Quyển 7 - Chương 58: Ở trước mặt Bát Cực Thiên Vĩ chỉ có bi kịch
Quan Kỳ
23/06/2014
Tám cái đuổi khổng lồ của Bát Cực Thiên Vĩ vũ động đầy trời, khiến cho khôn gian bốn phía liên tục lay động, tám cái đuôi rất quỷ dị, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng lại có thể kích thích pháp tắc thiên địa, trong lúc lay động kéo theo không gian rung lắc không ngừng.
Ô Hoàn không ngừng vỗ lên Lạc Hồn Chung, tiến chuông hùng hậu vang lên, hình thành từng đạo âm ba chấn động tấn công sóng chấn động tám cái đuôi mang đến.
- Ái da... Ái da... Ái da... Ái da......!
Bát Cực Thiên Vĩ rất tức giận vọt tới Ô Hoàn, cái miệng rộng lại lần nứa hóa lớn, một cái miệng rộng nuốt trời cắn tới Ô Hoàn.
Ô Hoàn chính diện đối mặt với miệng lớn, giống như lúc trước, trong lòng đột nhiên dâng lên cỗ sợ hãi, đầu Bát Cực Thiên Vĩ không lớn, nhưng cái miệng lại như kéo dãn da miệng vậy, miệng mở ra rộng lớn vô cùng, mà miệng này không ngờ không gì không ăn, nuốt thiên nuốt địa, thậm chí ánh sáng bắn vào trong đó, cũng đều bị cắn nuốt, căn bản không từ chối bất cứ vật gì, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen.
Lại là sợ hãi?
Ô Hoàn trong lòng căng thẳng, không chút do dự vung tay đánh ra 1 chưởng, một chưởng kia hóa thành một cái bàn tay năng lượng khổng lồ hung hăng nện về phía Bát Cực Thiên Vĩ.
- Há ù!
Một kích mạnh mẽ, một chưởng năng lượng khổng lồ tấn công tới không ngờ lại bị Bát Cực Thiên Vĩ một ngụm nuốt xuống.
Ô Hoàn bị dọa cho toàn thân lông tơ dựng đứng, con mẹ nó, đây là quái vật gì?
Ô Hoàn căn bản không dám chạm vào cái miệng kia, thân hình nhoáng lên một cái rất nhanh tránh được cái miệng rộng của Bát Cực Thiên Vĩ.
Quái vật khủng bố, cái miệng rộng kia sao lại như thế? Nó là Thao Thiết trong truyền thuyết sao? Cái gì cũng ăn được?
Cũng may tốc độ Bát Cực Thiên Vĩ không bằng Ô Hoàn, nếu không giờ phút này Ô Hoàn đã thảm rồi. Ô Hoàn cả kinh toàn thân toát ra mồ hôi lạnh tránh được cái miệng của Bát Cực Thiên Vĩ, lòng còn sợ hãi nhìn về phía Bát Cực Thiên Vĩ.
Bát Cực Thiên Vĩ một ngụm không cắn được Ô Hoàn, cái miệng rộng vẫn chưa ngừng lại, tiếp tục nhắm về phía Lạc Hồn Chung.
Thấy một màn như vậy, Ô Hoàn lập tức lộ ra vẻ âm độc, lạnh giọng nói:
- Trời làm bậy còn có thể sống, tự làm bậy, không thể sống!
Ô Hoàn co ngón tay lại, hướng về phía Lạc Hồn Chung, lập tức, Lạc Hồn Chung ngừng vang lên. Trong mắt Ô Hoàn lóe lên hàn quang, trong lúc muốn phát uy bỗng nhiên:
- Ầm ầm...............
Bầu trời xa xa, bỗng nhiên vang lên một trận sấm sét, mà sấm sét này không giống với Thiên Lôi Biến của Chung Sơn, mà phảng phất giống như đến từ chín tầng trời vậy. Đồng thời một cỗ thiên địa uy trút thẳng xuống dưới! Mọi người đều bị biến cố đột ngột này làm cho khựng lại.
Bát Cực Thiên Vĩ cũng dừng lại, Chung Sơn ngẩng đầu nhìn trời, Ô Hoàn ngẩng đầu nhìn trời, xa xa Quy Thọ ngẩng đầu nhìn trời, Vương Khô cũng ngẩng đầu nhìn trời.
Chỉ thấy, trên vùng trời phía chân trời xa xôi, mây đỏ cuồng loạn, từng đột sấm sét trút xuống, một thiên địa uy trút xuống.
- Ngươi, ngươi, ngươi lúc này độ kiếp?
Lục Quy Thiên cả kinh kêu lên.
Vũ Cửu Thiên độ kiếp? Gần như mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Vũ Cửu Thiên xa xa, toàn thân Vũ Cửu Thiên ứa ra ngọn lửa, chữ Yêu trên trán càng lúc càng rõ, hai bên trán Vũ Cửu Thiên nổi lên gân xanh, hiển nhiên muốn bài trừ Thần Ấn chữ Yêu đi, nhưng dù thế nào cũng bài không ra được, bởi vậy không ngờ điên cuồng dùng bản thân dẫn động thiên kiếp, chuẩn bị độ kiếp.
- Chạy đi đâu! Hôm nay không phải ngươi chết, thì là ta chết!
Vũ Cửu Thiên điên cuồng hô lên.
Lúc Lục Quy Thiên quay đầu bỏ chạy, Vũ Cửu Thiên đột nhiên chắn trước mặt Lục Quy Thiên.
- Ngươi tên điên này, tên điên!
Lục Quy Thiên điên cuồng hét lên.
- Kẻ điên? Ta độ kiếp, ngươi cũng phải theo ta độ kiếp, ha ha ha!
Vũ Cửu Thiên cuồng tiếu nói.
Vô tận ngọn lửa từ trong thân thể Vũ Cửu Thiên bùng ra, ngọn lửa khổng lồ xông lên tận trời, hình thành một cái đồ án Phượng Hoàng Lửa khổng lồ. Ngọn lửa khủng bố đốt cháy xung quanh, bao phủ đường ra của Lục Quy Thiên!
Vũ Cửu Thiên và Lục Quy Thiên cùng độ kiếp!
Độ kiếp? Vũ Cửu Thiên bị Thần Ấn chữ Yêu chế ước, Lục Quy Thiên lại trọng thương, hai người đều dùng thế yếu chống lại thiên uy, không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào?
Lục Quy Thiên bỏ chạy, Vũ Cửu Thiên theo sát, thiên uy chi kiếp cũng đuổi theo hai người, trốn? Còn chỗ nào trốn được, không trốn còn có cơ hội nghênh kháng thiên uy, chạy trốn thì không đem ra được chút khí lực nghênh đón thiên uy.
Trong nháy mắt, hai người rời xa phương hướng Chung Sơn.
Mà lúc này, Chung Sơn cũng nhanh chóng làm ra phản ứng, cái mồm rộng của Bát Cực Thiên Vĩ lại hung hăng hắn lên Lạc Hồn Chung.
Lúc này Ô Hoàn cũng phản ứng lại, khóe miệng lộ ra nụ cười âm độc.
- Tối Cường Hồng Chung...............
Ô Hoàn cao giọng hô lên, đột nhiên, Lạc Hồn Chung mạnh mẽ tỏa ra ánh sáng vàng, một loại ánh sáng vàng giống như kiếm khí, đâm thẳng về khắp nơi, không gian bốn phía rung chuyển một trận. Dưới ánh sáng vàng cường đại tấn công, thậm chí khiến cho khuôn mặt rung rung Bát Cực Thiên Vĩ.
- Đương...............
Lạc Hồn Chung lại lần nữa vang lên một tiếng chuông siêu bự, chấn động cường đại phát ra tần suất quỷ dị bám bám lên tầng ánh sáng vàng, ánh sáng vàng vốn như kiếm khí đột nhiên rung lên mạnh hơn, nơi ánh sáng vàng lướt qua, nơi đó chỉ còn lại từng đường hắc tuyến.
Đó không phải là hắc tuyến bình thường, đó là khe hở hẹp của không gian, khe nứt không gian, thế công mạnh mẽ bức thẳng tới Bát Cực Thiên Vĩ.
Cắt rách không gian, đây là hiệu quả cao nhất mà chỉ có Thiên Cực Cảnh bậc cao mới làm được, hơn nữa ánh sáng vàng nhiều như thế, dày đặc như thế, sức công phá lại càng khủng bố.
Sử xuất ra Tối Cường Hồng Chung, Ô Hoàn lộ ra vẻ cười lạnh, mặc ngươi nuốt thiên nuốt địa, ta cũng muốn toàn thân ngươi bị xuyên thủng lỗ chỗ.
Nhưng, Ô Hoàn tươi cười không được bao lâu, nụ cười liền cứng lại.
- Hà ú!
Bị ánh sáng vàng tân công, toàn thân Bát Cực Thiên Vĩ đung là không ngừng rung lắc, nhưng cũng không ảnh hưởng tới động tác của Bát Cực Thiên Vĩ, miệng rộng hung hăng cắn xuống.
3000 trượng, Lạc Hồn Chung đã đạt tới 3000 trượng à, vậy mà cái chuông khổng lồ như vậy, còn phóng ra ức vạn ánh sáng vàng, mênh mông vô cùng cường thế, khổng lồ như thế, không ngờ bị một ngụm cắn hơn phân nửa, mà qua giây lát nữa, một nửa mặt trên đã bị cắn mất. Vô tận ánh sáng vàng cũng không làm gì được Bát Cực Thiên Vĩ.
Thấy một màn như vậy, Ô Hoàn lần thứ ba kinh hoảng, toàn thân vô cùng sợ hãi.
- Mở............!
Ô Hoàn hoảng sợ hét lớn một tiếng, muốn lấy Lạc Hồn Chung ra khỏi miệng Bát Cực Thiên Vĩ.
- Két!
Một tiếng trầm muộn vang lên, Lạc Hồn Chung bay ra ngoài, nhưng, đây đã không còn là Lạc Hồn Chung, nhìn qua giống như một cái chén bể, không ngờ trong nháy mắt kia đã bị Bát Cực Thiên Vĩ cắn đứt, đồng thời nó vô cùng hưởng thụ nhấm nuốt.
- Phốc..........
Ô Hoàn phun ra một ngụm máu tươi, không biết là Lạc Hồn Chung bị hao tổn, ảnh hưởng tới tâm thần, hay là tức giận tới mức ói máu. Khuôn mặt trắng bệch nhìn bầu trời.
Ô Hoàn vô cùng bi ai, Lạc Hồn Chung đã theo mình mấy ngàn năm, này, nói không là không còn? Không ngờ lại bị quái vật này ăn mất? Ăn?
Vô số lần Ô Hoàn đoán được kết cục của Lạc Hồn Chung. Lạc Hồn Chung có thể là bị kiếm chém tan, có thể bị đao chém tan, thậm chí là bị đạp tan, nhưng cho tới bây giờ hắn không nghĩ tới Lạc Hồn Chung lại bị ăn mất, bị một ngụm cắn nát! Bị ăn? Quái vật a!
Một nửa Lạc Hồn Chung đúng là trốn thoát cái miệng của Bát Cực Thiên Vĩ, nhưng một cái đuôi vắt thẳng lên trời, đem nửa Lạc Hồn Chung ầm ầm đánh bật trở lại vào miệng Bát Cực Thiên Vĩ.
- A ô!
Bát Cực Thiên Vĩ hưởng thụ nhấm nuốt, hai mắt díu lại, nhìn qua vô cùng hưởng thụ.
Nhưng mà bộ dạng hưởng thụ kia lọt vào trong mắt Ô Hoàn lại có một cảm giác khóc không ra nước mắt, con mẹ nó, đây là quái vật gì? Lạc Hồn Chung của ta a!
- Ngoằm ngoằm... Ngoằm ngằm...
Bát Cực Thiên Vĩ ăn xong, hưng phấn lay động một cái, tiếp đó, cái đầu quay lại, một đôi mắt to đen bóng bỗng nhiên nhìn thẳng về phía Ô Hoàn.
Đó là một ánh mắt chờ mong, loại ánh mắt này nhìn qua, sắ Ô Hoàn c mặt trắng bệch, toàn thân run lên. Xoay người muốn bỏ đi.
- Thiên Điều, 500 Trọng Lãng...............
Chung Sơn cao giọng quát, Thiên Điều, 500 Trọng Lãng!
Đại đao Ngạc Mộng khóa chặt Ô Hoàn, một đao hung hăng chém tới.
Một đao cường đại, một đao chấn ra gợn sóng không gian mênh mông, hung hăng chém về phía Ô Hoàn, đây đã là cực hạn của Chung Sơn, một đao này, gần như đạt tới một kích toàn lực của Thiên Cực Cảnh trung kỳ.
Nhưng mà Ô Hoàn dù sao cũng là Thiên Cực Cảnh, cho dù một đao này có mạnh mấy đi nữa, Ô Hoàn cũng có thể cứng rắn chống lại được.
Nâng tay, trong tay Ô Hoàn bỗng nhiên xuất hiện một đôi bao tay màu đen, nhìn đao mang khủng bố chém xuống, Ô Hoàn ánh mắt phát lạnh, một chưởng hung hăng đánh tới.
- Oanh...............
Ô Hoàn dù sao cũng là Thiên Cực Cảnh, mặc dù bị trọng thươngcũng có thể đánh tan Thiên Điều, tuy nhiên Ô Hoàn cũng bị đánh bật lui về phía sau trăm trượng. Vẻ mặt đầy kinh hãi nhìn về phía Chung Sơn.
Đây, đây là Đế Cực Cảnh sao? Đế Cực Cảnh có thể chém ra một đao mạnh như vậy sao?
Ô Hoàn khó tin nhìn về phía Chung Sơn, trong lòng tràn ngập kinh hãi, người này quá hung hãn, Đế Cực Cảnh không ngờ có thể uy hiếp tới mình, vậy tới Thiên Cực Cảnh thì còn cỡ nào?
Nhưng mà trong lúc Ô Hoàn kinh hãi, một cái đuôi màu tím thu nhỏ bỗng nhiên luồn quanh eo Ô Hoàn.
- Quấn?
Ô Hoàn sắc mặt đại biến, hắn biết nguy rồi, là quái vật kia, mình bị quái vật kia quấn lấy.
Chung Sơn cười lạnh một tiếng, Chung Sơn tự nhiên không trông cậy vào Thiên Điều có thể đả thương Ô Hoàn, chỉ cần bám trụ Ô Hoàn là đủ rồi, tốc độ của Bát Cực Thiên Vĩ bây giờ vẫn chưa nhanh, vẫn chưa bắt được Ô Hoàn, nhưng một khi bắt được Ô Hoàn, vậy thì tất cả đều xong.
Ô Hoàn liều mạng giãy giụa, nhưng cái đuôi Bát Cực Thiên Vĩ mạnh mẽ cỡ nào? Căn bản không thể động đậy, cho dù ngươi là Thiên Cực Cảnh, cũng không thể động đậy.
Cái miệng khổng lồ hung hắn nuốt chửng Ô Hoàn. Quá nhanh, căn bản không kịp phản ứng!
- Không...............
Ô Hoàn hét thảm một tiếng, đã tới trước miệng Bát Cực Thiên Vĩ, chỉ trong giây lát đã bị nuốt vào.
Thấy một màn như vậy, Ô Hoàn hoàn toàn tuyệt vọng, cái miệng này mạnh cỡ nào? Ô Hoàn quá rõ, núi lửa, bị một ngụm nuốt xong, Lạc Hồn Chung cũng bị nó ăn đi, trực tiếp bị tiêu hóa, mà thân thể mình cho dù có mạnh mấy đi nữa, cũng không mạnh bằng Lạc Hồn Chung a! Vừa vào miệng nó hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Trogn tuyệt vọng Ô Hoàn, khuôn mặt Ô Hoàn bỗng nhiên hiện lên vẻ âm lệ, khuôn mặt vặn vẹo quát:
- Cho dù ta chết, ta cũng muốn các ngươi làm đệm lưng!
Ô Hoàn gầm lên giận dữ, toàn thân ầm ầm bành trướng, trong nháy mắt hóa thành một con Tam Túc Kim Ô khổng lồ, nhưng vẫn chưa dừng lại, vẫn tiếp tục lớn hơn.
- Tự bạo?
Chung Sơn hai mắt híp lại.
- Thình thịch...............
- Két!
Trong nháy mắt bùng nổ, Bát Cực Thiên Vĩ đã nuốt hắn vào trong miệng, nuốt hoàn chỉnh Tam Túc Kim Ô!
- - - - - oOo- - - - -
Ô Hoàn không ngừng vỗ lên Lạc Hồn Chung, tiến chuông hùng hậu vang lên, hình thành từng đạo âm ba chấn động tấn công sóng chấn động tám cái đuôi mang đến.
- Ái da... Ái da... Ái da... Ái da......!
Bát Cực Thiên Vĩ rất tức giận vọt tới Ô Hoàn, cái miệng rộng lại lần nứa hóa lớn, một cái miệng rộng nuốt trời cắn tới Ô Hoàn.
Ô Hoàn chính diện đối mặt với miệng lớn, giống như lúc trước, trong lòng đột nhiên dâng lên cỗ sợ hãi, đầu Bát Cực Thiên Vĩ không lớn, nhưng cái miệng lại như kéo dãn da miệng vậy, miệng mở ra rộng lớn vô cùng, mà miệng này không ngờ không gì không ăn, nuốt thiên nuốt địa, thậm chí ánh sáng bắn vào trong đó, cũng đều bị cắn nuốt, căn bản không từ chối bất cứ vật gì, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen.
Lại là sợ hãi?
Ô Hoàn trong lòng căng thẳng, không chút do dự vung tay đánh ra 1 chưởng, một chưởng kia hóa thành một cái bàn tay năng lượng khổng lồ hung hăng nện về phía Bát Cực Thiên Vĩ.
- Há ù!
Một kích mạnh mẽ, một chưởng năng lượng khổng lồ tấn công tới không ngờ lại bị Bát Cực Thiên Vĩ một ngụm nuốt xuống.
Ô Hoàn bị dọa cho toàn thân lông tơ dựng đứng, con mẹ nó, đây là quái vật gì?
Ô Hoàn căn bản không dám chạm vào cái miệng kia, thân hình nhoáng lên một cái rất nhanh tránh được cái miệng rộng của Bát Cực Thiên Vĩ.
Quái vật khủng bố, cái miệng rộng kia sao lại như thế? Nó là Thao Thiết trong truyền thuyết sao? Cái gì cũng ăn được?
Cũng may tốc độ Bát Cực Thiên Vĩ không bằng Ô Hoàn, nếu không giờ phút này Ô Hoàn đã thảm rồi. Ô Hoàn cả kinh toàn thân toát ra mồ hôi lạnh tránh được cái miệng của Bát Cực Thiên Vĩ, lòng còn sợ hãi nhìn về phía Bát Cực Thiên Vĩ.
Bát Cực Thiên Vĩ một ngụm không cắn được Ô Hoàn, cái miệng rộng vẫn chưa ngừng lại, tiếp tục nhắm về phía Lạc Hồn Chung.
Thấy một màn như vậy, Ô Hoàn lập tức lộ ra vẻ âm độc, lạnh giọng nói:
- Trời làm bậy còn có thể sống, tự làm bậy, không thể sống!
Ô Hoàn co ngón tay lại, hướng về phía Lạc Hồn Chung, lập tức, Lạc Hồn Chung ngừng vang lên. Trong mắt Ô Hoàn lóe lên hàn quang, trong lúc muốn phát uy bỗng nhiên:
- Ầm ầm...............
Bầu trời xa xa, bỗng nhiên vang lên một trận sấm sét, mà sấm sét này không giống với Thiên Lôi Biến của Chung Sơn, mà phảng phất giống như đến từ chín tầng trời vậy. Đồng thời một cỗ thiên địa uy trút thẳng xuống dưới! Mọi người đều bị biến cố đột ngột này làm cho khựng lại.
Bát Cực Thiên Vĩ cũng dừng lại, Chung Sơn ngẩng đầu nhìn trời, Ô Hoàn ngẩng đầu nhìn trời, xa xa Quy Thọ ngẩng đầu nhìn trời, Vương Khô cũng ngẩng đầu nhìn trời.
Chỉ thấy, trên vùng trời phía chân trời xa xôi, mây đỏ cuồng loạn, từng đột sấm sét trút xuống, một thiên địa uy trút xuống.
- Ngươi, ngươi, ngươi lúc này độ kiếp?
Lục Quy Thiên cả kinh kêu lên.
Vũ Cửu Thiên độ kiếp? Gần như mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Vũ Cửu Thiên xa xa, toàn thân Vũ Cửu Thiên ứa ra ngọn lửa, chữ Yêu trên trán càng lúc càng rõ, hai bên trán Vũ Cửu Thiên nổi lên gân xanh, hiển nhiên muốn bài trừ Thần Ấn chữ Yêu đi, nhưng dù thế nào cũng bài không ra được, bởi vậy không ngờ điên cuồng dùng bản thân dẫn động thiên kiếp, chuẩn bị độ kiếp.
- Chạy đi đâu! Hôm nay không phải ngươi chết, thì là ta chết!
Vũ Cửu Thiên điên cuồng hô lên.
Lúc Lục Quy Thiên quay đầu bỏ chạy, Vũ Cửu Thiên đột nhiên chắn trước mặt Lục Quy Thiên.
- Ngươi tên điên này, tên điên!
Lục Quy Thiên điên cuồng hét lên.
- Kẻ điên? Ta độ kiếp, ngươi cũng phải theo ta độ kiếp, ha ha ha!
Vũ Cửu Thiên cuồng tiếu nói.
Vô tận ngọn lửa từ trong thân thể Vũ Cửu Thiên bùng ra, ngọn lửa khổng lồ xông lên tận trời, hình thành một cái đồ án Phượng Hoàng Lửa khổng lồ. Ngọn lửa khủng bố đốt cháy xung quanh, bao phủ đường ra của Lục Quy Thiên!
Vũ Cửu Thiên và Lục Quy Thiên cùng độ kiếp!
Độ kiếp? Vũ Cửu Thiên bị Thần Ấn chữ Yêu chế ước, Lục Quy Thiên lại trọng thương, hai người đều dùng thế yếu chống lại thiên uy, không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào?
Lục Quy Thiên bỏ chạy, Vũ Cửu Thiên theo sát, thiên uy chi kiếp cũng đuổi theo hai người, trốn? Còn chỗ nào trốn được, không trốn còn có cơ hội nghênh kháng thiên uy, chạy trốn thì không đem ra được chút khí lực nghênh đón thiên uy.
Trong nháy mắt, hai người rời xa phương hướng Chung Sơn.
Mà lúc này, Chung Sơn cũng nhanh chóng làm ra phản ứng, cái mồm rộng của Bát Cực Thiên Vĩ lại hung hăng hắn lên Lạc Hồn Chung.
Lúc này Ô Hoàn cũng phản ứng lại, khóe miệng lộ ra nụ cười âm độc.
- Tối Cường Hồng Chung...............
Ô Hoàn cao giọng hô lên, đột nhiên, Lạc Hồn Chung mạnh mẽ tỏa ra ánh sáng vàng, một loại ánh sáng vàng giống như kiếm khí, đâm thẳng về khắp nơi, không gian bốn phía rung chuyển một trận. Dưới ánh sáng vàng cường đại tấn công, thậm chí khiến cho khuôn mặt rung rung Bát Cực Thiên Vĩ.
- Đương...............
Lạc Hồn Chung lại lần nữa vang lên một tiếng chuông siêu bự, chấn động cường đại phát ra tần suất quỷ dị bám bám lên tầng ánh sáng vàng, ánh sáng vàng vốn như kiếm khí đột nhiên rung lên mạnh hơn, nơi ánh sáng vàng lướt qua, nơi đó chỉ còn lại từng đường hắc tuyến.
Đó không phải là hắc tuyến bình thường, đó là khe hở hẹp của không gian, khe nứt không gian, thế công mạnh mẽ bức thẳng tới Bát Cực Thiên Vĩ.
Cắt rách không gian, đây là hiệu quả cao nhất mà chỉ có Thiên Cực Cảnh bậc cao mới làm được, hơn nữa ánh sáng vàng nhiều như thế, dày đặc như thế, sức công phá lại càng khủng bố.
Sử xuất ra Tối Cường Hồng Chung, Ô Hoàn lộ ra vẻ cười lạnh, mặc ngươi nuốt thiên nuốt địa, ta cũng muốn toàn thân ngươi bị xuyên thủng lỗ chỗ.
Nhưng, Ô Hoàn tươi cười không được bao lâu, nụ cười liền cứng lại.
- Hà ú!
Bị ánh sáng vàng tân công, toàn thân Bát Cực Thiên Vĩ đung là không ngừng rung lắc, nhưng cũng không ảnh hưởng tới động tác của Bát Cực Thiên Vĩ, miệng rộng hung hăng cắn xuống.
3000 trượng, Lạc Hồn Chung đã đạt tới 3000 trượng à, vậy mà cái chuông khổng lồ như vậy, còn phóng ra ức vạn ánh sáng vàng, mênh mông vô cùng cường thế, khổng lồ như thế, không ngờ bị một ngụm cắn hơn phân nửa, mà qua giây lát nữa, một nửa mặt trên đã bị cắn mất. Vô tận ánh sáng vàng cũng không làm gì được Bát Cực Thiên Vĩ.
Thấy một màn như vậy, Ô Hoàn lần thứ ba kinh hoảng, toàn thân vô cùng sợ hãi.
- Mở............!
Ô Hoàn hoảng sợ hét lớn một tiếng, muốn lấy Lạc Hồn Chung ra khỏi miệng Bát Cực Thiên Vĩ.
- Két!
Một tiếng trầm muộn vang lên, Lạc Hồn Chung bay ra ngoài, nhưng, đây đã không còn là Lạc Hồn Chung, nhìn qua giống như một cái chén bể, không ngờ trong nháy mắt kia đã bị Bát Cực Thiên Vĩ cắn đứt, đồng thời nó vô cùng hưởng thụ nhấm nuốt.
- Phốc..........
Ô Hoàn phun ra một ngụm máu tươi, không biết là Lạc Hồn Chung bị hao tổn, ảnh hưởng tới tâm thần, hay là tức giận tới mức ói máu. Khuôn mặt trắng bệch nhìn bầu trời.
Ô Hoàn vô cùng bi ai, Lạc Hồn Chung đã theo mình mấy ngàn năm, này, nói không là không còn? Không ngờ lại bị quái vật này ăn mất? Ăn?
Vô số lần Ô Hoàn đoán được kết cục của Lạc Hồn Chung. Lạc Hồn Chung có thể là bị kiếm chém tan, có thể bị đao chém tan, thậm chí là bị đạp tan, nhưng cho tới bây giờ hắn không nghĩ tới Lạc Hồn Chung lại bị ăn mất, bị một ngụm cắn nát! Bị ăn? Quái vật a!
Một nửa Lạc Hồn Chung đúng là trốn thoát cái miệng của Bát Cực Thiên Vĩ, nhưng một cái đuôi vắt thẳng lên trời, đem nửa Lạc Hồn Chung ầm ầm đánh bật trở lại vào miệng Bát Cực Thiên Vĩ.
- A ô!
Bát Cực Thiên Vĩ hưởng thụ nhấm nuốt, hai mắt díu lại, nhìn qua vô cùng hưởng thụ.
Nhưng mà bộ dạng hưởng thụ kia lọt vào trong mắt Ô Hoàn lại có một cảm giác khóc không ra nước mắt, con mẹ nó, đây là quái vật gì? Lạc Hồn Chung của ta a!
- Ngoằm ngoằm... Ngoằm ngằm...
Bát Cực Thiên Vĩ ăn xong, hưng phấn lay động một cái, tiếp đó, cái đầu quay lại, một đôi mắt to đen bóng bỗng nhiên nhìn thẳng về phía Ô Hoàn.
Đó là một ánh mắt chờ mong, loại ánh mắt này nhìn qua, sắ Ô Hoàn c mặt trắng bệch, toàn thân run lên. Xoay người muốn bỏ đi.
- Thiên Điều, 500 Trọng Lãng...............
Chung Sơn cao giọng quát, Thiên Điều, 500 Trọng Lãng!
Đại đao Ngạc Mộng khóa chặt Ô Hoàn, một đao hung hăng chém tới.
Một đao cường đại, một đao chấn ra gợn sóng không gian mênh mông, hung hăng chém về phía Ô Hoàn, đây đã là cực hạn của Chung Sơn, một đao này, gần như đạt tới một kích toàn lực của Thiên Cực Cảnh trung kỳ.
Nhưng mà Ô Hoàn dù sao cũng là Thiên Cực Cảnh, cho dù một đao này có mạnh mấy đi nữa, Ô Hoàn cũng có thể cứng rắn chống lại được.
Nâng tay, trong tay Ô Hoàn bỗng nhiên xuất hiện một đôi bao tay màu đen, nhìn đao mang khủng bố chém xuống, Ô Hoàn ánh mắt phát lạnh, một chưởng hung hăng đánh tới.
- Oanh...............
Ô Hoàn dù sao cũng là Thiên Cực Cảnh, mặc dù bị trọng thươngcũng có thể đánh tan Thiên Điều, tuy nhiên Ô Hoàn cũng bị đánh bật lui về phía sau trăm trượng. Vẻ mặt đầy kinh hãi nhìn về phía Chung Sơn.
Đây, đây là Đế Cực Cảnh sao? Đế Cực Cảnh có thể chém ra một đao mạnh như vậy sao?
Ô Hoàn khó tin nhìn về phía Chung Sơn, trong lòng tràn ngập kinh hãi, người này quá hung hãn, Đế Cực Cảnh không ngờ có thể uy hiếp tới mình, vậy tới Thiên Cực Cảnh thì còn cỡ nào?
Nhưng mà trong lúc Ô Hoàn kinh hãi, một cái đuôi màu tím thu nhỏ bỗng nhiên luồn quanh eo Ô Hoàn.
- Quấn?
Ô Hoàn sắc mặt đại biến, hắn biết nguy rồi, là quái vật kia, mình bị quái vật kia quấn lấy.
Chung Sơn cười lạnh một tiếng, Chung Sơn tự nhiên không trông cậy vào Thiên Điều có thể đả thương Ô Hoàn, chỉ cần bám trụ Ô Hoàn là đủ rồi, tốc độ của Bát Cực Thiên Vĩ bây giờ vẫn chưa nhanh, vẫn chưa bắt được Ô Hoàn, nhưng một khi bắt được Ô Hoàn, vậy thì tất cả đều xong.
Ô Hoàn liều mạng giãy giụa, nhưng cái đuôi Bát Cực Thiên Vĩ mạnh mẽ cỡ nào? Căn bản không thể động đậy, cho dù ngươi là Thiên Cực Cảnh, cũng không thể động đậy.
Cái miệng khổng lồ hung hắn nuốt chửng Ô Hoàn. Quá nhanh, căn bản không kịp phản ứng!
- Không...............
Ô Hoàn hét thảm một tiếng, đã tới trước miệng Bát Cực Thiên Vĩ, chỉ trong giây lát đã bị nuốt vào.
Thấy một màn như vậy, Ô Hoàn hoàn toàn tuyệt vọng, cái miệng này mạnh cỡ nào? Ô Hoàn quá rõ, núi lửa, bị một ngụm nuốt xong, Lạc Hồn Chung cũng bị nó ăn đi, trực tiếp bị tiêu hóa, mà thân thể mình cho dù có mạnh mấy đi nữa, cũng không mạnh bằng Lạc Hồn Chung a! Vừa vào miệng nó hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Trogn tuyệt vọng Ô Hoàn, khuôn mặt Ô Hoàn bỗng nhiên hiện lên vẻ âm lệ, khuôn mặt vặn vẹo quát:
- Cho dù ta chết, ta cũng muốn các ngươi làm đệm lưng!
Ô Hoàn gầm lên giận dữ, toàn thân ầm ầm bành trướng, trong nháy mắt hóa thành một con Tam Túc Kim Ô khổng lồ, nhưng vẫn chưa dừng lại, vẫn tiếp tục lớn hơn.
- Tự bạo?
Chung Sơn hai mắt híp lại.
- Thình thịch...............
- Két!
Trong nháy mắt bùng nổ, Bát Cực Thiên Vĩ đã nuốt hắn vào trong miệng, nuốt hoàn chỉnh Tam Túc Kim Ô!
- - - - - oOo- - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.