảo Nhi bội phục!

Bảo Nhi lập tức nói với Từ Phúc.

Từ Phúc gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua đoàn người Chung Sơn, khóe miệng hiện lên một nụ cười quái dị, lóe ra vẻ khinh miệt.

Khẽ gật đầu, Từ Phúc mang theo Bạch Nghiệp đạp bước rời đi. Mà ở thời điểm hai người rời đi, Bạch Nghiệp cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái nhìn Chung Sơn.

- Vẻ mặt hai người này như thế nào kỳ lạ như vậy?

Sau khi hai người rời đi, Cổ Thiên U lấy làm lạ nói.

- Từ Phúc?

Bỗng nhiên Chung Sơn co rụt đồng tử lại, biết mình sai ở đâu rồi.

Đối với một quân chủ như Chung Sơn, đương nhiên phải rải trinh sát khắp thiên hạ, tuy rằng không thể làm được cẩn thận tỉ mỉ, nhưng ít nhất ba đại Thiên triều đều có phái ra trinh sát, cho dù là trinh sát ở ba đại Thiên triều chỉ là bình dân cơ bản nhất.



Nhưng tin tức truyền về từ Đại Tần Thiên triều, cũng không có nhắc tới Từ Phúc, hoặc là nói trước đây Từ Phúc căn bản không có để lộ ra trước mặt người khác, vậy Chung Sơn ngươi là làm thế nào nghe nói qua?

Ngươi hẳn là lần đầu tiên nghe nói tới Từ Phúc mới đúng, khó trách khi Chung Sơn nói có nghe nói qua, hai người đều lộ vẻ mặt cổ quái, mới đầu là ngưng trọng sau đó biến thành khinh miệt: đó chính là Từ Phúc nhận định cuối cùng về Chung Sơn là “phùng má giả làm người mập”, căn bản không nhìn ra mình mà thôi.

Tuy nhiên, như vậy cũng tốt!

Nhìn theo bóng Từ Phúc rời đi, Chung Sơn lại trầm mặc một hồi thật lâu.

Võ An Công Bạch Nghiệp, ở Đại Tần Thiên triều coi như là một nhân vật thủ đoạn ngút trời, là Cương thi đời thứ hai của Doanh, vậy mà vẫn đứng ở phía sau Từ Phúc, rõ ràng địa vị không cao hơn Từ Phúc!

Từ Phúc này, rốt cuộc có phải Từ Phúc kia hay không?

- Lão gia, còn nhìn cái gì vậy?

Bảo Nhi hỏi.

- Không có gì!

Chung Sơn lắc đầu, cố áp chế nghi hoặc trong lòng.

Mọi người đi tới hướng một gã quan viên cách đó không xa!

- Chư vị là tới báo danh tham gia Vạn Đan Đại Hội à?

Gã quan viên lên tiếng hỏi.

- Không sai! Đây là thiệp mời!

Bảo Nhi đưa ra tấm thiệp mời.

Quan viên lễ phép tiếp nhận, sau đó gật gật đầu nói:

- Bất kể có thiệp mời hay không, đều phải thông qua báo danh khảo hạch! Thái Đan Tông, không ngờ các vị thu được thiệp mời của Đan Thánh, hẳn là khách quý của Đan Thánh, nhưng quy củ không thể bỏ, thỉnh thứ lỗi!

- Ừm!

Bảo Nhi gật gật đầu.

- Cần thứ gì để báo danh khảo hạch?

Chung Sơn hỏi.

- Cũng đơn giản! Luyện chế một viên thất phẩm đan ngay hiện trường, coi như báo danh thành công! Sau đó chờ ba tháng sau vào hoàng cung, chính thức tham dự Vạn Đan Đại Hội! Tới lúc đó, Đan Thánh sẽ đích thân ra mặt!

Gả quan viên nói.

Chung Sơn cùng Bảo Nhi liếc nhìn nhau, Bảo Nhi gật gật đầu.

Thất phẩm đan, đây là một rào cản ngăn lại phần lớn người đan tu. Có thể luyện ra thất phẩm đan, mới có thể xem như chân chính Tông sư Đan Đạo, chỉ có Tông sư Đan Đạo chân chính mới có tư cách tham gia Vạn Đan Đại Hội!

- Thái Đan Tông là khách quý của Đan Thánh, có thể tùy ý chọn lựa một cái đan lô, sau đó luyện chế ngay hiện trường, ta lập tức phát ra lệnh bài đan hội cho các vị!

Gã quan viên nói.

- Ừm!

Mọi người gật gật đầu.

Tiếp đó, chọn một cái đan lô tương đối vắng vẻ, vây quanh lại.

- Chính là cái này đi! Các vị là dùng dược liệu của mình, hay là mua từ chúng ta nơi này?

Gã quan viên hỏi.

- Chúng ta đã có chuẩn bị!

Chung Sơn lắc đầu nói.

- Vậy mời!

Bảo Nhi gật gật đầu, đi đến trước lò luyện đan, phất tay một cái, cái nắp lô bay lên, tay kia lấy ra một đống hộp ngọc. Trong nháy mắt hộp ngọc mở ra, một mùi dược liệu nồng đậm xông vào mũi.

- Tử Kim Đằng vạn năm, Phục Linh vạn năm, Thiên Diệp Thảo vạn năm, Linh Ô ba vạn năm...

Gã quan viên há mồm ngây dại.

Thái Đan Tông này xuất từ địa phương nào? Có nhiều linh dược như vậy? Đều là vạn năm trở lên! Ái chà! Chẳng lẽ định dùng những dược liệu này luyện đan?

Trong lúc gã quan viên không thể tin, Bảo Nhi thảy hết linh dược vào đan lô, đậy nắp lô lên, từ trong tay bùng lên ngọn lửa nhỏ, đan lô vận chuyển lên.

Theo luyện đan bắt đầu, đại lượng linh khí từ trong đan lô dâng lên phụt ra, toàn bộ quảng trường đều tràn ngập mùi dược liệu vô tận, lập tức che lấp mùi trong đan lô của những người khác.

Nói như vậy, luyện đan phải bảo đảm linh khí trong dược liệu không tiêu tan, dược hiệu không mất đi. Như vậy mới có thể hạn độ lớn nhất luyện ra đan dược tốt nhất, nhưng chỗ Bảo Nhi nơi này mùi dược tỏa ra bốn phía, đại lượng linh khí và dược hiệu bị toát ra ngoài.



Luyện đan cái gì vậy chứ? Nếu tận dụng những dược thảo này có thể luyện ra tới 100 viên đan dược, trong đó cứ như vậy lãng phí mất 70 viên.

Gã quan viên đứng một bên nhìn thấy Bảo Nhi cho tất cả dược liệu vào lò luyện đan, liền nhắm mắt không đành lòng nhìn: “Vô Lượng Thiên Tôn con bà nó! Nhóm người này có lai lịch gì, rất giàu có hay sao! Quá xa xỉ mà! Dù có tiền cũng không thể lãng phí như vậy chứ!”

Dược liệu cho vào quá tốt, quá nhiều, vô cùng lãng phí, nhưng cũng có một chỗ tốt, chính là rất tiết kiệm thời gian.

Người khác luyện đan, ít nhất cần ba canh giờ mới có thể cho ra thất phẩm đan, thời gian lâu còn phải luyện cả bảy bảy bốn mươi chín ngày. Thế mà Bảo Nhi này luyện đan quá nhanh: chỉ một nén nhang!

Sau một nén nhang, trong tay Bảo Nhi bấm pháp quyết, khởi đan!

Tốc độ nhanh như vậy, ánh mắt gã quan viên đứng bên cạnh giật giật lia lịa, vậy là xong ư? Quá nhanh đi, không có khả năng! Cho dù luyện chế đan dược nhị phẩm cũng không có nhanh như vậy chứ!

Đồng thời, vừa rồi tràn ngập ra vô số mùi dược, cũng dẫn tới vô số ánh mắt, rất nhiều ánh mắt đều nhìn chằm chằm tới hướng Chung Sơn.

- Một nén nhang? Một nén nhang liền luyện xong?

Không biết là ai, bỗng nhiên cả kinh kêu lên.

- Không thể nào! Một nén nhang như thế nào có thể?

- Lão tử nhìn thấy tận mắt, từ lúc bọn họ lấy ra dược liệu, ta đã theo dõi: Chính là một nén nhang!

- Một nén nhang có thể luyện ra đan dược cái gì chứ, lò luyện này coi như phế rồi đây!

... Bên ngoài mọi người tranh nhau nói ầm ĩ cả lên.

Nhưng, theo Bảo Nhi vung tay lên, bảy viên đan dược xanh mượt bay ra, rơi vào trong tay Bảo Nhi.

- Thật sự luyện ra rồi? Đan dược gì? Mấy phẩm?

- Vẻn vẹn chỉ có bảy viên? Vừa rồi chính là dùng rất nhiều dược liệu, đều là trân phẩm vạn năm đấy, mỗi một cây giá trị cũng không dưới trăm vạn linh thạch, một lần cho vào tới 13 loại, hơn một ngàn vạn linh thạch thượng phẩm đấy!

Mọi người vây quanh tranh nhau nói ầm ĩ.

Gã quan viên cũng nuốt nuốt nước miếng nhích tới gần, cẩn thận quan sát đan dược trong tay Bảo Nhi: Đan dược xanh mượt nhìn không ra là loại gì.

- Đây là?

Gã quan viên vô cùng kinh ngạc hỏi.

Có thể được phái tới làm quan viên báo danh khảo hạch, đều là quan viên rất hiểu biết về đan dược, thế nhưng một viên đan dược này đặt ở trước mặt, gã quan viên cũng không biết là loại gì.

- Ta có thể thử một viên được không?

Gã quan viên hỏi.

Ở tình huống bình thường, điều này là không cho phép, dù sao đan dược quý báu, giá cả xa xỉ, nếu không phải nhìn không ra loại đan dược, tuyệt đối gã quan viên không dám đưa ra yêu cầu này.

Một bên người vây xem vô cùng hâm mộ, đúng vậy, nếu thật sự là đan dược thất phẩm, ăn vào một viên, phải có bao nhiêu chỗ tốt cho chính mình, thậm chí rất nhiều người trong lòng đều muốn làm người thử đan này.

- Ngươi muốn nếm thử? Vậy thì không được!

Bảo Nhi lắc đầu.

- Nhưng ta không thử đan, không xác định cho các vị được!

Gã quan viên nhíu mày nói. Trong đầu hắn cho rằng Bảo Nhi định luyện ra quái đan, lừa dối quá quan.

Thất phẩm đan, không đạt yêu cầu, như thế nào có thể xem như thông qua khảo hạch?

- Đúng vậy! Đan dược này không ai thấy qua, ai biết có phải thất phẩm đan hay không?

- Không thử như thế nào biết! Không phải ngươi muốn lừa lấy danh ngạch chứ?

... Mọi người vây xem ồn ào một trận!

Gã quan viên nhìn về phía Bảo Nhi ánh mắt cũng không còn thân thiện lắm.

Bảo Nhi cười khổ nói:

- Không phải không thể cho ngươi thử, mà là ngươi không thể thử, ngươi chịu không nổi!

- Nực cười! Bát phẩm đan ta đều thử qua, như thế nào không thể chịu nổi?

Gã quan viên lập tức khinh thường nói.

- Đan này tên là Vạn Độc Xuyên Tâm Tiêu Hồn Phệ Cốt Đan, nếu ngươi tự nhận có thể chịu đựng nổi, ta cũng không cản ngươi!

Bảo Nhi đưa ra một viên đan dược nói.

- - - - - oOo- - - - -

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Bất Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook