Quyển 11 - Chương 107: Sắc Không gặp Tử Tiêu cung
Quan Kỳ
17/01/2015
Trong cánh cửa Thiên giới!
Một đường đại đạo màu lam, bên trên có một dòng sông lớn chảy cuồn cuộn. Hơi nước bá đạo tản ra thiên địa.
Một đường đại đạo màu vàng, bên trên bốc lên ngọn lửa khủng bố, dẫn ngọn lửa thiên địa càng thêm hùng tráng.
Hai đường đại đạo. Va chạm với nhau không ngừng nổ vang.
Một là đại đạo thủy tính của Thánh nhân Giang Vũ.
Một là đại đạo hỏa tính của Đông Hoàng Thái Nhất, ngày chí dương, dẫn lửa toàn thiên hạ.
Hắc động bao phủ chỗ hai người va chạm, trong hư không, một hắc động đường kính trăm vạn dặm, cắn nuốt tất cả lực lượng xung quanh, bên cạnh hắc động, không gian vỡ nát điên cuồng đong đưa.
- Oanh...............!
Hắc động lại lần nữa bành trướng gấp mười, hai đường đại đạo xen kẽ hắc động ầm ầm va chạm chấn khai.
Chiến đấu giữa Đông Hoàng Thái Nhất và Thánh nhân Giang Vũ hơi hơi dừng lại.
Hoàng bào bên người Thái Nhất hơi hơi vỡ nát, Giang Vũ tóc cũng hơi rối bù.
Trong mắt Thái Nhất tràn ngập hung ác, nhưng từ một màn vừa rồi mà xem, Thái Nhất chỉ hơi rơi xuống hạ phong mà thôi.
Giang Vũ ngẩng đầu, nhìn về thiên địa Tế Đàn phía xa xa.
Đó là một Sinh Vị thiên địa Tế Đàn. Mặt trên đứng một người bộ dạng giống Thái Nhất như đúc, chỉ là mặc một thân Đế Vương bào. Ánh mắt cũng có một cỗ Đế Vương khí mà Thái Nhất không có.
- Năm đó, Đế Tuấn bị Thiên Số tiêu diệt, không ngờ ngươi không tiếc hao tổn bản thân, lại phân thần, vừa rồi người từ bên trong cơ thể ngươi toát ra là Đế Tuấn mới sao?
Giang Vũ trầm giọng nói.
- Đúng thì thế nào?
Thái Nhất trầm giọng nói.
- Đáng tiếc, vốn ngươi còn có thể cùng ta chiến một trận, nhưng ngươi phân thần bị hao tổn, ngươi cho rằng ngươi bây giờ là đối thủ của ta sao? Ta chỉ vẻn vẹn điều động một chút xíu thiên hạ đại thế lực, ngươi đã không địch lại, Tổ Tiên, cuối cùng chỉ là Tổ Tiên, nơi này dù sao cũng không phải vận triều của ngươi. Ngươi là vĩnh viễn đánh không lại ta! Giang Vũ vô cùng tự hào nói.
- A, phải không?
Đông Hoàng Thái Nhất cười lạnh nói.
Trong hai mắt Thái Nhất bắn ra từng tia lửa, giống như một loại đồng thuật kỳ lạ vậy, thông qua loại đồng thuật này, Thái Nhất có thể nhìn thấy vẻ mặt Giang Vũ.
Giang Vũ nhìn chằm chằm Thái Nhất, sắc mặt cũng cực kỳ âm trầm.
Vừa rồi mới chiến đấu tại sao phảidừng lại? Phóng cho Đông Hoàng Thái Nhất một con đường sống? Giang Vũ hiển nhiên không có hảo tâm như vậy. Đó là bởi vì, trong lúc chiến đấu, Giang Vũ chợt phát hiện một chuyện làm cho người ta sợ hãi.
Vận số! Vận số của mình đang lấy tốc độ khủng khiếp giảm bớt!
Vận số giảm bớt? Vô duyên vô cớ giảm bớt?
Giang Vũ sắc mặt đột biến, theo lý thuyết, vận số của Thánh nhân là Thiên Số ban cho, hẳn là kéo dài vô tận mới đúng. Mất đi bao nhiêu, Thiên Số đều tận lực bổ sung cho mình.
Nhưng mà, giờ khắc này, Giang Vũ vận số không được thượng thiên bổ sung, nguyên nhân có lẽ là ở trong cửa Thiên giới này, sáng lập một trận quyết đấu sinh tử, Thiên Số cũng ngầm cho phép công bình, cho nên mới không bổ sung.
Không bổ sung không coi vào đâu, nhưng mà vận số của mình sao lại xói mòn nhanh như vậy?
Vận số là cái gì? Dưới vận số Thiên Số, đúng là Mệnh. Mỗi người đều có vận số từng người, chỉ là vấn đề bao nhiêu, chỉ khi nào vận số hết, người này nhất định phải chết, thượng thiên đều vứt bỏ.
Chết kiều nàyđều bá đạo hơn so với bất kỳ kiểu chết nào.
Người chết kiểu khác, sau khi chết, có thể vận số chưa hết, còn có thể sống lại, chuyển thế, luân hồi, có thể hóa quỷ, nhưng mà đáng giận nhất là khí số không còn, vậy mọi chuyện coi như xong.
Thánh nhân tự nhiên cũng sợ vận số biến mất. Vận số biến mất, thật giống như có một cánh tay vô hình siết cổ của Giang Vũ.
Lúc này còn thể hiện, thể hiện thì được cái gì?
Kinh hãi ứa ra một thân mồ hôi, Giang Vũ lập tức đình chỉ chiến đấu. Giang Vũ muốn tìm ra nguyên nhân.
Đối diện Đông Hoàng Thái Nhất cười lạnh nhìn Giang Vũ.
Trong lòng Giang Vũ càng ngày càng bất an, rốt cuộc sao lại thế này?
Bản năng Giang Vũ hơi hơi bấm tính một cái.
- Vù!
Đột nhiên ngẩng đầu một cái, Giang Vũ nhìn về phía thiên địa Tế Đàn bên kia, bên kia Đế Tuấn đang đứng ở trên thiên địa Tế Đàn.
- Là hắn!
Giang Vũ lập tức phát hiện mấu chốt.
- Vù!
Giang Vũ đề phòng bay vào trời cao, cùng Đế Tuấn đứng ở một mặt phẳng. Đông Hoàng Thái Nhất tự nhiên cũng bay đến gần.
Giang Vũ kinh nghi bất định nhìn Đế Tuấn, sao lại thế này?
Thời điểm Đông Hoàng Thái Nhất cười lạnh, hai mắt Đế Tuấn đột nhiên mở ra.
- Thình thịch...............!
Chỉ vẻn vẹn một ánh mắt, hư không trước mặt ầm một tiếng chấn động lên, khí tức mênh mông từ trong cơ thể Đế Tuấn dâng lên, trùng trùng điệp điệp, toàn bộ cánh cửa Thiên giới đều nổi lên cuồng phong.
- Đương, đương!...
361 cái Đông Hoàng Chung cùng lúc vang lên.
Đế Tuấn khí thế cường đại, hiển lộ ra hết không thể nghi ngờ.
Khí thế kia quá mạnh mẽ, Giang Vũ phát hiện, mình là thân thể Thánh nhân dưới tình huống không điều động thiên địa đại thế lực cũng xa xa không bằng. Lực lượng này, còn đang kéo lên, càng ngày càng mạnh.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại mạnh như vậy?
Giang Vũ kinh ngạc nói.
Đột nhiên, Giang Vũ nht cúi đầu, nhìn về phía đại trận phía dưới che phủ toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu kia, trong mắt lóe lên có một cỗ không thể tin.
- Ngươi, ngươi thành công?
Giang Vũ kinh ngạc nói.
- Ngươi cũng biết?
Thái Nhất trầm giọng nói.
- Đúng là như vậy? Truyền thuyết là thật? Năm đó ngươi triệu tập Trận Pháp Đại sư thiên hạ chế trận, cuối cùng toàn bộ Trận Pháp Đại sư bị ngươi xử tử, thì ra là sự thật, đại trận nghịch thiên này thật sự bị sáng chế ra? Rút ra lực lượng từ người bị thường và người chết?
Giang Vũ bộ mặt cực độ vặn vẹo nói.
Thái Nhất lạnh lùng cười nói:
- Ngươi đúng là học thức uyên bác, ngươi đoán không sai, 800 vạn Trận Pháp Đại sư cùng sáng chế ra đại trận Mộ, bên trong Mộ, chỉ cần có người bị thương, có người bị chết, lực lượng của bọn họ cũng sẽ bị rút ra tụ tới người tại trận nguyên, cũng chính là toàn bộ hội tụ đến trên người của Đế Tuấn.
- Quả nhiên là thật sự!
Thanh âm của Giang Vũ có chút hoảng sợ nói.
- Ngươi có thể điều động thiên địa đại thế lực, Đế Tuấn có thể rút ra tất cả lực lượng của cường giả đã chết, nên biết rằng, toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu có vạn vạn ức sinh linh, Tử Tiêu cung hiện, vô tận tu giả tiến tới, tiên nhân vô số, Tổ Tiên cũng là số lượng khổng lồ. Giang Vũ, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!
Đông Hoàng Thái Nhất thanh âm lạnh lùng.
Đế Tuấn hợp thời nhìn về phía Giang Vũ, Đế Vương uy ập vào mặt, hư không trên đỉnh đầu tự thành mây mù, 9 con Kim Long tại màu vàng không ngừng rít gào trong mây mù, mà phương hướng giận dữ là Giang Vũ!
- A!
Một chốc kia, lông tơ toàn thân Giang Vũ cũng dựng đứng lên. Đại trận nghịch thiên bị sáng tạo ra? Lại còn chuyên môn đối phó mình?
Kinh sợ, Giang Vũ cũng không dám giữ lại nữa, cũng không quản lần này qua đi, bị thương nặng bao nhiêu, hiện tại chỉ có dùng hết toàn lực, bởi vì Đế Tuấn càng ngày càng mạnh, người phía dưới chết cũng quá nhanh đi.
Về phần Tử Tiêu cung, tự nhiên Giang Vũ đã không còn chút ý niệm trong đầu nào nữa.
Nhún chân một cái, chân đạp một thiên địa Tế Đàn màu lam to lớn, xung quanh đầy tạp khí màu đen, Thánh nhân cũng không giữ lại nữa.
Lật tay một trảo. Bốn phía thiên địa tối sầm lại, rất nhiều tinh tú bị rút ra vô số lực lượng, đột nhiên ảm đạm xuống.
Thiên địa đại thế lực!
- Hừ!
Đế Tuấn hừ lạnh một tiếng. Khí thế toàn thân tăng vọt.
Trận chiến kinh thiên theo một tiếng nổ vang thật lớn hoàn toàn bắt đầu.
Oanh...............!
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Phương đông bốn đại bộ Châu, Đại Tần.
Doanh ngừng hội triều, mang theo quần thần đi tới quảng trường Triều Thiên Điện.
Đứng ở trên quảng trường Triều Thiên Điện, Doanh nhìn chằm chằm bầu trời hướng tây nam.
Tuy rằng cách rất xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một thái dương nhỏ vắt ngang bầu trời.
Chỗ mặt trời kia, vô tận lực lượng nóng bức tụ tới, tinh không xung quanh ảm đạm, uy hiếp mạnh mẽ từ chỗ xa xôi kia truyền đến.
Doanh hít một hơi thật sâu, trong mắt lóe lên vẻ âm trầm.
Phía sau Doanh, Quỷ Cốc Tử một thân hắc bào tái hiện.
- Thiên Đế, là Đông Hoàng và Giang Vũ. Mục đích của Đông Hoàng Thái Nhất, thì ra cũng không phải Tử Tiêu cung, hoặc là nói không chỉ có Tử Tiêu cung!
Quỷ Cốc Tử cảm thán nói.
- Là ta xem thường Thái Nhất.
Doanh trịnh trọng nói.
- Thái Nhất, dù sao cũng là một thế hệ Thiên Đế thời kỳ thượng cổ, Thiên Đế Yêu tộc không thể khinh thường a. Ta nghĩ, không chỉ có chúng ta, những người khác cũng không nghĩ tới Thái Nhất lớn gan như vậy, lại muốn một mình đồ Thánh, một mình đồ Thánh a!
Quỷ Cốc Tử hít một hơi thật sâu nói.
- Thiên Đế, ngươi xem kết quả này sẽ thế nào?
Một bên Lữ Bất Vi cau mày nói.
- Kết quả? Im lặng chờ đi!
Doanh thản nhiên nói.
- Vâng!
Mọi người ứng tiếng nói.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Nam Chiêm Bộ Châu, trong đại trận Mộ.
Đại trận này đúng là quá bá đạo, mọi người mất hết lý trí chém giết, chết kiểu này nhanh vô cùng.
Ít nhất, chỉ trong thời gian ba ngày, phàm nhân đã chết không còn mấy.
Mọi người đều mất lý trí, chém giết lẫn nhau, thành trì trong một ngày liền diệt.
Phàm nhân thân thể yếu ớt, chết cực nhanh, tu giả cũng không xê xích nhiều, tu giả mất lý trí chém giết lẫn nhau, chết cũng rất nhanh.
Ba ngày, ba ngày toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu gần như biến thành tử Châu. Vạn vạn ức sinh linh, diệt, diệt, diệt!
Tử Tiêu cung vẫn đang ở chỗ cũ. Khoảnh khắc chiến đấu không có chút ngừng lại.
Di Thiên Thánh nhân núp ở một bên, nhìn cường giả không ngừng điêu linh, trong lòng cũng không khỏi co giật, danh tác của ngươi bày trận đúng là quá kinh khủng.
62 tên Tổ Tiên, 62 tên a, toàn bộ ngã xuống, không còn một mống.
Cổ Tiên, Đại Tiên lại chết vô số kể.
Giờ phút này, bốn phía Tử Tiêu cung chỉ còn khoảng hai mươi người chém giết với nhau. Cũng gần như đèn hết dầu.
Di Thiên Thánh nhân cũng đã thử lao ra một lần, thời điểm rời khỏi Tử Tiêu cung, không ngờ bị đóa hoa sen tràn ngập hạo nhiên chính khí phía dưới kia công kích, mà khi đó, vừa vặn lại có một đám cường giả bay tới, Di Thiên Thánh nhân mất một chút thủ đoạn, mới đánh gục bọn họ, nhưng tạm thời không chủ ý đánh lên Tử Tiêu cung. Mà lại ẩn núp một bên.
Không nói nơi này cường giả không ngừng bay tới, chỉ một chốc kia, không ngờ Di Thiên cảm thấy, hoa sen này dường như cấu kết toàn bộ đại trận, mạnh mẽ phá mở đóa hoa sen này, rất có thể sẽ bị lực lượng mênh mông của toàn bộ đại trận đánh trả.
Di Thiên có thể sống tới ngày nay, đó là bởi vì hắn là một người cẩn thận, bởi vậy, Di Thiên tiếp tục chờ, chuẩn bị chờ một chút.
Mà trong lúc chờ này, rốt cục Di Thiên thấy được một thân ảnh màu trắng quỷ dị.
Thân ảnh kia nói là quỷ dị, bởi vì hắn không bị đại trận quấy nhiễu, lý trí, vô cùng thanh tỉnh. Một thân áo bào trắng, trên người phóng ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, đó là đại địa long mạch khí, cùng đại trận này âm thầm tương hợp.
Di Thiên Thánh nhân đồng tử co rụt lại, sau khi cẩn thận che giấu, gắt gao nhìn chằm chằm người nọ.
Người nọ tự nhiên là Sắc Không bôn ba mà đến.
Sắc Không là người đầu tiên đến. Đứng ở cách đó không xa, đầy mặt tham lam nhìn Tử Tiêu cung nổi trên trời cao!
Một đường đại đạo màu lam, bên trên có một dòng sông lớn chảy cuồn cuộn. Hơi nước bá đạo tản ra thiên địa.
Một đường đại đạo màu vàng, bên trên bốc lên ngọn lửa khủng bố, dẫn ngọn lửa thiên địa càng thêm hùng tráng.
Hai đường đại đạo. Va chạm với nhau không ngừng nổ vang.
Một là đại đạo thủy tính của Thánh nhân Giang Vũ.
Một là đại đạo hỏa tính của Đông Hoàng Thái Nhất, ngày chí dương, dẫn lửa toàn thiên hạ.
Hắc động bao phủ chỗ hai người va chạm, trong hư không, một hắc động đường kính trăm vạn dặm, cắn nuốt tất cả lực lượng xung quanh, bên cạnh hắc động, không gian vỡ nát điên cuồng đong đưa.
- Oanh...............!
Hắc động lại lần nữa bành trướng gấp mười, hai đường đại đạo xen kẽ hắc động ầm ầm va chạm chấn khai.
Chiến đấu giữa Đông Hoàng Thái Nhất và Thánh nhân Giang Vũ hơi hơi dừng lại.
Hoàng bào bên người Thái Nhất hơi hơi vỡ nát, Giang Vũ tóc cũng hơi rối bù.
Trong mắt Thái Nhất tràn ngập hung ác, nhưng từ một màn vừa rồi mà xem, Thái Nhất chỉ hơi rơi xuống hạ phong mà thôi.
Giang Vũ ngẩng đầu, nhìn về thiên địa Tế Đàn phía xa xa.
Đó là một Sinh Vị thiên địa Tế Đàn. Mặt trên đứng một người bộ dạng giống Thái Nhất như đúc, chỉ là mặc một thân Đế Vương bào. Ánh mắt cũng có một cỗ Đế Vương khí mà Thái Nhất không có.
- Năm đó, Đế Tuấn bị Thiên Số tiêu diệt, không ngờ ngươi không tiếc hao tổn bản thân, lại phân thần, vừa rồi người từ bên trong cơ thể ngươi toát ra là Đế Tuấn mới sao?
Giang Vũ trầm giọng nói.
- Đúng thì thế nào?
Thái Nhất trầm giọng nói.
- Đáng tiếc, vốn ngươi còn có thể cùng ta chiến một trận, nhưng ngươi phân thần bị hao tổn, ngươi cho rằng ngươi bây giờ là đối thủ của ta sao? Ta chỉ vẻn vẹn điều động một chút xíu thiên hạ đại thế lực, ngươi đã không địch lại, Tổ Tiên, cuối cùng chỉ là Tổ Tiên, nơi này dù sao cũng không phải vận triều của ngươi. Ngươi là vĩnh viễn đánh không lại ta! Giang Vũ vô cùng tự hào nói.
- A, phải không?
Đông Hoàng Thái Nhất cười lạnh nói.
Trong hai mắt Thái Nhất bắn ra từng tia lửa, giống như một loại đồng thuật kỳ lạ vậy, thông qua loại đồng thuật này, Thái Nhất có thể nhìn thấy vẻ mặt Giang Vũ.
Giang Vũ nhìn chằm chằm Thái Nhất, sắc mặt cũng cực kỳ âm trầm.
Vừa rồi mới chiến đấu tại sao phảidừng lại? Phóng cho Đông Hoàng Thái Nhất một con đường sống? Giang Vũ hiển nhiên không có hảo tâm như vậy. Đó là bởi vì, trong lúc chiến đấu, Giang Vũ chợt phát hiện một chuyện làm cho người ta sợ hãi.
Vận số! Vận số của mình đang lấy tốc độ khủng khiếp giảm bớt!
Vận số giảm bớt? Vô duyên vô cớ giảm bớt?
Giang Vũ sắc mặt đột biến, theo lý thuyết, vận số của Thánh nhân là Thiên Số ban cho, hẳn là kéo dài vô tận mới đúng. Mất đi bao nhiêu, Thiên Số đều tận lực bổ sung cho mình.
Nhưng mà, giờ khắc này, Giang Vũ vận số không được thượng thiên bổ sung, nguyên nhân có lẽ là ở trong cửa Thiên giới này, sáng lập một trận quyết đấu sinh tử, Thiên Số cũng ngầm cho phép công bình, cho nên mới không bổ sung.
Không bổ sung không coi vào đâu, nhưng mà vận số của mình sao lại xói mòn nhanh như vậy?
Vận số là cái gì? Dưới vận số Thiên Số, đúng là Mệnh. Mỗi người đều có vận số từng người, chỉ là vấn đề bao nhiêu, chỉ khi nào vận số hết, người này nhất định phải chết, thượng thiên đều vứt bỏ.
Chết kiều nàyđều bá đạo hơn so với bất kỳ kiểu chết nào.
Người chết kiểu khác, sau khi chết, có thể vận số chưa hết, còn có thể sống lại, chuyển thế, luân hồi, có thể hóa quỷ, nhưng mà đáng giận nhất là khí số không còn, vậy mọi chuyện coi như xong.
Thánh nhân tự nhiên cũng sợ vận số biến mất. Vận số biến mất, thật giống như có một cánh tay vô hình siết cổ của Giang Vũ.
Lúc này còn thể hiện, thể hiện thì được cái gì?
Kinh hãi ứa ra một thân mồ hôi, Giang Vũ lập tức đình chỉ chiến đấu. Giang Vũ muốn tìm ra nguyên nhân.
Đối diện Đông Hoàng Thái Nhất cười lạnh nhìn Giang Vũ.
Trong lòng Giang Vũ càng ngày càng bất an, rốt cuộc sao lại thế này?
Bản năng Giang Vũ hơi hơi bấm tính một cái.
- Vù!
Đột nhiên ngẩng đầu một cái, Giang Vũ nhìn về phía thiên địa Tế Đàn bên kia, bên kia Đế Tuấn đang đứng ở trên thiên địa Tế Đàn.
- Là hắn!
Giang Vũ lập tức phát hiện mấu chốt.
- Vù!
Giang Vũ đề phòng bay vào trời cao, cùng Đế Tuấn đứng ở một mặt phẳng. Đông Hoàng Thái Nhất tự nhiên cũng bay đến gần.
Giang Vũ kinh nghi bất định nhìn Đế Tuấn, sao lại thế này?
Thời điểm Đông Hoàng Thái Nhất cười lạnh, hai mắt Đế Tuấn đột nhiên mở ra.
- Thình thịch...............!
Chỉ vẻn vẹn một ánh mắt, hư không trước mặt ầm một tiếng chấn động lên, khí tức mênh mông từ trong cơ thể Đế Tuấn dâng lên, trùng trùng điệp điệp, toàn bộ cánh cửa Thiên giới đều nổi lên cuồng phong.
- Đương, đương!...
361 cái Đông Hoàng Chung cùng lúc vang lên.
Đế Tuấn khí thế cường đại, hiển lộ ra hết không thể nghi ngờ.
Khí thế kia quá mạnh mẽ, Giang Vũ phát hiện, mình là thân thể Thánh nhân dưới tình huống không điều động thiên địa đại thế lực cũng xa xa không bằng. Lực lượng này, còn đang kéo lên, càng ngày càng mạnh.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại mạnh như vậy?
Giang Vũ kinh ngạc nói.
Đột nhiên, Giang Vũ nht cúi đầu, nhìn về phía đại trận phía dưới che phủ toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu kia, trong mắt lóe lên có một cỗ không thể tin.
- Ngươi, ngươi thành công?
Giang Vũ kinh ngạc nói.
- Ngươi cũng biết?
Thái Nhất trầm giọng nói.
- Đúng là như vậy? Truyền thuyết là thật? Năm đó ngươi triệu tập Trận Pháp Đại sư thiên hạ chế trận, cuối cùng toàn bộ Trận Pháp Đại sư bị ngươi xử tử, thì ra là sự thật, đại trận nghịch thiên này thật sự bị sáng chế ra? Rút ra lực lượng từ người bị thường và người chết?
Giang Vũ bộ mặt cực độ vặn vẹo nói.
Thái Nhất lạnh lùng cười nói:
- Ngươi đúng là học thức uyên bác, ngươi đoán không sai, 800 vạn Trận Pháp Đại sư cùng sáng chế ra đại trận Mộ, bên trong Mộ, chỉ cần có người bị thương, có người bị chết, lực lượng của bọn họ cũng sẽ bị rút ra tụ tới người tại trận nguyên, cũng chính là toàn bộ hội tụ đến trên người của Đế Tuấn.
- Quả nhiên là thật sự!
Thanh âm của Giang Vũ có chút hoảng sợ nói.
- Ngươi có thể điều động thiên địa đại thế lực, Đế Tuấn có thể rút ra tất cả lực lượng của cường giả đã chết, nên biết rằng, toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu có vạn vạn ức sinh linh, Tử Tiêu cung hiện, vô tận tu giả tiến tới, tiên nhân vô số, Tổ Tiên cũng là số lượng khổng lồ. Giang Vũ, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!
Đông Hoàng Thái Nhất thanh âm lạnh lùng.
Đế Tuấn hợp thời nhìn về phía Giang Vũ, Đế Vương uy ập vào mặt, hư không trên đỉnh đầu tự thành mây mù, 9 con Kim Long tại màu vàng không ngừng rít gào trong mây mù, mà phương hướng giận dữ là Giang Vũ!
- A!
Một chốc kia, lông tơ toàn thân Giang Vũ cũng dựng đứng lên. Đại trận nghịch thiên bị sáng tạo ra? Lại còn chuyên môn đối phó mình?
Kinh sợ, Giang Vũ cũng không dám giữ lại nữa, cũng không quản lần này qua đi, bị thương nặng bao nhiêu, hiện tại chỉ có dùng hết toàn lực, bởi vì Đế Tuấn càng ngày càng mạnh, người phía dưới chết cũng quá nhanh đi.
Về phần Tử Tiêu cung, tự nhiên Giang Vũ đã không còn chút ý niệm trong đầu nào nữa.
Nhún chân một cái, chân đạp một thiên địa Tế Đàn màu lam to lớn, xung quanh đầy tạp khí màu đen, Thánh nhân cũng không giữ lại nữa.
Lật tay một trảo. Bốn phía thiên địa tối sầm lại, rất nhiều tinh tú bị rút ra vô số lực lượng, đột nhiên ảm đạm xuống.
Thiên địa đại thế lực!
- Hừ!
Đế Tuấn hừ lạnh một tiếng. Khí thế toàn thân tăng vọt.
Trận chiến kinh thiên theo một tiếng nổ vang thật lớn hoàn toàn bắt đầu.
Oanh...............!
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Phương đông bốn đại bộ Châu, Đại Tần.
Doanh ngừng hội triều, mang theo quần thần đi tới quảng trường Triều Thiên Điện.
Đứng ở trên quảng trường Triều Thiên Điện, Doanh nhìn chằm chằm bầu trời hướng tây nam.
Tuy rằng cách rất xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một thái dương nhỏ vắt ngang bầu trời.
Chỗ mặt trời kia, vô tận lực lượng nóng bức tụ tới, tinh không xung quanh ảm đạm, uy hiếp mạnh mẽ từ chỗ xa xôi kia truyền đến.
Doanh hít một hơi thật sâu, trong mắt lóe lên vẻ âm trầm.
Phía sau Doanh, Quỷ Cốc Tử một thân hắc bào tái hiện.
- Thiên Đế, là Đông Hoàng và Giang Vũ. Mục đích của Đông Hoàng Thái Nhất, thì ra cũng không phải Tử Tiêu cung, hoặc là nói không chỉ có Tử Tiêu cung!
Quỷ Cốc Tử cảm thán nói.
- Là ta xem thường Thái Nhất.
Doanh trịnh trọng nói.
- Thái Nhất, dù sao cũng là một thế hệ Thiên Đế thời kỳ thượng cổ, Thiên Đế Yêu tộc không thể khinh thường a. Ta nghĩ, không chỉ có chúng ta, những người khác cũng không nghĩ tới Thái Nhất lớn gan như vậy, lại muốn một mình đồ Thánh, một mình đồ Thánh a!
Quỷ Cốc Tử hít một hơi thật sâu nói.
- Thiên Đế, ngươi xem kết quả này sẽ thế nào?
Một bên Lữ Bất Vi cau mày nói.
- Kết quả? Im lặng chờ đi!
Doanh thản nhiên nói.
- Vâng!
Mọi người ứng tiếng nói.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Nam Chiêm Bộ Châu, trong đại trận Mộ.
Đại trận này đúng là quá bá đạo, mọi người mất hết lý trí chém giết, chết kiểu này nhanh vô cùng.
Ít nhất, chỉ trong thời gian ba ngày, phàm nhân đã chết không còn mấy.
Mọi người đều mất lý trí, chém giết lẫn nhau, thành trì trong một ngày liền diệt.
Phàm nhân thân thể yếu ớt, chết cực nhanh, tu giả cũng không xê xích nhiều, tu giả mất lý trí chém giết lẫn nhau, chết cũng rất nhanh.
Ba ngày, ba ngày toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu gần như biến thành tử Châu. Vạn vạn ức sinh linh, diệt, diệt, diệt!
Tử Tiêu cung vẫn đang ở chỗ cũ. Khoảnh khắc chiến đấu không có chút ngừng lại.
Di Thiên Thánh nhân núp ở một bên, nhìn cường giả không ngừng điêu linh, trong lòng cũng không khỏi co giật, danh tác của ngươi bày trận đúng là quá kinh khủng.
62 tên Tổ Tiên, 62 tên a, toàn bộ ngã xuống, không còn một mống.
Cổ Tiên, Đại Tiên lại chết vô số kể.
Giờ phút này, bốn phía Tử Tiêu cung chỉ còn khoảng hai mươi người chém giết với nhau. Cũng gần như đèn hết dầu.
Di Thiên Thánh nhân cũng đã thử lao ra một lần, thời điểm rời khỏi Tử Tiêu cung, không ngờ bị đóa hoa sen tràn ngập hạo nhiên chính khí phía dưới kia công kích, mà khi đó, vừa vặn lại có một đám cường giả bay tới, Di Thiên Thánh nhân mất một chút thủ đoạn, mới đánh gục bọn họ, nhưng tạm thời không chủ ý đánh lên Tử Tiêu cung. Mà lại ẩn núp một bên.
Không nói nơi này cường giả không ngừng bay tới, chỉ một chốc kia, không ngờ Di Thiên cảm thấy, hoa sen này dường như cấu kết toàn bộ đại trận, mạnh mẽ phá mở đóa hoa sen này, rất có thể sẽ bị lực lượng mênh mông của toàn bộ đại trận đánh trả.
Di Thiên có thể sống tới ngày nay, đó là bởi vì hắn là một người cẩn thận, bởi vậy, Di Thiên tiếp tục chờ, chuẩn bị chờ một chút.
Mà trong lúc chờ này, rốt cục Di Thiên thấy được một thân ảnh màu trắng quỷ dị.
Thân ảnh kia nói là quỷ dị, bởi vì hắn không bị đại trận quấy nhiễu, lý trí, vô cùng thanh tỉnh. Một thân áo bào trắng, trên người phóng ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, đó là đại địa long mạch khí, cùng đại trận này âm thầm tương hợp.
Di Thiên Thánh nhân đồng tử co rụt lại, sau khi cẩn thận che giấu, gắt gao nhìn chằm chằm người nọ.
Người nọ tự nhiên là Sắc Không bôn ba mà đến.
Sắc Không là người đầu tiên đến. Đứng ở cách đó không xa, đầy mặt tham lam nhìn Tử Tiêu cung nổi trên trời cao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.