Trường Sinh Đảo

Chương 90: Chuyện trong hang đá nhỏ (2)

Prologue

10/03/2013

...

“Được rồi, bây giờ nói cho tôi biết, tại sao cô có mặt ở đó đúng lúc vậy !?”

Trong hang động ẩm ướt, dưới tiếng thác đổ rầm rì, Trung Thành ngồi khoanh chân trước mặt Frozen, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Tôi đi tìm anh.” Frozen ném cho hắn một ánh mắt ngu ngốc rồi bảo. Không có việc gì thì cô rỗi hơi chạy quanh cái đảo toàn thây ma này chắc.

“Tại sao phải tìm tôi !?” Đầu Trung Thành to như cái đấu, hắn đâu có nợ tiền gì bà cô này.

“Sợ anh bị người ta giết mất.”

“Thế thì liên quan gì đến cô !? Mà tôi dễ chết vậy à !?” Trung Thành buồn bực.

“Anh cứu tôi một mạng, nếu để anh chết lãnh nhách như vậy thì tôi sẽ khó chịu. Và nếu tôi không đến kịp anh đã chết tốt rồi.” Frozen thật thà đáp.

“Cô nghĩ tôi tin được lý do này sao !?” Trung Thành mặt đần ra. Đây là đạo lý gì !? Ăn một quả trả cục vàng à !? Thời đại này còn có người như vậy sao !? Đánh chết hắn cũng không tin.

“Tin hay không tùy anh.” Frozen nhún vai nói.

...

Yên lặng được vài phút. Frozen cũng không phải dạng người thích nói nhiều, hơn nữa cô đang mệt chết đi được, nhấc tay còn không nổi, mở miệng dĩ nhiên là khó khăn. Nên đành tuân theo chương trình giáo dục cơ sở, được hỏi gì thì đáp nấy.

Trung Thành khoang chân, khom lưng, cúi đầu, cau mày cắn môi liên tục. Chẳng ai biết hắn nghĩ gì. Sau cùng hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn Frozen nói:

“Còn bao lâu nữa thì cô khôi phục được !?”

“ít nhất là một ngày nữa mới cử động được. Anh có việc thì cứ đi trước, dù sao chúng ta cũng đã hết nợ...”

Bụp.

Trung Thành búng tay lên trán Frozen, làm cô choáng váng một chút, rồi mới tức giận nhìn lên:

“Làm cái gì vậy !?”

“Hết nợ sao được, vừa rồi ai vất vả khiêng cô về đây !? Vượt qua bao nhiêu núi non hiểm trở, dã thú cản đường bla...bla... Còn nữa, áo cô đang mặc cũng là của tôi đấy nhé.”

“Trước đó là tôi cứu anh, không phải sao !?” Frozen ấm ức nói. Bị thế này rồi mà hắn còn đòi nợ, nếu còn cử động được cô đã cho hắn thành thịt xiên băng rồi. Hơn nữa đảo này thì đào đâu ra dã thú cản đường...

“Lần đó là trừ nợ lần trước, cô vẫn nợ tôi một lần.” Trung Thành nghiêm túc khẳng định.

“Thế bây giờ anh muốn thế nào !?” Frozen nghiến răng giận dữ, nhưng quả thật hắn nói có lý.

Trung Thành đột nhiên chống tay vào vách tường, kê sát mặt vào Frozen, cao giọng nói.

“Cô... từ giờ là con nợ của tôi. Không được dời khỏi tầm mắt của tôi cho đến khi có khả năng trả nợ. Có làm được không !?”

“Được....” Frozen đáp yếu ớt, lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Rõ ràng hắn yếu hơn Frozen rất nhiều, nhưng khi nhìn sâu vào trong mắt hắn, nhất là vị trí có vết sẹo dưới lông mày rậm đó. Cô cảm thấy có chút áp lực.

“Tốt, nghỉ ngơi một chút đi, khi nào cô di chuyển được chúng ta sẽ đi tìm những người khác.” Quen thói trong quân đội,Trung Thành ra lệnh đơn giản mà dứt khoát, mang theo khí chất quân nhân khiến người ta khó lòng kháng cự.

Frozen chỉ gật đầu một cái lấy lệ, sau đó gối đầu lên cái ba lô lớn của Trung Thành, nằm nghĩ miên man một chút rồi yên tĩnh thiếp đi luôn.

Có lẽ do mệt mỏi, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ thật sâu. Không khí tuy lạnh lẽo, nhưng chỗ gối đầu rất ấm áp, mang theo một mùi lạ - rất nồng, nhưng hít sâu vào không hề cảm thấy khó chịu, lại còn cảm thấy có chút yên tâm và an tĩnh.

Trung Thành để cô gái nằm ngủ, còn mình thì tất bật kiếm củi, nhóm lửa. Hang đá này có một lỗ thông gió hướng thẳng tới thác nước. Hắn chỉ việc đốt lò, gió thổi qua sẽ mang theo đám khói đến chỗ thác nước, sau đó mất hút sau làn nước bạc kia – hoàn toàn không để lại mùi gì.

Đến khi lửa đã ổn định, Trung Thành mới cởi chiếc quần dài và giày ra, hong cho khô. Nhìn sơ hắn cũng biết, cô gái đã chìm vào giấc ngủ sâu rồi, hơn nữa cô ta có tỉnh thật hắn cũng chẳng ngại. Dù sao lúc nãy cũng đã nhìn chán chê của người ta rồi, cho nhìn lại coi như hòa. Chứ cứ mặc quần áo ướt sẽ rất khó chịu. Đột nhiên hắn mới nhớ ra, cái áo Frozen đang mặc cũng ướt sũng.

“Mình có nên phơi luôn cái áo cô ta đang mặc không nhỉ !?”

Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, hắn cũng ko dám chắc có thể lột quần áo người đẹp mà không làm cô ta tỉnh dậy không, nên đành thành thật chỉ hong quần áo của mình thôi. Nhớ lại thì trước đây mấy thằng anh trong quân đội cũng có dậy cách lột đồ phụ nữ sao cho trôi chảy nhất, hắn khinh thường không thèm nghe, chỉ vùi đầu khổ luyện, giờ ngẫm lại mới thấy tiếc.

“Biết thế trước đây đi học đã chịu khó nghe giảng hơn.” Trung Thành cảm thán.

Nhàm chán không có việc gì làm, Trung Thành ngắm tới ngắm lui, ngắm trời ngắm đất, ngắm thác nước và cái bếp lò, sau đó hắn mới ngắm đến cô gái.

Frozen đang ngủ, yên tĩnh và hiền lành, hệt như con cừu non không nhận ra sói. Đôi môi tái nhợn nhưng trơn bóng, sống mũi cao – thẳng đặc trung của người phương tây. Hai mắt nhắm nghiền, an tĩnh mà dễ chịu. Bộ ngực không lấy gì làm tự hào, lúc này cũng phập phồng lên xuống đều đặn mà nhịp nhàng. Ngoại trừ cái khiếm khuyết này, thì không thể không nói, cô gái này cũng thuộc vào hàng top trong số những người mà Trung Thành ít ỏi được gặp hay xem trên ti vi. Chân dài, da trắng, dáng xinh, mặt ưa nhìn. Nhất là mái tóc xanh rủ xuống bờ vai thon nhỏ, nhìn có phần nhu nhược và yếu đuối...

Chậc... nói chung là đồng chí Nguyễn Vũ Thành Trung của chúng ta, sau hai mươi năm cô độc một mình, đã tìm thấy mùa xuân đầu tiên của mình. Nhất là từ sau khi nghe thấy câu nói : “tôi đi tìm anh” kia.

Dù chẳng biết thật hay giả, nhưng có một cô gái lo cho mình, Trung Thành vẫn cảm thấy rất ấm áp cộng với chút khó tả – nói chung là rất dễ chịu. Vậy nên hắn mới nghĩ ra trò đòi nợ nhảm nhí kia, muốn buộc cô gái này ở bên mình một thời gian nữa. Không ngờ cũng có tác dụng, đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ.

Frozen ngủ ngon lành như một chú cừu nhỏ, không hề hay biết mình đã bị một con sói đưa vào tầm ngắm.

...

Đến giữa trưa, Frozen tỉnh lại, vì một mùi thơm phức bay đến.

Mở mắt ra nhìn trần hang, cô phải mất hơn ba mươi giây mới nhớ lại được hoàn cảnh của mình. Đến khi nhìn thấy bóng lưng trần của Trung Thành, cô vẫn thấy có chút ngượng nghịu.

Nhưng sau đó, Frozen lại nhíu mày, nhỏ giọng hỏi:

“Mấy vết sẹo trên lưng anh... có đau không !?” Hỏi vậy vì qua ánh sáng hiu hắt trong hang đá, Frozen vẫn nhìn rõ đường hàng loạt vết sẹo ngang dọc trên lưng Trung Thành, xém chút nữa thì có thể tạo thành một bàn cờ rồi.

Hắn có được tư cách lên đảo này, lại chẳng có siêu năng lực gì, hẳn là rất gian khổ. Frozen đột nhiên thấy có chút thương cảm.

Trung Thành thoáng giật mình, hắn còn đang cố nặn óc nhớ lại mấy bài đối phó phụ nữ của các đàn anh... nghĩ được một lúc bắt đầu tưởng tượng nhảm, ai ngờ đúng lúc có người gọi, tý nữa thì miếng thịt xiên trên tay cũng rơi xuống. Miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt trầm ổn, nam tính nhất có thể, Trung Thành cố gắng nở một nụ cười như mếu, ôn hòa nói:

“Khi nào trở giời cũng hơi khó chịu, nhưng cũng quen rồi. Ăn không !?”

Nói rồi mới nhớ ra là Frozen còn chưa động đậy được, hắn thở dài, mang hai xiên thịt đến trước mặt cô.

Frozen thoáng ngại ngùng một lúc, rồi cũng phải ăn. Chưa nói đến bộ dáng ra lệnh của Trung Thành, nếu không ăn thì cô cũng khó chịu, vì pháp sư không phải là siêu nhân. Bụng đói thì lấy đâu ra năng lượng để làm việc.

Trung Thành dựng cô ngồi thẳng dậy, giơ tay xé nhỏ từng miếng thịt, đưa đến tận mồm cho cô. Nhìn bàn tay đầy dầu mỡ của hắn, phải một lúc Frozen mới có thể làm quen được, nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống cho nhanh.

“Nhai kỹ, đừng để phí phạm, thịt này tôi để dành từ lúc mới lên đảo, đựng trong túi chân không, đắt lắm đấy. Nếu không phải sợ ra ngoài lưu lại mùi cho thằng điên kia tìm tới, tôi cũng không muốn phí phạm đâu.” Trung Thành nhìn Frozen tận tình nhai nuốt, thấy có chút phí phạm, nhíu mày nói. Nhưng hắn vẫn tận tình, kiên nhẫn xé nhỏ từng miếng thịt đút cho Frozen.

“Tôi ăn đủ rồi.” Frozen đáp. Để người khác đút cho mình ăn mãi, lại còn là đàn ông, cô thấy không quen được, nên chỉ ăn vừa bụng, để cảm giác đói biến mất là thôi.

“Tùy cô.” Trung Thành cũng chẳng miễn cưỡng, hắn đút nốt chỗ thịt còn lại vào miệng, nhai nhồm nhoàm. Phí phạm thức ăn sẽ bị trời đánh, bị đồng đội khinh bỉ, bị sếp treo lên giá phơi nắng, ăn sạch sẽ mọi thứ trong khẩu phần đã thành một phần bản năng của Trung Thành.

Hai người cũng chẳng nói thêm câu nào cho đến khi đêm xuống.

Một chuyện khó xử xuất hiện.

Vốn dĩ cái áo Frozen đang mặc đã ướt sũng từ trước, bây giờ vẫn còn ẩm ướt. Mà cô nhất quyết không cởi ra hong khô. Nên bây giờ khi đêm xuống, Frozen bắt đầu cảm thấy lạnh.

Nhưng đó không phải và vấn đề khó xử nhất.

Frozen là ma pháp sư thuộc tính băng hệ, có thể điều khiển khí lạnh, quanh thân luôn có một luồng khí lạnh bảo vệ. Đó là hiệu ứng sinh ra từ một pháp trận được khắc lên người cô từ nhỏ. Lúc trước bởi vì mana cạn kiệt, nên thứ này không có xăng để chạy. Nhưng nghỉ ngơi đến tối, mana được hồi phục, luồng sương này lại tự động hiện ra.

Như bình thường thì pháp trận sẽ có nút tắt – mở cho các pháp sư. Nhưng nhát chém của Tanker không chỉ đánh tan lớp giáp băng, mà còn tình cờ, chặt luôn cả trận pháp nhỏ khống chế luồng khí lạnh này. Vậy là trong hang đá nhỏ, tràn ngập một lớp vụ khí lạnh thấu xương. Cả hai cùng rét run cầm cập.

“Cô không có cách nào giải quyết à !?” Trung Thành rùng mình mấy cái, thiếu chút nữa thì nước mũi cũng đóng băng, khổ sở nói.

“Có, nhưng không làm được.” Frozen vẻ mặt khó coi đáp.

“Nếu không cần mana thì có thể bảo tôi làm cho.” Trung Thành nói. Trước khi lên thực nghiệm đảo, Trung Thành từng giao đấu với đủ loại siêu năng lực gia, trong đó có cả các pháp sư, việc nghiên cứu các pháp trận của họ hắn cũng làm rất tỉ mỉ. Dù sao dùng lực lượng của người thường, muốn chiến thắng những kẻ thuộc về siêu nhiên này, thông tin và sự hiểu biết cũng rất quan trọng.

“Không cần mana, nhưng anh cũng không làm được.” Frozen vẻ mặt như sắp khóc nói. Cô cũng đang lạnh run, hai hàm răng đã đập vào nhau lập cập, nhưng cương quyết không than vãn tiếng nào.

“Không làm thì cô cũng chết đấy.” Trung Thành buồn bực đáp, hắn có thể tránh xa khí lạnh này, nhưng cô gái này thì chạy đâu được !?

“Nghe này bà cô... tôi vất vả lắm mới có con nợ như vậy, chưa trả được cho tôi thì cô đừng hòng chết ! Hiểu không !? “ Trung Thành nắm lấy tay Frozen kéo lên cao, để gương mặt cả hai đối diện nhau, gằn giọng nói.

Sau một giây ngơ ngác.

“Vẽ...vẽ...lại trận pháp cho tôi.” Frozen thoáng đỏ mặt, ngượng ngùng quay đi, lý nhí đáp.

“Thế mà không nói sớm. Ở đâu !?” Trung Thành thở phào, cái này thì hắn biết làm, chỉ cần biết mẫu trận pháp, sau đó vẽ lại bằng máu là được.

“Trái...tim...” Giọng cô gái đã nhỏ như muỗi kêu.

“Ừm, mấy thứ này đúng là cần khắc ở gần.... ớ....ớ....” Trung Thành gật gù ra vẻ đã hiểu, nhưng sau đó đầu hắn như xì khói, ú ớ... đáp...

“Thấy chưa... anh không làm được đâu.” Frozen nhí nhí nói, co người lại, ôm chân, cúi mặt, lảng tránh ánh mắt của hắn.

“Không phải là không có cách. Trước hết cô cứ vẽ trận pháp ra đã.” Trung Thành phủi phủi đám khói nghi ngút trên đầu mình, hít sâu vài hơi khí lạnh, ổn định khuôn mặt đỏ bừng như gấc, bình tĩnh nói.

Frozen nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng cố gắng vẽ lại trận pháp ra. Mấy thứ này là tuyệt mật, giống như bản quyền nghiên cứu khoa học của một ma pháp sư. Nhưng Trung Thành không có mana, cũng chẳng hứng thú gì với ngành này nên có nói cho hắn cũng chẳng sao. Hơn nữa bây giờ cô cũng hết cách, chỉ hi vọng hắn có diệu kế.

“Xong, là như vậy, vòng tròn này là trận pháp đóng băng. Chỗ này là nơi điều tiết khí lạnh, vùng này để ngắt, mở dòng mana chảy vào trận pháp, cũng là chỗ bị hỏng, phải vẽ lại như vầy...như vầy... Vòng tròn này cũng là vùng bị hỏng, dùng để giữ ấm thân thể, ngăn cách với lớp nhiệt độ bên ngoài, chú ý chỗ móc nối này, một đường không thông thì trận pháp sẽ không thể hoạt động được...”

Trung Thành cố gắng chịu đứng cái lạnh càng lúc càng thấu xương để học thuộc với tốc độ nhanh nhất có thể. Mana của Frozen hồi phục cành nhiều thì nhiệt độ trong hang lại càng giảm xuống, cứ thế này chỉ hơn nửa tiếng nữa, cả hai sẽ thành tượng băng.

Sau cùng, khi đã hoàn toàn hiểu hết, hắn mới vẽ lại một lượt trên đất, sau đó mới trầm giọng hỏi:

“Thế này đúng chưa !?”



“Đúng rồi. Làm sao mà anh thuộc được như vậy !? Tôi phải mất hai tuần mới hiểu hết cơ cấu của nó đấy.” Frozen che miệng, ngạc nhiên đáp.

“Tôi là thiên tài.” Trung Thành bình tĩnh cởi thắt lưng của mình ra, sau đó có vẻ đắc ý đáp.

“Xì... ai lên đảo này chẳng là thiên tài.” Frozen không cho là đúng, bĩu môi nói, nhưng khi nhìn thấy hành động của Trung Thành, khó hiểu hỏi: “Anh cởi thắt lưng ra làm gì !?”

“Để giúp chúng ta sống sót.” Trung Thành nở một nụ cười gian xảo hiếm hoi, nhảy lên người Frozen, thành thạo khóa chặt tứ chi của cô gái. Khống chế đối thủ trong quân đội có dạy, biết chút Judo là làm ngon lành thôi, hơn nữa đối tượng lại là một cô gái chân yếu tay mềm, Trung Thành càng dễ đắc thủ.

“ANH LÀM GÌ THẾ !?” Frozen hoảng hốt la lớn, nhưng chẳng hiểu Trung Thành đã moi từ đâu ra một cái giẻ, nhét vào mồm cô. Sau đó lấy thắt lưng, quấn chặt hai tay cô gái, đóng chốt.

Xong.

Mặc kệ ánh mắt hoảng sợ và không thể tin tưởng của Frozen, Trung Thành lấy ra một con dao nhỏ, cắt nhẹ đầu ngón tay của mình, để máu ứa ra, sau đó chẳng chút do dự, cởi áo cô gái, để lộ khuôn ngực trần trắng như tuyết.

Sáng nhìn rồi, giờ nhìn lại vẫn thấy có hứng. Trung Thành thầm cảm thán mình xấu xa, mạnh mẽ kềm chế cậu em đang rục rịch muốn nổi loạn lại. Bịt mồm, trói tay người ta, lại còn cưỡi lên người, để cô gái giãy dụa kịch liệt bên dưới, cảnh tượng này quả thực rất tà ác, rất dễ kích thích máu sói của đàn ông, hắn biết chỉ cần mình mất kiểm soát trước dục vọng một chút thôi thì cái gì cũng hỏng bét hết.

Cắn răng chịu đựng, hoãn hết cái sự sung sướng đang âm ỉ trào dâng lại, Trung Thành nhìn thẳng vào vị trí trái tim của Frozen, có một vòng tròn mờ ảo đang hiện ra ở đó. Lúc sáng mana của cô ta cạn kiệt, nên thứ này không hoạt động được. Giờ mới thấy rõ.

Trung Thành nhíu mày nói:

“Nhìn tôi cũng nhìn rồi, cưỡi tôi cũng cưỡi rồi. Bây giờ cô có hai lựa chọn, một là chịu chết, hai là nằm yên đó cho tôi. Đừng có làm loạn, xong sớm thì nghỉ sớm, không có thai đâu mà sợ.” Phải làm cách này đúng là bất đắc dĩ, Frozen còn tỉnh, trận pháp còn có chút không chế, chứ cô ta mà bất tỉnh, lượng khí lạnh sẽ ồ ạt trào ra ngay lập tức, hắn sẽ thành cục băng không hơn không kém nếu muốn áp sát cô ta.

“Ưm...ưm...” Frozen mặt đỏ như gấc, nhưng đôi mắt đã long lên sòng sọc, sát khí kinh người, rất rõ ràng, mấy tiếng ưm ưm vừa rồi có nghĩa: “Đồ khốn... xong việc tôi sẽ giết anh... chắc chắn...”

Trung Thành cười nhạt, cũng chẳng quan tâm, Frozen đã chịu khó phối hợp, nằm im, ngoảnh mặt sang bên, bộ dáng đúng là để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Vậy thì làm tới thôi.

“Ưm...” Một tiếng rên khẽ, có chút thẹn thùng.

“Sorry, test thử thôi, giờ mới làm thật.” Trung Thành nghiêm trang đáp, nhưng đôi mắt sói đã bán đứng hắn trắng trợn.

“Ưm...” Lại một tiếng rên nhỏ, Frozen căm hận nhìn hắn, nếu ánh mắt có thể giết người thì Trung Thành đã chết cả trăm lần rồi.

Cố ý, rõ ràng hắn cố ý.

“Từ từ, làm vài lần mới quen tay được chứ.” Trung Thành bực mình đáp. Không phải hắn không muốn nhanh mà là khí lạnh quanh người Frozen đã tăng lên khủng khiếp, tay hắn bắt đầu cứng ngắc, tầm nhìn mờ mịt. Đôi mắt bị khí lạnh bám vào đau nhức không chịu nổi, Frozen đã quen với nhiệt độ thấp còn đỡ, chứ hắn sinh ở vùng nhiệt đới, chưa thành đá cục đã giỏi lắm rồi. Hắn thậm chí còn phải cúi sát người xuống để nhìn cho rõ, đập vào mắt là khuôn ngực trắng hồng, mềm mại, thậm chí ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên đang lên xuống phập phồng hắn cũng nhìn rõ ràng, nhưng chẳng còn tâm trí đâu mà hưởng thụ.

Frozen mặt đỏ như gấc, cả người ngứa ngáy khó chịu, mỗi lần hắn ấn ngón tay xuống cô đều cảm thấy như có dòng điện chạy qua – mà thực ra đúng là cô bị điệt giật thật .

Quanh người Trung Thành đã bắt đầu nổ vang những tia lửa điện nhỏ, cố gắng triệt tiêu đi khí lạnh, nhưng chẳng có hiệu quả mấy, chỉ được mỗi cái tạo cảm giác tê tê, kích thích cô gái. Đúng là bi ai.

Miết nhẹ... không có tác dụng. Trung Thành ấn mạnh ngón tay, vạch ngang vạch dọc, vân vê xoay tròn trên khuôn ngực cô gái, hắn thì khổ không chịu nổi mà sao cô ta lại thở dốc, vẻ mặt lim dim thế kia !? Trung Thành buồn bực nghĩ, nhưng được tám phần công việc, hắn chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ loạn nữa, chỉ còn dùng hết bản năng để hoàn thành công việc. Thậm chí phải lấy hai tay để di động ngón trỏ, theo quỹ tích pháp trận. Hô hấp càng lúc càng khó khăn, mắt hắn đã nhòe đi, đau rát vì khí lạnh. Chính hắn cũng sắp không xong rồi.

Phút thẹn thùng qua đi, Frozen mới sực tỉnh lại, nhìn Trung Thành bằng ánh mắt căm giận nhất có thể.

Vẫn một câu cũ mèm nhưng luôn đúng: Nếu ánh mắt có thể bắn ra đạn được, thì giờ này hắn đã thành cái tổ ong rồi.

Trận pháp đã được hoàn thành, Frozen nhanh chóng cảm nhận được dòng mana chạy qua đường dẫn đã tuần hoàn trở lại. Cô nhanh chóng khống chế, triệt tiêu khí lạnh, đang định kiếm Trung Thành trả nợ thì toàn thân hắn đã cứng ngắc, đổ gục sang một bên như một pho tượng đá.

“Này...” Frozen chợt thấy hoảng hốt, ý niệm trả thù gì đó đột nhiên biến mất không còn chút tăm hơi.

Trung Thành thực sự đã thành một tượng băng, đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, khí lạnh mà hắn chịu đựng trong 10 phút cuối cùng có thể đóng băng và hoạt tử một con voi trong chớp mắt. Nếu không phải có lưới điện lổ lách cách quanh thân bảo vệ, thì lúc đổ xuống mặt đất, hắn đã vỡ tan ra như đồ sứ quý hiếm rồi.

“Tôi không để anh chết đâu. Tưởng chết rồi là xong chuyện sao !?” Frozen thấy vậy, cắn môi đến mức muốn bật máu, nghiến răng nói.

Cô đưa một ngón tay lên miệng, cắn nhẹ để máu chảy ra, thấm đỏ đầu ngón tay trắng muốt, sau đó đưa tay đến trước trái tim của Trung Thành.

“Hỡi tinh linh nguyên tố, hãy làm chứng cho nghi thức này, vòng tròn chuyển hóa thiết lập – con người và tự nhiên thành một thể - nguyện trở thành một phần của thế giới.”

Frozen cao giọng nguyện cầu, sau đó đưa ngón tay, vẽ trên ngực Trung Thành một trận pháp bằng máu, giống hệt với cái trước ngực mình. Truyền mana vào để kích hoạt nó.

Cơ thể Trung Thành như được phát sáng lên, ánh sáng bập bồng tưởng như đang hô hấp, không khí xung quanh phả vào hắn từng làn gió nhẹ, mang theo đủ loại nguyên tố cấu thành tự nhiên, tất cả đều ồ ạt tràn vào trận pháp trước ngực hắn, nâng đỡ cơ thể anh lính, làm hắn lơ lửng cánh mặt đất khoảng 10cm.

Đó là dấu hiệu trận pháp kết nối với thiên nhiên xung quanh, chuyển hóa năng lượng đã hình thành, tiếp theo chỉ cần một lượng mana để vận hành.

Frozen có chút do dự.

Mana của các pháp sư không giống với nội lực, đấu khí hay linh khí của những trường phái khác, cái này là bẩm sinh, đâu thể cứ muốn là đặt tay lên lưng truyền như trong phim được. Chỉ có hai cách, một là sử dụng đá mana làm vật trung gian, hai là truyền trực tiếp vào “phía trong” cơ thể.

Đá Mana thì quanh đây làm sao bới ra được một viên nào, hai người chỉ còn một cái balo rỗng tuếch và một bộ quần áo ướt nhẹp.

“Tại sao lúc nào anh cũng là người hưởng lợi chứ !?” Frozen chán nản nói. Có câu, trăm nghe không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một sờ. Tên này vừa thấy, lại vừa sờ rồi, giờ lại lăn ra muốn chết, mình kiếp trước đúng là nợ hắn mà.

Nghĩ thì nghĩ vậy, cô lại hành động nhanh chóng, chẳng nhìn thấy có chút do dự nào.

Cúi xuống, vén tóc, đặt môi lên môi anh lính trẻ, Frozen nhẹ nhàng hôn xuống.

Ánh sáng màu xanh lam từ người Frozen tỏa ra, hình thành từng dòng khí lưu thực chất, bao phủ cả hai người. Nơi miệng hai người tiếp xúc, một luồng thanh khí tuần hoàn qua lại. Đó là mana đã ngưng kết – tinh thuần nhất, Frozen chỉ còn cách này để truyền cho Trung Thành, đồng thời phân một phần chú ý nhỏ, tập trung vận hành trận pháp cho hắn.

Vài phút sau, Frozen gần như đã muốn ngừng thở, cả người mềm nhũn, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục. Còn Trung Thành đã hạ xuống đất, quanh người, một luồng khí nóng – lạnh tuần hoàn đan xen. Luồng khí nóng nhanh chóng thấm vào cơ thể hắn, còn khí lạnh bắt đầu tản mát xung quanh, hình thành một lớp sương mờ, giống hệt của Frozen.

...

Trung Thành bất thình lình mở mắt, cảm thấy cơ thể ấm áp chưa từng có, nhưng quanh người lại có một lớp sương mờ, bồng bềnh hư ảo, nhìn rất thích mắt. Cơ thể bắt đầu thấy ấm áp, cử động thậm chí có phần còn linh hoạt hơn lúc trước.

Ánh mắt hắn tràn ngập sự khó hiểu, nhưng rất nhanh, một cảm giác mềm mại ở bờ môi truyền đến làm con ngươi hắn trợn tròn, đầy vẻ kinh ngạc.

Hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng trận pháp đang vào giai đoạn mấu chốt, Frozen sao có thể để công sức từ nãy đến giờ của mình đổ xuống sông xuống bể hết. Vậy nên trong cái hang đá nhỏ, hoàn cảnh của hai người đã đổi ngược, Trung Thành cứng ngắc, muốn động đậy, nhưng lại bị cô gái đè xuống.

Cưỡng hôn.

Trung Thành không phải không biết, đang có một luồng sức mạnh lạ lẫm thông qua vị trí hai người hôn môi mà truyền vào người hắn, nhưng ngẫm lại tình cảnh, đúng là có chút khôi hài. Thật, không ngờ được.... cảm giác êm ái nơi bờ môi, trong lúc hoàn toàn tỉnh táo, hắn thật sự cảm nhận được... rất tuyệt... rất dễ chịu.

Cuối cùng trận pháp cũng hoàn tất, toàn bộ lớp khí lạnh lẫn nóng đều được thu vào cơ thể Trung Thành, Frozen mới đổ xuống, nằm cạnh hắn, toàn thân xụi lơ. Khuôn mặt ửng đỏ không thôi, không biết do nghẹt thở hay ngượng ngùng.

“Anh... lại... nợ tôi một mạng nữa...”

“Ừm.” Trung Thành mỉm cười ấm áp. Sau đó, hắn lăn người, nhanh chóng leo lên, đè cô gái ở dưới.

Hai người lại một lần nữa, mặt đối mặt, chóp mũi dường như đã chạm sát vào nhau, hơi thở của mỗi người đều truyền tới đối phương một cách chân thật, trực tiếp nhất.

“Lại... cái gì... nữa vậy...” Chút mana cuối cùng mất sạch, Frozen yếu ớt nói.

“Thứ cô truyền cho tôi đó, vẫn chưa đủ.” Trung Thành vẻ mặt nghiêm trọng nói.

“Vô lại...ưm....” Frozen muốn mắng hắn một trận, nhưng chẳng còn kịp nữa, đôi môi cô đã bị hắn khóa chặt, bằng một thứ tương tự.

Hang đá nhỏ lạnh lẽo, nhưng chỗ hai con người bé nhỏ này, lại tràn ngập ấp ám.

Mùa xuân chính thức mở ra với anh lính trẻ.

5 năm trước.

Thần giới. Khu vực tinh không ngoại vi đỉnh Olympus.

Một đoàn người lơ lửng giữa không trung, nhìn trang phục của họ, tất cả đều có thể dễ dàng nhận ra, ba người đứng đầu trong số này đều là một trong mười một chủ thần mạnh nhất vùng Olympus này. Nữ thần săn bắn Atemis, Thần chiến tranh Ares, Và người đứng đầu nửa thần giới hiện tại, nữ thần Athena.

“Athena đại nhân, đây chính là thông đạo.” Thần chức dẫn đường cung kính bay lên phía trước, chỉ tay về phía xa nói.

Athena nhướng mày nhìn theo hướng chỉ của hắn, chỉ thấy một khối băng thật lớn, lơ lửng giữa vũ trụ tinh không, tỏa ra lam quang sáng ngời.

Đây chính là thông đạo dẫn đến ma giới, cũng là thông đạo duy nhất còn lành lặn của thần giới, chỉ là lúc này nó đang bị tắc cống một chút. Bởi tảng băng đáng ghét kia.

Nhìn một lúc chán chê, Athena mới gật đầu nói:

“Các ngươi lui đi, chạy được bao xa thì chạy, càng nhanh càng tốt.”

Các thần chức run lên cầm cập, cung kính vâng lên một tiếng rồi hối hả chạy thật nhanh. Cả đám phóng đi như một quả tên lửa siêu thanh, đến cả sức bú mẹ cũng lôi ra.

Đợi hắn đi khuất tầm mắt, Athena mới nói với hai người bên cạnh:

“Anh chị chuẩn bị một chút đi.”

“Ta lúc nào cũng sẵn sàng hết.” Ares nhếch môi cười sảng khái.

“Ta cũng không có vấn đề gì.” Một vị nữ thần, đầu đội nguyệt quế, mang vẻ đẹp của một vầng trăng khuyết, mặc áo đi săn với cây cung bằng bạc và mũi tên vàng, lạnh lùng nói.

“Tốt, để xem khối băng nhỏ này có tư cách gì mà cản đường thần tộc chúng ta.” Athena cười lạnh nói. Sau đó cao giọng hô lớn:

“Thần mạch - Hoàng kim kết giới. Chiến thần thánh vực !”

Lấy Athena làm trung tâm, không gian như những mảnh thủy tinh mỏng manh không ngừng vỡ nát, rồi một không gian mới nhanh chóng được thiết lập lại.

Không gian mới tái tạo nhanh chóng bao phủ cả ba người, chỉ trong cái chớp mắt, họ đã ở một nơi hoàn toàn khác. Đây chính là năng lực của thần mạch từ thần giới. Mỗi vị thần từ khi sinh ra đã có một tiểu thế giới hay tiểu vũ trụ riêng biệt, đại diện cho sức mạnh và năng lực của họ. Athena là thần chiến tranh, vậy nên tiểu thế giới của cô ta là chiến thần thánh vực.

Bầu trời đầy các vì sao, hình thành từng chòm riêng biệt. Mặt đất dưới chân lót đá hoa cương óng ánh, nhìn qua không biết đã bao nhiêu năm tháng. Không khí đậm mùi chiến trường cổ đại. Mảnh đao, mảnh kiếm, vỏ giáp, mũ trụ tàn tích nằm vương vãi khắp nơi. Phóng mắt nhìn xa tít xung quanh, quảng trường rộng lớn vô bì, nơi họ đang đứng đây đang nằm giữa một biển lửa rực cháy. Đóm lửa hung tàn, nhưng không hề xâm phạm vào địa phận quảng trường chút nào.

Từng cây cột theo kiến trúc hi lạp cổ đại cái dựng đứng với những vết nứt dày đặc, cái nằm nghiêng như sắp đổ, nhưng vẫn tỏa ra khí thế mênh mang, hùng vĩ, không hiểu đã qua biết bao nhiêu năm tháng.

Quan trọng nhất là giữa trung tâm, không biết từ khi nào đã đứng thẳng hàng mười hai chiên sĩ, toàn thân giáp trụ sáng ngời, mang biểu tượng đặc trưng của mười hai cung hoàng đạo: Aries, Taurus, Gemini, Cancer, Leo, Virgo, Libra, Scorpio, Sagittarius, Capricornus, Aquarius, Pisces.

Bọn họ nhìn Athena với cái nhìn sùng kính, nhận được một chỉ lệch của nữ thần, lần lượt tổ đội với nhau, ba người một đội, hình thành bốn nhóm với tư thế kỳ lạ: Một người ở trước cúi người, đưa thẳng hai tay, thành thế ra chưởng, hai người phía sau nghiêng người, cũng chắp tay tương tự, chỉ là không có đưa thẳng ra.

Bọn họ bắt đầu thiêu đốt sinh mệnh bản thân, không ngừng tỏa ra sóng năng lượng mãnh liệt, như muốn phấn toái chân không, đập tan luôn lĩnh vực chiến thần này.



“Athena Exclamation.”

Chiêu thức này, còn gọi là nữ thần chi kinh thán - là chiêu thức hình thành bởi ba hoàng kim thánh đấu sĩ đem cực hạn tiểu vũ trụ tập trung ở một điểm để tiến hành công kích.

Bởi chiêu này lực phá hoại quá mạnh mẽ, trong tình huống bình thường đều bị cấm dùng, một khi chưa cho phép mà sử dụng lung tung, sẽ gây ra những hậu quả không tưởng tượng nổi.

Đừng xem "A.E" chỉ là tổng hợp năng lượng của ba thánh đấu sĩ vàng, nhưng lực phá hoại thực tế của nó có thể so sánh với sức mạnh trùng kích mở ra vũ trụ - cũng chính là vụ nổ Big Bang.

Tuy diện tích phá hoại không lớn, nhưng trong những luồng năng lượng dày đặc ấy, có thể đem bất kỳ vật thể nào nghiền nát đến bụi phấn cũng không còn. Tàn phá sạch sẽ, tro cũng không lưu lại. Cũng vì một chiêu này, nếu so sánh về chiến lực, Athena thậm chí còn vượt trội hơn cả s vốn đã đạt đến đẳng cấp giới hoàng.

Một chiêu này trúng phải, dù là giới hoàng cũng ăn không tiêu.

Ares thấy Athena mở ra tiểu vũ trụ của mình, cũng không giữ sức nữa, tiếp nối cô ta, hét lớn:

“Thần mạch – Hoàng kim kết giới – Chiến binh lĩnh vực.”

Lại một hồi không gian tổ hợp sắp xếp. Trong thánh vực của Athena, đột nhiên hiện ra hàng loạt những luồng “khí” lạ, quán chú vào thân thể từng thánh đấu sĩ vàng, khiến đôi mắt những người này rực sáng, sinh lực tràn trề, dường như muốn bạo phát mà ra.

Chiêu A.E gần như đã muốn mất kiểm soát, trực tiếp bắn ra. Cũng may, những người này có nghị lực kinh người, vẫn mạnh mẽ đè nén cảm giác hưng phấn muốn chiến đấu này lại, cắn răng chịu đựng.

“Trong chiếc vực của ta, các người có thể thoải mái chiến đấu, chỉ cần không phải chịu công kích trực tiếp từ giới hoàng, các người chính là chiến thần bất tử.” Ares ngạo nghễ giữa trời, hô lớn. Mỗi lời nói của hắn như có ma lực, thôi thúc, kích động những binh sĩ phía dưới, gần như làm cho bọn ho lâm vào trạng thái cuồng hóa.

“Thần mạch - Hoàng kim kết giới – Liệp thủ thánh vực”

Không gian lại tiếp tục sắp xếp, dường như có hàng loạt đường kẻ mỏng như sợi chỉ, trôi nổi trong tròng mắt mấy thánh đấu sĩ, kết nối tầm tay của bọn họ tới thẳng tảng băng đang ngáng đường cả thần giới vĩ đại giữa không trung kia.

“Trong thánh vực của ta, bất kể các ngươi công kích về hướng nào, đều không thể trượt mục tiêu được, cứ thỏa sức mà đánh.”

Giọng nói lạnh lùng của Atemis vang lên tiếp nối Ares, sau đó cô ta gật đầu với Athena, lui về sau.

Athena chẳng biết từ bao giờ đã cầm sẵn cây gậy màu vàng kim, trên đỉnh đính đôi cánh khoanh tròn như vòng nguyệt quế, mũi gậy chỉ thẳng vào khối băng giữa trời kia.

“Nhân danh Athena, ta giải trừ hạn chế cho các người. Hãy dùng nỗi bi thán của ta, nghiền nát hòn đá cản đường của thần giới kia.”

“Bắn.”

Năng lượng bùng phát, toàn thân các thánh đấu sĩ rung động kịch liệt, đôi mắt họ mở lớn, đồng thanh một lời:

“Vì nữ thần – cháy lên – tiểu vũ trụ của ta.”

Bắn.

Tất cả đột nhiên hét lớn, thần lực toàn thân ào ạt đổ vào trong chiêu thức, hơn nữa còn trực tiếp dẫn động sức mạnh từ vũ trụ tinh không truyền vào, cũng chẳng cần biết đó có phải là thần lực hay không. Luồng năng lượng khổng lồ tập trung lại một điểm, tiếp đó ánh sáng chói mắt bùng lên mãnh liệt, cột sáng rực rỡ, chói chang hơn cả mặt trời chọc thủng tầng không, trong nháy mắt đã bao trùm tảng băng kia vào bên trong...

Uy lực khủng khiếp của vụ nổ còn vượt xa vài chục tấn bom khinh khí, cho dù là các thần chức dẫn đường toàn lực bay với vận tốc siêu thanh, đã cách đó cả ngàn cây số cũng vẫn bị dư lực ập tới cuốn bay. Mặc dù lan xa tới đây đã không còn trí mạng nữa, nhưng dưới sóng trùng kích liên tục này, mọi người vẫn phải cẩn thận đề phòng, ngăn cản những khối đất đá lớn lại, ở đằng xa, vụ nổ kịch liệt đã tới hồi kết.

Một đốm sáng cực nhỏ xuất hiện giữa không trung. Cảnh vật đã bắt đầu rõ ràng.

Thân thể mười hai thánh đấu sĩ vàng lần lượt biến thành bụi phấn, vỡ ra tan nát, theo gió bay đi, đám Athena, Ares và Atemis nhếch nhác không chịu nổi cũng chật vật hiện ra.

“Không phải anh nói trong lĩnh vực cùa mình, các chiến binh đều bất tử sao !?” Nhìn những thánh đấu sĩ tan biến, trên môi vẫn còn nụ cười mãn nguyện, Athena vừa thương tiếc, vừa tức giận, nghiến răng nói.

“Anh chỉ nói nếu công kích bọn họ phải thừa nhận không vượt quá đẳng cấp giới hoàng. Bốn chiêu A.E tụ lại một chỗ, có thể tương đương với pháo diệt tinh rồi. Giới hoàng trúng phải có lẽ cũng thành bã, thật sự không có cách mà.” Ares biết được sự tức giận của Athena, cũng không định cứng miệng, chỉ thành thật gãi đầu gãi tai đáp.

“Chuyện đó tính sau đi, xem xem kìa.” Atemis tuy chật vật, nhưng vẫn lạnh lùng nói.

“Không thể nào.” Cả hai người còn lại cùng thốt lên kinh ngạc.

Vì khối băng kia, vẫn còn trơ trơ ở đó, chỉ bị sứt một góc nhỏ bằng móng tay.

Công kích vừa rồi phải đạt đến cấp độ giới hoàng.

Là giới hoàng đấy...

...

Trong tảng băng lớn, Lục Vân Tiên nhìn khuôn mặt bàng hoàng của ba đại thần mà khẽ thở dài.

Nếu công kích đạt mức độ giới hoàng mà phá được, thì tứ đại ma tướng của hắn sẽ là người đầu tiên muốn đập nát tảng băng này ra rồi.

Đây không biết là đợt công kích thứ bao nhiêu rồi, mỗi ngày lại có một thần tộc khác nhau đến thử. Nếu như không phải Odin đã bị thương khi đánh với hắn trong kháng thần chiến, chỉ sợ lão ta cũng đến đây, mỗi ngày giáng cho hắn vài chục cú để hả giận rồi.

Lần nào cũng có người bị dư lực phản chấn giết chết. Lục Vân Tiên nhìn cũng có chút bất nhẫn, đành thở dài, dùng linh hồn lực của chính mình, truyền âm cho ba vị đại thần kia:

“Đừng phí công vô ích nữa, thiên huyền băng này đã hòa làm một với hắc ám khung thương của ma giới. Trừ khi các người có thể đập nát bảo vật định một giới mới có hi vọng phá tan nó.”

“Không thể nào, ngươi làm sao mà làm được !?” Ares phẫn nộ quát lên.

“Đạt đến chuẩn giới hoàng là có thể sử dụng được phân nửa sức mạnh của bảo vật định giới, sao ta lại không thể !?” Lục Vân Tiên hỏi ngược lại.

“Ngươi mới sống được bao nhiêu năm chứ !? Muốn thành giới hoàng dễ như vậy sao !?” Ares bực mình nói.

“Trở thành giới hoàng không phải do tích lũy, chỉ cần giới hoàng cũ nguyện tan biến, sau đó truyền lại cho ngươi là được.” Lục Vân Tiên như nhớ lại chuyện gì, thở dài đáp.

Ares còn muốn nói gì đó, nhưng Athena đã ngăn lại.

“Hai người trở về trước đi, em có chuyện muốn nói với hắn.”

Thấy đôi mắt trong suốt mà cương quyết của Athena, Atemis thở dài, rồi cố gắng lôi tên trâu điên sắp phát khùng kia trở về.

...

“Vậy cô gái nhỏ, có việc gì muốn nói với ta vậy !?” Lục Vân Tiên nói với giọng ôn hòa. Hắn cũng muốn mỉm cười, như tượng băng này quá cứng, cơ mặt không thể co lên được.

Nếu so tuổi thì Athena đáng làm bà cố của hắn, nhưng nữ thần này đã ngủ vùi vài nghìn năm, gần đây mới tỉnh dậy, còn không kịp tham gia kháng thần chiến. Vậy nên tâm tư cũng vẫn chỉ như lúc mới ngủ vùi thôi, khoảng 16 tuổi.

Athena cũng lười cãi lý với hắn, chỉ nghiêm giọng hỏi:

“Tại sao ngươi phải bảo vệ ma tộc !? Ngươi là con người cơ mà !?”

Lục Vân Tiên ngẩn ra, không ngờ có ngày người của thần tộc lại quan tâm đến chuyện này, nhưng hắn cũng chẳng cần nghĩ, đáp lại:

“Tại sao cứ phải phân biệt con người, yêu ma hay thần thánh !? Đối với ta, tất cả sinh mạng đều bình đẳng. Dù giống loài có khác nhau, nhưng vẫn có chung một hình dáng, không phải sao !? Đều là hai tay, hai chân, hai mắt một mũi...”

“Tại sao lại không phân biệt !? Loài người với loài khỉ, thật sự các ngươi có thể đối xử với nó bình đẳng được sao !?”

Lục Vân Tiên sửng sốt, ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời:

“Ai thì ta không biết, chứ ta vẫn đối xử với chúng bình đẳng mà. Cô không biết chứ, khỉ cũng có nhiều con lợi hại lắm nhé, như kẻ đang canh giữ ở thiên môn kia kìa.”

“Ngươi cưỡng từ đoạt lý.” Athena bực mình nói.

“Cũng không thể nói như vậy, thật sự thì đối với ta, yêu ma, thần thánh hay con người, cũng đều như nhau cả, các người muốn giết nhau, ta đều sẽ ngăn cản. Giống như ta tham gia kháng thần chiến để bảo vệ loài người, hay chạy đến ma giới, một là để lánh lạn, hai là để ma không xâm hại người nữa. Đó là lý tưởng của ta, từ trước đến nay ta vẫn như thế này. Nếu có một ngày người khác đến muốn toàn diệt thần tộc, ta nghĩ ta cũng sẽ ngăn cản hắn.”

“Ngươi thật sự là con người sao !?” Athena tròn mắt hỏi lại. Không nói lý tưởng này quá phi thực tế, những gì hắn nói – làm hắn chẳng còn giống một con người chút nào. Con người là loại động vật hoạt động dựa trên lợi ích cơ mà !?

“Không là người thì ta là gì !? cô thấy đó, ta cũng có hai mắt, một mũi một mồm nè, da màu cổ đồng của thanh niên trai tráng, tai cũng không nhọn nữa...” Lục Vân Tiên ngạc nhiên hỏi.

“Đừng có đánh trống lảng, những gì ngươi nói quá phi thực tế, không ai có thể chấp nhận được.” Athena lắc đầu đáp.

“Lý tưởng là mơ ước, mơ ước là phải xa vời, không đúng sao !?” Lục Vân Tiên cất tiếng cười hỏi lại.

“Vậy được, ta hỏi ngươi. Ngươi nói nếu có một ngày thần tộc gặp nạn tuyệt diệt, ngươi cũng sẽ ra tay phải không !?”

“Đúng.”

Athena cười lạnh:

“Vậy chúc mừng ngươi, ngày đó sắp đến rồi đấy. Dân số của thần giới đã đạt đến ngưỡng báo động, sắp sửa gây ra xung đột với không gian này rồi, chăng bao lâu nữa, bọn ta sẽ vì quá tải mà tuyệt diệt. Muốn ngăn chặn, chỉ còn cách hi sinh bớt dân số trong chiến tranh. Vậy, có phải ngươi nên để bọn ta đi qua, tránh đi sự diệt vong này không !?”

“Tại sao cứ phải chiến tranh mới có thể cứu vớt thần tộc !?” Lục Vân Tiên khó hiểu hỏi.

“Những người chết trong chiến tranh, coi như họ đen đủi, cũng là một loại đào thải của xã hội. Dù sao tên họ cũng sẽ được lưu trên bảng hi sinh vì thần giới. Còn nếu không, có ai muốn tự nguyện cống hiến sinh mạng mình cho người khác để sống đây !?” Athena thở dài đáp.

“Nhưng nếu để các người đi qua, với các đại thế giới khác cũng là một hồi tai ương, vì mình được sống mà bất chấp cái chết của những kẻ khác ư !? Ta không chấp nhận.”

“Dân số thần giới bằng cả 4 thế giới kia cộng lại. Hi sinh số lượng nhỏ hơn để đổi lấy số lớn hơn, đâu có gì là lạ, chính ngươi cũng bảo mọi sinh linh là bình đẳng cơ mà !? Nếu vậy, đằng nào cũng phải có những kẻ hi sinh, thì kẻ hi sinh đó là người của bốn thế giới kia cũng được chứ sao !? Lúc này không phải nên ưu tiên cứu vớt bên nào có số lượng lớn hơn sao !?” Athena bắt đầu chất vấn.

“Ừm... cô nói cũng có lý.” Lục vân Tiên bắt đầu dài giọng, sau đó mới chính sắc nói:

“Nhưng ta chưa nghĩ đến đoạn đó. Hiện giờ ta đang ở ma giới, nên ta sẽ ưu tiên bảo vệ ma giới trước. Ta chưa từng nói sẽ làm theo bất cứ đạo lý gì. Ta chỉ nói sẽ làm theo lý tưởng của ta, làm những gì ta cho là đúng. Bây giờ, việc ta thấy đúng nhất vẫn là cản trở được các người lại.”

“Ngươi...” Athena tròn mắt, tên này nói chuyện vừa cùn vừa vô lại. Nói lý lẽ với hắn nửa ngày, hắn có vẻ tiếp thu, nhưng mặc kệ ngươi có lý hay không, hắn vẫn chỉ làm theo ý hắn. Thật là tức chết.

“À, còn một chuyện ta quên nói với cô.” Lục Vân Tiên như sực nhớ ra điều gì, vui vẻ nói:

“Ta có nghĩ thông hay không cũng không quan trọng, quan trọng là tảng băng này chính ta cũng không có cách nào phá vỡ hay di chuyển nó được.”

Athena chết lặng.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Đảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook