Quyển 9 - Chương 24: Thần giới!
Quan Kỳ
22/09/2014
Tô A Phật vừa thấy ánh mắt của Cửu Vĩ Quận chúa, cũng
biết không tốt, nguy rồi, bị ma nữ này thấy được, bảo bối đáng thương
của ta a.
- Quận chúa . . . đây . . . đây là của ta . . .
Tô A Phật vẻ mặt đưa đám nói, đồng thời đưa bảo bối trong ngực ra.
Đại Tiên Khí a, loại Đại Tiên Khí có khí linh này không đựng được trong vòng tay trữ vật, lại còn không có tế luyện, chỉ có thể ôm như vậy, Tô A Phật cũng là xui xẻo, ở Thanh Khâu này, thật đúng là không có mấy người có thể giật đồ từ trong tay của hắn, mà Cửu Vĩ Quận chúa lại vừa vặn là một người có thể. Hơn nữa còn là người mà sau này ngươi muốn đoạt lại cũng không có biện pháp.
- Thúi lắm, mấy Đại Tiên Khí này ta không nhận ra? Mấy tên bại hoại các ngươi, mỗi người có một cái, làm sao toàn bộ rơi vào trong tay ngươi? Ngươi có phải trộm hay không? Ta muốn thay mặt bọn họ thu hồi tang vật!
Cửu Vĩ Quận chúa kêu lên.
- Tiểu tổ tông, đừng, đừng, đừng, thật không phải ta trộm, là chúng ta đánh cuộc, ta thắng, nên có được.
Tô A Phật lập tức kêu lên.
- Đánh cuộc, đánh cuộc cái gì?
- Chính là Thánh vương suy mệnh đó, Chung Sơn a!
Tô A Phật lập tức nói.
- Chung Sơn? Lại là hắn? Có ý gì?
Cửu Vĩ Quận chúa lập tức có hứng thú.
- Quận chúa ngươi là không biết rồi, Thanh Khâu này bởi vì hắn mà trở nên lộn xộn, hắn thả tất cả tù nhân trong mười tám tầng Địa Ngục ra.
Tô A Phật giải thích.
- Nga?
Trong mắt Cửu Vĩ Quận chúa nhất thời bắn ra một cổ hào quang chói mắt.
Vừa thấy Cửu Vĩ Quận chúa có hứng thú, Tô A Phật ngay lập tức đem kể lại chuyện tình mười tám tầng Địa Ngục.
- Không tệ, không tệ!
Trong mắt Cửu Vĩ Quận chúa hiện lên một cổ kích động.
Trong mắt Cửu Vĩ Quận chúa lóe ra một trận tinh quang, thật giống như hạ quyết tâm đối với ý nghĩ nào đó, lâm vào trong trầm tư.
Tô A Phật vừa thấy Cửu Vĩ Quận chúa trầm tư, thân hình vô cùng bỉ ổi thối lui, tiếp theo tranh thủ trốn chạy về nơi xa.
Tô A Phật lấy một loại tốc độ kinh người, bay trở về chỗ ở của mình trong giây lát, tốc độ này, nếu để cho gia gia của Tô A Phật thấy, nhất định lão sẽ an lòng, bởi vì trong nháy mắt đó Tô A Phật đã bộc phát ra thực lực gấp hai trước kia.
Trở lại chỗ ở, Tô A Phật lòng vẫn còn sợ hãi.
- Nguy hiểm thật, hôm nay Cửu Vĩ Quận chúa làm sao vậy? Đang suy nghĩ cái gì a?
- Không đúng, không đúng, cho dù Cửu Vĩ Quận chúa mới vừa rồi thất thần, một hồi còn có thể trở lại a.
Nghĩ tới đây, Tô A Phật lại là cả kinh.
Chọn lựa một đám Đại Tiên Khí trong ngực, Tô A Phật đau lòng lấy ra một cái Đại Tiên Khí hình dáng dây chuyền.
- Chỉ có thể đưa tới chỗ Hoằng Tiêu đại ca, hy vọng Tiểu ma nữ không nên đánh chú ý tới các Pháp bảo khác của ta!
Tô A Phật bất đắc dĩ nói.
Cửu Vĩ Quận chúa thấy Tô A Phật rời đi, nhưng cũng không có ngăn trở, mà là quay đầu nhìn tứ phương một chút, ngược lại đi về Thanh Khâu Sơn.
. . .
Chung Sơn bị Ly tiên sinh dẫn tới một mảnh núi rừng vô cùng rộng lớn, liếc mắt nhìn lại, trong núi rừng có hàng loạt kiến trúc. Nhưng là Chung Sơn nhìn ra, tứ phương nơi này có đại trận ngăn chặn, để cho người bên trong nơi này không thể đi ra ngoài.
Dọc theo rừng núi, có đại lượng thủ vệ đứng canh. Mà có một khối cự bia khắc chữ, Chất Hoàng Phủ.
Ly tiên sinh mang theo Chung Sơn trực tiếp đi vào, đi tới một cái phụ cận của cung điện.
- Chung Thánh Vương, sau này ngươi ở tạm nơi này đi, Thánh thượng, Đại Đế của nước phụ thuộc triều ta, cũng ở tại lãnh thổ này, rãnh rỗi thì có thể liên lạc với nhau, nếu là đi ra ngoài, chỉ cần nói cho hai gã hộ vệ ở cửa mới vừa rồi, không ra khỏi địa giới của Thanh Khâu ta, hành động sẽ tự do như cũ!
Ly tiên sinh nói.
- Ừm!
Chung Sơn gật đầu.
Đi ra ngoài, gọi hai gã hộ vệ ở cửa? Là tìm hai tên giám thị đi theo sao.
- Vậy thì cáo từ!
Ly tiên sinh nói.
Chung Sơn gật đầu, Ly tiên sinh cùng mọi người thối lui khỏi Chất Hoàng Phủ.
Cung điện? Nhìn cung điện trước mắt, Chung Sơn không có một chút ý nghĩ an cư lạc nghiệp, Chung Sơn là người thế nào chứ, cho dù bị bắt làm con tin, cũng không muốn mất đi tự do như vậy.
Nhìn tấm bảng đề chữ Đại Tranh Điện treo trước mặt, Chung Sơn không có chút lòng trung thành nào.
Nhưng, bất cứ chuyện gì cũng phải đi từng chút từng chút một.
Đi vào trong đó, Chung Sơn phất tay một cái, trận pháp ngoài Đại Tranh Điện mở ra, Chung Sơn cần bế quan, hoàn thiện 'Thế Giới' của mình.
Ra khỏi Chất Hoàng Phủ, Ly tiên sinh tìm được người phụ trách ngoài Chất Hoàng Phủ.
- Mới vừa rồi ta mang Chung Thánh Vương vào, nghiêm mật giám thị, mỗi lần đi ra ngoài đều phải có hộ vệ, đều phải là Thiên Tiên! Còn có, ghi chép mỗi một sự kiện hắn làm ở bên ngoài!
Ly tiên sinh trịnh trọng nói.
- Rõ!
. . .
Chung Sơn khoanh chân mà ngồi, đỉnh đầu là 'Thiên' bị Chung Sơn thu nhỏ lại đến đường kính chỉ có mười trượng, bầu trời màu tím, Thiên Tàng vào trong đại điện, cả đại điện đều tựa như không có nóc nhà.
Chung Sơn ngồi xuống chính là cả một ngày, sau một ngày, dưới đất nơi Chung Sơn ngồi, cự thạch vốn là bóng loáng bằng phẳng, cũng là biến thành bùn đất một cách quỷ dị, đại lượng cỏ xanh dài ra, vô số núi rừng cỡ nhỏ đột ngột từ mặt đất mọc lên. Dần dần, thế giới chỗ Chung Sơn ngồi xuống nối liền với Tử Thiên phía trên.
Vốn là chỉ có một vòng sáng, nhưng bây giờ như một cái hình cầu, không chút khe hở nào.
Một thế giới màu tím, khi thế giới màu tím hoàn thành, phảng phất giống như ầm ầm trở nên to lớn, biến thành khổng lồ vô hạn. Trong nháy mắt, Chung Sơn dường như thật sự ngồi ở bên trong một mảnh thiên địa.
Trời không có nhật nguyệt, lại lóng lánh rất nhiều tử quang. Trước kia Tử Thiên có Lôi Điện Rít Gào, giờ phút này đã không thấy lôi điện. Chung Sơn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trời.
- Hô!
Phía trên Tử Thiên, đột nhiên mở ra một cái ánh mắt lớn ngàn trượng, con ngươi màu tím, nhìn qua hết sức dữ tợn, ở tròng trắng mắt, lại càng có vô số lôi điện không ngừng bị rút lấy.
- Hàng ngàn tiểu thế giới đã diệt, ngươi vẫn tồn tại! Thiên Phạt!
Chung Sơn thản nhiên nói.
Đây chính là Thương Thiên Nhãn mà Chung Sơn dụ dỗ lúc khai thiên, giờ phút này mệnh danh là Thiên Phạt Nhãn, là thiên đạo chi dẫn thứ hai ngoài Khai Thiên Chưởng mà Chung Sơn đã trộm lấy, hoặc nói là thiên đạo chi linh.
Ánh mắt Thiên Phạt chớp chớp, trong ánh mắt hiện lên một cổ tôn kính.
- Đây là 'Thế Giới' của ta, ta mới chỉ hoàn thành bước đầu, cũng không bổ sung thuộc tính khác, ngươi là Thiên Phạt Nhãn, tới nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, 'Thế Giới' này của ta cường đại, ngươi cũng sẽ cường đại. Hiện tại, ta đã tiến vào đại thế giới, ngươi có thể cảm nhận pháp tắc, quy tắc, còn có các loại thiên đạo của đại thế giới, phục chế toàn bộ chúng nó rồi hấp thu nhét vào 'Thế Giới' này.
Chung Sơn trầm giọng nói.
Thật giống như nhận được mệnh lệnh của Chung Sơn, Thiên Phạt Nhãn đột nhiên đại phóng tử quang.
Oanh!
Một tiếng Thiên Lôi vang lên, trên trời 'Thế Giới', phong vân đột nhiên biến sắc, cuồng phong gào thét, sấm sét vang dội. Phía trên cả vùng đất ở sau núi rừng đơn điệu, đột nhiên tạo thành các loại hồ, núi sông, đại dương.
Các loại năng lượng thuộc tính thật giống như mạnh mẽ bị nhét vào cái thế giới này, bổ sung thiếu khuyết của thế giới này, để gầy dựng nền móng vững chắc nhất cho cái thế giới này.
'Thế Giới' tăng cường, cần phải tích lũy theo thời gian, Chung Sơn cũng không nóng nảy.
Nhìn một mảnh thiên địa tứ phương này một chút, Chung Sơn thản nhiên nói:
- Từ nay về sau, nơi này gọi là 'Thần Giới'.
Thật giống như đồng ý với mệnh danh của Chung Sơn, bầu trời vang lên một tiếng nổ nữa.
Ùng ùng!
Trong lúc Thần giới đang không ngừng tăng cường, giờ phút này Thiên Phạt Nhãn trên trời cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại, ẩn vào thiên địa, biến mất không thấy.
Thần giới của Chung Sơn, tiếp nhận các pháp tắc của thiên địa, cuối cùng sẽ có một ngày, chắc chắn danh chấn đại thế giới.
Lúc Chung Sơn đang thể nghiệm và quan sát Thần giới, bên trong Đại Tranh Điện, lại bỗng nhiên có một vị khách không mời mà đến.
Tư Mã Tam Quang, không biết trà trộn vào như thế nào, nhưng có một điều có thể khẳng định, chính là ở bên trong Chất Hoàng Phủ, đối phó với một đám bảo vệ người đứng đầu vận triều, tuyệt đối cực kỳ lơi lỏng.
Tư Mã Tam Quang mang theo một cổ hung ác mà đến, ngoại giới đã bắt đầu truy nã hắn khắp nơi, trốn không thể trốn, chỉ có tìm đường sống trong cõi chết, chỉ có phế đi Chung Sơn, chỉ cần phế đi hắn, chính mình sẽ có cơ hội được cứu.
Phu nhân nhất định sẽ cứu ta. Tư Mã Tam Quang không ngừng tự động viên tinh thần cho mình.
Nhìn một cái quang cầu màu tím trong đại điện, Tư Mã Tam Quang khẽ nhíu mày.
Thế giới? Đây là thế giới của Chung Sơn?
Mặc kệ, nhất định phải phế đi hắn.
Trong tay Tư Mã Tam Quang bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen.
Trong mắt ngưng tụ, một kiếm hung hăng đâm tới quang cầu màu tím.
Một cổ kiếm ý khổng lồ từ trên thân kiếm của Tư Mã Tam Quang dâng lên, kiếm ý cường đại, đâm thẳng vào chỗ sâu của quang cầu, đại lượng kiếm khí trong nháy mắt tràn ngập cả đại điện.
Hưu!
Mắt thấy sắp đâm tới quang cầu màu tím, đột nhiên, từ bên trong quả cầu ánh sáng có một thanh kiếm tím bắn ra.
Không, kiếm kia tựa như kiếm, nhưng thật giống như cái đuôi hồ ly.
Kiếm tím bắn ra một kiếm, mang theo một cổ kiếm ý hủy diệt kinh khủng đến cực điểm, cỗ kiếm ý này, so với kiếm ý trong tay Tư Mã Tam Quang mạnh hơn vô số lần.
Thậm chí trong nháy mắt này, Tư Mã Tam Quang có loại cảm giác bị kiếm ý làm cho đóng băng không thể động đậy.
Kiếm ý cường đại vừa ra, tất cả kiếm khí của Tư Mã Tam Quang trong đại điện ầm ầm sụp đổ. Một cổ khí tức hủy diệt càng thêm kinh khủng dâng lên.
- Tru Tiên mô phỏng?
Tư Mã Tam Quang thật giống như trong nháy mắt nhận ra cây kiếm này, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Đáng tiếc, thật giống như đã muộn. Cái đuôi cùng dung với Tru Tiên Kiếm hồn của Bát Cực Thiên Vĩ đột nhiên va chạm với hắc kiếm của Tư Mã Tam Quang.
Oanh!
Dưới trùng kích kinh khủng, cả Đại Tranh Điện ầm ầm nổ tung, từng đạo kiếm khí màu tím cường đại bắn ra ngọn núi ở tứ phương, vô số núi rừng bị một đợt trùng kích này làm cho hóa thành phấn vụn.
Tru Tiên vừa ra, ai dám tranh phong
Hắc kiếm trong tay Tư Mã Tam Quang bị chấn thành phấn vụn, toàn thân tức thì bị đại lượng kiếm khí của Tru Tiên Kiếm đập vào, bay ngược ra ngoài, Tư Mã Tam Quang nhổ ra một ngụm máu tươi, trên mặt rõ ràng lộ ra một cổ mờ mịt.
Một kích Tru Tiên khủng bố, khói đặc cuồn cuộn ở tứ phương, đợi bụi mù tan hết, Chung Sơn đã xuất hiện.
Cái đuôi của Bát Cực Thiên Vĩ đã biến mất, nhưng uy thế của Chung Sơn vẫn tồn tại.
Tiến lên từng bước, Chung Sơn cư cao lâm hạ nhìn Tư Mã Tam Quang đã ngã nhào.
- Giết ta?
Trong mắt Chung Sơn lóe ra hàn ý.
- Quận chúa . . . đây . . . đây là của ta . . .
Tô A Phật vẻ mặt đưa đám nói, đồng thời đưa bảo bối trong ngực ra.
Đại Tiên Khí a, loại Đại Tiên Khí có khí linh này không đựng được trong vòng tay trữ vật, lại còn không có tế luyện, chỉ có thể ôm như vậy, Tô A Phật cũng là xui xẻo, ở Thanh Khâu này, thật đúng là không có mấy người có thể giật đồ từ trong tay của hắn, mà Cửu Vĩ Quận chúa lại vừa vặn là một người có thể. Hơn nữa còn là người mà sau này ngươi muốn đoạt lại cũng không có biện pháp.
- Thúi lắm, mấy Đại Tiên Khí này ta không nhận ra? Mấy tên bại hoại các ngươi, mỗi người có một cái, làm sao toàn bộ rơi vào trong tay ngươi? Ngươi có phải trộm hay không? Ta muốn thay mặt bọn họ thu hồi tang vật!
Cửu Vĩ Quận chúa kêu lên.
- Tiểu tổ tông, đừng, đừng, đừng, thật không phải ta trộm, là chúng ta đánh cuộc, ta thắng, nên có được.
Tô A Phật lập tức kêu lên.
- Đánh cuộc, đánh cuộc cái gì?
- Chính là Thánh vương suy mệnh đó, Chung Sơn a!
Tô A Phật lập tức nói.
- Chung Sơn? Lại là hắn? Có ý gì?
Cửu Vĩ Quận chúa lập tức có hứng thú.
- Quận chúa ngươi là không biết rồi, Thanh Khâu này bởi vì hắn mà trở nên lộn xộn, hắn thả tất cả tù nhân trong mười tám tầng Địa Ngục ra.
Tô A Phật giải thích.
- Nga?
Trong mắt Cửu Vĩ Quận chúa nhất thời bắn ra một cổ hào quang chói mắt.
Vừa thấy Cửu Vĩ Quận chúa có hứng thú, Tô A Phật ngay lập tức đem kể lại chuyện tình mười tám tầng Địa Ngục.
- Không tệ, không tệ!
Trong mắt Cửu Vĩ Quận chúa hiện lên một cổ kích động.
Trong mắt Cửu Vĩ Quận chúa lóe ra một trận tinh quang, thật giống như hạ quyết tâm đối với ý nghĩ nào đó, lâm vào trong trầm tư.
Tô A Phật vừa thấy Cửu Vĩ Quận chúa trầm tư, thân hình vô cùng bỉ ổi thối lui, tiếp theo tranh thủ trốn chạy về nơi xa.
Tô A Phật lấy một loại tốc độ kinh người, bay trở về chỗ ở của mình trong giây lát, tốc độ này, nếu để cho gia gia của Tô A Phật thấy, nhất định lão sẽ an lòng, bởi vì trong nháy mắt đó Tô A Phật đã bộc phát ra thực lực gấp hai trước kia.
Trở lại chỗ ở, Tô A Phật lòng vẫn còn sợ hãi.
- Nguy hiểm thật, hôm nay Cửu Vĩ Quận chúa làm sao vậy? Đang suy nghĩ cái gì a?
- Không đúng, không đúng, cho dù Cửu Vĩ Quận chúa mới vừa rồi thất thần, một hồi còn có thể trở lại a.
Nghĩ tới đây, Tô A Phật lại là cả kinh.
Chọn lựa một đám Đại Tiên Khí trong ngực, Tô A Phật đau lòng lấy ra một cái Đại Tiên Khí hình dáng dây chuyền.
- Chỉ có thể đưa tới chỗ Hoằng Tiêu đại ca, hy vọng Tiểu ma nữ không nên đánh chú ý tới các Pháp bảo khác của ta!
Tô A Phật bất đắc dĩ nói.
Cửu Vĩ Quận chúa thấy Tô A Phật rời đi, nhưng cũng không có ngăn trở, mà là quay đầu nhìn tứ phương một chút, ngược lại đi về Thanh Khâu Sơn.
. . .
Chung Sơn bị Ly tiên sinh dẫn tới một mảnh núi rừng vô cùng rộng lớn, liếc mắt nhìn lại, trong núi rừng có hàng loạt kiến trúc. Nhưng là Chung Sơn nhìn ra, tứ phương nơi này có đại trận ngăn chặn, để cho người bên trong nơi này không thể đi ra ngoài.
Dọc theo rừng núi, có đại lượng thủ vệ đứng canh. Mà có một khối cự bia khắc chữ, Chất Hoàng Phủ.
Ly tiên sinh mang theo Chung Sơn trực tiếp đi vào, đi tới một cái phụ cận của cung điện.
- Chung Thánh Vương, sau này ngươi ở tạm nơi này đi, Thánh thượng, Đại Đế của nước phụ thuộc triều ta, cũng ở tại lãnh thổ này, rãnh rỗi thì có thể liên lạc với nhau, nếu là đi ra ngoài, chỉ cần nói cho hai gã hộ vệ ở cửa mới vừa rồi, không ra khỏi địa giới của Thanh Khâu ta, hành động sẽ tự do như cũ!
Ly tiên sinh nói.
- Ừm!
Chung Sơn gật đầu.
Đi ra ngoài, gọi hai gã hộ vệ ở cửa? Là tìm hai tên giám thị đi theo sao.
- Vậy thì cáo từ!
Ly tiên sinh nói.
Chung Sơn gật đầu, Ly tiên sinh cùng mọi người thối lui khỏi Chất Hoàng Phủ.
Cung điện? Nhìn cung điện trước mắt, Chung Sơn không có một chút ý nghĩ an cư lạc nghiệp, Chung Sơn là người thế nào chứ, cho dù bị bắt làm con tin, cũng không muốn mất đi tự do như vậy.
Nhìn tấm bảng đề chữ Đại Tranh Điện treo trước mặt, Chung Sơn không có chút lòng trung thành nào.
Nhưng, bất cứ chuyện gì cũng phải đi từng chút từng chút một.
Đi vào trong đó, Chung Sơn phất tay một cái, trận pháp ngoài Đại Tranh Điện mở ra, Chung Sơn cần bế quan, hoàn thiện 'Thế Giới' của mình.
Ra khỏi Chất Hoàng Phủ, Ly tiên sinh tìm được người phụ trách ngoài Chất Hoàng Phủ.
- Mới vừa rồi ta mang Chung Thánh Vương vào, nghiêm mật giám thị, mỗi lần đi ra ngoài đều phải có hộ vệ, đều phải là Thiên Tiên! Còn có, ghi chép mỗi một sự kiện hắn làm ở bên ngoài!
Ly tiên sinh trịnh trọng nói.
- Rõ!
. . .
Chung Sơn khoanh chân mà ngồi, đỉnh đầu là 'Thiên' bị Chung Sơn thu nhỏ lại đến đường kính chỉ có mười trượng, bầu trời màu tím, Thiên Tàng vào trong đại điện, cả đại điện đều tựa như không có nóc nhà.
Chung Sơn ngồi xuống chính là cả một ngày, sau một ngày, dưới đất nơi Chung Sơn ngồi, cự thạch vốn là bóng loáng bằng phẳng, cũng là biến thành bùn đất một cách quỷ dị, đại lượng cỏ xanh dài ra, vô số núi rừng cỡ nhỏ đột ngột từ mặt đất mọc lên. Dần dần, thế giới chỗ Chung Sơn ngồi xuống nối liền với Tử Thiên phía trên.
Vốn là chỉ có một vòng sáng, nhưng bây giờ như một cái hình cầu, không chút khe hở nào.
Một thế giới màu tím, khi thế giới màu tím hoàn thành, phảng phất giống như ầm ầm trở nên to lớn, biến thành khổng lồ vô hạn. Trong nháy mắt, Chung Sơn dường như thật sự ngồi ở bên trong một mảnh thiên địa.
Trời không có nhật nguyệt, lại lóng lánh rất nhiều tử quang. Trước kia Tử Thiên có Lôi Điện Rít Gào, giờ phút này đã không thấy lôi điện. Chung Sơn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trời.
- Hô!
Phía trên Tử Thiên, đột nhiên mở ra một cái ánh mắt lớn ngàn trượng, con ngươi màu tím, nhìn qua hết sức dữ tợn, ở tròng trắng mắt, lại càng có vô số lôi điện không ngừng bị rút lấy.
- Hàng ngàn tiểu thế giới đã diệt, ngươi vẫn tồn tại! Thiên Phạt!
Chung Sơn thản nhiên nói.
Đây chính là Thương Thiên Nhãn mà Chung Sơn dụ dỗ lúc khai thiên, giờ phút này mệnh danh là Thiên Phạt Nhãn, là thiên đạo chi dẫn thứ hai ngoài Khai Thiên Chưởng mà Chung Sơn đã trộm lấy, hoặc nói là thiên đạo chi linh.
Ánh mắt Thiên Phạt chớp chớp, trong ánh mắt hiện lên một cổ tôn kính.
- Đây là 'Thế Giới' của ta, ta mới chỉ hoàn thành bước đầu, cũng không bổ sung thuộc tính khác, ngươi là Thiên Phạt Nhãn, tới nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, 'Thế Giới' này của ta cường đại, ngươi cũng sẽ cường đại. Hiện tại, ta đã tiến vào đại thế giới, ngươi có thể cảm nhận pháp tắc, quy tắc, còn có các loại thiên đạo của đại thế giới, phục chế toàn bộ chúng nó rồi hấp thu nhét vào 'Thế Giới' này.
Chung Sơn trầm giọng nói.
Thật giống như nhận được mệnh lệnh của Chung Sơn, Thiên Phạt Nhãn đột nhiên đại phóng tử quang.
Oanh!
Một tiếng Thiên Lôi vang lên, trên trời 'Thế Giới', phong vân đột nhiên biến sắc, cuồng phong gào thét, sấm sét vang dội. Phía trên cả vùng đất ở sau núi rừng đơn điệu, đột nhiên tạo thành các loại hồ, núi sông, đại dương.
Các loại năng lượng thuộc tính thật giống như mạnh mẽ bị nhét vào cái thế giới này, bổ sung thiếu khuyết của thế giới này, để gầy dựng nền móng vững chắc nhất cho cái thế giới này.
'Thế Giới' tăng cường, cần phải tích lũy theo thời gian, Chung Sơn cũng không nóng nảy.
Nhìn một mảnh thiên địa tứ phương này một chút, Chung Sơn thản nhiên nói:
- Từ nay về sau, nơi này gọi là 'Thần Giới'.
Thật giống như đồng ý với mệnh danh của Chung Sơn, bầu trời vang lên một tiếng nổ nữa.
Ùng ùng!
Trong lúc Thần giới đang không ngừng tăng cường, giờ phút này Thiên Phạt Nhãn trên trời cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại, ẩn vào thiên địa, biến mất không thấy.
Thần giới của Chung Sơn, tiếp nhận các pháp tắc của thiên địa, cuối cùng sẽ có một ngày, chắc chắn danh chấn đại thế giới.
Lúc Chung Sơn đang thể nghiệm và quan sát Thần giới, bên trong Đại Tranh Điện, lại bỗng nhiên có một vị khách không mời mà đến.
Tư Mã Tam Quang, không biết trà trộn vào như thế nào, nhưng có một điều có thể khẳng định, chính là ở bên trong Chất Hoàng Phủ, đối phó với một đám bảo vệ người đứng đầu vận triều, tuyệt đối cực kỳ lơi lỏng.
Tư Mã Tam Quang mang theo một cổ hung ác mà đến, ngoại giới đã bắt đầu truy nã hắn khắp nơi, trốn không thể trốn, chỉ có tìm đường sống trong cõi chết, chỉ có phế đi Chung Sơn, chỉ cần phế đi hắn, chính mình sẽ có cơ hội được cứu.
Phu nhân nhất định sẽ cứu ta. Tư Mã Tam Quang không ngừng tự động viên tinh thần cho mình.
Nhìn một cái quang cầu màu tím trong đại điện, Tư Mã Tam Quang khẽ nhíu mày.
Thế giới? Đây là thế giới của Chung Sơn?
Mặc kệ, nhất định phải phế đi hắn.
Trong tay Tư Mã Tam Quang bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen.
Trong mắt ngưng tụ, một kiếm hung hăng đâm tới quang cầu màu tím.
Một cổ kiếm ý khổng lồ từ trên thân kiếm của Tư Mã Tam Quang dâng lên, kiếm ý cường đại, đâm thẳng vào chỗ sâu của quang cầu, đại lượng kiếm khí trong nháy mắt tràn ngập cả đại điện.
Hưu!
Mắt thấy sắp đâm tới quang cầu màu tím, đột nhiên, từ bên trong quả cầu ánh sáng có một thanh kiếm tím bắn ra.
Không, kiếm kia tựa như kiếm, nhưng thật giống như cái đuôi hồ ly.
Kiếm tím bắn ra một kiếm, mang theo một cổ kiếm ý hủy diệt kinh khủng đến cực điểm, cỗ kiếm ý này, so với kiếm ý trong tay Tư Mã Tam Quang mạnh hơn vô số lần.
Thậm chí trong nháy mắt này, Tư Mã Tam Quang có loại cảm giác bị kiếm ý làm cho đóng băng không thể động đậy.
Kiếm ý cường đại vừa ra, tất cả kiếm khí của Tư Mã Tam Quang trong đại điện ầm ầm sụp đổ. Một cổ khí tức hủy diệt càng thêm kinh khủng dâng lên.
- Tru Tiên mô phỏng?
Tư Mã Tam Quang thật giống như trong nháy mắt nhận ra cây kiếm này, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Đáng tiếc, thật giống như đã muộn. Cái đuôi cùng dung với Tru Tiên Kiếm hồn của Bát Cực Thiên Vĩ đột nhiên va chạm với hắc kiếm của Tư Mã Tam Quang.
Oanh!
Dưới trùng kích kinh khủng, cả Đại Tranh Điện ầm ầm nổ tung, từng đạo kiếm khí màu tím cường đại bắn ra ngọn núi ở tứ phương, vô số núi rừng bị một đợt trùng kích này làm cho hóa thành phấn vụn.
Tru Tiên vừa ra, ai dám tranh phong
Hắc kiếm trong tay Tư Mã Tam Quang bị chấn thành phấn vụn, toàn thân tức thì bị đại lượng kiếm khí của Tru Tiên Kiếm đập vào, bay ngược ra ngoài, Tư Mã Tam Quang nhổ ra một ngụm máu tươi, trên mặt rõ ràng lộ ra một cổ mờ mịt.
Một kích Tru Tiên khủng bố, khói đặc cuồn cuộn ở tứ phương, đợi bụi mù tan hết, Chung Sơn đã xuất hiện.
Cái đuôi của Bát Cực Thiên Vĩ đã biến mất, nhưng uy thế của Chung Sơn vẫn tồn tại.
Tiến lên từng bước, Chung Sơn cư cao lâm hạ nhìn Tư Mã Tam Quang đã ngã nhào.
- Giết ta?
Trong mắt Chung Sơn lóe ra hàn ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.