Trường Sinh Bất Tử

Quyển 6 - Chương 55: Phi lễ

Quan Kỳ

18/02/2014

- Đế Huyền Sát!

Ngao Tứ Hải giọng căm hận nói.

Nếu nói Long tộc hận nhất ai, lại sợ nhất ai, thì đó chính kẻ không thấy bóng dáng Chí Tôn Lang tộc - Đế Huyền Sát.

Cả một thế hệ Chí Tôn Long tộc, cường đại biết bao, hùng tài đại lược biết bao, khí phách mười phần biết bao, cuối cùng lại gặp Đế Huyền Sát biến thái này.

Đế Huyền Sát không thành tiên, nhưng thế hệ Chí Tôn Long tộc trước lại thành tiên.

Những kẻ thành tiên này, cũng chính là bị Đế Huyền Sát bức cho thành tiên. Vì sao phần lớn cường giả Thiên Cực Cảnh phải chờ tới thọ nguyên sắp cạn mới nguyện ý nghênh kháng thiên uy?

Không phải bọn họ sợ chết, mà là không muốn đi ra ngoài! Đi ra ngoài thì khó trở lại được.

Đại thế giới có ưu thế của đại thế giới, tiểu thế giới cũng có chỗ tốt của tiểu thế giới.

Ở tiểu thế giới càng lâu, tương lai đến đại thế giới thành tựu càng cao.

Giống như Cổ Thần Thông khai thiên lập địa, mấy chục đoàn hồng mông tử khí kia ở đại thế giới không có.

Hơn nữa, khai thiên lập địa, cũng chỉ có nhân tài của tiểu thế giới mới có vinh quang này mà đi làm, người của đại thế giới cũng muốn, nhưng mà không có thiên địa cho bọn họ khai.

Sau khi khai thiên lập địa, ưu đãi của nó khiến cho vô số người của đại thế giới đều mang lòng hâm mộ.

Còn có thể bồi dưỡng hậu duệ, ở càng lâu càng nhiều ưu thế, Chí Tôn Long tộc thế hệ trước cũng bởi vì Đế Huyền Sát mà cứ vậy bị mất đi.

Có thể bức đệ nhất thiên hạ Yêu tộc Chí Tôn Long tộc ra khỏi tiểu thế giới, thực lực Đế Huyền Sát đã đạt tới đỉnh phong.

Chỉ riêng điểm này, thiên hạ không người nào dám xem nhẹ Đế Huyền Sát.

Những cường giả Thiên Cực Cảnh tuy rằng chưa từng giao thủ với nhau, nhưng mà chủ động đi làm khó dễ Đế Huyền Sát thì vẫn chưa có người nào.

Ngao Tứ Hải có thể không hận sao? Chí Tôn Long tộc đời trước, đúng là sư tôn của hắn, cứ vậy bị buộc phải đi. Những năm đó thiêu Chí Tôn, thiếu chút nữa Long tộc bị diệt tộc. Hơn nữa vừa rồi còn làm mất hết mặt mũi của mình, bây giờ còn cùng mình đối nghịch?

Phía dưới quảng trường, phía sau Chung Sơn bỗng nhiên xuất hiện 3 thân ảnh.

Người thứ nhất đúng là một thân áo bào trắng - Đế Huyền Sát, Đế Huyền Sát nhìn qua rất giản dị, dường như trở lại rất bình thường, nhìn không thấy một cường đại nào.

Phía sau Đế Huyền Sát, cũng là một nam một nữ.

Nam đúng là Lang Vương Lang tộc, Sát Phá!

Nữ thanh xuân tịnh lệ, hai tai lông trắng xù xù, đỉnh đầu đội cái mũ lông cáo nhỏ vô cùng xinh đẹp, người mặc áo chẽn lông xù màu trắng, hạ thân cũng là một bộ quần soóc lông cáo màu trắng, nhìn qua vô cùng cá tính, cổ tay cũng lại đeo hai cái vòng tay lông xù màu trắng, cái khiến cho nữ giới thêm phần nghịch ngợm. Chân mang một đôi giày da ống cao, bao tới tận đùi thon dài, nhìn qua vô cùng có khí chất.

Một nam một nữ đứng ở phía sau Đế Huyền Sát, Sát Phá nhìn về phía Chung Sơn, trong mắt hiện lên một cỗ phức tạp, mà tịnh lệ nữ nhân lại phi thường nghịch ngợm quay sang cười với hắn.

Đế Huyền Sát khoanh tay nhìn vùng trời phía trên.

- Ngao Tứ Hải, ngươi vi phạm!

Đế Huyền Sát nhàn nhạt nói.

Vi phạm, Thiên Lang Đảo, vốn là địa bàn của Đế Huyền Sát, Ngao Tứ Hải là Chí Tôn Long tộc, chạy đến hang ổ của Chí Tôn Lang tộc, tự nhiên xem như vi phạm.

Ngao Tứ Hải nhìn chằm chằm Đế Huyền Sát, rất muốn 1 chưởng chụp chết hắn, nhưng mà tạm thời hắn còn chưa có dũng khí này, một khi cùng Đế Huyền Sát là địch, chính là dồn Lang tộc và Long tộc lần nữa tiến vào trạng thái đối địch. Kế tiếp chính là chiến tranh không chết không ngừng.

Là Chí Tôn bộ tộc, tự nhiên phải lo lắng nhiều mặt, Ngao Tứ Hải chỉ vẻn vẹn nhìn chằm chằm Đế Huyền Sát.

- Đế Huyền Sát, đừng tưởng rằng ta sợ ngươi, sư tôn chi cừu, ta sẽ cho ngươi trả giá!

Ngao Tứ Hải giọng căm hận nói.

Một cỗ cừu hận khắc cốt minh tâm trong mắt Ngao Tứ Hải phát ra.

- Nói xong? Vậy còn không mau đi!

Đế Huyền Sát vô cùng lạnh nhạt nói.

Nhìn thấy Đế Huyền Sát không thèm đáp lại, Ngao Tứ Hải siết chặt nắm tay, hận không thể lập tức ra tay. Nhưng mà trách nhiệm với bộ tộc lại trói buộc hắn.

- Ta tới là để lấy lại ấn tỉ truyền đời Long tộc, giao ấn tỉ truyền đời ra đây, ta lập tức rời đi!

Ngao Tứ Hải lui một bước nói.

Ấn tỉ truyền đời? Đế Huyền Sát cũng nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Chung Sơn. Đế Huyền Sát vừa rồi còn cường thế, dường như cũng lựa chọn lui một bước.

- Ấn tỉ truyền đời không phải ta lấy.

Hạo Mỹ Lệ lập tức kêu lên.

Chung Sơn nhìn thấy biểu tình của Đế Huyền Sát, chỉ biết trong này có thể có ẩn ý, Đế Huyền Sát căn bản không sợ Ngao Tứ Hải, vì sao lại vì ấn tỉ truyền đời này mà thỏa hiệp?

- Đại Tranh Hoàng triều, không có thứ ngươi cần.

Chung Sơn rất thức thời nói.

Đúng là không có, đã bị Bát Cực Thiên Vĩ ăn, đồng thời tiêu hóa thành năng lượng, vậy còn có sao?

Ngao Tứ Hải hai mắt mở lớn, nhìn thẳng Chung Sơn, không có? Chính mình cảm giác lần cuối cùng, phương vị ấn tỉ truyền đời chính là ở trong này, làm sao lại không có? Giấu đi rồi?



Ấn tỉ truyền đời là Pháp bảo cửu phẩm, căn bản không bỏ được vào trong vòng tay trữ vật, rốt cuộc thì giấu ở đâu? Vì sao không cảm thụ được?

Ngao Tứ Hải không khỏi nôn nóng.

Đế Huyền Sát ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Chung Sơn, ngẩng đầu nói:

- Tốt lắm, nếu không có thứ ngươi cần, vậy đi đi!

Nghe được lời này của Đế Huyền Sát, Ngao Tứ Hải cả giận.

- Hạo Mỹ Lệ, đi theo ta!

Ngao Tứ Hải kêu lên.

- Ta sẽ không theo ngươi đi!

Hạo Mỹ Lệ tuyệt không nể tình nói.

- Ách?

Ngao Tứ Hải ánh mắt giận dữ. Tay phải chụp tới Hạo Mỹ Lệ.

Dù sao, Ngao Tứ Hải nhận định vật là do Hạo Mỹ Lệ lấy đi, vậy chỉ cần bắt được Hạo Mỹ Lệ, nhất định có thể ép hỏi ra.

Nhưng mà nói ra sao thì Hạo Mỹ Lệ cũng đứng ở bên cạnh Đế Huyền Sát, cứ vậy không chút kiêng nể gì bắt người đứng bên cạnh Đế Huyền Sát, Đế Huyền Sát sao lại dễ dàng tha thứ?

Đế Huyền Sát hai mắt nhíu lại.

- Cút...................

Đế Huyền Sát gầm lên giận dữ, lập tức đem toàn bộ uy lực một trảo của Ngao Tứ Hải biến thành vô hình.

Ngao Tứ Hải bị Đế Huyền Sát công kích, cũng xoay người nghênh diện, nghênh hướng Đế Huyền Sát.

Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Đế Huyền Sát, Ngao Tứ Hải cũng hai mắt phun lửa.

Hai người giằng co một hồi, ai cũng không động, một lát sau, dường như Ngao Tứ Hải nghĩ thông suốt, quay đầu lại nhìn thật sâu Hạo Mỹ Lệ.

- Hừ..........

Một tiếng hừ lạnh, Ngao Tứ Hải vung ống tay áo, thân hình nhoáng lên một cái rồi biến mất.

Đế Huyền Sát nhìn về phương xa, lộ ra một tia cười lạnh.

- Đa tạ!

Chung Sơn nhìn về phía Đế Huyền Sát nói.

Đế Huyền Sát lắc đầu nói:

- Ngao Tứ Hải không có khí phách như sư tôn hắn.

Nói xong, Đế Huyền Sát xoay người lại trịnh trọng nhìn về phía Chung Sơn nói:

- Long Cung ấn tỉ truyền đời, có phải ở chỗ ngươi hay không?

- Ách? Chung Sơn hơi ngoài ý muốn.

- Ta nói rồi, Đại Tranh Hoàng triều không có Long Cung ấn tỉ truyền đời!

Chung Sơn lắc đầu phủ quyết nói.

Thâm trường nhìn thoáng qua Chung Sơn, Đế Huyền Sát nói:

- Tốt nhất là không ở chỗ ngươi, nhớ kỹ, không cần nhúng chàm vào án tỉ truyền đời kia.

- Vì sao?

Chung Sơn nghi hoặc nói.

- Thứ đó ở Long tộc không chỉ có là một tín vật đơn giản như vậy, nó còn là một quả chìa khoá, một quả chìa khoá mật cảnh Long tộc, vì ấn tỉ truyền đời này, Ngao Tứ Hải ngay cả mạng cũng có thể không cần.

Đế Huyền Sát nói.

- Ách?

Chung Sơn vẻ mặt rút lại.

Chìa khoá? Chìa khoá mật cảnh Long tộc? Có thể khiến cho Ngao Tứ Hải không muốn sống?

Thứ này muốn Chung Sơn làm sao lấy ra? Đã bị Bát Cực Thiên Vĩ ăn vào thì vĩnh viễn cũng đừng mong nó nhổ ra, hoàn toàn bị tiêu hóa hết. Đây đúng là bi kịch lớn nhất Long tộc rồi.

Đế Huyền Sát nói xong cũng không nói thêm.

Lúc này, tịnh lệ nữ nhân phía sau Đế Huyền Sát bỗng nhiên đưa mắt nhìn về phía Thiên Linh Nhi.

Dường như cảm giác được có người nhìn mình, Thiên Linh Nhi quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy nàng kia tươi cười.



Thiên Linh Nhi nhướng mày, không khỏi nghi hoặc. Không đợi Thiên Linh Nhi suy nghĩ vì sao lại vậy. Nàng kia bỗng nhiên nhảy lên, nhảy đến trước mặt Thiên Linh Nhi, trước mắt mọi người ôm cổ Thiên Linh Nhi.

- Mặt của ngươi rất bóng nha, ta đã sớm muốn hôn một cái!

Nữ nhân bỗng nhiên kêu lên.

Không đợi Thiên Linh Nhi kịp phản ứng.

- Chụt!

Thiên Linh Nhi bị nữ nhân phi lễ.

- A...................

Thiên Linh Nhi bỗng nhiên cả kinh kêu lên, điên cuồng giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay nữ nhân lang, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Chung Sơn, núp phía sau Chung Sơn, bộ dạng như gặp sắc lang.

Thiên U mỉm cười, Bảo Nhi đầu tiên là nhướng mày, tiếp đó hình như nghĩ đến điều gì, cũng lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Chung Sơn nhìn nữ nhân trước mặt không biết nói gì cho phải.

- Đừng chạy!

Nữ nhân như sắc lang quay sang Thiên Linh Nhi kêu lên.

Rất khủng bố, không ngờ bị nữ nhân xa lạ này ôm chầm lấy, còn bị chụt một ngụm, Thiên Linh Nhi tức giận cỡ nào, không nghĩ cũng biết. Còn?

- Chung Sơn, đánh chết sắc lang này!

Thiên Linh Nhi cả kinh kêu lên. Nhất định phải để Chung Sơn trừng phạt sắc lang này.

- Tiên Tiên, không cần hoảng loạn!

Chung Sơn không biết nói gì.

Đúng, đánh chết sắc lang này, ách? Vừa rồi Chung Sơn gọi nàng gì? Tiên Tiên?

Tiên Tiên?

Thiên Linh Nhi hình như quên vừa rồi bị phi lễ, mở to nhìn về phía tịnh lệ nữ nhân trước mặt, Tiên Tiên? Tiểu lang Tiên Tiên? Thiếu chủ Lang tộc?

Lại nói tiếp, tiểu lang Tiên Tiên trước kia luôn ở trong hoàng cung, cùng các nữ như hình với bóng, nếu không phải Đế Huyền Sát phá bỏ nơi ấy, cũng sẽ không rời khỏi mọi người, đối với mọi người, người mà Tiên Tiên thân cận nhất chính là Chung Sơn, sau đó chính là Thiên Linh Nhi.

Về phương diện cùng Thiên Linh Nhi hợp phách, phương diện khác, là lúc trước cứu Tiên Tiên, Thiên Linh Nhi cũng có một phần công lao, cũng chính do Thiên Linh Nhi xin Chung Sơn thả tiểu lang.

- Tiên Tiên? Ngươi là Tiên Tiên?

Thiên Linh Nhi cả kinh kêu lên.

Nữ nhân bỗng nhiên dựng thẳng bàn tay phải lên, năm ngón tay khép lại chụp ra một chup.

Thấy động tác này của nữ nhân kia, nghi hoặc trong lòng Thiên Linh Nhi lập tức biến mất. Vì vậy động tác này đúng là Thiên Linh Nhi dạy Tiên Tiên.

- A, ngươi đúng là Tiên Tiên!

Thiên Linh Nhi lập tức nhảy ra. Không một chút khẩn trương, có chỉ là hưng phấn.

- Ngươi muôn làm ta sợ, ngươi muốn làm ta sợ!

Thiên Linh Nhi lập tức đuổi đánh.

Tiên Tiên cũng phối hợp bỏ chạy.

Nhìn thấy nhị nữ đuổi bắt, Chung Sơn không biết nói gì, Đế Huyền Sát cũng bất đắc dĩ.

- Bảo Nhi, ngươi dẫn bọn họ xuống dưới trước.

Chung Sơn quay sang Bảo Nhi nói.

- Ừ!

Bảo Nhi gật gật đầu.

Lập tức chỉ huy mọi người rời đi, mà Hạo Mỹ Lệ nhìn lại Chung Sơn, ánh mắt lộ ra vẻ quái dị, Tây Độc Hoàng tự nhiên nhìn ra Chung Sơn có lời muốn nói với Đế Huyền Sát, cũng chụp lấy Hạo Mỹ Lệ nhanh chóng rời đi.

Một đám người, đảo mắt đã đi không còn, chỉ còn lại Chung Sơn, Đế Huyền Sát và Sát Phá.

- Ngươi muốn mở ra Âm Dương Lộ?

Đế Huyền Sát nhìn Chung Sơn hỏi.

Chung Sơn hơi hơi ngoài ý muốn.

- Ta và Nê Bồ Tát đời trước có giao tình, tự nhiên biết một việc, ngươi nhận được Thái Cực Đồ, bây giờ lại bố trí Âm Dương Điện, không khó đoán!

Đế Huyền Sát nói.

* Mọi người thông cảm, không phải mình muốn dịch như thế, mà là do những nhân vật này toàn là kẻ cao cao tại thượng, nên ăn nói cụt lủn. Nói ít, hàm ý nhiều, có thể nói là bọn họ không muốn nhiều lời.

- - - - - oOo- - - - -

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Bất Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook