Trường Sinh Đảo

Chương 102: Ích kỷ - giả dối và dụ hoặc

Prologue

10/03/2013

Một bàn cờ mê cung thật lớn.

Mặt đất chia thành những ô vuông đều hoặc đen hoặc trắng trải dài tưởng như vô tận. Con người và ma tộc chia làm hai phe, đối diện với nhau qua bốn hàng ô đen trắng.

Thật sự nơi này giống như một bàn cờ vua, với quân cờ chính là những người có mặt trên thực nghiệm đảo hiện tại.

Richard và King cùng nhìn lên bảng điều khiển trong suốt. Sau lưng hai người, lão Bat và Shaorin đứng gọn gàng, dáng vẻ khiêm nhường vô cùng, làm tận trức trách của một hậu vệ tiêu chuẩn nhất. Quân hậu sinh ra để bảo vệ cho quân vua. Hai vị vua đều đang ở trong thời kỳ yếu ớt nhất, lại trùng hợp được quân hậu lúc nào cũng túc trực cạnh bên bảo vệ.

Liệu có chỉ là trùng hợp !?

...

Một hàng chữ trôi nổi trên không, trong bảng nhỏ minh họa trong suốt, ánh chữ màu vàng kim, phản chiếu đôi mắt có phần suy nhược của cả hai vị vua.

“Hoan nghênh mọi người tham dự kỳ nhân chiến. Trận pháp này được mở ra khi có người biết tới và muốn mở ra pháp trận. Nhưng đâu thể nào đơn giản như vậy được đúng không !? Vì vậy tôi và vị này đã đánh cược một chuyến.”

“Khi 50% số quân cờ đã bị loại ra khỏi bàn. Trập pháp sẽ hiện ra, vị vua nào tới được đó trước, đương nhiên sẽ là người thắng cuộc. “

“Làm thế nào để loại bớt các quân cờ !? Sau đây là quy tắc.”

Quyền quyết định khả năng di chuyển nằm ở hai vị vua. Cũng tức là hai người nắm trong tay bàn điều khiển. Nhưng mỗi lượt chỉ có thể di chuyển một quân cờ. Và khi quân cờ thuộc hai phe gặp nhau, chỉ có một bên hoàn toàn ngã xuống, bên còn lại mới có thể đi tiếp.

Và phải tuân theo những quy luật sau:

“Sức chiến đấu cấu rock – Chỉ có thể di chuyển thẳng hoặc ngang.”

“Sức chiến đâu cấp Bishop – Chỉ có thể di chuyển chéo.”

“Sức chiến đấu cấp Knight – Di chuyển xiên chéo – theo hình chữ L”

“Sức chiến đấu cấp Queen – Di chuyển tùy ý.”

“Sức chiến đấu cấp King – Di chuyển tùy ý – trong phạm vi một ô xung quanh.”

Tuy hơi khác một chút so với cờ vua chính hiệu, nhưng người lập ra nơi này thật sự muốn bọn họ chơi một ván cờ.

Với ai !?

Đương nhiên là với kẻ thù kia của mình rồi.

Ma tộc và nhân loại.

...

Richard cau mày nhìn đám ký tự loằng ngoằng trôi nổi trên không kia.

“Thú vị.”

Hắn nhếch môi cười tà một cái, nhắm mắt lại cảm ứng.

Toàn cảnh những căn phòng có quân cờ được đánh dấu là phe ma tộc đều hiện rõ mồn một trong tâm trí hắn.

...

“Ah, mở ra rồi nhỉ !?” Lục Vân Tiên nhếch miệng cười cười.

“Bày ra lắm trò phức tạp như vậy, ngươi không sợ làm khó con dơi nhỏ đó sao !?” Ngồi đối diện với hắn qua một bàn trà, Athena nhíu nhíu mày hỏi lại.

Toàn thân hai màu đen trắng tinh khiết, mái tóc búi cao, Athena dường như đã biến thành một người khác. Chiếc váy đen cao ngang ngực với những sợi tơ mỏng manh tựa như vẩy mực linh động lung lay theo bước chân cô ta, lộ ra ngoài bầu ngực tuyệt mỹ, đối ngược hẳn với chiếc cằm thanh tú và làn da trắng muốt như tuyết. Tuy rằng mọi ngày nhìn Athena cũng đã không phải là người có khí chất tầm thường nhưng vì phần lớn chỉ nhìn thấy cô ta mặc bộ áo quấn quanh thân đặc trưng của thần tộc nên Lục Vân Tiên không thấy có gì đặc biệt. Lúc này, trong bộ lễ phục dạ hội hoàn hảo vây quanh thân mình thướt tha dáng ngọc, một cô gái cao 1m7, phối hợp với chuỗi đá quí sáng lung linh hết sức hài hòa, hệt như một bức họa hoàn mỹ dưới ngòi bút tài hoa của một người họa sĩ thiên tài.

Athena ngày thường chỉ ra ngoài chỉ sử dụng những trang sức rất trang nhã, lúc này tới chỗ hắn lại cố ý điểm chút son màu, vẽ mi cong, bỗng hóa thân thành mỹ nhân tuyệt sắc say mê lòng người.

Nhưng với Lục Vân Tiên, mị lực khiến bất kỳ người đàn ông nào có thể ngã khụy này lại chẳng hề có chút tác dụng nào. Đôi mắt hắn vẫn luôn trong suốt, ấm áp như vậy, không có lấy một tia dục vọng nào.

“Đừng xem thường Richard, cậu ta rất thông minh. Hơn nữa đây là điều kiện mà cả hai chúng tôi đều đồng ý.”

“Chúng tôi !? Với True Queen của trường sinh đảo sao !?”



“Đúng vậy. Trận pháp này vốn dùng để biến toàn bộ tinh nguyên trên thực nghiệm đảo tẩm bổ cho sư đệ, giống như một thiết bị dự phòng, cấp cứu cho cậu ta nếu trọng thương. Từ trước khi chiến đấu với cha của cô, cô ấy đã tính đến việc này rồi !”

“Và ngươi giúp cô ta không hề do dự !?”

“Ta có thể làm gì đây !? Khi lưỡi kiếm đã kề lên cổ cô ấy, ánh mắt đó không chút sao động. Nếu như ta không đồng ý, chắc chắn cô ấy sẽ chết !”

“Vậy tại sao ngươi không lén động tay động chân !? Dù sao dưới lớp kết giới của hắc ám khung thương, ta không tin cô ta có thể nhìn ra điểm gì được.” Athena vẫn không muốn buông tha chủ đề này, lập tức hỏi tới.

Lục Vân Tiên không đáp, chỉ cười cười, ánh mắt hắn nhìn thẳng, đối nhãn với nữ thần, khiến chô cô ta thoáng ngượng ngùng một chút, khí thế vừa rồi cũng thu hết lại.

“Tại sao cô đồng ý giao dịch với ta !?”

Athena ngẩn ra trước câu hỏi bất ngờ của hắn, sau đó mới đáp:

“Vì biết chắc chắn ngươi sẽ không nuốt lời hay phản bội ta !”

“Cô ấy lấy tính mạng đổi lấy lời hứa của ta cũng vì vậy đấy.”

“Ngươi chỉ giỏi để cho người khác lợi dụng thôi !” Athena đáp với vẻ yếu ớt.

“Ta thấy không sao cả ! So với phải hối hận vì đã không làm, không bằng làm xong rồi hãy hối hận ! Nếu lúc đó cô ấy thật sự chết đi, ta nghĩ ta cũng sẽ không còn ở đây mà nói chuyện được với cô nữa.”

“Dễ dàng chết đi như vậy ! Ngươi đúng là ích kỷ !” Athena bĩu môi nói.

“Ta ích kỷ !?” Lục Vân Tiên ngẩn ra hỏi lại. Lần đầu tiên có người nói với hắn hai chữ này.

“Tại sao lại không ích kỷ !? Ngươi bắt con bé thuộc nhân loại đó, đã là ích kỷ. Ngươi ép cô ta chấp nhận những ký ức không phải của mình, cũng là ích kỷ. Ngươi đừng nói với ta rằng chưa hề có ý niệm muốn xóa đi hoàn toàn nhân cách của con người kia, chỉ để lại ký ức của True Queen nhé ! Chưa hết, những người đi theo ngươi, vì ngươi một lòng cống hiến, không tiếc hi sinh tính mạng của mình, ngươi lại có thể cứ như vậy mà chết đi vì ý muốn của mình, mặc kệ bọn họ. Đó còn không phải là ích kỷ !?”

Ngừng một chút, Athena yên lặng nhìn khuôn mặt đã ngây ngốc của hắn. Lục Vân Tiên như bị búa tạ đập trúng, toàn thân run rẩy dữ dội,, khuôn mặt vốn thong dong trầm ổn nay tràn ngập sự bi thương và thống khổ, răng cắn mạnh khiến môi bật máu. Nhưng hắn vẫn lặng yên tiếp tục nghe. Athena thấy vậy bắt đầu cao giọng:

“Ngươi có thật sự tôn trọng ý nguyện của con bé đó !? Tôn trọng những người đi theo ngươi !? Ngươi chỉ luôn làm theo ý mình, đã thế còn muốn tự gắn lên mình cái mác cao nhân thánh thiện, vì muốn bảo vệ muôn loài, vì những người khác !? Lục Vân Tiên. Ngươi rất giả dối !”

Chấn động.

Hai chữ cuối thật sự làm Lục Vân Tiên chấn động.

Hắn ngây ra như một bức tượng gỗ, khóe môi run run, nhưng không phát ra được một âm thanh nào.

“Ta thật sự ích kỷ !?”

“Ta nói sẽ tôn trọng quyết định của cô ấy, nhưng có thật sự là cô ấy muốn nhớ lại !?”

“Ta bày ra mọi việc khơi lên trí tò mò của cô ấy, đó không phải là một cách ép cô ấy chấp nhận những ký ức kia sao !?”

“Ta muốn mọi người có cuộc sống bình yên, nhưng chỉ có thể chặn cửa ma giới này lại, làm mọi người giống như đám thú bị nhốt trong hầm sâu, còn mình ta ôm nỗi bi thương giam mình trong tảng băng hai mươi hai năm...”

“Đó có phải là ích kỷ không !?”

“Không chấp nhận cả sự ích kỷ của mình, có phải ta rất giả dối !?”

“Haha...”

“Hahahaha....”

Hắn cười.

Lục Vân Tiên ngẩng mặt lên trời, cười như điên dại. Tiếng cười thê lương, tiếng cười bất đắc dĩ. Bộ dáng thất hồn lạc phách, như là mất đi tất cả những gì mình sở hữu, tâm tình chôn sâu trong nội tâm cũng không thể khống chế!

Trong tiếng cười của hắn những hạt nước mắt cứ thế rơi xuống, chưa chạm đất đã hóa thành một đoàn khói đen bốc lên. Có vẻ thê lương mà tiêu điều, làm cho cả hắc ám thánh thành này ngập trong một mảng phiền muộn.

Không khí ở ma giới vốn đã âm u, nay càng thêm phần ngột ngạt.

...

“Thật muốn đánh cho con nhãi kia một trận.” Khoanh tay dựa lưng vào tường thành, Hỏa Long nhìn bóng dáng của Lục Vân Tiên phía xa xa, có vẻ thê thảm không tả nổi, phun ra một ngụm nước miếng rất không ý tứ.



“Người ta là cận giới hoàng tiêu chuẩn, chiến lực có thể đánh vượt cấp, anh đánh được không !?” Phi Kiếm ở bên cạnh bĩu môi nói.

“Dù vậy, cô ta cũng quá đáng rồi.” Giọng nói trầm ổn của Vương Tử Trực nặng nề vang lên. Khiến cho không khí càng thêm phần áp lực, hắn thực sự tức giận rồi. Nếu không phải đang đỡ lấy cô gái bên cạnh, hắn thật sự muốn xông lên làm trâu bò cục xúc một lần.

Bên cạnh hắn, Mộc với vẻ mặt tái nhợt, yếu ớt giương đôi mắt như con búp bê xinh đẹp lên nhìn vào thân ảnh sơ xác đằng xa kia. Cắn môi, không nói được câu nào. Nhưng bộ dáng của cô còn đau lòng hơn cả hắn.

...

Athena tự phụ thông minh, muốn thay đổi bản chất con người của hắn, muốn nói gì đó cho hắn tỉnh ra, buông bỏ những sự cố chấp và gánh nặng kia đi. Nào ngờ chỉ phản tác dụng. Suy cho cùng, cô ta vẫn chỉ như một thiếu nữ chưa qua hai mươi thôi, làm sao có thể hiểu hết được tâm tình của hắn.

Những lời cô ta hiếu thắng nói ra, suýt chút nữa làm đạo tâm của hắn bị phá hủy.

“Đừng cười nữa, cấp dưới của ngươi đang muốn giết ta kìa !” Athena thấy Lục Vân Tiên như vậy, chỉ nhíu nhíu mày nói với vẻ lạnh nhạt.

Dường như không nghe thấy lời cô ta nói, Lục Vân Tiên vẫn chỉ giữ lấy tràng cười thê lương đó.

Uổng cho hắn đã hi sinh biết bao nhiêu thứ. Đến cuối cùng phát hiện ra mình cũng chỉ là con người, có ích kỷ, có dối trá. Hắn mang những cảm xúc giả tạo ấy mà sống đến bây giờ. Khiến những người đi theo hắn cũng khổ sở theo. Hắn lại không biết những điều đó, hoặc giả như không biết, luôn tự cho mình là đúng.

Hắn rốt cuộc...

Chẳng làm được gì cả.

Một tràng cười dài đâu có đủ. Hắn phát hiện, mình thật sự rất vô dụng, là một cái tai họa chỉ có thể đem tới phiền muộn cho những người xung quanh. Hắn lừa người, lừa cả chính mình. Luôn lấy cớ vì tốt cho mọi người, nhưng cuối cùng cũng chỉ là vì chính hắn mà thôi. Hắn chỉ giỏi kéo tất cả xuống bùn.

Lục Vân Tiên nghị lực hơn người, nhưng hết lần này tới lần khác không ngừng trảm "Tình căn" cố chấp, có lẽ, hắn vốn đã cam nguyện bị vùi lấp trong đó!

Tình yêu cùng tình thân đúng là rất vĩ đại, hắn có thể bao dung, có thể nỗ lực, nhưng không thể buông bỏ… Bởi vì, đó là chỗ dựa tình cảm duy nhất mà hắn có. Là siêu thoát hay là trầm luân? Là thăng hoa hay là đọa lạc? Là cầm lấy hay là buông ra? Lựa chọn, quyết tâm, dũng khí, trí tuệ… mỗi dạng khảo nghiệm đều khiêu chiến nghị lực đến cực hạn, ai có thể có lực chịu đựng?

Không khí xung quanh Lục Vân Tiên ầm ầm rung động. Bầu trời hắc ám khung thương giống như một hố đen lớn, xoáy quanh không ngừng trên hắc ám thánh thành. Dường như bảo vật này cũng muốn xoa dịu nỗi đau của hắn.

Athena ở cạnh bên, hay tứ đại ma tướng ở xa xa đột nhiên cảm giác được linh hồn đang run rẩy, mặc dù chỉ là ngắn ngủn trong nháy mắt, nhưng bọn họ rõ ràng cảm giác được, đó không phải là ảo giác!!!

“Ngươi cười như vậy thì được ích gì !? Cho mọi người thấy ngươi bi thương sao !? Cho mọi người thấy ngươi hối hận sao !? Ngu ngốc ! Cái ngươi cần làm bây giờ là chuộc lỗi chứ !?”

Tiếng quát của Athena như sét đánh ngang tai, khiến hắn sực tỉnh lại. Tự thấy mình thất thố, Lục Vân Tiên chỉ thở dài. Hắn tâm chí kiên định, nghị lực phi thường, trải qua sự dao động ngắn ngủi, từ từ tỉnh táo lại, trong ánh mắt lộ ra quyết tâm, so với trước, càng kiên định gấp mười, gấp trăm lần. Lục Vân Tiên đáp với giọng khàn khàn.

“Cô muốn ta làm gì đây !?”

“Tranh giành lục đạo !” Athena thấy hắn đã hạ xuống, khuôn mặt đanh lại đã thoáng giãn ra, trầm giọng nói.

“Tranh giành lục đạo !?” Lục Vân Tiên cười khổ.

“Ta làm gì có bản lĩnh đó chứ !? Chỉ cần những người đi theo ta có một cuộc sống tốt hơn là được.”

“Nói vậy không đúng rồi. Nếu muốn có cuộc sống tốt, ngươi phải đứng ở trên đỉnh của kim tự tháp, mới có thể bảo vệ toàn vẹn được cho họ. Ngẫm lại mà xem, nếu như ngươi là kẻ mạnh nhất lục đạo, còn ai dám coi thường người của ngươi chứ !? Những việc ngươi muốn làm cũng có thể dựa vào tài nguyên của lục đạo cùng hoàn thành. Muốn hồi sinh người chết cũng không phải không có khả năng.” Athena lắc đầu nói, hết sức dụ hoặc.

“Trên con đường đi đến đỉnh cao nhất, cái giá phải đổi bằng máu huyết của huynh đệ mình, cô nghĩ là ta sẽ làm được sao !?” Lục Vân Tiên cười hỏi lại. Chủ động chiến tranh, vốn không phải bản tính của hắn. Hắn chỉ là người bảo vệ. Đó cũng là căn nguyên sức mạnh của hắn, là đạo tâm của hắn. Chủ động phát ra chiến tranh, khác gì tự vả vào mặt mình. So với lấy dao tự đâm mình vài phát vào tim cũng chẳng có gì khác biệt.

“Làm được, vì ta sẽ ở bên cạnh trợ giúp ngươi. Muốn hi sinh cũng sẽ có người của thần giới hi sinh thay cho các ngươi. Dù sao thần giới thừa thãi nhất vẫn là người.” Athena khẳng định nói.

Yên lặng.

Hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau.

Một lúc sau, Lục vân Tiên mới bật cười:

“Hiểu rồi, cô muốn đưa ta lên đỉnh, dẹp hết mọi trở ngại, thành ác ma trong mắt mọi người vì phát động chiến tranh, sau đó một cước đá văng ta xuống khỏi kim tự tháp, trở thành anh hùng và thống nhất mọi thứ !?”

Athena cười nhạt, liếc hắn một cái thâm ý, nhưng miệng lại nói:

“Ngươi là giới hoàng tiêu chuẩn trong khi ta chỉ là một cận giới hoàng.”

Ý tứ trong đó không cần nói cũng rõ. Lấy thực lực một giới hoàng, có thể dễ dàng dẹp tan bất cứ âm mưu nào. Nhưng có thật như vậy chăng !?

Cả hai người cùng bật cười.

Lần này, tiếng cười của Lục Vân Tiên không còn thê thảm như vừa rồi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Đảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook