Trường Sinh Đảo

Chương 37: Anh, em, gia đình và lại có khách không mời

Prologue

10/03/2013

...

“Giờ chúng ta có gì đây !? Người còn lại của nước ngươi hả !? Các người không có lấy nổi một siêu năng lực gia ra hồn sao !?” Claude hứng thú nhìn cảnh anh em hội ngộ của Trung Thành nói.

“Claude, nói ít đi một chút.” Frozen ngắt lời hắn rồi hỏi Trung Thành.

“Ngươi biết cô ta !?”

“Là em gái ta.” Trung Thành mất kiên nhẫn đáp rồi chạy thật nhanh về phía ba người mới xuất hiện.

“Anh..” Linh gấp gáp nói, nhưng bị King giữ lại.

“Các người làm gì vậy !?” Trung thành bực tức nói với cây kị sĩ, lưỡi kiếm của hắn đang chắn ngang giữa hai người.

“Ngươi là ai !?” Robert hỏi với giọng cảnh giác.

“Không nghe thấy vừa nãy em ấy gọi là ta gì sao !?” Trung Thành nghiến răng khó chịu.

“Xin lỗi, ta nghe không hiểu ngôn ngữ của mấy người, giải thích lại đi.” Robert cười lạnh đáp.

“Ta là anh trai của nó.” Trung Thành hết cách, vừa rồi Linh gọi hắn bằng tiếng Việt, dù rằng ngôn ngữ thông dụng đã cực kỳ phổ biến, nhưng gia đình hắn vẫn thuộc diên truyền thống, thích sử dụng ngôn ngữ trước đây ở nước nhà hơn, nên đành phải giải thích lại.

“Có đúng vậy không !? “ Robert quay sang hỏi Linh.

“Ừ, là anh tôi.” Linh gật đầu chắc chắn, cô muốn tiến lên, nhưng vẫn bị King giữ lại.

“Làm gì vậy !? Linh khó hiểu hỏi.”

“Trên đảo này, ngoài tôi ra, còn lại mọi người, cậu không thể tin tưởng ai cả.” King đáp lạnh tanh.

“Cậu...” Linh đỏ mặt luống cuống đáp. Câu nói này quá đa nghĩa, thật dễ hiểu lầm.

“Còn các người là ai vậy hả !?” Trung Thành thấy em gái đang bị một thằng khác cầm tay cầm chân không vùng ra được thì muốn phát hỏa, từ nhỏ sống trong một gia đình toàn quân nhân, đến mẹ hắn cũng là một nhân viên hậu cần, tất cả đều đặt hi vọng vào cô em gái này, mong sao tương lại cô sẽ khác.

Làm quân nhân ở cái thời đại này quả thật không khác gì lính cảm tử, lúc nào cũng có thể chịu chết, nếu không được học một khóa huấn luyện Robot cơ bản, cũng tức là tiền đồ của anh ngươi không ngoài việc cầm súng xông trận, người ta trong phòng lái thảnh thơi trà nước, có điều hòa, tiện tay điều khiển cái khối sắt to lớn kia dẫm lên một cái là anh bẹp lép như con tép.

Nhưng cả nhà Trung Thành dường như không có mấy thiên phú về việc thao tác thứ máy móc phức tạp đó, vậy nên dù đã liều mạng trong kháng thần chiến 22 năm trước, cha và ông hắn cũng khó mà lên lon, chỉ thành nguội lòng nhận tiền trợ cấp của chính phủ, cùng theo những người khác lên sống ở khu dân cư số 5 trên mặt trăng.

Cô em gái này là hi vọng duy nhất để gia đình hắn đi theo một con đường khác, ngoài nhập ngũ rồi ra chiến trường bắn giết, vì vậy được cưng chiều như của quý trong nhà. Thế mày giờ đây lại xuất hiện ở cái nơi nguy hiểm này, ở cùng 2 thằng lạ hoắc, một đứa toàn thân đẫm máu, nhìn qua là biết chả tốt lành gì rồi.

“Nếu không tránh ra thì đừng trách.” Trung Thành dứt khoát nói, hai khẩu Air gun không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên tay, chĩa thẳng vào đầu kị sĩ.

“Hê, thứ đồ chơi này mà cũng đem ra khoe sao, ngu...” Robert cười khả ố nói.

VÚT.

Tiếng xé gió vang lên, Trung Thành không hề do dự bóp cò, nếu không phải Robert phản ứng nhanh, lách đầu qua một bên thì rất có thể giờ này hắn đã bị người ta thông não cho đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tuy vậy vẫn mất một mảng tóc và chút máu.

Đừng bao giờ xem thường vũ khí khoa học kỹ thuật. Robert cuối cùng cũng đã hiểu cảnh báo của lão bàn tròn số không, bạn của ông nội lúc trước khi đưa hắn lên đảo.



Thứ này không ngờ có thể xuyên qua đấu khí hộ thể của hắn.

Quá nguy hiểm.

Nhưng rất nhanh, hắn gào lên chói tai:

“Thằng khốn này, làm xước mặt ông rồi, mày có biết đi tán gái quan trọng nhất là cái gì không hả !? Là first impresstion (ấn tượng đầu tiên) đấy, thằng côn đồ vô học này, hôm nay không xiên cho mày vài cái thì tên tao sẽ viết ngược lại.”

Vừa sợ hết hồn, vừa tức giận, Robert không hề kềm chế lại nữa mà giải phóng toàn bộ đấu khí của mình ra, khoảng cách gần làm Trung Thành cảm thấy được áp lực cực lớn, bị đẩy lùi về phía sau, ngực như bị một cái búa tạ đánh phải, suýt chút nữa đã không kềm được mà phun ra một ngụm máu.

Trung Thành hừ lạnh một tiếng rồi cũng không nói gì thêm, hai khẩu súng trên tay nhanh chóng nâng lên, hai chân lùi lại về phía sau nhanh nhất có thể, bắn ra một loạt đạn cản trở kiếm khí đang ầm ầm bay tới của Robert.

Nhờ vậy mà thoát được một mạng.

“Ồ, có bản lãnh thật, đã thế để ta....” Robert liếm liếm môi nói, hắn nhìn ra được tên này chỉ mạnh hơn người thường một chút, có lẽ là thần kinh phản xạ khá hơn có tẹo, hoàn toàn dựa vào hai khẩu súng đó, nên muốn ra oai một lần, từ khi lên đảo hoàn toàn bị người ta chèn ép làm hắn uất ức đã lâu, giờ kiếm được đứa yếu hơn mình, không củ hành nó thì có lỗi với bản thân quá.

“Để cái đầu nhà ngươi...”

Tiếng hét lanh lảnh vang lên, Robert đang chuẩn bị tiêu sái vung thêm một đạo kiếm khí lăng lệ nữa thì đầu bị người ta ném cho một cục đá đau điếng, lớp đấu khí hộ thể vừa bị Trung Thành bắn tan còn chưa có khôi phục lại làm hắn nhận một trăm phầm trăm sát thương từ viên đá nhỏ này.

“Au, đau quá.”

Còn may, tố chất cơ thể coi như vẫn khá tốt, nên chưa có vỡ sọ, nhưng đầu cũng ong ong một lúc, hắn bực bội né qua mấy làn đạn chớp thời cơ bắn tới của Trung Thành, quay ra ấm ức nói:

“Sao cô ném ta !?”

“Đã bảo đấy là anh ta, ngươi lồng lộn lên ra vẻ làm cái gì, bị thần kinh à !? “ Linh quát tháo không chút nể nang nào với kị sĩ, cô ngứa mắt tên này từ lúc hắn mới xuất hiện đến giờ, nhưng hắn cũng gián tiếp cứu mình một mạng nên chưa có cơ hội phát hỏa. Giờ đây có cơ hội, cũng nhân tiện chửi hắn một phen cho bõ ghét.

“Còn cậu nữa, cứ kéo tôi làm gì !? “ Rồi có chút khó xử nói với người đằng sau.

King bỏ tay Linh ra, hắn chỉ chưa chắc chắn được mối quan hệ của mấy người này thôi, trên đời kẻ biết thuật tạo ảo giác hay cảm giác thân quen cho người khác có rất nhiều, tuy hắn chưa bao giờ trúng phải nhưng cô gái này chỉ là người thường. Lúc này đương nhiên cảnh giác một chút sẽ tốt hơn.

Nhưng qua thái độ này, có vẻ họ đúng là người nhà thật.

“Robert, dừng tay đi.” King nói với Robert lúc này đang tích lực chuẩn bị biểu diễn một chiêu thật đẹp mắt, dọa cho tên người thường này một bài cho sợ. Làm hắn tụt hết cả cảm xúc, buồn bực thu đấu khí về.

“Còn ngươi, có thể lại đây, nhưng bảo hai kẻ phía sau kia tránh xa ra một chút.”

“Hừ, ta cũng không tin tưởng hai đứa đó.” Trung Thành thấy đối phương đã thu hồi thứ ánh sáng xanh kỳ lạ và thanh kiếm đi, cũng cất hai khẩu air gun, ra dấu cho Frozen và Claude đợi một chút rồi tiến tới. Có thể thấy sau màn đóng băng cả thác nước vừa rồi, tất cả mọi người trừ Claude đều có chút cảnh giác với Frozen. Cô ta quá mạnh.

Một màn anh em trùng phùng sau đó không có diễn ra như trong tưởng tượng của mọi người, Trung Thành tiến tới, đứng đối diên với King va kị sĩ, cầm lấy tay Linh, thô bạo kéo ra sau lưng mình, gắt lên:

“Em làm gì ở chỗ này !? “

“Em có biết đâu, tự nhiên bị kéo đến đây đấy chứ !? Đang đi đường thì bị bất tỉnh, mở mắt ra đã ở đây rồi...” Linh ấm ức giải thích.

“Thế thằng này là thằng nào !? “ Trung Thành không khách khí chỉ vào King hỏi.



“Bạn... cùng lớp với em...” Linh ấp úng đáp.

“Thế sao người nó đầy máu thế kia !?”

“Bị người ta đánh chứ sao !? Chỗ này cứ như là toàn bọn thần kinh, thấy người là xông vào đánh hay sao ý ! “ Linh bắt đầu bực mình với câu hỏi quái gở của anh trai.

“Bị người trên đảo này đánh mà vẫn sống được sao !? Em không biết nghĩ à !? Người bình thường làm sao mà sống được nếu mất bằng kia máu chứ !?” Trung Thành quát lên ầm ầm làm cơn bực mình thoáng qua của Ling lập tức xẹp lại, lý nhí đáp.

“Cậu ấy... cũng không bình thường cho lắm...”

Ray ray hai huyệt thái dương để bình tĩnh lại một chút, Trung Thành tiếp tục hỏi:

“Thế sao nó nắm tay em thân thiết vậy !? Không phải em rể đấy chứ !?”

Phụt...

Robert không kềm được phun một ngụm nước miếng với câu hỏi quay 180 độ của Trung Thành rồi bấm bụng kềm chế tiếng cười khá bất nhã của mình, mẹ của ta ơi, nếu hắn biết cái thằng bị hắn chỉ chỏ từ nãy đến giờ là ai, không biết sẽ có cảm xúc thế nào đây...

King thì không hiểu gì cho lắm, người này sao lại chuyển qua đề tài nhanh như chong chóng mà có vẻ chả có gì liên quan vậy.

Khuôn mặt trái xoan của Linh lập tức đỏ bừng, lắp bắp đáp:

“Anh... em... cậu ấy... em rể cái gì, đừng có đùa... anh ở trên đảo này cũng bị thần kinh nốt rồi à !?”

“Thế sao nó nắm tay em !? Sao nó đi cùng em !? Sao người nó đầy máu mà em không làm sao cả !? “ Trung Thành hỏi một tràng một hồi, áp đảo luôn sự phản kháng yếu ớt của Linh.

“Thì là tại...” Linh nhất thời tắt tiếng, chuyện khá dài dòng, nhất thời cô cũng không biết nói sao cho ổn, chả lẽ lại kể ra là vừa có một thằng điên biến thái cho King ăn xuân dược bảo hắn làm chút chuyện hay ho với mình nhưng tên đầu gỗ kia lại kiềm lại được nên máu chảy tung tóe thế à !?

Tin được thì đúng là...

May sao người giải vây lại đến vô cùng kịp thời.

“Ồ, xin lỗi vì đã cắt ngang câu chuyện của mấy người, nhưng chúng ta có thêm khách, việc riêng gì đó có thể giải quyết sau được không !? “ Frozen không biết từ lúc nào đã xuất hiện gần chỗ bọn họ, tay bất đắc dĩ chỉ vào mấy vị khách không mời mà đến, đang nhảy ầm ầm từ trên đỉnh thác xuống.

“Tốc độ thật nhanh.”

Cả 3 người, kị sĩ, King và Trung Thành đều âm thầm nâng tầm cảnh giác với cô gái này lên một độ cao hơn.

Nhưng lúc này, họ đang phải đặt mục tiêu vào thứ khác, 4 sinh vật kì dị như vừa rồi đang cung kính đứng sau một cô gái với đôi vuốt sắt, mái tóc xoăn phủ trên vầng trán cao cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi nhỏ, làn da trắng xanh, mái tóc vàng sẫm điểm thêm vài sợi highlight nâu hạt dẻ đang xù bông lên như được điều khiển bằng một nguồn điện năng bí mật, vóc người bốc lửa, nhưng không kém phần mềm mại được che phủ sau lớp quần áo đơn giản, có hơi chút thiếu vải nhìn qua đầy dã tính nhưng lại mang theo nét hấp dẫn của dị vực phong tình.

Cô đứng trước bốn con zombie, bàn tay nhỏ với những chiếc móng nhọn hoắt thỉnh thoảng chạm vào nhau vang lên những tiếng thanh thúy đầy đe dọa. Ánh mắt với con ngươi màu đỏ nhạt, đôi mắt to tướng cùng cái nhìn vẫn dán chặt vào phía sáu con người dưới thác.

Cô gái này chính là người đầu tiên là Richard đã cắn và cho máu từ khi lên đảo.

Lamia Cross.

h tác giả mặt dày rồi, đếch sợ gạch đá đâu, ném đi, ném đi, ta đỡ...:buc:

Ném gạch quăng đá IMI tại đây (http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=74848&page=99) :048:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Đảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook