Quyển 9 - Chương 53: Trang Tử luận kiếm!
Quan Kỳ
01/10/2014
Theo thần niệm của Thánh nhân thứ nhất rời đi. Hai Thánh nhân khác liếc mắt nhìn nhau, căn bản không có để ý tới con kiến hôi ở nơi này, gật đầu một cái, trên người bỗng nhiên toát ra bạch quang, xông lên trời.
Hai người khác bị Thánh nhân cưỡng chiếm thân thể, đột nhiên từ giữa không trung rơi vào trong biển rộng.
Thánh nhân đi hết, chỉ còn lại có một mình Trang Tử cũng không rời đi.
Trang Tử cũng không để ý tới chuyện phong ấn nữa, mà là quay đầu nhìn tứ phương một vòng.
- Người đứng đầu Thanh Khâu, Thái Sơ tham kiến Trang Tử tiền bối!
Thái Sơ Thánh vương nhẹ nhàng thi lễ với Trang Tử.
Một lễ này vô cùng kỳ lạ, theo lý thuyết, Thánh vương chỉ bái thiên địa, không phải Thánh nhân sẽ không bái, vì sao giờ phút này lại không nói là Thánh nhân Trang Tử?
- Thanh Khâu?
Trang Tử lập tức gật đầu.
Trang Tử cũng không có bắt tội, nhẹ nhàng gật đầu, coi như là tôn trọng Thanh Khâu.
Chung Sơn nghi hoặc nhìn hai người này.
- Thật ra thì, Trang Tử cùng Thanh Khâu ta có nguồn gốc rất sâu, cũng là nguyên nhân ta hy vọng hắn thành thánh, đáng tiếc!
Cửu Vĩ Quận chúa bên cạnh nhỏ giọng nói với Chung Sơn.
Chung Sơn gật đầu.
- Chiến dịch này là do di vật của Nữ Oa nương nương?
Trang Tử nhàn nhạt hỏi.
- Đúng, đáng tiếc, Ngũ Sắc Thần Thạch không biết tung tích!
Thái Sơ Thánh vương gật đầu.
Trang Tử lắc lắc đầu nói:
- Đắc Kỷ tính toán mưu kế ngập trời, nhưng là, lần này nàng không nên làm như vậy. Di vật của Nữ Oa nương nương, tìm được hay tìm không được thật ra thì đều giống nhau, cần gì chấp nhất? Đưa tới nhiều ánh mắt như vậy, cũng may còn không có tạo ra sai lầm lớn!
- Nhưng là?
Thái Sơ Thánh vương nghi ngờ nói.
- Ngũ Sắc Thần Thạch không cần tìm, chiếu thư thông báo cho thiên hạ, đã bị ta lấy đi!
Trang Tử thản nhiên nói.
Ách? Chung Sơn ở xa xa hơi hơi ngạc nhiên, Ngũ Sắc Thần Thạch khi nào thì bị Trang Tử lấy đi? Rõ ràng là bị Bát Cực Thiên Vĩ nuốt a, Trang Tử làm gì? Che chở cho ta? Không đúng, Trang Tử nói mình cầm Ngũ Sắc Thần Thạch, là vì mau chóng đuổi cường giả khỏi Ngạo Lai Hải.
Nhưng là tại sao vậy chứ? Trang Tử tại sao muốn làm như vậy?
Nhìn Trang Tử, Thái Sơ Thánh vương gật gật đầu nói:
- Rõ!
- Ừm!
- Tiền bối, không biết lần này người nào là tân Thánh nhân?
Thái Sơ Thánh vương hỏi.
Thái Sơ Thánh vương hỏi xong, cơ hồ tất cả mọi người nhìn chăm chú về phía Trang Tử, đúng vậy a, người nào thành thánh, mọi người đã sớm suy đoán, nguyên lai cho là Trang Tử, dù sao Trang Tử được xưng là người tiếp cận gần Thánh nhân nhất, thành thánh hẳn là hắn a, nhưng vì cái gì không phải là hắn?
- Tân Thánh nhân? Hắn không phải là tân Thánh nhân!
Trang Tử lắc lắc đầu nói.
Có lẽ Trang Tử cùng Thanh Khâu quan hệ thật rất sâu, lúc nói chuyện cùng Thái Sơ Thánh vương, thật giống như lão bằng hữu.
- Nga? Không phải là tân Thánh nhân?
Cơ hồ tất cả mọi người như nằm mộng, Thánh nhân mới ra đời không phải là tân Thánh nhân, vậy thì là cái gì?
- Hắn là Di Thiên Thánh nhân.
Trang Tử trịnh trọng nói.
- Di Thiên Thánh nhân? Là hắn? Hắn vừa thành thánh?
Thái Sơ Thánh vương kinh ngạc nói.
Vô số cường giả ở tứ phương cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, Di Thiên Thánh nhân?
- Di Thiên?
Chung Sơn khẽ cau mày nhìn Si Mị Kỳ Thánh.
Si Mị Kỳ Thánh phảng phất giống như nhìn ra sự ngờ vực của Chung Sơn, lập tức giải thích:
- Thánh nhân trong Thiên hạ, dương cửu âm lục, trước kia, dương gian có chín đại Thánh nhân, bảy Thánh trong nhóm Hồng Quân Đạo tổ vẫn lạc, nhưng hai Thánh nhân cũng chưa vẫn lạc. Bọn họ mặc dù tránh thoát Thiên Khiển, nhưng trời nổi giận khó tiêu, hai người Thánh nhân này cũng bị liên lụy! Dù chưa vẫn lạc, nhưng không hề là thánh nữa!
- Hai Thánh nhân? Bảy Thánh trong Hồng Quân tự ý động thiên số, hai Thánh nhân này từ đầu tới đuôi cũng không tham dự?
Chung Sơn cau mày nói.
- Không sai, có lẽ bọn họ đã nhìn ra, từ chiến dịch Phong Thần ở Đại Thương bắt đầu, bọn họ đã chạy ra ngoài thiên hạ, nghe nói hai Thánh nhân này luôn luôn nấp trong một cái hàng ngàn tiểu thế giới, luôn luôn đợi đến sau Thiên Khiển ở hàng ngàn tiểu thế giới!
Si Mị Kỳ Thánh nói.
Trốn vào hàng ngàn tiểu thế giới? Chung Sơn cảm thấy cổ quái? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ!
Dường như hàng ngàn tiểu thế giới của chính mình trước kia, đã nghe đồn từng có hai Thánh nhân tiến vào đấu cược, lại đặc biệt lưu lại một công pháp, một phần chính là Thiên Ma Thối Thể, một phần khác chính là Thiên Cơ Đồ mà Doanh từng cho mình.
Có phải là hắn hay không? Chung Sơn ngạc nhiên!
Di Thiên Thánh nhân?
Trang Tử gật đầu với Thái Sơ Thánh vương.
- Thiên hạ này, lại sắp phát sinh đại biến?
Thái Sơ Thánh vương nghi ngờ nói.
- Đại biến? Thiên hạ lúc nào không có đại biến chứ? Luôn luôn có biến! Cũng là ngươi, Thanh Khâu không còn là năm đó nữa, đối mặt với thiên hạ gợn sóng, Thanh Khâu không cường đại hơn nữa, sớm muộn gì cũng sẽ mai một!
Trang Tử thản nhiên nói.
- Tạ tiền bối chỉ điểm, mượn cơ hội này, muốn mời tiền bối cho ta xem chuôi Thiên Tử Kiếm này một chút!
Thái Sơ Thánh vương nói.
Khi nói chuyện, Thái Sơ Thánh vương lật tay lấy ra một thanh trường kiếm màu bạc phát sáng, vô cùng trịnh trọng đưa về phía Trang Tử.
Trang Tử liếc mắt nhìn Thái Sơ Thánh vương một cái thật sâu, cuối cùng cười nhạt một cái nói:
- Ta đã thật lâu không nhìn Thiên Tử Kiếm cho người khác, xem mặt mũi của Nữ Oa nương nương còn có Thanh Khâu đời trước, ta liền xem một chút cho ngươi!
- Tạ tiền bối!
Trang Tử nhận lấy bội kiếm cuar Thái Sơ Thánh vương, nắm trong tay, khe khẽ nhắm mắt, thật giống như dụng tâm cảm thụ chuôi trường kiếm này.
- Xem kiếm? Có ý gì?
Chung Sơn cổ quái nhìn Si Mị Kỳ Thánh.
Xem kiếm? Nhìn chất lượng bội kiếm của Thái Sơ Thánh vương? Không thể nào, kiếm có gì đẹp mà nhìn?
Si Mị Kỳ Thánh liếc mắt nhìn Trang Tử một cái thật sâu, quay đầu nói với Chung Sơn:
- Chung Thánh Vương còn không rõ ràng sao, Trang Tử thật ra thì không phải là đang nhìn kiếm, mà là đang nhìn Thánh vương, còn có Thái Sơ Thánh Đình!
- Nga? Cái này nói như thế nào?
Chung Sơn nghi ngờ nói.
- Trang Tử bản thân có năng lực dùng cảm xúc xâm nhập, cũng có phân pháp độc đáo, khi hắn ở bên trong phân pháp, tổng cộng có ba loại kiếm, Thiên Tử Kiếm, Chư Hầu Kiếm, Thứ Nhân Kiếm!
- Thiên Tử Kiếm? Chư Hầu Kiếm? Thứ Nhân Kiếm?
Tô A Phật lộ ra một tia ngờ vực.
- Thiên Tử Kiếm, lấy thiên hạ làm thân kiếm, bao lấy bốn phía, quấn lấy bốn mùa, chế tạo ra Ngũ Hành, luận lấy hình đức, mở ra âm dương. Kiếm này chưa từng có, cử chi vô thượng, án chi vô hạ, huy chi vô bàng. Thượng quyết phù vân, hạ tuyệt địa duy. Kiếm này vừa ra, tu chỉnh chư hầu, tứ hải tăng uy, đức phục thiên hạ.
- Chư Hầu Kiếm, lấy trí dũng chi sĩ làm mũi kiếm, lấy thanh liêm chi sĩ làm lưỡi, lấy hiền lương chi sĩ làm sống, lấy trung thánh chi sĩ cầm đầu, lấy hào kiệt chi sĩ làm chuôi. Kiếm này đâm thẳng cũng không thấy phía trước, giơ lên cũng không nhìn thấy, ấn xuống cũng không thấy bên dưới, vung lên cũng không thấy bên cạnh. Phía trên noi theo viên thiên, để thuận tam quang (mặt trời, mặt trăng và các vì sao); phía dưới noi theo đất, để thuận bốn mùa; trung hoà dân ý, dẹp an làng xã chung quanh. Kiếm này vừa dùng, chấn động như lôi đình, trong bốn biển, không khỏi phục tòng mà nghe theo quân lệnh.
- Thứ Nhân Kiếm, người cầm đầu bù, tóc mai xõa ra khỏi mũ, mày rậm râu dài. Y phục trước dài sau ngắn, hai mắt lòe lòe lửa giận, từ ngữ nói ra thô tục không chịu nổi, đánh nhau thì vào trước người ta, phía trên chém cổ, phía dưới đâm gan phổi.
Nghe Si Mị Kỳ Thánh giải thích, trong lòng Chung Sơn tràn đầy cảm thán.
- Thượng quyết phù vân, hạ tuyệt địa duy. Kiếm này vừa ra, uốn nắn chư hầu, tứ hải thêm uy, đức phục thiên hạ! Hảo kiếm, một thanh Thiên Tử Kiếm thật tốt!
Chung Sơn cảm thán gật đầu. Trong mắt đều là cảm thán.
Chung Sơn nhìn về phía Trang Tử, trong mắt lóe lên một tia quái dị, Trang Tử? Chẳng lẽ là hắn cũng tu Đế Vương chi đạo? Giải thích thấu triệt Đế Vương chi đạo như thế?
Nơi xa, hai mắt Trang Tử mở ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn về phía trường kiếm.
Choang!
Trường kiếm thanh thúy kêu lên, run rẩy, Trang Tử nhìn về phía Thái Sơ Thánh vương.
- Đã đạt Chư Hầu Kiếm cảnh, nhưng cách Thiên Tử Kiếm, lại hơi thiếu một chút.
Trang Tử nói.
- Nga?
Thái Sơ Thánh vương khe khẽ ngoài ý muốn, trong giọng nói hiện lên một tia không tin.
Cách Thiên Tử Kiếm chỉ một chút?
- Nội ưu sắc bén hơn bề ngoài, tự giải quyết cho tốt!
Giọng nói Trang Tử hơi có thâm ý nói.
- Đa tạ tiền bối!
Thái Sơ Thánh vương mặc dù trong lòng ngờ vực, nhưng vẫn nhẹ nhàng thi lễ với Trang Tử.
Bỗng nhiên, Trang Tử quay đầu nhìn về phía phương hướng của Chung Sơn.
- Đại Tranh Thánh vương, Chung Sơn?
Trang Tử nghi ngờ nói.
- Ách?
Chung Sơn hơi hơi ngạc nhiên.
Không chỉ có Chung Sơn hơi hơi ngạc nhiên, chính là Tử Tiêu Giáo chủ, Thái Sơ Thánh vương còn có chúng người vây quanh cũng là hơi hơi ngạc nhiên. Trang Tử làm sao bỗng nhiên chú ý tới Chung Sơn?
- Chung Sơn, tham kiến tiền bối!
Chung Sơn mang theo ngờ vực gật đầu.
Trang Tử bỏ qua Thái Sơ Thánh vương một bên, đi tới.
- Nhiều lần nghe Ức Lam Khuyết nói sùng bái ngươi, hiện tại vừa thấy, quả nhiên không thể so sánh với người thường!
Trang Tử cười nói.
Chung Sơn cổ quái, không thể so sánh với người thường? Là căn cốt của ta sao?
- Tiền bối khen trật rồi!
Chung Sơn lập tức nói.
Nơi xa, Tử Tiêu Giáo chủ cau mày nhìn. Trong mắt lóe lên một cổ ngưng trọng.
- Nếu là nhìn Thiên Tử Kiếm cho Thái Sơ, không bằng cũng nhìn một cái cho Đại Tranh ngươi đi!
Trang Tử nói.
Cái này, mọi người lại càng cổ quái, nhìn Thiên Tử Kiếm? Trang Tử bình thường không dễ nhìn cho người khác a, nhìn cho Thái Sơ, cũng chỉ là bởi vì nguồn gốc sâu xa cùng Thanh Khâu, hiện tại để làm chi? Chủ động nhìn cho Chung Sơn?
- Ta không cần kiếm!
Chung Sơn cổ quái lắc đầu.
Mọi người im lặng một trận, nào có Đế Vương không có kiếm? Thiên Tử Kiếm, cho dù không cần thì cũng luyện hóa một thanh a!
- Đao cũng có thể!
Trang Tử cười nói.
Người vây quanh càng thêm cổ quái, vì xem kiếm cho Chung Sơn, Trang Tử không ngờ ủy khúc cầu toàn, đánh vỡ thường quy khi nhìn kiếm, ngay cả đao cũng nhìn?
Chung Sơn có đao, đại đao 'Trường Sinh'.
- Cái này, đa tạ tiền bối ưu ái, ta xem hay là thôi đi!
Chung Sơn cự tuyệt nói.
Người vây quanh cũng không nói gì, bao nhiêu Thánh vương nghĩ muốn Trang Tử phẩm kiếm mà không được, dù sao, có thể nhờ Trang Tử phẩm kiếm sẽ hoàn thiện bản thân, nhưng Chung Sơn này lại còn cự tuyệt? Hắn điên rồi?
Nghe được Chung Sơn cự tuyệt, Trang Tử chẳng những không có tức giận, ngược lại lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
- Căn cốt rộng lớn như vậy, thế gian hiếm thấy, ngươi có nguyện bái ta làm thầy?
Trang Tử nói lần nữa.
Giờ khắc này, người vây quanh đã không phải là hết chỗ nói rồi, mà là chết lặng. Thiệt hay giả? Trang Tử tổng cộng có tám đệ tử, hơn nữa từng đệ tử cũng là trải qua thời gian khảo nghiệm rất lâu mới nhận lấy, hiện tại không ngờ chuẩn bị thu Chung Sơn làm đồ đệ? Lại còn là chủ động?
Chung Sơn cũng là khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Trang Tử một cái thật sâu.
Một khi bái Trang Tử, Đại Tranh Thánh đình sẽ không còn nguy hiểm, có thể nói, chỉ cần không đối mặt với Thánh nhân, tuyệt đối có thể ứng phó hết thảy cục diện, nhưng . . .
- Đa tạ tiền bối ưu ái, gia sư ta là Thiên Tinh Tử!
Chung Sơn lắc đầu.
- Nhưng Thiên Tinh Tử đã chết, ngươi có thể bái sư nữa a!
Trang Tử vẫn nói.
Mọi người rất không hiểu, người này thật sự là Trang Tử sao? Trang Tử sẽ nói ra lời nói như vậy? Đồng thời một đám đỏ mắt muốn chết, nhìn chằm chằm Chung Sơn, hận không được lập tức thay Chung Sơn.
- Sau khi Gia sư đi về cõi tiên, Chung Sơn chỉ bái thiên địa! Hảo ý của tiền bối, Chung Sơn tâm lĩnh, chuyện này đừng nhắc nữa a!
Chung Sơn thật giống như không biết suy xét, nói.
Hai người khác bị Thánh nhân cưỡng chiếm thân thể, đột nhiên từ giữa không trung rơi vào trong biển rộng.
Thánh nhân đi hết, chỉ còn lại có một mình Trang Tử cũng không rời đi.
Trang Tử cũng không để ý tới chuyện phong ấn nữa, mà là quay đầu nhìn tứ phương một vòng.
- Người đứng đầu Thanh Khâu, Thái Sơ tham kiến Trang Tử tiền bối!
Thái Sơ Thánh vương nhẹ nhàng thi lễ với Trang Tử.
Một lễ này vô cùng kỳ lạ, theo lý thuyết, Thánh vương chỉ bái thiên địa, không phải Thánh nhân sẽ không bái, vì sao giờ phút này lại không nói là Thánh nhân Trang Tử?
- Thanh Khâu?
Trang Tử lập tức gật đầu.
Trang Tử cũng không có bắt tội, nhẹ nhàng gật đầu, coi như là tôn trọng Thanh Khâu.
Chung Sơn nghi hoặc nhìn hai người này.
- Thật ra thì, Trang Tử cùng Thanh Khâu ta có nguồn gốc rất sâu, cũng là nguyên nhân ta hy vọng hắn thành thánh, đáng tiếc!
Cửu Vĩ Quận chúa bên cạnh nhỏ giọng nói với Chung Sơn.
Chung Sơn gật đầu.
- Chiến dịch này là do di vật của Nữ Oa nương nương?
Trang Tử nhàn nhạt hỏi.
- Đúng, đáng tiếc, Ngũ Sắc Thần Thạch không biết tung tích!
Thái Sơ Thánh vương gật đầu.
Trang Tử lắc lắc đầu nói:
- Đắc Kỷ tính toán mưu kế ngập trời, nhưng là, lần này nàng không nên làm như vậy. Di vật của Nữ Oa nương nương, tìm được hay tìm không được thật ra thì đều giống nhau, cần gì chấp nhất? Đưa tới nhiều ánh mắt như vậy, cũng may còn không có tạo ra sai lầm lớn!
- Nhưng là?
Thái Sơ Thánh vương nghi ngờ nói.
- Ngũ Sắc Thần Thạch không cần tìm, chiếu thư thông báo cho thiên hạ, đã bị ta lấy đi!
Trang Tử thản nhiên nói.
Ách? Chung Sơn ở xa xa hơi hơi ngạc nhiên, Ngũ Sắc Thần Thạch khi nào thì bị Trang Tử lấy đi? Rõ ràng là bị Bát Cực Thiên Vĩ nuốt a, Trang Tử làm gì? Che chở cho ta? Không đúng, Trang Tử nói mình cầm Ngũ Sắc Thần Thạch, là vì mau chóng đuổi cường giả khỏi Ngạo Lai Hải.
Nhưng là tại sao vậy chứ? Trang Tử tại sao muốn làm như vậy?
Nhìn Trang Tử, Thái Sơ Thánh vương gật gật đầu nói:
- Rõ!
- Ừm!
- Tiền bối, không biết lần này người nào là tân Thánh nhân?
Thái Sơ Thánh vương hỏi.
Thái Sơ Thánh vương hỏi xong, cơ hồ tất cả mọi người nhìn chăm chú về phía Trang Tử, đúng vậy a, người nào thành thánh, mọi người đã sớm suy đoán, nguyên lai cho là Trang Tử, dù sao Trang Tử được xưng là người tiếp cận gần Thánh nhân nhất, thành thánh hẳn là hắn a, nhưng vì cái gì không phải là hắn?
- Tân Thánh nhân? Hắn không phải là tân Thánh nhân!
Trang Tử lắc lắc đầu nói.
Có lẽ Trang Tử cùng Thanh Khâu quan hệ thật rất sâu, lúc nói chuyện cùng Thái Sơ Thánh vương, thật giống như lão bằng hữu.
- Nga? Không phải là tân Thánh nhân?
Cơ hồ tất cả mọi người như nằm mộng, Thánh nhân mới ra đời không phải là tân Thánh nhân, vậy thì là cái gì?
- Hắn là Di Thiên Thánh nhân.
Trang Tử trịnh trọng nói.
- Di Thiên Thánh nhân? Là hắn? Hắn vừa thành thánh?
Thái Sơ Thánh vương kinh ngạc nói.
Vô số cường giả ở tứ phương cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, Di Thiên Thánh nhân?
- Di Thiên?
Chung Sơn khẽ cau mày nhìn Si Mị Kỳ Thánh.
Si Mị Kỳ Thánh phảng phất giống như nhìn ra sự ngờ vực của Chung Sơn, lập tức giải thích:
- Thánh nhân trong Thiên hạ, dương cửu âm lục, trước kia, dương gian có chín đại Thánh nhân, bảy Thánh trong nhóm Hồng Quân Đạo tổ vẫn lạc, nhưng hai Thánh nhân cũng chưa vẫn lạc. Bọn họ mặc dù tránh thoát Thiên Khiển, nhưng trời nổi giận khó tiêu, hai người Thánh nhân này cũng bị liên lụy! Dù chưa vẫn lạc, nhưng không hề là thánh nữa!
- Hai Thánh nhân? Bảy Thánh trong Hồng Quân tự ý động thiên số, hai Thánh nhân này từ đầu tới đuôi cũng không tham dự?
Chung Sơn cau mày nói.
- Không sai, có lẽ bọn họ đã nhìn ra, từ chiến dịch Phong Thần ở Đại Thương bắt đầu, bọn họ đã chạy ra ngoài thiên hạ, nghe nói hai Thánh nhân này luôn luôn nấp trong một cái hàng ngàn tiểu thế giới, luôn luôn đợi đến sau Thiên Khiển ở hàng ngàn tiểu thế giới!
Si Mị Kỳ Thánh nói.
Trốn vào hàng ngàn tiểu thế giới? Chung Sơn cảm thấy cổ quái? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ!
Dường như hàng ngàn tiểu thế giới của chính mình trước kia, đã nghe đồn từng có hai Thánh nhân tiến vào đấu cược, lại đặc biệt lưu lại một công pháp, một phần chính là Thiên Ma Thối Thể, một phần khác chính là Thiên Cơ Đồ mà Doanh từng cho mình.
Có phải là hắn hay không? Chung Sơn ngạc nhiên!
Di Thiên Thánh nhân?
Trang Tử gật đầu với Thái Sơ Thánh vương.
- Thiên hạ này, lại sắp phát sinh đại biến?
Thái Sơ Thánh vương nghi ngờ nói.
- Đại biến? Thiên hạ lúc nào không có đại biến chứ? Luôn luôn có biến! Cũng là ngươi, Thanh Khâu không còn là năm đó nữa, đối mặt với thiên hạ gợn sóng, Thanh Khâu không cường đại hơn nữa, sớm muộn gì cũng sẽ mai một!
Trang Tử thản nhiên nói.
- Tạ tiền bối chỉ điểm, mượn cơ hội này, muốn mời tiền bối cho ta xem chuôi Thiên Tử Kiếm này một chút!
Thái Sơ Thánh vương nói.
Khi nói chuyện, Thái Sơ Thánh vương lật tay lấy ra một thanh trường kiếm màu bạc phát sáng, vô cùng trịnh trọng đưa về phía Trang Tử.
Trang Tử liếc mắt nhìn Thái Sơ Thánh vương một cái thật sâu, cuối cùng cười nhạt một cái nói:
- Ta đã thật lâu không nhìn Thiên Tử Kiếm cho người khác, xem mặt mũi của Nữ Oa nương nương còn có Thanh Khâu đời trước, ta liền xem một chút cho ngươi!
- Tạ tiền bối!
Trang Tử nhận lấy bội kiếm cuar Thái Sơ Thánh vương, nắm trong tay, khe khẽ nhắm mắt, thật giống như dụng tâm cảm thụ chuôi trường kiếm này.
- Xem kiếm? Có ý gì?
Chung Sơn cổ quái nhìn Si Mị Kỳ Thánh.
Xem kiếm? Nhìn chất lượng bội kiếm của Thái Sơ Thánh vương? Không thể nào, kiếm có gì đẹp mà nhìn?
Si Mị Kỳ Thánh liếc mắt nhìn Trang Tử một cái thật sâu, quay đầu nói với Chung Sơn:
- Chung Thánh Vương còn không rõ ràng sao, Trang Tử thật ra thì không phải là đang nhìn kiếm, mà là đang nhìn Thánh vương, còn có Thái Sơ Thánh Đình!
- Nga? Cái này nói như thế nào?
Chung Sơn nghi ngờ nói.
- Trang Tử bản thân có năng lực dùng cảm xúc xâm nhập, cũng có phân pháp độc đáo, khi hắn ở bên trong phân pháp, tổng cộng có ba loại kiếm, Thiên Tử Kiếm, Chư Hầu Kiếm, Thứ Nhân Kiếm!
- Thiên Tử Kiếm? Chư Hầu Kiếm? Thứ Nhân Kiếm?
Tô A Phật lộ ra một tia ngờ vực.
- Thiên Tử Kiếm, lấy thiên hạ làm thân kiếm, bao lấy bốn phía, quấn lấy bốn mùa, chế tạo ra Ngũ Hành, luận lấy hình đức, mở ra âm dương. Kiếm này chưa từng có, cử chi vô thượng, án chi vô hạ, huy chi vô bàng. Thượng quyết phù vân, hạ tuyệt địa duy. Kiếm này vừa ra, tu chỉnh chư hầu, tứ hải tăng uy, đức phục thiên hạ.
- Chư Hầu Kiếm, lấy trí dũng chi sĩ làm mũi kiếm, lấy thanh liêm chi sĩ làm lưỡi, lấy hiền lương chi sĩ làm sống, lấy trung thánh chi sĩ cầm đầu, lấy hào kiệt chi sĩ làm chuôi. Kiếm này đâm thẳng cũng không thấy phía trước, giơ lên cũng không nhìn thấy, ấn xuống cũng không thấy bên dưới, vung lên cũng không thấy bên cạnh. Phía trên noi theo viên thiên, để thuận tam quang (mặt trời, mặt trăng và các vì sao); phía dưới noi theo đất, để thuận bốn mùa; trung hoà dân ý, dẹp an làng xã chung quanh. Kiếm này vừa dùng, chấn động như lôi đình, trong bốn biển, không khỏi phục tòng mà nghe theo quân lệnh.
- Thứ Nhân Kiếm, người cầm đầu bù, tóc mai xõa ra khỏi mũ, mày rậm râu dài. Y phục trước dài sau ngắn, hai mắt lòe lòe lửa giận, từ ngữ nói ra thô tục không chịu nổi, đánh nhau thì vào trước người ta, phía trên chém cổ, phía dưới đâm gan phổi.
Nghe Si Mị Kỳ Thánh giải thích, trong lòng Chung Sơn tràn đầy cảm thán.
- Thượng quyết phù vân, hạ tuyệt địa duy. Kiếm này vừa ra, uốn nắn chư hầu, tứ hải thêm uy, đức phục thiên hạ! Hảo kiếm, một thanh Thiên Tử Kiếm thật tốt!
Chung Sơn cảm thán gật đầu. Trong mắt đều là cảm thán.
Chung Sơn nhìn về phía Trang Tử, trong mắt lóe lên một tia quái dị, Trang Tử? Chẳng lẽ là hắn cũng tu Đế Vương chi đạo? Giải thích thấu triệt Đế Vương chi đạo như thế?
Nơi xa, hai mắt Trang Tử mở ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn về phía trường kiếm.
Choang!
Trường kiếm thanh thúy kêu lên, run rẩy, Trang Tử nhìn về phía Thái Sơ Thánh vương.
- Đã đạt Chư Hầu Kiếm cảnh, nhưng cách Thiên Tử Kiếm, lại hơi thiếu một chút.
Trang Tử nói.
- Nga?
Thái Sơ Thánh vương khe khẽ ngoài ý muốn, trong giọng nói hiện lên một tia không tin.
Cách Thiên Tử Kiếm chỉ một chút?
- Nội ưu sắc bén hơn bề ngoài, tự giải quyết cho tốt!
Giọng nói Trang Tử hơi có thâm ý nói.
- Đa tạ tiền bối!
Thái Sơ Thánh vương mặc dù trong lòng ngờ vực, nhưng vẫn nhẹ nhàng thi lễ với Trang Tử.
Bỗng nhiên, Trang Tử quay đầu nhìn về phía phương hướng của Chung Sơn.
- Đại Tranh Thánh vương, Chung Sơn?
Trang Tử nghi ngờ nói.
- Ách?
Chung Sơn hơi hơi ngạc nhiên.
Không chỉ có Chung Sơn hơi hơi ngạc nhiên, chính là Tử Tiêu Giáo chủ, Thái Sơ Thánh vương còn có chúng người vây quanh cũng là hơi hơi ngạc nhiên. Trang Tử làm sao bỗng nhiên chú ý tới Chung Sơn?
- Chung Sơn, tham kiến tiền bối!
Chung Sơn mang theo ngờ vực gật đầu.
Trang Tử bỏ qua Thái Sơ Thánh vương một bên, đi tới.
- Nhiều lần nghe Ức Lam Khuyết nói sùng bái ngươi, hiện tại vừa thấy, quả nhiên không thể so sánh với người thường!
Trang Tử cười nói.
Chung Sơn cổ quái, không thể so sánh với người thường? Là căn cốt của ta sao?
- Tiền bối khen trật rồi!
Chung Sơn lập tức nói.
Nơi xa, Tử Tiêu Giáo chủ cau mày nhìn. Trong mắt lóe lên một cổ ngưng trọng.
- Nếu là nhìn Thiên Tử Kiếm cho Thái Sơ, không bằng cũng nhìn một cái cho Đại Tranh ngươi đi!
Trang Tử nói.
Cái này, mọi người lại càng cổ quái, nhìn Thiên Tử Kiếm? Trang Tử bình thường không dễ nhìn cho người khác a, nhìn cho Thái Sơ, cũng chỉ là bởi vì nguồn gốc sâu xa cùng Thanh Khâu, hiện tại để làm chi? Chủ động nhìn cho Chung Sơn?
- Ta không cần kiếm!
Chung Sơn cổ quái lắc đầu.
Mọi người im lặng một trận, nào có Đế Vương không có kiếm? Thiên Tử Kiếm, cho dù không cần thì cũng luyện hóa một thanh a!
- Đao cũng có thể!
Trang Tử cười nói.
Người vây quanh càng thêm cổ quái, vì xem kiếm cho Chung Sơn, Trang Tử không ngờ ủy khúc cầu toàn, đánh vỡ thường quy khi nhìn kiếm, ngay cả đao cũng nhìn?
Chung Sơn có đao, đại đao 'Trường Sinh'.
- Cái này, đa tạ tiền bối ưu ái, ta xem hay là thôi đi!
Chung Sơn cự tuyệt nói.
Người vây quanh cũng không nói gì, bao nhiêu Thánh vương nghĩ muốn Trang Tử phẩm kiếm mà không được, dù sao, có thể nhờ Trang Tử phẩm kiếm sẽ hoàn thiện bản thân, nhưng Chung Sơn này lại còn cự tuyệt? Hắn điên rồi?
Nghe được Chung Sơn cự tuyệt, Trang Tử chẳng những không có tức giận, ngược lại lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
- Căn cốt rộng lớn như vậy, thế gian hiếm thấy, ngươi có nguyện bái ta làm thầy?
Trang Tử nói lần nữa.
Giờ khắc này, người vây quanh đã không phải là hết chỗ nói rồi, mà là chết lặng. Thiệt hay giả? Trang Tử tổng cộng có tám đệ tử, hơn nữa từng đệ tử cũng là trải qua thời gian khảo nghiệm rất lâu mới nhận lấy, hiện tại không ngờ chuẩn bị thu Chung Sơn làm đồ đệ? Lại còn là chủ động?
Chung Sơn cũng là khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Trang Tử một cái thật sâu.
Một khi bái Trang Tử, Đại Tranh Thánh đình sẽ không còn nguy hiểm, có thể nói, chỉ cần không đối mặt với Thánh nhân, tuyệt đối có thể ứng phó hết thảy cục diện, nhưng . . .
- Đa tạ tiền bối ưu ái, gia sư ta là Thiên Tinh Tử!
Chung Sơn lắc đầu.
- Nhưng Thiên Tinh Tử đã chết, ngươi có thể bái sư nữa a!
Trang Tử vẫn nói.
Mọi người rất không hiểu, người này thật sự là Trang Tử sao? Trang Tử sẽ nói ra lời nói như vậy? Đồng thời một đám đỏ mắt muốn chết, nhìn chằm chằm Chung Sơn, hận không được lập tức thay Chung Sơn.
- Sau khi Gia sư đi về cõi tiên, Chung Sơn chỉ bái thiên địa! Hảo ý của tiền bối, Chung Sơn tâm lĩnh, chuyện này đừng nhắc nữa a!
Chung Sơn thật giống như không biết suy xét, nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.