Quyển 10 - Chương 23: Thái Thượng trở về
Quan Kỳ
03/12/2014
- Lão Quân, đây là mệnh cách Thái Thượng của bản thể ngươi, tụ tập mệnh
cách Thái Thượng? Một tiếng nói chợt vang vọng không gian.
Đoàn người Chung Sơn lập tức quay đầu nhìn lại.
Trong hư không có hai người đang đứng, Chung Sơn đều biết hai người này.
Hạo Thiên Thông Minh Cung Ngọc Hoàng đại đế!
Thái Thượng Lão Quân!
Vừa lên tiếng chính là Ngọc Đế, lúc này Thái Thượng Lão Quân lại không đáp, xung quanh người cũng phát ra rất nhiều ánh sáng trắng.
Tựa như đang hùa theo mệnh cách màu trắng trong lỗ đen.
Lực lượng quỷ dị vô tận từ mọi hướng tụ tập lại, điên cuồng đánh vào mệnh cách.
Thái Thượng Lão Quân bỗng nhắm mắt, cả người bay vào trong như hợp làm một cùng mệnh cách. Ánh sáng trắng chói mắt làm không thể nhìn được bên trong, lỗ đen đã sớm bị ánh sáng trắng nhồi đầy, một cỗ khí tức mạnh mẽ trào ra.
Khí tức kinh khủng quét ngang ra ngoài.
Tuy rằng Ngọc Đế thấy được đoàn người Chung Sơn, nhưng càng chú ý tới Thái Thượng Lão Quân, bởi vậy cũng không bay tới chỗ Chung Sơn, mà bắt đầu hộ pháp cho Thái Thượng Lão Quân.
Ngôi sao xung quanh vẫn tiếp tục bùng nổ, toàn bộ Ly Hận Thiên tràn đầy ánh sáng chói lọi, đoàn người Chung Sơn cũng ngăn cản thiên thạch bay tới từ mọi hướng.
Thi tiên sinh nhắm mắt lại, lại chợt mở mắt.
- Thánh Vương! Thật nhiều tạp khí! Thi tiên sinh cảm khái không thôi.
- Tạp khí? Năng lượng chỉ có Thánh nhân mới nắm giữ? Chung Sơn hỏi.
- Đúng vậy, hơn nữa còn rất tinh thuần, toàn bộ Ly Hận Thiên như tràn đầy tạp khí, khi không trào ra, sau đó nhanh chóng tụ tập vào Thái Thượng Lão Quân! Thi tiên sinh nói.
- Có lẽ đây là Thái Thượng cố ý an bài năm đó! Chung Sơn ngưng trọng nói.
Lại đợi một ngày một đêm, ánh sao bùng nổ hoa lệ ở Ly Hận Thiên đạ bị Thái Thượng Lão Quân bao phủ.
Mệnh cách Thánh nhân Thái Thượng đoàn tụ, ánh sáng chói lọi, Ly Hận Thiên sáng như ban ngày.
Tràn đầy khó tin.
Bên cạnh Ly Hận Thiên, Hạo Mỹ Lệ cùng Tây Độc Hoàng lo lắng ngóng nhìn.
- Sao Chung Sơn còn chưa ra? Hạo Mỹ Lệ lo lắng nói.
- Nha đầu, Chung Sơn không sao, trước mắt đại trận dường như đã phá, khẳng định Chung Sơn có chuyện khác! Tây Độc Hoàng an ủi.
- Ừ! Ánh sáng trắng cũng vậy, quá sáng làm không thấy được gì! Hạo Mỹ Lệ nói.
Bên phía Chung Sơn.
Tinh tú màu lam to lớn đã bị Bát Cực Thiên Vĩ tiêu hóa hết, năng lượng tiêu hóa ra nhanh chóng bổ sung cho bản thân, đồng thời dư ra năng lượng cung cấp cho thân thể Chung Sơn.
Là cấp bậc Tổ Tiên khí, thân thể Chung Sơn tự nhiên lại tiến lên lần nữa.
Ầm!
Đại Tiên thất trọng thiên!
Chung Sơn phát hiện lần này đi phía đông Phong Trủng Cương Vực, thu hoạch lớn nhất có lẽ chính là tu vi của mình.
Nhìn ánh sáng trắng đằng xa, Chung Sơn cùng mọi người lại đợi.
Hai ngày sau.
Vụt!
Hào quang xung quanh chợt tắt, giống như bị Thái Thượng Lão Quân ở trung tâm rút về.
Ngọc Đế đứng trên hư không, ở gần đó là Thái Thượng Lão Quân.
Chỉ là Thái Cực Bát Quái đạo bào lúc trước, không biết từ bao giờ đã biến thành đạo bào trắng, nhìn vô cùng xuất trần.
Thái Thượng Lão Quân khép hờ mắt, nhưng khí thế toàn thân xảy ra biến hóa long trời lở đất!
Thái Thượng Lão Quân từ từ mở mắt, một cỗ uy áp kinh khủng toát ra, dù cách cả một mảnh không gian, cũng sinh ra áp bách lên đoàn người Chung Sơn.
- Lão Quân? Ngọc Đế thử hỏi.
Nhìn Ngọc Đế, Thái Thượng Lão Quân không đáp, mà nhàn nhạt nói: - Ngọc Đế, ta đã trở về!
Ta đã trở về?
Rõ ràng đây không phải là giọng điệu của Thái Thượng Lão Quân, ta đã trở về? Ai? Thánh nhân Thái Thượng?
- Thái Thượng, ngươi đã trở về! Ngọc Đế lộ ra mừng rỡ.
Gật đầu, Thái Thượng nói: - Ta về Bát Cảnh Cung 36 tầng trời trước, chờ ta trở lại tìm ngươi!
- Được! Ngọc Đế lập tức đáp.
Nói xong, thiên đạo màu trắng tràn ra quanh người Thái Thượng Lão Quân, thiên đạo xuất hiện, nhoáng một cái, Thái Thượng biến mất.
- Vừa rồi là Thái Thượng Thánh nhân? Thi tiên sinh cau mày.
- Có lẽ vậy? Lạc Tinh Trần suy nghĩ nói.
Nhưng, Chung Sơn lại lắc đầu nói: - Không đúng, không đúng!
Bởi vì Chung Sơn phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, chính là Thánh nhân Thái Thượng vừa nãy lại có thể bị nhìn rõ mặt, còn là khuôn mặt của Thái Thượng Lão Quân, không đúng mà!
Thi thể Thông Thiên, Tạp, căn bản không nhìn rõ được khuôn mặt của Tạp!
Thái Thượng là Thánh nhân, làm sao có thể thấy rõ khuôn mặt được?
Đương nhiên, trước mắt nhất định là Thánh nhân Thái Thượng trở về, khí thế kia, cộng thêm các phân tích, tuyệt đối là Thái Thượng trở về. Nhưng vì cái gì có thể nhìn thấy mặt của Thái Thượng? Còn Tạp lại không thấy được mặt?
Vụt!
Chung Sơn đang khó hiểu, xa xa một bóng người lóe lên.
Ngọc Đế bay tới chỗ mọi người.
- Chung Thánh Vương, đã lâu không gặp! Ngọc Đế tâm tình thoải mái nói.
- Ngọc Đế, lại gặp mặt! Chung Sơn gật đầu đáp lễ.
Lúc này Ngọc Đế nhìn Chung Sơn, ánh mắt toát ra ngạc nhiên. Bởi vì lần trước gặp Chung Sơn, hắn mới vừa thành Tiên, bây giờ đã đạt tới Đại Tiên thất trọng thiên?
[CHARGE=3]
- Đường xa mà đến, không tiếp đón kịp, không biết Chung Thánh Vương có chuyện gì quan trọng? Ngọc Đế cười nói.
Dù kinh ngạc Chung Sơn trưởng thành, nhưng Ngọc Đế cũng không biểu hiện ra mặt ngoài.
- Được Địa Tạng Vương ủy thác, đưa một chiếc ngọc giản cho Ngọc Đế, đồng thời muốn gặp Hạo Mỹ Lệ một lần! Chung Sơn nói thẳng với hắn.
Chung Sơn nhìn ra được năng lực của Ngọc Đế, khách sáo với hắn, hai người vĩnh viễn không khách sáo xong, trực tiếp thì tốt hơn! Về phần Nhị Lang Thần tính kế, những chuyện đó là râu ria, nếu nói bây giờ thì có vẻ nhỏ mọn, đương nhiên tính kế này khẳng định sẽ chưa xong, đợi Ngọc Đế trở về hiểu được, nhất định sẽ chủ động cho mình câu trả lời.
- Ồ? Địa Tạng Vương? Ánh mắt Ngọc Đế ngưng lại.
- Địa Tạng Vương đã chết, đây là vật hắn đưa cho ngươi! Chung Sơn nói.
- Địa Tạng Vương đã chết? Ngọc Đế nghiêm mặt, lập tức nhận lấy ngọc giản.
Ngọc Đế chỉ vào ngọc giản, tiếp đó thần thức vươn vào trong, đọc cẩn thận.
Đọc một lát, sắc mặt Ngọc Đế ngày càng ngưng trọng, thậm chí đang xem ngọc giản, trong mắt Ngọc Đế xẹt qua một tia sắc bén.
Xem xong, Ngọc Đế thu lại ngọc giản, nói: - Chung Thánh Vương, chúng ta về Thiên Đình trước, có lẽ Hạo Mỹ Lệ đã chờ lâu, ta đi xử lý chút chuyện riêng!
- Được! Chung Sơn gật đầu.
Từ biểu tình của Ngọc Đế vừa rồi, Chung Sơn đã nhìn ra ngọc giản này nhắc tới chuyện rất quan trọng.
Ngọc Đế vung tay, mọi người phóng vụt đi xa.
- Chung Sơn! Từ rất xa, đã thấy Hạo Mỹ Lệ đang nhảy lên hoan hô.
Chung Sơn vừa dừng lại, Hạo Mỹ Lệ đã nhảy lên.
- May mà ngươi không sao, bằng không ta nhất định cho tên khốn kia chôn cùng. Chung Sơn ngươi lợi hại lắm, đại trận đứng đầu Thiên Đình cũng bị ngươi phá! Hạo Mỹ Lệ hưng phấn líu ríu nói.
- Ngọc Đế! Chung Thánh Vương! Tây Độc Hoàng coi như lễ số chào hai người.
- Ừ, Hạo Mỹ Lệ, Tây Độc Hoàng! Ngọc Đế nhìn sang hai người.
- Hở? Hạo Mỹ Lệ khó hiểu nhìn sang.
- Vừa rồi những gì các ngươi xem được, coi như chưa thấy, Ly Hận Thiên vẫn như cũ! Không có gì thay đổi! Ngọc Đế nhấn mạnh.
Sắc mặt Tây Độc Hoàng khẽ động, gật đầu nói: - Phải!
- Động tĩnh lớn như vậy, sao mà bình thường chứ! Hạo Mỹ Lệ không chịu nói.
- Hả? Ngọc Đế trừng mắt.
Có lẽ vì ngọc giản vừa rồi, tâm tình Ngọc Đế không tốt, cho nên trừng Hạo Mỹ Lệ một cái, còn Hạo Mỹ Lệ da dày thịt béo, căn bản không thèm để ý.
Thấy Ngọc Đế muốn phát tác, Chung Sơn nói: - Để ta khuyên Hạo Mỹ Lệ!
Ngọc Đế nhìn sang Chung Sơn, cuối cùng gật đầu.
Bởi vì Hạo Mỹ Lệ đến Ly Hận Thiên, cho nên con đường đi thông tới Thiên Đình không khép kín,
mọi người lại đi qua con đường trở về đại điện Thiên Đình.
- Bái kiến Ngọc Đế! Mấy quan viên ngoài điện bái lạy.
- Đóng đường vào Ly Hận Thiên, trọng binh trấn giữ, không cho ai được vào một bước! Ngọc Đế nói.
- Rõ! Mọi người lập tức đáp.
Đi ra đại điện, Vương mẫu cùng các quần thần đang nhìn Dương Tiễn trong tượng băng!
- Ngọc Đế, ngài đã ra rồi? Vương mẫu liền bất ngờ hỏi, đồng thời mọi người thấy được Chung Sơn, không ai cho là Chung Sơn xông qua đại trận, đều tưởng là Ngọc Đế cứu ra Chung Sơn.
Ôn Thần toàn thân áo đen, lúc này đang không ngừng giải nguyền rủa cho Dương Tiễn.
- Ôn Thần, mặc kệ hắn đi, ngươi không giải được đâu! Hạo Mỹ Lệ thấy Dương Tiễn liền tức giận không chỗ trút ra được.
Nếu không phải Chung Sơn phá đại trận, lúc này người chết sẽ là Chung Sơn.
Ôn Thần không khỏi cười khổ, lắc đầu không dám nhiều lời.
Ngọc Đế thấy Dương Tiễn như thế, cũng đoán được sơ sơ, cũng không cầu tình cho Dương Tiễn, chỉ là ngầm cho phép Ôn Thần tiếp tục giải truyền thừa mà thôi.
- Gõ Thiên Chung, triệu tập chúng thần, mở triều hội Lăng Tiêu Bảo Điện! Ngọc Đế nói với một quan viên bên cạnh.
- Rõ! Quan viên kia lập tức lui ra làm việc.
Còn Vương mẫu lại lộ ra vẻ kinh ngạc: - Gõ Thiên Chung? Đã xảy ra đại sự gì?
- Lúc lên triều, nàng sẽ biết, đến lúc đó nàng cũng đến! Ngọc Đế nói.
- Được! Trong mắt Vương mẫu toát ra tò mò, nhưng cũng không hỏi.
Thiên Chung? Thiên Đình đã lâu không hề gõ Thiên Chung, rốt cuộc xảy ra đại sự gì?
Còn Hạo Mỹ Lệ liền dẫn đoàn người Chung Sơn, trực tiếp đi tới phủ Bát Công Chúa.
- Chung Sơn, ngươi nói ta nghe xem, ta đi rồi, chỗ ngươi đã xảy ra những chuyện gì? Trong phủ Bát Công Chúa, Hạo Mỹ Lệ truy hỏi Chung Sơn.
Chung Sơn nói sơ qua chuyện Phong Trủng Cương Vực.
- Thống nhất Phong Trủng Cương Vực, Chung Sơn ngươi thật là lợi hại! Trong mắt Hạo Mỹ Lệ toát ra hưng phấn.
- Cũng còn được! Chung Sơn cũng không quá khiêm tốn.
Lúc này, trong Thiên Đình bỗng nhiên vang lên tiếng chuông, đúng là đã gõ Thiên Chung.
- Đúng rồi, chỗ ta có thứ này, ngươi giúp ta xem thế nào! Chung Sơn nói.
- Cái gì? Hạo Mỹ Lệ lập tức hỏi.
Lấy ra quyển Sinh Tử Bộ, đưa cho Hạo Mỹ Lệ. Tây Độc Hoàng đang ngồi cạnh đó nhìn thấy ba chữ Sinh Tử Bộ, sắc mặt liền biến đổi.
Sinh Tử Bộ? Làm sao Chung Sơn có được?
- Cái này là hàng thật? Hạo Mỹ Lệ có vẻ kích động hỏ.
- Ừ!
- Ha ha, bảo bối Ôn Thần luôn luôn muốn có, bây giờ đã rơi vào tay ta.
Chung Sơn mở ra một trang duy nhất mở được, bên trên một mặt sinh, một mặt tử. Phía dưới chữ Tử bị Chung Sơn viết lên Tử Lộ.
- Đây là ta viết, cô có thể nhìn ra được tác dụng gì? Chung Sơn hỏi.
Đoàn người Chung Sơn lập tức quay đầu nhìn lại.
Trong hư không có hai người đang đứng, Chung Sơn đều biết hai người này.
Hạo Thiên Thông Minh Cung Ngọc Hoàng đại đế!
Thái Thượng Lão Quân!
Vừa lên tiếng chính là Ngọc Đế, lúc này Thái Thượng Lão Quân lại không đáp, xung quanh người cũng phát ra rất nhiều ánh sáng trắng.
Tựa như đang hùa theo mệnh cách màu trắng trong lỗ đen.
Lực lượng quỷ dị vô tận từ mọi hướng tụ tập lại, điên cuồng đánh vào mệnh cách.
Thái Thượng Lão Quân bỗng nhắm mắt, cả người bay vào trong như hợp làm một cùng mệnh cách. Ánh sáng trắng chói mắt làm không thể nhìn được bên trong, lỗ đen đã sớm bị ánh sáng trắng nhồi đầy, một cỗ khí tức mạnh mẽ trào ra.
Khí tức kinh khủng quét ngang ra ngoài.
Tuy rằng Ngọc Đế thấy được đoàn người Chung Sơn, nhưng càng chú ý tới Thái Thượng Lão Quân, bởi vậy cũng không bay tới chỗ Chung Sơn, mà bắt đầu hộ pháp cho Thái Thượng Lão Quân.
Ngôi sao xung quanh vẫn tiếp tục bùng nổ, toàn bộ Ly Hận Thiên tràn đầy ánh sáng chói lọi, đoàn người Chung Sơn cũng ngăn cản thiên thạch bay tới từ mọi hướng.
Thi tiên sinh nhắm mắt lại, lại chợt mở mắt.
- Thánh Vương! Thật nhiều tạp khí! Thi tiên sinh cảm khái không thôi.
- Tạp khí? Năng lượng chỉ có Thánh nhân mới nắm giữ? Chung Sơn hỏi.
- Đúng vậy, hơn nữa còn rất tinh thuần, toàn bộ Ly Hận Thiên như tràn đầy tạp khí, khi không trào ra, sau đó nhanh chóng tụ tập vào Thái Thượng Lão Quân! Thi tiên sinh nói.
- Có lẽ đây là Thái Thượng cố ý an bài năm đó! Chung Sơn ngưng trọng nói.
Lại đợi một ngày một đêm, ánh sao bùng nổ hoa lệ ở Ly Hận Thiên đạ bị Thái Thượng Lão Quân bao phủ.
Mệnh cách Thánh nhân Thái Thượng đoàn tụ, ánh sáng chói lọi, Ly Hận Thiên sáng như ban ngày.
Tràn đầy khó tin.
Bên cạnh Ly Hận Thiên, Hạo Mỹ Lệ cùng Tây Độc Hoàng lo lắng ngóng nhìn.
- Sao Chung Sơn còn chưa ra? Hạo Mỹ Lệ lo lắng nói.
- Nha đầu, Chung Sơn không sao, trước mắt đại trận dường như đã phá, khẳng định Chung Sơn có chuyện khác! Tây Độc Hoàng an ủi.
- Ừ! Ánh sáng trắng cũng vậy, quá sáng làm không thấy được gì! Hạo Mỹ Lệ nói.
Bên phía Chung Sơn.
Tinh tú màu lam to lớn đã bị Bát Cực Thiên Vĩ tiêu hóa hết, năng lượng tiêu hóa ra nhanh chóng bổ sung cho bản thân, đồng thời dư ra năng lượng cung cấp cho thân thể Chung Sơn.
Là cấp bậc Tổ Tiên khí, thân thể Chung Sơn tự nhiên lại tiến lên lần nữa.
Ầm!
Đại Tiên thất trọng thiên!
Chung Sơn phát hiện lần này đi phía đông Phong Trủng Cương Vực, thu hoạch lớn nhất có lẽ chính là tu vi của mình.
Nhìn ánh sáng trắng đằng xa, Chung Sơn cùng mọi người lại đợi.
Hai ngày sau.
Vụt!
Hào quang xung quanh chợt tắt, giống như bị Thái Thượng Lão Quân ở trung tâm rút về.
Ngọc Đế đứng trên hư không, ở gần đó là Thái Thượng Lão Quân.
Chỉ là Thái Cực Bát Quái đạo bào lúc trước, không biết từ bao giờ đã biến thành đạo bào trắng, nhìn vô cùng xuất trần.
Thái Thượng Lão Quân khép hờ mắt, nhưng khí thế toàn thân xảy ra biến hóa long trời lở đất!
Thái Thượng Lão Quân từ từ mở mắt, một cỗ uy áp kinh khủng toát ra, dù cách cả một mảnh không gian, cũng sinh ra áp bách lên đoàn người Chung Sơn.
- Lão Quân? Ngọc Đế thử hỏi.
Nhìn Ngọc Đế, Thái Thượng Lão Quân không đáp, mà nhàn nhạt nói: - Ngọc Đế, ta đã trở về!
Ta đã trở về?
Rõ ràng đây không phải là giọng điệu của Thái Thượng Lão Quân, ta đã trở về? Ai? Thánh nhân Thái Thượng?
- Thái Thượng, ngươi đã trở về! Ngọc Đế lộ ra mừng rỡ.
Gật đầu, Thái Thượng nói: - Ta về Bát Cảnh Cung 36 tầng trời trước, chờ ta trở lại tìm ngươi!
- Được! Ngọc Đế lập tức đáp.
Nói xong, thiên đạo màu trắng tràn ra quanh người Thái Thượng Lão Quân, thiên đạo xuất hiện, nhoáng một cái, Thái Thượng biến mất.
- Vừa rồi là Thái Thượng Thánh nhân? Thi tiên sinh cau mày.
- Có lẽ vậy? Lạc Tinh Trần suy nghĩ nói.
Nhưng, Chung Sơn lại lắc đầu nói: - Không đúng, không đúng!
Bởi vì Chung Sơn phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, chính là Thánh nhân Thái Thượng vừa nãy lại có thể bị nhìn rõ mặt, còn là khuôn mặt của Thái Thượng Lão Quân, không đúng mà!
Thi thể Thông Thiên, Tạp, căn bản không nhìn rõ được khuôn mặt của Tạp!
Thái Thượng là Thánh nhân, làm sao có thể thấy rõ khuôn mặt được?
Đương nhiên, trước mắt nhất định là Thánh nhân Thái Thượng trở về, khí thế kia, cộng thêm các phân tích, tuyệt đối là Thái Thượng trở về. Nhưng vì cái gì có thể nhìn thấy mặt của Thái Thượng? Còn Tạp lại không thấy được mặt?
Vụt!
Chung Sơn đang khó hiểu, xa xa một bóng người lóe lên.
Ngọc Đế bay tới chỗ mọi người.
- Chung Thánh Vương, đã lâu không gặp! Ngọc Đế tâm tình thoải mái nói.
- Ngọc Đế, lại gặp mặt! Chung Sơn gật đầu đáp lễ.
Lúc này Ngọc Đế nhìn Chung Sơn, ánh mắt toát ra ngạc nhiên. Bởi vì lần trước gặp Chung Sơn, hắn mới vừa thành Tiên, bây giờ đã đạt tới Đại Tiên thất trọng thiên?
[CHARGE=3]
- Đường xa mà đến, không tiếp đón kịp, không biết Chung Thánh Vương có chuyện gì quan trọng? Ngọc Đế cười nói.
Dù kinh ngạc Chung Sơn trưởng thành, nhưng Ngọc Đế cũng không biểu hiện ra mặt ngoài.
- Được Địa Tạng Vương ủy thác, đưa một chiếc ngọc giản cho Ngọc Đế, đồng thời muốn gặp Hạo Mỹ Lệ một lần! Chung Sơn nói thẳng với hắn.
Chung Sơn nhìn ra được năng lực của Ngọc Đế, khách sáo với hắn, hai người vĩnh viễn không khách sáo xong, trực tiếp thì tốt hơn! Về phần Nhị Lang Thần tính kế, những chuyện đó là râu ria, nếu nói bây giờ thì có vẻ nhỏ mọn, đương nhiên tính kế này khẳng định sẽ chưa xong, đợi Ngọc Đế trở về hiểu được, nhất định sẽ chủ động cho mình câu trả lời.
- Ồ? Địa Tạng Vương? Ánh mắt Ngọc Đế ngưng lại.
- Địa Tạng Vương đã chết, đây là vật hắn đưa cho ngươi! Chung Sơn nói.
- Địa Tạng Vương đã chết? Ngọc Đế nghiêm mặt, lập tức nhận lấy ngọc giản.
Ngọc Đế chỉ vào ngọc giản, tiếp đó thần thức vươn vào trong, đọc cẩn thận.
Đọc một lát, sắc mặt Ngọc Đế ngày càng ngưng trọng, thậm chí đang xem ngọc giản, trong mắt Ngọc Đế xẹt qua một tia sắc bén.
Xem xong, Ngọc Đế thu lại ngọc giản, nói: - Chung Thánh Vương, chúng ta về Thiên Đình trước, có lẽ Hạo Mỹ Lệ đã chờ lâu, ta đi xử lý chút chuyện riêng!
- Được! Chung Sơn gật đầu.
Từ biểu tình của Ngọc Đế vừa rồi, Chung Sơn đã nhìn ra ngọc giản này nhắc tới chuyện rất quan trọng.
Ngọc Đế vung tay, mọi người phóng vụt đi xa.
- Chung Sơn! Từ rất xa, đã thấy Hạo Mỹ Lệ đang nhảy lên hoan hô.
Chung Sơn vừa dừng lại, Hạo Mỹ Lệ đã nhảy lên.
- May mà ngươi không sao, bằng không ta nhất định cho tên khốn kia chôn cùng. Chung Sơn ngươi lợi hại lắm, đại trận đứng đầu Thiên Đình cũng bị ngươi phá! Hạo Mỹ Lệ hưng phấn líu ríu nói.
- Ngọc Đế! Chung Thánh Vương! Tây Độc Hoàng coi như lễ số chào hai người.
- Ừ, Hạo Mỹ Lệ, Tây Độc Hoàng! Ngọc Đế nhìn sang hai người.
- Hở? Hạo Mỹ Lệ khó hiểu nhìn sang.
- Vừa rồi những gì các ngươi xem được, coi như chưa thấy, Ly Hận Thiên vẫn như cũ! Không có gì thay đổi! Ngọc Đế nhấn mạnh.
Sắc mặt Tây Độc Hoàng khẽ động, gật đầu nói: - Phải!
- Động tĩnh lớn như vậy, sao mà bình thường chứ! Hạo Mỹ Lệ không chịu nói.
- Hả? Ngọc Đế trừng mắt.
Có lẽ vì ngọc giản vừa rồi, tâm tình Ngọc Đế không tốt, cho nên trừng Hạo Mỹ Lệ một cái, còn Hạo Mỹ Lệ da dày thịt béo, căn bản không thèm để ý.
Thấy Ngọc Đế muốn phát tác, Chung Sơn nói: - Để ta khuyên Hạo Mỹ Lệ!
Ngọc Đế nhìn sang Chung Sơn, cuối cùng gật đầu.
Bởi vì Hạo Mỹ Lệ đến Ly Hận Thiên, cho nên con đường đi thông tới Thiên Đình không khép kín,
mọi người lại đi qua con đường trở về đại điện Thiên Đình.
- Bái kiến Ngọc Đế! Mấy quan viên ngoài điện bái lạy.
- Đóng đường vào Ly Hận Thiên, trọng binh trấn giữ, không cho ai được vào một bước! Ngọc Đế nói.
- Rõ! Mọi người lập tức đáp.
Đi ra đại điện, Vương mẫu cùng các quần thần đang nhìn Dương Tiễn trong tượng băng!
- Ngọc Đế, ngài đã ra rồi? Vương mẫu liền bất ngờ hỏi, đồng thời mọi người thấy được Chung Sơn, không ai cho là Chung Sơn xông qua đại trận, đều tưởng là Ngọc Đế cứu ra Chung Sơn.
Ôn Thần toàn thân áo đen, lúc này đang không ngừng giải nguyền rủa cho Dương Tiễn.
- Ôn Thần, mặc kệ hắn đi, ngươi không giải được đâu! Hạo Mỹ Lệ thấy Dương Tiễn liền tức giận không chỗ trút ra được.
Nếu không phải Chung Sơn phá đại trận, lúc này người chết sẽ là Chung Sơn.
Ôn Thần không khỏi cười khổ, lắc đầu không dám nhiều lời.
Ngọc Đế thấy Dương Tiễn như thế, cũng đoán được sơ sơ, cũng không cầu tình cho Dương Tiễn, chỉ là ngầm cho phép Ôn Thần tiếp tục giải truyền thừa mà thôi.
- Gõ Thiên Chung, triệu tập chúng thần, mở triều hội Lăng Tiêu Bảo Điện! Ngọc Đế nói với một quan viên bên cạnh.
- Rõ! Quan viên kia lập tức lui ra làm việc.
Còn Vương mẫu lại lộ ra vẻ kinh ngạc: - Gõ Thiên Chung? Đã xảy ra đại sự gì?
- Lúc lên triều, nàng sẽ biết, đến lúc đó nàng cũng đến! Ngọc Đế nói.
- Được! Trong mắt Vương mẫu toát ra tò mò, nhưng cũng không hỏi.
Thiên Chung? Thiên Đình đã lâu không hề gõ Thiên Chung, rốt cuộc xảy ra đại sự gì?
Còn Hạo Mỹ Lệ liền dẫn đoàn người Chung Sơn, trực tiếp đi tới phủ Bát Công Chúa.
- Chung Sơn, ngươi nói ta nghe xem, ta đi rồi, chỗ ngươi đã xảy ra những chuyện gì? Trong phủ Bát Công Chúa, Hạo Mỹ Lệ truy hỏi Chung Sơn.
Chung Sơn nói sơ qua chuyện Phong Trủng Cương Vực.
- Thống nhất Phong Trủng Cương Vực, Chung Sơn ngươi thật là lợi hại! Trong mắt Hạo Mỹ Lệ toát ra hưng phấn.
- Cũng còn được! Chung Sơn cũng không quá khiêm tốn.
Lúc này, trong Thiên Đình bỗng nhiên vang lên tiếng chuông, đúng là đã gõ Thiên Chung.
- Đúng rồi, chỗ ta có thứ này, ngươi giúp ta xem thế nào! Chung Sơn nói.
- Cái gì? Hạo Mỹ Lệ lập tức hỏi.
Lấy ra quyển Sinh Tử Bộ, đưa cho Hạo Mỹ Lệ. Tây Độc Hoàng đang ngồi cạnh đó nhìn thấy ba chữ Sinh Tử Bộ, sắc mặt liền biến đổi.
Sinh Tử Bộ? Làm sao Chung Sơn có được?
- Cái này là hàng thật? Hạo Mỹ Lệ có vẻ kích động hỏ.
- Ừ!
- Ha ha, bảo bối Ôn Thần luôn luôn muốn có, bây giờ đã rơi vào tay ta.
Chung Sơn mở ra một trang duy nhất mở được, bên trên một mặt sinh, một mặt tử. Phía dưới chữ Tử bị Chung Sơn viết lên Tử Lộ.
- Đây là ta viết, cô có thể nhìn ra được tác dụng gì? Chung Sơn hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.