Quyển 9 - Chương 69: Thủy độn
Quan Kỳ
08/10/2014
Âm phủ, Đại Tranh Thánh đình! Xương Kinh!
Trên một tòa thao trường trống trải, chỉ lưu lại hai người Chung Sơn và Tiên Tiên, những người khác đều bị đuổi đi, xung quanh bốn phía bên ngoài có rất nhiều thủ vệ, ai cũng không dám quấy nhiễu.
Có lẽ vừa mới mưa nhỏ xuống, trên giáo trường có rất nhiều chỗ còn có vũng nước.
- Chung Sơn, cho ngươi xem một chút thành quả của ta, xem sau khi ta lột xác cơ sở lang tổ ngộ được thần thông là gì?
Tiên Tiên nói.
Thần thông? Nghe Tiên Tiên nói, dọa Chung Sơn nhảy dựng lên, người ngộ ra thần thông phần lớn đều là cơ duyên xảo hợp, chẳng hạn như ảnh thân và bản thể của mình, thần thông này là cơ duyên sinh ra, căn bản không phải chính mình ngộ ra. Mà người có thể chân chánh bằng vào ngộ tính của mình ngộ ra thần thông, mà có rất nhiều người sau khi đạt tới Cổ Tiên cảnh, thậm chí cảnh giới cao hơn Cổ Tiên rất nhiều cũng chưa chắc có thần thông của mình.
Nhưng Tiên Tiên đây là chuyện gì? Cảnh giới Đại Tiên? Vừa mới đạt tới cảnh giới Đại Tiên đã ngộ ra? Đây là kế thừa cơ sở Lang tộc mà ngộ ra, cũng không phải cơ duyên xảo hợp, mà thuần túy là ngộ tính?
Tiên Tiên căn cốt đã đủ biến thái, từ lúc bắt đầu đạt tới Thiên Tiên, hai năm đã đạt tới cảnh giới Đại Tiên, ở Đại Tranh, trước đó là chưa từng có, Nam Cung Thắng cũng bởi vì vốn hắn chính là tiên nhân, sau khi khai thiên được tẩy lễ cho nên mới chỉ cách Đại Tiên một bước xa, Vương Khô chỉ có thể nói là khôi phục thương thế ngày trước, hắn vốn tu vi cao tuyệt.
Nhưng Tiên Tiên lại dựa vào cố gắng của chính mình à! Hai năm?
Lúc ấy Chung Sơn đã hết chỗ nói rồi, đảo mắt mới qua 7, 8 năm, thần thông? Thần thông cũng ngộ được ra?
Thiên tài! Tuyệt đối là thiên tài!
Khó trách ngày trước thiên tài như Đế Huyền Sát cũng phải thừa nhận tiềm lực không bằng Tiên Tiên. Tuy rằng trước kia ham chơi một chút, nhưng một khi nghiêm túc thì lại cường hãn vô cùng.
- Cho ta xem, rốt cuộc là thần thông gì?
Chung Sơn vô cùng hứng thú hỏi.
Thấy Chung Sơn thưởng thức, Tiên Tiên cũng vô cùng hưng phấn.
- Nhìn kỹ nhé!
Tiên Tiên nói.
Tiên Tiên một thân trắng như tuyết, vô cùng thuần mỹ, bỗng nhiên thân hình thoắt một cái, cả người đều trở nên trong suốt.
- Xoạt!
Cả người bỗng nhiên biến thành một người nước, rầm một tiếng, rơi trên mặt đất, người cứ như vậy không còn.
Không còn? Chung Sơn nhướng mày, thần thức nhanh chóng tỏa ra tìm kiếm. Nhưng, vô luận tìm như thế nào, Tiên Tiên đã không còn, cứ như vậy không còn?
- Ta ở trong này, tìm được ta không?
Thanh âm Tiên Tiên bỗng nhiên từ cách đó không xa truyền đến.
Chung Sơn quay đầu nhìn lại, nơi đó chỉ là một bãi nước sạch mà thôi, nước cũng không có chút gợn sóng, dường như vừa rồi căn bản không có thanh âm Tiên Tiên truyền đến.
Nhưng lỗ tai Chung Sơn làm sao có thể nghe lầm chứ?
- Ở trong này!
- Ở trong này!
- Hì hì, ở trong này!
- Không tìm được sao? Ta ở trong này!
Trên thao trường, một hồi chỗ này, một hồi chổ kia, nơi nơi đều truyền ra thanh âm của Tiên Tiên, nhưng mà thân ảnh lại không xuất hiện, dường như trong nháy mắt đã không còn, cho dù dùng thần thức cũng tìm không thấy.
- Không tìm được sao? Tìm không được thì nhận thua đi, ta liền đi ra! Hì hì!
Thanh âm Tiên Tiên lại lần nữa truyền đến.
- Xuất hiện đi, ta thật sự không tìm được, già rồi! Hoa mắt!
Chung Sơn cười nói.
- Ngươi tuyệt đối không già, chỉ lớn hơn ta mấy chục tuổi mà thôi.
- Mấy chục tuổi không đủ già sao?
- Đó là người phàm, ngươi thì khác, ngươi nói ngươi còn trẻ, ta liền đi ra!
Tiên Tiên nghịch ngợm nói.
Chung Sơn: “...!”
- Nói đi!
Tiên Tiên kêu lên.
- Được rồi, Chung Sơn ta còn hào hoa phong nhã, còn rất trẻ!
Chung Sơn cười nói.
- Được rồi, ta đi ra, nhìn kỹ nha!
Tiên Tiên kêu lên.
Bỗng nhiên, trong 1 vũng nước nhỏ ở trước mặt Chung Sơn, từng chút chồi ra một bóng đen, Tiên Tiên đi ra.
Vũng nước? Chung Sơn cổ quái nhìn vũng nước này, vì vũng nước chỉ sau nửa ngón tay, bên trong có thể giấu người được ư?
Nhưng Tiên Tiên chính là từ bên trong đi ra, từng chút đi ra một, trước lộ ra cái đầu, tiếp đó thân mình, hai tay, cuối cùng chân, chân, toàn bộ đi ra.
Chung Sơn ngạc nhiên nhìn một màn này. Đây cùng Ảnh chui của mình có chút giống à.
- Thế nào? Lợi hại không!
Tiên Tiên hưng phấn nói.
- Đúng là rất lợi hại, nhưng đây là chuyện gì vậy?
- Đây là Thủy độn, chỉ cần có nước, ta có thể núp trong nước, ai cũng tìm không thấy ta, không có chút khí tức nào, lợi hại không?
Tiên Tiên chờ đợi nhìn về phía Chung Sơn, dường như chờ Chung Sơn tán thưởng vậy.
Gật gật đầu, Chung Sơn vô cùng nghiêm túc nói:
- Đúng là rất lợi hại, thủy độn rất tầm thường, rất nhiều pháp thuật đều có, nhưng cũng không ai có thể làm được giống như ngươi, khí tức hoàn toàn không còn, ai cũng không tra được, đây mới là chỗ lợi hại nhất thần thông của ngươi, nếu không phải ta ở bên cạnh nhìn thấy, thì đúng là không nhìn ra thần thông này lợi hại như vậy.
- Đó là đương nhiên, cũng không xem là ai ngộ ra nha!
Tiên Tiên đắc ý nói.
- Tuy nhiên, thần thông này ta biết thì quên đi, không nên nói cho bất cứ ai, giữ lại cho mình dùng ở thời khác mấu chốt!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Cái này ta biết, vốn tính toán nói cho vài người, ngươi đã nói vậy, như vậy ngay cả gia gia ta cũng không nói cho!
Tiên Tiên cười hì hì nói.
- Ừ!
Chung Sơn hài lòng gật gật đầu.
Bỗng nhiên, Chung Sơn lại lần nữa cảm nhận được vẻ sợ hãi toàn thân lông tơ dựng đứng lên.
Tiên Tiên cũng giống như cảm giác được vẻ không ổn, cùng Chung Sơn nhìn về một hướng xa xa.
Xa xa, trên một đóa mây màu trắng, có một gã nam nhân áo bào lam đang đứng, mi tâm nam nhân có một viên tinh hạch như bảo thạch.
- Lạc Tinh Trần?
Chung Sơn đồng tử co rụt lại.
Xa xa, Lạc Tinh Trần đứng ở trên mây trắng, trong tay kéo một thanh trường cung màu xanh nhạt, mũi tên vàng chỉ thẳng Chung Sơn.
Tuy nhiên, Lạc Tinh Trần vẫn chưa bắn, dường như đang đợi Chung Sơn phát hiện mình vậy.
Rốt cục, Chung Sơn phát hiện ra mình, Lạc Tinh Trần cũng không khách khí nữa, tên trong tay buông ra.
- Hưu!
Ánh sáng vàng nhoáng lên một cái, tên dài bắn thẳng đến Chung Sơn, quá nhanh, trong giây lát đã tới gần Chung Sơn rồi.
Đương nhiên, cho dù là đánh lén, Chung Sơn cũng không úy kỵ, Đế Vương Đồ mở ra, tên dài trong nháy mắt chìm vào Đế Vương Đồ, tiếp đó, nhoáng lên một cái bắn ngược về phía Lạc Tinh Trần.
Quá nhanh, lúc tới quá nhanh, lúc đi vẫn quá nhanh.
Nhưng, tốc độ Lạc Tinh Trần cũng không chậm, trong chớp mắt Lạc Tinh Trần không ngờ kéo mũi tên thứ hai, mũi tên thứ hai vừa ra nhắm thẳng mũi tên thứ nhất.
Điện quang lóe ra lên, mũi tên thứ hai cùng mũi tên thứ nhất va chạm vào nhau.
- Oanh.................!
Một tiếng nổ siêu cấp vang lên, trong hư không phát ra ánh sáng vàng chói mắt, một cổ lực lượng cường đại nổ tung trên vùng trời Xương Kinh.
Đại Tranh Thánh đình, rất nhiều cường giả nhao nhao bay về phía Chung Sơn.
Đại lượng cường giả vọt tới bảo hộ chung quanh Chung Sơn.
- Lại một người muốn chết tới?
Tiên Tiên giận dữ định xông lên.
- Bặc!
Chung Sơn chụp được cánh tay Tiên Tiên, kéo Tiên Tiên lại.
- Tài bắn cung thật là lợi hại!
Chung Sơn vô cùng cảm thán nói.
Lực lượng mũi tên kia tạm không nói đến, mà chỉ nói tới phần tinh chuẩn và tốc độ này, đương kim thiên hạ, Chung Sơn gặp qua người mạnh nhất là Lạc Tinh Trần hắn.
- Thánh Vương!
Chúng thần nhìn về phía Chung Sơn.
Xa xa Lạc Tinh Trần cũng lạnh lùng nhìn chăm chú Chung Sơn trên thao trường Xương Kinh.
- Đại Tranh Chung Sơn, đệ tử của ta là do ngươi giết?
Lạc Tinh Trần trong mắt lóe lên một cỗ hàn quang.
Thì ra Lạc Tinh Trần đây là đang thử Chung Sơn, hắn muốn xác định Lạc Thiên Hà đã chết chưa.
Trên một tòa thao trường trống trải, chỉ lưu lại hai người Chung Sơn và Tiên Tiên, những người khác đều bị đuổi đi, xung quanh bốn phía bên ngoài có rất nhiều thủ vệ, ai cũng không dám quấy nhiễu.
Có lẽ vừa mới mưa nhỏ xuống, trên giáo trường có rất nhiều chỗ còn có vũng nước.
- Chung Sơn, cho ngươi xem một chút thành quả của ta, xem sau khi ta lột xác cơ sở lang tổ ngộ được thần thông là gì?
Tiên Tiên nói.
Thần thông? Nghe Tiên Tiên nói, dọa Chung Sơn nhảy dựng lên, người ngộ ra thần thông phần lớn đều là cơ duyên xảo hợp, chẳng hạn như ảnh thân và bản thể của mình, thần thông này là cơ duyên sinh ra, căn bản không phải chính mình ngộ ra. Mà người có thể chân chánh bằng vào ngộ tính của mình ngộ ra thần thông, mà có rất nhiều người sau khi đạt tới Cổ Tiên cảnh, thậm chí cảnh giới cao hơn Cổ Tiên rất nhiều cũng chưa chắc có thần thông của mình.
Nhưng Tiên Tiên đây là chuyện gì? Cảnh giới Đại Tiên? Vừa mới đạt tới cảnh giới Đại Tiên đã ngộ ra? Đây là kế thừa cơ sở Lang tộc mà ngộ ra, cũng không phải cơ duyên xảo hợp, mà thuần túy là ngộ tính?
Tiên Tiên căn cốt đã đủ biến thái, từ lúc bắt đầu đạt tới Thiên Tiên, hai năm đã đạt tới cảnh giới Đại Tiên, ở Đại Tranh, trước đó là chưa từng có, Nam Cung Thắng cũng bởi vì vốn hắn chính là tiên nhân, sau khi khai thiên được tẩy lễ cho nên mới chỉ cách Đại Tiên một bước xa, Vương Khô chỉ có thể nói là khôi phục thương thế ngày trước, hắn vốn tu vi cao tuyệt.
Nhưng Tiên Tiên lại dựa vào cố gắng của chính mình à! Hai năm?
Lúc ấy Chung Sơn đã hết chỗ nói rồi, đảo mắt mới qua 7, 8 năm, thần thông? Thần thông cũng ngộ được ra?
Thiên tài! Tuyệt đối là thiên tài!
Khó trách ngày trước thiên tài như Đế Huyền Sát cũng phải thừa nhận tiềm lực không bằng Tiên Tiên. Tuy rằng trước kia ham chơi một chút, nhưng một khi nghiêm túc thì lại cường hãn vô cùng.
- Cho ta xem, rốt cuộc là thần thông gì?
Chung Sơn vô cùng hứng thú hỏi.
Thấy Chung Sơn thưởng thức, Tiên Tiên cũng vô cùng hưng phấn.
- Nhìn kỹ nhé!
Tiên Tiên nói.
Tiên Tiên một thân trắng như tuyết, vô cùng thuần mỹ, bỗng nhiên thân hình thoắt một cái, cả người đều trở nên trong suốt.
- Xoạt!
Cả người bỗng nhiên biến thành một người nước, rầm một tiếng, rơi trên mặt đất, người cứ như vậy không còn.
Không còn? Chung Sơn nhướng mày, thần thức nhanh chóng tỏa ra tìm kiếm. Nhưng, vô luận tìm như thế nào, Tiên Tiên đã không còn, cứ như vậy không còn?
- Ta ở trong này, tìm được ta không?
Thanh âm Tiên Tiên bỗng nhiên từ cách đó không xa truyền đến.
Chung Sơn quay đầu nhìn lại, nơi đó chỉ là một bãi nước sạch mà thôi, nước cũng không có chút gợn sóng, dường như vừa rồi căn bản không có thanh âm Tiên Tiên truyền đến.
Nhưng lỗ tai Chung Sơn làm sao có thể nghe lầm chứ?
- Ở trong này!
- Ở trong này!
- Hì hì, ở trong này!
- Không tìm được sao? Ta ở trong này!
Trên thao trường, một hồi chỗ này, một hồi chổ kia, nơi nơi đều truyền ra thanh âm của Tiên Tiên, nhưng mà thân ảnh lại không xuất hiện, dường như trong nháy mắt đã không còn, cho dù dùng thần thức cũng tìm không thấy.
- Không tìm được sao? Tìm không được thì nhận thua đi, ta liền đi ra! Hì hì!
Thanh âm Tiên Tiên lại lần nữa truyền đến.
- Xuất hiện đi, ta thật sự không tìm được, già rồi! Hoa mắt!
Chung Sơn cười nói.
- Ngươi tuyệt đối không già, chỉ lớn hơn ta mấy chục tuổi mà thôi.
- Mấy chục tuổi không đủ già sao?
- Đó là người phàm, ngươi thì khác, ngươi nói ngươi còn trẻ, ta liền đi ra!
Tiên Tiên nghịch ngợm nói.
Chung Sơn: “...!”
- Nói đi!
Tiên Tiên kêu lên.
- Được rồi, Chung Sơn ta còn hào hoa phong nhã, còn rất trẻ!
Chung Sơn cười nói.
- Được rồi, ta đi ra, nhìn kỹ nha!
Tiên Tiên kêu lên.
Bỗng nhiên, trong 1 vũng nước nhỏ ở trước mặt Chung Sơn, từng chút chồi ra một bóng đen, Tiên Tiên đi ra.
Vũng nước? Chung Sơn cổ quái nhìn vũng nước này, vì vũng nước chỉ sau nửa ngón tay, bên trong có thể giấu người được ư?
Nhưng Tiên Tiên chính là từ bên trong đi ra, từng chút đi ra một, trước lộ ra cái đầu, tiếp đó thân mình, hai tay, cuối cùng chân, chân, toàn bộ đi ra.
Chung Sơn ngạc nhiên nhìn một màn này. Đây cùng Ảnh chui của mình có chút giống à.
- Thế nào? Lợi hại không!
Tiên Tiên hưng phấn nói.
- Đúng là rất lợi hại, nhưng đây là chuyện gì vậy?
- Đây là Thủy độn, chỉ cần có nước, ta có thể núp trong nước, ai cũng tìm không thấy ta, không có chút khí tức nào, lợi hại không?
Tiên Tiên chờ đợi nhìn về phía Chung Sơn, dường như chờ Chung Sơn tán thưởng vậy.
Gật gật đầu, Chung Sơn vô cùng nghiêm túc nói:
- Đúng là rất lợi hại, thủy độn rất tầm thường, rất nhiều pháp thuật đều có, nhưng cũng không ai có thể làm được giống như ngươi, khí tức hoàn toàn không còn, ai cũng không tra được, đây mới là chỗ lợi hại nhất thần thông của ngươi, nếu không phải ta ở bên cạnh nhìn thấy, thì đúng là không nhìn ra thần thông này lợi hại như vậy.
- Đó là đương nhiên, cũng không xem là ai ngộ ra nha!
Tiên Tiên đắc ý nói.
- Tuy nhiên, thần thông này ta biết thì quên đi, không nên nói cho bất cứ ai, giữ lại cho mình dùng ở thời khác mấu chốt!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Cái này ta biết, vốn tính toán nói cho vài người, ngươi đã nói vậy, như vậy ngay cả gia gia ta cũng không nói cho!
Tiên Tiên cười hì hì nói.
- Ừ!
Chung Sơn hài lòng gật gật đầu.
Bỗng nhiên, Chung Sơn lại lần nữa cảm nhận được vẻ sợ hãi toàn thân lông tơ dựng đứng lên.
Tiên Tiên cũng giống như cảm giác được vẻ không ổn, cùng Chung Sơn nhìn về một hướng xa xa.
Xa xa, trên một đóa mây màu trắng, có một gã nam nhân áo bào lam đang đứng, mi tâm nam nhân có một viên tinh hạch như bảo thạch.
- Lạc Tinh Trần?
Chung Sơn đồng tử co rụt lại.
Xa xa, Lạc Tinh Trần đứng ở trên mây trắng, trong tay kéo một thanh trường cung màu xanh nhạt, mũi tên vàng chỉ thẳng Chung Sơn.
Tuy nhiên, Lạc Tinh Trần vẫn chưa bắn, dường như đang đợi Chung Sơn phát hiện mình vậy.
Rốt cục, Chung Sơn phát hiện ra mình, Lạc Tinh Trần cũng không khách khí nữa, tên trong tay buông ra.
- Hưu!
Ánh sáng vàng nhoáng lên một cái, tên dài bắn thẳng đến Chung Sơn, quá nhanh, trong giây lát đã tới gần Chung Sơn rồi.
Đương nhiên, cho dù là đánh lén, Chung Sơn cũng không úy kỵ, Đế Vương Đồ mở ra, tên dài trong nháy mắt chìm vào Đế Vương Đồ, tiếp đó, nhoáng lên một cái bắn ngược về phía Lạc Tinh Trần.
Quá nhanh, lúc tới quá nhanh, lúc đi vẫn quá nhanh.
Nhưng, tốc độ Lạc Tinh Trần cũng không chậm, trong chớp mắt Lạc Tinh Trần không ngờ kéo mũi tên thứ hai, mũi tên thứ hai vừa ra nhắm thẳng mũi tên thứ nhất.
Điện quang lóe ra lên, mũi tên thứ hai cùng mũi tên thứ nhất va chạm vào nhau.
- Oanh.................!
Một tiếng nổ siêu cấp vang lên, trong hư không phát ra ánh sáng vàng chói mắt, một cổ lực lượng cường đại nổ tung trên vùng trời Xương Kinh.
Đại Tranh Thánh đình, rất nhiều cường giả nhao nhao bay về phía Chung Sơn.
Đại lượng cường giả vọt tới bảo hộ chung quanh Chung Sơn.
- Lại một người muốn chết tới?
Tiên Tiên giận dữ định xông lên.
- Bặc!
Chung Sơn chụp được cánh tay Tiên Tiên, kéo Tiên Tiên lại.
- Tài bắn cung thật là lợi hại!
Chung Sơn vô cùng cảm thán nói.
Lực lượng mũi tên kia tạm không nói đến, mà chỉ nói tới phần tinh chuẩn và tốc độ này, đương kim thiên hạ, Chung Sơn gặp qua người mạnh nhất là Lạc Tinh Trần hắn.
- Thánh Vương!
Chúng thần nhìn về phía Chung Sơn.
Xa xa Lạc Tinh Trần cũng lạnh lùng nhìn chăm chú Chung Sơn trên thao trường Xương Kinh.
- Đại Tranh Chung Sơn, đệ tử của ta là do ngươi giết?
Lạc Tinh Trần trong mắt lóe lên một cỗ hàn quang.
Thì ra Lạc Tinh Trần đây là đang thử Chung Sơn, hắn muốn xác định Lạc Thiên Hà đã chết chưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.