Chương 79: Chiến thắng tạm thời
Prologue
10/03/2013
Kết thúc thắng lơi.
Mười mấy anh chàng vai u thịt bắp, cả người đầy máu thở hồng hộc nhìn lại thành quả của mình.
Dưới mặt đất, từng mảnh cơ thể của đám tử đồ đã tiến hóa nằm la liệt. Đôi khi cũng thấy có người bị thương nặng, nằm rên rỉ không ngớt.
“Yaaaaaa......” Một anh chàng sau khi thở hồng hộc, giơ mũi thương dài lên, ngửa mặt gào thét. Rất có tư thái của một cường giả, chỉ tay lên trời, hận đời vô đối – chỉ tay xuống gối hỏi đối thủ là ai...
Dường như được tiếng hét man dại này kích thích, những người còn sống sót sau trận giao tranh đầu tiên cũng ngửa mặt kêu lên không dứt. Thanh âm vang dội từ những con người cao lớn này vang vọng, thậm chí làm đám tử đồ không ngừng công kích bên ngoài vòng sáng thoáng dừng tay. Trong đó có một tên ẻo lả, nằm thoi thóp, cũng bị cảm nhiễm không khí này, cố gắng ngửa mặt lên lên mấy tiếng yếu ớt: “É...é...é...” Xong đâu đấy, mỉm cười thỏa mãn, phun ra một búng máu cuối cùng rồi tắt thở.
“Hayyyy....yyy.”
Những người không tham gia chiến đấu cũng reo hò, dường như công lao đánh bại đám tử đồ này là của họ làm nên vậy. Dù biết mình ăn hại, chẳng giúp được gì, nhưng dù sao cũng đã thắng trận. Còn sống là vui vẻ rồi, mà vui vẻ đương nhiên sẽ cao hứng. Cao hứng thì gào thét một tý cũng chả chết ai, lại còn làm sôi động không khí.
“Simon, em yêu anh...”
Một nữ pháp sư không ngần ngại bắn ánh mắt cuồng nhiệt về phía anh chàng cầm thương, người đầu tiên ngửa mặt lên trời gào thét với khí thế hoang dại. Nghe thấy tiếng cô gái, anh ta cười vui vẻ, rẽ rẽ đám đông đang nhảy loạn xạ như thổ dân rừng rậm kia ra, ôm lấy cô gái, trao một nụ hôn kiểu Pháp lãng mạn, hoàn toàn coi mọi người xung quanh như không khí.
“Jack, Mike, tối nay chúng ta chơi 3P nhé.”
Một cô gái vóc dáng bốc lửa cũng không ngần ngại hét lớn, cùng gọi tên hai anh chàng cầm đao vừa phối hợp nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi vừa rồi, khiến hai tên này đang ôm lấy nhau chúc mừng, chợt giật thót, nhìn mặt nhau một cái, lườm lườm rồi cùng gật đầu hiểu ý.
Hai anh chàng sóng vai, cũng rẽ rẽ đám đông đang nhảy nhót như mấy con vượn chưa tiến hóa kia ra, cùng tiến về phía cô gái.
Bốp.
“Cái con dâm đãng này, sao cô bảo cô chỉ yêu mỗi tôi ?!” Jack giận tím mặt nói.
“Chết tiệt thật, vậy mà tôi tính đem cô về nhà ra mắt mẹ đẻ cơ đấy.” Mike khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, chân dẫm dẫm xuống không ngừng.
“Ối, không, xin đừng, em đùa thôi mà....á á á....”
Chẳng hiểu ba người họ lôi nhau đi đâu giải quyết, khuất khỏi tầm nhìn của đám đông, từng tiếng thở dốc và kêu rên của cô gái lập tức bị tiếng hò reo đàn áp.
...
King ray ray trán. Hai tay hắn đã có thể hoạt động trở lại bình thường, cái này là nhờ công của Thần Tiễn. Nhưng nửa người dưới vẫn còn bị tê liệt do hai lực lượng xung đột liên tục. Có lẽ thời gian tới hẳn phải nằm yên một chỗ, hoặc nhờ người cáng đi.
Ray ray trán cũng chẳng làm đầu hắn bớt đau hơn. Sử dụng chân lý, liên tục phân tích và chuyển giao thông tin cho đám người đang chiến đấu, nâng cao khả năng phối hợp đoàn đội của họ, với khả năng chịu đựng của cơ thể hiện nay, hắn suýt nữa đã bị quá tải mà thành ngu ngốc.
Nếu như đám tử đồ chỉ cần kiên trì thêm khoảng mười phút nữa, hươu chết về tay ai có lẽ còn chưa biết.
...
Dù sao cũng đã chiến thắng.
Robert ngồi xổm, không hiểu lôi đâu ra một miếng thuốc lá, gọi Claude một tiếng, tên này tất bật chạy đến, búng ngón tay một cái châm lửa.
Rít một hơi thuốc lá thật sâu cho tâm hồn thư thái, Robert chép miệng tiếc rẻ. Nếu như không phải đang bị bó thành xác ướp, hắn cũng thật muốn ra đó chém giết một hồi. Từ khi lên thực nghiệm đảo, kị sĩ của chúng ta chưa có được một trận nào ra hồn. Khi thì phải quần công ăn hiếp người, khi gặp phải một đứa điên khùng muốn liều chết, lúc hết xí quách lại phải đương đầu với một cô nàng mạnh hơn hắn n lần. Kị sĩ quả thật rất buồn bực.
Liếc nhìn sang thần tiễn, tên này vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh. Nhớ lại hôm đầu tiên đụng phải hắn, cả lũ đánh qua đánh lại làm gà bay chó chạy một hồi. Không ngờ chưa được một tuần đã cùng nằm chung một cái giường bệnh, mặc cùng đồng phục của xác ướp. Thế giới này, à không, cái đảo này quả thật là nhỏ quá mà.
Nghĩ đến chiêu vạn tiễn triều tịch, cùng một mũi tên bắn lủng bộ giáp của mình đó, Robert thở dài, bốc mấy hạt cái, bỏ vào lỗ mũi Thần Tiễn, làm hắn đang bất tỉnh cũng phải khịt khịt không thôi. Mặt mũi nhăn nhó, bộ dáng vô cùng khổ sở.
...
Claude thấy Robert đang tạo dáng cảm khái làm thơ, cũng không tiện làm phiền, tất tả chạy đến định ăn mừng với Frozen, biết đâu còn ôm được một cái. Cả người hắn như một cái lò sưởi lớn, cũng chỉ có Frozen chịu được, thành ra cô gái này là lựa chọn duy nhất của hắn nếu muốn lấy vợ. Ngẫm lại quãng thời gian bám đuôi cô gái này đã hơn ba năm, đến lượt Claude cảm khái.
Hắn lại càng buồn bực hơn, khi mà Frozen lấy cớ chăm sóc những người đang bị thương, một cước đá văng hắn đến sát vòng bảo hộ. Ngẩng mặt lên nhìn, cái vẻ mặt lạnh tanh, khát máu cùng chút thèm thuồng của đám tử đồ bên ngoài làm cái lò sưởi của hắn chợt lạnh ngắt. Run rẩy, lẩy bẩy chạy về giữa trung tâm pháp trận, hắn mới yên tâm một chút. Cái đám gọi là tử đồ đó, ngoại trừ bộ dáng đáng sợ vô cùng ra, lại còn miễn dịch với siêu năng lực của hắn. Lúc này mà ló đầu ra khỏi vòng bảo vệ, đảm bảo hắn sẽ thành một con tử đồ đẹp trai khác trong ba nốt nhạc.
...
Đêm xuống.
Trong vòng bảo vệ, ánh sáng vẫn còn, chỉ có điều dịu nhẹ hơn trước rất nhiều, cũng có một số góc tối cho những người muốn nghỉ ngơi, ngủ một giấc sau trận chiến cam go. Hay làm chút chuyện gì đó có ý nghĩa.
Trước khi đi ngủ, họ đã phải thảo luận với nhau đến xái quai hàm về những gì cảm ngộ được trong trận chiến. Không ít người đã vì thế mà đột phá bình cảnh. Đổi lại như lúc bình thường, những ai biết được tin này sẽ kiêng kị không thôi, vì sau đó họ sẽ phải là đối thủ. Nhưng lúc này, mỗi khi có người nói rằng mình vừa hoặc sắp đột phá, dành cho hắn là những tiếng hoan hô, chúc mừng, ca ngợi không ngớt. Sau khi cao hứng bốc phét tán nhảm một hồi, cả đám mới nghĩ ra một điểm kỳ quặc... về cảm giác kỳ lạ, hay đúng hơn là cảnh giới hòa mình cùng mọi vật, mọi việc xung quanh mà họ có được giữa trận chiến. Đến khi Frozen và Robert nghe được chuyện này, sau một thoáng kinh ngạc mới đoán mò ra nguyên nhân, mà thực ra là hoàn toàn đúng.
Ánh mắt đám người chiến thắng khi nhìn vào thiếu niên hững hờ ngồi bất động kia sau khi nghe phân tích, đều chuyển thành kính nể không thôi.
Sau đâu đấy, người ta mới bàn về chuyện kế tiếp:
“Thực nghiệm đảo bị thành thế này, cuộc tuyển chọn của chúng ta dĩ nhiên phải hoãn lại. Anh chàng tóc bạc đó biết lối khác để ra khỏi đảo, vì vậy, trách nhiệm của chúng ta là hộ tống anh ta đến địa điểm đó. Có ai có ý kiến gì không !? “ Frozen nhạt giọng nói.
“Không.” Simon – anh chàng cao lớn cầm thương cao giọng đáp.
“Không” 2 người Mike, Jack – dùng đao hay cãi nhau đáp. Lúc này ở giữa hai người bọn họ là cô gái vóc người bốc lửa lúc chiều, khuôn mặt phiếm hồng, tràn ngập xuân tình, cô ta nghe vậy cũng lắc đầu nguây nguẩy, biểu thị không có ý kiến gì.
Đám người nhanh chóng đi đến thống nhất.
Sau đó họ phải đương đầu với vấn đề thứ hai: Nước và lương thực.
Vốn dĩ thực nghiệm đảo có rất nhiều cây ăn quả đậm đà dinh dưỡng, vị cũng không tệ. Nhưng sau cú dội bom của Thần Tiễn, cả một vùng đã thành bình địa, có chăng chỉ còn mấy mảnh than vụn, cho con chi hua hua ăn nó cũng chết chứ đừng nói là con người.
Nhưng chẳng mấy chốc, mọi người đã tìm ra cách. Xây dựng đường hầm.
Vị trí cánh cửa của pháp trận có thể mở ra ở bất cứ đâu, kể cả trong lòng đất. Thành ra chỉ việc để bốn tên thổ hệ ma pháp sư và siêu năng lực gia cùng hợp sức tạo một đường hầm thông thoáng sạch đẹp, sau đó cử người luồn ra sau lưng đám tử đồ, mang trái cây và nước về cho mọi người. Phương pháp này rất nhanh đạt được sự hưởng ứng nhiệt liệt. Vấn đề là ai sẽ đi ra !? Không có vòng bảo vệ, siêu nhân cũng có thể bị đám tử đồ này gặm chết, mà cả hòn đảo đang đầy rẫy tử đồ, ngộ nhỡ đào trúng chỗ nào bọn nó tụ tập, vậy thì đúng là khóc không ra nước mắt.
May sao vấn đề này đã được King giải quyết nhẹ nhàng. Mở chân lý lên, quét hình 360 độ xung quanh chỗ bọn họ đứng với bán kính 1km, hắn rất nhanh đã chọn ra một vài chỗ bí ẩn, không có một bóng tử đồ. Gửi thông tin này cho đám người xong, hắn lại mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần. Sử dụng chân lý liên tục trong tình trạng cơ thể như vậy gây ra sức ép rất lớn. Hắn tạm thời vẫn chưa muốn biến thành ngu ngốc hay người thực vật.
Quay trở lại vấn đề ai sẽ đi ra. Frozen đột nhiên lại xung phong, theo sau đó là mấy người có tốc độ di chuyển cao khác. Tinh thần tự giác được đẩy lên khá cao. Dù sao mấy ngày tới bọn họ sẽ phải sống trong vòng bảo vệ này, không chịu đóng góp thì không có đồng đội. Không có đồng đội thì một cây làm chẳng lên non, hai cây chụm lại vẫn chả ra sao. Số đông luôn tốt hơn một hai cá thể lẻ loi.
Quyết định xong thì ai làm việc nấy, ai đào hầm cứ đào, ai ngủ cứ ngủ, ai nhân hiểm cảnh tán gái vẫn cứ tán.
Frozen lẳng lặng đi tới trước mặt King, nhẹ giọng nói:
“Tôi muốn đi tìm Trung Thành.”
“Ừm.” King trả lời với vẻ không mấy quan tâm.
“Hắn đã cứu tôi hai lần, cần phải trả ơn.”
“Ừm.”
“Ngài có cách nào tìm được hắn không !?”
“Không.”
“Vậy, tôi sẽ tự tìm. Đây có thể là lần cuối chúng ta gặp nhau. Hi vọng ngài sớm hồi phục. Thực lòng, tôi rất kính nể những tri thức mà ngài truyền lại, hi vọng sau này ngài có thể đóng góp chúng cho học viện Key West. Tạm biệt.”
Frozen cúi đầu thi lễ. Ở cùng mấy ngày, King tận tình chỉ bảo cho cô ta rất nhiều, có thể coi như một người thầy đúng nghĩa. Frozen luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, nhưng với một số chuyện rất cố chấp, chẳng hạn như có ơn phải báo, nhận được một cô ta sẽ trả mười. Trung Thành đã từng cứu cô ta một lần dù biết sẽ nguy hiểm đến tính mạng ở cánh đồng băng, vậy thì khi nào còn sống, cô ta cũng tuyệt đối không để hắn chết.
Sau đó cô ta một mình rời đi. Để lại cho King dấu hỏi to đùng. Hắn ngẫm mãi không hiểu, việc này có liên quan gì đến mình không.
...
Mười mấy anh chàng vai u thịt bắp, cả người đầy máu thở hồng hộc nhìn lại thành quả của mình.
Dưới mặt đất, từng mảnh cơ thể của đám tử đồ đã tiến hóa nằm la liệt. Đôi khi cũng thấy có người bị thương nặng, nằm rên rỉ không ngớt.
“Yaaaaaa......” Một anh chàng sau khi thở hồng hộc, giơ mũi thương dài lên, ngửa mặt gào thét. Rất có tư thái của một cường giả, chỉ tay lên trời, hận đời vô đối – chỉ tay xuống gối hỏi đối thủ là ai...
Dường như được tiếng hét man dại này kích thích, những người còn sống sót sau trận giao tranh đầu tiên cũng ngửa mặt kêu lên không dứt. Thanh âm vang dội từ những con người cao lớn này vang vọng, thậm chí làm đám tử đồ không ngừng công kích bên ngoài vòng sáng thoáng dừng tay. Trong đó có một tên ẻo lả, nằm thoi thóp, cũng bị cảm nhiễm không khí này, cố gắng ngửa mặt lên lên mấy tiếng yếu ớt: “É...é...é...” Xong đâu đấy, mỉm cười thỏa mãn, phun ra một búng máu cuối cùng rồi tắt thở.
“Hayyyy....yyy.”
Những người không tham gia chiến đấu cũng reo hò, dường như công lao đánh bại đám tử đồ này là của họ làm nên vậy. Dù biết mình ăn hại, chẳng giúp được gì, nhưng dù sao cũng đã thắng trận. Còn sống là vui vẻ rồi, mà vui vẻ đương nhiên sẽ cao hứng. Cao hứng thì gào thét một tý cũng chả chết ai, lại còn làm sôi động không khí.
“Simon, em yêu anh...”
Một nữ pháp sư không ngần ngại bắn ánh mắt cuồng nhiệt về phía anh chàng cầm thương, người đầu tiên ngửa mặt lên trời gào thét với khí thế hoang dại. Nghe thấy tiếng cô gái, anh ta cười vui vẻ, rẽ rẽ đám đông đang nhảy loạn xạ như thổ dân rừng rậm kia ra, ôm lấy cô gái, trao một nụ hôn kiểu Pháp lãng mạn, hoàn toàn coi mọi người xung quanh như không khí.
“Jack, Mike, tối nay chúng ta chơi 3P nhé.”
Một cô gái vóc dáng bốc lửa cũng không ngần ngại hét lớn, cùng gọi tên hai anh chàng cầm đao vừa phối hợp nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi vừa rồi, khiến hai tên này đang ôm lấy nhau chúc mừng, chợt giật thót, nhìn mặt nhau một cái, lườm lườm rồi cùng gật đầu hiểu ý.
Hai anh chàng sóng vai, cũng rẽ rẽ đám đông đang nhảy nhót như mấy con vượn chưa tiến hóa kia ra, cùng tiến về phía cô gái.
Bốp.
“Cái con dâm đãng này, sao cô bảo cô chỉ yêu mỗi tôi ?!” Jack giận tím mặt nói.
“Chết tiệt thật, vậy mà tôi tính đem cô về nhà ra mắt mẹ đẻ cơ đấy.” Mike khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, chân dẫm dẫm xuống không ngừng.
“Ối, không, xin đừng, em đùa thôi mà....á á á....”
Chẳng hiểu ba người họ lôi nhau đi đâu giải quyết, khuất khỏi tầm nhìn của đám đông, từng tiếng thở dốc và kêu rên của cô gái lập tức bị tiếng hò reo đàn áp.
...
King ray ray trán. Hai tay hắn đã có thể hoạt động trở lại bình thường, cái này là nhờ công của Thần Tiễn. Nhưng nửa người dưới vẫn còn bị tê liệt do hai lực lượng xung đột liên tục. Có lẽ thời gian tới hẳn phải nằm yên một chỗ, hoặc nhờ người cáng đi.
Ray ray trán cũng chẳng làm đầu hắn bớt đau hơn. Sử dụng chân lý, liên tục phân tích và chuyển giao thông tin cho đám người đang chiến đấu, nâng cao khả năng phối hợp đoàn đội của họ, với khả năng chịu đựng của cơ thể hiện nay, hắn suýt nữa đã bị quá tải mà thành ngu ngốc.
Nếu như đám tử đồ chỉ cần kiên trì thêm khoảng mười phút nữa, hươu chết về tay ai có lẽ còn chưa biết.
...
Dù sao cũng đã chiến thắng.
Robert ngồi xổm, không hiểu lôi đâu ra một miếng thuốc lá, gọi Claude một tiếng, tên này tất bật chạy đến, búng ngón tay một cái châm lửa.
Rít một hơi thuốc lá thật sâu cho tâm hồn thư thái, Robert chép miệng tiếc rẻ. Nếu như không phải đang bị bó thành xác ướp, hắn cũng thật muốn ra đó chém giết một hồi. Từ khi lên thực nghiệm đảo, kị sĩ của chúng ta chưa có được một trận nào ra hồn. Khi thì phải quần công ăn hiếp người, khi gặp phải một đứa điên khùng muốn liều chết, lúc hết xí quách lại phải đương đầu với một cô nàng mạnh hơn hắn n lần. Kị sĩ quả thật rất buồn bực.
Liếc nhìn sang thần tiễn, tên này vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh. Nhớ lại hôm đầu tiên đụng phải hắn, cả lũ đánh qua đánh lại làm gà bay chó chạy một hồi. Không ngờ chưa được một tuần đã cùng nằm chung một cái giường bệnh, mặc cùng đồng phục của xác ướp. Thế giới này, à không, cái đảo này quả thật là nhỏ quá mà.
Nghĩ đến chiêu vạn tiễn triều tịch, cùng một mũi tên bắn lủng bộ giáp của mình đó, Robert thở dài, bốc mấy hạt cái, bỏ vào lỗ mũi Thần Tiễn, làm hắn đang bất tỉnh cũng phải khịt khịt không thôi. Mặt mũi nhăn nhó, bộ dáng vô cùng khổ sở.
...
Claude thấy Robert đang tạo dáng cảm khái làm thơ, cũng không tiện làm phiền, tất tả chạy đến định ăn mừng với Frozen, biết đâu còn ôm được một cái. Cả người hắn như một cái lò sưởi lớn, cũng chỉ có Frozen chịu được, thành ra cô gái này là lựa chọn duy nhất của hắn nếu muốn lấy vợ. Ngẫm lại quãng thời gian bám đuôi cô gái này đã hơn ba năm, đến lượt Claude cảm khái.
Hắn lại càng buồn bực hơn, khi mà Frozen lấy cớ chăm sóc những người đang bị thương, một cước đá văng hắn đến sát vòng bảo hộ. Ngẩng mặt lên nhìn, cái vẻ mặt lạnh tanh, khát máu cùng chút thèm thuồng của đám tử đồ bên ngoài làm cái lò sưởi của hắn chợt lạnh ngắt. Run rẩy, lẩy bẩy chạy về giữa trung tâm pháp trận, hắn mới yên tâm một chút. Cái đám gọi là tử đồ đó, ngoại trừ bộ dáng đáng sợ vô cùng ra, lại còn miễn dịch với siêu năng lực của hắn. Lúc này mà ló đầu ra khỏi vòng bảo vệ, đảm bảo hắn sẽ thành một con tử đồ đẹp trai khác trong ba nốt nhạc.
...
Đêm xuống.
Trong vòng bảo vệ, ánh sáng vẫn còn, chỉ có điều dịu nhẹ hơn trước rất nhiều, cũng có một số góc tối cho những người muốn nghỉ ngơi, ngủ một giấc sau trận chiến cam go. Hay làm chút chuyện gì đó có ý nghĩa.
Trước khi đi ngủ, họ đã phải thảo luận với nhau đến xái quai hàm về những gì cảm ngộ được trong trận chiến. Không ít người đã vì thế mà đột phá bình cảnh. Đổi lại như lúc bình thường, những ai biết được tin này sẽ kiêng kị không thôi, vì sau đó họ sẽ phải là đối thủ. Nhưng lúc này, mỗi khi có người nói rằng mình vừa hoặc sắp đột phá, dành cho hắn là những tiếng hoan hô, chúc mừng, ca ngợi không ngớt. Sau khi cao hứng bốc phét tán nhảm một hồi, cả đám mới nghĩ ra một điểm kỳ quặc... về cảm giác kỳ lạ, hay đúng hơn là cảnh giới hòa mình cùng mọi vật, mọi việc xung quanh mà họ có được giữa trận chiến. Đến khi Frozen và Robert nghe được chuyện này, sau một thoáng kinh ngạc mới đoán mò ra nguyên nhân, mà thực ra là hoàn toàn đúng.
Ánh mắt đám người chiến thắng khi nhìn vào thiếu niên hững hờ ngồi bất động kia sau khi nghe phân tích, đều chuyển thành kính nể không thôi.
Sau đâu đấy, người ta mới bàn về chuyện kế tiếp:
“Thực nghiệm đảo bị thành thế này, cuộc tuyển chọn của chúng ta dĩ nhiên phải hoãn lại. Anh chàng tóc bạc đó biết lối khác để ra khỏi đảo, vì vậy, trách nhiệm của chúng ta là hộ tống anh ta đến địa điểm đó. Có ai có ý kiến gì không !? “ Frozen nhạt giọng nói.
“Không.” Simon – anh chàng cao lớn cầm thương cao giọng đáp.
“Không” 2 người Mike, Jack – dùng đao hay cãi nhau đáp. Lúc này ở giữa hai người bọn họ là cô gái vóc người bốc lửa lúc chiều, khuôn mặt phiếm hồng, tràn ngập xuân tình, cô ta nghe vậy cũng lắc đầu nguây nguẩy, biểu thị không có ý kiến gì.
Đám người nhanh chóng đi đến thống nhất.
Sau đó họ phải đương đầu với vấn đề thứ hai: Nước và lương thực.
Vốn dĩ thực nghiệm đảo có rất nhiều cây ăn quả đậm đà dinh dưỡng, vị cũng không tệ. Nhưng sau cú dội bom của Thần Tiễn, cả một vùng đã thành bình địa, có chăng chỉ còn mấy mảnh than vụn, cho con chi hua hua ăn nó cũng chết chứ đừng nói là con người.
Nhưng chẳng mấy chốc, mọi người đã tìm ra cách. Xây dựng đường hầm.
Vị trí cánh cửa của pháp trận có thể mở ra ở bất cứ đâu, kể cả trong lòng đất. Thành ra chỉ việc để bốn tên thổ hệ ma pháp sư và siêu năng lực gia cùng hợp sức tạo một đường hầm thông thoáng sạch đẹp, sau đó cử người luồn ra sau lưng đám tử đồ, mang trái cây và nước về cho mọi người. Phương pháp này rất nhanh đạt được sự hưởng ứng nhiệt liệt. Vấn đề là ai sẽ đi ra !? Không có vòng bảo vệ, siêu nhân cũng có thể bị đám tử đồ này gặm chết, mà cả hòn đảo đang đầy rẫy tử đồ, ngộ nhỡ đào trúng chỗ nào bọn nó tụ tập, vậy thì đúng là khóc không ra nước mắt.
May sao vấn đề này đã được King giải quyết nhẹ nhàng. Mở chân lý lên, quét hình 360 độ xung quanh chỗ bọn họ đứng với bán kính 1km, hắn rất nhanh đã chọn ra một vài chỗ bí ẩn, không có một bóng tử đồ. Gửi thông tin này cho đám người xong, hắn lại mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần. Sử dụng chân lý liên tục trong tình trạng cơ thể như vậy gây ra sức ép rất lớn. Hắn tạm thời vẫn chưa muốn biến thành ngu ngốc hay người thực vật.
Quay trở lại vấn đề ai sẽ đi ra. Frozen đột nhiên lại xung phong, theo sau đó là mấy người có tốc độ di chuyển cao khác. Tinh thần tự giác được đẩy lên khá cao. Dù sao mấy ngày tới bọn họ sẽ phải sống trong vòng bảo vệ này, không chịu đóng góp thì không có đồng đội. Không có đồng đội thì một cây làm chẳng lên non, hai cây chụm lại vẫn chả ra sao. Số đông luôn tốt hơn một hai cá thể lẻ loi.
Quyết định xong thì ai làm việc nấy, ai đào hầm cứ đào, ai ngủ cứ ngủ, ai nhân hiểm cảnh tán gái vẫn cứ tán.
Frozen lẳng lặng đi tới trước mặt King, nhẹ giọng nói:
“Tôi muốn đi tìm Trung Thành.”
“Ừm.” King trả lời với vẻ không mấy quan tâm.
“Hắn đã cứu tôi hai lần, cần phải trả ơn.”
“Ừm.”
“Ngài có cách nào tìm được hắn không !?”
“Không.”
“Vậy, tôi sẽ tự tìm. Đây có thể là lần cuối chúng ta gặp nhau. Hi vọng ngài sớm hồi phục. Thực lòng, tôi rất kính nể những tri thức mà ngài truyền lại, hi vọng sau này ngài có thể đóng góp chúng cho học viện Key West. Tạm biệt.”
Frozen cúi đầu thi lễ. Ở cùng mấy ngày, King tận tình chỉ bảo cho cô ta rất nhiều, có thể coi như một người thầy đúng nghĩa. Frozen luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, nhưng với một số chuyện rất cố chấp, chẳng hạn như có ơn phải báo, nhận được một cô ta sẽ trả mười. Trung Thành đã từng cứu cô ta một lần dù biết sẽ nguy hiểm đến tính mạng ở cánh đồng băng, vậy thì khi nào còn sống, cô ta cũng tuyệt đối không để hắn chết.
Sau đó cô ta một mình rời đi. Để lại cho King dấu hỏi to đùng. Hắn ngẫm mãi không hiểu, việc này có liên quan gì đến mình không.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.