Chương 87: Khách đến từ phật giới
Prologue
10/03/2013
...
“Chị à, em tự ăn được mà !!!” Ren phụng phịu nói.
“Nếu em không ăn chị sẽ trói lại, sau đó truyền dịch.” Stellar mất kiên nhẫn nói. Thìa cháo trên tay vẫn như cũ, cương quyết dừng trước cái miệng nhỏ xinh, nhưng có phần hơi nhợt nhạt của Ren.
Kêu lên mấy tiếng khó chịu, bệnh nhân của chúng ta cũng đành ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, Stellar chẳng ngại phiền hà, đều đều bón cho cô em từng thìa một, thỉnh thoảng lỡ xúc hơi nhiều, cô đều đưa lên miệng thổi cho nguội bớt sau đó mới tiếp tục.
Quang cảnh này có lẽ sẽ rất ấm cúng, như một gia đình bình thường, nếu như màn hình lớn treo trên tường không rực rỡ những tia sáng đủ màu sắc, cùng những tiếng nổ như sấm. Trên màn ảnh tivi, trong đám hỗn loạn, là hình ảnh một người phụ nữ dáng người đẫy đà, vẻ mặt ung dung đang nhàn nhã đang so chiêu với ba người, hai nam một nữ.
Ba người đàn ông, mỗi người một vẻ, nhưng đều có vóc dáng cao lớn, một người toàn thân mặc áo giáp sắt, trước ngực nhô lên một đầu ngựa bóng loáng có đôi mắt sáng xanh, thỉnh thoảng phun ra những tia lửa nóng bỏng, dễ dàng nung chảy mặt đấy phía dưới, làm không khí vặn vẹo thành từng đường. Ông tay dùng tay không chiến đấu, nhưng mỗi lần ra đòn đều để lại tàn ảnh như núi rừng hùng vĩ, vạn dặm trúc lâm, xâu xa vô cùng.
Người thứ hai cầm một cây gậy và chiến nón lá, nhìn có vẻ thư sinh yếu ớt vô cùng, nhưng mỗi lần cây gậy vung lên, từ chiếc nón lá, ánh sáng chói lọi tương hỗ phát ra, cả hai bảo vật tỏa ra linh quang, như hiện thành một cung điện nhỏ, lơ lửng quanh người ông ta, hấp thu mọi đòn công kích của người phụ nữ áo trắng kia.
Người phụ nữ cuối cùng, cũng đã khoảng bốn mươi tuổi, thân hình yểu điệu mượt mà, nhưng lại tỏa ra khí chất uy nghiêm trang trọng, mỗi lần bà ta điểm tay vào không khí, phía người phụ nữ áo trắng đột nhiên có tiếng nổ vang dữ dội, sóng chấn động lan xuống chấn cho đất đá cũng thành tro bụi, mạnh mẽ vô cùng.
Đây là ba vị trưởng lão nằm trong tứ bất tử của trường sinh đảo, lần lượt là: Phù Đổng Thiên Vương, Quỳnh Tiên – Đồng tử nhân và Thánh mẫu – Liễu công chúa.
Đáng lẽ còn một người nữa, tên là Tản Viên Sơn Thần, nhưng năm xưa, do vụ bê bối với một người ở biển sâu, nơi long tộc ẩn cư năm đó, nên bị King một gậy đánh chết. Sự việc đến nay chưa rõ ràng, cả ba trưởng lão cũng không nắm được chút thông tin gì, nhưng họ đều biết thủ phạm là ai. Cao tầng của Trường sinh đảo cũng chia rẽ từ đó.
Dẫu sao thì cũng là trưởng lão của trường sinh đảo, thực lực mỗi người đều cao thâm khó lường, hơn nữa đều nhận được bất tử khí bao năm trên trường sinh đảo, mỗi người đều đang ở thời kỳ đỉnh cao, phong độ tốt nhất.
Ấy vậy mà người phụ nữ áo trắng kia, tiếp nhận công kích của ba người vẫn giữ được vẻ ung dung thoát tục, hai tay chắp lại, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng mỗi lần có công kích đánh đến, quanh người bà ta đột nhiên hiện ra ảo ảnh của vô số những bàn tay đủ loại màu sắc, nhẹ nhàng gạt đỡ đi tất cả. Hai chân chỉ điểm nhẹ đều vừa khéo lách qua những đòn công kích mạnh mẽ nhất, cả người như lá liễu, cuốn theo chiều gió nhịp nhàng, lúc trái lúc phải, có khi chỉ bay ngang, phiêu diêu bất định, nhưng lại làm người xem cảm thấy nó thật nhịp nhàng. Dường như cách di chuyển này.... vốn nó đã nên là như vậy, như vậy rồi thì hợp lý vô cùng.
Ren ăn hết bát cháo thì cùng Stellar bắt đầu chú tâm nhìn vào màn hình, không để xót chút gì.
“Thật mạnh.” Ren cảm thán.
“Dĩ nhiên rồi, giới hoàng mà.” Stellar cũng không phản đối.
“Ba đại trưởng lão chắc không trụ được lâu nữa đâu.”
Quả nhiên, đúng như hai người dự đoán, chỉ được thêm năm phút, ba người đang công kích đồng loạt phun máu, bắn ra đằng sau như diều đứt dây, nằm xõng xoài trên mặt đất. Mãi một lúc lâu sau mới gượng dậy được.
Đúng lúc này thì cửa phòng bật mở, mang theo một luồng gió lạnh run người, bao hàm cả nộ khí và sát khí của người mới tới.
Mái tóc màu vàng, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt màu bạc, cô gái mới đến, toàn thân lấp lánh ánh sáng trắng diễm lệ, vẻ mặt đùng đùng tức giận xông vào.
“Nước sinh mệnh đâu !?” Tiền nhiệm thánh nữ của giáo đình – Monica, nhìn hai người bên giường bệnh, gằn giọng hỏi.
“Ta có hứa sẽ cho cô à !?” Stellar tỉnh bơ đáp lại. Còn Ren thì chỉ tò mò nhìn cô gái mới đến này.
“Cô lật lọng sao !?” Monica giận run hỏi lại, không khí quanh người âm vang tiếng sấm động, dường như cơ thể nhỏ nhắn này là một quả bom nhiệt hạch, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Stellar rút một thẻ nhớ nhỏ trong người ra, bình thản đứng lên, tra vào cổng đọc trên tivi treo tường, sau đó bình tĩnh ngồi xuống, bắt đầu đều tay gọt táo cho Ren.
“Xem kỹ lại một chút, ta có nói câu nào là thứ này sẽ đem cho cô không !?”
Monica nhíu mày nhìn lên màn ảnh tivi, được một lúc này hàm răng đã cắn chặt vào bờ môi đến bật máu.
...
“Sinh mệnh nguyên tuyền, ba ngàn năm mới có một giọt. Vì đã bị thần giới sử dụng hết từ trước, chỉ có 5 giọt duy nhất còn sót lại, King và Queen trước đây mỗi người một giọt, giờ còn có 3, chọn đi thánh nữ, bất tử sống mãi như thần thật sự, hay ở đây giả vờ làm thần thánh rồi trở thành một bà già khô héo. Đây là cơ hội duy nhất của cô. Trả lời ta, muốn hay không !?”
“Thánh nữ.” Tiếng hét xé lòng của ông cụ giáo chủ xấu số, sao đó là nước mắt rơi, người quỳ xuống, không khí trầm trọng, chỉ âm vang một câu nói như muốn làm cả thánh điện run rẩy.
“Trả lời ta... Muốn hay không...”
...
Giây phút nhục nhã nhất đời thánh nữ được ghi lại với độ phân giải chuẩn HD, nét căng như thật, và quan trọng nhất là không biết còn bao nhiêu bản copy nữa. Nếu sự do dự ngày hôm đó của thánh nữ trước uy hiếp và lợi ích lộ ra ngoài, mặc kệ giáo hoàng bây giờ là ai, tín ngưỡng của tòa thánh cũng sẽ sụp đổ ngay tức khắc. Không có tín ngưỡng, ngôn thuật của Thánh nữ cũng vô hiệu, chẳng mấy chốc cô ta sẽ trở lại thành một cô gái bình thường.
Thần thánh mà lại bị lợi ích làm lung lay sao !? Có mà thần côn....
“Tốt... tốt lắm... từ khi hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên ta bị vũ nhục đến mức độ này, cô không sợ cá chết lưới rách sao !?” Monica xem xong đoạn video đã lạc hết cả giọng, khó khăn nói.
“Không sợ, vì cô rất “con người.” – Chữ con của cô lớn hơn chữ người. Cô có tham vọng, có sợ hãi, vì thế cô sẽ không dễ dàng chết như vậy.” Stellar cười lạnh, đứng dậy. Lại gần Thánh nữ, tóm lấy vạt áo của cô ta.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Thánh nữ, Stellar ấn mạnh cô ta vào bức tường, vẻ mặt thong dong bỗng chốc thay đổi, tràn ngập tính uy hiếp. Stellar mặt đối mặt với Thánh nữ, nheo mắt và trầm giọng:
“Hơn nữa... Mấy trò tiểu xảo của cô, ta không để vào mắt. Tưởng phá hủy đoạn cuối thông đạo ánh sáng là giết chết được Shaorin sao !? Cô rất ngu ngốc.”
Vẻ mặt thánh nữ rung động kịch liệt, người phụ nữ này... quá đáng sợ...
Đúng lúc này, giọng nói có phần ngây ngô của Ren chen vào:
“Nước sinh mệnh đến bọn ta còn chưa được sử dụng, lấy đâu ra mà đến lượt cô !? Mặt mũi trông cũng sáng sủa mà sao ngu quá vậy.”
Mặt đỏ như gấc, Thánh nữ dùng lực lượng mạnh mẽ gạt bàn tay của Stellar vẫn đang ấn mình vào bức tường kia, hóa thành một luồng sáng biến mất.
Hai chị em còn lại trong phòng nhìn nhau hiểu ý, không nói gì, chỉ cười cười.
Vừa tiễn khách đi, lại có khách tới, cánh cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, Stellar lại ngồi xuống, thản nhiên mời vào. Cửa bật mở, ba vị trưởng lão vừa “đóng phim” trên ti vi bộ dáng nhếch nhác bước vào, vẻ mặt khó coi vô cùng.
Cả ba cùng cúi đầu, bộ dáng khó xử không thôi.
“Thật xin lỗi, Queens, người đó quá mạnh.”
“Nếu để ba người dễ dàng đánh bại được như vậy thì giới hoàng rẻ mạt quá.” Ren cười lạnh, cô cũng không ưa gì ba người này, nếu như không phải họ cưỡng ép mở cửa thực nghiệm đảo sớm hơn hai năm thì Stellar đã có thể đón King trở về, tìm cách khôi phục trước rồi.
May mà King nhân họa đắc phúc, lại tìm được cách sử dụng sức mạnh của thực nghiệm đảo, nếu không chắc ba vị Queen sẽ thật sự trở mặt với mấy người già này.
Ba người mặt đỏ như gấc, nhưng cũng không phản bác, vừa rồi họ đã dùng toàn lực, nhưng cũng chẳng đụng được đến cái chéo áo của người ta. Cố giải thích nữa chỉ tổ mất mặt, có câu “thanh minh chính là thú tội” rồi đấy thôi.
Stellar thở dài:
“Được rồi, đánh cũng đã đánh rồi, chào hỏi thế là đủ, theo ta ra chào khách thôi.”
Ba người dạ vâng một hồi, sau đó vội vã bước ra khỏi phòng. Lần này quá mất mặt, ba đánh một, dù đối phương là một giới hoàng, nhưng chỉ sử dụng sức mạnh tương đương với 20% cube họ cũng không đấu lại. Tuy nói thuật pháp đối phương sử dụng có chút quỷ dị, nhưng mỗi người họ đều có sức mạnh lên tới 40% cube. Nếu nói khó nghe một chút là ba người lớn xúm đầu lại đánh một đứa trẻ, nhưng lại bị nó đánh cho ê càng mà cúp đuôi chạy mất vậy.
Đi đến cửa, Stellar mới ngoái đầu trở lại bảo:
“Huyền vũ ở chỗ chị, đừng có làm loạn, ngoan ngoãn ở trên giường bệnh đi.”
“Biết rồi.” Ren dài giọng, lại thành thật kéo cái chăn mình vừa đạp tung ra vào, yên phận nằm xuống.
...
Thái bình dương - vùng ngoại vi pháp trận phòng hộ của trường sinh đảo.
Stellar đứng sau màn chắn bằng ánh sáng, phía sau là ba vị trưởng lão khuôn mặt âm tình bất định, hừng hực khí thế, gắt gao bảo hộ. Ba người nhìn chằm chằm vào người phụ nữ thần thái trấn định mà thong dong phía bên kia màn chắn, đôi mắt dường như đều muốn tóe lửa, tiếc là chỉ đáp lại được cái cười nhạt của đối phương.
“Chẳng hay Avalokitesvara của phật giới ghé thăm hòn đảo nhỏ này của bọn ta có việc gì vậy !?” Stellar cười như không cười nói.
“Để bàn một chuyện mà tin rằng đại nữ hoàng rất có hứng thú.” Avalokitesvara cũng mỉm cười thân thiện.
Stellar cau mày nhìn người phụ nữ này, khí chất ung dung, thanh lệ mà thoát tục, một thân áo trắng không nhiễm bụi trần, tâm tĩnh như nước, khuôn mặt chỉ biểu hiện ra sự thân thiện dễ gần, có lẽ chính bà ta cũng chẳng biết được lúc này bà ta nghĩ gì.
Sau cùng, ngẫm nghĩ một chút cô mới hắng giọng nói:
“Ồ... vậy thì mời vào trong trước.”
Rồi chỉ tay vào vách pháp trận phòng hộ của hòn đảo, bức màn màu trắng như hai dải rèm che, nhẹ nhàng tách sang hai bên, để lộ một lối vào trang nhã mà lịch sự.
Ba trưởng lão biến sắc, tích súc lực lượng, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát, nhưng Stellar đưa tay ra sau, ra dấu gì đó, ba người hiểu ý, dù không muốn nhưng cũng đành hậm hực rời đi.
Trận pháp phòng hộ của hòn đảo chỉ có King và Queen có thể sử dụng, một khi đã tiến vào trường sinh đảo thì là thần hoàng cũng phải khiêm tốn một chút, Stellar cũng không sợ bà ta gây ra trò gì. Năm đó Jesu có cả đạo quân thần tộc hậu thuẫn, cùng chiến lực đạt mức thần hoàng tiêu chuẩn vẫn ăn thiệt thòi trên tay một cô bé mười sáu tuổi, thành trò cười cho thần giới, bây giờ sau bao nhiêu năm được gia cố, trận pháp phòng hộ trên đảo đã hoàn mỹ vô khuyết, muốn kềm chế 4-5 giới hoàng cũng không có vấn đề gì. Ở trên trường sinh đảo, King và Queen được nó thừa nhận là vô địch.
Avalokitesvara cũng không nói nhiều, mỉm cười gật đầu rồi nhẹ nhàng lăng không bay vào trong, khí định thần nhàn, dường như cũng không cảm thấy mình sắp xông vào đầm rồng hang cọp gì, thậm chí còn tấm tắc khen:
“108 đoạn xương của Long Thần hình thành pháp trận hộ đảo, quả thật danh bất hư truyền. Chỉ mới vừa vào trong, nguyện lực của ta đã bị giảm xuống chỉ bằng một la hán, trường sinh đảo quả thật không hổ danh là đối trọng số một của thần giới.”
“Không dám, trận chiến đó chúng tôi cũng hi sinh khá nhiều, có lưu danh chỉ sợ cũng toàn danh xấu thôi.” Stellar cười nhạt đáp.
Avalokitesvara chỉ cười không nói gì thêm, chăm chú ngắm nhìn quang cảnh hùng vĩ trên trường sinh đảo, sau đó cùng Stellar đáp xuống một hoa viên lơ lửng trên không, làm mấy linh điểu thấy người lạ, sợ hãi đập cánh bay toán loạn.
Trên hòn đảo lơ lửng giữa trời, lại có một mảnh đất lơ lửng nữa, cứ như trọng lực không hề có tác dụng, cả vùng đất rộng khoảng 500m vuông, hoàn toàn ổn định chắc chắn, thậm chí Avalokitesvara tin tưởng nếu cho một vị la hán – tương đương với thực lực của cao thủ kim đan kỳ ở tiên giới (15% cube) toàn lực đánh một đòn thì nơi đây cũng chẳng rung nhẹ lấy một cái.
Hai người thong thả dạo trên con đường lát gạch màu trắng sữa, hai bên đậm mùi hương thơm ngát nguyên thủy của cỏ cây. Nếu trường sinh đảo mở cửa du lịch, có lẽ mỗi năm tập đoàn IMI cũng chẳng cần làm việc, ngồi đếm tiền cũng đủ mệt chết. Sau khi khoa trương tán thưởng qua lại một hồi, cả hai cũng đã an tọa.
Một cô gái mặc cung trang cổ như của Trung Quốc, sau gáy buộc một dải lụa trắng, đồng màu với trang phục mềm mại từ tơ lụa, kính cẩn pha trà cho hai người. 22 năm trở lại đây Trường sinh đảo mới có khách bậc này, tất nhiên phải cẩn thận, tỉ mỉ không để lại chút sai sót nào.
Avalokitesvara cũng không khách khí, nhấp nhẹ một ngụm trà, miệng khen trà ngon nhưng ánh mắt lại đảo qua cô gái đang hết sức chăm chú khuấy trà. Sau đó mới nhàn nhạt nói:
“Cửu vĩ hồ li lại thành nha hoàn !? Nói thật, chuyến đi này làm ta thấy sợ trường sinh đảo rồi đấy.” Nói xong, Avalokitesvara khoan thai từ tốn hạ chén chà xuống, tất nhiên chẳng có lấy một tia sợ hãi nào.
“Đó là sở thích của tiểu Bạch chứ chúng tôi cũng không ép cô ấy.” Stellar cười nói.
“Nhưng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra chân thân của tiểu Bạch, lời đồn đại quan âm của phật giới có ngàn mắt ngàn tay chắc không phải giả rồi nhỉ !?”
“Làm gì được đến như vậy, mấy tin đồn đó mà đại nữ hoàng cũng tin được sao !? Nếu nhiều mắt như vậy chẳng phải sẽ thành quái vật rồi à !?”
“Ồ, nhưng có vẻ không việc gì là ngài không biết cả.” Stellar ngoài cười nhưng trong không cười nói. [ Quái vật !? Người của Phật giới toàn là ba đầu sáu tay, có ai không giống quái vật !? ]
“Do tu luyện một loại công pháp kỳ quái nên mắt có chút tốt hơn người thường thôi, đại nữ hoàng đừng nói quá, ta không nhận nổi.” Avalokitesvara vuốt vuốt nhẹ đuôi mắt mình, chớp chớp một cái rồi cười nói.
“Được rồi, dù sao trực tiếp hỏi thăm công pháp của người ta cũng không phải phép cho lắm, vậy quan âm nương nương có thể nói mục đích đến đây của người hôm nay được chưa !?” Stellar cũng chẳng có hứng đùa cợt lâu với người phụ nữ này, Shaorin đi rồi, Ren lằm liệt, Thánh nữ khó quản, các trưởng lão lại rục rịch nhiễu sách, gần đây cô cũng khá đau đầu.
“Ừm, cũng không phải việc gì lớn lao lắm, mời đại nữ hoàng xem qua hình ảnh này trước.”
Avalokitesvara vung tay, một cái bình bằng sứ, trên đó có một cành liễu nhỏ xanh biếc, linh khí dịu nhẹ tỏa ra, làm cả trang viên như bừng bừng sức sống, hoa cỏ đã tươi thắm nay lại càng rực rỡ, ngát hương thơm. Cầm cành liễu vẩy nhẹ lên không khí, những giọt nước còn đọng trên đó bắn ra, trong suốt lung linh. Vô vàn hạt nước lơ lửng trên không, cùng trải đều ra, hình thành một màn hình tinh thể lỏng đúng nghĩa đen nghĩa bóng.
“Tiện thật.” Tiểu bạch giơ cánh tay trắng muốt, che miệng ngạc nhiên nói.
“Lợi hại.” Stellar cũng tán thưởng. Tiên giới và phật giới không có đồ chơi công nghệ cao như nhân giới, nhưng lại có đủ trò cổ quái khác, cái này chắc là ti vi của thế giới đó đây.
Hình ảnh trên màn hình mới đầu còn hơi mờ ảo, nhưng nhanh chóng rõ ràng lên, độ sắc nét chân thực chẳng thua một thiết bị kỹ thuật số nào.
Trên màn hình, một đôi trai gái đang quần thảo với mấy chục người áo bào trắng, tóc búi cao, như người trung quốc cổ đại. Mấy chục người này chân đạp phi kiếm, hai tay bắt quyết liên tục, đánh ra hàng loạt chiêu thức mạnh mẽ về đôi nam nữ ở giữa. Thanh thế vô cùng lớn, chỉ sợ ít nhất đều đạt mức nguyên anh kỳ (20% cube). Nếu ở trái đất, tùy tiện một người cũng có thể phá hủy một thành phố nhỏ.
Nhưng đôi trai gái ở giữa vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra, cô gái có mái tóc đen dài, khuôn mặt băng giá, thân hình uyển chuyển giữa rừng đao kiếm như đang khiêu vũ, xung quanh người cô có 72 thanh kiếm nhỏ, chớp động sấm sét liên tục. Mỗi lần một thanh tiểu kiếm bất thình lình bắn ra, lại có một tu chân giả nguyên anh kỳ ngã xuống. Nhẹ nhàng, dứt khoát, dường như cô ta thực sự không để những người này vào mắt.
Người thanh niên còn lại luôn miệng cợt nhả nói gì đó với cô gái, có vẻ chẳng chú tâm gì lắm cho cuộc chiến, nhưng mỗi lần vung đao đều có một tia hỏa diễm mãnh liệt bắn ra, hình thành những con rồng lửa nhỏ, vô cùng xảo diệu lách qua làn mưa kiếm, nhào tới nuốt sống từng tu chân giả, để lại những bó đuốc cháy lớn và tiếng kêu la thảm thiết.
Chưa đến mười phút, toàn bộ đám tu chân giả đã bị tiêu diệt sạch sẽ, hai người tiến lại gần xác người đầu lĩnh, cô gái điểm nhẹ vào thái dương của hắn, linh hồn tu giả này đã chật vật chui ra, bọn họ đối thoại một hồi, cô gái lắc đầu phất tay, chàng thanh niên gật đầu hiểu ý, búng tay một cái, linh hồn tu chân giả đã thành tro bụi.
Hình ảnh đến đây là chấm dứt.
“Hỏa Long và Phi kiếm trong tứ đại ma tướng !?”
“Phải.” Avalokitesvara gật đầu, thái độ cũng nghiêm túc hơn rất nhiều.
“Hai người đó đến tiên giới làm gì !?” Stellar nhíu mày hỏi. Dù biết những người đạt tới sức mạnh tương đương 40% cube, vách tường giữa các đại thế giới cũng không ngăn được họ, nhưng hai người này cũng chẳng phải loại ăn no rỗi việc, chạy đến tiên giới đồ sát chơi chơi rồi chạy về.
“Đám tu chân giả trên hình ảnh đại nữ hoàng vừa xem thuộc không linh kiếm phái, chắc đại nữ hoàng nhận ra chứ !?” Ánh mắt Avalokitesvara nhìn về phía Stellar đầy thâm ý.
“Không nhận ra.” Stellar nhạt giọng nói. [ Chẳng lẽ lại thừa nhận thiếu niên thiên tài nhất không linh kiếm phái, người chỉ mới 18 tuổi đã đạt kim đan kỳ - Đạm Băng Băng đã bị bọn ta tra khảo vài chục lần, biến thành ngu ngốc luôn rồi, còn từ đó tìm diệt được tất cả những người từ tiên giới có liên quan đến không linh kiếm phái ở trái đất nữa. ]
Ngẫm lại, môn phái đó và trường sinh đảo thật có duyên. Là nghiệt duyên.
“Ừm, không sao ... Nhưng chắc đại nữ hoàng cũng nghe nói đến lục đại phái cùng thiên đình thống trị tiên giới rồi nhỉ !?”
Stellar gật đầu.
“Không linh kiếm phái thực lực tổng thể không cao lắm, nhưng cũng được xếp vào một trong lục đại phái ở thiên đình, chủ yếu là có nguyên nhân...”
“Xin cứ tiếp tục.” Stellar cố gắng uống chén trà nhạt nhẽo do tiểu Bạch pha,điềm nhiên nói. Quả thật, mấy thứ đắng ngắt vẫn hợp khẩu vị với cô hơn.
Avalokitesvara nhấp một ngụm trà, cảm thấy cô gái đối diện chẳng hề tỏ vẻ nóng vội gì, cũng chỉ cười cười nói tiếp:
“Không linh kiếm phái là môn phái thủ hộ tiên khí linh thụ - bảo vật định giới của tiên giới.”
Stellar cau mày, chén trà đang nhấc lên cũng phải dừng lại. Tiên khí linh thụ, tỏa ra vô tận tiên khí cho các tu chân giả hấp thu, luyện hóa thành tiên, còn có một tên gọi khác vô cùng nổi tiếng ở trái đất nữa:
Cây thế giới Yggdrasil.
Là một cây sồi khổng lồ, nghe nói bên trong nó có lối thông đến tất cả các thế giới khác trong vũ trụ. Hai ma tướng thân tín của Lục Vân Tiên xuất hiện ở gần phạm vi của thứ này, chỉ sợ chăng có ý đồ gì tốt đẹp.
“Nếu để bọn họ tiếp cận được tiên khí linh thụ của tiên giới, chỉ sợ sắp có chiến tranh đó, đại nữ hoàng ạ.” Avalokitesvara không mặn không nhạt nói.
...
...
“Chị à, em tự ăn được mà !!!” Ren phụng phịu nói.
“Nếu em không ăn chị sẽ trói lại, sau đó truyền dịch.” Stellar mất kiên nhẫn nói. Thìa cháo trên tay vẫn như cũ, cương quyết dừng trước cái miệng nhỏ xinh, nhưng có phần hơi nhợt nhạt của Ren.
Kêu lên mấy tiếng khó chịu, bệnh nhân của chúng ta cũng đành ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, Stellar chẳng ngại phiền hà, đều đều bón cho cô em từng thìa một, thỉnh thoảng lỡ xúc hơi nhiều, cô đều đưa lên miệng thổi cho nguội bớt sau đó mới tiếp tục.
Quang cảnh này có lẽ sẽ rất ấm cúng, như một gia đình bình thường, nếu như màn hình lớn treo trên tường không rực rỡ những tia sáng đủ màu sắc, cùng những tiếng nổ như sấm. Trên màn ảnh tivi, trong đám hỗn loạn, là hình ảnh một người phụ nữ dáng người đẫy đà, vẻ mặt ung dung đang nhàn nhã đang so chiêu với ba người, hai nam một nữ.
Ba người đàn ông, mỗi người một vẻ, nhưng đều có vóc dáng cao lớn, một người toàn thân mặc áo giáp sắt, trước ngực nhô lên một đầu ngựa bóng loáng có đôi mắt sáng xanh, thỉnh thoảng phun ra những tia lửa nóng bỏng, dễ dàng nung chảy mặt đấy phía dưới, làm không khí vặn vẹo thành từng đường. Ông tay dùng tay không chiến đấu, nhưng mỗi lần ra đòn đều để lại tàn ảnh như núi rừng hùng vĩ, vạn dặm trúc lâm, xâu xa vô cùng.
Người thứ hai cầm một cây gậy và chiến nón lá, nhìn có vẻ thư sinh yếu ớt vô cùng, nhưng mỗi lần cây gậy vung lên, từ chiếc nón lá, ánh sáng chói lọi tương hỗ phát ra, cả hai bảo vật tỏa ra linh quang, như hiện thành một cung điện nhỏ, lơ lửng quanh người ông ta, hấp thu mọi đòn công kích của người phụ nữ áo trắng kia.
Người phụ nữ cuối cùng, cũng đã khoảng bốn mươi tuổi, thân hình yểu điệu mượt mà, nhưng lại tỏa ra khí chất uy nghiêm trang trọng, mỗi lần bà ta điểm tay vào không khí, phía người phụ nữ áo trắng đột nhiên có tiếng nổ vang dữ dội, sóng chấn động lan xuống chấn cho đất đá cũng thành tro bụi, mạnh mẽ vô cùng.
Đây là ba vị trưởng lão nằm trong tứ bất tử của trường sinh đảo, lần lượt là: Phù Đổng Thiên Vương, Quỳnh Tiên – Đồng tử nhân và Thánh mẫu – Liễu công chúa.
Đáng lẽ còn một người nữa, tên là Tản Viên Sơn Thần, nhưng năm xưa, do vụ bê bối với một người ở biển sâu, nơi long tộc ẩn cư năm đó, nên bị King một gậy đánh chết. Sự việc đến nay chưa rõ ràng, cả ba trưởng lão cũng không nắm được chút thông tin gì, nhưng họ đều biết thủ phạm là ai. Cao tầng của Trường sinh đảo cũng chia rẽ từ đó.
Dẫu sao thì cũng là trưởng lão của trường sinh đảo, thực lực mỗi người đều cao thâm khó lường, hơn nữa đều nhận được bất tử khí bao năm trên trường sinh đảo, mỗi người đều đang ở thời kỳ đỉnh cao, phong độ tốt nhất.
Ấy vậy mà người phụ nữ áo trắng kia, tiếp nhận công kích của ba người vẫn giữ được vẻ ung dung thoát tục, hai tay chắp lại, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng mỗi lần có công kích đánh đến, quanh người bà ta đột nhiên hiện ra ảo ảnh của vô số những bàn tay đủ loại màu sắc, nhẹ nhàng gạt đỡ đi tất cả. Hai chân chỉ điểm nhẹ đều vừa khéo lách qua những đòn công kích mạnh mẽ nhất, cả người như lá liễu, cuốn theo chiều gió nhịp nhàng, lúc trái lúc phải, có khi chỉ bay ngang, phiêu diêu bất định, nhưng lại làm người xem cảm thấy nó thật nhịp nhàng. Dường như cách di chuyển này.... vốn nó đã nên là như vậy, như vậy rồi thì hợp lý vô cùng.
Ren ăn hết bát cháo thì cùng Stellar bắt đầu chú tâm nhìn vào màn hình, không để xót chút gì.
“Thật mạnh.” Ren cảm thán.
“Dĩ nhiên rồi, giới hoàng mà.” Stellar cũng không phản đối.
“Ba đại trưởng lão chắc không trụ được lâu nữa đâu.”
Quả nhiên, đúng như hai người dự đoán, chỉ được thêm năm phút, ba người đang công kích đồng loạt phun máu, bắn ra đằng sau như diều đứt dây, nằm xõng xoài trên mặt đất. Mãi một lúc lâu sau mới gượng dậy được.
Đúng lúc này thì cửa phòng bật mở, mang theo một luồng gió lạnh run người, bao hàm cả nộ khí và sát khí của người mới tới.
Mái tóc màu vàng, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt màu bạc, cô gái mới đến, toàn thân lấp lánh ánh sáng trắng diễm lệ, vẻ mặt đùng đùng tức giận xông vào.
“Nước sinh mệnh đâu !?” Tiền nhiệm thánh nữ của giáo đình – Monica, nhìn hai người bên giường bệnh, gằn giọng hỏi.
“Ta có hứa sẽ cho cô à !?” Stellar tỉnh bơ đáp lại. Còn Ren thì chỉ tò mò nhìn cô gái mới đến này.
“Cô lật lọng sao !?” Monica giận run hỏi lại, không khí quanh người âm vang tiếng sấm động, dường như cơ thể nhỏ nhắn này là một quả bom nhiệt hạch, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Stellar rút một thẻ nhớ nhỏ trong người ra, bình thản đứng lên, tra vào cổng đọc trên tivi treo tường, sau đó bình tĩnh ngồi xuống, bắt đầu đều tay gọt táo cho Ren.
“Xem kỹ lại một chút, ta có nói câu nào là thứ này sẽ đem cho cô không !?”
Monica nhíu mày nhìn lên màn ảnh tivi, được một lúc này hàm răng đã cắn chặt vào bờ môi đến bật máu.
...
“Sinh mệnh nguyên tuyền, ba ngàn năm mới có một giọt. Vì đã bị thần giới sử dụng hết từ trước, chỉ có 5 giọt duy nhất còn sót lại, King và Queen trước đây mỗi người một giọt, giờ còn có 3, chọn đi thánh nữ, bất tử sống mãi như thần thật sự, hay ở đây giả vờ làm thần thánh rồi trở thành một bà già khô héo. Đây là cơ hội duy nhất của cô. Trả lời ta, muốn hay không !?”
“Thánh nữ.” Tiếng hét xé lòng của ông cụ giáo chủ xấu số, sao đó là nước mắt rơi, người quỳ xuống, không khí trầm trọng, chỉ âm vang một câu nói như muốn làm cả thánh điện run rẩy.
“Trả lời ta... Muốn hay không...”
...
Giây phút nhục nhã nhất đời thánh nữ được ghi lại với độ phân giải chuẩn HD, nét căng như thật, và quan trọng nhất là không biết còn bao nhiêu bản copy nữa. Nếu sự do dự ngày hôm đó của thánh nữ trước uy hiếp và lợi ích lộ ra ngoài, mặc kệ giáo hoàng bây giờ là ai, tín ngưỡng của tòa thánh cũng sẽ sụp đổ ngay tức khắc. Không có tín ngưỡng, ngôn thuật của Thánh nữ cũng vô hiệu, chẳng mấy chốc cô ta sẽ trở lại thành một cô gái bình thường.
Thần thánh mà lại bị lợi ích làm lung lay sao !? Có mà thần côn....
“Tốt... tốt lắm... từ khi hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên ta bị vũ nhục đến mức độ này, cô không sợ cá chết lưới rách sao !?” Monica xem xong đoạn video đã lạc hết cả giọng, khó khăn nói.
“Không sợ, vì cô rất “con người.” – Chữ con của cô lớn hơn chữ người. Cô có tham vọng, có sợ hãi, vì thế cô sẽ không dễ dàng chết như vậy.” Stellar cười lạnh, đứng dậy. Lại gần Thánh nữ, tóm lấy vạt áo của cô ta.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Thánh nữ, Stellar ấn mạnh cô ta vào bức tường, vẻ mặt thong dong bỗng chốc thay đổi, tràn ngập tính uy hiếp. Stellar mặt đối mặt với Thánh nữ, nheo mắt và trầm giọng:
“Hơn nữa... Mấy trò tiểu xảo của cô, ta không để vào mắt. Tưởng phá hủy đoạn cuối thông đạo ánh sáng là giết chết được Shaorin sao !? Cô rất ngu ngốc.”
Vẻ mặt thánh nữ rung động kịch liệt, người phụ nữ này... quá đáng sợ...
Đúng lúc này, giọng nói có phần ngây ngô của Ren chen vào:
“Nước sinh mệnh đến bọn ta còn chưa được sử dụng, lấy đâu ra mà đến lượt cô !? Mặt mũi trông cũng sáng sủa mà sao ngu quá vậy.”
Mặt đỏ như gấc, Thánh nữ dùng lực lượng mạnh mẽ gạt bàn tay của Stellar vẫn đang ấn mình vào bức tường kia, hóa thành một luồng sáng biến mất.
Hai chị em còn lại trong phòng nhìn nhau hiểu ý, không nói gì, chỉ cười cười.
Vừa tiễn khách đi, lại có khách tới, cánh cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, Stellar lại ngồi xuống, thản nhiên mời vào. Cửa bật mở, ba vị trưởng lão vừa “đóng phim” trên ti vi bộ dáng nhếch nhác bước vào, vẻ mặt khó coi vô cùng.
Cả ba cùng cúi đầu, bộ dáng khó xử không thôi.
“Thật xin lỗi, Queens, người đó quá mạnh.”
“Nếu để ba người dễ dàng đánh bại được như vậy thì giới hoàng rẻ mạt quá.” Ren cười lạnh, cô cũng không ưa gì ba người này, nếu như không phải họ cưỡng ép mở cửa thực nghiệm đảo sớm hơn hai năm thì Stellar đã có thể đón King trở về, tìm cách khôi phục trước rồi.
May mà King nhân họa đắc phúc, lại tìm được cách sử dụng sức mạnh của thực nghiệm đảo, nếu không chắc ba vị Queen sẽ thật sự trở mặt với mấy người già này.
Ba người mặt đỏ như gấc, nhưng cũng không phản bác, vừa rồi họ đã dùng toàn lực, nhưng cũng chẳng đụng được đến cái chéo áo của người ta. Cố giải thích nữa chỉ tổ mất mặt, có câu “thanh minh chính là thú tội” rồi đấy thôi.
Stellar thở dài:
“Được rồi, đánh cũng đã đánh rồi, chào hỏi thế là đủ, theo ta ra chào khách thôi.”
Ba người dạ vâng một hồi, sau đó vội vã bước ra khỏi phòng. Lần này quá mất mặt, ba đánh một, dù đối phương là một giới hoàng, nhưng chỉ sử dụng sức mạnh tương đương với 20% cube họ cũng không đấu lại. Tuy nói thuật pháp đối phương sử dụng có chút quỷ dị, nhưng mỗi người họ đều có sức mạnh lên tới 40% cube. Nếu nói khó nghe một chút là ba người lớn xúm đầu lại đánh một đứa trẻ, nhưng lại bị nó đánh cho ê càng mà cúp đuôi chạy mất vậy.
Đi đến cửa, Stellar mới ngoái đầu trở lại bảo:
“Huyền vũ ở chỗ chị, đừng có làm loạn, ngoan ngoãn ở trên giường bệnh đi.”
“Biết rồi.” Ren dài giọng, lại thành thật kéo cái chăn mình vừa đạp tung ra vào, yên phận nằm xuống.
...
Thái bình dương - vùng ngoại vi pháp trận phòng hộ của trường sinh đảo.
Stellar đứng sau màn chắn bằng ánh sáng, phía sau là ba vị trưởng lão khuôn mặt âm tình bất định, hừng hực khí thế, gắt gao bảo hộ. Ba người nhìn chằm chằm vào người phụ nữ thần thái trấn định mà thong dong phía bên kia màn chắn, đôi mắt dường như đều muốn tóe lửa, tiếc là chỉ đáp lại được cái cười nhạt của đối phương.
“Chẳng hay Avalokitesvara của phật giới ghé thăm hòn đảo nhỏ này của bọn ta có việc gì vậy !?” Stellar cười như không cười nói.
“Để bàn một chuyện mà tin rằng đại nữ hoàng rất có hứng thú.” Avalokitesvara cũng mỉm cười thân thiện.
Stellar cau mày nhìn người phụ nữ này, khí chất ung dung, thanh lệ mà thoát tục, một thân áo trắng không nhiễm bụi trần, tâm tĩnh như nước, khuôn mặt chỉ biểu hiện ra sự thân thiện dễ gần, có lẽ chính bà ta cũng chẳng biết được lúc này bà ta nghĩ gì.
Sau cùng, ngẫm nghĩ một chút cô mới hắng giọng nói:
“Ồ... vậy thì mời vào trong trước.”
Rồi chỉ tay vào vách pháp trận phòng hộ của hòn đảo, bức màn màu trắng như hai dải rèm che, nhẹ nhàng tách sang hai bên, để lộ một lối vào trang nhã mà lịch sự.
Ba trưởng lão biến sắc, tích súc lực lượng, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát, nhưng Stellar đưa tay ra sau, ra dấu gì đó, ba người hiểu ý, dù không muốn nhưng cũng đành hậm hực rời đi.
Trận pháp phòng hộ của hòn đảo chỉ có King và Queen có thể sử dụng, một khi đã tiến vào trường sinh đảo thì là thần hoàng cũng phải khiêm tốn một chút, Stellar cũng không sợ bà ta gây ra trò gì. Năm đó Jesu có cả đạo quân thần tộc hậu thuẫn, cùng chiến lực đạt mức thần hoàng tiêu chuẩn vẫn ăn thiệt thòi trên tay một cô bé mười sáu tuổi, thành trò cười cho thần giới, bây giờ sau bao nhiêu năm được gia cố, trận pháp phòng hộ trên đảo đã hoàn mỹ vô khuyết, muốn kềm chế 4-5 giới hoàng cũng không có vấn đề gì. Ở trên trường sinh đảo, King và Queen được nó thừa nhận là vô địch.
Avalokitesvara cũng không nói nhiều, mỉm cười gật đầu rồi nhẹ nhàng lăng không bay vào trong, khí định thần nhàn, dường như cũng không cảm thấy mình sắp xông vào đầm rồng hang cọp gì, thậm chí còn tấm tắc khen:
“108 đoạn xương của Long Thần hình thành pháp trận hộ đảo, quả thật danh bất hư truyền. Chỉ mới vừa vào trong, nguyện lực của ta đã bị giảm xuống chỉ bằng một la hán, trường sinh đảo quả thật không hổ danh là đối trọng số một của thần giới.”
“Không dám, trận chiến đó chúng tôi cũng hi sinh khá nhiều, có lưu danh chỉ sợ cũng toàn danh xấu thôi.” Stellar cười nhạt đáp.
Avalokitesvara chỉ cười không nói gì thêm, chăm chú ngắm nhìn quang cảnh hùng vĩ trên trường sinh đảo, sau đó cùng Stellar đáp xuống một hoa viên lơ lửng trên không, làm mấy linh điểu thấy người lạ, sợ hãi đập cánh bay toán loạn.
Trên hòn đảo lơ lửng giữa trời, lại có một mảnh đất lơ lửng nữa, cứ như trọng lực không hề có tác dụng, cả vùng đất rộng khoảng 500m vuông, hoàn toàn ổn định chắc chắn, thậm chí Avalokitesvara tin tưởng nếu cho một vị la hán – tương đương với thực lực của cao thủ kim đan kỳ ở tiên giới (15% cube) toàn lực đánh một đòn thì nơi đây cũng chẳng rung nhẹ lấy một cái.
Hai người thong thả dạo trên con đường lát gạch màu trắng sữa, hai bên đậm mùi hương thơm ngát nguyên thủy của cỏ cây. Nếu trường sinh đảo mở cửa du lịch, có lẽ mỗi năm tập đoàn IMI cũng chẳng cần làm việc, ngồi đếm tiền cũng đủ mệt chết. Sau khi khoa trương tán thưởng qua lại một hồi, cả hai cũng đã an tọa.
Một cô gái mặc cung trang cổ như của Trung Quốc, sau gáy buộc một dải lụa trắng, đồng màu với trang phục mềm mại từ tơ lụa, kính cẩn pha trà cho hai người. 22 năm trở lại đây Trường sinh đảo mới có khách bậc này, tất nhiên phải cẩn thận, tỉ mỉ không để lại chút sai sót nào.
Avalokitesvara cũng không khách khí, nhấp nhẹ một ngụm trà, miệng khen trà ngon nhưng ánh mắt lại đảo qua cô gái đang hết sức chăm chú khuấy trà. Sau đó mới nhàn nhạt nói:
“Cửu vĩ hồ li lại thành nha hoàn !? Nói thật, chuyến đi này làm ta thấy sợ trường sinh đảo rồi đấy.” Nói xong, Avalokitesvara khoan thai từ tốn hạ chén chà xuống, tất nhiên chẳng có lấy một tia sợ hãi nào.
“Đó là sở thích của tiểu Bạch chứ chúng tôi cũng không ép cô ấy.” Stellar cười nói.
“Nhưng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra chân thân của tiểu Bạch, lời đồn đại quan âm của phật giới có ngàn mắt ngàn tay chắc không phải giả rồi nhỉ !?”
“Làm gì được đến như vậy, mấy tin đồn đó mà đại nữ hoàng cũng tin được sao !? Nếu nhiều mắt như vậy chẳng phải sẽ thành quái vật rồi à !?”
“Ồ, nhưng có vẻ không việc gì là ngài không biết cả.” Stellar ngoài cười nhưng trong không cười nói. [ Quái vật !? Người của Phật giới toàn là ba đầu sáu tay, có ai không giống quái vật !? ]
“Do tu luyện một loại công pháp kỳ quái nên mắt có chút tốt hơn người thường thôi, đại nữ hoàng đừng nói quá, ta không nhận nổi.” Avalokitesvara vuốt vuốt nhẹ đuôi mắt mình, chớp chớp một cái rồi cười nói.
“Được rồi, dù sao trực tiếp hỏi thăm công pháp của người ta cũng không phải phép cho lắm, vậy quan âm nương nương có thể nói mục đích đến đây của người hôm nay được chưa !?” Stellar cũng chẳng có hứng đùa cợt lâu với người phụ nữ này, Shaorin đi rồi, Ren lằm liệt, Thánh nữ khó quản, các trưởng lão lại rục rịch nhiễu sách, gần đây cô cũng khá đau đầu.
“Ừm, cũng không phải việc gì lớn lao lắm, mời đại nữ hoàng xem qua hình ảnh này trước.”
Avalokitesvara vung tay, một cái bình bằng sứ, trên đó có một cành liễu nhỏ xanh biếc, linh khí dịu nhẹ tỏa ra, làm cả trang viên như bừng bừng sức sống, hoa cỏ đã tươi thắm nay lại càng rực rỡ, ngát hương thơm. Cầm cành liễu vẩy nhẹ lên không khí, những giọt nước còn đọng trên đó bắn ra, trong suốt lung linh. Vô vàn hạt nước lơ lửng trên không, cùng trải đều ra, hình thành một màn hình tinh thể lỏng đúng nghĩa đen nghĩa bóng.
“Tiện thật.” Tiểu bạch giơ cánh tay trắng muốt, che miệng ngạc nhiên nói.
“Lợi hại.” Stellar cũng tán thưởng. Tiên giới và phật giới không có đồ chơi công nghệ cao như nhân giới, nhưng lại có đủ trò cổ quái khác, cái này chắc là ti vi của thế giới đó đây.
Hình ảnh trên màn hình mới đầu còn hơi mờ ảo, nhưng nhanh chóng rõ ràng lên, độ sắc nét chân thực chẳng thua một thiết bị kỹ thuật số nào.
Trên màn hình, một đôi trai gái đang quần thảo với mấy chục người áo bào trắng, tóc búi cao, như người trung quốc cổ đại. Mấy chục người này chân đạp phi kiếm, hai tay bắt quyết liên tục, đánh ra hàng loạt chiêu thức mạnh mẽ về đôi nam nữ ở giữa. Thanh thế vô cùng lớn, chỉ sợ ít nhất đều đạt mức nguyên anh kỳ (20% cube). Nếu ở trái đất, tùy tiện một người cũng có thể phá hủy một thành phố nhỏ.
Nhưng đôi trai gái ở giữa vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra, cô gái có mái tóc đen dài, khuôn mặt băng giá, thân hình uyển chuyển giữa rừng đao kiếm như đang khiêu vũ, xung quanh người cô có 72 thanh kiếm nhỏ, chớp động sấm sét liên tục. Mỗi lần một thanh tiểu kiếm bất thình lình bắn ra, lại có một tu chân giả nguyên anh kỳ ngã xuống. Nhẹ nhàng, dứt khoát, dường như cô ta thực sự không để những người này vào mắt.
Người thanh niên còn lại luôn miệng cợt nhả nói gì đó với cô gái, có vẻ chẳng chú tâm gì lắm cho cuộc chiến, nhưng mỗi lần vung đao đều có một tia hỏa diễm mãnh liệt bắn ra, hình thành những con rồng lửa nhỏ, vô cùng xảo diệu lách qua làn mưa kiếm, nhào tới nuốt sống từng tu chân giả, để lại những bó đuốc cháy lớn và tiếng kêu la thảm thiết.
Chưa đến mười phút, toàn bộ đám tu chân giả đã bị tiêu diệt sạch sẽ, hai người tiến lại gần xác người đầu lĩnh, cô gái điểm nhẹ vào thái dương của hắn, linh hồn tu giả này đã chật vật chui ra, bọn họ đối thoại một hồi, cô gái lắc đầu phất tay, chàng thanh niên gật đầu hiểu ý, búng tay một cái, linh hồn tu chân giả đã thành tro bụi.
Hình ảnh đến đây là chấm dứt.
“Hỏa Long và Phi kiếm trong tứ đại ma tướng !?”
“Phải.” Avalokitesvara gật đầu, thái độ cũng nghiêm túc hơn rất nhiều.
“Hai người đó đến tiên giới làm gì !?” Stellar nhíu mày hỏi. Dù biết những người đạt tới sức mạnh tương đương 40% cube, vách tường giữa các đại thế giới cũng không ngăn được họ, nhưng hai người này cũng chẳng phải loại ăn no rỗi việc, chạy đến tiên giới đồ sát chơi chơi rồi chạy về.
“Đám tu chân giả trên hình ảnh đại nữ hoàng vừa xem thuộc không linh kiếm phái, chắc đại nữ hoàng nhận ra chứ !?” Ánh mắt Avalokitesvara nhìn về phía Stellar đầy thâm ý.
“Không nhận ra.” Stellar nhạt giọng nói. [ Chẳng lẽ lại thừa nhận thiếu niên thiên tài nhất không linh kiếm phái, người chỉ mới 18 tuổi đã đạt kim đan kỳ - Đạm Băng Băng đã bị bọn ta tra khảo vài chục lần, biến thành ngu ngốc luôn rồi, còn từ đó tìm diệt được tất cả những người từ tiên giới có liên quan đến không linh kiếm phái ở trái đất nữa. ]
Ngẫm lại, môn phái đó và trường sinh đảo thật có duyên. Là nghiệt duyên.
“Ừm, không sao ... Nhưng chắc đại nữ hoàng cũng nghe nói đến lục đại phái cùng thiên đình thống trị tiên giới rồi nhỉ !?”
Stellar gật đầu.
“Không linh kiếm phái thực lực tổng thể không cao lắm, nhưng cũng được xếp vào một trong lục đại phái ở thiên đình, chủ yếu là có nguyên nhân...”
“Xin cứ tiếp tục.” Stellar cố gắng uống chén trà nhạt nhẽo do tiểu Bạch pha,điềm nhiên nói. Quả thật, mấy thứ đắng ngắt vẫn hợp khẩu vị với cô hơn.
Avalokitesvara nhấp một ngụm trà, cảm thấy cô gái đối diện chẳng hề tỏ vẻ nóng vội gì, cũng chỉ cười cười nói tiếp:
“Không linh kiếm phái là môn phái thủ hộ tiên khí linh thụ - bảo vật định giới của tiên giới.”
Stellar cau mày, chén trà đang nhấc lên cũng phải dừng lại. Tiên khí linh thụ, tỏa ra vô tận tiên khí cho các tu chân giả hấp thu, luyện hóa thành tiên, còn có một tên gọi khác vô cùng nổi tiếng ở trái đất nữa:
Cây thế giới Yggdrasil.
Là một cây sồi khổng lồ, nghe nói bên trong nó có lối thông đến tất cả các thế giới khác trong vũ trụ. Hai ma tướng thân tín của Lục Vân Tiên xuất hiện ở gần phạm vi của thứ này, chỉ sợ chăng có ý đồ gì tốt đẹp.
“Nếu để bọn họ tiếp cận được tiên khí linh thụ của tiên giới, chỉ sợ sắp có chiến tranh đó, đại nữ hoàng ạ.” Avalokitesvara không mặn không nhạt nói.
...
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.