Chương 111: Khối lập phương nhỏ
Prologue
28/08/2013
Căn phòng trống vắng không một bóng người.
Không một bóng người không phải vì không có người, mà là do cả hai người trong căn phòng di chuyển với vận tốc quá nhanh, gây ra hiệu ứng biến mất.
Sau lưng Richard, đôi cánh dơi trải rộng, nhìn qua giống một chiếc áo choàng đen sang trọng, mạnh mẽ vung động, mỗi lần như thế, cơ thể hắn được đẩy đi với lực bạo phát đáng nể, dễ dàng vượt qua tốc độ âm thanh. Nếu như không phải trên thực nghiệm đảo sức mạnh và tốc độ bị giới hạn đi nhiều, hắn còn có thể nhanh hơn thế gấp vài chục lần.
Nhưng tốc độ cao cũng không đem lại cho hắn chút ưu thế nào cả. Trong tình trang sức mạnh cùng đạt tới mức cực hạn thực nghiệm đảo có thể chấp nhận, cả hắn và đối thủ phải so sánh chính là kỹ năng công kích, độ thuần thục, linh hoạt của chiêu thức, làm sao cho đối thủ biết mà cũng không thể phản ứng kịp. Làm được điều này vô cùng khó, nhưng Richard vẫn tin tưởng mình có cơ hội chiến thắng khá cao.
Đơn giản vì hắn khỏe hơn, bền bỉ hơn một cô gái rất nhiều.
Shaorin vẫn luôn theo sát Richard, sức mạnh và tốc độ bị giới hạn dường như không mấy ảnh hưởng đến cô, phượng hoàng kiếm mỗi nhát chém xuống đều được xoay vòng 3 lần, gia tăng lực chém mạnh xuống. Nhất thời, lực chém của cả hai ngang ngửa.
Richard là đứa trẻ lớn đã ngàn năm, chinh chiến không thể nói là ít, nhưng hắn thường lấy tốc độ và sức mạnh để áp chế đối thủ, thành ra độ linh hoạt của chiêu thức kém đi rất nhiều, đây lại là ưu thế của Shaorin.
Hơn nữa với phượng hoàng kiếm trên tay, cô chỉ cần chém trúng Richard một lần là được. Nếu như không có lớp ma khí quái dị của quỷ kiếm Orochi cản trở, trận chiến có lẽ đã kết thúc từ nãy.
Cả hai giao chiến liên tục, dường như không hề biết mệt mỏi, mỗi chiêu mỗi thức đều đảm bảo nhanh, độc chuẩn cực kỳ, nhưng đều vô hiệu trước khả năng dự đoán và né tránh của đối phương.
Nghiêng người né tráng một cú chém ngang của Richard, khiến vùng không gian phía sau xui xẻo bị cắt vụn, Shaorin đâm thẳng mũi kiếm lên từ góc hẹp chưa tới 30 độ, nhằm thẳng vào cổ họng Richard. Nào ngờ một chiếc cánh của hắn như chớp vung lên, cơ thể Richard bị lực đẩy thổi hẳn sang một bên, dễ dàng né một cú đâm này. Hai cánh lại cùng đập, hắn tiếp tục lao vào như một con dã thú đói khát.
Điểm nhẹ chân, Shaorin cũng chỉ để lại một bóng ảnh, còn cả người đã cách xa vài chục mét. Ba luồng kiếm khí thay nhay bắn tới vừa đủ một hình tam giác bao vây Richard vào giữa.
Quỷ kiếm Orochi vung lên, vùng khói đen tỏa rộng, vừa hay đỡ lấy ba đoạn kiếm khí kia, khiến chúng bay thêm vài mét đã chỉ còn là một đoạn gió nhu hòa, thổi bay bay mái tóc của Richard một cách yếu ớt.
“Công kích năng lượng không có tác dụng với ta đâu !” Richard cười gằn.
“Ta biết.” Giọng nói của Shaorin phiêu hốt, lúc Richard định thần lại thì lưỡi kiếm phượng hoàng đã trực tiếp cận cổ hắn.
Bùm.
Đầu Richard bất ngờ nổ tung, máu bắn ra tung tóe, những mũi huyết tiến một lần nữa hình thành, bắn tới chỗ Shaorin như mưa rơi đầy trời, không chừa một lối thoát.
Hắn thà tự nổ đầu mình chứ nhất quyết không để phượng hoàng kiếm chém trúng. Thanh kiếm này quỷ dị vô cùng, bị nó chém trúng chắc chắn là tiêu đời, cẩn tắc vô áy náy. Dù sao với khả năng tái sinh của Vampire, chút thương thế này với hắn không đáng ngại.
Hơn nữa còn phát động những mũi tên máu kia như thiên nữ tán hoa, mưa giăng đầy trời bắn tới.
Cô gái cau mày, múa lưỡi kiếm quanh thân loang loáng, hình thành một vòng bảo hộ sắc bén, mưa rơi không lọt, nhưng cũng vì thế mà bị bức lui đi liên tục, không còn cơ hội công kích tiếp nữa.
Mưa máu tan hết thì cái đầu mới của Richard đã lành lặn mọc ra, đôi mắt hắn rực lên ánh sáng đỏ, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận.
“Tiếp tục nào.”
Khuôn mặt Shaorin đã ngưng trọng hẳn lên.
...
King đã bắt đâu di động. Richard nhìn thấy nhưng cũng bất lực ngăn cản. Các quân cờ có thể di chuyển đều ở quá xa và những quân ở gần hắn đều có cấp độ quá thấp, trải qua sự dọn dẹp của Thần tiễn, dù mỗi lượt King chỉ có thể di chuyển một ô, nhưng chẳng có trở ngại nào đáng kể.
Trận pháp đã được tìm ra.
Thần Tiễn đứng đó như một cây thương thăng tắp, bóng dáng hắn in xuống đất cũng là một màu đen thuần túy, thẳng băng như vậy.
Trước mặt hắn, một khối lập phương nho nhỏ lặng lẽ xoay tròn, phiêu phù trôi nổi.
Đã từng có người đặt câu hỏi, tại sao trường sinh đảo lại đặt tại nhân giới !?
Nhân giới được hình thành bởi khối lập phương khởi nguyên, là một giống như phần cùi của một quả cây chín, bọc quanh nhân tử của nó, một trong 7 bảo vật định giới.
Các bảo vật định giới tự hình thành không gian xung quanh mình, cung cấp cho chúng đủ loại năng lượng, nguyên khí, kết cấu, quy luật, mỗi cái có đặc trưng riêng biệt vô cùng. Cũng bởi vậy mà hai bảo vật định giới không thể xuất hiện trong cùng một giới, dù rằng sức mạnh của thứ này vẫn có thể hiện hữu ở địa phận của thứ kia.
Điều này tượng như như một quả chứa hai nhân vậy, nếu có ngày việc đó thật sự sảy ra, hai bảo vật sẽ công kích nhau bằng tất cả sức mạnh của mình, cho tới khi một bên hoàn toàn bị tiêu diệt hoặc bị trục xuất khỏi giới đó.
Ấy vậy mà trường sinh đảo vẫn nghiễm nhiên tồn tại ở nhân giới, thậm chí, Cube – định giới bảo vật của nhân giới lại di chuyển từ lõi địa cầu đến trung tâm đảo.
Giống như bị trường sinh đảo hấp thụ vậy.
Trường sinh đảo tuy chưa mở ra thế giới thứ bảy, nhưng cũng đã hình thành một tiểu giới nhỏ ngay bên trong đó, diện tích hòn đảo so với trái đất quả thật nhỏ bé không đáng kể, nhưng diện tích bên trong vòng bảo hộ của nó phải rộng bằng một châu lục. Đây là phần giới nó đã tự tích lũy và hình thành trong suốt 65 triệu năm qua. Tuy chậm, nhưng chắc chắn như một xu thế tất yếu.
Cube ở lại trên trường sinh đảo lại không hề phát sinh ra xung đột gì đáng kể, trường sinh đảo nằm trong nhân giới bao năm cũng cứ thế yên vị. Nếu nói có gì đặc biệt một chút, giống như cube đã hoàn toàn chấp nhận trường sinh đảo, hoặc bị nó khuất phục, trở thành lõi cung cấp năng lượng cho những lớp vòng bảo vệ ngày càng dày đặc trên đảo.
Vòng bảo vệ quanh trường sinh đảo được gia cố bởi sức mạnh cube, trở lên kiên cố khủng khiếp, dù tất cả giới hoàng cùng công kích một lúc chỉ sợ cũng không suy chuyển.
...
Thực nghiệm đảo cũng có một khối lập phương nho nhỏ ở trung tâm.
Giống hệt như bản thu nhỏ của trường sinh đảo, khối lập phương này cũng là nguồn duy trì hết thảy mọi pháp tắc, năng lượng trên đảo. Là bản thu nhỏ của cube, năng lượng nó tỏa ra vẫn vô cùng khủng khiếp, không hề kém một giới hoàng chút nào.
Thần tiễn đứng thẳng tắp ở đó vẫn không có rời đi, căn bản là do hắn không thể dời đi, năng lượng nhìn ôn hòa vô cùng kia nếu chẳng may bị khuấy động nhỏ cũng có thể làm cho hắn thành bụi phấn ngay lập tức. Đứng trước uy lực tự nhiên mạnh mẽ này, Thần Tiễn chẳng khác một con sâu bọ bé nhỏ, người ta thổi một cái cũng bay, dí ngón tay một cái cũng bẹp dúm.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy bị áp bức đến thê thảm bực này. Uy áp mạnh nhất mà hắn từng thấy chỉ có ở Ren, nhưng chẳng bao giờ thật sự hướng đến hắn, dù vậy chỉ một phần uy áp lức đó cũng khiến hắn kính nể không thôi, thậm chí sùng bái. Nhưng hắn cảm thấy, bây giờ mười Ren tiểu thư đứng trước khối lập phương này cũng sẽ cứng ngắc tại chỗ, không dám di động như hắn mà thôi.
Chênh lệch quá khủng khiếp.
Đột nhiên hắn lại mong thấy King tới đây vô cùng. Người đó chắc chắn có cách. Dù hắn không ưa tên này lắm.
...
Một vết sước dài trên mặt hiện ra. Theo đó chất lỏng màu đỏ tươi theo gò má đầy đặn chảy xuống từng giọt, trước khi chạm đất phát ra tiếng tong tỏng nhẹ nhàng, sau khi chạm đất thì là tý tách khe khẽ.
Mùi máu lúc nào cũng có thể kích thích khứu giác muôn loài.
Loài người đa phần là chán ghét và khiếp sợ thứ mùi này. Trái lại, động vật dùng nó để định vị, theo dấu, nhận biết đủ thứ. Mùi máu đối với chúng gần như lúc nào cũng là thứ tốt.
Đối với vampire, nó lại là thứ vô cùng tốt.
Mùi máu thơm ngào ngạt bốc lên. Khác với máu ma tộc lúc nào cũng đặc sệt, tràn đầy lực lượng, với đủ loại màu sắc. Máu con người với vampire mang lại một sự kích thích đáng sợ. Loãng hơn, tanh hơn, nhưng lại thơm hơn và ngọt hơn.
Cũng nhờ cái mùi dễ thương này là tần xuất công kích của lão Bat chậm lại một chút.
Lão không nỡ xé xác con mồi ra thành từng mảnh nữa, kể từ khi đưa móng vuốt lên liếm thử cái mùi vị ấy. Bởi nhỡ đâu mạnh tay quá, máu sẽ lãng phí hết, một thân thể như cái túi rách nát làm sao giữ được nguyên vẹn lượng máu đáng quý ấy !?
Phải giữ nguyên vẹn, thật nguyên vẹn bịch máu này, để rồi khi cắm ngập răng nanh vào động mạch cô ta, tận tình hưởng thụ cảm giác nóng ấm ngon ngọt ấy trôi qua từng chút một.
Bảo sao Richard đại nhân thích uống máu đến vậy.
Lục Vân Tiên quản lý ma tộc rất ôn hòa, nhưng những hành vi mò đến nhân giới cướp đốt giết hiếp đều bị hắn quản chế chặt chẽ, trừng phạt cực nặng.
Lão bat từ khi sinh ra đã không được nếm thử một chút vị máu người nào, lên thực nghiệm đảo thì Richard độc hưởng, lão cũng không bất mãn, vì chưa biết thì chưa thèm.
Đống máu tanh tưởi lạnh ngắt trong cơ thể đám tử đồ thì lại càng rẻ tiền, cho lão cũng không thèm.
Chỉ có máu của cô gái này, nóng hổi, hừng hực, từng giọt từng giọt rơi xuống lão đều cảm thấy tiếc đứt ruột, chỉ hận không thể chạy tới băng bó cho cô ta lập tức.
Frozen còn sống tới giờ không biết là may mắn hay bất hạnh. Chiếc áo khoác của Trung Thành đã tả tơi tan nát, để lộ ra phần da thịt trắng bóc cùng vô số vệt sước, nhưng vết bầm tím.
Lão bat tuy đã kềm chế khá nhiều, ít dụng tới móng vuốt, nhưng lực va đập không cách nào hạn chế được. Frozen nhẩm sơ cũng thấy mình đã mất vài cái xương rồi, chỉ có một tia chấp niệm, hay đúng hơn là bản năng sinh tồn duy nhất thôi thúc cô ta kiên trì đến giờ này.
Phải sống.
Nhất định phải sống.
Sống để lấy lại chiếc nhẫn cỏ đó, nói rằng: “Em đồng ý !”
“Ta nhất định sẽ không chết ở đây !” Frozen vừa thở hồng hộc vừa nói.
Đáp lại là cái cười khẩy mỉa mai của lão Bat.
Không một bóng người không phải vì không có người, mà là do cả hai người trong căn phòng di chuyển với vận tốc quá nhanh, gây ra hiệu ứng biến mất.
Sau lưng Richard, đôi cánh dơi trải rộng, nhìn qua giống một chiếc áo choàng đen sang trọng, mạnh mẽ vung động, mỗi lần như thế, cơ thể hắn được đẩy đi với lực bạo phát đáng nể, dễ dàng vượt qua tốc độ âm thanh. Nếu như không phải trên thực nghiệm đảo sức mạnh và tốc độ bị giới hạn đi nhiều, hắn còn có thể nhanh hơn thế gấp vài chục lần.
Nhưng tốc độ cao cũng không đem lại cho hắn chút ưu thế nào cả. Trong tình trang sức mạnh cùng đạt tới mức cực hạn thực nghiệm đảo có thể chấp nhận, cả hắn và đối thủ phải so sánh chính là kỹ năng công kích, độ thuần thục, linh hoạt của chiêu thức, làm sao cho đối thủ biết mà cũng không thể phản ứng kịp. Làm được điều này vô cùng khó, nhưng Richard vẫn tin tưởng mình có cơ hội chiến thắng khá cao.
Đơn giản vì hắn khỏe hơn, bền bỉ hơn một cô gái rất nhiều.
Shaorin vẫn luôn theo sát Richard, sức mạnh và tốc độ bị giới hạn dường như không mấy ảnh hưởng đến cô, phượng hoàng kiếm mỗi nhát chém xuống đều được xoay vòng 3 lần, gia tăng lực chém mạnh xuống. Nhất thời, lực chém của cả hai ngang ngửa.
Richard là đứa trẻ lớn đã ngàn năm, chinh chiến không thể nói là ít, nhưng hắn thường lấy tốc độ và sức mạnh để áp chế đối thủ, thành ra độ linh hoạt của chiêu thức kém đi rất nhiều, đây lại là ưu thế của Shaorin.
Hơn nữa với phượng hoàng kiếm trên tay, cô chỉ cần chém trúng Richard một lần là được. Nếu như không có lớp ma khí quái dị của quỷ kiếm Orochi cản trở, trận chiến có lẽ đã kết thúc từ nãy.
Cả hai giao chiến liên tục, dường như không hề biết mệt mỏi, mỗi chiêu mỗi thức đều đảm bảo nhanh, độc chuẩn cực kỳ, nhưng đều vô hiệu trước khả năng dự đoán và né tránh của đối phương.
Nghiêng người né tráng một cú chém ngang của Richard, khiến vùng không gian phía sau xui xẻo bị cắt vụn, Shaorin đâm thẳng mũi kiếm lên từ góc hẹp chưa tới 30 độ, nhằm thẳng vào cổ họng Richard. Nào ngờ một chiếc cánh của hắn như chớp vung lên, cơ thể Richard bị lực đẩy thổi hẳn sang một bên, dễ dàng né một cú đâm này. Hai cánh lại cùng đập, hắn tiếp tục lao vào như một con dã thú đói khát.
Điểm nhẹ chân, Shaorin cũng chỉ để lại một bóng ảnh, còn cả người đã cách xa vài chục mét. Ba luồng kiếm khí thay nhay bắn tới vừa đủ một hình tam giác bao vây Richard vào giữa.
Quỷ kiếm Orochi vung lên, vùng khói đen tỏa rộng, vừa hay đỡ lấy ba đoạn kiếm khí kia, khiến chúng bay thêm vài mét đã chỉ còn là một đoạn gió nhu hòa, thổi bay bay mái tóc của Richard một cách yếu ớt.
“Công kích năng lượng không có tác dụng với ta đâu !” Richard cười gằn.
“Ta biết.” Giọng nói của Shaorin phiêu hốt, lúc Richard định thần lại thì lưỡi kiếm phượng hoàng đã trực tiếp cận cổ hắn.
Bùm.
Đầu Richard bất ngờ nổ tung, máu bắn ra tung tóe, những mũi huyết tiến một lần nữa hình thành, bắn tới chỗ Shaorin như mưa rơi đầy trời, không chừa một lối thoát.
Hắn thà tự nổ đầu mình chứ nhất quyết không để phượng hoàng kiếm chém trúng. Thanh kiếm này quỷ dị vô cùng, bị nó chém trúng chắc chắn là tiêu đời, cẩn tắc vô áy náy. Dù sao với khả năng tái sinh của Vampire, chút thương thế này với hắn không đáng ngại.
Hơn nữa còn phát động những mũi tên máu kia như thiên nữ tán hoa, mưa giăng đầy trời bắn tới.
Cô gái cau mày, múa lưỡi kiếm quanh thân loang loáng, hình thành một vòng bảo hộ sắc bén, mưa rơi không lọt, nhưng cũng vì thế mà bị bức lui đi liên tục, không còn cơ hội công kích tiếp nữa.
Mưa máu tan hết thì cái đầu mới của Richard đã lành lặn mọc ra, đôi mắt hắn rực lên ánh sáng đỏ, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận.
“Tiếp tục nào.”
Khuôn mặt Shaorin đã ngưng trọng hẳn lên.
...
King đã bắt đâu di động. Richard nhìn thấy nhưng cũng bất lực ngăn cản. Các quân cờ có thể di chuyển đều ở quá xa và những quân ở gần hắn đều có cấp độ quá thấp, trải qua sự dọn dẹp của Thần tiễn, dù mỗi lượt King chỉ có thể di chuyển một ô, nhưng chẳng có trở ngại nào đáng kể.
Trận pháp đã được tìm ra.
Thần Tiễn đứng đó như một cây thương thăng tắp, bóng dáng hắn in xuống đất cũng là một màu đen thuần túy, thẳng băng như vậy.
Trước mặt hắn, một khối lập phương nho nhỏ lặng lẽ xoay tròn, phiêu phù trôi nổi.
Đã từng có người đặt câu hỏi, tại sao trường sinh đảo lại đặt tại nhân giới !?
Nhân giới được hình thành bởi khối lập phương khởi nguyên, là một giống như phần cùi của một quả cây chín, bọc quanh nhân tử của nó, một trong 7 bảo vật định giới.
Các bảo vật định giới tự hình thành không gian xung quanh mình, cung cấp cho chúng đủ loại năng lượng, nguyên khí, kết cấu, quy luật, mỗi cái có đặc trưng riêng biệt vô cùng. Cũng bởi vậy mà hai bảo vật định giới không thể xuất hiện trong cùng một giới, dù rằng sức mạnh của thứ này vẫn có thể hiện hữu ở địa phận của thứ kia.
Điều này tượng như như một quả chứa hai nhân vậy, nếu có ngày việc đó thật sự sảy ra, hai bảo vật sẽ công kích nhau bằng tất cả sức mạnh của mình, cho tới khi một bên hoàn toàn bị tiêu diệt hoặc bị trục xuất khỏi giới đó.
Ấy vậy mà trường sinh đảo vẫn nghiễm nhiên tồn tại ở nhân giới, thậm chí, Cube – định giới bảo vật của nhân giới lại di chuyển từ lõi địa cầu đến trung tâm đảo.
Giống như bị trường sinh đảo hấp thụ vậy.
Trường sinh đảo tuy chưa mở ra thế giới thứ bảy, nhưng cũng đã hình thành một tiểu giới nhỏ ngay bên trong đó, diện tích hòn đảo so với trái đất quả thật nhỏ bé không đáng kể, nhưng diện tích bên trong vòng bảo hộ của nó phải rộng bằng một châu lục. Đây là phần giới nó đã tự tích lũy và hình thành trong suốt 65 triệu năm qua. Tuy chậm, nhưng chắc chắn như một xu thế tất yếu.
Cube ở lại trên trường sinh đảo lại không hề phát sinh ra xung đột gì đáng kể, trường sinh đảo nằm trong nhân giới bao năm cũng cứ thế yên vị. Nếu nói có gì đặc biệt một chút, giống như cube đã hoàn toàn chấp nhận trường sinh đảo, hoặc bị nó khuất phục, trở thành lõi cung cấp năng lượng cho những lớp vòng bảo vệ ngày càng dày đặc trên đảo.
Vòng bảo vệ quanh trường sinh đảo được gia cố bởi sức mạnh cube, trở lên kiên cố khủng khiếp, dù tất cả giới hoàng cùng công kích một lúc chỉ sợ cũng không suy chuyển.
...
Thực nghiệm đảo cũng có một khối lập phương nho nhỏ ở trung tâm.
Giống hệt như bản thu nhỏ của trường sinh đảo, khối lập phương này cũng là nguồn duy trì hết thảy mọi pháp tắc, năng lượng trên đảo. Là bản thu nhỏ của cube, năng lượng nó tỏa ra vẫn vô cùng khủng khiếp, không hề kém một giới hoàng chút nào.
Thần tiễn đứng thẳng tắp ở đó vẫn không có rời đi, căn bản là do hắn không thể dời đi, năng lượng nhìn ôn hòa vô cùng kia nếu chẳng may bị khuấy động nhỏ cũng có thể làm cho hắn thành bụi phấn ngay lập tức. Đứng trước uy lực tự nhiên mạnh mẽ này, Thần Tiễn chẳng khác một con sâu bọ bé nhỏ, người ta thổi một cái cũng bay, dí ngón tay một cái cũng bẹp dúm.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy bị áp bức đến thê thảm bực này. Uy áp mạnh nhất mà hắn từng thấy chỉ có ở Ren, nhưng chẳng bao giờ thật sự hướng đến hắn, dù vậy chỉ một phần uy áp lức đó cũng khiến hắn kính nể không thôi, thậm chí sùng bái. Nhưng hắn cảm thấy, bây giờ mười Ren tiểu thư đứng trước khối lập phương này cũng sẽ cứng ngắc tại chỗ, không dám di động như hắn mà thôi.
Chênh lệch quá khủng khiếp.
Đột nhiên hắn lại mong thấy King tới đây vô cùng. Người đó chắc chắn có cách. Dù hắn không ưa tên này lắm.
...
Một vết sước dài trên mặt hiện ra. Theo đó chất lỏng màu đỏ tươi theo gò má đầy đặn chảy xuống từng giọt, trước khi chạm đất phát ra tiếng tong tỏng nhẹ nhàng, sau khi chạm đất thì là tý tách khe khẽ.
Mùi máu lúc nào cũng có thể kích thích khứu giác muôn loài.
Loài người đa phần là chán ghét và khiếp sợ thứ mùi này. Trái lại, động vật dùng nó để định vị, theo dấu, nhận biết đủ thứ. Mùi máu đối với chúng gần như lúc nào cũng là thứ tốt.
Đối với vampire, nó lại là thứ vô cùng tốt.
Mùi máu thơm ngào ngạt bốc lên. Khác với máu ma tộc lúc nào cũng đặc sệt, tràn đầy lực lượng, với đủ loại màu sắc. Máu con người với vampire mang lại một sự kích thích đáng sợ. Loãng hơn, tanh hơn, nhưng lại thơm hơn và ngọt hơn.
Cũng nhờ cái mùi dễ thương này là tần xuất công kích của lão Bat chậm lại một chút.
Lão không nỡ xé xác con mồi ra thành từng mảnh nữa, kể từ khi đưa móng vuốt lên liếm thử cái mùi vị ấy. Bởi nhỡ đâu mạnh tay quá, máu sẽ lãng phí hết, một thân thể như cái túi rách nát làm sao giữ được nguyên vẹn lượng máu đáng quý ấy !?
Phải giữ nguyên vẹn, thật nguyên vẹn bịch máu này, để rồi khi cắm ngập răng nanh vào động mạch cô ta, tận tình hưởng thụ cảm giác nóng ấm ngon ngọt ấy trôi qua từng chút một.
Bảo sao Richard đại nhân thích uống máu đến vậy.
Lục Vân Tiên quản lý ma tộc rất ôn hòa, nhưng những hành vi mò đến nhân giới cướp đốt giết hiếp đều bị hắn quản chế chặt chẽ, trừng phạt cực nặng.
Lão bat từ khi sinh ra đã không được nếm thử một chút vị máu người nào, lên thực nghiệm đảo thì Richard độc hưởng, lão cũng không bất mãn, vì chưa biết thì chưa thèm.
Đống máu tanh tưởi lạnh ngắt trong cơ thể đám tử đồ thì lại càng rẻ tiền, cho lão cũng không thèm.
Chỉ có máu của cô gái này, nóng hổi, hừng hực, từng giọt từng giọt rơi xuống lão đều cảm thấy tiếc đứt ruột, chỉ hận không thể chạy tới băng bó cho cô ta lập tức.
Frozen còn sống tới giờ không biết là may mắn hay bất hạnh. Chiếc áo khoác của Trung Thành đã tả tơi tan nát, để lộ ra phần da thịt trắng bóc cùng vô số vệt sước, nhưng vết bầm tím.
Lão bat tuy đã kềm chế khá nhiều, ít dụng tới móng vuốt, nhưng lực va đập không cách nào hạn chế được. Frozen nhẩm sơ cũng thấy mình đã mất vài cái xương rồi, chỉ có một tia chấp niệm, hay đúng hơn là bản năng sinh tồn duy nhất thôi thúc cô ta kiên trì đến giờ này.
Phải sống.
Nhất định phải sống.
Sống để lấy lại chiếc nhẫn cỏ đó, nói rằng: “Em đồng ý !”
“Ta nhất định sẽ không chết ở đây !” Frozen vừa thở hồng hộc vừa nói.
Đáp lại là cái cười khẩy mỉa mai của lão Bat.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.