Quyển 8 - Chương 52: Tâm tư của Vong Trần
Quan Kỳ
14/08/2014
Tại Lăng Tiêu Thiên Đình, Đại Tranh Thiên triều! Hậu cung, trong sân viện tẩm cung của Cam Bảo Nhi!
Chung Sơn ngồi bên Bảo Nhi, trên bàn ngọc tinh xảo đặt một số món ăn. mọi người bốn phía đều lui ra ngoài.
Chung Sơn ngồi bên bàn ngọc, ngắm nhìn ánh trăng trên bầu trời, mày nhíu lại, dường như có tâm tư rất sâu đậm.
Hoàng hậu Cam Bảo Nhi châm một chung rượu ngon cho Chung Sơn.
- Lão gia! Thiên nhi đã đi tới chỗ Thập Cửu kia rồi à?
Cam Bảo Nhi nhìn Chung Sơn hỏi.
- Ừm! Hắn đi dò thử một phen, lát nữa trở về!
Chung Sơn gật gật đầu, khẽ thở dài.
- Ta biết tâm tư của lão gia, kỳ thật, năm đó tâm tính của các nghĩa tử như thế nào, nếu lão gia nghiên cứu cẩn thận, khẳng định đều có thể biết rõ, nhưng lão gia lại không chịu!
Bảo Nhi tựa vào vai Chung Sơn, nói.
- Lúc trước,vì muốn một quả ‘Phá Cấm Đan’, cho nên bồi dưỡng rất đông nghĩa tử, bồi dưỡng nghĩa tử đương nhiên hết sức tận tâm, ta xem chúng trở thành con cái ruột thịt! Trên đời đâu có phụ thân nào mong muốn con mình hư hỏng?
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Không! Là lão gia quá nặng tình cảm, xem bọn họ trở thành đứa con ruột thịt, mà nghĩ đến ngay từ đầu chỉ vì ‘Phá Cấm Đan’ mới thu dưỡng bọn họ, cho nên lòng mang áy náy, cho nên mới để mặc như thế, cưng chiều như thế! Nếu không phải vì tình cảm cha con, đối với bất kỳ hành động khác thường của bọn họ, lão gia sẽ luôn muốn đối xử tốt với họ sao? Tình cảm của lão gia chưa bao giờ xen vào ích lợi mà!
Bảo Nhi chu khóe miệng nói.
Nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc Bảo Nhi, Chung Sơn không có phản bác.
- Vậy lão gia nói xem, Thập Cửu hắn là phản bội thật sự, hay là giả phản bội với lão gia?
Bảo Nhi tò mò hỏi.
- Hết thảy đều có chuyển biến, hiện tại sao có thể phán đoán?
Chung Sơn lắc đầu cười nói.
- Lão gia lạnh lùng bình tĩnh hơn nhiều so với trước kia!
Bảo Nhi cười nói.
- Vậy à?
- Nếu là trước kia, khẳng định lão gia sẽ nghĩ những đứa con bảo bối kia là giả phản bội, hoặc là nói lão gia hy vọng bọn chúng giả dối phản bội. Mà hiện tại, lão gia lại bình tĩnh đứng ở lập trường trung lập, muốn phân tích tỉ mỉ, dường như muốn đánh một trận lớn để nhận chân sự thực!
Bảo Nhi dịu dàng nói.
- Một trận lớn? Đúng vậy! Một trận lớn này so ra phức tạp hơn nhiều, bởi vì chiến trường của trận đánh lớn này ở ngay trong lòng của ta!
Chung Sơn nói.
- Mặc kệ như thế nào, đều có chúng ta làm bạn với lão gia!
Bảo Nhi dịu dàng nắm tay Chung Sơn.
- Ừm!
Chung Sơn gật gật đầu.
Hai người nói chuyện với nhau, đợi tới hơn một canh giờ.
- Phụ thân!
Bên ngoài viện truyền đến tiếng của Chung Thiên.
Cam Bảo Nhi lập tức ngồi lại trên ghế, cùng Chung Sơn nhìn ra phía ngoài.
- Vào đi!
Chung Sơn nói.
Rất nhanh Chung Thiên cau mày đi vào trong viện, đứng ở phía trước bàn.
- Như thế nào?
- Tốt hơn là phụ thân quyết định đi!
Chung Thiên ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Sao?
- Khi Vong Trần đi vào Thương Ngô Viên, ngừng lại thời gian hai hô hấp ở cửa viện, sau khi tiến vào hắn ngừng thời gian ba hô hấp ở trong viện, tiếp đó mới bố trí phòng cho thuộc hạ, hắn trở về phòng của hắn trước kia!
Chung Thiên nói.
Chung Sơn gõ nhẹ lên mặt bàn, cẩn thận lắng nghe.
- Đến sau khi con đến tìm hắn, con gặp hắn ở trong viện, thuộc hạ hắn đều vây quanh lại. Tuy rằng con một lần ám chỉ muốn nói chuyện riêng, nhưng hắn không có tỏ vẻ gì, chỉ là ở trước mặt các thuộc hạ hoàn thành cuộc gặp lần này! Về phần nói chuyện, hắn nói rất cẩn thận, không có chút sơ hở, đều là lời nói khách sáo của một sứ giả nên nói!
Chung Thiên nói.
- Ừm!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Lão gia? Thế nào?
Bảo Nhi hỏi.
- Không thể nhìn ra! Ngày mai, muội, Chung Thiên, Chung Chính, cùng nhau ngầm nấp trong Trường Sinh Điện, bốn người chúng ta cùng nhìn xem thử ra sao!
Chung Sơn hít sâu một hơi nói.
Ngày thứ hai.
- Tuyên triều! Cho vời sứ giả Thái Tuế Thiên triều, vào Trường Sinh Điện yết kiến...
Một tiếng hô lớn, Vong Trần mang theo hai tên thuộc hạ đi vào Trường Sinh Điện.
Vong Trần một thân áo bào đỏ, chữ ‘Yêu’ ở mi tâm biến mất, nhiều thêm một vạch nhỏ màu đỏ, đó chính là biển máu của Vong Trần. Hai tên thuộc hạ phía sau đều mặc áo bào tro.
Ngay khoảnh khắc bước vào đại điện, Vong Trần hơi co rụt đồng tử lại.
Bởi vì toàn bộ trong Trường Sinh Điện chỉ có một người, chỉ có Chung Sơn cao cao tại thượng kia. Cả triều đình văn võ không thấy một người nào.
Nhưng, hai tên thuộc hạ phía sau Vong Trần lại quỷ dị nhìn thấy không phải hình ảnh như vậy, ở trong mắt bọn họ, hai bên đứng đầy bá quan văn võ như bình thường. Trong mắt sinh ra ảo giác, đồng thời chúng đứng ở cửa đại điện, không đi tới trước một bước.
Vong Trần đi vào bên trong, nhưng hai tên thuộc hạ lại quỷ dị ngừng lại, dường như Vong Trần đang đứng ở trước mặt chúng.
Vong Trần đi đến giữa đại điện, nhìn về phía Chung Sơn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Vong Trần khẽ mấp máy đôi môi, trong mắt chợt lóe sáng rồi tắt, mày nhăn lại, trên mặt phảng phất như hiện lên một chút áy náy. Đầu gối hắn hơi khụy xuống, dường như định quỳ xuống, thân mình khẽ lay động vài cái.
- Vong Trần? Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?
Chung Sơn trầm giọng hỏi.
Trong mắt Chung Sơn dường như cũng tỏa ra một tia chờ mong.
Vong Trần nhìn Chung Sơn, khẽ cắn môi, quay đầu nhìn lại hai gã thuộc hạ đã bị mê hoặc phía sau, trong mắt hình như dần dần hiện lên một quyết tâm.
Vong Trần xiết chặt nắm tay, lại lần nữa nhìn về phía Chung Sơn, thân hình hơi gấp khúc, dáng như thật sự sắp quỳ xuống, bỗng nhiên, Vong Trần co rụt đồng tử lại, nhướng mày lên như nghĩ đến chuyện gì rất trọng yếu.
Rồi ngẩng phắt đầu lên, Vong Trần hít vào một hơi thật sâu, cảm xúc trước đó trở thành hư không, nhìn Chung Sơn nói:
- Sứ giả Thái Tuế Thiên triều, Vong Trần, ra mắt Đại Tranh Thánh thượng!
Chung Sơn ngồi thẳng lại, nheo mắt nhìn Vong Trần.
- Ừm! Ngươi nói đi!
Chung Sơn nhìn chằm chằm vào Vong Trần.
- Thái Tuế và Đại Tranh, giữa hai triều có một chút ân oán, bản sứ thay mặt Thái Tuế Thánh thượng truyền lời: Thứ nhất, chúc mừng Đại Tranh Thiên triều thăng cấp thành công. Thứ hai, nguyện cùng với Đại Tranh biến chiến tranh thành tơ lụa, xóa sạch ân oán trước đây, nguyện cùng phân thiên hạ đất Thần Châu với Đại Tranh!
Vong Trần nói.
Cùng phân thiên hạ Thần Châu? Đại Tranh và Thái Tuế liên minh diệt Đại Tần? Chung Sơn lộ ra một tia cười lạnh.
- Phải không? Ngươi chính là thay mặt Khổng Liệt Thiên nói những lời này?
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Đúng! Bản sứ mang theo thành ý đến, hy vọng Đại Tranh Thánh thượng thận trọng đối đãi!
Vong Trần nói.
Nhìn chằm chằm vào Vong Trần một hồi lâu, rồi Chung Sơn hít vào một hơi thật sâu nói:
- Tiễn khách!
Chung Sơn lên tiếng từ chối Vong Trần.
Vong Trần nhìn Chung Sơn, tiếp đó chào theo quốc lễ một cái thật sâu, rồi quay mình mang theo thuộc hạ đi ra đại điện.
Từ đầu tới cuối, hai tên thuộc hạ nhìn thấy đều là cảnh tượng khác với Vong Trần.
Vong Trần rời đi, Chung Sơn nhìn vào một góc, đánh mắt ra hiệu.
- Thật đúng là, thời điểm muốn ta hỗ trợ nói chuyện dễ nghe như vậy, giúp xong vội vàng bảo ta rời đi!
Trong góc đại điện vang lên thanh âm một nữ nhân.
Là Huyễn Cơ, Huyễn Cơ nói rất lớn, đáng tiếc chỉ có Chung Sơn mới có thể nghe được. Chung Sơn quay đầu nhìn lại cũng không nói gì. Huyễn Cơ chu chu miệng, nhưng vẫn rời đi.
Mà lúc này, từ trong một góc Trường Sinh Điện khác, đi ra Bảo Nhi, Chung Thiên, Chung Chính.
- Lão gia?
Bảo Nhi nhíu mày hỏi.
- Ừm! Các ngươi thấy thế nào?
Chung Sơn nhìn về phía ba người.
Ba người đều hơi trầm tư.
- Chính nhi! Ngươi nói trước đi!
Chung Sơn nói.
- Dạ! Con cho rằng, Vong Trần đã không còn là Chung Thập Cửu, hoàn toàn bất kể thân tình! Vừa rồi phụ thân đã ám chỉ, cuộc đối thoại nơi này chỉ có hắn và phụ thân có thể nghe được, một lần đối đáp chân thành giữa cha con, còn có cái gì phải giấu giếm chứ? Là hắn vốn đã cắt đứt tình cảm, lòng dạ bất lương!
Chung Chính trầm giọng nói.
- Ừm! Thiên nhi! Ngươi nói đi!
Chung Sơn nhìn về phía Chung Thiên.
- Ý của con thật ra trái ngược với Chung Chính. Con có cảm giác hắn luôn luôn là Thập Cửu, hắn không hề thay đổi! Phụ thân còn nhớ Tiêu Vong chứ? Nghĩa tử của Tiêu Vong không phải là ví dụ tốt nhất sao? Lúc ấy khẳng định có nỗi khổ trong lòng, nhưng chờ đến lúc hắn trở về thì hết thảy đều đã muộn! Còn nữa, vừa rồi phụ thân hẳn cũng phát hiện dao động cảm xúc của Thập Cửu, hắn muốn quỳ xuống, muốn nói thẳng ra hết thảy với phụ thân, nhưng, dường như hắn nghĩ tới điều gì đó, hoặc là trên thân hắn còn có giám thị của Khổng Liệt Thiên, không thể ra mặt nhận cha con. Khoảnh khắc đó biểu hiện rất nhỏ, con nghĩ phụ thân hẳn cũng nhìn ra: hắn vẫn là Chung Thập Cửu!
Chung Thiên trả lời.
- Không! Chuyện của Tiêu Vong vốn cũng không nói rõ được gì, ngươi còn nhớ rõ Chung Địa chứ? Đồng dạng được tiên môn thu nhận sử dụng, nhưng cuối cùng vẫn là muốn giết phụ thân... Còn nữa, trước khi Anh Lan chết từng nhận được hai phong thư, một thư trong đó chính là thư của hắn muốn dẫn Anh Lan vào chỗ chết!
Chung Chính lắc đầu phản bác.
- Nội dung lá thư đó là muốn dẫn Anh Lan vào chỗ chết, nhưng khi đó Anh Lan vốn cũng không tin tưởng Vong Trần... Hẳn là lo lắng vấn đề này cho nên hắn muốn nói cũng không thể biểu đạt được vấn đề!
Chung Thiên lắc đầu.
Thời điểm hai Thái tử tranh luận lẫn nhau, Chung Sơn nhìn về phía Cam Bảo Nhi, hai Thái tử cũng ngưng tranh luận.
- Chung Thập Cửu trong trí nhớ ta, luôn luôn là một đứa nhỏ rất nghe lời, trước đây trong tu luyện ta luôn luôn rất xem trọng hắn. Lúc ấy hắn cũng là đứa con trai lão gia sủng ái nhất. Ta không biết, lão gia nghĩ sao?
Bảo Nhi hỏi.
Ba người cùng nhìn về phía Chung Sơn.
Hít vào một hơi thật sâu, Chung Sơn nhăn mặt nhíu mày nói:
- Ta sủng ái hắn nhất sao? Ha ha... Chung Thập Cửu này, ta có cảm giác hắn giống ta nhất, chỉ số thông minh, tình thương... ở trong chúng huynh đệ hắn là cao nhất. Bởi vì giống ta nhất, cho nên có thể hắn nắm bắt được cảm xúc của người khác. Chỉ đơn giản với biểu hiện vừa rồi, cũng không thể nói rõ được điều gì. Giống như ở Long Môn đại hội, không đến phút cuối cùng quyết không xuất ra con bài chưa lật... Hết thảy, cũng chỉ có thể làm tham khảo, về sau, lại xem tiếp đi!
- Dạ!
Hai Thái tử gật gật đầu.
Đợi hai Thái tử rời đi, Bảo Nhi nhẹ nhàng ôm vai Chung Sơn nói:
- Lão gia! Bất luận kẻ nào đều không trốn thoát ánh mắt của lão gia! Vong Trần này lão gia còn không nhìn ra được sao?
- Ta còn muốn nhìn kỹ xem, cứ theo dõi thêm một thời gian!
Chung Sơn vỗ vỗ mu bàn tay Bảo Nhi nói.
- Được rồi!
- - - - - - - - - - - -
Tại Âm phủ, trong Tĩnh Ba Trì.
Các trưởng lão Thiên gia ngồi trong đó, Thiên Hiểu Tử đứng ở trước mặt Thiên Thần Tử.
- Đại trưởng lão! Ngài định hỗ trợ bọn họ tìm ‘Thiên Lệnh’ sao? Phụ thân đã đi dương gian rồi!
Thiên Hiểu Tử nhíu mày hỏi.
- Thiên Cơ Tử? Hắn đã chết rồi!
Thiên Thần Tử lắc đầu nói.
- Đã chết? Ai giết?
Thiên Hiểu Tử biến sắc, hỏi.
Thiên Thần Tử nhìn thoáng qua Thiên Hiểu Tử, lắc đầu nói:
- Ngươi không phải đối thủ của hắn, ngươi không cần nghĩ tới!
- Nhưng...
Trong mắt Thiên Hiểu Tử đầy vẻ giận dữ.
- - - - - oOo- - - - -
Chung Sơn ngồi bên Bảo Nhi, trên bàn ngọc tinh xảo đặt một số món ăn. mọi người bốn phía đều lui ra ngoài.
Chung Sơn ngồi bên bàn ngọc, ngắm nhìn ánh trăng trên bầu trời, mày nhíu lại, dường như có tâm tư rất sâu đậm.
Hoàng hậu Cam Bảo Nhi châm một chung rượu ngon cho Chung Sơn.
- Lão gia! Thiên nhi đã đi tới chỗ Thập Cửu kia rồi à?
Cam Bảo Nhi nhìn Chung Sơn hỏi.
- Ừm! Hắn đi dò thử một phen, lát nữa trở về!
Chung Sơn gật gật đầu, khẽ thở dài.
- Ta biết tâm tư của lão gia, kỳ thật, năm đó tâm tính của các nghĩa tử như thế nào, nếu lão gia nghiên cứu cẩn thận, khẳng định đều có thể biết rõ, nhưng lão gia lại không chịu!
Bảo Nhi tựa vào vai Chung Sơn, nói.
- Lúc trước,vì muốn một quả ‘Phá Cấm Đan’, cho nên bồi dưỡng rất đông nghĩa tử, bồi dưỡng nghĩa tử đương nhiên hết sức tận tâm, ta xem chúng trở thành con cái ruột thịt! Trên đời đâu có phụ thân nào mong muốn con mình hư hỏng?
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Không! Là lão gia quá nặng tình cảm, xem bọn họ trở thành đứa con ruột thịt, mà nghĩ đến ngay từ đầu chỉ vì ‘Phá Cấm Đan’ mới thu dưỡng bọn họ, cho nên lòng mang áy náy, cho nên mới để mặc như thế, cưng chiều như thế! Nếu không phải vì tình cảm cha con, đối với bất kỳ hành động khác thường của bọn họ, lão gia sẽ luôn muốn đối xử tốt với họ sao? Tình cảm của lão gia chưa bao giờ xen vào ích lợi mà!
Bảo Nhi chu khóe miệng nói.
Nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc Bảo Nhi, Chung Sơn không có phản bác.
- Vậy lão gia nói xem, Thập Cửu hắn là phản bội thật sự, hay là giả phản bội với lão gia?
Bảo Nhi tò mò hỏi.
- Hết thảy đều có chuyển biến, hiện tại sao có thể phán đoán?
Chung Sơn lắc đầu cười nói.
- Lão gia lạnh lùng bình tĩnh hơn nhiều so với trước kia!
Bảo Nhi cười nói.
- Vậy à?
- Nếu là trước kia, khẳng định lão gia sẽ nghĩ những đứa con bảo bối kia là giả phản bội, hoặc là nói lão gia hy vọng bọn chúng giả dối phản bội. Mà hiện tại, lão gia lại bình tĩnh đứng ở lập trường trung lập, muốn phân tích tỉ mỉ, dường như muốn đánh một trận lớn để nhận chân sự thực!
Bảo Nhi dịu dàng nói.
- Một trận lớn? Đúng vậy! Một trận lớn này so ra phức tạp hơn nhiều, bởi vì chiến trường của trận đánh lớn này ở ngay trong lòng của ta!
Chung Sơn nói.
- Mặc kệ như thế nào, đều có chúng ta làm bạn với lão gia!
Bảo Nhi dịu dàng nắm tay Chung Sơn.
- Ừm!
Chung Sơn gật gật đầu.
Hai người nói chuyện với nhau, đợi tới hơn một canh giờ.
- Phụ thân!
Bên ngoài viện truyền đến tiếng của Chung Thiên.
Cam Bảo Nhi lập tức ngồi lại trên ghế, cùng Chung Sơn nhìn ra phía ngoài.
- Vào đi!
Chung Sơn nói.
Rất nhanh Chung Thiên cau mày đi vào trong viện, đứng ở phía trước bàn.
- Như thế nào?
- Tốt hơn là phụ thân quyết định đi!
Chung Thiên ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Sao?
- Khi Vong Trần đi vào Thương Ngô Viên, ngừng lại thời gian hai hô hấp ở cửa viện, sau khi tiến vào hắn ngừng thời gian ba hô hấp ở trong viện, tiếp đó mới bố trí phòng cho thuộc hạ, hắn trở về phòng của hắn trước kia!
Chung Thiên nói.
Chung Sơn gõ nhẹ lên mặt bàn, cẩn thận lắng nghe.
- Đến sau khi con đến tìm hắn, con gặp hắn ở trong viện, thuộc hạ hắn đều vây quanh lại. Tuy rằng con một lần ám chỉ muốn nói chuyện riêng, nhưng hắn không có tỏ vẻ gì, chỉ là ở trước mặt các thuộc hạ hoàn thành cuộc gặp lần này! Về phần nói chuyện, hắn nói rất cẩn thận, không có chút sơ hở, đều là lời nói khách sáo của một sứ giả nên nói!
Chung Thiên nói.
- Ừm!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Lão gia? Thế nào?
Bảo Nhi hỏi.
- Không thể nhìn ra! Ngày mai, muội, Chung Thiên, Chung Chính, cùng nhau ngầm nấp trong Trường Sinh Điện, bốn người chúng ta cùng nhìn xem thử ra sao!
Chung Sơn hít sâu một hơi nói.
Ngày thứ hai.
- Tuyên triều! Cho vời sứ giả Thái Tuế Thiên triều, vào Trường Sinh Điện yết kiến...
Một tiếng hô lớn, Vong Trần mang theo hai tên thuộc hạ đi vào Trường Sinh Điện.
Vong Trần một thân áo bào đỏ, chữ ‘Yêu’ ở mi tâm biến mất, nhiều thêm một vạch nhỏ màu đỏ, đó chính là biển máu của Vong Trần. Hai tên thuộc hạ phía sau đều mặc áo bào tro.
Ngay khoảnh khắc bước vào đại điện, Vong Trần hơi co rụt đồng tử lại.
Bởi vì toàn bộ trong Trường Sinh Điện chỉ có một người, chỉ có Chung Sơn cao cao tại thượng kia. Cả triều đình văn võ không thấy một người nào.
Nhưng, hai tên thuộc hạ phía sau Vong Trần lại quỷ dị nhìn thấy không phải hình ảnh như vậy, ở trong mắt bọn họ, hai bên đứng đầy bá quan văn võ như bình thường. Trong mắt sinh ra ảo giác, đồng thời chúng đứng ở cửa đại điện, không đi tới trước một bước.
Vong Trần đi vào bên trong, nhưng hai tên thuộc hạ lại quỷ dị ngừng lại, dường như Vong Trần đang đứng ở trước mặt chúng.
Vong Trần đi đến giữa đại điện, nhìn về phía Chung Sơn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Vong Trần khẽ mấp máy đôi môi, trong mắt chợt lóe sáng rồi tắt, mày nhăn lại, trên mặt phảng phất như hiện lên một chút áy náy. Đầu gối hắn hơi khụy xuống, dường như định quỳ xuống, thân mình khẽ lay động vài cái.
- Vong Trần? Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?
Chung Sơn trầm giọng hỏi.
Trong mắt Chung Sơn dường như cũng tỏa ra một tia chờ mong.
Vong Trần nhìn Chung Sơn, khẽ cắn môi, quay đầu nhìn lại hai gã thuộc hạ đã bị mê hoặc phía sau, trong mắt hình như dần dần hiện lên một quyết tâm.
Vong Trần xiết chặt nắm tay, lại lần nữa nhìn về phía Chung Sơn, thân hình hơi gấp khúc, dáng như thật sự sắp quỳ xuống, bỗng nhiên, Vong Trần co rụt đồng tử lại, nhướng mày lên như nghĩ đến chuyện gì rất trọng yếu.
Rồi ngẩng phắt đầu lên, Vong Trần hít vào một hơi thật sâu, cảm xúc trước đó trở thành hư không, nhìn Chung Sơn nói:
- Sứ giả Thái Tuế Thiên triều, Vong Trần, ra mắt Đại Tranh Thánh thượng!
Chung Sơn ngồi thẳng lại, nheo mắt nhìn Vong Trần.
- Ừm! Ngươi nói đi!
Chung Sơn nhìn chằm chằm vào Vong Trần.
- Thái Tuế và Đại Tranh, giữa hai triều có một chút ân oán, bản sứ thay mặt Thái Tuế Thánh thượng truyền lời: Thứ nhất, chúc mừng Đại Tranh Thiên triều thăng cấp thành công. Thứ hai, nguyện cùng với Đại Tranh biến chiến tranh thành tơ lụa, xóa sạch ân oán trước đây, nguyện cùng phân thiên hạ đất Thần Châu với Đại Tranh!
Vong Trần nói.
Cùng phân thiên hạ Thần Châu? Đại Tranh và Thái Tuế liên minh diệt Đại Tần? Chung Sơn lộ ra một tia cười lạnh.
- Phải không? Ngươi chính là thay mặt Khổng Liệt Thiên nói những lời này?
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Đúng! Bản sứ mang theo thành ý đến, hy vọng Đại Tranh Thánh thượng thận trọng đối đãi!
Vong Trần nói.
Nhìn chằm chằm vào Vong Trần một hồi lâu, rồi Chung Sơn hít vào một hơi thật sâu nói:
- Tiễn khách!
Chung Sơn lên tiếng từ chối Vong Trần.
Vong Trần nhìn Chung Sơn, tiếp đó chào theo quốc lễ một cái thật sâu, rồi quay mình mang theo thuộc hạ đi ra đại điện.
Từ đầu tới cuối, hai tên thuộc hạ nhìn thấy đều là cảnh tượng khác với Vong Trần.
Vong Trần rời đi, Chung Sơn nhìn vào một góc, đánh mắt ra hiệu.
- Thật đúng là, thời điểm muốn ta hỗ trợ nói chuyện dễ nghe như vậy, giúp xong vội vàng bảo ta rời đi!
Trong góc đại điện vang lên thanh âm một nữ nhân.
Là Huyễn Cơ, Huyễn Cơ nói rất lớn, đáng tiếc chỉ có Chung Sơn mới có thể nghe được. Chung Sơn quay đầu nhìn lại cũng không nói gì. Huyễn Cơ chu chu miệng, nhưng vẫn rời đi.
Mà lúc này, từ trong một góc Trường Sinh Điện khác, đi ra Bảo Nhi, Chung Thiên, Chung Chính.
- Lão gia?
Bảo Nhi nhíu mày hỏi.
- Ừm! Các ngươi thấy thế nào?
Chung Sơn nhìn về phía ba người.
Ba người đều hơi trầm tư.
- Chính nhi! Ngươi nói trước đi!
Chung Sơn nói.
- Dạ! Con cho rằng, Vong Trần đã không còn là Chung Thập Cửu, hoàn toàn bất kể thân tình! Vừa rồi phụ thân đã ám chỉ, cuộc đối thoại nơi này chỉ có hắn và phụ thân có thể nghe được, một lần đối đáp chân thành giữa cha con, còn có cái gì phải giấu giếm chứ? Là hắn vốn đã cắt đứt tình cảm, lòng dạ bất lương!
Chung Chính trầm giọng nói.
- Ừm! Thiên nhi! Ngươi nói đi!
Chung Sơn nhìn về phía Chung Thiên.
- Ý của con thật ra trái ngược với Chung Chính. Con có cảm giác hắn luôn luôn là Thập Cửu, hắn không hề thay đổi! Phụ thân còn nhớ Tiêu Vong chứ? Nghĩa tử của Tiêu Vong không phải là ví dụ tốt nhất sao? Lúc ấy khẳng định có nỗi khổ trong lòng, nhưng chờ đến lúc hắn trở về thì hết thảy đều đã muộn! Còn nữa, vừa rồi phụ thân hẳn cũng phát hiện dao động cảm xúc của Thập Cửu, hắn muốn quỳ xuống, muốn nói thẳng ra hết thảy với phụ thân, nhưng, dường như hắn nghĩ tới điều gì đó, hoặc là trên thân hắn còn có giám thị của Khổng Liệt Thiên, không thể ra mặt nhận cha con. Khoảnh khắc đó biểu hiện rất nhỏ, con nghĩ phụ thân hẳn cũng nhìn ra: hắn vẫn là Chung Thập Cửu!
Chung Thiên trả lời.
- Không! Chuyện của Tiêu Vong vốn cũng không nói rõ được gì, ngươi còn nhớ rõ Chung Địa chứ? Đồng dạng được tiên môn thu nhận sử dụng, nhưng cuối cùng vẫn là muốn giết phụ thân... Còn nữa, trước khi Anh Lan chết từng nhận được hai phong thư, một thư trong đó chính là thư của hắn muốn dẫn Anh Lan vào chỗ chết!
Chung Chính lắc đầu phản bác.
- Nội dung lá thư đó là muốn dẫn Anh Lan vào chỗ chết, nhưng khi đó Anh Lan vốn cũng không tin tưởng Vong Trần... Hẳn là lo lắng vấn đề này cho nên hắn muốn nói cũng không thể biểu đạt được vấn đề!
Chung Thiên lắc đầu.
Thời điểm hai Thái tử tranh luận lẫn nhau, Chung Sơn nhìn về phía Cam Bảo Nhi, hai Thái tử cũng ngưng tranh luận.
- Chung Thập Cửu trong trí nhớ ta, luôn luôn là một đứa nhỏ rất nghe lời, trước đây trong tu luyện ta luôn luôn rất xem trọng hắn. Lúc ấy hắn cũng là đứa con trai lão gia sủng ái nhất. Ta không biết, lão gia nghĩ sao?
Bảo Nhi hỏi.
Ba người cùng nhìn về phía Chung Sơn.
Hít vào một hơi thật sâu, Chung Sơn nhăn mặt nhíu mày nói:
- Ta sủng ái hắn nhất sao? Ha ha... Chung Thập Cửu này, ta có cảm giác hắn giống ta nhất, chỉ số thông minh, tình thương... ở trong chúng huynh đệ hắn là cao nhất. Bởi vì giống ta nhất, cho nên có thể hắn nắm bắt được cảm xúc của người khác. Chỉ đơn giản với biểu hiện vừa rồi, cũng không thể nói rõ được điều gì. Giống như ở Long Môn đại hội, không đến phút cuối cùng quyết không xuất ra con bài chưa lật... Hết thảy, cũng chỉ có thể làm tham khảo, về sau, lại xem tiếp đi!
- Dạ!
Hai Thái tử gật gật đầu.
Đợi hai Thái tử rời đi, Bảo Nhi nhẹ nhàng ôm vai Chung Sơn nói:
- Lão gia! Bất luận kẻ nào đều không trốn thoát ánh mắt của lão gia! Vong Trần này lão gia còn không nhìn ra được sao?
- Ta còn muốn nhìn kỹ xem, cứ theo dõi thêm một thời gian!
Chung Sơn vỗ vỗ mu bàn tay Bảo Nhi nói.
- Được rồi!
- - - - - - - - - - - -
Tại Âm phủ, trong Tĩnh Ba Trì.
Các trưởng lão Thiên gia ngồi trong đó, Thiên Hiểu Tử đứng ở trước mặt Thiên Thần Tử.
- Đại trưởng lão! Ngài định hỗ trợ bọn họ tìm ‘Thiên Lệnh’ sao? Phụ thân đã đi dương gian rồi!
Thiên Hiểu Tử nhíu mày hỏi.
- Thiên Cơ Tử? Hắn đã chết rồi!
Thiên Thần Tử lắc đầu nói.
- Đã chết? Ai giết?
Thiên Hiểu Tử biến sắc, hỏi.
Thiên Thần Tử nhìn thoáng qua Thiên Hiểu Tử, lắc đầu nói:
- Ngươi không phải đối thủ của hắn, ngươi không cần nghĩ tới!
- Nhưng...
Trong mắt Thiên Hiểu Tử đầy vẻ giận dữ.
- - - - - oOo- - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.