Quyển 7 - Chương 92: Nuốt Thao Thiết!
Quan Kỳ
12/07/2014
Trong Lục Hợp Thành.
Lã Bất Vi đứng ở trạch viện phía sau Lữ Thị Thương Hội.
- Đại nhân!
Mấy tên thuộc hạ cung kính nói.
- Ừm, triệt hồi thương hội nơi đây đi!
Lã Bất Vi thản nhiên nói.
- Nhưng đại nhân, nơi này chúng ta mới vừa khởi bước a!
Một gã thuộc hạ nghi ngờ nói.
- Không cần, rút về Đại Tần!
Lã Bất Vi thản nhiên nói.
- Rõ!
Trong lúc hai người nói chuyện, Lã Bất Vi ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Ở trên không, đang có một gã Địa Tiên, đuổi theo Lã Bất Vi.
Thân hình thoáng một cái hiện tại trời cao, Lã Bất Vi nhìn chằm chằm tên Địa Tiên kia.
- Ngươi là tới giết ta?
Lã Bất Vi trầm giọng nói.
- Đại nhân có lệnh, chém giết ngay tại chỗ!
Tên Địa Tiên kia lấy ra một thanh trường kiếm.
- Địa Tiên của Đại thế giới, thật lâu không có giết, ngươi muốn giết ta?
Lã Bất Vi cười lạnh một tiếng.
Một chỗ sơn cốc, hai Địa Tiên ngăn Thần Nha Đạo Quân cùng Khổng Liệt Thiên lại.
Lại là một mảnh Hải Vực, trên mặt biển.
Hai Địa Tiên ngăn Chung Sơn cùng Đế Huyền Sát lại.
Bên người hai Địa Tiên còn có một hung thú vô lại, Thao Thiết.
Rống ... ... ... Rống ... ... ...!
Thao Thiết không ngừng điên cuồng hét lên đối với Chung Sơn, muốn nuốt Chung Sơn mới bằng lòng.
Chung Sơn lạnh lẽo nhìn Thao Thiết.
Y nha!
Thanh âm của Bát Cực Thiên Vĩ vang lên lần nữa, nghe một tiếng thế, Thao Thiết nhất thời lên tinh thần, đúng, chính là cái thanh âm này, lúc trước chính là cái thanh âm này hù mình.
Hống hống hống!
Thao Thiết không ngừng rống, thật giống như tùy thời sẽ xông lên.
Nhưng vào lúc này, sau lưng Chung Sơn, bỗng nhiên có một đuôi hồ ly màu tím đưa ra ngoài.
Hai Địa Tiên hơi chậm lại, thứ gì vậy?
Y nha!
Bát Cực Thiên Vĩ đột nhiên nhảy tới trên bờ vai Chung Sơn, giờ phút này hình thể của Bát Cực Thiên Vĩ không lớn, chỉ có cao nửa người.
Hai Địa Tiên cũng không nhận ra, đây là đồ chơi gì?
Ánh mắt của Thao Thiết đột nhiên chuyển hướng về Bát Cực Thiên Vĩ.
Rống!
Thao Thiết xấu xí, không ngừng rống giận.
Hai cái ánh mắt đen bóng của Bát Cực Thiên Vĩ nhìn chằm chằm Thao Thiết, Bát Cực Thiên Vĩ cảm giác được khiêu khích, mở miệng rộng ra tức giận gọi Thao Thiết.
Y nha!
Thao Thiết theo bản năng lui lần nữa, nhưng biết lui về sau là không nen, mở miệng rộng ra tức giận khẽ hấp dưới chân.
Miệng rộng kinh khủng của Thao Thiết đột nhiên hóa thành trăm trượng, dưới sự khẽ hấp, mặt biển quỷ dị chìm xuống phía dưới. Chỉ có thời gian một hồi, một mảnh đại dương mênh mông đã không còn giọt nước nào.
Miệng lớn khủng bố, năng lực nuốt chửng kinh khủng.
Mà Chung Sơn cũng là cổ quái nhìn Thao Thiết, đây là Thao Thiết đang thị uy sao?
Y nha, y nha!
Bát Cực Thiên Vĩ không có nửa điểm e ngại.
- Đại nhân Thao Thiết, mặc dù chỉ là còn nhỏ, nhưng cũng đã hiện ra tài hoa xuất chúng a, chỉ cần bị nuốt vào trong miệng nó, căn bản trốn không thoát, bụng của nó giống như một cái động không đáy, bất khả tư nghị a!
Một Địa Tiên thở dài nói.
Thao Thiết thấy Bát Cực Thiên Vĩ khiêu khích, nhất thời xông về trước.
Một Địa Tiên muốn đi lược trận, lại bị một Địa Tiên khác ngăn cản.
- Để nó đi đi, Thao Thiết lì lợm, ngay cả chúng ta cũng không đả thương được nó, huống chi hai người này là người phàm?
- Ừm!
Lúc Thao Thiết xông về Bát Cực Thiên Vĩ, thân hình đột nhiên lớn hơn vạn lần, một quái vật lớn lao đến chỗ Chung Sơn.
Thao Thiết mãnh liệt nhất chính là cắn nuốt, thôn thiên thôn địa, thiên hạ không có vật không thể bị nuốt.
Cái miệng khổng lồ, bỗng nhiên mở ra, như một cái hắc động thật lớn, điên cuồng quét tới đám người Chung Sơn. Một cái hắc động khổng lồ chụp về phía Chung Sơn, Đế Huyền Sát cùng Bát Cực Thiên Vĩ.
Đế Huyền Sát muốn ra tay, Chung Sơn lắc đầu, Đế Huyền Sát nhịn xuống, vẫn không nhúc nhích.
Bát Cực Thiên Vĩ mạnh, đáng tiếc, tốc độ của nó vẫn còn quá chậm, căn bản cản không nổi một đám Địa Tiên, muốn cắn nuốt bọn họ tạm thời còn không thể, mà đối với Thao Thiết, nếu là hiện tại biểu hiện quá cường thế, Địa Tiên nhất định sẽ mang Thao Thiết đi trong thời gian ngắn nhất.
Vì vậy, Chung Sơn liền cố ý bày ra thế yếu, buông lỏng sự cảnh giác của Địa Tiên, chuẩn bị đánh lén Thao Thiết.
Quả nhiên, Thao Thiết cắn tới đây, lấy một loại khí thế không thể đở, muốn một ngụm nuốt Bát Cực Thiên Vĩ cùng hai người vào, một khi vào trong bụng Thao Thiết, dù là Thiên Tiên cũng đừng mơ tưởng sẽ chạy trốn.
Một đường Thao Thiết đi qua, khủng bố tới mức ngay cả không gian cũng bị cắn nuốt, để lại một đạo khu vực không gian quỷ dị.
Hai Địa Tiên lộ ra một tia cười lạnh, xem ra lần này căn bản cũng không cần chính mình động thủ.
- Nuốt đi, nuốt đi!
Một Địa Tiên hưng phấn kêu lên.
Miệng của Thao Thiết đã đưa đến trước mặt Chung Sơn, một ngụm cắn xuống.
- A A ... ... ...
Địa Tiên đối diện kêu lên:
- Nuốt, nuốt . . .
Khi một Địa Tiên trong đó hết sức hưng phấn, bỗng nhiên, vẻ mặt Địa Tiên kia cứng đờ, phảng phất giống như bỗng nhiên bị táo bón. Một Địa Tiên khác lại càng trợn tròn mắt.
Chúng ta nhìn thấy gì a?
Hai Địa Tiên không tự chủ liếc mắt nhìn nhau, muốn xem có phải mình đang nằm mơ hay không.
Ở trước mặt hai người, Thao Thiết vô cùng khổng lồ, không có! Thay vào đó, là quái thú tám đuôi kia.
Quái thú tám đuôi, đột nhiên hóa thành một con cự thú vạn trượng, một ngụm nuốt Thao Thiết?
Nuốt?
Thao Thiết bị ăn? Làm sao có thể?
Hai Địa Tiên ngây dại, nhưng vẫn là một Địa Tiên trong đó kịp phản ứng, trường kiếm trong tay, một kiếm đâm về Bát Cực Thiên Vĩ. Bởi vì miệng Bát Cực Thiên Vĩ phồng lên rất lớn, còn không có tiêu hóa hết Thao Thiết.
Một kiếm cường đại chém ra, trường kiếm đột nhiên biến dài, một cổ kiếm ý bén nhọn xông thẳng về Bát Cực Thiên Vĩ, giữa không trung, lại càng hiện đầy kiếm khí vô cùng vô tận.
Trường kiếm khổng lồ đâm tới, ánh mắt tròn đen bóng của Bát Cực Thiên Vĩ đột nhiên nhíu lại, híp lại thành hình dáng hai chữ "nhất", phồng miệng lên rất khả ái, oán hận nhìn lại.
Tiếp theo miệng rộng nhẹ nhàng trương lên, vừa lúc để cho trường kiếm đâm vào trong miệng.
- A ô!
Lại là thanh âm nhếch miệng, kiếm khí vô cùng trong thiên địa đột nhiên tản ra.
Phốc!
Địa Tiên kia phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt đột nhiên trắng bệch, nhìn lại trong tay, trường kiếm trong tay bị cắn rớt một đoạn.
Trường kiếm tân tân khổ khổ tế luyện vạn năm, bị cắn rớt một đoạn? Địa Tiên kia đau lòng còn hơn cả nội thương.
Này con mẹ nó là quái vật gì?
. . .
Tư Mã Sách rốt cục bức ngọn lửa của Lã Bất Vi ra bên ngoài cơ thể, dĩ nhiên, Vạn Cổ Thanh Tùng khẳng định bị thương nặng không thể xóa nhòa. Trong tay Tư Mã Sách, nâng một cái nguyên bảo hình dáng ngọn lửa.
Nhìn chằm chằm ngọn lửa hình dáng kim nguyên bảo này, Tư Mã Sách ngơ ngác nhìn một hồi, này, này là thứ gì?
Cõi đời này làm sao có người dung tục như vậy, đem hình dáng ngọn lửa của mình xếp thành kim nguyên bảo?
Trong nháy mắt, Tư Mã Sách bóp tắt kim nguyên bảo, trên mặt một trận phẫn hận, Luận Thiên Đại Hội lần này, mở ra đích thật là một cái xúi quẩy.
Hoàn hảo, bên cạnh còn có Cổ Chính Nhất cùng Thân Tề Thiên lưu lại.
- Tư Mã tiên sinh, đợi thuộc hạ của ngươi trở về, kính xin đi tới Đại Ung Thiên triều của ta tập hợp!
Cổ Chính Nhất mời.
- Ừm!
Tư Mã Sách gật đầu.
Một lần chờ này, chính là hai ngày thời gian, Tư Mã Sách đợi phải không tới, đợi trái không tới, những thuộc hạ này của mình, rốt cuộc làm ăn cái kiểu gì không biết? Lâu như vậy cũng không có làm xong?
Rốt cục, sáng sớm ngày thứ ba, Tư Mã Sách trông mòn con mắt, một đạo luồng sáng từ nơi xa bắn nhanh mà đến.
Đến phụ cận, sắc mặt Tư Mã Sách đại biến, người nọ sắc mặt tái nhợt, toàn thân là máu, trên người có vô tận vết thương, vì thúc dục bí pháp khiến cho thực lực bạo tăng nên mới trở về.
- Chuyện gì xảy ra? Làm sao ngươi như vậy? Thao Thiết đâu?
- Đại nhân, Thao Thiết, Thao Thiết bị ăn!
Người nọ vẻ mặt sợ hãi nói.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Tư Mã Sách trừng mắt nói.
- Thao Thiết, Thao Thiết bị một con thú quái dị ăn!
Người kia đầy mặt kinh hoảng nói.
- Đồ hỗn trướng, cho tới bây giờ chỉ có Thao Thiết ăn người khác, nào có quái thú có thể ăn Thao Thiết?
Tư Mã Sách giận dữ hét.
Quái thú? Ngươi gặp quỷ sao, thiên hạ bàn về ăn, người nào ăn được Thao Thiết?
- Thật, đại nhân, Thao Thiết thật bị quái thú ăn. Lão Ngũ cũng đã chết, ta thiếu chút nữa cũng không thể trở lại!
Địa Tiên kia vẻ mặt thảm thiết nói.
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, ngươi gạt ta, ngươi nói láo!
Tư Mã Sách nắm cổ áo củ Địa Tiên trọng thương kia, quát.
Lật tay, Địa Tiên kia lấy ra nửa đoạn kiếm tiên.
- Đại nhân, đây là thanh kiếm của ta, cũng là bị quái thú kia ăn hết một nửa.
Địa Tiên kia vẻ mặt bi ai nói.
Kiếm? Đây là kiếm? Trong tay Địa Tiên kia chỉ còn lại có một cái chuôi kiếm, phía trước còn có thân kiếm dài năm tấc, cái này gọi là kiếm? Đây là cái nồi sao?
Tư Mã Sách nhìn chuôi tàn kiếm này, bộ mặt kéo ra, thanh kiếm này Tư Mã Sách rất quen thuộc, là trân quý của tên thuộc hạ trước mắt, cũng bị ăn? Rốt cuộc gặp được quái vật gì? Quái vật gì mà ngay cả Thao Thiết cũng ăn?
Năm ngày sau, sáu Địa Tiên khác đi ra ngoài, một người cũng không trở lại. Không cần đoán cũng biết, bọn họ khẳng định không về được.
Giờ khắc này, Tư Mã Sách rốt cuộc hiểu rõ, hàng ngàn tiểu thế giới này thật là đáng sợ, không phải là Thiên triều đọa lạc cùng thiên hạ chia thành bốn Đế triều, mà là Đế triều nơi này đặc biệt cường đại, đó là một thế giới tà môn, đó là một thế giới kinh khủng
Lã Bất Vi đứng ở trạch viện phía sau Lữ Thị Thương Hội.
- Đại nhân!
Mấy tên thuộc hạ cung kính nói.
- Ừm, triệt hồi thương hội nơi đây đi!
Lã Bất Vi thản nhiên nói.
- Nhưng đại nhân, nơi này chúng ta mới vừa khởi bước a!
Một gã thuộc hạ nghi ngờ nói.
- Không cần, rút về Đại Tần!
Lã Bất Vi thản nhiên nói.
- Rõ!
Trong lúc hai người nói chuyện, Lã Bất Vi ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Ở trên không, đang có một gã Địa Tiên, đuổi theo Lã Bất Vi.
Thân hình thoáng một cái hiện tại trời cao, Lã Bất Vi nhìn chằm chằm tên Địa Tiên kia.
- Ngươi là tới giết ta?
Lã Bất Vi trầm giọng nói.
- Đại nhân có lệnh, chém giết ngay tại chỗ!
Tên Địa Tiên kia lấy ra một thanh trường kiếm.
- Địa Tiên của Đại thế giới, thật lâu không có giết, ngươi muốn giết ta?
Lã Bất Vi cười lạnh một tiếng.
Một chỗ sơn cốc, hai Địa Tiên ngăn Thần Nha Đạo Quân cùng Khổng Liệt Thiên lại.
Lại là một mảnh Hải Vực, trên mặt biển.
Hai Địa Tiên ngăn Chung Sơn cùng Đế Huyền Sát lại.
Bên người hai Địa Tiên còn có một hung thú vô lại, Thao Thiết.
Rống ... ... ... Rống ... ... ...!
Thao Thiết không ngừng điên cuồng hét lên đối với Chung Sơn, muốn nuốt Chung Sơn mới bằng lòng.
Chung Sơn lạnh lẽo nhìn Thao Thiết.
Y nha!
Thanh âm của Bát Cực Thiên Vĩ vang lên lần nữa, nghe một tiếng thế, Thao Thiết nhất thời lên tinh thần, đúng, chính là cái thanh âm này, lúc trước chính là cái thanh âm này hù mình.
Hống hống hống!
Thao Thiết không ngừng rống, thật giống như tùy thời sẽ xông lên.
Nhưng vào lúc này, sau lưng Chung Sơn, bỗng nhiên có một đuôi hồ ly màu tím đưa ra ngoài.
Hai Địa Tiên hơi chậm lại, thứ gì vậy?
Y nha!
Bát Cực Thiên Vĩ đột nhiên nhảy tới trên bờ vai Chung Sơn, giờ phút này hình thể của Bát Cực Thiên Vĩ không lớn, chỉ có cao nửa người.
Hai Địa Tiên cũng không nhận ra, đây là đồ chơi gì?
Ánh mắt của Thao Thiết đột nhiên chuyển hướng về Bát Cực Thiên Vĩ.
Rống!
Thao Thiết xấu xí, không ngừng rống giận.
Hai cái ánh mắt đen bóng của Bát Cực Thiên Vĩ nhìn chằm chằm Thao Thiết, Bát Cực Thiên Vĩ cảm giác được khiêu khích, mở miệng rộng ra tức giận gọi Thao Thiết.
Y nha!
Thao Thiết theo bản năng lui lần nữa, nhưng biết lui về sau là không nen, mở miệng rộng ra tức giận khẽ hấp dưới chân.
Miệng rộng kinh khủng của Thao Thiết đột nhiên hóa thành trăm trượng, dưới sự khẽ hấp, mặt biển quỷ dị chìm xuống phía dưới. Chỉ có thời gian một hồi, một mảnh đại dương mênh mông đã không còn giọt nước nào.
Miệng lớn khủng bố, năng lực nuốt chửng kinh khủng.
Mà Chung Sơn cũng là cổ quái nhìn Thao Thiết, đây là Thao Thiết đang thị uy sao?
Y nha, y nha!
Bát Cực Thiên Vĩ không có nửa điểm e ngại.
- Đại nhân Thao Thiết, mặc dù chỉ là còn nhỏ, nhưng cũng đã hiện ra tài hoa xuất chúng a, chỉ cần bị nuốt vào trong miệng nó, căn bản trốn không thoát, bụng của nó giống như một cái động không đáy, bất khả tư nghị a!
Một Địa Tiên thở dài nói.
Thao Thiết thấy Bát Cực Thiên Vĩ khiêu khích, nhất thời xông về trước.
Một Địa Tiên muốn đi lược trận, lại bị một Địa Tiên khác ngăn cản.
- Để nó đi đi, Thao Thiết lì lợm, ngay cả chúng ta cũng không đả thương được nó, huống chi hai người này là người phàm?
- Ừm!
Lúc Thao Thiết xông về Bát Cực Thiên Vĩ, thân hình đột nhiên lớn hơn vạn lần, một quái vật lớn lao đến chỗ Chung Sơn.
Thao Thiết mãnh liệt nhất chính là cắn nuốt, thôn thiên thôn địa, thiên hạ không có vật không thể bị nuốt.
Cái miệng khổng lồ, bỗng nhiên mở ra, như một cái hắc động thật lớn, điên cuồng quét tới đám người Chung Sơn. Một cái hắc động khổng lồ chụp về phía Chung Sơn, Đế Huyền Sát cùng Bát Cực Thiên Vĩ.
Đế Huyền Sát muốn ra tay, Chung Sơn lắc đầu, Đế Huyền Sát nhịn xuống, vẫn không nhúc nhích.
Bát Cực Thiên Vĩ mạnh, đáng tiếc, tốc độ của nó vẫn còn quá chậm, căn bản cản không nổi một đám Địa Tiên, muốn cắn nuốt bọn họ tạm thời còn không thể, mà đối với Thao Thiết, nếu là hiện tại biểu hiện quá cường thế, Địa Tiên nhất định sẽ mang Thao Thiết đi trong thời gian ngắn nhất.
Vì vậy, Chung Sơn liền cố ý bày ra thế yếu, buông lỏng sự cảnh giác của Địa Tiên, chuẩn bị đánh lén Thao Thiết.
Quả nhiên, Thao Thiết cắn tới đây, lấy một loại khí thế không thể đở, muốn một ngụm nuốt Bát Cực Thiên Vĩ cùng hai người vào, một khi vào trong bụng Thao Thiết, dù là Thiên Tiên cũng đừng mơ tưởng sẽ chạy trốn.
Một đường Thao Thiết đi qua, khủng bố tới mức ngay cả không gian cũng bị cắn nuốt, để lại một đạo khu vực không gian quỷ dị.
Hai Địa Tiên lộ ra một tia cười lạnh, xem ra lần này căn bản cũng không cần chính mình động thủ.
- Nuốt đi, nuốt đi!
Một Địa Tiên hưng phấn kêu lên.
Miệng của Thao Thiết đã đưa đến trước mặt Chung Sơn, một ngụm cắn xuống.
- A A ... ... ...
Địa Tiên đối diện kêu lên:
- Nuốt, nuốt . . .
Khi một Địa Tiên trong đó hết sức hưng phấn, bỗng nhiên, vẻ mặt Địa Tiên kia cứng đờ, phảng phất giống như bỗng nhiên bị táo bón. Một Địa Tiên khác lại càng trợn tròn mắt.
Chúng ta nhìn thấy gì a?
Hai Địa Tiên không tự chủ liếc mắt nhìn nhau, muốn xem có phải mình đang nằm mơ hay không.
Ở trước mặt hai người, Thao Thiết vô cùng khổng lồ, không có! Thay vào đó, là quái thú tám đuôi kia.
Quái thú tám đuôi, đột nhiên hóa thành một con cự thú vạn trượng, một ngụm nuốt Thao Thiết?
Nuốt?
Thao Thiết bị ăn? Làm sao có thể?
Hai Địa Tiên ngây dại, nhưng vẫn là một Địa Tiên trong đó kịp phản ứng, trường kiếm trong tay, một kiếm đâm về Bát Cực Thiên Vĩ. Bởi vì miệng Bát Cực Thiên Vĩ phồng lên rất lớn, còn không có tiêu hóa hết Thao Thiết.
Một kiếm cường đại chém ra, trường kiếm đột nhiên biến dài, một cổ kiếm ý bén nhọn xông thẳng về Bát Cực Thiên Vĩ, giữa không trung, lại càng hiện đầy kiếm khí vô cùng vô tận.
Trường kiếm khổng lồ đâm tới, ánh mắt tròn đen bóng của Bát Cực Thiên Vĩ đột nhiên nhíu lại, híp lại thành hình dáng hai chữ "nhất", phồng miệng lên rất khả ái, oán hận nhìn lại.
Tiếp theo miệng rộng nhẹ nhàng trương lên, vừa lúc để cho trường kiếm đâm vào trong miệng.
- A ô!
Lại là thanh âm nhếch miệng, kiếm khí vô cùng trong thiên địa đột nhiên tản ra.
Phốc!
Địa Tiên kia phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt đột nhiên trắng bệch, nhìn lại trong tay, trường kiếm trong tay bị cắn rớt một đoạn.
Trường kiếm tân tân khổ khổ tế luyện vạn năm, bị cắn rớt một đoạn? Địa Tiên kia đau lòng còn hơn cả nội thương.
Này con mẹ nó là quái vật gì?
. . .
Tư Mã Sách rốt cục bức ngọn lửa của Lã Bất Vi ra bên ngoài cơ thể, dĩ nhiên, Vạn Cổ Thanh Tùng khẳng định bị thương nặng không thể xóa nhòa. Trong tay Tư Mã Sách, nâng một cái nguyên bảo hình dáng ngọn lửa.
Nhìn chằm chằm ngọn lửa hình dáng kim nguyên bảo này, Tư Mã Sách ngơ ngác nhìn một hồi, này, này là thứ gì?
Cõi đời này làm sao có người dung tục như vậy, đem hình dáng ngọn lửa của mình xếp thành kim nguyên bảo?
Trong nháy mắt, Tư Mã Sách bóp tắt kim nguyên bảo, trên mặt một trận phẫn hận, Luận Thiên Đại Hội lần này, mở ra đích thật là một cái xúi quẩy.
Hoàn hảo, bên cạnh còn có Cổ Chính Nhất cùng Thân Tề Thiên lưu lại.
- Tư Mã tiên sinh, đợi thuộc hạ của ngươi trở về, kính xin đi tới Đại Ung Thiên triều của ta tập hợp!
Cổ Chính Nhất mời.
- Ừm!
Tư Mã Sách gật đầu.
Một lần chờ này, chính là hai ngày thời gian, Tư Mã Sách đợi phải không tới, đợi trái không tới, những thuộc hạ này của mình, rốt cuộc làm ăn cái kiểu gì không biết? Lâu như vậy cũng không có làm xong?
Rốt cục, sáng sớm ngày thứ ba, Tư Mã Sách trông mòn con mắt, một đạo luồng sáng từ nơi xa bắn nhanh mà đến.
Đến phụ cận, sắc mặt Tư Mã Sách đại biến, người nọ sắc mặt tái nhợt, toàn thân là máu, trên người có vô tận vết thương, vì thúc dục bí pháp khiến cho thực lực bạo tăng nên mới trở về.
- Chuyện gì xảy ra? Làm sao ngươi như vậy? Thao Thiết đâu?
- Đại nhân, Thao Thiết, Thao Thiết bị ăn!
Người nọ vẻ mặt sợ hãi nói.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Tư Mã Sách trừng mắt nói.
- Thao Thiết, Thao Thiết bị một con thú quái dị ăn!
Người kia đầy mặt kinh hoảng nói.
- Đồ hỗn trướng, cho tới bây giờ chỉ có Thao Thiết ăn người khác, nào có quái thú có thể ăn Thao Thiết?
Tư Mã Sách giận dữ hét.
Quái thú? Ngươi gặp quỷ sao, thiên hạ bàn về ăn, người nào ăn được Thao Thiết?
- Thật, đại nhân, Thao Thiết thật bị quái thú ăn. Lão Ngũ cũng đã chết, ta thiếu chút nữa cũng không thể trở lại!
Địa Tiên kia vẻ mặt thảm thiết nói.
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, ngươi gạt ta, ngươi nói láo!
Tư Mã Sách nắm cổ áo củ Địa Tiên trọng thương kia, quát.
Lật tay, Địa Tiên kia lấy ra nửa đoạn kiếm tiên.
- Đại nhân, đây là thanh kiếm của ta, cũng là bị quái thú kia ăn hết một nửa.
Địa Tiên kia vẻ mặt bi ai nói.
Kiếm? Đây là kiếm? Trong tay Địa Tiên kia chỉ còn lại có một cái chuôi kiếm, phía trước còn có thân kiếm dài năm tấc, cái này gọi là kiếm? Đây là cái nồi sao?
Tư Mã Sách nhìn chuôi tàn kiếm này, bộ mặt kéo ra, thanh kiếm này Tư Mã Sách rất quen thuộc, là trân quý của tên thuộc hạ trước mắt, cũng bị ăn? Rốt cuộc gặp được quái vật gì? Quái vật gì mà ngay cả Thao Thiết cũng ăn?
Năm ngày sau, sáu Địa Tiên khác đi ra ngoài, một người cũng không trở lại. Không cần đoán cũng biết, bọn họ khẳng định không về được.
Giờ khắc này, Tư Mã Sách rốt cuộc hiểu rõ, hàng ngàn tiểu thế giới này thật là đáng sợ, không phải là Thiên triều đọa lạc cùng thiên hạ chia thành bốn Đế triều, mà là Đế triều nơi này đặc biệt cường đại, đó là một thế giới tà môn, đó là một thế giới kinh khủng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.