Chương 106: Sống để người khác cảm nhận được sự đau đớn này
Prologue
10/03/2013
Hind EL Hinnawy từng được Lisa kể cho một câu chuyện. Câu chuyện về chiếc lá cuối cùng.
Đó là câu chuyện kể về một cô gái ốm yếu mắc phải quái bệnh, ngày ngày chỉ có thể nằm bên giường, liếc nhìn thế giới qua ô cửa sổ nhỏ nhoi ở ngoài kia.
Trong ô cửa sổ đó, có một chiếc lá ngoan cường. Dù đã đến mùa lá rụng, nhưng nó vẫn không rời cây. Cô gái tự nhủ, nếu như chiếc lá đó buông xuôi, thì chính cô ta cũng sẽ buông xuôi, kết thúc sinh mạng bệnh tật khổ sở này.
Nhưng có một họa sĩ tài ba, đã lén lút vẽ lên cửa sổ một bức tranh sinh động như thật, làm cho hình ảnh chiếc lá cuối cùng đó vĩnh viễn còn tồn tại. Cô gái chờ mãi, chiếc lá đó cũng không rụng, cuối cùng không ngờ lại khỏi bệnh. Hình ảnh chiếc lá ngoan cường không bao giờ biến mất, cấp cho cô ta một thứ dũng khí mạnh mẽ đủ để đương đầu với bệnh tật, từ đó làm lên kỳ tích.
Truyện trong văn học thì lúc nào cũng hay với đẹp cả. Nhưng sự thật mấy khi được như thế.
Chiếc lá ngoài cửa sổ cuối cùng cũng đã rụng xuống.
Nằm trên giường bệnh. Hind El Hinnawy giương đôi mắt thâm quầng của mình lên nhìn chiếc lá cuối cùng yếu ớt xa lìa cành. Chẳng có một chút lưu luyến nào.
Nhìn thấy sự tuyệt vọng trong đôi mắt cô bé nhỏ, Lisa gấp lắm, không biết làm sao cả.
Cô đột nhiên thấy hối hận vì đã kể cho bé Hind El câu chuyện chiếc lá kia. Biết thế trước đó nhờ người lấy cái gì đó cố định luôn nó vào cành cây.
“Hind El Hinnawy, em thấy sao rồi !?”
Cô bé nhỏ không đáp, chỉ giương đôi mắt yếu ớt lên nhìn lại. Dường như muốn ghi nhớ khuôn mặt cô y tá này đến cuối đời.
“Đừng như vậy, em sẽ không sao đâu ! Đừng buông xuôi ! Chiếc lá phải rời khỏi cành cây vì nó đã già. Em vẫn còn trẻ, đừng so sánh với nó.” Nắm lấy bàn tay bé nhỏ, Lisa dường như sắp khóc, nói với giọng nỉ non. Dường như sợ âm thanh quá lớn cũng khiến cô bé này mất đi.
Đôi mắt tràn đầy tơ máu chớp chớp. Những tia tuyệt vọng ánh lên, có vẻ tự giễu.
“Không buông xuôi thì em có thể làm được gì !? Tại sao lại phải sống tiếp, khi cuộc sống của mình chỉ mang nỗi buồn cho người khác và sự tuyệt vọng của bản thân !?”
Ở chung với nhau nhiều ngày, Lisa chỉ cần vài ánh mắt đã hiểu được nghi ngoặc của cô bé. Cô cũng không biết làm sao cả. Túng quá, cô y tá chỉ còn cách nói liều:
“Em phải sống chứ ! Tại sao em lại phải chết !? Tại sao em lại phải mang căn bệnh này !?”
“Chị không phải là em, chị không thể hiểu được nỗi đau đớn mà em phải gánh chịu, chị không hiểu, người khác cũng không hiểu. Vậy nên em nhất định phải sống. Sống để nói cho mọi người biết nỗi đau em đã chịu đựng, sống để khiến người khác cũng cảm nhận được nỗi đau của em, cho đến phút cuối cùng. Cho đến ngày đó, hãy cố gắng lên, cho dù điều đó có khó khăn thế nào đi chăng nữa.”
Lời vừa dứt. Đôi mắt thâm quầng của Hind El Hinnawy mở ra thật lớn. Lòng trắng dường như muốn xâm chiếm luôn con ngươi đen nhạt.
Dường như trong đầu Hind El Hinnawy có thứ gì đó đã vỡ ra.
Tận cùng của sinh mệnh, lại là một sự khởi đầu mới.
Tinh thần lực của Hind El Hinnawy từ khi mới sinh đã thuộc dạng cực mạnh. Nhưng lại chỉ quanh quẩn trong cơ thể và phạm vi nhỏ quanh người cô bé, không thể phát tán ra bên ngoài. Chính vì vậy, thể chất yếu đuối của Hind El mới không ngừng bị nó ăn mòn. Tinh thần lực ngày càng mạnh mẽ cứ nhồi nhét, chất chứa trong não bộ và cơ thể nhỏ yếu. Nếu ý chí Hind El Hinnawy có một điểm buông xuôi, chắc chắn sẽ không thể chịu được từ những cơn đau đầu tiên mà chết đi.
Dưới sự giúp đỡ của Lisa, Hind El Hinnawy thật sự đã chống trọi được đến phút cuối cùng này. Giờ đây là lúc cô bé gặt hái thành quả.
Tinh thần lực như thực chất trải rộng ra xung quanh. Lisa ở bên cạnh chỉ cảm thấy có một dòng nước kỳ lạ chảy qua người mình. Phạm vi mở rộng vẫn không ngừng nghỉ. Cuối cùng, toàn bộ phạm vi bệnh viên đều nằm dưới sự kiểm soát của Hind El Hinnawy.
Tinh thần lực thoát ra ngoài, cô bé đã khôi phục được sức sống, nhưng vẫn còn yếu nhược vô cùng, do nằm bệnh đã lâu. Cả người leo lét, nhưng cũng không che được tiếng cười khùng khục điên dại.
“Cám ơn Lisa, chị nói đúng. Không ai có thể hiểu em ! Không ai biết được những đau đớn mà em phải gánh chịu. Đau... thật sự là đau lắm ! Đúng rồi ! Em phải sống, phải sống để mọi người biết hết những sự đau đớn đó của em. Đúng rồi Lisa, cảm giác đó rất đáng sợ !! Chị có muốn thử trải nghiệm không !?”
Dưới ánh trăng leo lét của buổi ban đêm phả vào phòng bệnh. Cô bé với mái tóc rối bù, nghiêng nghiêng cái cần cổ mỏng manh teo quắt, đôi mắt đầy lòng trắng cong cong lên như mảnh trăng khuyết, phối hợp với nụ cười nửa mép đầy vẻ tà dị, lảm nhảm nói một cách yếu ớt.
Quang cảnh đó quả thật dọa khiếp Lisa. Cô y tá giật mình lùi lại. Biểu tình như gặp quỷ.
Bất cứ ai thấy một người sắp chết đột nhiên bật dậy, cùng với cảm thụ làn gió lạnh vừa rồi thổi qua người, đều cũng sẽ phản ứng như vậy thôi.
Nhìn thấy vẻ hoảng sợ đó của Lisa, Hind El có vẻ mất hứng vô cùng, vẫn tiếp tục tự lảm nhảm:
“Đúng rồi Lisa, chị chẳng hiểu gì cả ! Cũng giống như bọn họ. Cảm giác của tôi... “
“Nhưng thôi không sao, chúng ta là chị em tốt mà ! Tôi sẽ cho chị cùng cảm nhận cảm giác này, tuyệt vời lắm. Dường như có thể nắm được linh hồn của tất cả mọi người trong tay ấy !! Thử đi nhé Lisa, rồi chị cũng sẽ giống tôi ! Chúng ta sẽ cùng cho thế giới này biết được sự đau đớn của tôi !!”
“Không.... không...”
Lisa run rẩy, lắc đầu nguây nguẩy.
Đứa bé đáng thương, yếu ớt vừa rồi, tại sao đột nhiên lại trở lên xa lạ thế !?
Khuôn mặt ấy bây giờ tràn ngập vẻ điên cuồng ta ác. Thậm chí chỉ cần khí thế ác độc ấy quét qua thôi, cô gái cũng đã như muốn ngừng hô hấp, ngực phập phồng nhưng thở không ra hơi. Trái tim như bị thứ gì đó siết chặt, bóp mạnh, càng lúc càng kịch liệt.
Lisa đột nhiên cảm thấy cơn sợ hãi dâng lên từ tận sâu thẳm trong tâm hồn. Cô đột nhiên bật dậy, xoay người chạy ra khỏi phòng.
Nhưng cánh cửa vừa mở ra thì cô y tá đã ôm đầu kêu gào thống khổ. Đại não như bị một mũi dùi nhọn hoắt oanh kích, vỡ tan ra từng mảnh, ý thức toán loạn... Lisa chỉ còn kịp kêu thêm mấy tiếng yếu ớt.
“Không...không...dừng lại đi...làm ơn tha cho tôi.... á á á á.....”
Tinh thần lực khủng khiếp của Hind El Hinnawy, người thường làm sao chịu được. Tiếp nhận đột ngột thứ này làm cô y tá trực tiếp chết ngay tại chỗ.
Nhưng chết ngay như Lisa vẫn còn rất may mắn.
Với mong ước nhỏ nhoi, muốn khiến cho cả thế giới hiểu được sự đau đớn của mình. Tinh thần lực của Hind El Hinnawy lập tức phủ xuống, bao trùm cả bệnh viện lớn này.
Các y bác sĩ, bệnh nhân, người nhà bệnh nhân, nhân viên bảo vệ... tất cả đều cùng lúc ôm đầu kêu gào trong điên loạn.
Tất cả mọi người đều như chìm trong một không gian đen tối, đứng trên một biển máu. Nỗi sợ hãi của mỗi người từ sâu thẳm tâm linh cứ thế dâng trào, hiện hữu một cách thực chất. Có người trực tiếp bị dọa đến chết, một số dũng cảm hơn thì nhào tới, gào thét, đấm đá giằng xé những ảo ảnh đó mà không hay biết đó chính là người thân đang ở cạnh mình. Dưới áp bức của nỗi sợ hãi, con người ta bộc phát ra hết tiềm năng của mình, không thua một đầu dã thú nào. Răng cắn, móng cào, tay xé... tất cả bản năng tự nhiên được bộc lộ ra hoàn toàn, trong cơn hoảng loạn của họ, nỗi sợ hãi vẫn cứ thế hiện hữu như những bóng ma kinh tởm, không thể chiến thắng.
Cuối cùng, kiệt sức, bọn họ cũng ngã xuống trong cơn bất lực và bất cam.
Tràng cảnh như địa ngục chốn nhân gian.
Đến khi cảnh sát tìm đến thì chỉ còn thấy được một đầm máu lớn với những mảnh tàn chi khắp nơi, lổn ngổn. Không ít người lập tức cong người nôn ọe.
Hind El Hinnawy là người duy nhất sống sót. Nhưng một đứa bé yếu ớt sắp chết thì làm được gì chứ !?
Chẳng ai nghi ngờ cô ta.
...
“Vậy đó, và ta cố gắng tiếp tục sống, chấp nhận những đợt hóa trị đau đớn đến tận xương tủi, những cuộc tập luyện khôi phục thể lực... Chỉ lộ ra một chút tinh thần lực, họ đã coi ta là thiên tài và cho ta lên đảo này. Nơi đây đúng là thiên đường. Ta cứ giết, giết giết, chơi đùa với bọn họ mà chẳng có ai ngăn cản cả... thật sự rất vui.”
Hind El Hinnawy cười khùng khục rồi nói tiếp:
“Ta đã làm được điều đầu tiên, bây giờ sẽ thực hiện nốt phần còn lại.”
“Sống để làm mọi người có thể hiểu được nỗi đau của ta lúc đó phải gánh chịu.”
Rồi cô nàng ngửa mặt lên trời cười vang, cất lên theo đó một tiếng hú ghê rợn.
“hahahahaha....”
Kị sĩ rút ra một cái khăn lớn, âm thầm lau mồ hôi lạnh.
...
Kim Ji Jine đã chết.
Chết rất thê thảm. Tứ chi bị đánh gãy. Cần cổ bị bẻ ngược, cả người trần như nhộng, phủ lên một loạt những thương tích rợn người.
Chắc chắn trước khi chết đã chịu không ít đau khỏ.
Simon đứng thẳng, liếm liếm môi, cẩn thận cảm thụ những kinh nghiệm của Ji Jine, trong khi bản thân thong thả mặc lại quần áo.
Sau cùng, nhận thấy những kiến thức đó chẳng có giá trị gì trong việc chiến đấu. Hắn khinh miệt nhổ một ngụm nước bọt lên thân thể trần truồng của cô gái.
Thản nhiên nhìn cơ thể Ji Jine chậm rãi tan biến. Simon ngẩng mặt hét lớn:
“King ! Tôi xong việc rồi ! Nếu cần di chuyển thì cứ tự nhiên nhé !”
“Ngươi làm rất nhiều việc thừa thãi !” Giọng nói lạnh băng đáp lại.
“Nhưng ngài cũng không ngăn cản mà, phải không !?” Simon nhếch miệng cười.
“Ta không có thời gian để ý chỗ ngươi !”
“Hê hê, vậy coi như tôi may mắn !”
“Ừ, chúc ngươi may mắn.”
Phụt.
Ngay khi thân thể Ji Jine hoàn toàn tan biến, Simon lập tức bị chuyển đi.
Simon ngơ ngác, nhìn vào hung vật trước mặt.
Một tên Ghouls đã hoàn thành tiến hóa. Đôi mắt đỏ chói và hắc khí lượn quanh người, đầy vẻ âm trầm, quỷ dị.
“Ngài chơi tôi đấy à !?” Simon tức giận hét lớn.
“Không, vì xung quanh đây chỉ có ngươi đủ sức câu giờ với nó !” King lạnh nhạt đáp.
Câu giờ chứ không phải chống lại. Theo luật chỉ có một bên chết đi thì bên còn lại mới được rời khỏi phòng. Simon cầm chắc cái chết.
Khuôn mặt hắn tái nhợt.
...
King cũng nhíu mày.
Nếu như trước đây, hắn sẽ tiếp tục gửi Simon tới một chỗ nào đó hợp với thực lực của hắn hơn. Dù có khó khăn, nhưng chỉ cần Simon có thể kích phát tiềm lực hoàn toàn, cũng có vài đường giữ mạng. Chứ không phải là cầm chắc cái chết như bây giờ.
Thậm chí hắn còn nói dối.
Đây là lần đầu tiên hắn nói dối.
Trước đây hắn một là không đáp, hai là nói một nữa, còn lại chỉ có nói thật. Chưa bao giờ King nói dối.
Hắn nói dối vì muốn Simon chết, còn mình vẫn giữ được sự công bình trong mắt người khác.
“Đây là gì vậy !? Ích kỷ sao !?”
Cảm giác này không quá tốt, khiến King có vẻ bất ổn định. Đứng sau lưng hắn, Shaorin cũng thở ra một hơi.
Còn may, người này vẫn không phải mất hết nhân tính.
Có lẽ vẫn còn có cách cứu được.
Đó là câu chuyện kể về một cô gái ốm yếu mắc phải quái bệnh, ngày ngày chỉ có thể nằm bên giường, liếc nhìn thế giới qua ô cửa sổ nhỏ nhoi ở ngoài kia.
Trong ô cửa sổ đó, có một chiếc lá ngoan cường. Dù đã đến mùa lá rụng, nhưng nó vẫn không rời cây. Cô gái tự nhủ, nếu như chiếc lá đó buông xuôi, thì chính cô ta cũng sẽ buông xuôi, kết thúc sinh mạng bệnh tật khổ sở này.
Nhưng có một họa sĩ tài ba, đã lén lút vẽ lên cửa sổ một bức tranh sinh động như thật, làm cho hình ảnh chiếc lá cuối cùng đó vĩnh viễn còn tồn tại. Cô gái chờ mãi, chiếc lá đó cũng không rụng, cuối cùng không ngờ lại khỏi bệnh. Hình ảnh chiếc lá ngoan cường không bao giờ biến mất, cấp cho cô ta một thứ dũng khí mạnh mẽ đủ để đương đầu với bệnh tật, từ đó làm lên kỳ tích.
Truyện trong văn học thì lúc nào cũng hay với đẹp cả. Nhưng sự thật mấy khi được như thế.
Chiếc lá ngoài cửa sổ cuối cùng cũng đã rụng xuống.
Nằm trên giường bệnh. Hind El Hinnawy giương đôi mắt thâm quầng của mình lên nhìn chiếc lá cuối cùng yếu ớt xa lìa cành. Chẳng có một chút lưu luyến nào.
Nhìn thấy sự tuyệt vọng trong đôi mắt cô bé nhỏ, Lisa gấp lắm, không biết làm sao cả.
Cô đột nhiên thấy hối hận vì đã kể cho bé Hind El câu chuyện chiếc lá kia. Biết thế trước đó nhờ người lấy cái gì đó cố định luôn nó vào cành cây.
“Hind El Hinnawy, em thấy sao rồi !?”
Cô bé nhỏ không đáp, chỉ giương đôi mắt yếu ớt lên nhìn lại. Dường như muốn ghi nhớ khuôn mặt cô y tá này đến cuối đời.
“Đừng như vậy, em sẽ không sao đâu ! Đừng buông xuôi ! Chiếc lá phải rời khỏi cành cây vì nó đã già. Em vẫn còn trẻ, đừng so sánh với nó.” Nắm lấy bàn tay bé nhỏ, Lisa dường như sắp khóc, nói với giọng nỉ non. Dường như sợ âm thanh quá lớn cũng khiến cô bé này mất đi.
Đôi mắt tràn đầy tơ máu chớp chớp. Những tia tuyệt vọng ánh lên, có vẻ tự giễu.
“Không buông xuôi thì em có thể làm được gì !? Tại sao lại phải sống tiếp, khi cuộc sống của mình chỉ mang nỗi buồn cho người khác và sự tuyệt vọng của bản thân !?”
Ở chung với nhau nhiều ngày, Lisa chỉ cần vài ánh mắt đã hiểu được nghi ngoặc của cô bé. Cô cũng không biết làm sao cả. Túng quá, cô y tá chỉ còn cách nói liều:
“Em phải sống chứ ! Tại sao em lại phải chết !? Tại sao em lại phải mang căn bệnh này !?”
“Chị không phải là em, chị không thể hiểu được nỗi đau đớn mà em phải gánh chịu, chị không hiểu, người khác cũng không hiểu. Vậy nên em nhất định phải sống. Sống để nói cho mọi người biết nỗi đau em đã chịu đựng, sống để khiến người khác cũng cảm nhận được nỗi đau của em, cho đến phút cuối cùng. Cho đến ngày đó, hãy cố gắng lên, cho dù điều đó có khó khăn thế nào đi chăng nữa.”
Lời vừa dứt. Đôi mắt thâm quầng của Hind El Hinnawy mở ra thật lớn. Lòng trắng dường như muốn xâm chiếm luôn con ngươi đen nhạt.
Dường như trong đầu Hind El Hinnawy có thứ gì đó đã vỡ ra.
Tận cùng của sinh mệnh, lại là một sự khởi đầu mới.
Tinh thần lực của Hind El Hinnawy từ khi mới sinh đã thuộc dạng cực mạnh. Nhưng lại chỉ quanh quẩn trong cơ thể và phạm vi nhỏ quanh người cô bé, không thể phát tán ra bên ngoài. Chính vì vậy, thể chất yếu đuối của Hind El mới không ngừng bị nó ăn mòn. Tinh thần lực ngày càng mạnh mẽ cứ nhồi nhét, chất chứa trong não bộ và cơ thể nhỏ yếu. Nếu ý chí Hind El Hinnawy có một điểm buông xuôi, chắc chắn sẽ không thể chịu được từ những cơn đau đầu tiên mà chết đi.
Dưới sự giúp đỡ của Lisa, Hind El Hinnawy thật sự đã chống trọi được đến phút cuối cùng này. Giờ đây là lúc cô bé gặt hái thành quả.
Tinh thần lực như thực chất trải rộng ra xung quanh. Lisa ở bên cạnh chỉ cảm thấy có một dòng nước kỳ lạ chảy qua người mình. Phạm vi mở rộng vẫn không ngừng nghỉ. Cuối cùng, toàn bộ phạm vi bệnh viên đều nằm dưới sự kiểm soát của Hind El Hinnawy.
Tinh thần lực thoát ra ngoài, cô bé đã khôi phục được sức sống, nhưng vẫn còn yếu nhược vô cùng, do nằm bệnh đã lâu. Cả người leo lét, nhưng cũng không che được tiếng cười khùng khục điên dại.
“Cám ơn Lisa, chị nói đúng. Không ai có thể hiểu em ! Không ai biết được những đau đớn mà em phải gánh chịu. Đau... thật sự là đau lắm ! Đúng rồi ! Em phải sống, phải sống để mọi người biết hết những sự đau đớn đó của em. Đúng rồi Lisa, cảm giác đó rất đáng sợ !! Chị có muốn thử trải nghiệm không !?”
Dưới ánh trăng leo lét của buổi ban đêm phả vào phòng bệnh. Cô bé với mái tóc rối bù, nghiêng nghiêng cái cần cổ mỏng manh teo quắt, đôi mắt đầy lòng trắng cong cong lên như mảnh trăng khuyết, phối hợp với nụ cười nửa mép đầy vẻ tà dị, lảm nhảm nói một cách yếu ớt.
Quang cảnh đó quả thật dọa khiếp Lisa. Cô y tá giật mình lùi lại. Biểu tình như gặp quỷ.
Bất cứ ai thấy một người sắp chết đột nhiên bật dậy, cùng với cảm thụ làn gió lạnh vừa rồi thổi qua người, đều cũng sẽ phản ứng như vậy thôi.
Nhìn thấy vẻ hoảng sợ đó của Lisa, Hind El có vẻ mất hứng vô cùng, vẫn tiếp tục tự lảm nhảm:
“Đúng rồi Lisa, chị chẳng hiểu gì cả ! Cũng giống như bọn họ. Cảm giác của tôi... “
“Nhưng thôi không sao, chúng ta là chị em tốt mà ! Tôi sẽ cho chị cùng cảm nhận cảm giác này, tuyệt vời lắm. Dường như có thể nắm được linh hồn của tất cả mọi người trong tay ấy !! Thử đi nhé Lisa, rồi chị cũng sẽ giống tôi ! Chúng ta sẽ cùng cho thế giới này biết được sự đau đớn của tôi !!”
“Không.... không...”
Lisa run rẩy, lắc đầu nguây nguẩy.
Đứa bé đáng thương, yếu ớt vừa rồi, tại sao đột nhiên lại trở lên xa lạ thế !?
Khuôn mặt ấy bây giờ tràn ngập vẻ điên cuồng ta ác. Thậm chí chỉ cần khí thế ác độc ấy quét qua thôi, cô gái cũng đã như muốn ngừng hô hấp, ngực phập phồng nhưng thở không ra hơi. Trái tim như bị thứ gì đó siết chặt, bóp mạnh, càng lúc càng kịch liệt.
Lisa đột nhiên cảm thấy cơn sợ hãi dâng lên từ tận sâu thẳm trong tâm hồn. Cô đột nhiên bật dậy, xoay người chạy ra khỏi phòng.
Nhưng cánh cửa vừa mở ra thì cô y tá đã ôm đầu kêu gào thống khổ. Đại não như bị một mũi dùi nhọn hoắt oanh kích, vỡ tan ra từng mảnh, ý thức toán loạn... Lisa chỉ còn kịp kêu thêm mấy tiếng yếu ớt.
“Không...không...dừng lại đi...làm ơn tha cho tôi.... á á á á.....”
Tinh thần lực khủng khiếp của Hind El Hinnawy, người thường làm sao chịu được. Tiếp nhận đột ngột thứ này làm cô y tá trực tiếp chết ngay tại chỗ.
Nhưng chết ngay như Lisa vẫn còn rất may mắn.
Với mong ước nhỏ nhoi, muốn khiến cho cả thế giới hiểu được sự đau đớn của mình. Tinh thần lực của Hind El Hinnawy lập tức phủ xuống, bao trùm cả bệnh viện lớn này.
Các y bác sĩ, bệnh nhân, người nhà bệnh nhân, nhân viên bảo vệ... tất cả đều cùng lúc ôm đầu kêu gào trong điên loạn.
Tất cả mọi người đều như chìm trong một không gian đen tối, đứng trên một biển máu. Nỗi sợ hãi của mỗi người từ sâu thẳm tâm linh cứ thế dâng trào, hiện hữu một cách thực chất. Có người trực tiếp bị dọa đến chết, một số dũng cảm hơn thì nhào tới, gào thét, đấm đá giằng xé những ảo ảnh đó mà không hay biết đó chính là người thân đang ở cạnh mình. Dưới áp bức của nỗi sợ hãi, con người ta bộc phát ra hết tiềm năng của mình, không thua một đầu dã thú nào. Răng cắn, móng cào, tay xé... tất cả bản năng tự nhiên được bộc lộ ra hoàn toàn, trong cơn hoảng loạn của họ, nỗi sợ hãi vẫn cứ thế hiện hữu như những bóng ma kinh tởm, không thể chiến thắng.
Cuối cùng, kiệt sức, bọn họ cũng ngã xuống trong cơn bất lực và bất cam.
Tràng cảnh như địa ngục chốn nhân gian.
Đến khi cảnh sát tìm đến thì chỉ còn thấy được một đầm máu lớn với những mảnh tàn chi khắp nơi, lổn ngổn. Không ít người lập tức cong người nôn ọe.
Hind El Hinnawy là người duy nhất sống sót. Nhưng một đứa bé yếu ớt sắp chết thì làm được gì chứ !?
Chẳng ai nghi ngờ cô ta.
...
“Vậy đó, và ta cố gắng tiếp tục sống, chấp nhận những đợt hóa trị đau đớn đến tận xương tủi, những cuộc tập luyện khôi phục thể lực... Chỉ lộ ra một chút tinh thần lực, họ đã coi ta là thiên tài và cho ta lên đảo này. Nơi đây đúng là thiên đường. Ta cứ giết, giết giết, chơi đùa với bọn họ mà chẳng có ai ngăn cản cả... thật sự rất vui.”
Hind El Hinnawy cười khùng khục rồi nói tiếp:
“Ta đã làm được điều đầu tiên, bây giờ sẽ thực hiện nốt phần còn lại.”
“Sống để làm mọi người có thể hiểu được nỗi đau của ta lúc đó phải gánh chịu.”
Rồi cô nàng ngửa mặt lên trời cười vang, cất lên theo đó một tiếng hú ghê rợn.
“hahahahaha....”
Kị sĩ rút ra một cái khăn lớn, âm thầm lau mồ hôi lạnh.
...
Kim Ji Jine đã chết.
Chết rất thê thảm. Tứ chi bị đánh gãy. Cần cổ bị bẻ ngược, cả người trần như nhộng, phủ lên một loạt những thương tích rợn người.
Chắc chắn trước khi chết đã chịu không ít đau khỏ.
Simon đứng thẳng, liếm liếm môi, cẩn thận cảm thụ những kinh nghiệm của Ji Jine, trong khi bản thân thong thả mặc lại quần áo.
Sau cùng, nhận thấy những kiến thức đó chẳng có giá trị gì trong việc chiến đấu. Hắn khinh miệt nhổ một ngụm nước bọt lên thân thể trần truồng của cô gái.
Thản nhiên nhìn cơ thể Ji Jine chậm rãi tan biến. Simon ngẩng mặt hét lớn:
“King ! Tôi xong việc rồi ! Nếu cần di chuyển thì cứ tự nhiên nhé !”
“Ngươi làm rất nhiều việc thừa thãi !” Giọng nói lạnh băng đáp lại.
“Nhưng ngài cũng không ngăn cản mà, phải không !?” Simon nhếch miệng cười.
“Ta không có thời gian để ý chỗ ngươi !”
“Hê hê, vậy coi như tôi may mắn !”
“Ừ, chúc ngươi may mắn.”
Phụt.
Ngay khi thân thể Ji Jine hoàn toàn tan biến, Simon lập tức bị chuyển đi.
Simon ngơ ngác, nhìn vào hung vật trước mặt.
Một tên Ghouls đã hoàn thành tiến hóa. Đôi mắt đỏ chói và hắc khí lượn quanh người, đầy vẻ âm trầm, quỷ dị.
“Ngài chơi tôi đấy à !?” Simon tức giận hét lớn.
“Không, vì xung quanh đây chỉ có ngươi đủ sức câu giờ với nó !” King lạnh nhạt đáp.
Câu giờ chứ không phải chống lại. Theo luật chỉ có một bên chết đi thì bên còn lại mới được rời khỏi phòng. Simon cầm chắc cái chết.
Khuôn mặt hắn tái nhợt.
...
King cũng nhíu mày.
Nếu như trước đây, hắn sẽ tiếp tục gửi Simon tới một chỗ nào đó hợp với thực lực của hắn hơn. Dù có khó khăn, nhưng chỉ cần Simon có thể kích phát tiềm lực hoàn toàn, cũng có vài đường giữ mạng. Chứ không phải là cầm chắc cái chết như bây giờ.
Thậm chí hắn còn nói dối.
Đây là lần đầu tiên hắn nói dối.
Trước đây hắn một là không đáp, hai là nói một nữa, còn lại chỉ có nói thật. Chưa bao giờ King nói dối.
Hắn nói dối vì muốn Simon chết, còn mình vẫn giữ được sự công bình trong mắt người khác.
“Đây là gì vậy !? Ích kỷ sao !?”
Cảm giác này không quá tốt, khiến King có vẻ bất ổn định. Đứng sau lưng hắn, Shaorin cũng thở ra một hơi.
Còn may, người này vẫn không phải mất hết nhân tính.
Có lẽ vẫn còn có cách cứu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.