Trường Sinh Đảo

Chương 126: Người đã đi rồi

Prologue

28/08/2013

Cửa lớn mở ra. Ánh sáng bên ngoài tràn vào làm đôi mắt hắn khẽ nheo lại. Cho tới khi một bóng dáng cao lớn xuất hiện, cản bớt lượng quang năng ông mặt trời ban phát một cách dư thừa kia. Hắn cười vui vẻ:

“Anh hai !”

“Từ khi lấy vợ là chú biệt tích, cha mẹ cứ nhắc suốt đấy !”

Ngoài cửa, đang đứng tươi cười là một người đàn ông độ trung niên. Khuôn mặt không quá già nhưng thể hiện đầy đủ sự từng trải, các đường nét của thiếu niên năm nào vẫn vậy, nhưng kiên nghị hơn, lại có gì đó phong trần.

Anh trai hắn học hành không tốt lắm, cuối cùng ở lại quê nhà theo cha mẹ làm nông. Hắn trước đấy cũng muốn ở lại cùng gia đình, nhưng cả ba người còn lại nhất quyết không cho, một mực tống hắn lên thành phố, chỉ gửi tiền cho ăn học, thư từ cũng rất ít.

Vì chuyện này mà có quãng thời gian hắn oán hận một hồi, lập chí thành tài, sau đó sẽ mua một mảnh đất, ở hẳn đây luôn không về nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chỉ giống như một đứa trẻ hờn dỗi mà thôi.

“Anh vào nhà đi đã !” Hắn tất bật kéo tay anh trai vào nhà, luống cuống tìm bộ ấm chén, muốn pha trà, nhưng lại nhớ ra đây không phải nhà mình, đành cười trừ ngồi xuống.

“Trông bộ dáng của chú, mấy năm nay sống có vẻ khá tốt !”

“A..haha, cũng không tệ lắm anh ạ. Phải rồi, cha mẹ có lên cùng anh không !?”

“Có chứ, đợi chú về nhà thì đến tết năm nào. Hai người đi tàu, chắc phải vài tiếng nữa mới tới.”

“Em cũng đang xin nghỉ phép dài ngày để về mà !” Hắn bĩu môi nói, cảm giác như trở về lúc nhỏ, cũng thường bị ông anh này châm chọc, nói móc, nhưng vẫn khá vui vẻ.

Hai người trò truyện vui vẻ một hồi thì vợ hắn cũng ra góp vui cùng, sau đó tất cả cùng thống nhất ra ga đón tiếp hai vi phụ huynh đang tới.

Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng gặp lại gia đình hoàn chỉnh, công danh, sự nghiệp cũng đã toại nguyện, thế giới này đối với hắn đã trở nên hoàn toàn mỹ mãn.

Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy, thế giới này thiếu mất thứ gì đó. Chính cái cảm giác này khiến nó không hoàn mỹ được như hắn vẫn tưởng tượng.

Đón cha mẹ về, hắn sống một cuộc đời hạnh phúc.

Hắn bắt đầu quay trở lại công việc của mình. Một công việc rất tầm thường vô vị, sáng đi chiều về. Hắn đã có con, anh trai sau bao năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời cuối cùng cũng đã lấy vợ, ngày thành hôn, hắn tặng cho hai người đó một vé đi du thuyền 5 sao hưởng tuần trăng mật. Thời gian cứ từ từ trôi qua như vậy.

Cha mẹ hắn ở với hắn được hai muơi năm nữa thì cũng mất đi vì tuổi già. Ngày đó hắn khóc rất nhiều, rồi hai mươi năm nữa, lại tới lượt anh trai hắn.

Đời người được mấy cái hai mươi năm !?

Lại hai mươi năm nữa, vợ hắn cũng ra đi.

Thân thể hắn dần dần bắt đầu già nua, lưng còng xuống, hắn cảm thấy cô độc, cô độc như khi lần đầu tới thành phố học hành lập nghiệp, con cháu cho hắn vào viện dưỡng lão, chúng quá bận rộn với công việc của mình. Hắn cô độc đến mảnh đất này, rồi lại cô độc đi như vậy sao !?

tám mươi lăm tuổi, viện dưỡng lão, hắn nhìn trời chiều trong viện, hắn cô độc, hắn vẫn chỉ có một mình. Chiếc ghế nhẹ nhàng đông đưa, bên tai là bài hát quen thuộc.

Chẳng muốn nghe gì

Chẳng muốn nhìn khác

Đôi mắt luôn tìm...tìm về

Người nhất môi cười

Người như một nụ hồng

Người khóc trong lòng

Hết rồi...

Tìm lại đi hãy tìm lại trong mỗi người

để ta không thấy ta như lúc này

Đường xa quá dài rồi ta mệt nhoài vì ta không được bên nhau nữa rồi.

Kiếp sống của một người bình thường, chỉ đến vậy thôi sao !? Đây có thật sự là những gì mình muốn !?

Ngồi đếm sao tàn

Ngày ấy đừng đến

Đừng đến vội vàng...hết rồi

Ngồi xuống đây bạn

Cạn chén rượu kia

Cạn hết đêm ngày...hết rồi

Tìm lại đi hãy tìm lại trong mỗi người để ta không thấy ta như lúc này

Đường xa quá dài rồi ta mệt nhoài vì ta không được bên nhau nữa rồi...

ô ô ô ô ô ồ

Như chén rượu kia, rốt cuộc cũng phải cạn, thế giới mộng ảo này, làm sao kéo dài được mãi đây.

Tìm lại đi hãy tìm lại trong mỗi người để ta không thấy ta như lúc này

Đường xa quá dài rồi ta mệt nhoài vì ta không được bên nhau nữa...

Tìm lại đi hãy tìm lại trong mỗi người để ta không thấy ta như lúc này

Đường xa quá dài rồi ta mệt nhoài vì ta không được bên nhau nữa...

Tìm lại đi hãy tìm lại trong mỗi người để ta không thấy ta như lúc này

Đường xa quá dài rồi ta mệt nhoài vì ta không được bên nhau nữa rồi...nữa rồi...

Sống trọn một kiếp người, cái nhận được là sự từng trải và mệt mỏi với cuộc sống đô thị, cân bằng quan hệ, luôn giữ vui tươi với cha mẹ, bạn bè, anh em đồng nghiệp.

Ta đã làm rất tốt.

Ta đã đi được một quãng đường rất xa.

Chỉ là… ta có còn là ta nữa không !?

Vị vua như tảng băng ngàn năm không đổi hay đứa trẻ ngốc nghếch vài năm tuổi kia, ai mới là ta thực sự !?

Tìm lại thôi, phải thật sự tìm lại…

Hắn nhắm mắt, để mọi thứ tối đen, tự ngăn cách mình với thế giới mộng ảo này, lặng yên suy nghĩ.

Thế giới dường như biến mất, không gian, thời gian ngừng thôi, tất cả những gì còn lại chỉ là một mình hắn với khoảng không đen kịt.

...

Ở bên ngoài, lớp màng đen thẩm bao bọc lấy hắn đã dần xuất hiện những vết rạn. Ánh sáng bên trong xuyên qua những khe hở chiếu ra bên ngoài rạng ngời một cách tương phản.

Rõ ràng, nguồn năng lượng chống đỡ cho nó đã tới cực hạn.

Trước cảnh tượng ấy, Queen thở ra một hơi dài, nở một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt mệt mỏi dần dần khép lại.

“Những gì một người chết có thể làm thật hữu hạn !”

Đôi mắt hoàn toàn nhắm nghiền lại, luồng năng lượng màu đen bao quanh người cô dần tản mát, thời khắc này cuối cùng cũng phải tới. Bất kể là nguồn năng lượng của Lục Vân Tiên, hay sức mạnh vượt thời không của thanh long cũng đều phải có giới hạn của nó. Queen không ngừng thiêu đốt thời gian của mình ở thời đại này để cho hắn một cuộc đời mộng ảo mà hoàn mỹ, đến khi năng lượng hao tận, tất nhiên cô không thể ở lại đây được nữa.



Thân thể này, cũng phải trả lại thôi.

Ở xa xa, Richard đang âm trầm phóng tới như một quả tên lửa hủy diệt, mọi vật cản trở đường lao của hắn đều bị khí áp mạnh mẽ nghiền nát.

Không một lời đông dài nào nữa, Richard để lại một dải khói đen đậm đặc trên đường lao của mình, nắm tay lại một lần nữa đánh tới.

...

Không gian đen kịt này dần dần xuất hiện những vết rạn nứt, ánh sáng len lỏi vào, chiếu sáng rõ khuôn mặt hắn.

Ký ức thật sự cũng theo từng làn ánh sáng rọi vào mà trở lại, hắn lại một lần nữa rơi nước mắt, lặng yên ngắm nhìn không gian mộng ảo này vỡ ra tan nát.

Khi những điểm đen cuối cùng cũng biến mất, trước mắt hắn là bóng dáng hư nhược của một cô gái đang chầm chậm gục ngã. Hắn vội vã lao tới đỡ lấy.

Cô gái trong lòng đã bất tỉnh, khuôn mặt tái nhợt, bờ môi nứt nẻ, và thê thảm nhất là đôi tay, đã cháy đen không ra hình thù gì nữa.

Ôm gọn thân hình nhỏ bé trong lòng, hắn thì thầm:

“Cô rốt cuộc, vẫn lừa tôi !”

“Nói rằng mình sẽ cùng chạy trốn với tôi, rốt cuộc lại để người khác thay thế mình ! Vì sao vậy !? Vì cho rằng mình đã là người chết, nên không cần gì nữa ư !?”

Không có tiếng trả lời, linh hồn của Queen đã rời khỏi thời đại này, ai sẽ trả lời cho hắn đây.

“Linh.” Hắn khẽ gọi.

“Ưm...” Cô gái trong lòng khó khăn mở mắt ra, trông nó đục ngầu, chẳng có chút ánh sáng nào, rõ ràng chủ nhân của cặp mắt này đang không được tỉnh táo cho lắm.

“Tớ vừa có một giấc mơ... lạ lắm nhé...”

“Trong mơ, chúng ta đã là người lớn, đã cưới nhau...”

“Tớ là kỹ sư, cậu là bác sĩ... toàn nghề cao quý cả... nhưng ngược đời quá phải không !?”

“Haha... lẽ ra phải ngược lại...”

“Chúng ta còn định đi đón bố mẹ cậu... tới sống cùng nữa... thật tiếc.... tớ vẫn chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt họ...”

“Vẫn còn buồn ngủ... tớ muốn ngủ tiếp... biết đâu lại có thể thấy... người cậu rất ấm... cứ giữ như vậy nhé...”

Nói xong một hồi, cô gái lại nhắm mắt, thực sự chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại.

Hắn lặng thinh đứng đó, vòng tay qua, ôm chặt lấy cô gái vào lòng, ánh sáng quanh người liên tục tỏa ra, cố gắng hàn gắn những chỗ bị thương tổn do ngọn lửa đen của Richard. Lần đầu tiên trong đời, King của trường sinh đảo mới cảm thấy...

Mình, thực sự đã thiếu nợ quá nhiều người.

...

Bế Linh lên ngang người, toàn thân hắn lóe lên ánh sáng chói mắt rồi biến mất, xuất hiện trở lại đã ở cách đó vài km. Giữa một đống đổ nát, hắn dùng ngón tay, tỉ mỉ thao túng từng hạt ánh sáng nhỏ hất bay đống gạch đá vụn ở dưới, cuối cùng thở phào khi thấy một cô gái khác vẫn c̣n thoi thóp ở dưới.

...

Shaorin tỉnh lại bởi một cảm giác tê tê, dễ chịu như toàn thân được ngâm vào suối nước nóng. Cô muốn bật dậy, nhưng lại bị người ta nhẹ nhàng ấn xuống.

“Ở yên đó, vai trái của cô đã bị thổi bay, nếu không chữa trị kịp thời chỉ sợ cuống phổi cũng lộ ra ngoài đấy !”

“King !?” Shaorin ngạc nhiên nói.

Thật sự là King !? Chỉ là giọng nói của hắn nghe có chút gì đó khang khác, vẫn lạnh lẽo như vậy, nhưng Shaorin mẫn cảm vẫn nhận thấy được sự quan tâm thân thiết, có gì đó khác với hắn trước đây mà cô biết.

King muốn trả lời, nhưng lại nhíu mày, vì từ xa, tiếng gió rít kinh người đã báo hiệu một vật không may đang cấp tốc áp sát tất cả bọn họ.

“Ngươi đây rồi !” Người chưa tới, tiếng rít gào đã vang lên khiến tất cả cùng đinh tai nhức óc. Nắm đấm của Richard như che phủ toàn bộ không gian trước mặt bọn họ, không để lại một đường lui nào.

Hắn nhẹ nhàng đặt Linh xuống một tảng đá nằm nghiêng, bên cạnh Shaorin, lạnh nhạt nói:

“Vốn dĩ ta với ngươi không có thù oán, sau khi lấy lại cảm xúc, ta cảm thấy đấu với ngươi thật vô nghĩa.”

“Nhưng có người vì ngươi đã phải rời bỏ ta, thậm chí ta còn không kịp nói với cô ấy tiếng cảm ơn, hay chất vấn xem tại sao cô ấy lại lừa ta đến phút chót !?”

“Vì thế, ta rất tức giận, ta muốn giận cá chém thớt !”

“Ngươi rất không may !”

Uỳnh.

Hoàn cảnh đổi ngược, trước mặt Richard lúc này là một mảng trắng xóa, hắn cũng không cảm thấy một lối thoát nào, chỉ cuống cuồng huy quyền lên chống đỡ.

Nhưng giống như châu chấu đá xe. Richard trong trạng thái cường hóa bị nguồn năng lượng mạnh mẽ này ấn sâu xuống mặt đất, thậm chí xuyên qua luôn địa tầng của thực nghiệm đảo, vẫn không ngừng bị ấn xuống, ra đến tận không gian bên ngoài.

Thân hình hắn va chạm vào vô số mảnh thiên thạch ngòai không gian, cả người giống như đạn pháo bay ra, đầu đập vào một mỏ quặng cứng rắn nhọn hoắt, thân hình ngoặt như một cái cung, máu tươi xuất hiện, các tế bào như muốn đứt vỡ.

Toàn thân bị ép thành bánh thịt, Richard vừa cố gắng khôi phục vẻ mặt kinh hãi hoảng sợ vừa thì thào:

“Không thể nào !”

“Ngươi lấy đâu ra sức mạnh đó chứ !?”

Cấp bậc sức mạnh này đã vượt qua ngưỡng hắn có thể chạm tới.

Là của giới hoàng.

Đó là cảnh giới mà vô số người đang hướng tới. Richard còn chưa hết bang hòang, quanh người hắn đã xuất hiện vô số cột sáng nhỏ, đan chéo vào nhau, hình thành một khối lập phương ánh sáng, giống một cái lồng lớn, biến Richard thành cá trong rọ. Ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt tuyệt vọng của hắn khi nhìn ra được xung quanh không hề có lối thóat.

Đứng chắn trước hai cô gái, King giống như một vị anh hùng bước ra từ thần thoại viễn cổ, giống như vị thần ánh sáng mà loài người ca tụng, khí phách không thể chống đỡ, giống như một mặt trời đang tỏa ra ánh nắng làm người ta không thể nào trốn tránh được

Nhờ Shaorin chiếu cố Linh, hắn cứ như vậy biến mất, xuất hiện trước mặt Richard, ánh mắt lạnh lẽo vàng kim ẩn ẩn có chút gì đó điên cuồng.

Chấp nhận quá khứ của mình, chấp nhận bản thân thực tại, hai tính cách dung hòa hòan tòan, không còn lấy chân lý ức chế đi một phần linh hồn, King lúc này mới thực sự là vua của trường sinh đảo, với 100% quyền lực.

Sức mạnh này....

Hắn có thể chống lại không !?

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...............� �� Richard gầm lên điên cuồng, ma khí quanh thân phát xạ dữ dội, không gian cùng lúc vặn vẹo, những mảnh thực nghiệm đảo vốn đã tan nát tiêu điều, gặp phải cơn sóng ma khí này lập tức bị chấn thành bụi phấn.

Giữa tinh không vũ trụ, dường như một lỗ đen sâu không đáy hình thành, sóng xung kích, sóng chấn động, năng lượng kích xạ, tất cả đều mạnh mẽ tỏa ra, phá toái không gian. Khí tức tử vong như từ trong địa ngục thoát ra, dù cho cách rất xa mọi người vẫn cảm giác bản thân như đang ở trong một bãi tha ma, khí tức tử vong hủ bại làm cho sức sống nhanh chóng mất đi

Cảnh giới thật sự của Richard – Ma tôn – tương đương với đại thừa kỳ tu chân giả.

Sức mạnh cube 40%

“Phá cho ta.”

Mỗi âm thanh từ cổ họng phát ra như một luồng sóng siêu âm mạnh mẽ, chấn tan những thiên thạch xung quanh thàng từng mảnh vụn, tứ phân ngũ liệt, để lại những tiếng nổ vang tuyệt vọng của không gian.

Ánh sáng hủy diệt nhốt Richard trong khối lập phương sáng chói kia cũng lung lay chấn động, rồi tan ra thành từng quang điểm nhỏ.

Sóng khí như thủy triều nuốt lấy mọi vật xung quanh.

Richard vẻ mặt trầm ổn, đưa tay lên ngang bàn tay nắm chặt.

“Huyết thiên hà.”

Không gian xung quanh hai người như bị chấn tan thành từng mảnh nhỏ, sau đó được tổ hợp sắp xếp lại. Khả năng này có phần giống với lĩnh vực của thần tộc. Dù sao chỉ cần đạt đến cấp độ cận giới hoàng này, đều có thể thao túng không gian, hình thành chiến trường có lợi với mình nhất.



“Hắc ám khung thương, che phủ ta – thay ta dẹp tan chướng ngại trước mắt – Huyết ma kết giới – Khai.”

Bàn tay Richard mở ra, không gian đã hoàn toàn bị sắp xếp lại.

Một màu đỏ máu bao phủ cả vùng tinh không, trên trời dưới đất đều là những tia máu chuyển động qua lại, mang theo trong nó những gương mặt dữ tợn, vặn vẹo đầy vẻ bất cam.

Trong địa phận này, tràn ngập mùi tanh tưởi của huyết vũ, khó chịu và tởm lợm. Dường như chỉ cần đống máu này cũng đã có thể dìm chết đối phương rồi.

...

Bọc trong lớp ánh sáng chói mắt, King bình tĩnh nhìn không gian đỏ máu này bao phủ mình, hắn lắc đầu, nhìn vào Richard, nhạt giọng nói:

“Ngươi rất giống Lục Vân Tiên ở một điểm.”

Richard cau mày nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù ngay lập tức.

King nhẹ lắc đầu: “Dẫu biết không hề có phần thắng, nhưng vẫn không bao giờ bó tay đầu hàng, luôn luôn tiến lên. Rất ngu ngốc.”

“Không sai, Lục Vân Tiên rất ngu ngốc.”

Richard gằn giọng.

“Nhưng sự ngu ngốc của hắn có thể cảm nhiễm người khác. Trong sự ngu ngốc của hắn có tín niệm kiên quyết, có chấp niệm không sờn, lay động đến tâm linh mỗi người chiến đấu cùng với hắn. Tất cả bọn ta đều bị hắn ảnh hưởng. Hắn không đòi hỏi ở bọn ta cái gì. Cứu ma giới năm đó, chỉ là do hắn bất bình với tam đại ma thần. Hắn không muốn làm ma chủ, nhưng bọn ta tôn hắn làm ma chủ, hắn lại hết lòng bảo vệ ma tộc.”

“Ngươi có sự lý trí mà hắn không có. Nhưng hắn có một thứ ngươi vĩnh viễn không bao giờ có được. Là tình thân. Ma giới bọn ta là gia đình của hắn. Còn nhân giới với ngươi, vĩnh viễn chỉ là cục nợ thôi.”

King nhíu mày vì đoạn thoại tối nghĩa này của Richard, hắn cũng chẳng hề để tâm, chỉ lạnh giọng:

“Vì tin tưởng và làm theo cách của Lục Vân Tiên, nên ngươi không thể nào thay đổi được số phận của mình lúc này. Phải chết.”

Phừng.

Những cột máu xung quanh Kinh lập tức bốc cháy dữ dội, hệt như xăng tẩm lửa, càng lúc càng bùng phát. Ánh sáng từ cơ thể King bốc lên hừng hực như một ngọn lửa nóng, hòa tan mặt đất màu huyết ngục dưới chân, rung động cả bầu trời màu máu.

Xung quanh hắn bắt đầu xuất hiện từng cây gậy ánh sáng xoay tròn liên tục như những cánh quạt lưa thưa, mật độ càng lúc càng dày đặc.

Ầm!

Sức mạnh kinh khủng tuyệt luân trong nháy mắt phát ra, ánh sáng chói lòa giống như mặt trời đang tỏa sáng làm thiên địa sáng rực lên.

Cuối cùng, cả bầu trời màu máu vỡ ra tan nát, giống như pháo hoa bùng nổ tạo ra những tiếng ầm ầm làm nhức tai người nghe, từng lớp sóng khí làm bầu trời đêm bị vặn đi, tất cả những thứ trong tầm mắt đều trở nên mơ hồ vặn vẹo, để lại một rừng những cây gậy xoay tròn liên tục trên không, tỏa ra ánh sáng chói lọi xuống, soi sáng khuôn mặt âm trầm của cả hai người.

Kết giới bằng máu của Richard, chưa kịp thể hiện năng lực gì đã vỡ ra tan nát, thậm chí King còn chưa sử dụng đến năng lực giới hoàng của mình.

...

“Khi hắn yếu hơn ngươi, hắn sẽ sử dụng nhiều loại đấu pháp, công kích tinh chuẩn để đánh ngươi.”

“Nhưng nếu hắn ngang bằng, hoặc mạnh hơn ngươi, thì ta khuyên một câu thật lòng. Hãy chạy đi.”

Hắn... rất bá đạo.

Richard âm thầm cười khổ, nhớ lại những gì Lục Vân Tiên đã nói với hắn trước đây !

Lục Vân Tiên.

Tuy ta luôn cằn nhằn với ngài.

Nhưng thực sự ta rất kính trọng ngài.

Bây giờ, ta sẽ dùng sự kính trọng đó, đập nát khuôn mặt kiêu ngạo của hắn.

“King của trường sinh đảo – Đến đi !!!!”

....

Đôi cách dơi mở lớn, Richard như một sát thần, toàn thân bọc trong ma khí đen tuyền, cơ bắp cuồn cuộn, chỉ để lại một tiếng hét trong không khí rồi biến mất.

King thấy vậy không buồn nhíu mày một cái.

Tốc độ của Richard hắn cũng từng thấy qua, chẳng có gì phải bất ngờ. Dựa theo khí lưu và mật độ chuyển động của cơ thịt lúc vỗ cánh... Hắn ở đây.

Cây gậy trên tay King xoay nhẹ một vòng, rồi dài ra bất thường, khí thế như sét đánh, vụt thật mạnh vào một điểm trong không khí.

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, mọi thiên thạch xung quanh như cùng rung rinh lên một chút, sau đó cả người Richard đã bắn ngược ra đằng sau, khuôn mặt vẫn tràn đẩy vẻ kinh hoàng, bất cam lẫn phẫn nộ.

Tốc độ vừa rồi gần như đã là cực hạn của hắn.

“Làm lại.”

Richard nghiến răng, đôi cánh xương gai đập mạnh, một lần nữa biến mất.

King đứng trên một thiên thạch nhỏ, khuôn mặt hờ hững, đôi mắt màu vàng chớp động với những số liệu chuyển động liên tục bên trong, chốc chốc lại vung tay đánh ra một gậy.

Cây gậy trên tay hắn lúc dài lúc ngắn, như muốn đập vỡ không gian với khí thế lôi đình vạn quân, chấn nát từng điểm một xung quanh, mỗi khi có va chạm.

Xung quanh hắn một vòng 360 độ, những tiếng nổ ầm ầm âm vang không dứt, hoa máu bắn lên tung tóe. Richard dù di chuyển nhanh chóng và quỷ dị đến như thế nào cũng chẳng khác gì đứng yên, bị đập cho tơi tả, nếu không phải thân thể vampire mạnh mẽ vô cùng, hắn đã bị đập nát bét từ nãy.

Tuy vậy mỗi lần văng ra, Richard đều nghiến răng nghiến lợi thúc giục ma khí hồi phục cơ thể, một lần nữa biến mất.

King vẫn hờ hững thong dong, nhưng mỗi gậy hắn đánh ra đều không nhẹ chút nào, Richard mỗi lần trúng phải đều bay xuyên không biết bao nhiêu thiên thạch, một thân máu tươi, rách nát thê thảm.

Cả một vùng vẫn thạch nhanh chóng bị hai người đập nát cho thành bụi vũ trụ.

Sau cùng, Richard với nghị lực kinh người, thật sự nghiến răng chịu đựng vài chục cú trọng kích giáng lên cơ thể, đến mức xương sườn cũng bị đập đến mức đâm xuyên lồng ngực trồi ra ngoài, thật sự tiếp cận được King trong vòng mười mét.

Hắn hét lớn, lao tới, há mồm ra thật rộng, muôn cắm ngập chân răng vào thân ảnh đáng ghét kia, đôi cánh, đôi tay và đôi chân đều đã bị đập nát chưa kịp khôi phục, Richard chỉ còn cách này.

King chỉ ném cho hắn một ánh mắt ngu ngốc, nhẹ nhàng xoay tay, không biết từ đâu đã nắm chắc một cây gậy nữa, nhắm thẳng vào khuôn mặt tràn đầy nỗi căm hận của Richard, không chút kiêng nể mà đập thẳng xuống.

Tiếng xương sọ vỡ nát vang lên rợn người.

Đầu của Richard thậm chí bị đánh bóp méo đến biến đạng, xương sọ toác ra một mảng lớn, tới tận đốt sống cổ, toàn thân hắn như một quả bóng chày méo mó bị vận động viên đánh bay đi.

King nhẹ nhàng lắc mình, ánh sáng bao bọc thân thể hắn, lập tức biến mất.

Hắn hiện ra trở lại đúng đường chặn đầu Richard đang bay tới, cây gậy trên tay đã xoáy được mấy vòng, năng lượng nén trên đỉnh gậy vô cùng khủng khiếp, dường như làm cả không gian cũng méo mó theo.

Đòn quyết định.

Chẳng có lấy một giây chần chờ, King vung tay đánh xuống.

Phát ra một tia sáng như rạch nát trời đêm giữa vũ trụ tinh không, bán kính lên tới hơn mười mét, nhắm thẳng tới hướng Richard đang bay tới.

Ánh sáng chói mắt dường như mang theo áp lực của cả vầng thái dương vĩ đại, Richard giống như một con kiến hôi dưới sức mạnh diệt thế ấy.

Những mảnh thiên thạch cản đường không hề lay động chút nào khi chùm sáng chói mắt lưới qua đã hoàn toàn tiêu biến không để lại chút vết tích gì. Bị phân giải hoàn toàn.

Richard lúc này chẳng còn chút tư duy nào để phản kháng...

Kết thúc chưa !?

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Đảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook