Chương 128: Vẫn còn cách khác để lên đảo
Prologue
28/08/2013
“Vết thương khỏi hẳn rồi !? Nhanh vậy sao !?” Stellar ngồi trước giường bệnh của em gái nói với giọng ngạc nhiên.
“Mồ, cho xin đi ! Đã hơn một tuần rồi còn gì ! Lâu lắm rồi đó !” Đứng trên giường, Ren đã mặc lại thường phục, năng động nhảy nhót mấy cái, làm mấy động tác thể dục độ khó cao như minh chứng cho vết thương đã hoàn toàn bình phục.
Stellar lật nhanh đống giấy tờ trên tay, đó là báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe gần đây nhất của Ren, mọi số liệu đều bình thường, cứ như vết thương trí mạng tuần trước còn hành hạ cô gái này chết lên chết xuống chưa từng xảy ra vậy. Thực ra các vết thương đều có thể tự lành lại, kết hợp với khoa học công nghệ tối tân của IMI thì việc hồi sinh lại các tế bào đã chết cũng không có vấn đề gì. Stellar còn tính đến trường hợp xấu nhất sẽ chuyển dời bộ não của Ren sang một cơ thể khác, dù sao sức mạnh bọn họ sử dụng đều đến từ trường sinh đảo, chỉ cần vẫn giữ kết nối thì cơ thể nào cũng không thành vấn đề, chỉ có sức mạnh cơ bắp thì phải rèn luyện lại từ đầu thôi.
Việc Ren bình phục nhanh như vậy đúng là ngoài dự tính. Có lẽ là nhờ vài đường kiếm cắt đứt toàn bộ ma khí đeo bám và cắt đứt luôn cả sự phát triển của thương thế Shaorin chém ra hôm đó. Phượng hoàng trường sinh kiếm nghe nói có thể cắt đứt được cả cái chết quả thật không phải chỉ là hư danh.
Trong bốn bảo vật, thanh long hay chu tước đều mang năng lực liên quan đến một số quy tắc thần bí vô cùng, dữ liệu trong chân lý không hề ghi lại, thậm chí Stellar cũng không biết được xuất xứ chính xác của hai bảo vật này, có lẽ cả King cũng không biết, cái này thuộc về bí mật cao cấp nhất của trường sinh đảo mất rồi, nếu không hoàn toàn làm chủ hòn đảo, dùng nó để mở ra thế giới thứ bảy, có lẽ không thể tìm hiểu thêm.
Có tin đồn thanh kiếm của Shaorin và quỷ kiếm của Orochi cùng do một người rèn ra, nhưng người đó là ai thì chẳng ma nào biết, có lẽ nếu bắt được Orochi phải thử thẩm vấn hắn một phen. Nghĩ đến khả năng sản xuất hàng loạt những vũ khí như vậy, Stellar cảm thấy có chút hưng phấn nhàn nhạt.
Đột nhiên, màn hình lớn trong phòng bệnh tự động bật lên, làm hai người cùng nhíu mày chú ý. Sau vài phút nhiễu nhiễu, hình ảnh trong đó cũng dần rõ ràng.
Trên màn ảnh là một chàng trai trẻ, dáng vẻ tươi cười rất tùy ý. Cậu ta mặc bộ đồ màu trắng, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, màu da trắng nõn như con gái, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ nam tính toát ra từ đôi lông mày khá rậm, cặp mắt sáng như sao. Sống mũi thẳng cùng cái miệng luôn để nụ cười nửa mép.
“Yo, lâu lắm không gặp ! Cô Stellar !” Người lạ mặt này lên tiếng.
“A... là ngươi !!!” Ren la lớn, mắt chữ A mồm chữ O chỉ lên màn hình, dáng vẻ đầy kinh ngạc.
“Ừm, dạo này vẫn khỏe chứ !? Ren tiểu thư !?” Cậu ta cười đáp.
“Hans !?” Stellar nhíu mày nói.
“Cô có vẻ không thích tôi lắm thì phải !?” Hans làm bộ ngớ ngẩn hỏi.
“Mỗi lần thấy mặt ngươi đều có một đống phiền phức kéo đến, hơn nữa, má trái của ta vẫn còn thấy đau lắm !” Stellar xoa xoa gò má cao ngất của mình, đáp với vẻ khó chịu. Hồi tưởng mình từng bị con người này đấm một cú vào mặt, cảm giác thật sự rất ức chế.
“Ah ha... chuyện cũ rồi, nhắc lại làm gì cho nhau khó xử !” Hans vung vẩy bàn tay, toát mồ hôi chối bay chối biến, rồi đột nhiên cậu ta nghiêm giọng lại nói:
“Quan trọng hơn, có mấy việc phải báo với các cô đây !”
“Chuyện gì ?!” Cả hai cô gái nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi.
“Mười phút trước, tôi vừa mất kết nối với cậu ta !”
“Cái gì !?” Hai người nghe cùng biến sắc.
“Đúng là vậy đấy ! Các cô cũng biết, từ lúc bị kẹt trong chân lý, tôi luôn có thể kết nối được với tất cả những người sử dụng nó, nhưng vài phút trước, truy cập của tôi đến cậu ta bị chặn hoàn toàn, giống như gửi tiền từ thiện qua báo lá cải vậy !”
“Sự việc nghiêm trọng đấy ! King chỉ mất kết nối với chân lý khi cậu ta đã chết, hoặc là... hoàn toàn làm chủ được chân lý, có thể tùy ý khống chế quyền truy cập của nó, dạng như phản khách vi chủ ấy !”
“Dù việc sảy ra theo hướng nào tôi nghĩ với các cô cũng là đại sự cả ! Nếu như cậu ta lấy lại được cảm xúc thì cũng phiền phết đấy, chúng ta đã quen cậu ta như vậy rồi, chỉ cần không trở ngại đến việc cậu ta muốn làm, tất cả cùng sống khỏe, chứ có lại cảm xúc rồi thì dễ lại thành làm bạn với vua như chơi với hổ ấy !”
“Cá nhân tôi thì thích cậu ta cứ như bây giờ hơn, dễ thương, dễ dụ mà cũng dễ bảo nữa !” Hans cười khì khì nói.
Stellar trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Khả năng thứ hai có lẽ cao hơn. Nếu King chết thì bọn tôi đã bị đá ra ngoài trường sinh đảo rồi, còn cậu, chân lý sẽ đóng kín, cứ ở đó suốt đời với Lilith đi !”
“Uầy, đừng dọa nhau thế chứ ! Thực ra ở đây cũng không tệ, muốn cái gì thì cứ tưởng tượng ra là có cả ! Cảm giác như mình là sáng thế thần vậy. Chỉ là thỉnh thoảng muốn về gặp người nhà lại phiền toái chút thôi !” Hans gãi đầu gãi tai đáp.
“Được rồi, cứ ngồi đây đoán cũng chẳng được việc gì, sao các cô không thử tự đi tìm hiểu xem sao !? “
“Cậu nói dễ nghe nhỉ, cậu biết thực nghiệm đảo cách đây bao xa không !? Tôi phải mất một năm mới làm được truyền tống trận mini để đưa King tới đó đấy !” Stellar nhướng mày đáp.
“Đó là do cách cô làm quá cổ điển, nhìn đi nhìn lại, không phải gần đây cô mới gửi người tới đó lần nữa hay sao !?” Hans bĩu môi nói.
“Cậu theo dõi chúng tôi !?” Stellar trầm giọng.
“Tôi đã nói tất cả những ai liên quan đến chân lý đều kết nối với tôi mà !” Hans chẳng mấy quan tâm đáp.
Stellar biết tranh luận vấn đề này sẽ chẳng đi tới đâu, đành nói tiếp:
“Cách đó không được, thánh nữ lên cơn rồi, giờ cô ta chạy tới xó nào tự kỉ tôi cũng không biết nữa, muốn bảo cô ta xây lại trận pháp chắc cô ta sẽ cười tôi như con điên mất, phải đợi một thời gian nữa mới lừa cô ta tiếp được !”
[Cô nghĩ người ta ngu lắm hả !?] Hans toát mồ hôi thầm nghĩ nhưng cũng không nói ra mặt, người phụ nữ này nổi bão rất đáng sợ, trước đây cậu ta cũng từng lĩnh giáo một lần rồi.
“À, về cái trận pháp đó, tôi có thể mô phỏng được !” Hans ngẫm nghĩ một chút rồi nói ra tin tức kinh người, sau cùng dưới vẻ mặt khó tin của cả hai cô gái, cậu ta giải thích:
“Nhìn vậy làm gì !? Tôi không có hứng thú với vợ bạn đâu ! Chỉ là chân lý có khả năng phân tích cực mạnh, mấy ngày qua cũng đủ để hiểu được 90% trận pháp rồi, chỉ có một thứ khó khăn thôi.”
“Là năng lượng, thứ đó dùng thần lực làm nhiên liệu khởi động, nên chúng ta không xài được ! Nếu như cô bắt vài tên thần về đây để chiết xuất ra thần lực, giống như cúng tế ấy là trận pháp lập tức chạy được ngay. Còn nếu không được, thì chờ một lúc nữa, Lilith đang tìm phương trình chuyển hóa nguồn năng lượng của nó, tìm cách quy đổi về đơn vị Cube, nếu được, chỉ cần mô phỏng bước sóng năng lượng đó là Ok !”
“Lilith cũng đã cải tạo lại phương trình gia tốc trong trận pháp, chậm nhất là nửa ngày nữa, hai cô có thể tới thực nghiệm đảo, thu dọn đồ đạc đi, các người đẹp !”
...
Cùng lúc đó, Trung Thành cũng đã tỉnh lại.
Hắn vốn bị thương cực nặng, dù cơ thể có khả năng chữa trị chầm chậm, nhưng vết thương nặng như vậy không nằm vài ngày thì không xong, cứ miễn cưỡng cử động chỉ sợ sẽ có di chứng. Nhưng với những tiếng nổ đì đùng trên thực nghiệm đảo, kết hợp với cảnh tượng phòng ốc tan nát tơi bời, dùng đầu gối cũng biết là thời gian của hòn đảo này không còn nhiều nữa.
Mặt đất dưới chân đã bắt đầu nứt toác ra, nếu có cái ống nhòm công xuất cao chỉ sợ sẽ nhìn xuyên tới mặt bên kia của hòn đảo. Rốt cuộc thần thánh phương nào dỗi việc chạy tới đây phá banh hòn đảo này ra như vậy !? Câu hỏi tò mò hiếm hoi lóe lên trong đầu anh lính trẻ, nhưng bước vài bước là hắn chẳng quan tâm nữa. Trước giờ hắn vẫn vậy, chỉ biết những gì mình nên biết, tính tò mò gần như bằng không.
Lê tấm thân tàn tạ đi quanh những gian phòng đổ nát, cái đập vào mắt nhiều nhất là vết đỏ lan tràn của những vũng máu còn tươi mới, nóng hổi, vô số đoạn tàn chi không biết của người hay tử đồ bị vùi dưới đống đổ nát, đã chẳng thể nào phân biệt được nữa.
Dù sao chết rồi thì đều như vậy, màu da tái nhợt, chỉ còn mỗi mấy mẩu tay chân thì phân biệt người hay tử đồ làm gì nữa !? Đằng nào cũng là người chết cả, chỉ cần mấy cái xác này không định bật dậy cắn hắn, Trung Thành cũng lười quản. Sống trong quân ngũ nhiều năm đã khiến hắn miễn dịch với xác chết.
Đột nhiên Trung Thành dừng bước, hắn thở ra nặng nhọc vài hơi, sau đó ho dữ dội một trận và phun ra vài ngụm máu. Phổi bên trái đã bị một súng cuối cùng của Lee Ji Won bắn thủng, với khả năng hồi phục của cơ thể thì miễn cưỡng hô hấp được, nhưng cứ thở mạnh là không xong, phun ra vài ngụm máu là vẫn còn rất nhẹ nhàng. Ngẩng đầu lên, cố gắng ổn định nhịp thở, anh lính trẻ lại tiếp tục cất bước cho đến khi nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn trên mặt đất hắn mới dừng lại, nghi hoặc đánh giá một hồi.
Máu mất nhiều làm thị lực giảm sút, Trung Thành phải chống tay vào tường mới miễn cưỡng nhận được phương hướng, bảo hắn nhận mặt một ai đó trong hoàn cảnh này đúng là làm khó người khác.
Cứ đứng chống tay vào tường một lúc như vậy, rốt cuộc tầm nhìn đã ổn định hơn một chút, đủ để nhận ra cái bóng nằm dưới mặt đất vẫn còn đang rên nhẹ kia là ai.
Hind El Hinnawy.
Bị sóng xung kích từ những cú giao tranh của Richard và Queen thổi bay, cô ta không chết cũng mất nửa cái mạng. Một giới hoàng toàn lực ra tay thì hủy một lục địa cũng không phải chuyện gì khó, cận giới hoàng tuy kém hơn nhiều nhưng cũng chẳng phải cơ thể người thường có thể chịu được. Dẫu là sóng xung kích hay nói dễ nghe một chút chính là tên bay đạn lạc cũng đủ để Hind El chết lên chết xuống mấy lần. Nếu không phải có lớp quỷ khí của Orochi từ bức tranh quỷ dạ hành bảo vệ, chỉ sợ vài mảnh cặn bã cô ta cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết chính là như vậy.
Trung Thành nhận ra người này. Ấn tượng của cô gái điên không nói đạo lý này hắn vẫn ghi nhớ rất sâu, cả tên cuồng sát Tanker đối mặt với cô ta cũng ăn thiệt thòi không ít. Ngẫm nghĩ một chút, Trung Thành khó nhọc đưa khẩu Airgun duy nhất còn sót lại của mình lên, ngắm chuẩn, bóp cò.
Toác.
Vốn còn thoi thóp, Hind El vẫn còn rên rỉ được mấy tiếng yếu ớt, nhưng khi đầu cô ta như một trái dưa hấu bị thanh niên trên biển thi đập bể thế này, cái xác chỉ còn giật giật lên vài đường cơ bản rồi nằm im không nhúc nhích.
Trung Thành lên thực nghiệm đảo là một trong những người yếu ớt nhất, gần như không có gì cả ngoại trừ mấy khẩu súng tùy thân và lựu đạn, nhưng những người hắn giao thủ qua hay bị hắn hấp thụ, không ai không phải sừng sỏ một phương, đều là những hạt giống chói sáng trên chiến trường: Dị năng giả hệ điện người Úc, Minamoto Takeshi – thức thần sư người Nhật Bản, Tanker – kẻ cuồng sát châu Mỹ, Hind El Hinnawy – thiên tài tinh thần hệ của Hy Lạp – người có năng lượng tinh thần mạnh đến mức ảnh hưởng được cả cận giới hoàng.
Tất nhiên phần nhiều là yếu tố may mắn, nhưng may mắn cũng là một phần của thực lực, theo một nghĩa nào đó.
Giết người trên thực nghiệm đảo chính là cách chữa thương nhanh nhất, điểm này Trung Thành có được qua một phần trí nhớ của Tanker. Thật hiếm thấy kiến thức nào có ích từ thằng điên não có bệnh đó, hắn lẳng lặng chờ đợi tinh hoa huyết nhục của Hind El Hinnawy bay đến, bù đắp các vết thương của mình, đợi một lúc là lại long sinh hoạt hổ ngay.
Thế nhưng Trung Thành đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy gì cả.
Đơn giản là vì anh lính trẻ chưa biết, quy tắc trên thực nghiệm đảo đã bị Richard cường hoành đập vỡ từ khuya rồi.
“Mồ, cho xin đi ! Đã hơn một tuần rồi còn gì ! Lâu lắm rồi đó !” Đứng trên giường, Ren đã mặc lại thường phục, năng động nhảy nhót mấy cái, làm mấy động tác thể dục độ khó cao như minh chứng cho vết thương đã hoàn toàn bình phục.
Stellar lật nhanh đống giấy tờ trên tay, đó là báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe gần đây nhất của Ren, mọi số liệu đều bình thường, cứ như vết thương trí mạng tuần trước còn hành hạ cô gái này chết lên chết xuống chưa từng xảy ra vậy. Thực ra các vết thương đều có thể tự lành lại, kết hợp với khoa học công nghệ tối tân của IMI thì việc hồi sinh lại các tế bào đã chết cũng không có vấn đề gì. Stellar còn tính đến trường hợp xấu nhất sẽ chuyển dời bộ não của Ren sang một cơ thể khác, dù sao sức mạnh bọn họ sử dụng đều đến từ trường sinh đảo, chỉ cần vẫn giữ kết nối thì cơ thể nào cũng không thành vấn đề, chỉ có sức mạnh cơ bắp thì phải rèn luyện lại từ đầu thôi.
Việc Ren bình phục nhanh như vậy đúng là ngoài dự tính. Có lẽ là nhờ vài đường kiếm cắt đứt toàn bộ ma khí đeo bám và cắt đứt luôn cả sự phát triển của thương thế Shaorin chém ra hôm đó. Phượng hoàng trường sinh kiếm nghe nói có thể cắt đứt được cả cái chết quả thật không phải chỉ là hư danh.
Trong bốn bảo vật, thanh long hay chu tước đều mang năng lực liên quan đến một số quy tắc thần bí vô cùng, dữ liệu trong chân lý không hề ghi lại, thậm chí Stellar cũng không biết được xuất xứ chính xác của hai bảo vật này, có lẽ cả King cũng không biết, cái này thuộc về bí mật cao cấp nhất của trường sinh đảo mất rồi, nếu không hoàn toàn làm chủ hòn đảo, dùng nó để mở ra thế giới thứ bảy, có lẽ không thể tìm hiểu thêm.
Có tin đồn thanh kiếm của Shaorin và quỷ kiếm của Orochi cùng do một người rèn ra, nhưng người đó là ai thì chẳng ma nào biết, có lẽ nếu bắt được Orochi phải thử thẩm vấn hắn một phen. Nghĩ đến khả năng sản xuất hàng loạt những vũ khí như vậy, Stellar cảm thấy có chút hưng phấn nhàn nhạt.
Đột nhiên, màn hình lớn trong phòng bệnh tự động bật lên, làm hai người cùng nhíu mày chú ý. Sau vài phút nhiễu nhiễu, hình ảnh trong đó cũng dần rõ ràng.
Trên màn ảnh là một chàng trai trẻ, dáng vẻ tươi cười rất tùy ý. Cậu ta mặc bộ đồ màu trắng, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, màu da trắng nõn như con gái, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ nam tính toát ra từ đôi lông mày khá rậm, cặp mắt sáng như sao. Sống mũi thẳng cùng cái miệng luôn để nụ cười nửa mép.
“Yo, lâu lắm không gặp ! Cô Stellar !” Người lạ mặt này lên tiếng.
“A... là ngươi !!!” Ren la lớn, mắt chữ A mồm chữ O chỉ lên màn hình, dáng vẻ đầy kinh ngạc.
“Ừm, dạo này vẫn khỏe chứ !? Ren tiểu thư !?” Cậu ta cười đáp.
“Hans !?” Stellar nhíu mày nói.
“Cô có vẻ không thích tôi lắm thì phải !?” Hans làm bộ ngớ ngẩn hỏi.
“Mỗi lần thấy mặt ngươi đều có một đống phiền phức kéo đến, hơn nữa, má trái của ta vẫn còn thấy đau lắm !” Stellar xoa xoa gò má cao ngất của mình, đáp với vẻ khó chịu. Hồi tưởng mình từng bị con người này đấm một cú vào mặt, cảm giác thật sự rất ức chế.
“Ah ha... chuyện cũ rồi, nhắc lại làm gì cho nhau khó xử !” Hans vung vẩy bàn tay, toát mồ hôi chối bay chối biến, rồi đột nhiên cậu ta nghiêm giọng lại nói:
“Quan trọng hơn, có mấy việc phải báo với các cô đây !”
“Chuyện gì ?!” Cả hai cô gái nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi.
“Mười phút trước, tôi vừa mất kết nối với cậu ta !”
“Cái gì !?” Hai người nghe cùng biến sắc.
“Đúng là vậy đấy ! Các cô cũng biết, từ lúc bị kẹt trong chân lý, tôi luôn có thể kết nối được với tất cả những người sử dụng nó, nhưng vài phút trước, truy cập của tôi đến cậu ta bị chặn hoàn toàn, giống như gửi tiền từ thiện qua báo lá cải vậy !”
“Sự việc nghiêm trọng đấy ! King chỉ mất kết nối với chân lý khi cậu ta đã chết, hoặc là... hoàn toàn làm chủ được chân lý, có thể tùy ý khống chế quyền truy cập của nó, dạng như phản khách vi chủ ấy !”
“Dù việc sảy ra theo hướng nào tôi nghĩ với các cô cũng là đại sự cả ! Nếu như cậu ta lấy lại được cảm xúc thì cũng phiền phết đấy, chúng ta đã quen cậu ta như vậy rồi, chỉ cần không trở ngại đến việc cậu ta muốn làm, tất cả cùng sống khỏe, chứ có lại cảm xúc rồi thì dễ lại thành làm bạn với vua như chơi với hổ ấy !”
“Cá nhân tôi thì thích cậu ta cứ như bây giờ hơn, dễ thương, dễ dụ mà cũng dễ bảo nữa !” Hans cười khì khì nói.
Stellar trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Khả năng thứ hai có lẽ cao hơn. Nếu King chết thì bọn tôi đã bị đá ra ngoài trường sinh đảo rồi, còn cậu, chân lý sẽ đóng kín, cứ ở đó suốt đời với Lilith đi !”
“Uầy, đừng dọa nhau thế chứ ! Thực ra ở đây cũng không tệ, muốn cái gì thì cứ tưởng tượng ra là có cả ! Cảm giác như mình là sáng thế thần vậy. Chỉ là thỉnh thoảng muốn về gặp người nhà lại phiền toái chút thôi !” Hans gãi đầu gãi tai đáp.
“Được rồi, cứ ngồi đây đoán cũng chẳng được việc gì, sao các cô không thử tự đi tìm hiểu xem sao !? “
“Cậu nói dễ nghe nhỉ, cậu biết thực nghiệm đảo cách đây bao xa không !? Tôi phải mất một năm mới làm được truyền tống trận mini để đưa King tới đó đấy !” Stellar nhướng mày đáp.
“Đó là do cách cô làm quá cổ điển, nhìn đi nhìn lại, không phải gần đây cô mới gửi người tới đó lần nữa hay sao !?” Hans bĩu môi nói.
“Cậu theo dõi chúng tôi !?” Stellar trầm giọng.
“Tôi đã nói tất cả những ai liên quan đến chân lý đều kết nối với tôi mà !” Hans chẳng mấy quan tâm đáp.
Stellar biết tranh luận vấn đề này sẽ chẳng đi tới đâu, đành nói tiếp:
“Cách đó không được, thánh nữ lên cơn rồi, giờ cô ta chạy tới xó nào tự kỉ tôi cũng không biết nữa, muốn bảo cô ta xây lại trận pháp chắc cô ta sẽ cười tôi như con điên mất, phải đợi một thời gian nữa mới lừa cô ta tiếp được !”
[Cô nghĩ người ta ngu lắm hả !?] Hans toát mồ hôi thầm nghĩ nhưng cũng không nói ra mặt, người phụ nữ này nổi bão rất đáng sợ, trước đây cậu ta cũng từng lĩnh giáo một lần rồi.
“À, về cái trận pháp đó, tôi có thể mô phỏng được !” Hans ngẫm nghĩ một chút rồi nói ra tin tức kinh người, sau cùng dưới vẻ mặt khó tin của cả hai cô gái, cậu ta giải thích:
“Nhìn vậy làm gì !? Tôi không có hứng thú với vợ bạn đâu ! Chỉ là chân lý có khả năng phân tích cực mạnh, mấy ngày qua cũng đủ để hiểu được 90% trận pháp rồi, chỉ có một thứ khó khăn thôi.”
“Là năng lượng, thứ đó dùng thần lực làm nhiên liệu khởi động, nên chúng ta không xài được ! Nếu như cô bắt vài tên thần về đây để chiết xuất ra thần lực, giống như cúng tế ấy là trận pháp lập tức chạy được ngay. Còn nếu không được, thì chờ một lúc nữa, Lilith đang tìm phương trình chuyển hóa nguồn năng lượng của nó, tìm cách quy đổi về đơn vị Cube, nếu được, chỉ cần mô phỏng bước sóng năng lượng đó là Ok !”
“Lilith cũng đã cải tạo lại phương trình gia tốc trong trận pháp, chậm nhất là nửa ngày nữa, hai cô có thể tới thực nghiệm đảo, thu dọn đồ đạc đi, các người đẹp !”
...
Cùng lúc đó, Trung Thành cũng đã tỉnh lại.
Hắn vốn bị thương cực nặng, dù cơ thể có khả năng chữa trị chầm chậm, nhưng vết thương nặng như vậy không nằm vài ngày thì không xong, cứ miễn cưỡng cử động chỉ sợ sẽ có di chứng. Nhưng với những tiếng nổ đì đùng trên thực nghiệm đảo, kết hợp với cảnh tượng phòng ốc tan nát tơi bời, dùng đầu gối cũng biết là thời gian của hòn đảo này không còn nhiều nữa.
Mặt đất dưới chân đã bắt đầu nứt toác ra, nếu có cái ống nhòm công xuất cao chỉ sợ sẽ nhìn xuyên tới mặt bên kia của hòn đảo. Rốt cuộc thần thánh phương nào dỗi việc chạy tới đây phá banh hòn đảo này ra như vậy !? Câu hỏi tò mò hiếm hoi lóe lên trong đầu anh lính trẻ, nhưng bước vài bước là hắn chẳng quan tâm nữa. Trước giờ hắn vẫn vậy, chỉ biết những gì mình nên biết, tính tò mò gần như bằng không.
Lê tấm thân tàn tạ đi quanh những gian phòng đổ nát, cái đập vào mắt nhiều nhất là vết đỏ lan tràn của những vũng máu còn tươi mới, nóng hổi, vô số đoạn tàn chi không biết của người hay tử đồ bị vùi dưới đống đổ nát, đã chẳng thể nào phân biệt được nữa.
Dù sao chết rồi thì đều như vậy, màu da tái nhợt, chỉ còn mỗi mấy mẩu tay chân thì phân biệt người hay tử đồ làm gì nữa !? Đằng nào cũng là người chết cả, chỉ cần mấy cái xác này không định bật dậy cắn hắn, Trung Thành cũng lười quản. Sống trong quân ngũ nhiều năm đã khiến hắn miễn dịch với xác chết.
Đột nhiên Trung Thành dừng bước, hắn thở ra nặng nhọc vài hơi, sau đó ho dữ dội một trận và phun ra vài ngụm máu. Phổi bên trái đã bị một súng cuối cùng của Lee Ji Won bắn thủng, với khả năng hồi phục của cơ thể thì miễn cưỡng hô hấp được, nhưng cứ thở mạnh là không xong, phun ra vài ngụm máu là vẫn còn rất nhẹ nhàng. Ngẩng đầu lên, cố gắng ổn định nhịp thở, anh lính trẻ lại tiếp tục cất bước cho đến khi nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn trên mặt đất hắn mới dừng lại, nghi hoặc đánh giá một hồi.
Máu mất nhiều làm thị lực giảm sút, Trung Thành phải chống tay vào tường mới miễn cưỡng nhận được phương hướng, bảo hắn nhận mặt một ai đó trong hoàn cảnh này đúng là làm khó người khác.
Cứ đứng chống tay vào tường một lúc như vậy, rốt cuộc tầm nhìn đã ổn định hơn một chút, đủ để nhận ra cái bóng nằm dưới mặt đất vẫn còn đang rên nhẹ kia là ai.
Hind El Hinnawy.
Bị sóng xung kích từ những cú giao tranh của Richard và Queen thổi bay, cô ta không chết cũng mất nửa cái mạng. Một giới hoàng toàn lực ra tay thì hủy một lục địa cũng không phải chuyện gì khó, cận giới hoàng tuy kém hơn nhiều nhưng cũng chẳng phải cơ thể người thường có thể chịu được. Dẫu là sóng xung kích hay nói dễ nghe một chút chính là tên bay đạn lạc cũng đủ để Hind El chết lên chết xuống mấy lần. Nếu không phải có lớp quỷ khí của Orochi từ bức tranh quỷ dạ hành bảo vệ, chỉ sợ vài mảnh cặn bã cô ta cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết chính là như vậy.
Trung Thành nhận ra người này. Ấn tượng của cô gái điên không nói đạo lý này hắn vẫn ghi nhớ rất sâu, cả tên cuồng sát Tanker đối mặt với cô ta cũng ăn thiệt thòi không ít. Ngẫm nghĩ một chút, Trung Thành khó nhọc đưa khẩu Airgun duy nhất còn sót lại của mình lên, ngắm chuẩn, bóp cò.
Toác.
Vốn còn thoi thóp, Hind El vẫn còn rên rỉ được mấy tiếng yếu ớt, nhưng khi đầu cô ta như một trái dưa hấu bị thanh niên trên biển thi đập bể thế này, cái xác chỉ còn giật giật lên vài đường cơ bản rồi nằm im không nhúc nhích.
Trung Thành lên thực nghiệm đảo là một trong những người yếu ớt nhất, gần như không có gì cả ngoại trừ mấy khẩu súng tùy thân và lựu đạn, nhưng những người hắn giao thủ qua hay bị hắn hấp thụ, không ai không phải sừng sỏ một phương, đều là những hạt giống chói sáng trên chiến trường: Dị năng giả hệ điện người Úc, Minamoto Takeshi – thức thần sư người Nhật Bản, Tanker – kẻ cuồng sát châu Mỹ, Hind El Hinnawy – thiên tài tinh thần hệ của Hy Lạp – người có năng lượng tinh thần mạnh đến mức ảnh hưởng được cả cận giới hoàng.
Tất nhiên phần nhiều là yếu tố may mắn, nhưng may mắn cũng là một phần của thực lực, theo một nghĩa nào đó.
Giết người trên thực nghiệm đảo chính là cách chữa thương nhanh nhất, điểm này Trung Thành có được qua một phần trí nhớ của Tanker. Thật hiếm thấy kiến thức nào có ích từ thằng điên não có bệnh đó, hắn lẳng lặng chờ đợi tinh hoa huyết nhục của Hind El Hinnawy bay đến, bù đắp các vết thương của mình, đợi một lúc là lại long sinh hoạt hổ ngay.
Thế nhưng Trung Thành đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy gì cả.
Đơn giản là vì anh lính trẻ chưa biết, quy tắc trên thực nghiệm đảo đã bị Richard cường hoành đập vỡ từ khuya rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.