Quyển 9 - Chương 8: Thế lực khổng lồ tấn công
Quan Kỳ
15/09/2014
Phương nam, một hàng 17 người, một gã cầm đầu mang đeo mặt nạ màu bạc, một thân áo bào trắng rộng thùng thình, mặc dù nhìn không thấy mặt, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác cũng cực kỳ tôn quý vậy.
17 người, 17 người ít nhất đều là cường giả cấp bậc Đại Tiên.
21 vị Đại Tiên tán tu giờ phút này đều cảm thấy hổ thẹn!
Đại Tiên là nhân vật lợi hại, tượng trưng cho cường thế, tới nơi nào đều quát tháo thiên hạ, nhưng mà hiện tại xem ra, những tán Đại Tiên tu như mình hình như vô cùng buồn cười vậy.
Hiện tại bao nhiêu? Lần này, Đại Tiên vây quanh ước chừng gần trăm người, hơn nữa mỗi một cái đều là một thế lực, một hàng tán tu bên mình không thấm vào đâu.
- Ra mắt Thái Sơ Thánh Vương!
Mười người Thái Cực Thánh đình hơi hơi thi lễ.
- Ra mắt Thái Sơ Thánh Vương!
- Ra mắt Thái Sơ Thánh Vương!
- Ra mắt Thái Sơ Thánh Vương!
Người hai cái Thánh đình và Đạo tràng truyền chỉ, nhao nhao thi lễ.
Cùng tồn tại ở trong Phong Trủng Cương Vực, Thánh đình có thể cắm rễ, đồng thời Thánh Vương đóng ở một phương, đúng là đáng giá để mọi người tôn kính.
Phong Trủng Cương Vực, Thái Sơ Thánh Đình!
Chung Sơn trực tiếp nhìn về phía Thái Sơ Thánh Vương đeo mặt nạ kia.
Một bên Ngọc Hoàng đại đế cũng nhàn nhạt nhìn qua, nhìn thấy Thánh Vương này, Ngọc Hoàng đại đế cũng không có chút lo lắng, gặp biến không sợ hãi, chỉ nhàn nhạt nhìn.
- Đại Tranh Thánh Vương?
Thái Sơ Thánh Vương nhìn về phía Chung Sơn.
- Đúng vậy, Chung Sơn!
Chung Sơn gật gật đầu, thoáng ngưng trọng.
- Phong Trủng Cương Vực, đã có ba đại Đạo tràng, ba đại Thánh đình, không cần nhiều thêm một cái, ai cũng không muốn thấy tân Thánh đình sinh ra, trừ phi ngươi rời khỏi Phong Trủng Cương Vực, nếu không cần sẽ bị vây công, trẫm hiện tại cho ngươi một con đường khác, phụ thuộc Thái Sơ Thánh Đình, ta có thể bảo hộ Đại Tranh Thánh đình ngươi bình an!
Thái Sơ Thánh Vương mờ nhạt nói.
Chung Sơn nhíu mày.
- Nếu như không muốn, ai cũng không giữ được Đại Tranh Thánh đình ngươi!
Thái Sơ Thánh Vương lên tiếng nói.
Mà ngay tại giờ khắc này, cách đó không xa bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một người, một nam nhân một thân đạo bào màu tím. Nam nhân khuôn mặt vô cùng anh tuấn, ánh mắt như điện. Một cỗ khí tức khổng lồ bắn ra, khí thế lớn vô cùng.
- Người ba đại Thánh đình, ba đại Đạo tràng đều đã đến đông đủ rồi sao? Phong Trủng Cương Vực đã có mấy vạn năm không tụ tập thế lực 6 bên rồi?
Nam nhân áo bào tím cười nhạt nói.
Hiển nhiên, nam nhân áo bào tím này chính là người một cái Đạo tràng cuối cùng.
- Ra mắt Tử Tiêu Giáo chủ!
Các Đại Tiên hơi hơi thi lễ với nam nhân đạo bào màu tím!
Tử Tiêu Giáo chủ, Phong Trủng Cương Vực, Giáo chủ Tử Tiêu Đạo tràng! Không ngờ cũng giống như Thái Sơ Thánh Vương, một mình tiến đến.
- Ngọc Hoàng đại đế, đây cũng không phải là bốn đại bộ châu của ngươi à, ngươi muốn chen chân vào việc bên trong Phong Trủng Cương Vực ta?
Tử Tiêu Giáo chủ trực tiếp nhìn về phía Ngọc Đế.
- Bên trong? Vậy còn phải xem là chuyện gì. Liên quan đến ta, ta tự nhiên phải xen vào!
Ngọc Đế mờ nhạt nói.
Ngọc Đế tỏ thái độ, Tử Tiêu Giáo chủ nhíu mày, tiếp đó lại nhìn về phía Chung Sơn, bỗng nhiên, Tử Tiêu Giáo chủ nhướng mày lên, nhìn một nữ nhân phía sau Chung Sơn.
Cam Bảo Nhi! Trong giây lát nhìn thấy Cam Bảo Nhi, Tử Tiêu Giáo chủ đồng tử co rụt lại.
- Trung Ương Giáo chủ? Ngươi cũng nhúng tay vào việc bên trong Phong Trủng Cương Vực ta?
Tử Tiêu Giáo chủ nói.
Trung Ương Giáo chủ? Mọi người hơi hơi kinh ngạc, người này là Giáo chủ sao? Giáo chủ? Người có thể trở thành Giáo chủ, người nào không phải nhân vật cường thế ngập trời?
Mọi người đều nhìn về phía Cam Bảo Nhi.
Các tán tu vuốt mồ hôi lạnh trên trán, lúc trước mình hình như quá xúc động? Nơi này còn có một Giáo chủ?
Có lẽ thiên hạ này quá lớn, Ngọc Đế vẫn chưa ra gặp qua Trung Ương Giáo chủ, bởi vậy thấy xưng hô Tử Tiêu Giáo chủ như vậy, hơi hơi nghi hoặc.
- Vù!
Xa xa một trận cuồng phong thổi qua, lại là 10 cường giả Đại Tiên trở lên đến.
Cầm đầu là một nữ nhân áo đỏ, một thân bào phục hoa lệ, đỉnh đầu đội Tử Ngọc Quan, bộ dạng cùng Cam Bảo Nhi giống nhau như đúc!
- Tử Tiêu Giáo chủ, đã lâu không gặp!
Nữ nhân áo đỏ nói.
- Trung Ương Giáo chủ?
Tử Tiêu Giáo chủ nhíu mày.
Bộ dạng cùng Cam Bảo Nhi giống nhau như đúc? Trung Ương Giáo chủ?
Chung Sơn nắm lấy bàn tay Bảo Nhi, Bảo Nhi lạnh lùng nhìn về phía Trung Ương Giáo chủ kia.
- Ngươi là ai?
Bảo Nhi kêu lên.
- Chung Sơn không nói cho ngươi sao?
Trung Ương Giáo chủ mờ nhạt cười nói.
- Ngươi muốn làm gì?
- Lúc này chưa thể nói rõ, chờ địch chỗ phu quân ngươi rút đi, ngươi theo ta trở lại Trung Ương Đạo tràng!
Trung Ương Giáo chủ nói rất thẳng thắn, tiếp đó mang theo 9 tên thuộc hạ hạ xuống trước Trường Sinh Điện.
Cam Bảo Nhi sắc mặt không có nhiều thay đổi, hiển nhiên kết quả này đã sớm dự liệu rồi.
- Còn có người?
Tử Tiêu Giáo chủ nhíu mày.
- Vù!
Một trận cuồng phong qua đi, lại là một đám nữ nhân Đại Tiên bay tới, từng người mặc một thân áo trắng, trên mặt không chút biểu tình, như Hàn băng vạn năm vậy.
- Băng Thần Cung Cung chủ? Ngươi không phải cùng Đại Tranh Thánh đình có liên quan đấy chứ?
Tử Tiêu Giáo chủ nhíu mày hỏi.
Hiển nhiên, nhóm thế lực này cũng là ngoài ý muốn.
Cầm đầu là một nữ nhân dung mạo cực kỳ xinh đẹp, nhưng vẻ mặt lại như băng sơn muôn đời không tan, nàng kia vẫn không để ý tới Tử Tiêu Giáo chủ, mà lại chỉ nhìn về phía Bi Thanh Ti nói:
- Biết ta chứ?
- Bi Thanh Ti, ra mắt tổ tiên!
Bi Thanh Ti nói.
- Ừ, sau khi địch nhân rút đi, ngươi theo ta trở lại Băng Thần Cung!
Nữ nhân nói.
Nhìn lại Chung Sơn, Bi Thanh Ti gật gật đầu nói:
- Vâng!
Hiển nhiên, trước đó, Chung Sơn đã cùng các hoàng hậu thương lượng qua việc này.
Mười người Băng Thần Cung, chậm rãi dừng ở trước Trường Sinh Điện, Cung chủ Băng Thần Cung và người Trung Ương Đạo liếc nhau. Ai cũng không có nhiều lời!
- Vù!
Lại một trận cuồng phong thổi tới, lại là mười người, 10 nam nhân từ trên trời giáng xuống, từng người tóc khô vàng, đáp xuống trước Trường Sinh Điện, không ngờ quỳ gối xuống đất.
- Hoang Cổ gia tộc, thập sứ Tốn Điện bái kiến Điện chủ!
10 nam nhân quỳ lạy nói.
Phương hướng 10 nam nhân quỳ lạy, không ngờ là Cổ Thiên U!
Mười người, một người cầm đầu, chín người phía sau!
- Hoang Cổ gia tộc? Điện chủ? Ta sao lại là người của Hoang Cổ gia tộc?
Cổ Thiên U vô cùng bình tĩnh nói.
- Ngài có huyết mạch Hoang Cổ gia tộc, Tốn Điện đã 50 vạn năm không có Điện chủ, chỉ có người Tốn Đỉnh, mới đủ điều kiện làm Điện chủ, ngươi chính là Điện chủ, gia chủ có lệnh, để ta tới cung nghênh Điện chủ về nhà!
Người cầm đầu kia nói.
- Huyết mạch?
Cổ Thiên U khẽ nhíu mày.
- Có rất nhiều nguyên nhân, xin Điện chủ không nói cho bất kỳ kẻ nào biết!
Người kia nói. Tiếp đó, đầu ngón tay điểm ra, một đoàn ánh sáng vàng bắn về phía Cổ Thiên U.
Cổ Thiên U vung tay tiếp lấy, hình như một cỗ tin tức nhảy vào trong óc Cổ Thiên U vậy, Cổ Thiên U nhắm mắt, sau 5 tức, mày nhăn lại, ánh mắt vừa mở ra, nhìn qua thâm sâu rất nhiều, nhìn lại Chung Sơn vẻ mặt đầy khó xử.
- Thực sự có liên quan tới huyết mạch?
Chung Sơn hỏi.
Cổ Thiên U gật gật đầu.
- Điện chủ, kế thừa huyết mạch liên quan tới Hoang Cổ gia tộc, hy vọng ngươi thủ khẩu như bình!
Người kia lại lần nữa nói.
- Tạm thời không cần nói cho ta biết!
Chung Sơn cũng thức thời nói.
10 Hoang Cổ gia tộc hạ xuống, xa xa lại lần nữa một phương thế lực đến.
- Vù!
Lại là mười người, mười người đáp xuống quảng trường trước Trường Sinh Điện. Người cầm đầu, một thân xiêm y đỏ như lửa.
- Vũ Cửu Thiên?
Chung Sơn ngoài ý muốn nói.
Người tới không phải là Tôn Phượng Hoàng tộc ở tiểu thế giới Chí sao? Vũ Cửu Thiên?
- Ta không phải Vũ Cửu Thiên!
Nữ nhân cầm đầu nghiêm túc nói.
- Ách!
Chung Sơn hơi hơi kinh ngạc.
Không phải Vũ Cửu Thiên? Nhưng tướng mạo này cũng giống nhau như đúc a?
- Chu Tước!
Nữ nhân vung tay lên.
Trên cánh tay Thiên Linh Nhi bỗng nhiên bay ra 1 con Chu Tước.
- Kíu!
Chu Tước hình như bị quấy rầy giấc ngủ, tức giận kêu lên một tiếng.
- Vẫn còn là tốt rồi!
Nữ nhân mỉm cười.
- Ngươi chính là Thiên Linh Nhi?
Nữ nhân lại nhìn về phía Thiên Linh Nhi!
- Ngươi muốn làm gì?
- Niết Phàm Trần, Vũ Cửu Thiên, Niết Thanh Thanh đều ở Phượng Hoàng Cương Vực, lần này ta được ủy nhiêmm mang ngươi đi tới Phượng Hoàng Cương Vực!
Nữ nhân nói.
- Ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?
Thiên Linh Nhi lắc đầu hỏi.
Nữ nhân bỗng nhiên tung ra một khối ngọc giản về phía Chung Sơn.
- Đây là tín vật Niết Phàm Trần đưa cho ngươi!
Chung Sơn đưa tay tiếp được, bắt đầu đọc! Một lát sau, hít vào một hơi thật sâu gật gật đầu.
- Đúng là tín vật của Niết Phàm Trần!
Chung Sơn nhíu mày.
- Đợi sự tình nơi đây kết thúc, Thiên Linh Nhi theo ta đi tới Phượng Hoàng Cương Vực!
Nữ nhân nói thẳng.
Thiên Linh Nhi quyệt quyệt miệng, nhưng trước khi khai thiên Chung Sơn đã chuẩn bị tâm lý, hiện tại lại nhắc đến, nhưng mà vẫn khiến Thiên Linh Nhi rất không thoải mái.
Bên ngoài các tán tu bây giờ lại lo sợ.
Trung Ương Đạo tràng, Băng Thần Cung, Hoang Cổ gia tộc, Phượng Hoàng Cương Vực, nhiều thế lực như vậy? Vừa rồi nếu như ra tay, giờ phút này có lẽ rời đi cũng không xong.
- Con bà nó, người tiểu thế giới này làm sao có nhiều quan hệ như vậy? Một tên tán tu nhỏ giọng lầu bầu.
Hình như còn ngại Lăng Tiêu Thiên Đình quan hệ không đủ nhiều. Lại một trận cuồng phong thổi tới.
Trên Lăng Tiêu Thiên Đình, lại lần nữa xuất hiện mười người, từng người một thân áo bào trắng, cùng nhau nhìn về phía Đế Huyền Sát.
- Đế Huyền Sát, Thích Thiên Thánh Cảnh dẫn ngươi tiến vào, sự tình nơi đây làm xong, theo ta đi tới Thích Thiên Thánh Cảnh!
Người cầm đầu kia nói.
Đế Huyền Sát cau mày, nhìn người trước mắt, lại nhìn lại Chung Sơn, cuối cùng gật gật đầu.
Thích Thiên Thánh Cảnh? Các tán tu không biết nói gì. Nơi này tiếp tục đợi nữa còn ý nghĩa sao?
- Vù!
- Còn?
Một gã tán tu vô cùng rối rắm.
Lần này người tới, Chung Sơn liếc mắt một cái liền nhận ra.
Tổng cộng mười người, mỗi người thân khôi giáp, một cỗ sát ý tản ra.
Đáp xuống trước Trường Sinh Điện quay sang Chung Sơn cung kính thi lễ.
- Đại Tần, Vương Tiễn, phụng lệnh Thánh Vương, tiến đến chúc mừng Đại Tranh Thánh Vương khai thiên lập địa, đồng thời thay Thánh Vương quét dọn địch nhân!
Vương Tiễn khom người nói.
Đại Tần, Vương Tiễn!
Thánh Vương? Doanh cũng trở thành chủ của Thánh Đình?
- Vương Tướng quân đa lễ rồi!
Chung Sơn lập tức nói.
- Trước khi địch rời đi, Vương Tiễn và chín thuộc hạ, mặc cho Đại Tranh Thánh Vương điều khiển!
Vương Tiễn nói vô cùng thẳng thắn.
- Đa tạ!
Mọi người lại đợi một chút, rốt cục cũng không có người tới nữa.
Phong Trủng Cương Vực, 6 thế lực lớn, năm mươi tám tên cường giả Đại Tiên trở lên.
Tán tu 21 người, giờ phút này không có nhiều uy hiếp.
Đại Tranh Thánh đình, thế lực là bạn, tổng cộng có tám thế lực lớn, 80 cường giả Đại Tiên trở lên.
Trên Lăng Tiêu Thiên Đình nho nhỏ, chỉ một hồi công phu ngắn ngủi, liền tụ tập 159 tên Đại Tiên. Ai cũng không nghĩ tới tình cảnh quỷ dị này.
Lực lượng quần thể khổng lồ như thế, một khi va chạm với nhau, nhất định trời sụp đất nứt!
Mỗi 1 thế lực lớn nhao nhao nhìn đối phương, hiển nhiên ai cũng không nghĩ tới hiện trường lại như thế này.
Phía sau Thái Sơ Thánh Vương, Tư Mã Túng Hoành vẻ mặt vô cùng ghen ghét, gặp quỷ! Đây là chuyện gì? 159 Đại Tiên giằng co? Không cần khoa trương như vậy chứ?
159 Đại Tiên, một màn này rõ ràng vượt qua tầm tay tất cả thế lực lớn, Ngọc Đế nhíu mày, Tử Tiêu Giáo chủ nhíu mày, Trung Ương Giáo chủ, Băng Thần Cung Cung chủ, mọi người đều nhíu mày.
- - - - - oOo- - - - -
17 người, 17 người ít nhất đều là cường giả cấp bậc Đại Tiên.
21 vị Đại Tiên tán tu giờ phút này đều cảm thấy hổ thẹn!
Đại Tiên là nhân vật lợi hại, tượng trưng cho cường thế, tới nơi nào đều quát tháo thiên hạ, nhưng mà hiện tại xem ra, những tán Đại Tiên tu như mình hình như vô cùng buồn cười vậy.
Hiện tại bao nhiêu? Lần này, Đại Tiên vây quanh ước chừng gần trăm người, hơn nữa mỗi một cái đều là một thế lực, một hàng tán tu bên mình không thấm vào đâu.
- Ra mắt Thái Sơ Thánh Vương!
Mười người Thái Cực Thánh đình hơi hơi thi lễ.
- Ra mắt Thái Sơ Thánh Vương!
- Ra mắt Thái Sơ Thánh Vương!
- Ra mắt Thái Sơ Thánh Vương!
Người hai cái Thánh đình và Đạo tràng truyền chỉ, nhao nhao thi lễ.
Cùng tồn tại ở trong Phong Trủng Cương Vực, Thánh đình có thể cắm rễ, đồng thời Thánh Vương đóng ở một phương, đúng là đáng giá để mọi người tôn kính.
Phong Trủng Cương Vực, Thái Sơ Thánh Đình!
Chung Sơn trực tiếp nhìn về phía Thái Sơ Thánh Vương đeo mặt nạ kia.
Một bên Ngọc Hoàng đại đế cũng nhàn nhạt nhìn qua, nhìn thấy Thánh Vương này, Ngọc Hoàng đại đế cũng không có chút lo lắng, gặp biến không sợ hãi, chỉ nhàn nhạt nhìn.
- Đại Tranh Thánh Vương?
Thái Sơ Thánh Vương nhìn về phía Chung Sơn.
- Đúng vậy, Chung Sơn!
Chung Sơn gật gật đầu, thoáng ngưng trọng.
- Phong Trủng Cương Vực, đã có ba đại Đạo tràng, ba đại Thánh đình, không cần nhiều thêm một cái, ai cũng không muốn thấy tân Thánh đình sinh ra, trừ phi ngươi rời khỏi Phong Trủng Cương Vực, nếu không cần sẽ bị vây công, trẫm hiện tại cho ngươi một con đường khác, phụ thuộc Thái Sơ Thánh Đình, ta có thể bảo hộ Đại Tranh Thánh đình ngươi bình an!
Thái Sơ Thánh Vương mờ nhạt nói.
Chung Sơn nhíu mày.
- Nếu như không muốn, ai cũng không giữ được Đại Tranh Thánh đình ngươi!
Thái Sơ Thánh Vương lên tiếng nói.
Mà ngay tại giờ khắc này, cách đó không xa bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một người, một nam nhân một thân đạo bào màu tím. Nam nhân khuôn mặt vô cùng anh tuấn, ánh mắt như điện. Một cỗ khí tức khổng lồ bắn ra, khí thế lớn vô cùng.
- Người ba đại Thánh đình, ba đại Đạo tràng đều đã đến đông đủ rồi sao? Phong Trủng Cương Vực đã có mấy vạn năm không tụ tập thế lực 6 bên rồi?
Nam nhân áo bào tím cười nhạt nói.
Hiển nhiên, nam nhân áo bào tím này chính là người một cái Đạo tràng cuối cùng.
- Ra mắt Tử Tiêu Giáo chủ!
Các Đại Tiên hơi hơi thi lễ với nam nhân đạo bào màu tím!
Tử Tiêu Giáo chủ, Phong Trủng Cương Vực, Giáo chủ Tử Tiêu Đạo tràng! Không ngờ cũng giống như Thái Sơ Thánh Vương, một mình tiến đến.
- Ngọc Hoàng đại đế, đây cũng không phải là bốn đại bộ châu của ngươi à, ngươi muốn chen chân vào việc bên trong Phong Trủng Cương Vực ta?
Tử Tiêu Giáo chủ trực tiếp nhìn về phía Ngọc Đế.
- Bên trong? Vậy còn phải xem là chuyện gì. Liên quan đến ta, ta tự nhiên phải xen vào!
Ngọc Đế mờ nhạt nói.
Ngọc Đế tỏ thái độ, Tử Tiêu Giáo chủ nhíu mày, tiếp đó lại nhìn về phía Chung Sơn, bỗng nhiên, Tử Tiêu Giáo chủ nhướng mày lên, nhìn một nữ nhân phía sau Chung Sơn.
Cam Bảo Nhi! Trong giây lát nhìn thấy Cam Bảo Nhi, Tử Tiêu Giáo chủ đồng tử co rụt lại.
- Trung Ương Giáo chủ? Ngươi cũng nhúng tay vào việc bên trong Phong Trủng Cương Vực ta?
Tử Tiêu Giáo chủ nói.
Trung Ương Giáo chủ? Mọi người hơi hơi kinh ngạc, người này là Giáo chủ sao? Giáo chủ? Người có thể trở thành Giáo chủ, người nào không phải nhân vật cường thế ngập trời?
Mọi người đều nhìn về phía Cam Bảo Nhi.
Các tán tu vuốt mồ hôi lạnh trên trán, lúc trước mình hình như quá xúc động? Nơi này còn có một Giáo chủ?
Có lẽ thiên hạ này quá lớn, Ngọc Đế vẫn chưa ra gặp qua Trung Ương Giáo chủ, bởi vậy thấy xưng hô Tử Tiêu Giáo chủ như vậy, hơi hơi nghi hoặc.
- Vù!
Xa xa một trận cuồng phong thổi qua, lại là 10 cường giả Đại Tiên trở lên đến.
Cầm đầu là một nữ nhân áo đỏ, một thân bào phục hoa lệ, đỉnh đầu đội Tử Ngọc Quan, bộ dạng cùng Cam Bảo Nhi giống nhau như đúc!
- Tử Tiêu Giáo chủ, đã lâu không gặp!
Nữ nhân áo đỏ nói.
- Trung Ương Giáo chủ?
Tử Tiêu Giáo chủ nhíu mày.
Bộ dạng cùng Cam Bảo Nhi giống nhau như đúc? Trung Ương Giáo chủ?
Chung Sơn nắm lấy bàn tay Bảo Nhi, Bảo Nhi lạnh lùng nhìn về phía Trung Ương Giáo chủ kia.
- Ngươi là ai?
Bảo Nhi kêu lên.
- Chung Sơn không nói cho ngươi sao?
Trung Ương Giáo chủ mờ nhạt cười nói.
- Ngươi muốn làm gì?
- Lúc này chưa thể nói rõ, chờ địch chỗ phu quân ngươi rút đi, ngươi theo ta trở lại Trung Ương Đạo tràng!
Trung Ương Giáo chủ nói rất thẳng thắn, tiếp đó mang theo 9 tên thuộc hạ hạ xuống trước Trường Sinh Điện.
Cam Bảo Nhi sắc mặt không có nhiều thay đổi, hiển nhiên kết quả này đã sớm dự liệu rồi.
- Còn có người?
Tử Tiêu Giáo chủ nhíu mày.
- Vù!
Một trận cuồng phong qua đi, lại là một đám nữ nhân Đại Tiên bay tới, từng người mặc một thân áo trắng, trên mặt không chút biểu tình, như Hàn băng vạn năm vậy.
- Băng Thần Cung Cung chủ? Ngươi không phải cùng Đại Tranh Thánh đình có liên quan đấy chứ?
Tử Tiêu Giáo chủ nhíu mày hỏi.
Hiển nhiên, nhóm thế lực này cũng là ngoài ý muốn.
Cầm đầu là một nữ nhân dung mạo cực kỳ xinh đẹp, nhưng vẻ mặt lại như băng sơn muôn đời không tan, nàng kia vẫn không để ý tới Tử Tiêu Giáo chủ, mà lại chỉ nhìn về phía Bi Thanh Ti nói:
- Biết ta chứ?
- Bi Thanh Ti, ra mắt tổ tiên!
Bi Thanh Ti nói.
- Ừ, sau khi địch nhân rút đi, ngươi theo ta trở lại Băng Thần Cung!
Nữ nhân nói.
Nhìn lại Chung Sơn, Bi Thanh Ti gật gật đầu nói:
- Vâng!
Hiển nhiên, trước đó, Chung Sơn đã cùng các hoàng hậu thương lượng qua việc này.
Mười người Băng Thần Cung, chậm rãi dừng ở trước Trường Sinh Điện, Cung chủ Băng Thần Cung và người Trung Ương Đạo liếc nhau. Ai cũng không có nhiều lời!
- Vù!
Lại một trận cuồng phong thổi tới, lại là mười người, 10 nam nhân từ trên trời giáng xuống, từng người tóc khô vàng, đáp xuống trước Trường Sinh Điện, không ngờ quỳ gối xuống đất.
- Hoang Cổ gia tộc, thập sứ Tốn Điện bái kiến Điện chủ!
10 nam nhân quỳ lạy nói.
Phương hướng 10 nam nhân quỳ lạy, không ngờ là Cổ Thiên U!
Mười người, một người cầm đầu, chín người phía sau!
- Hoang Cổ gia tộc? Điện chủ? Ta sao lại là người của Hoang Cổ gia tộc?
Cổ Thiên U vô cùng bình tĩnh nói.
- Ngài có huyết mạch Hoang Cổ gia tộc, Tốn Điện đã 50 vạn năm không có Điện chủ, chỉ có người Tốn Đỉnh, mới đủ điều kiện làm Điện chủ, ngươi chính là Điện chủ, gia chủ có lệnh, để ta tới cung nghênh Điện chủ về nhà!
Người cầm đầu kia nói.
- Huyết mạch?
Cổ Thiên U khẽ nhíu mày.
- Có rất nhiều nguyên nhân, xin Điện chủ không nói cho bất kỳ kẻ nào biết!
Người kia nói. Tiếp đó, đầu ngón tay điểm ra, một đoàn ánh sáng vàng bắn về phía Cổ Thiên U.
Cổ Thiên U vung tay tiếp lấy, hình như một cỗ tin tức nhảy vào trong óc Cổ Thiên U vậy, Cổ Thiên U nhắm mắt, sau 5 tức, mày nhăn lại, ánh mắt vừa mở ra, nhìn qua thâm sâu rất nhiều, nhìn lại Chung Sơn vẻ mặt đầy khó xử.
- Thực sự có liên quan tới huyết mạch?
Chung Sơn hỏi.
Cổ Thiên U gật gật đầu.
- Điện chủ, kế thừa huyết mạch liên quan tới Hoang Cổ gia tộc, hy vọng ngươi thủ khẩu như bình!
Người kia lại lần nữa nói.
- Tạm thời không cần nói cho ta biết!
Chung Sơn cũng thức thời nói.
10 Hoang Cổ gia tộc hạ xuống, xa xa lại lần nữa một phương thế lực đến.
- Vù!
Lại là mười người, mười người đáp xuống quảng trường trước Trường Sinh Điện. Người cầm đầu, một thân xiêm y đỏ như lửa.
- Vũ Cửu Thiên?
Chung Sơn ngoài ý muốn nói.
Người tới không phải là Tôn Phượng Hoàng tộc ở tiểu thế giới Chí sao? Vũ Cửu Thiên?
- Ta không phải Vũ Cửu Thiên!
Nữ nhân cầm đầu nghiêm túc nói.
- Ách!
Chung Sơn hơi hơi kinh ngạc.
Không phải Vũ Cửu Thiên? Nhưng tướng mạo này cũng giống nhau như đúc a?
- Chu Tước!
Nữ nhân vung tay lên.
Trên cánh tay Thiên Linh Nhi bỗng nhiên bay ra 1 con Chu Tước.
- Kíu!
Chu Tước hình như bị quấy rầy giấc ngủ, tức giận kêu lên một tiếng.
- Vẫn còn là tốt rồi!
Nữ nhân mỉm cười.
- Ngươi chính là Thiên Linh Nhi?
Nữ nhân lại nhìn về phía Thiên Linh Nhi!
- Ngươi muốn làm gì?
- Niết Phàm Trần, Vũ Cửu Thiên, Niết Thanh Thanh đều ở Phượng Hoàng Cương Vực, lần này ta được ủy nhiêmm mang ngươi đi tới Phượng Hoàng Cương Vực!
Nữ nhân nói.
- Ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?
Thiên Linh Nhi lắc đầu hỏi.
Nữ nhân bỗng nhiên tung ra một khối ngọc giản về phía Chung Sơn.
- Đây là tín vật Niết Phàm Trần đưa cho ngươi!
Chung Sơn đưa tay tiếp được, bắt đầu đọc! Một lát sau, hít vào một hơi thật sâu gật gật đầu.
- Đúng là tín vật của Niết Phàm Trần!
Chung Sơn nhíu mày.
- Đợi sự tình nơi đây kết thúc, Thiên Linh Nhi theo ta đi tới Phượng Hoàng Cương Vực!
Nữ nhân nói thẳng.
Thiên Linh Nhi quyệt quyệt miệng, nhưng trước khi khai thiên Chung Sơn đã chuẩn bị tâm lý, hiện tại lại nhắc đến, nhưng mà vẫn khiến Thiên Linh Nhi rất không thoải mái.
Bên ngoài các tán tu bây giờ lại lo sợ.
Trung Ương Đạo tràng, Băng Thần Cung, Hoang Cổ gia tộc, Phượng Hoàng Cương Vực, nhiều thế lực như vậy? Vừa rồi nếu như ra tay, giờ phút này có lẽ rời đi cũng không xong.
- Con bà nó, người tiểu thế giới này làm sao có nhiều quan hệ như vậy? Một tên tán tu nhỏ giọng lầu bầu.
Hình như còn ngại Lăng Tiêu Thiên Đình quan hệ không đủ nhiều. Lại một trận cuồng phong thổi tới.
Trên Lăng Tiêu Thiên Đình, lại lần nữa xuất hiện mười người, từng người một thân áo bào trắng, cùng nhau nhìn về phía Đế Huyền Sát.
- Đế Huyền Sát, Thích Thiên Thánh Cảnh dẫn ngươi tiến vào, sự tình nơi đây làm xong, theo ta đi tới Thích Thiên Thánh Cảnh!
Người cầm đầu kia nói.
Đế Huyền Sát cau mày, nhìn người trước mắt, lại nhìn lại Chung Sơn, cuối cùng gật gật đầu.
Thích Thiên Thánh Cảnh? Các tán tu không biết nói gì. Nơi này tiếp tục đợi nữa còn ý nghĩa sao?
- Vù!
- Còn?
Một gã tán tu vô cùng rối rắm.
Lần này người tới, Chung Sơn liếc mắt một cái liền nhận ra.
Tổng cộng mười người, mỗi người thân khôi giáp, một cỗ sát ý tản ra.
Đáp xuống trước Trường Sinh Điện quay sang Chung Sơn cung kính thi lễ.
- Đại Tần, Vương Tiễn, phụng lệnh Thánh Vương, tiến đến chúc mừng Đại Tranh Thánh Vương khai thiên lập địa, đồng thời thay Thánh Vương quét dọn địch nhân!
Vương Tiễn khom người nói.
Đại Tần, Vương Tiễn!
Thánh Vương? Doanh cũng trở thành chủ của Thánh Đình?
- Vương Tướng quân đa lễ rồi!
Chung Sơn lập tức nói.
- Trước khi địch rời đi, Vương Tiễn và chín thuộc hạ, mặc cho Đại Tranh Thánh Vương điều khiển!
Vương Tiễn nói vô cùng thẳng thắn.
- Đa tạ!
Mọi người lại đợi một chút, rốt cục cũng không có người tới nữa.
Phong Trủng Cương Vực, 6 thế lực lớn, năm mươi tám tên cường giả Đại Tiên trở lên.
Tán tu 21 người, giờ phút này không có nhiều uy hiếp.
Đại Tranh Thánh đình, thế lực là bạn, tổng cộng có tám thế lực lớn, 80 cường giả Đại Tiên trở lên.
Trên Lăng Tiêu Thiên Đình nho nhỏ, chỉ một hồi công phu ngắn ngủi, liền tụ tập 159 tên Đại Tiên. Ai cũng không nghĩ tới tình cảnh quỷ dị này.
Lực lượng quần thể khổng lồ như thế, một khi va chạm với nhau, nhất định trời sụp đất nứt!
Mỗi 1 thế lực lớn nhao nhao nhìn đối phương, hiển nhiên ai cũng không nghĩ tới hiện trường lại như thế này.
Phía sau Thái Sơ Thánh Vương, Tư Mã Túng Hoành vẻ mặt vô cùng ghen ghét, gặp quỷ! Đây là chuyện gì? 159 Đại Tiên giằng co? Không cần khoa trương như vậy chứ?
159 Đại Tiên, một màn này rõ ràng vượt qua tầm tay tất cả thế lực lớn, Ngọc Đế nhíu mày, Tử Tiêu Giáo chủ nhíu mày, Trung Ương Giáo chủ, Băng Thần Cung Cung chủ, mọi người đều nhíu mày.
- - - - - oOo- - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.