Chương 39: 5 người mạnh nhất
Prologue
10/03/2013
Được những quầng lửa đỏ bao bọc quanh tay và chân, tốc độ và lực tấn công của Claude tăng lên thấy rõ, những ngọn lửa này có tác dụng như những ống phản lực, đẩy mạnh mọi khả năng chiến đấu của hắn.
Ngọn lửa dưới chân bùng phát, cùng lúc tay nắm lại thành quyền, được gia tốc bởi ngọn lửa bao quanh, một cú đấm của Claude cũng đủ đánh bay một tử đồ cấp thấp, làm cho nó răng môi lẫn lộn, cày lên một đường rãnh dài trên mặt băng.
Claude đánh xong một đòn lơ lửng tại chỗ nhìn thành quả của mình.
Chưa đủ
Vẫn chưa đủ.
Tử đồ vừa bị hắn đánh trúng tuy khuôn mặt đã méo mó, lớp vảy đen bọc quanh cùng ma khí đã bị đánh tan đi phân nửa, nhưng vẫn lồm cồm bò dậy, lao về phía hắn, thái độ hung tàn khát máu không hề giảm bớt. Ma khí bao quanh nó nhanh chóng dày đặc trở lại, lớp vẩy bao phủ cơ thể cũng phục hồi với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, ngọn lửa đang thiêu đốt trên đó cũng nhanh chóng bị triệt tiêu.
Từ 3 hướng còn lại, 4 tử đồ đã hình thành thế vây công hắn.
Bọn chúng vẫn có chút trí khôn ở trình độ nhất định, và thông qua một phương thức liên lạc nào đó, hành động cực kỳ ăn ý với nhau
“Nhịn chúng mày mãi thì tưởng mình là bất tử thật hả !? Chết hết đi cho ta.” Claude bực bội quát lớn, rồi ngọn lửa từ hai bàn tay hắn nhanh chóng kéo dài đến tận vai, sau đó từ bàn tay nhô ra hai lưỡi đao lửa lớn dài khoảng hai mét. Hắn xoay một vòng 360 độ làm hai lưỡi đao lửa quay tít như cánh quạt, ngọn lửa cũng theo đó tỏa rộng ra, mạnh mẽ quét trúng cả 4 tử đồ đang lao tới.
Cả bốn con một lần nữa bị hất văng ra. Trước ngực đều để lại một vết cắt thật sâu, vẫn đang âm ỉ bốc cháy. Nhưng có vẻ vẫn chẳng có hiệu quả gì. Bọn chúng vẫn tiếp tục đứng dậy, mặc kệ thương thế, gào thét mấy tiếng rồi tiếp tục lao về phía Claude.
“Chết tiệt thật.” Claude khó chịu lẩm bẩm mấy tiếng, rồi chập hai tay vào nhau, làm hai lưỡi đao lửa nhanh chóng hợp lại thành một thanh kiếm lửa lớn, tỏa ra sức nóng mãnh liệt, lớp băng cứng phủ dưới chân đã bắt đầu có dấu hiệu tan chảy, hơi nước bốc lên nghi ngút. Hắn dậm nhẹ chân, từ đó phát ra một luồng lửa nhẹ, đẩy mạnh cơ thể về phía trước, trên tay cầm thanh kiếm lửa, dùng hết sức lực chém xuống tử đồ bên dưới. Thanh thế nhìn vô cùng mạnh mẽ, quả thật nếu chém trúng thì tử đồ này chắc chắn sẽ bị chia làm hai nửa, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Thế nhưng cặp mắt màu đỏ của tử đồ chợt lóe sáng, nó giảo hoạt lách mình sang bên với biên độ rất nhỏ, vừa đủ cho lưỡi kiếm liếm nhẹ qua người, đồng thời phần eo Claude cũng lộ rõ ra trước mắt nó.
Tử đồ gào lên một tiếng phấn khích rồi vung bàn tay với những móng nhọn hoắt đâm mạnh vào vị trí sơ hở của kẻ địch.
Mặt Claude chợt chuyển thành tái mét.
“Thôi xong, chuyến này hồn về với đất mẹ rồi “
Nhưng hắn cũng may mắn,chợt có tiếng gió rít lên nhẹ nhàng rồi một tiếng bụp như có quả dưa hấu bị đập vang lên. Tử đồ đang công kích hắn chợt rú lên một tiếng bất cam rồi bắn đi xa mấy mét sau đó nằm im không động đậy.
Nhìn kỹ lại thì trên đầu nó còn đang có một cái lỗ nhỏ, vẫn đang bốc khói nghi ngút. Loại công kích thực chất mà êm ru không mấy tiếng động thế này ở đây chắc chỉ có một người làm được.
Claude nhìn qua thì thấy Trung Thành đang vung hai khẩu súng trên tay, xả đạn điên cuồng vào một tử đồ khác. Phát đạn vừa rồi có lẽ hắn tiện tay bắn ra thôi.
Có vẻ tình hình Trung Thành lúc này cũng không quá tốt, nhìn gương đồng bọn xấu số mất cảnh giác bị người ta cho một lỗ trên đầu, những con còn lại cẩn thận hơn rất nhiều, khi chúng di chuyển với tốc độ cao, lại không theo quy tắc vật lý thông thường, quả thật rất khó để bắn trúng đầu, cho dù may mắn có viên đạn nào hướng vào đầu thì nó lập tức giơ tay lên đỡ lại , tuy cũng bị đục một lỗ trên cổ tay, nhưng có vẻ không mấy ảnh hướng đến sức tấn công, tốc độ lao đến Trung Thành càng cao hơn.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không đến giúp ta.” Trung Thành gấp gáp quát lên, mình hắn đấu với mấy thứ này quả thật không ổn. Dù có thể tạo thành thương tổn thực chất cho chúng, nhưng không bắn trúng thì cũng vứt đi, lúc này đành cầu cứu, tuy hơi mất phong độ nhưng mạng nhỏ đương nhiên vẫn quan trọng hơn.
“Chậc, cứ tưởng ngươi còn làm dáng thổi khói trên súng nói vài câu ngầu ngầu nữa cơ.” Claude hoàn hồn cười nói, tưởng chết mà vẫn sống nhăn đem lại cho hắn chút cảm giác kích thích khó tả. Hắn hét lớn một tiếng phát tiết ra sự ức chế trong người rồi nhanh chóng lao vào cuốn lấy cả 3 con, tả xung hữu đột, không sợ tiêu tốn năng lượng, liên tục bắn ra những cầu lửa nhỏ, đẩy những thứ này càng lúc càng xa Trung Thành.
Tuy không có khả năng tạo thành sát thương hiệu quả, nhưng muốn đẩy chúng đi xa vẫn còn dư sức.
“Điên, anh đây chưa bao giờ muốn làm dáng trên chiến trường hết.” Trung Thành thở hồng hộc nói. Nhưng hai tay cũng không chậm, giơ súng lên bắn liên tục về phía ba thây ma đằng xa, đứng từ xa bắn cho chúng nó túi bụi mới là vương đạo, quả nhiên sướng tay hơn hẳn.
“Thế thì ngươi không có số làm tướng rồi, gia nhập quân đội làm quái gì !?” Claude cũng không ngừng bắn ra những quả cầu lửa đẩy mấy thây ma bay đi bay lại, làm chúng khó khăn để né tránh những loạt đạn của Trung Thành hơn rất nhiều. Chẳng mấy chốc cả đám đã bị bắn cho thành tổ ong, nhưng vẫn ngoan cường không ngã xuống.
“Anh đây thích mặc quân phục, không được sao !? “ Trung Thành bực bội nói, rồi sau đó cất súng đi, quay lưng chạy thục mạng.
“Ặc, sao lại ngừng bắn rồi !?” Claude thấy thế hoảng hốt kêu rồi cũng theo chân Trung Thành chạy lòng vòng quanh thung lũng.
“Bắn nữa nòng súng sẽ bị hỏng.” Trung Thành tỉnh bơ đáp.
“Mẹ, không phải made in China chứ !?” Claude bực bội quát, cũng may cả đám thây ma đã bị bắn cho thành tổ ong nên tốc độ đuổi theo không cao lắm.
“Hàng Việt Nam chất lượng cao, China quái gì .” Trung Thành nghiến răng đáp, hắn rất ghét nghe câu so sánh kiểu này.
“Chưa nghe thấy nước này bao giờ, mà giờ cứ chạy quanh thế này à !? Còn bao lâu nữa mới bắn tiếp được.” Claude bất đắc dĩ nói, không có hai khẩu súng này, quả thật hắn cũng bó tay bó chân với mấy thứ sống dai như đỉa đang đuổi đằng sau kia.
“Khoảng mười phút, mà để cô ta một mình như vậy không sao chứ !? “ Trung Thành thở hồng hộc đáp, hôm nay chạy hơi nhiều, hắn còn chưa có khôi phục hoàn toàn thể lực, nên nhân tiện có Claude đang ở gần, hắn nhanh chóng nhảy lên lưng người lửa xấu số.
Có xe ôm thật tốt, Trung Thành thở ra một hơi cảm thán.
“Mẹ kiếp, xuống ngay cho tao, nặng thế này bay tốn sức lắm.”
“Yên tâm, chúng nó chạy cũng không nhanh lắm đâu, nói tiếp đi, để cô ta một mình đánh với con mèo kia à !? “ Trung Thành tất nhiên chẳng dại mà leo xuống, bắt đầu đánh trống lảng.
Phía sau mấy tử đồ vẫn đang rít gào đuổi theo, nhưng quả thật trúng hơi nhiều đạn, làm tốc độ chúng nó cũng chậm đi nhiều.
“Nếu là Frozen thì không lo, ngươi không biết sao, cô ta khá nổi tiếng mà !? “ Claude hồn nhiên bị câu hỏi đánh trống lảng dẫn sự chú ý theo một hướng khác.
“Nổi tiếng !? “
“Một trong 5 người mạnh nhất trong thế hệ trẻ đó, đứng đầu là Thần tiễn của Trung Quốc, sau đó là Orsolya Szotyory - The Frozen (kẻ đóng băng ) của Nga , Takeshi Minamoto – the Summoner ( kẻ triệu hồi) của Nhật , Kim Ji Won – Iron man (người sắt) cua Hàn quốc, và Radiz Sutthisoontorn – the Fastest ( kẻ nhanh nhất) của Mỹ. Đừng bảo chưa nghe bao giờ nhé.” Claude khó hiểu nói.
“Thần tiễn thì có nghe.” Trung Thành đáp cụt ngủn, hắn quả thật chưa nghe bao giờ, nhưng Thần tiễn trong quân đội Trung Quốc thì quả thật có nghe qua chút chút.
“Ặc, sao ngươi được chọn lên đảo này hay vậy !? “ Claude nuốt một ngụm nước bọt nói.
“Mấy đứa đó mạnh lắm hả !? “ Trung Thành kỳ quái hỏi.
“Ngươi nhìn cả vùng băng giá này, còn mở mồm hỏi câu đó hả !? Frozen chỉ đứng thứ hai thôi đấy, cái thằng có biệt hiệu Thần Tiễn kia mà ra tay là cả vùng thành bình địa luôn.”
Trung Thành ồ lên một cái hứng thú rồi hỏi tiếp, hắn cũng không mấy sợ hãi mấy kẻ này, như Frozen, hắn tin chắc ở một khoảng cách thích hợp cho cô ta một viên đạn của khẩu TIMI là hồn về với đất mẹ ngay.
“Vậy ngươi xếp thứ bao nhiêu !? “ Trung thành nhìn ra đằng sau thuận miệng hỏi, hai khẩu air gun đã hồi phục, hắn tiếp tục lôi ra bắn cho đỡ buồn tay. Những tiếng gió rít liên tục vang lên làm mấy sinh vật đang nặng nề đuổi theo kêu gào không ngớt, không kịp đề phòng lại bị mở thêm vài cái lỗ nữa trên người.
“Nếu không có Frozen chắc ta cũng xếp thứ 5 đó.” Claude đắc ý đáp, hắn cũng thả lỏng hơn rất nhiều, nhìn tình hình này thì họ thắng chắc rồi.
“Hừ, thế mà cũng khoe.”
“Mẹ kiếp, còn hơn cái đồ đếch có số.”
“Đồ đếch có số này co ngón tay một cái là số 5 dự bị xuống ngủ với giun được ngay đấy.” Trung Thành chẳng buồn to tiếng với tên đầu óc đơn giản này làm gì, chỉ nhẹ nhàng để nòng khẩu air gun thân mật hôn lên gáy Claude.
“Má ơi... thôi, coi như ngươi giỏi” Claude bất lực đáp, rồi thành thật bay đi tiếp.
Phía sau ba sinh vật bất tử đang càng ngày càng chậm lại, chúng nó cũng đã đến giới hạn cuối cùng rồi.
Ngọn lửa dưới chân bùng phát, cùng lúc tay nắm lại thành quyền, được gia tốc bởi ngọn lửa bao quanh, một cú đấm của Claude cũng đủ đánh bay một tử đồ cấp thấp, làm cho nó răng môi lẫn lộn, cày lên một đường rãnh dài trên mặt băng.
Claude đánh xong một đòn lơ lửng tại chỗ nhìn thành quả của mình.
Chưa đủ
Vẫn chưa đủ.
Tử đồ vừa bị hắn đánh trúng tuy khuôn mặt đã méo mó, lớp vảy đen bọc quanh cùng ma khí đã bị đánh tan đi phân nửa, nhưng vẫn lồm cồm bò dậy, lao về phía hắn, thái độ hung tàn khát máu không hề giảm bớt. Ma khí bao quanh nó nhanh chóng dày đặc trở lại, lớp vẩy bao phủ cơ thể cũng phục hồi với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, ngọn lửa đang thiêu đốt trên đó cũng nhanh chóng bị triệt tiêu.
Từ 3 hướng còn lại, 4 tử đồ đã hình thành thế vây công hắn.
Bọn chúng vẫn có chút trí khôn ở trình độ nhất định, và thông qua một phương thức liên lạc nào đó, hành động cực kỳ ăn ý với nhau
“Nhịn chúng mày mãi thì tưởng mình là bất tử thật hả !? Chết hết đi cho ta.” Claude bực bội quát lớn, rồi ngọn lửa từ hai bàn tay hắn nhanh chóng kéo dài đến tận vai, sau đó từ bàn tay nhô ra hai lưỡi đao lửa lớn dài khoảng hai mét. Hắn xoay một vòng 360 độ làm hai lưỡi đao lửa quay tít như cánh quạt, ngọn lửa cũng theo đó tỏa rộng ra, mạnh mẽ quét trúng cả 4 tử đồ đang lao tới.
Cả bốn con một lần nữa bị hất văng ra. Trước ngực đều để lại một vết cắt thật sâu, vẫn đang âm ỉ bốc cháy. Nhưng có vẻ vẫn chẳng có hiệu quả gì. Bọn chúng vẫn tiếp tục đứng dậy, mặc kệ thương thế, gào thét mấy tiếng rồi tiếp tục lao về phía Claude.
“Chết tiệt thật.” Claude khó chịu lẩm bẩm mấy tiếng, rồi chập hai tay vào nhau, làm hai lưỡi đao lửa nhanh chóng hợp lại thành một thanh kiếm lửa lớn, tỏa ra sức nóng mãnh liệt, lớp băng cứng phủ dưới chân đã bắt đầu có dấu hiệu tan chảy, hơi nước bốc lên nghi ngút. Hắn dậm nhẹ chân, từ đó phát ra một luồng lửa nhẹ, đẩy mạnh cơ thể về phía trước, trên tay cầm thanh kiếm lửa, dùng hết sức lực chém xuống tử đồ bên dưới. Thanh thế nhìn vô cùng mạnh mẽ, quả thật nếu chém trúng thì tử đồ này chắc chắn sẽ bị chia làm hai nửa, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Thế nhưng cặp mắt màu đỏ của tử đồ chợt lóe sáng, nó giảo hoạt lách mình sang bên với biên độ rất nhỏ, vừa đủ cho lưỡi kiếm liếm nhẹ qua người, đồng thời phần eo Claude cũng lộ rõ ra trước mắt nó.
Tử đồ gào lên một tiếng phấn khích rồi vung bàn tay với những móng nhọn hoắt đâm mạnh vào vị trí sơ hở của kẻ địch.
Mặt Claude chợt chuyển thành tái mét.
“Thôi xong, chuyến này hồn về với đất mẹ rồi “
Nhưng hắn cũng may mắn,chợt có tiếng gió rít lên nhẹ nhàng rồi một tiếng bụp như có quả dưa hấu bị đập vang lên. Tử đồ đang công kích hắn chợt rú lên một tiếng bất cam rồi bắn đi xa mấy mét sau đó nằm im không động đậy.
Nhìn kỹ lại thì trên đầu nó còn đang có một cái lỗ nhỏ, vẫn đang bốc khói nghi ngút. Loại công kích thực chất mà êm ru không mấy tiếng động thế này ở đây chắc chỉ có một người làm được.
Claude nhìn qua thì thấy Trung Thành đang vung hai khẩu súng trên tay, xả đạn điên cuồng vào một tử đồ khác. Phát đạn vừa rồi có lẽ hắn tiện tay bắn ra thôi.
Có vẻ tình hình Trung Thành lúc này cũng không quá tốt, nhìn gương đồng bọn xấu số mất cảnh giác bị người ta cho một lỗ trên đầu, những con còn lại cẩn thận hơn rất nhiều, khi chúng di chuyển với tốc độ cao, lại không theo quy tắc vật lý thông thường, quả thật rất khó để bắn trúng đầu, cho dù may mắn có viên đạn nào hướng vào đầu thì nó lập tức giơ tay lên đỡ lại , tuy cũng bị đục một lỗ trên cổ tay, nhưng có vẻ không mấy ảnh hướng đến sức tấn công, tốc độ lao đến Trung Thành càng cao hơn.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không đến giúp ta.” Trung Thành gấp gáp quát lên, mình hắn đấu với mấy thứ này quả thật không ổn. Dù có thể tạo thành thương tổn thực chất cho chúng, nhưng không bắn trúng thì cũng vứt đi, lúc này đành cầu cứu, tuy hơi mất phong độ nhưng mạng nhỏ đương nhiên vẫn quan trọng hơn.
“Chậc, cứ tưởng ngươi còn làm dáng thổi khói trên súng nói vài câu ngầu ngầu nữa cơ.” Claude hoàn hồn cười nói, tưởng chết mà vẫn sống nhăn đem lại cho hắn chút cảm giác kích thích khó tả. Hắn hét lớn một tiếng phát tiết ra sự ức chế trong người rồi nhanh chóng lao vào cuốn lấy cả 3 con, tả xung hữu đột, không sợ tiêu tốn năng lượng, liên tục bắn ra những cầu lửa nhỏ, đẩy những thứ này càng lúc càng xa Trung Thành.
Tuy không có khả năng tạo thành sát thương hiệu quả, nhưng muốn đẩy chúng đi xa vẫn còn dư sức.
“Điên, anh đây chưa bao giờ muốn làm dáng trên chiến trường hết.” Trung Thành thở hồng hộc nói. Nhưng hai tay cũng không chậm, giơ súng lên bắn liên tục về phía ba thây ma đằng xa, đứng từ xa bắn cho chúng nó túi bụi mới là vương đạo, quả nhiên sướng tay hơn hẳn.
“Thế thì ngươi không có số làm tướng rồi, gia nhập quân đội làm quái gì !?” Claude cũng không ngừng bắn ra những quả cầu lửa đẩy mấy thây ma bay đi bay lại, làm chúng khó khăn để né tránh những loạt đạn của Trung Thành hơn rất nhiều. Chẳng mấy chốc cả đám đã bị bắn cho thành tổ ong, nhưng vẫn ngoan cường không ngã xuống.
“Anh đây thích mặc quân phục, không được sao !? “ Trung Thành bực bội nói, rồi sau đó cất súng đi, quay lưng chạy thục mạng.
“Ặc, sao lại ngừng bắn rồi !?” Claude thấy thế hoảng hốt kêu rồi cũng theo chân Trung Thành chạy lòng vòng quanh thung lũng.
“Bắn nữa nòng súng sẽ bị hỏng.” Trung Thành tỉnh bơ đáp.
“Mẹ, không phải made in China chứ !?” Claude bực bội quát, cũng may cả đám thây ma đã bị bắn cho thành tổ ong nên tốc độ đuổi theo không cao lắm.
“Hàng Việt Nam chất lượng cao, China quái gì .” Trung Thành nghiến răng đáp, hắn rất ghét nghe câu so sánh kiểu này.
“Chưa nghe thấy nước này bao giờ, mà giờ cứ chạy quanh thế này à !? Còn bao lâu nữa mới bắn tiếp được.” Claude bất đắc dĩ nói, không có hai khẩu súng này, quả thật hắn cũng bó tay bó chân với mấy thứ sống dai như đỉa đang đuổi đằng sau kia.
“Khoảng mười phút, mà để cô ta một mình như vậy không sao chứ !? “ Trung Thành thở hồng hộc đáp, hôm nay chạy hơi nhiều, hắn còn chưa có khôi phục hoàn toàn thể lực, nên nhân tiện có Claude đang ở gần, hắn nhanh chóng nhảy lên lưng người lửa xấu số.
Có xe ôm thật tốt, Trung Thành thở ra một hơi cảm thán.
“Mẹ kiếp, xuống ngay cho tao, nặng thế này bay tốn sức lắm.”
“Yên tâm, chúng nó chạy cũng không nhanh lắm đâu, nói tiếp đi, để cô ta một mình đánh với con mèo kia à !? “ Trung Thành tất nhiên chẳng dại mà leo xuống, bắt đầu đánh trống lảng.
Phía sau mấy tử đồ vẫn đang rít gào đuổi theo, nhưng quả thật trúng hơi nhiều đạn, làm tốc độ chúng nó cũng chậm đi nhiều.
“Nếu là Frozen thì không lo, ngươi không biết sao, cô ta khá nổi tiếng mà !? “ Claude hồn nhiên bị câu hỏi đánh trống lảng dẫn sự chú ý theo một hướng khác.
“Nổi tiếng !? “
“Một trong 5 người mạnh nhất trong thế hệ trẻ đó, đứng đầu là Thần tiễn của Trung Quốc, sau đó là Orsolya Szotyory - The Frozen (kẻ đóng băng ) của Nga , Takeshi Minamoto – the Summoner ( kẻ triệu hồi) của Nhật , Kim Ji Won – Iron man (người sắt) cua Hàn quốc, và Radiz Sutthisoontorn – the Fastest ( kẻ nhanh nhất) của Mỹ. Đừng bảo chưa nghe bao giờ nhé.” Claude khó hiểu nói.
“Thần tiễn thì có nghe.” Trung Thành đáp cụt ngủn, hắn quả thật chưa nghe bao giờ, nhưng Thần tiễn trong quân đội Trung Quốc thì quả thật có nghe qua chút chút.
“Ặc, sao ngươi được chọn lên đảo này hay vậy !? “ Claude nuốt một ngụm nước bọt nói.
“Mấy đứa đó mạnh lắm hả !? “ Trung Thành kỳ quái hỏi.
“Ngươi nhìn cả vùng băng giá này, còn mở mồm hỏi câu đó hả !? Frozen chỉ đứng thứ hai thôi đấy, cái thằng có biệt hiệu Thần Tiễn kia mà ra tay là cả vùng thành bình địa luôn.”
Trung Thành ồ lên một cái hứng thú rồi hỏi tiếp, hắn cũng không mấy sợ hãi mấy kẻ này, như Frozen, hắn tin chắc ở một khoảng cách thích hợp cho cô ta một viên đạn của khẩu TIMI là hồn về với đất mẹ ngay.
“Vậy ngươi xếp thứ bao nhiêu !? “ Trung thành nhìn ra đằng sau thuận miệng hỏi, hai khẩu air gun đã hồi phục, hắn tiếp tục lôi ra bắn cho đỡ buồn tay. Những tiếng gió rít liên tục vang lên làm mấy sinh vật đang nặng nề đuổi theo kêu gào không ngớt, không kịp đề phòng lại bị mở thêm vài cái lỗ nữa trên người.
“Nếu không có Frozen chắc ta cũng xếp thứ 5 đó.” Claude đắc ý đáp, hắn cũng thả lỏng hơn rất nhiều, nhìn tình hình này thì họ thắng chắc rồi.
“Hừ, thế mà cũng khoe.”
“Mẹ kiếp, còn hơn cái đồ đếch có số.”
“Đồ đếch có số này co ngón tay một cái là số 5 dự bị xuống ngủ với giun được ngay đấy.” Trung Thành chẳng buồn to tiếng với tên đầu óc đơn giản này làm gì, chỉ nhẹ nhàng để nòng khẩu air gun thân mật hôn lên gáy Claude.
“Má ơi... thôi, coi như ngươi giỏi” Claude bất lực đáp, rồi thành thật bay đi tiếp.
Phía sau ba sinh vật bất tử đang càng ngày càng chậm lại, chúng nó cũng đã đến giới hạn cuối cùng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.