Trường Sinh Đảo

Chương 94: Ký ức ùa về

Prologue

10/03/2013

“Đủ rồi Tiểu Thanh à !”

Tiếp tục môt giọng nam trầm ấm vang lên trong căn phòng đó.

Là hắn.

Linh như bừng tỉnh, giọng nói này cô mới chỉ nghe qua vài lần, nhưng đều có cảm giác không thể quên được.

...

Bả vai Lạc Tiểu Thanh khẽ run lên, áy náy quay lại, khuôn mặt đầy vẻ hối lỗi, đôi mắt rưng rưng lên chỉ trực trào lệ tuôn, rụt rè nói:

“Vân...Vân Tiên.”

Lục Vân Tiên tiến đến, xoa đầu cô gái, mỉm cười ôn hòa:

“Để em phải lo lắng, thật có lỗi. Còn lại để anh đi.”

“Anh sẽ không nói thật !” Lạc tiểu Thanh đột nhiên ngẩng mặt, nói với vẻ cương quyết. Khuôn mặt cô vẫn có nét gì đó ngây thơ, khiến người ta yêu quý vì vậy chẳng có chút sức thuyết phục nào.

“Anh sẽ nói trong khả năng chịu đựng của cô ấy. Em ra ngoài trước đi” Luc vân Tiên nhẹ giọng đáp, nhưng đôi mắt đầy vẻ kiên quyết, dường như không chấp nhận một sự kháng cự nào.

Lạc tiểu Thanh thở dài u oán, lẳng lặng đứng dậy đi tới cửa phòng, lặng yên quay lại, nhìn bóng lưng của Lục vân Tiên một lúc rồi mới cắn môi quay đi. Cô chạy thật nhanh, chỉ để lại một làn hương thơm nơi hành lang lạnh lẽo.

“Đồ cố chấp đáng ghét !”

...

Ra khỏi cửa cung điện, Lạc Tiểu Thanh dừng lại, nghi hoặc nhìn vào ba người đứng trước mặt.

“Mọi người cũng đều ở đây rồi !?”

“Sao rồi !? Lại bị xoa đầu rồi ném ra ngoài hả !?”

Hỏa Long khuôn mặt bầm tím, hốc mắt thâm quầng, máu mũi vẫn còn thòng lòng, đang xoa xoa khớp hàm đau nhức, nhưng vẫn cố làm ra vẻ mặt tươi tỉnh nhất nói.

Tứ đại ma tướng của ma giới đã tụ hợp đầy đủ.

Lực ma: Vương Tử Trực.

Hỏa ma: Hỏa Long

Kiếm ma: Phi kiếm.

Long ma: Lạc Tiểu Thanh.

Khác với các đại thế giới khác, ở tân ma giới, những người nắm quyền lực cao nhất đều quen biết như từ trước, thân thiết vô cùng, giống như người một nhà. Điểm này cũng làm cho ma giới có một sự đoàn kết vững chắc, không bao giờ xuất hiện chuyện tranh giành quyền lực. Mỗi người đều có thể hi sinh giúp đỡ người khác, quan tâm chiếu cố lẫn nhau, điểm này làm cho ma giới giống như viên minh châu chói sáng, ngàn năm phủ bụi lại một lần nữa tỏa rạng sáng ngời.

Đối mặt với cái nhìn quan tâm của ba người kia, Mộc cúi đầu bối rối, chỉ khẽ ừm một tiếng.

Vương Tử Trực và Phi Kiếm thở dài, chỉ có Hỏa Long bất mãn nói:

“Có phải không vậy !? Mất công anh đây câu giờ cho em, cần nói gì thì nói nhanh vào chứ !! Thật tình... em đó, cứ ngốc như vậy thì suốt đời chỉ lẽo đẽo theo hắn được thôi ! Hay là bỏ đi, quay đầu là bờ, lấy đại Tử Trực cũng được, đỡ cho ma giới có thêm hai cây si khó coi...au....bà xã.... anh có ý tốt thôi mà...xin em đấy...đừng đánh vào mặt...ối...ối....”

Vương Tử Trực nhìn Hỏa Long bị Phi kiếm lôi đi khuất mắt, mặt già đỏ lên, bối rỗi gãi đầu gãi tai:

“Em đừng để ý, nếu mồm mép tên này không hoạt động thì hắn sẽ khó chịu. Hắn cũng chỉ muốn làm không khí đỡ trầm trọng lên thôi mà !”

Mộc nở một nụ cười yếu ớt, áy náy nhìn Vương Tử Trực nói:

“Không sao ! Em biết mà... mọi người ở đây chờ em chỉ vì vậy thôi à !?”

Hiển nhiên, không biết đáp trả như thế nào, cô gái này chọn cách đánh trống lảng.

Vương Tử Trực biết người ta không muốn giây dưa ở vấn đề này nữa, bèn đổi về bộ mặt lão tướng sa trường, trầm giọng nói:

“Vân Tiên sắp dứt khoát rồi ! Phi Kiếm dự đoán nếu như ký ức được mở ra lần nữa, chỉ sợ trận pháp trên thực nghiệm đảo cũng mở ra theo. Em để ý tình hình trên đảo một chút, nếu có gì nguy cấp thì cứu viện Richard ngay !”

“Cứu viện !? Richard còn có ông Bat đi cùng, còn có gì phải lo lắng sao !?” Mộc khó hiểu hỏi lại.

“King của trường sinh đảo cũng ở đó !” Vương Tử Trực trầm giọng nói.

Sắc mặt cả hai người đều biến đổi.

Không khí trầm trọng vô cùng.

...

“Để nàng chê cười rồi !” Lục vân Tiên cười một tiếng hối lỗi, rồi thay thế Lạc Tiểu Thanh, ngồi xuống bên cạnh Linh.

Hắn đưa tay lên, muốn nắm lấy tay cô, vỗ về an ủi một hồi. Nhưng nghĩ đến cơ thể bán trong suốt của mình, lại thở dài thu tay lại.

Linh cũng không giả vờ ngủ nữa, nặng nề ngồi dậy, dựa vào thành giường, dùng đôi mắt cảnh giác, đánh giá Lục vân Tiên từ đầu đến chân rồi hỏi:

“Tôi có được phép biết mọi chuyện chưa !?”

“Ta nghĩ nàng sẽ không muốn biết đâu !” Lục Vân Tiên ngẩng đầu, đôi mí mắt trùng xuống, rất mông lung.

“Tôi cũng không muốn biết !” Linh thở dài rồi chăm chú nhìn hắn.

“Nhưng tôi phải biết !”

Hai người lặng yên đối nhãn một hồi. Lần này cảm giác áy náy cùng buồn thảm khi nhìn Lục Vân Tiên không kéo đến nữa, cô mới có thời gian để đánh giá thật kỹ người đàn ông này.

Hắn... trông thật thiếu sức sống.



Ngoại trừ khuôn mặt, từ cổ Lục Vân Tiên trở xuống đã mờ mờ ảo ảo, có vẻ trong suốt. Nếu hắn bỏ lớp áo choàng ra, nhìn có lẽ sẽ rất dọa người.

Linh có cảm giác, dường như chỉ cần thổi mạnh tới một cơn gió, người đàn ông này sẽ như sương khói mà tan biến vậy.

Lục Vân Tiên cũng ngắm lại khuôn mặt hắn lặng yên ngồi trông coi cả tuần nay.

Cô gái này cũng khá xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú, cặp mắt dù đang bị lấp đầy bởi những hoang mang và sợ hãi từ những sự hỗn loạn trong tư tưởng nhưng vẫn không át đi được sức sống bừng bừng của tuổi thanh xuân.

So với người hắn biết trước đây thực sự là khác nhau một trời một vực.

Cô ấy tất nhiên không phải là cô ấy, nhưng hắn vẫn muốn đối xử với cô ấy như cô ấy.

Có lẽ ngay từ đầu hắn đã sai rồi.

Lục vân Tiên cười thảm, lấy trong lồng ngực ra một vật.

Một cái trâm cổ !?

Thấy Lục Vân Tiên mỉm cười rút ra cây trâm, Linh như bị sét đánh, ngẩn ngơ một hồi.

Một cái trâm sao !?

Đầu lại đau, một đoạn thơ chợt lóe. Khung cảnh cũng dần dần từ mờ ảo hiện rõ ra, xe ngựa buông rèm, một nha hoàn đứng đối đáp với thanh niên cao lớn khôi ngô, tay cầm gậy trúc ấy....

“Thưa rằng: nay gặp tri âm

Xin đưa một vật để cầm làm tin...”

Cái trâm sao !?

Linh chợt ôm đầu, run rẩy... hàng loạt những mảnh ghép không tên thi nhau liện lên trong đầu cô gái, những đoạn thơ văn, những chuỗi ký tự, những đường kẻ không rõ ràng... Hệt như đang xem một bộ phim về cuộc đời của ai đó...

Khó khăn lắm, cô mới miễn cưỡng nói được mấy từ:

“Anh, rốt cuộc là ai !?”

Ánh mắt Lục Vân Tiên dịu lại với cái nhìn trìu mến, nhẹ nhàng đáp:

“Đông thành vốn thiệt quê ta

Họ là Lục thị, tên là Vân Tiên.”

Lục Vân Tiên !?

Hắn đối đáp một cách lạ lùng, hệt như đang đọc một bài thơ nào đó, nhưng không hiểu sao cô không thấy bài xích chút nào, trái lại còn có cảm giác vô cùng quen thuộc, bài thơ này...bài thơ này... rốt cuộc đã đọc ở đâu... không thể nhớ ra.

“Ừm, xem ra thật sự vẫn còn chút ký ức lưu lại. Nàng có muốn biết mình là ai không !?”

“Là ai !? Mình là ai !? Hắn nói nhảm gì vậy !? Mình tên Nguyễn Diệu Linh, nhà có một anh trai, sống cùng bố mẹ trên khu dân cư số 5 ở mặt trăng. Còn có thể là ai được nữa !? Không được, hỗn loạn quá... đầu... đau quá... Cảm giác gì thế này... thật... đáng ghét...”

Linh ôm đầu, ngồi thu mình vào góc tường, hai chân co lại, vẻ mặt nhăn nhó khổ sở. Thân hình nhỏ nhắn khẽ run rẩy không thôi.

Lục Vân Tiên thấy vậy thở dài, nhưng hắn cũng ứng khẩu mà đọc tiếp:

"Chẳng hay tên họ là chi?"

"Khuê môn phận gái việc gì đến đây?

"Trước sau chưa hãn dạ nầy,

"Hai nàng ai tớ, ai thầy nói ra?"

Thưa rằng: "Tôi Kiều Nguyệt Nga,

“Dừng lại...” Linh lắc đầu liên tục, ánh mắt đã có chút hoảng loạn. Hai mắt cô đỏ bừng, hét lên một tiếng. Mắt thấy Lục Vân Tiên lại cúi đầu nói tiếp, nàng nắm lấy cái gối bên cạnh ném hắn. Nhưng chỉ xuyên qua, cơ thể Lục Vân Tiên thật sự như một làn khói tiêu điều.

"Quê nhà ở quận Tây Xuyên",

"Cha làm tri phủ ở miền Hà Khê."

"Sai quân đem bức thư về,"

"Rước tôi qua đó định bề nghi gia".

"Làm con đâu dám cãi cha"

...

“Dừng lại đi...” Sau cùng, cô gái hét lên một tiếng lớn, nước mắt giàn dụa, yếu đuối run rẩy lên một hồi, trước khi ngã vật xuống sàn, bất tỉnh.

Lục Vân tiên thấy vậy thở dài, đọc thêm một đoạn thơ nữa, như tự nói với mình...

Hữu tình hai chữ uyên ương,

Chuỗi sầu ai khéo vấn vương vào lòng.

Nguyện cùng nguyệt lão hỡi ông!

Trăm năm cho vẹn chữ tòng mới an.

Hắn sau đó phất tay. Tạo ra một luồng gió, nhẹ nhàng bế Linh trở lại chiếc giường lớn góc phòng. Hắn nuối tiếc ngắm nhìn cô một lần nữa, thống khổ ngẩng đầu, nhắm nghiền đôi mắt.... lẩm bẩm vài từ....trước khi rời khỏi.

Trăm năm ư !? Cả ngàn năm rồi ấy chứ.

Vấn vương vấn vương.

Luẩn quẩn mãi thôi.



...

Ở trên giường, Linh đang chìm trong một giấc mộng kỳ lạ, về một thế giới cổ xưa, cô gái trong xe ngựa đối đáp với chàng trai... cùng trao nhau những tín vật, một cây trâm... chàng trai từ chối. Một bài thơ... chàng trai ngẩn ngơ... Sau đó cũng họa một bức tranh, tặng lại cô gái...

Nước mắt rơi không ngừng...

...

Đang ngồi khoanh chân, yên tĩnh đã tọa, King đột ngột ngẩng đầu. Nhìn về phương xa.

“Không chờ được nữa sao !? “ Hắn lẩm bẩm.

Hắn không biết từ đâu, trong mình dâng lên cảm giác báo động cùng bất an nhàn nhạt thế này.

Trước nay hắn chưa từng biết thế nào là bất an, lo sợ. Nhưng kể từ khi chân lý quá tải, những cảm giác này cứ như ẩn như hiện, giống như một loài giòi bọ, không ngừng gặm nhấm bản tâm hắn.

Loại cảm giác như dự báo trước được một sự không hay sắp xảy đến này khiến hắn có phần hơi nóng ruột lên, tốc độ khôi phục cũng vì thế mà dao động.

“Quả nhiên, có cảm giác không phải chuyện gì tốt đẹp.” Hắn lẩm bẩm.

Ký ức về những ngày tháng có cảm xúc, thật sự đã xa quá rồi.

Xa đến mức hắn chẳng còn muốn lấy lại nữa.

...

Trận pháp chỗ đám Richard chợt biến động.

Vòng tròn pháp trận run lên bần bật, tỏa ra những gợn sóng màu đen tuyền, nhìn rất đẹp mắt. Cây cỏ ở dưới chân nhanh chóng héo rũ với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

“Mở được rồi hả !?” Richard đang dựa lưng vào lão Bat nằm nghĩ mắt nhắm mắt mở hỏi.

“Không, vẫn chưa được. Dựa theo tính toán, để phân tích hoàn toàn trận pháp này còn mười hai tiếng nữa.” Ji Won yên lặng một chút trao đổi với bên kia, sau đó đáp.

“Tại sao ta lại cảm thấy nó như sắp mở ra vậy nhỉ !?”

“Năng lượng dao động vẫn đang biến thiên mãnh liệt, dường như thực sự sắp mở, tôi cũng không biết nguyên nhân tại sao nữa.” Ji Jine đẩy đẩy gọng kính tròn, gãi đầu gãi tai đáp.

“Do trình độ các người quá kém chứ sao !?” Richard nhếch môi cười khẩy.

Hai người cũng chẳng còn biết nói gì.

Xa xa, Hind El vẫn đang ngẩn ngơ, lúc lắc cái đầu, hát một bài đồng dao ma quái nào đó không rõ, đôi tay phanh thây xẻ thịt tử đồ càng lúc càng nhanh và điệu nghệ.

...

Cốc trà trên tay Stellar run rẩy, những vòng sóng hiện ra liên tục, nước trà chẳng mấy đã sánh ra ngoài, thấm ướt một bên chiếc váy công sở của cô.

“Queen, có chuyện gì vậy !?” Tiểu Bạch ở một bên, thấy vậy gấp gáp đỡ lấy Stellar, vẻ mặt lo lắng vô cùng. Stellar luôn mạnh mẽ cường thế, lần đầu tiên thấy cô ta run rẩy như vậy.

Stellar không đáp, chỉ nhẹ giọng thều thào...

“Ký ức.... bị xáo trộn...thật sự có thể tỉnh lại sao !?”

...

Ở một góc khác, Ren cũng ôm đầu lẩm bẩm:

“Không thể nào, không thể nào.... người chết không thể sống lại...”

Thế nhưng cảm giác này là sao chứ !?

Đồ đạc xung quanh đã bị trọng lực của cô gái này mất kiểm soát tỏa ra, hoàn toàn biến dạng. Tất cả đều bẹp rúm.

Đến mặt đất cũng nứt ra những hố sâu đen sâu hoắm.

...

Ba fake Queen cùng lúc cảm ứng được tâm trạng đang hỗn loạn dao động kịch liệt của Linh, bên phía Shaorin cũng không ngoại lệ.

Đã được nửa tiếng từ khi cô xuất thủ với Tanker.

Người tới dai sức, người đỡ cũng kiên nhẫn vô cùng, Shaorin ra tay uyển chuyển nhẹ nhàng, Tanker dường như không có chút cơ hội nào cả.

Hắn bây giờ chỉ còn biết tấn công theo bản năng. Đại não đã bị những va đập chấn động liên tục kia làm cho choáng váng, mất đi khả năng tư duy.

Tuy chỉ còn bản năng nhưng Tanker vẫn hết sức đáng sợ. Hắn chính là một kẻ giết người bẩm sinh.

Đột nhiên, Shaorin đang thong dong chuyển tay đều đặn nhịp nhàng, hành động như hoa rơi nước chảy, chợt khưng lại, có vẻ thống khổ ôm đầu...

“Sao...có thể chứ... !?” Cô chỉ lẩm bẩm được mấy từ này... sau đó thân hình nhỏ nhắn run rẩy liên tục.

Bản năng của Tanker dĩ nhiên chớp lấy thời cơ vô cùng tốt này, hắn lãnh tĩnh, huy động cây đao đỏ máu, to lớn bằng cả thân người mình.

Lưỡi đao như lưỡi hái tử thần, mạnh mẽ mà thầm lặng chụp xuống cần cổ trắng ngần của Shaorin.

Trung Thành thấy thế biến sắc hét lớn:

“Cẩn thận kìa.”

Shaorin hoảng hốt ngẩng đầu lên, thì tiếng gió rít rợn người đã tới sát mang tai, hơi thở lạnh lẽo của thanh đao cũng đã phả vào lớp da thịt mềm mại.

Rét lạnh.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Đảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook