Quyển 7 - Chương 100: Tiểu thế giới khủng bố
Quan Kỳ
16/07/2014
Chỗ cung điện giữa sườn núi Thiên Hạ Phong có Thiên Thần Tử, Thiên lão, Chung Sơn, Thiên Linh Nhi, Huyền Nguyên, Đế Huyền Sát, Nê Bồ Tát và Dần Lạc Nhật.
Tổng cộng tám người, Tư Mã Sách hai mắt phát lạnh nhìn tám người này.
Lấy tay một cái, Tư Mã Sách lấy ra một cái bình ngọc, đem dốc ngược, nhỏ ra một giọt nhỏ như hạt châu màu tím.
- Quỳ Ngưu Lệ?
Thiên Thần Tử khẽ nhíu mày.
Tư Mã Sách đem một giọt Quỳ Ngưu Lệ bắn vào trong mắt. Trong nháy mắt, mắt bên phải Tư Mã Sách hơi hơi phiếm ra ánh sáng màu tím.
Tư Mã Sách nhìn quanh mọi người một vòng. Lúc nhìn thấy Thiên Thần Tử, trong mắt Tư Mã Sách nghi hoặc lóe lên một cái.
- Xem ra, công pháp ẩn nấp tu vi của tiểu thế giới này thật lợi hại, ngay cả ta dùng Quỳ Ngưu Lệ cũng đều nhìn không ra?
Tư Mã Sách âm hàn nhìn về phía Thiên Thần Tử nói.
- Đại thế giới, thiên ngoại lai khách?
Thiên Thần Tử giọng điệu lạnh lùng hỏi.
- Huyền Nguyên? Không ngờ chỉ có Thiên Cực Cảnh tầng thứ bốn? Không ngờ cùng thuộc hạ của ta không phân cao thấp? Còn có các ngươi, Đế Huyền Sát? Chung Sơn? Là các ngươi giết thuộc hạ của ta? Còn giết Thần thú của ta? Hai thuộc hạ khác của ta, có phải các ngươi giết hay không?
Tư Mã Sách giọng điệu âm trầm nói.
Đế Huyền Sát hơi hơi đạp bước, nhìn chằm chằm Tư Mã Sách nói:
- Nếu không phải Chung Sơn ngăn cản, ngày đó tên thuộc hạ kia của ngươi đừng mong chạy thoát, vốn cho ngươi một cái giáo huấn, cho ngươi biết khó mà lui, ngươi không ngờ còn tìm chết?
Nhìn chằm chằm Đế Huyền Sát, Tư Mã Sách bỗng nhiên cười ha hả.
- Ha ha ha ha cáp, tìm chết? Giết ta? Chỉ bằng ngươi? Ngươi chỉ là một tên Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười một mà cũng muốn giết ta? Cho dù Cổ Thần Thông lúc trước đến trước mặt ta, ta cũng khiến hắn có đi mà không có về. Giới này, ta chính là vô địch!
Tư Mã Sách giọng căm hận nói.
Đế Huyền Sát lạnh lùng cười, mà những người khác dùng ánh mắt nhìn một tên ngốc nhìn về phía Tư Mã Sách.
Giới này ngươi chính là vô địch?
Cho dù Thiên Linh Nhi khờ dại, giờ phút này trong mắt cũng lộ ra vẻ khinh miệt!
- Các ngươi cùng lên đi, giết thuộc hạ ta, chắc là cũng có chút năng lực, để ta xem xem, các ngươi mạnh như thế nào!
Tư Mã Sách cuồng vọng nói.
Mọi người vẫn cổ quái như trước, cùng tiến lên?
Nhìn thấy mọi người lạnh lùng nhìn, Tư Mã Sách trong lòng cả kinh, bỗng nhiên nghĩ tới mấy năm trước mình cuồng vọng, còn cho rằng thuộc hạ mình là vô địch, phái ra chấp hành nhiệm vụ, không thể tưởng được đi ra ngoài thì không còn trở lại.
Lần này có vấn đề hay không?
Nghĩ đến đây, Tư Mã Sách lật tay một cái, trên sa mạc phía sau, 1 cây Vạn Cổ Thanh Tùng đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Sa mạc hoang vu, đột nhiên màu xanh biếc vô ngần. Đầy trời mây xanh, trên mặt đất, lập tức hóa thành một mảnh thảo nguyên, cũng có một ít nơi đầy đại thụ cao to, trong nháy mắt biến thành một cái khung cảnh to lớn.
Thế Giới của Thiên Tiên lại lần nữa triển khai. Thế giới vừa triển khai, ưu thế Thiên Tiên lập tức hiển lộ ra, Tư Mã Sách vốn cẩn thận lại lần nữa biến thành cuồng vọng.
Ở trước mặt Thiên Tiên, những người này có thể làm nên sóng gió gì? Thiên Tiên cho dù bị tiểu thế giới áp chế thì tu vi cũng là Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười hai, hơn nữa mình còn có Thế Giới, còn có rất nhiều diệu pháp tiên gia.
- Đem các ngươi vũ khí ra đi, ta sẽ hảo hảo ngược đãi các ngươi tới chết! Tận tình hưởng thụ đi!
Tư Mã Sách cuồng vọng nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Người đại thế giới vĩnh viễn không biết tiểu thế giới này biến thái, cũng giống như Tư Mã Sách, cho dù tâm hồn bị tổn thương nhưng mà giờ phút này vẫn coi thường sinh linh như trước, phảng phất giới này lão tử là vô địch.
- Đi thôi, chúng ta nhập điện!
Thiên Thần Tử quay sang Chung Sơn với Thiên Linh Nhi nói.
Nói xong, Thiên Thần Tử quay đầu, chậm rãi đi về phía cung điện.
Thiên Thần Tử trực tiếp coi thường Tư Mã Sách, coi hắn như là không khí, căn bản không đi để ý tới.
- Vô liêm sỉ!
Tư Mã Sách quay sang Thiên Thần Tử quát.
- Vụt!
Đế Huyền Sát bỗng nhiên chắn trước mặt Tư Mã Sách.
- Lại là ngươi? Lấy vũ khí của ngươi ra, nghe nói vũ khí tiểu thế giới các ngươi đều rất mạnh? Lấy ra đi, để ta cho các ngươi biết cái gì là Tiên khí!
Tư Mã Sách nhìn chằm chằm Đế Huyền Sát nói.
- Đối phó ngươi, ta dùng tay không là đủ rồi!
Đế Huyền Sát thản nhiên nói.
- Ngươi nói cái gì?
Tư Mã Sách đồng tử co rụt lại lạnh giọng nói.
- Ta nói ta muốn xé sống ngươi!
Đế Huyền Sát lạnh giọng nói.
- A ô...................
Ngay lúc Tư Mã Sách tức giận, chỗ Vạn Cổ Thanh Tùng sau lưng, một tiếng há miệng bỗng nhiên vang lên.
Trong nháy mắt, tất cả bốn phía lại trở lại như cũ, mây xanh đầy trời lập tức biến mất không thấy, rừng cây trên mặt đất lập tức biến mất, thảo nguyên lại lần nữa hóa thành một mảnh cuồng sa.
- A...................
Tư Mã Sách phảng phất như đầu bị rút gân, ôm đầu bộ dạng như vô cùng đau đớn.
Tư Mã Sách mặt không ngừng vặn vẹo, khóe miệng lại phun ra một ngụm tinh huyết, quay đầu nhìn lại.
1 con quái thú, 1 con quái thú vô cùng khổng lồ, quái thú có tám cái đuôi khổng lồ, khuôn mặt biến thành hình cây, không, là nó, chính là nó một ngụm nuốt luôn Vạn Cổ Thanh Tùng, chặt đứt liên hệ với mình, mặt hình cây, là Vạn Cổ Thanh Tùng chống lên.
Tư Mã Sách hai mắt đỏ rực, giờ khắc này, Tư Mã Sách rốt cục biết Thao Thiết chết như thế nào, tên ăn tạp này, tên ăn tạp này ngay cả thần thức cũng ăn được.
- Ta giết ngươi.................!
Tư Mã Sách hung ác kêu lên. Tay đánh ra, trong hư không, lập tức xuất hiện một hắc động hình bàn tay.
Bát Cực Thiên Vĩ đang ăn trừng mắt nhìn Tư Mã Sách, nhìn thấy một chưởng đánh tới, thân hình nhoáng lên một cái, biến mất không thấy.
Căn thần thức, 1 ý niệm rời thể, 1 ý niệm nhập thể, trong nháy mắt kia, lại trở về trong cơ thể Chung Sơn.
Kinh thiên kịch biến, cũng kéo dài bi kịch của Tư Mã Sách, từ khi Tư Mã Sách buông xuống tiểu thế giới này, vốn chưa từng gặp qua một chuyện hài lòng, chưa từng có, tất cả chỉ có bi kịch, hết thảy chỉ có bi ai!
Bát Cực Thiên Vĩ đối phó Tư Mã Sách, đúng là không có năng lực này, nhưng mà đối phó với một thân cây, một cái vật chết thì làm gì có chuyện thất thủ?
Ăn nuốt sạch sẽ, Chung Sơn kéo Thiên Linh Nhi còn đang ngẩn người đi theo Thiên Thần Tử tiến vào trong đại điện.
- Oanh...................
Cửa đại điện ầm ầm đóng lại.
Lưu lại một đám bên ngoài còn đang kinh hãi, Đế Huyền Sát không chỉ một lần nhìn thấy sự khủng bố của Bát Cực Thiên Vĩ, mà những người khác, phần lớn đều là lần đầu tiên nhìn thấy, nhìn thấy Bát Cực Thiên Vĩ cường thế. Mọi người không khỏi nuốt nuốt nước bọt.
Dần Lạc Nhật từng nhìn thấy Chung Sơn ở âm phủ, Luân Hồi vừa mở, nghịch chuyển âm dương, cường thế vô địch. Mà Chung Sơn dương gian, trong người không ngờ cũng rất nhiều bí ẩn, Chung Sơn rất thần bí.
Hơi hơi cảm thán, đối với Bát Cực Thiên Vĩ, Nê Bồ Tát cũng không xa lạ, nhìn thấy bị bệ hạ thu phục, trong lòng Nê Bồ Tát chỉ có sùng kính thật sâu. Thực lực của bệ hạ, vô tình lại bỏ xa ánh mắt mọi người.
Thiên lão hơi hơi ngẩn ngơ, hơn 200 năm trước, Chung Sơn thật là Kim Đan Kỳ sao?
Huyền Nguyên nhìn bóng dáng Chung Sơn, trầm mặc một hồi lâu, nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
Bát Cực Thiên Vĩ bỗng nhiên biến mất, chịu đả kích nhất chính là Tư Mã Sách. Quá tà môn!
Vừa rồi rốt cuộc là sao? Quá tà môn? Mình không ngờ vô tình lại bị rơi vào nông nỗi này.
Đế Huyền Sát cũng không chờ Tư Mã Sách, Đế Huyền Sát lời đã nói ra, chưa từng có không thực hiện, thân hình nhoáng lên một cái, nhằm phía Tư Mã Sách, Đế Huyền Sát phải xé sống Tư Mã Sách.
Tiểu thế giới khủng bố, tiểu thế giới này nhất định là bi ai của Tư Mã Sách!
Một ngày sau, ở bên ngoài tiểu thế giới của Chung Sơn, trong một cái cung điện rộng lớn ở đại thế giới. Một cái ngọc bài hình vuông cắm ở trên bàn. Trên ngọc bài viết ba chữ Tư Mã Sách.
- Thình thịch!
Ngọc bài ầm ầm vỡ nát.
Trong đại điện, một đám người nhanh chóng vây quanh.
- Tư Mã Sách đã chết?
Một người nhíu mày nói.
- Hừ, đây là người ngươi tiến cử cho Thánh Vương sao? Lúc này mới đi vào tiểu thế giới được bao lâu?
- Ta đã sớm nói qua, hắn không có khả năng bổ sung được 108 vị môn sinh Thiên tử. Hắn không xứng! Một tên Thiên Tiên mang theo mười đại Địa Tiên, thậm chí còn có một Thao Thiết, không ngờ bị người tiểu thế giới giết chết hết? Đây đâu chỉ dùng hai tử sỉ nhục để hình dung.
- Tư Mã Sách cuồng vọng tự đại, một tên ngu ngốc, lúc này mới bao lâu? Đã bị giết?
- Đáng tiếc, chuyện bàn giao cho Thánh Vương, hoàn toàn hỏng rồi, hắn là đệ đệ của ngươi, lúc trước tiến cử hắn cũng là ngươi, ngươi tự nghĩ làm thế nào bàn giao chuyện này cho Thánh Vương đi!
- Ta sẽ bàn giao!
Người kia nhíu mày nói.
- Bàn giao? Bốn phía thế lực càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh, tiểu thế giới chưa mở, bên ngoài đã có một trận đại chiến, chúng ta đều không được ra tay, Thánh Vương mới tin tưởng người của ngươi tiến cử, kết quả ngươi tiến cử một tên ngu ngốc? Ngươi có biết đưa 11 người này xuống tiểu thế giới, chúng ta phải trả cái giá bao nhiêu phải trả không? Cho dù muốn đưa tới nữa, bên ngoài cường giả vây quanh, chúng ta làm sao đưa được đây?
- Tốt lắm, tiến cử không ra gì thì phải chịu tội, ta sẽ chịu trách nhiệm, đệ đệ của ta đã chết, huyên náo như vậy thì làm được gì? Hừ!
Người kia hừ lạnh một tiếng.
...
Mọi người chờ ở bên ngoài, Chung Sơn, Thiên Linh Nhi theo Thiên Thần Tử đi vào đại điện, cửa đại điện ầm ầm đóng lại.
Trong nháy mắt vào đại điện, Chung Sơn đã chơi khăm Tư Mã Sách một phát, Tư Mã Sách gặp phải bi kịch, căn thần thức bị Chung Sơn thừa dịp loạn trộm đi.
Đối với Tư Mã Sách, tuy nói là Thiên Tiên, nhưng Đế Huyền Sát từng nói hắn không sợ Tư Mã Sách. Bởi vậy Chung Sơn mới yên tâm giao hắn cho Đế Huyền Sát.
Vạn Cổ Thanh Tùng, quả nhiên là đại bổ!
Bát Cực Thiên Vĩ hưởng thụ tiêu hóa, hơn nữa, còn chuyển hóa một phần năng lượng cho mình dùng. Bây giờ hiển nhiên không phải lúc hấp thu, bởi vậy chỉ là dự trữ. Năng lượng vẫn chưa bị Chung Sơn hấp thu, tu vi Chung Sơn cũng chưa tăng trưởng.
Trong đại điện là một mảnh tối đen, hình như thông tới chỗ sâu trong Thiên Hạ Phong vậy.
- Chung Sơn, nơi này sao lại đen như vậy?
Thiên Linh Nhi cầm bàn tay Chung Sơn có chút lo lắng hỏi.
- Không sao, có ta ở đây!
Chung Sơn dịu dàng an ủi nói.
- Ừ! Thiên Linh Nhi gật gật đầu.
- - - - - oOo- - - - -
Tổng cộng tám người, Tư Mã Sách hai mắt phát lạnh nhìn tám người này.
Lấy tay một cái, Tư Mã Sách lấy ra một cái bình ngọc, đem dốc ngược, nhỏ ra một giọt nhỏ như hạt châu màu tím.
- Quỳ Ngưu Lệ?
Thiên Thần Tử khẽ nhíu mày.
Tư Mã Sách đem một giọt Quỳ Ngưu Lệ bắn vào trong mắt. Trong nháy mắt, mắt bên phải Tư Mã Sách hơi hơi phiếm ra ánh sáng màu tím.
Tư Mã Sách nhìn quanh mọi người một vòng. Lúc nhìn thấy Thiên Thần Tử, trong mắt Tư Mã Sách nghi hoặc lóe lên một cái.
- Xem ra, công pháp ẩn nấp tu vi của tiểu thế giới này thật lợi hại, ngay cả ta dùng Quỳ Ngưu Lệ cũng đều nhìn không ra?
Tư Mã Sách âm hàn nhìn về phía Thiên Thần Tử nói.
- Đại thế giới, thiên ngoại lai khách?
Thiên Thần Tử giọng điệu lạnh lùng hỏi.
- Huyền Nguyên? Không ngờ chỉ có Thiên Cực Cảnh tầng thứ bốn? Không ngờ cùng thuộc hạ của ta không phân cao thấp? Còn có các ngươi, Đế Huyền Sát? Chung Sơn? Là các ngươi giết thuộc hạ của ta? Còn giết Thần thú của ta? Hai thuộc hạ khác của ta, có phải các ngươi giết hay không?
Tư Mã Sách giọng điệu âm trầm nói.
Đế Huyền Sát hơi hơi đạp bước, nhìn chằm chằm Tư Mã Sách nói:
- Nếu không phải Chung Sơn ngăn cản, ngày đó tên thuộc hạ kia của ngươi đừng mong chạy thoát, vốn cho ngươi một cái giáo huấn, cho ngươi biết khó mà lui, ngươi không ngờ còn tìm chết?
Nhìn chằm chằm Đế Huyền Sát, Tư Mã Sách bỗng nhiên cười ha hả.
- Ha ha ha ha cáp, tìm chết? Giết ta? Chỉ bằng ngươi? Ngươi chỉ là một tên Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười một mà cũng muốn giết ta? Cho dù Cổ Thần Thông lúc trước đến trước mặt ta, ta cũng khiến hắn có đi mà không có về. Giới này, ta chính là vô địch!
Tư Mã Sách giọng căm hận nói.
Đế Huyền Sát lạnh lùng cười, mà những người khác dùng ánh mắt nhìn một tên ngốc nhìn về phía Tư Mã Sách.
Giới này ngươi chính là vô địch?
Cho dù Thiên Linh Nhi khờ dại, giờ phút này trong mắt cũng lộ ra vẻ khinh miệt!
- Các ngươi cùng lên đi, giết thuộc hạ ta, chắc là cũng có chút năng lực, để ta xem xem, các ngươi mạnh như thế nào!
Tư Mã Sách cuồng vọng nói.
Mọi người vẫn cổ quái như trước, cùng tiến lên?
Nhìn thấy mọi người lạnh lùng nhìn, Tư Mã Sách trong lòng cả kinh, bỗng nhiên nghĩ tới mấy năm trước mình cuồng vọng, còn cho rằng thuộc hạ mình là vô địch, phái ra chấp hành nhiệm vụ, không thể tưởng được đi ra ngoài thì không còn trở lại.
Lần này có vấn đề hay không?
Nghĩ đến đây, Tư Mã Sách lật tay một cái, trên sa mạc phía sau, 1 cây Vạn Cổ Thanh Tùng đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Sa mạc hoang vu, đột nhiên màu xanh biếc vô ngần. Đầy trời mây xanh, trên mặt đất, lập tức hóa thành một mảnh thảo nguyên, cũng có một ít nơi đầy đại thụ cao to, trong nháy mắt biến thành một cái khung cảnh to lớn.
Thế Giới của Thiên Tiên lại lần nữa triển khai. Thế giới vừa triển khai, ưu thế Thiên Tiên lập tức hiển lộ ra, Tư Mã Sách vốn cẩn thận lại lần nữa biến thành cuồng vọng.
Ở trước mặt Thiên Tiên, những người này có thể làm nên sóng gió gì? Thiên Tiên cho dù bị tiểu thế giới áp chế thì tu vi cũng là Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười hai, hơn nữa mình còn có Thế Giới, còn có rất nhiều diệu pháp tiên gia.
- Đem các ngươi vũ khí ra đi, ta sẽ hảo hảo ngược đãi các ngươi tới chết! Tận tình hưởng thụ đi!
Tư Mã Sách cuồng vọng nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Người đại thế giới vĩnh viễn không biết tiểu thế giới này biến thái, cũng giống như Tư Mã Sách, cho dù tâm hồn bị tổn thương nhưng mà giờ phút này vẫn coi thường sinh linh như trước, phảng phất giới này lão tử là vô địch.
- Đi thôi, chúng ta nhập điện!
Thiên Thần Tử quay sang Chung Sơn với Thiên Linh Nhi nói.
Nói xong, Thiên Thần Tử quay đầu, chậm rãi đi về phía cung điện.
Thiên Thần Tử trực tiếp coi thường Tư Mã Sách, coi hắn như là không khí, căn bản không đi để ý tới.
- Vô liêm sỉ!
Tư Mã Sách quay sang Thiên Thần Tử quát.
- Vụt!
Đế Huyền Sát bỗng nhiên chắn trước mặt Tư Mã Sách.
- Lại là ngươi? Lấy vũ khí của ngươi ra, nghe nói vũ khí tiểu thế giới các ngươi đều rất mạnh? Lấy ra đi, để ta cho các ngươi biết cái gì là Tiên khí!
Tư Mã Sách nhìn chằm chằm Đế Huyền Sát nói.
- Đối phó ngươi, ta dùng tay không là đủ rồi!
Đế Huyền Sát thản nhiên nói.
- Ngươi nói cái gì?
Tư Mã Sách đồng tử co rụt lại lạnh giọng nói.
- Ta nói ta muốn xé sống ngươi!
Đế Huyền Sát lạnh giọng nói.
- A ô...................
Ngay lúc Tư Mã Sách tức giận, chỗ Vạn Cổ Thanh Tùng sau lưng, một tiếng há miệng bỗng nhiên vang lên.
Trong nháy mắt, tất cả bốn phía lại trở lại như cũ, mây xanh đầy trời lập tức biến mất không thấy, rừng cây trên mặt đất lập tức biến mất, thảo nguyên lại lần nữa hóa thành một mảnh cuồng sa.
- A...................
Tư Mã Sách phảng phất như đầu bị rút gân, ôm đầu bộ dạng như vô cùng đau đớn.
Tư Mã Sách mặt không ngừng vặn vẹo, khóe miệng lại phun ra một ngụm tinh huyết, quay đầu nhìn lại.
1 con quái thú, 1 con quái thú vô cùng khổng lồ, quái thú có tám cái đuôi khổng lồ, khuôn mặt biến thành hình cây, không, là nó, chính là nó một ngụm nuốt luôn Vạn Cổ Thanh Tùng, chặt đứt liên hệ với mình, mặt hình cây, là Vạn Cổ Thanh Tùng chống lên.
Tư Mã Sách hai mắt đỏ rực, giờ khắc này, Tư Mã Sách rốt cục biết Thao Thiết chết như thế nào, tên ăn tạp này, tên ăn tạp này ngay cả thần thức cũng ăn được.
- Ta giết ngươi.................!
Tư Mã Sách hung ác kêu lên. Tay đánh ra, trong hư không, lập tức xuất hiện một hắc động hình bàn tay.
Bát Cực Thiên Vĩ đang ăn trừng mắt nhìn Tư Mã Sách, nhìn thấy một chưởng đánh tới, thân hình nhoáng lên một cái, biến mất không thấy.
Căn thần thức, 1 ý niệm rời thể, 1 ý niệm nhập thể, trong nháy mắt kia, lại trở về trong cơ thể Chung Sơn.
Kinh thiên kịch biến, cũng kéo dài bi kịch của Tư Mã Sách, từ khi Tư Mã Sách buông xuống tiểu thế giới này, vốn chưa từng gặp qua một chuyện hài lòng, chưa từng có, tất cả chỉ có bi kịch, hết thảy chỉ có bi ai!
Bát Cực Thiên Vĩ đối phó Tư Mã Sách, đúng là không có năng lực này, nhưng mà đối phó với một thân cây, một cái vật chết thì làm gì có chuyện thất thủ?
Ăn nuốt sạch sẽ, Chung Sơn kéo Thiên Linh Nhi còn đang ngẩn người đi theo Thiên Thần Tử tiến vào trong đại điện.
- Oanh...................
Cửa đại điện ầm ầm đóng lại.
Lưu lại một đám bên ngoài còn đang kinh hãi, Đế Huyền Sát không chỉ một lần nhìn thấy sự khủng bố của Bát Cực Thiên Vĩ, mà những người khác, phần lớn đều là lần đầu tiên nhìn thấy, nhìn thấy Bát Cực Thiên Vĩ cường thế. Mọi người không khỏi nuốt nuốt nước bọt.
Dần Lạc Nhật từng nhìn thấy Chung Sơn ở âm phủ, Luân Hồi vừa mở, nghịch chuyển âm dương, cường thế vô địch. Mà Chung Sơn dương gian, trong người không ngờ cũng rất nhiều bí ẩn, Chung Sơn rất thần bí.
Hơi hơi cảm thán, đối với Bát Cực Thiên Vĩ, Nê Bồ Tát cũng không xa lạ, nhìn thấy bị bệ hạ thu phục, trong lòng Nê Bồ Tát chỉ có sùng kính thật sâu. Thực lực của bệ hạ, vô tình lại bỏ xa ánh mắt mọi người.
Thiên lão hơi hơi ngẩn ngơ, hơn 200 năm trước, Chung Sơn thật là Kim Đan Kỳ sao?
Huyền Nguyên nhìn bóng dáng Chung Sơn, trầm mặc một hồi lâu, nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
Bát Cực Thiên Vĩ bỗng nhiên biến mất, chịu đả kích nhất chính là Tư Mã Sách. Quá tà môn!
Vừa rồi rốt cuộc là sao? Quá tà môn? Mình không ngờ vô tình lại bị rơi vào nông nỗi này.
Đế Huyền Sát cũng không chờ Tư Mã Sách, Đế Huyền Sát lời đã nói ra, chưa từng có không thực hiện, thân hình nhoáng lên một cái, nhằm phía Tư Mã Sách, Đế Huyền Sát phải xé sống Tư Mã Sách.
Tiểu thế giới khủng bố, tiểu thế giới này nhất định là bi ai của Tư Mã Sách!
Một ngày sau, ở bên ngoài tiểu thế giới của Chung Sơn, trong một cái cung điện rộng lớn ở đại thế giới. Một cái ngọc bài hình vuông cắm ở trên bàn. Trên ngọc bài viết ba chữ Tư Mã Sách.
- Thình thịch!
Ngọc bài ầm ầm vỡ nát.
Trong đại điện, một đám người nhanh chóng vây quanh.
- Tư Mã Sách đã chết?
Một người nhíu mày nói.
- Hừ, đây là người ngươi tiến cử cho Thánh Vương sao? Lúc này mới đi vào tiểu thế giới được bao lâu?
- Ta đã sớm nói qua, hắn không có khả năng bổ sung được 108 vị môn sinh Thiên tử. Hắn không xứng! Một tên Thiên Tiên mang theo mười đại Địa Tiên, thậm chí còn có một Thao Thiết, không ngờ bị người tiểu thế giới giết chết hết? Đây đâu chỉ dùng hai tử sỉ nhục để hình dung.
- Tư Mã Sách cuồng vọng tự đại, một tên ngu ngốc, lúc này mới bao lâu? Đã bị giết?
- Đáng tiếc, chuyện bàn giao cho Thánh Vương, hoàn toàn hỏng rồi, hắn là đệ đệ của ngươi, lúc trước tiến cử hắn cũng là ngươi, ngươi tự nghĩ làm thế nào bàn giao chuyện này cho Thánh Vương đi!
- Ta sẽ bàn giao!
Người kia nhíu mày nói.
- Bàn giao? Bốn phía thế lực càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh, tiểu thế giới chưa mở, bên ngoài đã có một trận đại chiến, chúng ta đều không được ra tay, Thánh Vương mới tin tưởng người của ngươi tiến cử, kết quả ngươi tiến cử một tên ngu ngốc? Ngươi có biết đưa 11 người này xuống tiểu thế giới, chúng ta phải trả cái giá bao nhiêu phải trả không? Cho dù muốn đưa tới nữa, bên ngoài cường giả vây quanh, chúng ta làm sao đưa được đây?
- Tốt lắm, tiến cử không ra gì thì phải chịu tội, ta sẽ chịu trách nhiệm, đệ đệ của ta đã chết, huyên náo như vậy thì làm được gì? Hừ!
Người kia hừ lạnh một tiếng.
...
Mọi người chờ ở bên ngoài, Chung Sơn, Thiên Linh Nhi theo Thiên Thần Tử đi vào đại điện, cửa đại điện ầm ầm đóng lại.
Trong nháy mắt vào đại điện, Chung Sơn đã chơi khăm Tư Mã Sách một phát, Tư Mã Sách gặp phải bi kịch, căn thần thức bị Chung Sơn thừa dịp loạn trộm đi.
Đối với Tư Mã Sách, tuy nói là Thiên Tiên, nhưng Đế Huyền Sát từng nói hắn không sợ Tư Mã Sách. Bởi vậy Chung Sơn mới yên tâm giao hắn cho Đế Huyền Sát.
Vạn Cổ Thanh Tùng, quả nhiên là đại bổ!
Bát Cực Thiên Vĩ hưởng thụ tiêu hóa, hơn nữa, còn chuyển hóa một phần năng lượng cho mình dùng. Bây giờ hiển nhiên không phải lúc hấp thu, bởi vậy chỉ là dự trữ. Năng lượng vẫn chưa bị Chung Sơn hấp thu, tu vi Chung Sơn cũng chưa tăng trưởng.
Trong đại điện là một mảnh tối đen, hình như thông tới chỗ sâu trong Thiên Hạ Phong vậy.
- Chung Sơn, nơi này sao lại đen như vậy?
Thiên Linh Nhi cầm bàn tay Chung Sơn có chút lo lắng hỏi.
- Không sao, có ta ở đây!
Chung Sơn dịu dàng an ủi nói.
- Ừ! Thiên Linh Nhi gật gật đầu.
- - - - - oOo- - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.