Quyển 8 - Chương 7: Quá nhục nhã
Quan Kỳ
21/07/2014
- Truyền!
Tiêu Vong nhíu mày nói.
- Vâng!
Thị vệ lập tức lui ra ngoài.
- Phụ soái, Thủy Kính vì sao phái người tới đây?
Tiêu Nguyên Phong nhíu mày hỏi.
- Chờ đến đây thì sẽ biết.
Tiêu Vong nhíu mày, hiển nhiên cũng không rõ ý đồ đến.
- Ừ!
Rất nhanh, một sứ giả một thân hoa bào được dẫn vào. Người tới không phải người khác, đúng là nghĩa tử Chung Chính của Chung Sơn, chuyên môn phụ trách phát triển Đại Vinh Thương Hội ở âm phủ.
Tuy nhiên, âm phủ khác với dương gian, phát triển cũng không phải dễ dàng như vậy, giờ phút này lại trở thành sứ giả được phái đến Đồ Long Thành.
- Ngươi là người phương nào?
Tiêu Vong hỏi.
- 1 tiểu tốt của Vũ Phiến Thành mà thôi, tuân lệnh chủ soái, đến đây bái kiến Tiêu tướng quân!
Chung Chính cười nói.
Nhìn thấy Chung Chính thấy biến mà không sợ hãi, Tiêu Nguyên Phong khẽ nhíu mày, sứ giả? Một sứ giả của Đại Tranh cũng có khí độ như thế?
- Chủ soái là ai?
Tiêu Vong nhíu mày hỏi.
- Chủ soái, Thủy Kính!
Chung Chính lộ ra vẻ cung kính.
- Ồ?
Tiêu Vong nhíu mày hỏi.
- Giao chiến mười năm, mười năm Đại Tranh ta 200 lần mời chiến, Tiêu tướng quân cũng không ứng chiến, chủ soái đối với sự nhẫn nại của Tiêu tướng quân vô cùng khâm phục. 200 lần mời chiến a! Đúng là giai thoại của thiên hạ nha.
Chung Chính khâm phục cười nói.
Nhưng trong tiếng cười này, lại ẩn chứa vẻ trào phúng vô cùng.
Tiêu Vong ánh mắt lạnh lùng, Tiêu Nguyên Phong ánh mắt lóe lên vẻ tức giận.
- Đương nhiên, những điều này đều là ý của chủ soái, chủ soái là tỏ vẻ khâm phục đối với Tiêu tướng quân, đặc biệt phái ta tới đây đưa cho Tiêu tướng quân một kiện lễ vật, hy vọng Tiêu tướng quân sẽ thích.
Chung Chính nói.
- Ồ?
Tiêu Vong nhíu mày, không rõ trong hồ lô Thủy Kính là bán gì.
Chung Chính lật tay một cái, trong tay lập tức hiện ra một cái hòm lớn.
Nhìn cái hòm lớn này, Tiêu Nguyên Phong và Tiêu Vong đều nhíu mày.
- Đây là cái gì?
Tiêu Vong nhíu mày hỏi.
- Hay là Tiêu tướng quân tự mình mở ra đi, có lẽ sẽ có ngạc nhiên vui mừng không tả nổi.
Chung Chính cười nói.
Tiêu Nguyên Phong tiếp nhận, đưa đến trước mặt Tiêu Vong.
Tiêu Vong nhẹ nhàng mở hòm ra. Bên trong không có chút pháp lực dao động, chỉ có một bộ xiêm y màu hồng mà thôi.
Tiêu Vong nhíu mày lấy bộ xiêm y màu hồng ra, nhẹ nhàng mở ra, là một cái váy dài màu phấn hồng.
Một chiếc váy dài màu phấn hồng của nữ nhân, hình thức rất đẹp, nếu như là một nữ nhân nhìn thấy, khẳng định sẽ muốn ướm thử hợp người hay không.
Trong mắt Tiêu Nguyên Phong lộ ra vẻ nghi hoặc, chỉ có Tiêu Vong, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, trong mắt lại lần nữa léo lên vẻ tức giận.
Chung Chính nhìn thấy trong mắt Tiêu Vong lóe lên tức giận, khóe miệng mỉm cười, cho dù đổi thành mình, nhìn thấy váy dài màu phấn hồng này cũng khẳng định sẽ giận dữ.
- Thủy Kính có ý gì?
Tiêu Nguyên Phong nhíu mày hỏi.
Nhìn Tiêu Nguyên Phong, Chung Chính mỉm cười nói:
- Chủ soái nhà ta nói, Tiêu tướng quân mười năm nay, 200 lần mời chiến, không một lần dám ứng chiến, can đảm như thế, giống như là một nữ nhân, nếu Tiêu tướng quân nguyện ý ở lỳ trong thành làm nữ nhân, chủ soái nhà ta mới suy nghĩ cẩn thận, tỉ mỉ thay Tiêu tướng quân chọn một bộ váy hồng xinh đẹp, hi vọng Tiêu tướng quân nhận ý tốt của chủ soái nhà ta. Đồng thời yêu cầu tiểu tốt như ta tận mắt nhìn thấy Tiêu tướng quân mặc vào, như vậy mới không cô phụ tâm ý chủ soái ta.
- Ngươi nói cái gì?
Tiêu Nguyên Phong bỗng nhiên rống giận lên.
Thật quá đáng, Thủy Kính thật sự quá đáng, không ngờ hắn mắng nghĩa phụ là nữ nhân, đồng thời đưa tới một kiện váy hồng của nữ nhân sỉ nhục nghĩa phụ? Có muốn nhịn cũng không thể nhịn được nữa!
Tiêu Nguyên Phong hét lớn một tiếng, rút binh khí ra.
Đại điện trung quân vang lên tiếng gầm giận dữ, lập tức khiến vô số sĩ quan chú ý, tưởng rằng có người ám sát chủ soái, một đoàn sĩ quan rất nhanh vây lại đây.
Tiêu Nguyên Phong trợn mắt nhìn, tay rút trường kiếm ra, 1 cổ khí thế cường đại bức thẳng tới Chung Chính.
Nhưng, Chung Chính mặt không đổi sắc, đối với sát ý của Tiêu Nguyên Phong dường như không hề phát hiện vậy, vẫn giữ vẻ phong đạm khinh vân nhìn Tiêu Vong.
- Dừng tay!
Tiêu Vong quát mắng một tiếng.
- Phụ soái!
Tiêu Nguyên Phong nổi giận mặt đỏ thẫm.
- Hai quân giao chiến, không chém sứ giả tới, thu hồi kiếm của ngươi lại!
Tiêu Vong quát mắng nói.
- Ai!
Tiêu Nguyên Phong hung hăng ai thán một tiếng, mang theo vẻ miễn cưỡng thu hồi trường kiếm.
Chung Chính cười nhìn Tiêu Vong.
Mà lúc Tiêu Vong nhìn về phía Chung Chính, hình như nhìn xuyên qua Chung Chính thấy được Thủy Kính trong Vũ Phiến Thành. Thủy Kính phe phẩy quạt lông đứng ở trước mặt.
Đúng vậy, sứ giả là đại biểu cho chủ soái một bên.
Hiện tại là Thủy Kính thử xem Tiêu Vong có nổi giận hay không, ngươi là mặc hay không mặc?
Thủy Kính phải chọc giận Tiêu Vong, càng giận càng tốt, nếu như không mặc, vậy mục đích Thủy Kính cũng đã đạt tới, chứng minh Tiêu Vong vô cùng cố chấp này, rốt cục bị chọc giận. Rốt cục có sơ hở.
Nhưng, Tiêu Vong có mặc không?
Tiêu Nguyên Phong giận dữ trừng mắt Chung Chính, sĩ quan vây quanh cũng từng người ngó vào cửa, từng người lo lắng nhìn về phía Tiêu Vong.
- Màu phấn hồng? Ha ha, Nguyên Phong, thay quần áo cho ta!
Tiêu Vong cười nói.
- Phụ soái............!
Tiêu Nguyên Phong khó tin kêu lên.
- Chủ soái.....................!
Các sĩ quan cũng kêu lên.
- Thay quần áo!
Tiêu Vong trừng mắt với Tiêu Nguyên Phong.
- Phụ soái! Vâng!
Tiêu Nguyên Phong tiếp nhận váy dài màu phấn hồng, trong mắt trào ra nước mắt nhục nhã.
Váy dài rộng thùng thình, Tiêu Nguyên Phong chậm rãi mặc vào cho nghĩa phụ mình, Tiêu Vong vẻ mặt không thay đổi, Tiêu Nguyên Phong cũng cắn chặt răng, cố nén không cho nước mắt nhục nhã rơi xuống.
- Chủ soái...................!
Tất cả sĩ quan đều quỳ xuống, chủ soái hổ thẹn, những sĩ quan này cũng đều cảm thấy nhục nhã, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Nhìn Tiêu Vong từ từ mặc váy hồng mặc xong, tất cả tướng lãnh đã nghẹn không bật lên thành tiếng. Tiêu Vong đi đến trước mặt Chung Chính, xoay hai vòng nói với Chung Chính:
- Thay ta trở về cảm ơn chủ soái ngươi!
Chung Chính nhíu mày nhìn Tiêu Vong, cuối cùng gật mạnh đầu nói:
- Ta sẽ chuyển lời tới chủ soái!
Chung Chính rời khỏi đại điện, trong lúc rời khỏi đại điện, trừ Tiêu Vong ra, ánh mắt mọi người đều tràn ngập hung ác và tức giận, hình như hận không thể ăn tươi nuốt sống Chung Chính vậy.
Chung Chính rút lui, Tiêu Vong hít sâu một hơi.
- Tốt lắm, các ngươi lui ra đi!
Tiêu Vong nói.
- Vâng!
Mang theo nước mắt nhục nhã, chúng tướng nhao nhao thối lui.
- Phụ soái!
Tiêu Nguyên Phong quỳ xuống đất khuất nhục nói.
Nhẹ nhàng cởi váy dài phấn hồng ra, cẩn thận thu vào trong hòm.
- Phụ soái, vì sao không cho ta giết hắn, tên tiểu nhân này, tiểu nhân!
Tiêu Nguyên Phong xấu hổ giận dữ nói.
- Đại trượng phu co được dãn được, chỉ là mặc một bộ quần áo mà thôi!
Tiêu Vong nói, nhưng mà trong giọng điệu Tiêu Vong còn hiện lên vẻ tức giận.
- Nhưng, nhưng mà cứ như vậy, uy tín của phụ soái người...!
Tiêu Nguyên Phong xấu hổ lo lắng nói.
- Uy tín? Ha ha, vừa rồi chủ soái hổ thẹn, sĩ quan đều lửa giận xông lên tận trời a, vừa rồi ta còn muốn cảm tạ Thủy Kính, cứ như vậy, một khi quân ta xung phong liều chết đánh Vũ Phiến Thành, cổ xấu hổ và giận dữ này nhất định sẽ khiến quân ta dũng mãnh vô cùng, trở nên không thể địch nổi, cho dù quân đội Triệu Sở Hướng so ra cũng kém hơn.
Tiêu Vong nói.
- Phụ soái, ngươi chuẩn bị động binh đối phó Vũ Phiến Thành?
Xấu hổ và giận dữ lúc trước của Tiêu Nguyên Phong chợt tắt, vui vẻ nói.
- Không vội, ta còn đang đợi, đợi mười năm, chờ cơ hội lần này, chờ cơ hội lần này đến, quân ta sẽ thuận thế đánh hạ Vũ Phiến Thành. Mười năm chịu khổ, cuối cùng cũng phải phân ra thắng bại!
Tiêu Vong trầm giọng nói.
- Vâng!
Tiêu Nguyên Phong kích động hét lớn một tiếng.
Chung Chính về tới Vũ Phiến Thành.
Vũ Phiến Thành, Thành chủ phủ. Chủ soái là Thủy Kính, nhưng ngồi trên soái chủ lại là Chung Sơn.
Không ngờ giờ phút này Chung Sơn lại chạy tới Vũ Phiến Thành.
Chung Chính đem tất cả mọi chuyện trong đại điện Tiêu Vong nói cho mọi người một lần.
- Tiêu Vong này, không ngờ nén giận được như vậy?
Triệu Sở Hướng nhíu mày nói.
- Nén được giận? Phần lễ này của bệ hạ, Tiêu Vong làm sao có thể nén giận được? Hắn biểu hiện bình thản, nhưng trong lòng khẳng định đang rất giận dữ.
Thủy Kính phe phẩy quạt lông cười nói.
- Nhưng Tiêu Vong không ra thì làm sao đây?
Triệu Sở Hướng nhíu mày nói.
- Đúng vậy, mặc dù Tiêu Vong có tức giận, nhưng ta thấy hắn rất biết nhẫn nhịn, cho dù có bị tức giận hơn nữa, cũng sẽ giữ được bình tĩnh, cũng sẽ không mất đi phán đoán.
Chung Chính nhíu mày nói.
- Kế sách bệ hạ thiết kế, cho tới bây giờ đều là liên hoàn kế, sao lại như vậy là hết chứ?
Thủy Kính nhìn về phía Chung Sơn.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Chung Sơn.
- Mười năm, mười năm cũng sắp mài sạch nhuệ khí của Tiêu Vong rồi, ta từ triều đô tới đây, chính là vì giờ khắc này!
Chung Sơn gật gật đầu nói.
- Bệ hạ, bước tiếp theo phải làm như thế nào?
Thủy Kính hỏi.
- Biết mấy năm nay Thi tiên sinh làm gì không?
Chung Sơn cười nói.
Mọi người suy tư, Thủy Kính bỗng nhiên ánh mắt sáng lên.
- Bệ hạ, ngài nói là Vũ Phiến Thành chúng ta liền cùng với Âm Thi Đế triều?
Thủy Kính lập tức đoán được nguyên nhân nói.
- Phụ hoàng, Thi tiên sinh đánh hạ Âm Thi Đế triều?
Chung Chính ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Khó trách Dịch Diễn tiên sinh luôn không cho chúng ta đi quản Âm Thi Đế triều, thì ra bệ hạ đã sớm có tính toán rồi! Nhưng bệ hạ, Âm Thi Đế triều giáp cũng không liền chúng ta và Thiên Mạch Đế triều, cách Đồ Long Thành xa hơn!
Triệu Sở Hướng cũng hiện lên vẻ nghi hoặc.
- Âm Thi Đế triều lập tức sẽ xuất binh, tấn công những thành trí phía sau Vũ Phiến Thành.
Thủy Kính lập tức đoán được đại khái.
- Âm Thi Đế triều công giết phía sau chúng ta?
Triệu Sở Hướng mày nhướng lên.
Ba tháng sau, Đồ Long Thành, Thành chủ phủ.
- Phụ soái, bắt đầu rồi, Âm Thi Đế triều nhận được thư tín của chúng ta, đã bắt đầu xuất binh, đã bắt đầu đánh giết những thành trì ở gần!
Tiêu Nguyên Phong vô cùng ngạc nhiên vui mừng nhảy vào đại điện khoe.
- Tốt!
Tiêu Vong trong mắt lệ khí lóe lên một cái.
- Phụ soái, chúng ta khi nào xuất binh đánh Vũ Phiến Thành? Các tướng sĩ kia càng ngày càng giận dữ rồi!
Tiêu Nguyên Phong lập tức nói.
- Còn chưa phải lúc, chờ một chút!
Tiêu Vong trầm giọng nói.
- Nhưng............!
Tiêu Nguyên Phong mày nhăn lại.
- An tâm một chút, chớ có nóng vội, an tâm một chút, chớ có nóng vội, càng lúc quan trọng, càng phải bình tĩnh, không thể loạn!
Tiêu Vong trầm giọng nói.
- Vâng!
Tiêu Nguyên Phong gật gật đầu.
- Tái thám, phải phái ra nhiều hơn gấp đôi, không, gấp đôi trinh sát, tái thám!
- Vâng!
- - - - - oOo- - - - -
Tiêu Vong nhíu mày nói.
- Vâng!
Thị vệ lập tức lui ra ngoài.
- Phụ soái, Thủy Kính vì sao phái người tới đây?
Tiêu Nguyên Phong nhíu mày hỏi.
- Chờ đến đây thì sẽ biết.
Tiêu Vong nhíu mày, hiển nhiên cũng không rõ ý đồ đến.
- Ừ!
Rất nhanh, một sứ giả một thân hoa bào được dẫn vào. Người tới không phải người khác, đúng là nghĩa tử Chung Chính của Chung Sơn, chuyên môn phụ trách phát triển Đại Vinh Thương Hội ở âm phủ.
Tuy nhiên, âm phủ khác với dương gian, phát triển cũng không phải dễ dàng như vậy, giờ phút này lại trở thành sứ giả được phái đến Đồ Long Thành.
- Ngươi là người phương nào?
Tiêu Vong hỏi.
- 1 tiểu tốt của Vũ Phiến Thành mà thôi, tuân lệnh chủ soái, đến đây bái kiến Tiêu tướng quân!
Chung Chính cười nói.
Nhìn thấy Chung Chính thấy biến mà không sợ hãi, Tiêu Nguyên Phong khẽ nhíu mày, sứ giả? Một sứ giả của Đại Tranh cũng có khí độ như thế?
- Chủ soái là ai?
Tiêu Vong nhíu mày hỏi.
- Chủ soái, Thủy Kính!
Chung Chính lộ ra vẻ cung kính.
- Ồ?
Tiêu Vong nhíu mày hỏi.
- Giao chiến mười năm, mười năm Đại Tranh ta 200 lần mời chiến, Tiêu tướng quân cũng không ứng chiến, chủ soái đối với sự nhẫn nại của Tiêu tướng quân vô cùng khâm phục. 200 lần mời chiến a! Đúng là giai thoại của thiên hạ nha.
Chung Chính khâm phục cười nói.
Nhưng trong tiếng cười này, lại ẩn chứa vẻ trào phúng vô cùng.
Tiêu Vong ánh mắt lạnh lùng, Tiêu Nguyên Phong ánh mắt lóe lên vẻ tức giận.
- Đương nhiên, những điều này đều là ý của chủ soái, chủ soái là tỏ vẻ khâm phục đối với Tiêu tướng quân, đặc biệt phái ta tới đây đưa cho Tiêu tướng quân một kiện lễ vật, hy vọng Tiêu tướng quân sẽ thích.
Chung Chính nói.
- Ồ?
Tiêu Vong nhíu mày, không rõ trong hồ lô Thủy Kính là bán gì.
Chung Chính lật tay một cái, trong tay lập tức hiện ra một cái hòm lớn.
Nhìn cái hòm lớn này, Tiêu Nguyên Phong và Tiêu Vong đều nhíu mày.
- Đây là cái gì?
Tiêu Vong nhíu mày hỏi.
- Hay là Tiêu tướng quân tự mình mở ra đi, có lẽ sẽ có ngạc nhiên vui mừng không tả nổi.
Chung Chính cười nói.
Tiêu Nguyên Phong tiếp nhận, đưa đến trước mặt Tiêu Vong.
Tiêu Vong nhẹ nhàng mở hòm ra. Bên trong không có chút pháp lực dao động, chỉ có một bộ xiêm y màu hồng mà thôi.
Tiêu Vong nhíu mày lấy bộ xiêm y màu hồng ra, nhẹ nhàng mở ra, là một cái váy dài màu phấn hồng.
Một chiếc váy dài màu phấn hồng của nữ nhân, hình thức rất đẹp, nếu như là một nữ nhân nhìn thấy, khẳng định sẽ muốn ướm thử hợp người hay không.
Trong mắt Tiêu Nguyên Phong lộ ra vẻ nghi hoặc, chỉ có Tiêu Vong, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, trong mắt lại lần nữa léo lên vẻ tức giận.
Chung Chính nhìn thấy trong mắt Tiêu Vong lóe lên tức giận, khóe miệng mỉm cười, cho dù đổi thành mình, nhìn thấy váy dài màu phấn hồng này cũng khẳng định sẽ giận dữ.
- Thủy Kính có ý gì?
Tiêu Nguyên Phong nhíu mày hỏi.
Nhìn Tiêu Nguyên Phong, Chung Chính mỉm cười nói:
- Chủ soái nhà ta nói, Tiêu tướng quân mười năm nay, 200 lần mời chiến, không một lần dám ứng chiến, can đảm như thế, giống như là một nữ nhân, nếu Tiêu tướng quân nguyện ý ở lỳ trong thành làm nữ nhân, chủ soái nhà ta mới suy nghĩ cẩn thận, tỉ mỉ thay Tiêu tướng quân chọn một bộ váy hồng xinh đẹp, hi vọng Tiêu tướng quân nhận ý tốt của chủ soái nhà ta. Đồng thời yêu cầu tiểu tốt như ta tận mắt nhìn thấy Tiêu tướng quân mặc vào, như vậy mới không cô phụ tâm ý chủ soái ta.
- Ngươi nói cái gì?
Tiêu Nguyên Phong bỗng nhiên rống giận lên.
Thật quá đáng, Thủy Kính thật sự quá đáng, không ngờ hắn mắng nghĩa phụ là nữ nhân, đồng thời đưa tới một kiện váy hồng của nữ nhân sỉ nhục nghĩa phụ? Có muốn nhịn cũng không thể nhịn được nữa!
Tiêu Nguyên Phong hét lớn một tiếng, rút binh khí ra.
Đại điện trung quân vang lên tiếng gầm giận dữ, lập tức khiến vô số sĩ quan chú ý, tưởng rằng có người ám sát chủ soái, một đoàn sĩ quan rất nhanh vây lại đây.
Tiêu Nguyên Phong trợn mắt nhìn, tay rút trường kiếm ra, 1 cổ khí thế cường đại bức thẳng tới Chung Chính.
Nhưng, Chung Chính mặt không đổi sắc, đối với sát ý của Tiêu Nguyên Phong dường như không hề phát hiện vậy, vẫn giữ vẻ phong đạm khinh vân nhìn Tiêu Vong.
- Dừng tay!
Tiêu Vong quát mắng một tiếng.
- Phụ soái!
Tiêu Nguyên Phong nổi giận mặt đỏ thẫm.
- Hai quân giao chiến, không chém sứ giả tới, thu hồi kiếm của ngươi lại!
Tiêu Vong quát mắng nói.
- Ai!
Tiêu Nguyên Phong hung hăng ai thán một tiếng, mang theo vẻ miễn cưỡng thu hồi trường kiếm.
Chung Chính cười nhìn Tiêu Vong.
Mà lúc Tiêu Vong nhìn về phía Chung Chính, hình như nhìn xuyên qua Chung Chính thấy được Thủy Kính trong Vũ Phiến Thành. Thủy Kính phe phẩy quạt lông đứng ở trước mặt.
Đúng vậy, sứ giả là đại biểu cho chủ soái một bên.
Hiện tại là Thủy Kính thử xem Tiêu Vong có nổi giận hay không, ngươi là mặc hay không mặc?
Thủy Kính phải chọc giận Tiêu Vong, càng giận càng tốt, nếu như không mặc, vậy mục đích Thủy Kính cũng đã đạt tới, chứng minh Tiêu Vong vô cùng cố chấp này, rốt cục bị chọc giận. Rốt cục có sơ hở.
Nhưng, Tiêu Vong có mặc không?
Tiêu Nguyên Phong giận dữ trừng mắt Chung Chính, sĩ quan vây quanh cũng từng người ngó vào cửa, từng người lo lắng nhìn về phía Tiêu Vong.
- Màu phấn hồng? Ha ha, Nguyên Phong, thay quần áo cho ta!
Tiêu Vong cười nói.
- Phụ soái............!
Tiêu Nguyên Phong khó tin kêu lên.
- Chủ soái.....................!
Các sĩ quan cũng kêu lên.
- Thay quần áo!
Tiêu Vong trừng mắt với Tiêu Nguyên Phong.
- Phụ soái! Vâng!
Tiêu Nguyên Phong tiếp nhận váy dài màu phấn hồng, trong mắt trào ra nước mắt nhục nhã.
Váy dài rộng thùng thình, Tiêu Nguyên Phong chậm rãi mặc vào cho nghĩa phụ mình, Tiêu Vong vẻ mặt không thay đổi, Tiêu Nguyên Phong cũng cắn chặt răng, cố nén không cho nước mắt nhục nhã rơi xuống.
- Chủ soái...................!
Tất cả sĩ quan đều quỳ xuống, chủ soái hổ thẹn, những sĩ quan này cũng đều cảm thấy nhục nhã, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Nhìn Tiêu Vong từ từ mặc váy hồng mặc xong, tất cả tướng lãnh đã nghẹn không bật lên thành tiếng. Tiêu Vong đi đến trước mặt Chung Chính, xoay hai vòng nói với Chung Chính:
- Thay ta trở về cảm ơn chủ soái ngươi!
Chung Chính nhíu mày nhìn Tiêu Vong, cuối cùng gật mạnh đầu nói:
- Ta sẽ chuyển lời tới chủ soái!
Chung Chính rời khỏi đại điện, trong lúc rời khỏi đại điện, trừ Tiêu Vong ra, ánh mắt mọi người đều tràn ngập hung ác và tức giận, hình như hận không thể ăn tươi nuốt sống Chung Chính vậy.
Chung Chính rút lui, Tiêu Vong hít sâu một hơi.
- Tốt lắm, các ngươi lui ra đi!
Tiêu Vong nói.
- Vâng!
Mang theo nước mắt nhục nhã, chúng tướng nhao nhao thối lui.
- Phụ soái!
Tiêu Nguyên Phong quỳ xuống đất khuất nhục nói.
Nhẹ nhàng cởi váy dài phấn hồng ra, cẩn thận thu vào trong hòm.
- Phụ soái, vì sao không cho ta giết hắn, tên tiểu nhân này, tiểu nhân!
Tiêu Nguyên Phong xấu hổ giận dữ nói.
- Đại trượng phu co được dãn được, chỉ là mặc một bộ quần áo mà thôi!
Tiêu Vong nói, nhưng mà trong giọng điệu Tiêu Vong còn hiện lên vẻ tức giận.
- Nhưng, nhưng mà cứ như vậy, uy tín của phụ soái người...!
Tiêu Nguyên Phong xấu hổ lo lắng nói.
- Uy tín? Ha ha, vừa rồi chủ soái hổ thẹn, sĩ quan đều lửa giận xông lên tận trời a, vừa rồi ta còn muốn cảm tạ Thủy Kính, cứ như vậy, một khi quân ta xung phong liều chết đánh Vũ Phiến Thành, cổ xấu hổ và giận dữ này nhất định sẽ khiến quân ta dũng mãnh vô cùng, trở nên không thể địch nổi, cho dù quân đội Triệu Sở Hướng so ra cũng kém hơn.
Tiêu Vong nói.
- Phụ soái, ngươi chuẩn bị động binh đối phó Vũ Phiến Thành?
Xấu hổ và giận dữ lúc trước của Tiêu Nguyên Phong chợt tắt, vui vẻ nói.
- Không vội, ta còn đang đợi, đợi mười năm, chờ cơ hội lần này, chờ cơ hội lần này đến, quân ta sẽ thuận thế đánh hạ Vũ Phiến Thành. Mười năm chịu khổ, cuối cùng cũng phải phân ra thắng bại!
Tiêu Vong trầm giọng nói.
- Vâng!
Tiêu Nguyên Phong kích động hét lớn một tiếng.
Chung Chính về tới Vũ Phiến Thành.
Vũ Phiến Thành, Thành chủ phủ. Chủ soái là Thủy Kính, nhưng ngồi trên soái chủ lại là Chung Sơn.
Không ngờ giờ phút này Chung Sơn lại chạy tới Vũ Phiến Thành.
Chung Chính đem tất cả mọi chuyện trong đại điện Tiêu Vong nói cho mọi người một lần.
- Tiêu Vong này, không ngờ nén giận được như vậy?
Triệu Sở Hướng nhíu mày nói.
- Nén được giận? Phần lễ này của bệ hạ, Tiêu Vong làm sao có thể nén giận được? Hắn biểu hiện bình thản, nhưng trong lòng khẳng định đang rất giận dữ.
Thủy Kính phe phẩy quạt lông cười nói.
- Nhưng Tiêu Vong không ra thì làm sao đây?
Triệu Sở Hướng nhíu mày nói.
- Đúng vậy, mặc dù Tiêu Vong có tức giận, nhưng ta thấy hắn rất biết nhẫn nhịn, cho dù có bị tức giận hơn nữa, cũng sẽ giữ được bình tĩnh, cũng sẽ không mất đi phán đoán.
Chung Chính nhíu mày nói.
- Kế sách bệ hạ thiết kế, cho tới bây giờ đều là liên hoàn kế, sao lại như vậy là hết chứ?
Thủy Kính nhìn về phía Chung Sơn.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Chung Sơn.
- Mười năm, mười năm cũng sắp mài sạch nhuệ khí của Tiêu Vong rồi, ta từ triều đô tới đây, chính là vì giờ khắc này!
Chung Sơn gật gật đầu nói.
- Bệ hạ, bước tiếp theo phải làm như thế nào?
Thủy Kính hỏi.
- Biết mấy năm nay Thi tiên sinh làm gì không?
Chung Sơn cười nói.
Mọi người suy tư, Thủy Kính bỗng nhiên ánh mắt sáng lên.
- Bệ hạ, ngài nói là Vũ Phiến Thành chúng ta liền cùng với Âm Thi Đế triều?
Thủy Kính lập tức đoán được nguyên nhân nói.
- Phụ hoàng, Thi tiên sinh đánh hạ Âm Thi Đế triều?
Chung Chính ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Khó trách Dịch Diễn tiên sinh luôn không cho chúng ta đi quản Âm Thi Đế triều, thì ra bệ hạ đã sớm có tính toán rồi! Nhưng bệ hạ, Âm Thi Đế triều giáp cũng không liền chúng ta và Thiên Mạch Đế triều, cách Đồ Long Thành xa hơn!
Triệu Sở Hướng cũng hiện lên vẻ nghi hoặc.
- Âm Thi Đế triều lập tức sẽ xuất binh, tấn công những thành trí phía sau Vũ Phiến Thành.
Thủy Kính lập tức đoán được đại khái.
- Âm Thi Đế triều công giết phía sau chúng ta?
Triệu Sở Hướng mày nhướng lên.
Ba tháng sau, Đồ Long Thành, Thành chủ phủ.
- Phụ soái, bắt đầu rồi, Âm Thi Đế triều nhận được thư tín của chúng ta, đã bắt đầu xuất binh, đã bắt đầu đánh giết những thành trì ở gần!
Tiêu Nguyên Phong vô cùng ngạc nhiên vui mừng nhảy vào đại điện khoe.
- Tốt!
Tiêu Vong trong mắt lệ khí lóe lên một cái.
- Phụ soái, chúng ta khi nào xuất binh đánh Vũ Phiến Thành? Các tướng sĩ kia càng ngày càng giận dữ rồi!
Tiêu Nguyên Phong lập tức nói.
- Còn chưa phải lúc, chờ một chút!
Tiêu Vong trầm giọng nói.
- Nhưng............!
Tiêu Nguyên Phong mày nhăn lại.
- An tâm một chút, chớ có nóng vội, an tâm một chút, chớ có nóng vội, càng lúc quan trọng, càng phải bình tĩnh, không thể loạn!
Tiêu Vong trầm giọng nói.
- Vâng!
Tiêu Nguyên Phong gật gật đầu.
- Tái thám, phải phái ra nhiều hơn gấp đôi, không, gấp đôi trinh sát, tái thám!
- Vâng!
- - - - - oOo- - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.